Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 23

Thẩm Tinh Yểu đóng cửa lại, đi theo Ngụy Kính Nhất vào phòng bếp, hai tay khoanh trước ngực, “Anh tính toán cả rồi đúng không?” Bọn họ vừa mới lên đây, trợ lý Tề không bao lâu đã xách nguyên liệu nấu ăn tới, nói không phải kế hoạch từ trước, cô chẳng tin chút nào.

 

Ngụy Kính Nhất lần lượt đặt nguyên liệu lên mặt bàn bếp, cười cười với cô. Gương mặt vốn luôn lạnh lùng thường ngày vì nụ cười này mà trở nên ấm áp lan tỏa.

Thẩm Tinh Yểu nhất thời bị nụ cười của anh làm cho lóa mắt, cô vội vàng dời tầm mắt đi, liếc thấy nguyên liệu trên bàn bếp, trái cây, rau củ và thịt cực kỳ đầy đủ. Sườn non? Bắp? Cô nói: “Anh không phải là định hầm canh sườn bắp đấy chứ?”

 

Ngụy Kính Nhất gật gật đầu, lần lượt cởi cúc hai bên cổ tay áo, xắn tay áo sơ mi lên, để lộ một đoạn cánh tay trắng nõn, đường cong mượt mà. Bàn tay thon dài lấy sườn non ra đặt vào rổ rửa rau, dùng nước sạch rửa mấy lần rồi đổ vào nồi sạch, thêm nước, bật bếp gas lên, sau đó bắt đầu cắm cơm. Chờ nồi sườn sôi lên, anh vớt ra, dùng nước lạnh rửa qua một lần, cuối cùng thêm nước, bỏ gừng đã thái lát, bắp cắt khúc và cà rốt vào, đậy nắp nồi lại lần nữa.

 

“Lát nữa xào rau, sẽ có chút khói dầu, em ra phòng khách xem TV đi, xong tôi sẽ gọi.”

 

Thẩm Tinh Yểu vẫn còn đang đắm chìm trong những động tác thành thạo tự nhiên của Ngụy Kính Nhất chưa kịp phản ứng, nghe thấy giọng nói của anh, mới hoàn hồn lại, “Anh thật sự biết nấu cơm?”

 

“Biết hay không lát nữa em sẽ rõ, ra ngoài trước đi.”

 

Thẩm Tinh Yểu quay đầu, tầm mắt dừng lại trên người Ngụy Kính Nhất trong bếp. Ánh nắng trưa xuyên qua cửa sổ chiếu lên người anh, cả người như được tắm trong ánh sáng vàng ấm áp, ngay cả mái tóc đen cũng được nhuộm thành màu vàng ấm giống như ánh mặt trời. Thân hình đứng ngược sáng có bờ vai rộng lớn, lưng thẳng tắp.

 

TV đang chiếu một chương trình giải trí hài hước, nhưng tâm trí Thẩm Tinh Yểu rõ ràng ngày càng mơ hồ, chủ yếu là vì mùi thơm lan tỏa từ trong bếp khiến cô căn bản không thể tĩnh tâm được. Cô kinh ngạc vì Ngụy Kính Nhất thật sự biết nấu cơm, hơn nữa tay nghề có vẻ còn rất khá nữa.

 

Cô ngồi trên sofa cọ quậy một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đi về phía phòng bếp.

 

Ngụy Kính Nhất vừa mở nắp nồi sườn hầm ra, canh sườn bắp đã hầm mềm nhừ đang sôi lục bục, bốc khói trắng nghi ngút, cả phòng bếp tràn ngập mùi thơm nồng đậm. Ngụy Kính Nhất dùng muôi sứ trắng vớt lớp bọt nổi trên cùng bỏ đi, đồng thời cũng chú ý tới Thẩm Tinh Yểu đang đứng thập thò ở cửa.

 

“Đói rồi à?”Anh hỏi.

 

Thẩm Tinh Yểu không muốn thừa nhận, nên không lên tiếng. Ngụy Kính Nhất cười khẽ, “Lại đây.”

 

Thẩm Tinh Yểu không muốn nghe lời, nhưng vẫn đi qua.

 

Ngụy Kính Nhất trước tiên rắc một ít hành lá đã cắt nhỏ vào nồi, sau đó múc một muỗng canh, thổi nhẹ cho nguội rồi đưa đến bên miệng cô, “Nếm thử xem mặn nhạt thế nào.”

 

Thẩm Tinh Yểu nhìn chiếc muỗng sứ trắng chỉ cách môi mình vài tấc, đưa tay muốn nhận lấy, “Để tôi tự thử.”

 

“Muỗng nông, đưa qua đưa lại cẩn thận đổ đấy, mau thử đi.”

 

Tay Thẩm Tinh Yểu dừng lại giữa không trung, cuối cùng vẫn thỏa hiệp mà cúi xuống húp sạch nước canh trong muỗng anh đưa tới. Ngay sau đó, đôi mắt xinh đẹp sáng lên, không thể tin nổi nhìn Ngụy Kính Nhất, “Anh làm thế nào vậy? Mùi vị lại có thể giống hệt ba tôi nấu?”

 

Ngụy Kính Nhất đáy mắt ánh lên ý cười, “Chắc là do ăn nhiều rồi quen.”

