Sau khi xuống máy bay, có nhân viên công tác đến đón họ về khách sạn. Khách sạn cách địa điểm quay phim không xa lắm, lái xe khoảng 40 phút. Đến khách sạn xong, mọi người nghỉ ngơi một lát, rồi đến giờ đọc kịch bản do đạo diễn Tưởng sắp xếp.
Lúc cô đến, mấy diễn viên chính cũng đã đến gần đủ. Vì đã trải qua cuộc sống ở đoàn phim trước đó, Thẩm Tinh Yểu rất tự nhiên mà chào hỏi đạo diễn và mấy tiền bối diễn viên có mặt trước.
Tưởng Kha cầm kịch bản, cười tủm tỉm, “Mọi người ngồi xuống trước đi. Tiểu Yểu, bên cạnh Lục Chỉ có chỗ trống kìa.”
Thẩm Tinh Yểu liếc nhìn Lục Chỉ, Lục Chỉ cũng đang nhìn cô. Thẩm Tinh Yểu gật đầu với Tưởng Kha, sau đó đi qua ngồi xuống bên cạnh Lục Chỉ.
Vì còn có mấy diễn viên chưa đến đủ, Tưởng Kha cũng không vội bắt đầu đọc kịch bản,ông nói vài chuyện phiếm. Chủ đề vừa hay lại kéo đến Thẩm Tinh Yểu và Lục Chỉ. Diễn viên tiền bối Tống Lâm đóng vai mẹ của Thẩm Tinh Yểu cười nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, Tiểu Yểu và Tiểu Lục vẫn là quan hệ đàn anh đàn em nhỉ?”
“Đúng vậy, người quản lý hai người là anh Phùng đúng không?”
Thẩm Tinh Yểu và Lục Chỉ nhìn nhau một cái, khách sáo trò chuyện vài câu với các diễn viên tiền bối. Sau khi các diễn viên đến gần đủ, lúc này mới kết thúc những chủ đề này và chính thức bước vào giai đoạn đọc kịch bản.
Buổi đọc kịch bản này kéo dài gần ba tiếng đồng hồ. Sau khi kết thúc, đạo diễn Tưởng cho người sắp xếp tiệc liên hoan tại một nhà hàng sân vườn gần khách sạn của họ. Mọi người đọc kịch bản suốt ba tiếng, vừa mệt vừa đói, mà cơn đói có lẽ còn lớn hơn cơn mệt. Thế là mọi người
chẳng buồn về phòng, cầm theo kịch bản đi thẳng đến nhà hàng sân vườn luôn.
Lúc họ đến, còn gặp phải mấy diễn viên của đoàn phim khác cũng đang ăn cơm ở nhà hàng này. Cũng phải, quanh đây vốn không có nhiều chỗ ăn uống. Người quen thì cười nói hàn huyên vài câu, người không thân thì gật đầu xã giao. Sau khi người của đoàn phim họ đi lên lầu, lúc này mới có người bắt đầu bàn tán.
“Tôi không nhìn lầm chứ, đó là Lục Chỉ?”
“Không lầm đâu, chính là anh ấy, bên cạnh còn có Tinh Yểu nữa.” “Tinh Yểu của Hạo Nguyệt đó hả?”
“Chứ còn Tinh Yểu nào nữa?”
“Bộ phim này của đạo diễn Tưởng là Tín Ngưỡng đúng không?”
“Đúng vậy, nói chứ tài nguyên của Tinh Yểu có phải tốt quá rồi không? Bộ đầu tiên là Phê Phán của đạo diễn La, bộ thứ hai chính là Tín Ngưỡng của đạo diễn Tưởng.”
“Tôi nghe người quản lý của tôi nói, Tín Ngưỡng có phần thời niên thiếu và phần trưởng thành. Xem ra, Tinh Yểu và Lục Chỉ chắc là nam nữ chính phần thời niên thiếu rồi.”
“Dù là nữ chính phần thời niên thiếu, cũng không thể phủ nhận sự thật là tài nguyên của Tinh Yểu quá tốt.”
Những lời này nhận được sự tán đồng của đại đa số người có mặt.
…
Tề Minh là trợ lý bên cạnh Ngụy Kính Nhất, nên là người dễ dàng nhận ra tâm trạng bất ổn của Ngụy Kính Nhất nhất. Cả người toát ra khí áp cực kỳ thấp, hơn nữa anh ta cũng không quên, sáng hôm đó Ngụy tổng đã đeo khẩu trang đến công ty. Người khác không biết, nhưng anh ta lại nhìn thấy thứ che giấu dưới lớp khẩu trang đó… dấu bàn tay… Giây tiếp theo, sống lưng rất nhanh dâng lên một trận mồ hôi lạnh, bởi vì anh ta quá rõ dấu tay này là của ai.
“Reng reng reng reng——” Điện thoại đặt trên bàn làm việc vang lên. Đây là đường dây riêng của văn phòng Ngụy tổng, ngoài Ngụy tổng ra, sẽ không có ai khác. Anh ta vội vàng thu hồi tâm trí, bắt máy. Giọng nói vốn luôn bình thản không gợn sóng theo đường truyền mạng tới.
“Thông báo xuống dưới, cuộc họp buổi chiều dời lên trước, mười phút nữa chuẩn bị sẵn sàng ở phòng họp.”
Tề Minh nghe xong, sống lưng không khỏi hơi lạnh đi, trong lòng yên lặng đổ mồ hôi thay cho mấy quản lý cấp cao tham gia hội nghị. Hy vọng trong cuộc họp lát nữa đừng để Ngụy tổng bắt được lỗi lầm gì, nếu không với trạng thái hiện tại của anh ấy, ai cũng không có kết cục tốt đẹp.
“Rõ ạ, tôi sẽ thông báo ngay.” Giọng nói chuyên nghiệp.
Sau khi cúp điện thoại, anh ta lập tức thông báo xuống dưới, sau đó chuẩn bị sẵn sàng tài liệu họp đã chuẩn bị từ sáng sớm.
Ba giờ chiều, Ngụy Kính Nhất cùng Tề Minh đúng giờ bước vào phòng họp. Ngay khoảnh khắc anh bước vào cửa, mọi người trong phòng họp không hẹn mà cùng làm một động tác giống nhau: ngồi thẳng lưng nghiêm chỉnh.
Tề Minh chỉnh lại PPT, cuộc họp chính thức bắt đầu.
Cuộc họp hôm nay chủ yếu là thảo luận về một dự án thu mua.
Mấy quản lý cấp cao lần lượt trình bày ý kiến của mình, mà Ngụy Kính Nhất ngồi ở một bên từ đầu đến cuối không hề có biểu cảm gì, khiến mấy quản lý cấp cao trong lòng hoảng hốt không thôi. Bọn họ nói đúng hay không đúng,Ngụy tổng tốt xấu gì cũng cho một gợi ý chứ.
Suốt cả cuộc họp, không khí cực kỳ áp lực và nặng nề. Nói một câu cũng phải suy đi tính lại ba bốn lần trong đầu. Cuối cùng khi tuyên bố kết thúc hội nghị, các quản lý cấp cao lập tức nối đuôi nhau đi ra, tựa như phòng họp rộng rãi này là nơi ăn thịt người không nhả xương vậy.
Tề Minh thu dọn tài liệu đi theo sau Ngụy Kính Nhất về văn phòng.
Bỗng nhiên, một hòio điện thoại rung lên, Tề Minh theo thói quen sờ vào túi mình, lúc này mới muộn màng nhận ra, đây không phải điện thoại của mình.
Ngụy Kính Nhất liếc nhìn cái tên không