 

Thẩm Tinh Yểu: “…” Cái này cũng được sao? Anh còn có thể ăn nhiều hơn cô sao? Sao cô lại không làm được?

 

Ngụy Kính Nhất lấy một cái chén sứ trắng, múc canh, sườn và bắp vào trong, đưa cho cô, “Đợi thêm vài phút nữa, em uống chút canh lót dạ trước đi.”

 

Thẩm Tinh Yểu cũng không khách khí với anh, nhận lấy chén rồi lùi sang một bên.

 

Ngụy Kính Nhất nhìn cô bưng chén đứng ở một bên, cúi đầu từng ngụm nhỏ uống canh, hàng mi cong vút như mật rũ xuống tựa hai chiếc quạt nhỏ. Có lẽ là thật sự rất thích, bộ dạng trông cực kỳ hưởng thụ, đáy lòng anh không khỏi dâng lên một cảm giác m.ềm m.ại. Ngày thường nhe nanh múa vuốt, hễ ăn được món mình thích lại ngoan đến lạ thường. Đồng

 

thời tầm mắt anh cũng dừng lại trên đôi môi hồng nhuận của cô, đang hơi chu lên thổi muỗng canh nóng…

 

Yết hầu nhô lên bắt đầu chuyển động lên xuống. Anh vội thu hồi tầm mắt trước một giây khi Thẩm Tinh Yểu ngẩng đầu nhìn lên, tiếp tục rửa tay.

 

Thẩm Tinh Yểu không chú ý tới ánh mắt của anh, nhưng lại nhìn thấy vòi nước chảy ào ào lên tay anh. Mười ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, mu bàn tay tựa ngọc dương chi bóng loáng dính những giọt nước trong veo. Nếu đeo thêm vài chiếc nhẫn lên những ngón tay này, nhất định sẽ tạo ra hiệu ứng thị giác cực kỳ mạnh mẽ.

 

 

Thẩm Tinh Yểu rửa tay xong quay lại, Ngụy Kính Nhất đã bưng bốn món ăn một món canh lên bàn: tôm rim dầu, lòng bò xào cay, thịt kho Tô Châu, nộm cà tím tỏi ớt và canh sườn bắp thanh mát. Cô nuốt nước miếng, kéo ghế ngồi xuống đối diện Ngụy Kính Nhất.

 

Cơm hấp vừa chín tới, mềm dẻo vừa phải. Gắp một miếng thịt kho Tô Châu, cắn một miếng, nước sốt đỏ óng no đủ lập tức tràn ngập khoang miệng, thịt tươi mềm. Nộm cà tím tỏi ớt thanh mát sảng khoái, lòng bò xào cay thì cay nồng tê lưỡi. Món nào cũng ngon đến nỗi Thẩm Tinh Yểu không khỏi hơi nheo mắt lại. Hình như cô thật sự đã quá coi thường Ngụy Kính Nhất rồi. Cũng phải, anh thông minh như vậy, chỉ cần muốn học thì chẳng có gì là không học được.

 

Ngụy Kính Nhất đeo găng tay dùng một lần, bóc vỏ tôm hoàn chỉnh chấm nước sốt bỏ vào bát cơm của Thẩm Tinh Yểu. Thẩm Tinh Yểu đã nếm qua món lòng bò, thịt kho và cà tím trộn tỏi của anh, nên cũng không từ chối.

 

Thẩm Tinh Yểu chỉ ăn một bát cơm, nhưng thức ăn thì ăn không ít, cuối cùng còn gặm sườn, bắp và uống non nửa bát canh. Xoa xoa cái bụng

 

hơi căng tròn, cô nằm liệt trên ghế như không có xương, lần đầu tiên nói chuyện với anh bằng giọng điệu hòa nhã như vậy: “Ngụy Kính Nhất, cơm anh nấu ngon thật đó.” Giây tiếp theo thấy anh chuẩn bị đổ phần thịt kho và lòng bò còn thừa vào thùng rác, cô vội vàng bật dậy chạy vào bếp, “Đừng đổ, đừng đổ đi mà.”

 

Ngụy Kính Nhất nhìn về phía cô.

 

Thẩm Tinh Yểu nói: “Vẫn còn ăn được mà, anh để vào tủ lạnh đi, tối tôi hâm lại ăn.”

 

Ngụy Kính Nhất nhìn vẻ mặt đầy tiếc nuối của cô, “Không phải em chưa bao giờ ăn đồ thừa sao?”

 

Thẩm Tinh Yểu chớp mắt, cô đúng là có cái tật xấu này, thà nhịn đói chứ không ăn cơm thừa canh cặn. “Nhưng mà… món này thật sự rất ngon mà.” Đặc biệt là món thịt kho Tô Châu, cắn một miếng là mỡ óng ánh lan tỏa, thơm vô cùng…

 

Nghe vậy, trong mắt Ngụy Kính Nhất ánh lên ý cười, “Thích ăn thì tối tôi lại làm cho em.”

 

Thẩm Tinh Yểu ừ một tiếng, thu hồi ánh mắt đang dán vào đĩa thịt kho, “Buổi tối? Anh không định đi à?”

 

“Em rất hy vọng tôi đi sao?” Ngụy Kính Nhất tiến lại gần cô một chút. Thẩm Tinh Yểu ngả người ra sau một chút, cười gượng gạo.

Ngụy Kính Nhất: “Dùng xong rồi vứt bỏ có phải hơi quá đáng không?”

 

Thẩm Tinh Yểu trợn tròn mắt, “Nhưng anh tự nguyện mà, đâu phải tôi ép anh… Thôi, anh đừng đổ đi, để lại cho tôi.” Nói rồi, cô giật lấy đĩa

 

thịt kho từ tay anh bỏ vào tủ lạnh, tiện tay còn đặt luôn đĩa lòng bò trên bàn bếp vào cùng.

 

“Được rồi, anh rửa bát đi, tôi ra ngoài đợi.” “Chờ một chút.” Ngụy Kính Nhất gọi cô lại.

“Làm… làm gì?” Dù sao cô cũng tuyệt đối không thể rửa bát.

 

Ngụy Kính Nhất dường như đọc được suy nghĩ trong mắt cô, cười bất đắc dĩ, “Không bắt em rửa bát, rửa ít trái cây tráng miệng thì được chứ?”

 

Rửa trái cây thì được, thế là cô gật đầu.

 

Ngụy Kính Nhất cầm một túi vải nhỏ và một cái rổ nhỏ đưa cho cô, “Qua bên kia rửa đi.”

 

“Ồ.” Thẩm Tinh Yểu nhận lấy vải và rổ, đi về phía bồn rửa bên cạnh.

 

Ngụy Kính Nhất vừa rửa bát vừa nghiêng đầu nhìn người đang rửa vải bên kia, vừa rửa vừa bóc vừa nhét vào miệng. Đối với chuyện này, anh chẳng hề ngạc nhiên chút nào.

 

Chờ cô rửa xong, số vải cũng vơi đi gần một nửa. Cô liếc nhìn người đang xếp bát vào tủ khử trùng, hậm hực nói: “Tôi rửa xong rồi, tôi ra ngoài trước đây.”

 

Ngụy Kính Nhất ừ một tiếng.

 

Chờ anh ra khỏi bếp, phát hiện cửa chính đã bị mở ra. Thẩm Tinh Yểu ngồi trên sofa chú ý tới ánh mắt của anh, cười nói: “À thì, mở ra cho thoáng gió.” Tiện thể mở sẵn cửa cho anh, ý tứ tự hiểu rồi chứ?

 

Ngụy Kính Nhất đi về phía sofa, lúc này mới phát hiện, đĩa vải đã bị cô bóc sạch vỏ.

 

Thẩm Tinh Yểu bưng đĩa đứng dậy, “Xem này, tôi bóc hết cho anh rồi nè, mau ăn đi.” Ăn xong rồi thì mau đi đi.

 

Ngụy Kính Nhất nhìn những múi vải trắng trong mọng nước trên đĩa, cười nhón một quả ném vào miệng. Thẩm Tinh Yểu nhìn thấy hai má anh hơi phồng lên, cực kỳ không hợp với gương mặt lạnh lùng nghiêm túc này, nhưng lại có vài phần đáng yêu kỳ lạ, cô thầm nghĩ.

 

Nhìn Ngụy Kính Nhất ăn hết quả này đến quả khác, Thẩm Tinh Yểu không khỏi li.ếm môi, hỏi: “Ngọt không?”

 

Ngụy Kính Nhất cúi mắt nhìn cô, “Không phải em ăn rồi sao?” Thẩm Tinh Yểu: “…”

Cuối cùng cũng chờ anh ăn xong đĩa vải, Thẩm Tinh Yểu như vô tình liếc nhìn đồng hồ lớn trên tường, nói: “Nhanh thật đấy, đã hơn một giờ rồi, tôi hơi mệt rồi, có phải anh cũng nên…”

 

Đôi môi mỏng của Ngụy Kính Nhất cong lên một đường cong đẹp mắt, gật gật đầu.

 

Mắt Thẩm Tinh Yểu sáng lên, vội vàng cầm lấy chiếc áo khoác vest đặt trên sofa đưa cho anh, “Không cần cảm ơn.”

 

Ngụy Kính Nhất nhận lấy áo khoác, vắt lên khuỷu tay, “Vậy tôi đi trước.”

 

“Được được được, tôi tiễn anh.”

 

Thẩm Tinh Yểu đưa Ngụy Kính Nhất ra cửa, cô đứng bên trong cửa, anh đứng bên ngoài, “Rồi, anh đi nhanh đi.”

 

Ngụy Kính Nhất ừ một tiếng, xoay người.

 

Thẩm Tinh Yểu vui mừng, giây tiếp theo, nụ cười trên môi cứng đờ, bởi vì Ngụy Kính Nhất lại đi về phía cửa căn hộ nhà người ta, mắt thấy sắp nhấn mật mã. Cô cũng chẳng màng mình còn đang đi dép lê trong nhà, vội vàng chạy ra ngoài, hét lên: “Ngụy Kính…” Nhưng tên còn chưa kịp gọi hết, đã nghe thấy khóa mật mã của căn hộ kia truyền đến tiếng “Tít” một tiếng, bị mở ra? Ngụy Kính Nhất mở được cửa nhà người ta??

 

Ngụy Kính Nhất đẩy cửa ra, quay đầu lại nói với Thẩm Tinh Yểu: “Tôi về nhà rồi.”

 

Thẩm Tinh Yểu đứng hình tại chỗ mất vài giây, “Anh… nhà anh?” “Ừ, nhà tôi.” Nói rồi, anh dang hai tay làm động tác giới thiệu.

“Rầm!” Thẩm Tinh Yểu hung hăng đóng sầm cửa lại, lao vào phòng ngủ, đấm bùm bụp lên giường, “Ngụy Kính Nhất cái tên khốn kiếp này!!”

 

Rốt cuộc anh mua căn hộ kia từ khi nào?? Tại sao cô lại không biết chút gì? Rõ ràng hai ngày trước cô còn nhìn thấy đôi vợ chồng kia mà? Vậy mà giờ căn hộ này đã thành của Ngụy Kính Nhất rồi? Cho nên ý là, vừa rồi cô kéo Ngụy Kính Nhất vào nhà mình, hoàn toàn là tự mình đa tình??

 

Không đúng! Anh rõ ràng có thể giải thích! Nhưng anh không giải thích, rõ ràng là cố ý! Nghĩ đến đây, cô không khỏi ném gối xuống, lao vào bếp, cô muốn đổ hết đồ ăn anh nấu đi! Nhưng khi mở tủ lạnh ra, cô lại

 

đổi ý. Người thì không phải người tốt gì, nhưng đồ ăn vẫn là đồ ăn ngon, giận cá chém thớt như vậy là không đúng.

 

Tuy hai người ở cùng một tầng lầu, nhưng Ngụy Kính Nhất, vị sếp lớn này, hiển nhiên rất bận, mỗi ngày đi sớm về khuya, còn cô thì sớm không ra ngoài, tối cũng không ra ngoài. Hai ngày nay hai người cũng không chạm mặt nhau. Dù sao thì Thẩm Tinh Yểu rất vui vẻ, cô chẳng muốn nhìn thấy Ngụy Kính Nhất chút nào.

 

Làm cá muối mấy ngày, Thẩm Tinh Yểu nhận được tin nhắn WeChat của La Gia Huy, báo cho cô biết họ đã từ Hoành đ**m trở về, cũng gửi cho cô địa điểm và thời gian, bảo cô nhớ đến tham dự tiệc đóng máy của

《Phê Phán》. Thẩm Tinh Yểu trả lời tin nhắn, sau đó lại thông báo

trong nhóm chat của đội ngũ nhỏ của mình.

 

Mấy ngày cô không có lịch trình, đội ngũ nhỏ của cô cũng giống cô, ở nhà làm cá muối.

 

La Gia Huy định tổ chức tiệc đóng máy vào tối mai.

 

Trong nhóm mọi người nhận được tin nhắn đều trả lời, ngày mai sẽ đến đón cô trước một tiếng.

 

Sau đó Thẩm Tinh Yểu lại gọi một cuộc điện thoại cho Đoạn Thính Nhạc. Đầu dây bên kia đổ chuông vài tiếng thì có người bắt máy, nhưng người nghe không phải Đoạn Thính Nhạc mà là Quả Quả. Quả Quả nói với cô chị Nhạc vẫn đang làm việc, chờ chị ấy xong việc sẽ gọi lại.

 

Quả nhiên, trước khi đi ngủ buổi tối, Thẩm Tinh Yểu nhận được điện thoại của Đoạn Thính Nhạc.

 

“Cậu tìm tớ hả?”

 

“Đạo diễn tổ chức tiệc đóng máy, cậu về kịp không?”

 

“Tin nhắn của đạo diễn tớ cũng nhận được rồi, về kịp chứ, sáng mai tớ có thể đến nơi rồi.”

 

“Vậy mai chúng mình đi cùng nhau nhé?” “OK, không thành vấn đề.”

“Thôi thôi, không nói chuyện với cậu nữa, tớ sắp về đến khách sạn rồi, quay chương trình cả ngày, xương cốt muốn rã rời, chỉ muốn tắm tốc hành rồi đi ngủ thôi.”

 

“Ok, vậy cúp máy nha, mai về nhắn tin cho tớ.” “Ừ.”

 

Đoạn Thính Nhạc về đến nơi khoảng hơn một giờ chiều. Ném vali hành lý ở nhà xong, cô trực tiếp lên lầu tìm Thẩm Tinh Yểu, gõ cửa xong bấm mật mã vào nhà. Thẩm Tinh Yểu đang rửa trái cây trong bếp, nghe tiếng ló đầu ra, “Cậu về rồi à?”

 

Đoạn Thính Nhạc nằm liệt trên sofa, r.ên r.ỉ: “Mệt chết đi được.”

 

Thẩm Tinh Yểu bưng đĩa nho đã rửa sạch ra, đút cho cô một quả, “Ăn nho đi.”

 

Quả nho ngọt mát lạnh làm Đoạn Thính Nhạc dễ chịu hơn một chút. Hai người nhanh chóng xử lý xong đĩa nho. Thẩm Tinh Yểu hỏi cô: “Có muốn tớ gọi cơm hộp cho không?”

 

Đoạn Thính Nhạc rút tờ khăn giấy ướt bên cạnh lau miệng, “Thôi, còn phải để bụng rỗng đi ăn tiệc đóng máy nữa.”

 

“Cũng phải.” Thẩm Tinh Yểu đồng tình, sau đó nhìn vẻ mặt mệt mỏi không thể tả của bạn mình, nói: “Chị Dữu 7 giờ mới qua, hay là cậu ngủ một giấc đi?”

 

Đoạn Thính Nhạc day nhẹ thái dương đau nhức, “Ừ, tớ đúng là hơi buồn ngủ thật.” Nói rồi, cô định ngả người xuống sofa.

 

“Vào phòng ngủ đi?”

 

Đoạn Thính Nhạc xua tay, “Tớ nằm trên sofa chợp mắt một lúc là được rồi.”

 

Thẩm Tinh Yểu thấy cô đã thoải mái nằm xuống nên không nói gì nữa. Xem ra là thật sự mệt mỏi, chưa đầy một lúc đã ngủ thiếp đi. Theo ánh nắng chiều tà, Thẩm Tinh Yểu ngẩng đầu thấy ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt bạn mình, cô nàng nhíu mày không thoải mái, đứng dậy đi về phía cửa sổ sát đất kéo rèm lại.

 

Lúc Đoạn Thính Nhạc tỉnh lại, mặt trời ngoài cửa sổ đã lặn về phía tây. Cửa sổ sát đất hé mở, gió nhẹ thổi rèm cửa bay bay. Cô nhìn thấy Thẩm Tinh Yểu đang ngồi khoanh chân ở một bên, một tay cầm iPad, một tay cầm bút cảm ứng đang vẽ vời gì đó. Chẳng lẽ là có linh cảm thiết kế?

 

Nghĩ vậy, cô im lặng không lên tiếng làm phiền bạn mình, mãi cho đến khi Thẩm Tinh Yểu nhìn thấy cô, “Cậu tỉnh rồi à?”

 

“Đang vẽ bản thiết kế hả?” Cô ngồi dậy.

 

“Cũng không hẳn, chỉ là vẽ linh tinh thôi.” Sau đó cất bút cảm ứng đi, “Rửa mặt đi, sửa soạn một chút, lát nữa họ đến đấy.”

 

Lúc Đoạn Thính Nhạc đứng dậy vỗ nhẹ vào bờ vai gầy của bạn mình, “Đừng tạo áp lực cho bản thân quá.”

 

Thẩm Tinh Yểu gật gật đầu, “Ừm.”

 

“Tớ không về lấy quần áo đâu, tớ mặc đồ của cậu.” “Ok!”

Chờ các cô sửa soạn xong, điện thoại của Lưu Dữu cũng gọi tới, họ đã đến gara ngầm của khu chung cư.

 

Lúc hai cô đi xuống, Quả Quả cũng ở đó, đang trò chuyện với Lưu Dữu và mấy người khác. Thấy các cô ra, họ vẫy tay chào.

 

Đoạn Thính Nhạc vốn định nói mình đi cùng xe bảo mẫu của Thẩm Tinh Yểu là được, bảo Quả Quả họ đi thẳng đến nhà hàng luôn, nhưng họ vẫn đến đây, thế là các cô vẫn lên xe riêng của mình, “Gặp ở cửa nhà hàng nhé.”

 

Thẩm Tinh Yểu giơ tay làm dấu OK.

 

Mặc dù đường phố đông đúc, hai chiếc xe bảo mẫu vẫn có thể duy trì tốc độ trước sau như một, không thể không khiến người ta thán phục kỹ thuật lái xe của các tài xế cho nghệ sĩ.

 

Khoảng hơn bốn mươi phút sau, hai chiếc xe bảo mẫu lần lượt dừng lại trước cửa nhà hàng. Sau khi các cô xuống xe, xe bảo mẫu lái vào bãi đỗ xe ngầm của nhà hàng. Thẩm Tinh Yểu và Đoạn Thính Nhạc dẫn theo mấy người đi trước.

 

Sau khi báo số phòng, lập tức có nhân viên phục vụ đến dẫn các cô lên lầu. Nhân viên phục vụ của nhà hàng này thường xuyên tiếp đãi các ngôi sao nghệ sĩ, bất kể là tai to mặt lớn hay nghệ sĩ nhỏ nào cũng từng gặp qua, vì vậy khi nhìn thấy Đoạn Thính Nhạc và các cô, trên mặt vẫn giữ nụ cười chuẩn mực, lịch sự dẫn đường, mãi đến cửa phòng mới rời đi.

 

Phòng dành cho nhân viên của nghệ sĩ ở ngay bên cạnh. Sau khi Lưu Dữu và Quả Quả dặn dò xong, trông chừng hai cô vào phòng riêng của nghệ sĩ rồi, họ mới đi vào phòng của mình.

 

 

Lúc Thẩm Tinh Yểu và Đoạn Thính Nhạc đi vào, phần lớn nghệ sĩ đã đến rồi. Thấy các cô vào, mọi người cười chào hỏi. La Gia Huy hô: “Tiểu Yểu, Thính Nhạc, đến rồi à? Lại đây ngồi này.”

 

La Gia Huy còn cố ý giữ cho các cô chỗ ngồi cạnh nhau, bên cạnh là Tôn Phỉ và Chu Mãn Kha.

 

Trên bàn ăn vẫn có rượu và đồ uống, mọi người có thể tự do lựa chọn, không có sắp xếp cứng nhắc. Về cơ bản các nam diễn viên và một số ít nữ diễn viên có tửu lượng khá sẽ chọn uống rượu. Đoạn Thính Nhạc cũng chọn một ly rượu. Thẩm Tinh Yểu nói: “Cậu không sợ uống say à?”

 

Đoạn Thính Nhạc cười cười, “Chỉ là rượu trái cây thôi mà, sợ gì. Uống ít một chút không sao đâu, hơn nữa không phải có Quả Quả sao?” Cô nhẹ nhàng lắc ly rượu, chất lỏng màu hồng nhạt sóng sánh, “Cậu có muốn uống chút không, khá ngon đấy.”

 

Thẩm Tinh Yểu vốn không định uống, nhưng bị Đoạn Thính Nhạc nói vậy, cũng hơi thèm rượu, thế là cũng chọn rượu.

 

“Cảm ơn sự nỗ lực và cống hiến của mọi người trong thời gian qua! Thời gian qua mọi người đều vất vả rồi! Tôi, La Gia Huy, xin kính mọi người một ly ở đây! Xin phép uống trước!” La Gia Huy nâng ly rượu lên, sau đó ngửa cổ uống cạn ly rượu.

 

Đạo diễn đã uống trước làm gương, những người khác cũng nâng ly.

 

Sau màn mở đầu của đạo diễn, không khí trong phòng bao trở nên náo nhiệt. Áp lực gần hai tháng trời vào lúc này đã tan biến sạch sẽ. Mọi người cười nói vui vẻ, ly chạm ly, chén chú chén anh. Tổ đạo diễn và các thành viên đoàn phim cụng ly với nhau, cũng có các diễn viên đi theo đạo diễn kính rượu.

 

Thẩm Tinh Yểu và Đoạn Thính Nhạc cũng đi kính rượu La Gia Huy và những người khác. La Gia Huy vừa thấy ly rượu của hai cô nói: “Tuy là rượu trái cây, nhưng cũng đừng uống nhiều quá, cẩn thận đau đầu đấy.”

 

Diễn viên khác nói đùa: “Đạo diễn, ông thiên vị quá rồi đấy, vừa nãy ông đâu có nói với chúng tôi như vậy.”

 

La Gia Huy cũng cười nói: “Tôi còn không biết cậu sao, đồ sâu rượu nhà cậu chỉ mong được uống nhiều thêm ấy chứ. Hơn nữa, hai cô gái này vẫn còn nhỏ tuổi mà.”

 

Nói cũng phải, Đoạn Thính Nhạc tuy nổi tiếng nhưng năm nay chưa tròn 21 tuổi, Thẩm Tinh Yểu càng không cần phải nói, còn chưa tròn 20. So với đám người họ có tuổi trung bình khoảng 40, thì đúng là trẻ con thật.

 

Thế là cả phòng lại vang lên tiếng cười ha ha ha ha ha.

 

Kính rượu xong, hai người thu mình vào góc, vừa uống rượu vừa nói chuyện riêng. Đoạn Thính Nhạc còn lấy ít lạc rang đặt trước mặt họ. Thấy Thẩm Tinh Yểu từng ngụm nhỏ nhấp rượu, cô nói: “Tớ không lừa cậu chứ? Có phải khá ngon không?”

 

Thẩm Tinh Yểu khẽ li.ếm môi, trong khoang miệng còn lưu lại vị ngọt mát lạnh, hòa quyện chút hương trái cây, “Ừm, ngon.”

 

“Vậy hai đứa mình rót thêm ly nữa nhé?” Thẩm Tinh Yểu gật đầu, “Được.”

Chu Mãn Kha liếc thấy Thẩm Tinh Yểu và cô bạn, nên nói với Tôn Phỉ bên cạnh: “Tình cảm của hai cô bé này tốt thật đấy.”

 

Tôn Phỉ cười cười, “Lớn lên cùng nhau từ nhỏ thì sao mà không tốt được?”

 

“Cũng phải.”

 

Rượu quá nửa, Thẩm Tinh Yểu và Đoạn Thính Nhạc chào La Gia Huy để ra ngoài đi vệ sinh.

 

Đoạn Thính Nhạc: “Cậu say chưa?”

 

Thẩm Tinh Yểu cười: “Cậu thấy có khả năng không?”

 

Hai người uống vài ly rượu trái cây, hơi choáng váng đầu là thật, nhưng say thì chưa đến mức.

 

Lúc từ phòng vệ sinh ra, di động của Đoạn Thính Nhạc vang lên. Cô liếc nhìn, rồi nói với Thẩm Tinh Yểu: “Cậu về trước đi, tớ nghe điện thoại đã.”

 

Thẩm Tinh Yểu gật gật đầu, “Ừm, vậy cậu nhanh lên nhé.”

 

“Ok.”

 

Thẩm Tinh Yểu đang đi về phòng thì một người đi tới từ phía đối diện. Hai người chạm mắt nhau, đồng thời dừng bước. Là Chu Nhẫn, cháu ruột của Chu Chỉ Hề, em họ của Ngụy Kính Nhất.

 

Khi Thẩm Tinh Yểu còn chưa kịp phản ứng, Chu Nhẫn đã nhanh chân đi về phía cô, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc và vui mừng, “Yểu Yểu, cậu về từ khi nào vậy?”

 

“… Về được mấy tháng rồi.” Trả lời xong, cô lại nói: “Cậu lại đi thi đấu ở ngoài à? Vừa về sao?”

 

Chu Nhẫn ôn hòa cười cười, “Đúng vậy, hôm qua vừa về.”

 

Thẩm Tinh Yểu: “Thảo nào.” Kỳ thủ cờ vây thiên tài, từ nhỏ đã thông minh, cực kỳ có thiên phú về cờ vây, vì vậy từ nhỏ đến lớn ngoài việc học ra thì chính là bôn ba khắp các giải đấu cờ vây, giải thưởng lớn nhỏ cầm đến mỏi tay.

 

“Cậu ăn cơm ở đây sao?”

 

“Ừm, cùng đồng nghiệp trong đoàn phim.”

 

Trong mắt Chu Nhẫn hiện lên một tia nghi hoặc, “Đồng nghiệp đoàn phim?”

 

“Đúng vậy, hiện tại tớ còn có một nghề mới, nghệ sĩ.” “Vậy còn thiết kế thì sao?” Chu Nhẫn kinh ngạc hỏi.

 

Thẩm Tinh Yểu cười cười, “Thiết kế và diễn xuất đâu có xung đột.” Sau đó, Thẩm Tinh Yểu lại hỏi: “Còn cậu? Cũng ăn cơm ở đây à?” “Ừm, cùng ba mẹ tớ và dượng út.”

Thẩm Tinh Yểu theo bản năng nghĩ tới Ngụy Kính Nhất. Ngụy Kính Nhất không lẽ cũng ở đây sao? Nhưng rất nhanh cô đã biết có ở đây hay không, bởi vì giọng nói quen thuộc kia đã từ phía trước họ truyền tới.

 

“Yểu Yểu.”

 

Hai người theo phản xạ có điều kiện đồng thời nhìn qua. Người đàn ông đứng cách họ vài mét không phải Ngụy Kính Nhất thì còn có thể là ai?

 

Một thân áo sơ mi đen quần tây đen càng tôn lên vóc dáng cao dài. Ngũ quan sắc sảo mang theo vài phần lạnh lùng xa cách, con ngươi sâu thẳm đen nhánh. Ánh đèn lạnh lẽo trên trần hành lang chiếu lên ngũ quan rõ ràng của anh, đẹp một cách vô tình.

 

Lúc này Thẩm Tinh Yểu mới chú ý tới, khoảng cách giữa cô và Chu Nhẫn lúc này có hơi quá gần. Nhưng lúc nãy cả hai chỉ mải nói chuyện, cũng không để ý, thế là cô theo bản năng lùi về sau một bước nhỏ. Chu Nhẫn vì động tác lùi lại này của cô mà bất giác liếc nhìn cô một cái.

 

Thẩm Tinh Yểu lúc này cũng không chú ý tới ánh mắt của Chu Nhẫn, mà vẫn đang âm thầm chột dạ. Sau đó nghĩ lại, có gì mà chột dạ chứ, dù sao anh cũng chẳng biết gì, hơn nữa cho dù anh biết thì đã sao? Chu Nhẫn thích cô không phải là điều cô có thể kiểm soát, giống như khi cô thích Ngụy Kính Nhất, Ngụy Kính Nhất có thể không chấp nhận, nhưng anh cũng không có cách nào ngăn cản được.

 

Ngoài Đoạn Thính Nhạc ra, không ai biết cô từng tỏ tình với Ngụy Kính Nhất. Tương tự, ngoài Đoạn Thính Nhạc ra, không ai biết Chu Nhẫn từng tỏ tình với cô.

 

Lúc mới đến Paris, cô thường xuyên nghĩ, chuyện này có phải nên gọi là luật nhân quả tuần hoàn, ông trời tha cho ai bao giờ? Cô chân trước vừa mới từ chối Chu Nhẫn, chân sau đã bị anh họ người ta từ chối. Xem xem, đây không gọi là luật nhân quả thì còn gọi là gì?

 

 

Đang lúc hồn bay phách lạc, Ngụy Kính Nhất đã đi tới trước mặt họ. Ánh mắt lướt qua người Thẩm Tinh Yểu và Chu Nhẫn, “Đang nói chuyện gì vậy?”

 

Chu Nhẫn vừa định mở miệng, Thẩm Tinh Yểu đã nhanh hơn một bước nói: “Có thể nói gì chứ, chỉ là bạn cũ gặp mặt, tán gẫu vài câu thôi.”

 

Ngụy Kính Nhất gật gật đầu, sau đó nói với Chu Nhẫn: “Ra ngoài cũng một lúc rồi, em về trước đi.”

 

Chu Nhẫn liếc nhìn Thẩm Tinh Yểu, phát hiện ánh mắt cô căn bản không dừng trên người mình, mà đang cúi mắt không biết suy nghĩ gì. Bàn tay đặt bên người thoáng siết chặt lại, nói với Thẩm Tinh Yểu: “Yểu Yểu, vậy tớ đi trước nhé.”

 

“Ừm ừm.” Thẩm Tinh Yểu gật đầu lia lịa.

 

Sau khi Chu Nhẫn rời đi, Ngụy Kính Nhất tiến lại gần Thẩm Tinh Yểu một bước, “Uống rượu à?”

 

Thẩm Tinh Yểu dùng mũi chân di di xuống sàn nhà, ừ một tiếng.

 

“Ăn cơm ở đây?”

 

“Tiệc đóng máy của đoàn phim.” “Khi nào kết thúc?”

“Không biết nữa, chắc là sắp rồi.” “Đến đây bằng gì?”

“Anh Lý đưa đến.”

 

Ngụy Kính Nhất gật gật đầu, ánh mắt bỗng dừng lại ở một nơi nào đó. Thẩm Tinh Yểu nhìn theo ánh mắt anh, lại thấy Đoạn Thính Nhạc đang đứng ở đó với vẻ mặt do dự. Đoạn Thính Nhạc đột nhiên bị hai luồng ánh mắt nhìn thẳng vào, cười gượng một tiếng, “Hi.”

 

Ngụy Kính Nhất thu hồi tầm mắt, “Vậy tôi về trước, kết thúc thì báo cho tôi một tiếng.”

 

Thẩm Tinh Yểu vừa nghe anh sắp đi, niềm vui hiện rõ trên mặt. Nhưng nghe được câu sau, gương mặt vui vẻ lại nhăn lại, “Báo cho anh làm gì?”

 

Ngụy Kính Nhất nhìn chằm chằm cô vài giây. Thẩm Tinh Yểu sợ nhất là bị anh nhìn thẳng như vậy, nhếch môi, “… Biết rồi biết rồi, anh mau đi đi.”

 

Đoạn Thính Nhạc nhìn Ngụy Kính Nhất rời đi xong, lập tức tung tăng chạy chậm lại đây. Thẩm Tinh Yểu liếc cô bạn, “Lúc này thì chạy nhanh nhỉ?”

 

Đoạn Thính Nhạc cười ôm lấy cánh tay cô, “Ai nha, đừng như vậy mà.”

 

Thẩm Tinh Yểu hừ một tiếng.

 

Hai người trở về phòng, người trong phòng đã uống say đến bảy tám phần. Có người còn thấy chưa đủ đô, hỏi có muốn tổ chức đi tăng hai không. Anh K, đạo diễn La Gia Huy bọn họ thật sự đã uống hơi nhiều, “Mấy người chúng tôi thì không đi nữa đâu, tuổi già sức yếu không bằng các bạn trẻ, phải về nghỉ ngơi sớm thôi.”

 

Các diễn viên còn tỉnh táo trong phòng mặt đầy dấu chấm hỏi đen sì. Hừ! Miệng lưỡi của đạo diễn La đúng là đồ lừa đảo! Lúc ở đoàn phim bắt họ quay thâu đêm suốt sáng, tinh thần còn tốt hơn cả đám trẻ bọn họ! Lúc mắng người thì giọng nói vang đến nỗi đoàn phim cách vách cũng nghe thấy!!

 

Thẩm Tinh Yểu và Đoạn Thính Nhạc cũng sẽ không đi, càng khỏi phải nói đến Tôn Phỉ, Chu Mãn Kha. Thế là những người muốn đi thì tự tổ chức, những người không đi thì bắt đầu gọi điện thoại cho trợ lý của mình đến đón. Đoạn Thính Nhạc gọi điện thoại cho Quả Quả cũng gọi luôn Lưu Dữu cùng đến.

 

Sau khi lần lượt chào hỏi mấy vị tiền bối còn ở lại, Thẩm Tinh Yểu và Đoạn Thính Nhạc mới rời đi. Ra khỏi phòng bao, Thẩm Tinh Yểu bỗng nhiên nhớ ra, Ngụy Kính Nhất lúc trước bảo cô kết thúc thì gửi tin nhắn cho anh. Ngón tay trong túi cọ xát chiếc điện thoại. Vậy tin nhắn này rốt cuộc cô nên gửi hay không gửi đây?

 

“Yểu Yểu, vào thang máy đi.” Giọng Đoạn Thính Nhạc vang lên. Thẩm Tinh Yểu hoàn hồn lại, vội vàng đi vào.

Đoạn Thính Nhạc hỏi cô: “Cậu vừa nghĩ gì thế?” Thẩm Tinh Yểu lắc đầu, rút tay ra, “Không có gì.”

 

Đoạn Thính Nhạc “Ồ” một tiếng, nói với Quả Quả bên cạnh: “Quả Quả, lát nữa chị đi cùng Yểu Yểu là được rồi, em với anh Trần cứ về thẳng đi.”

Quả Quả liếc nhìn Lưu Dữu và những người khác, nói: “Vâng ạ.” Lưu Dữu cười một cái, “Còn khách sáo gì nữa chứ”

Bình Luận (0)
Comment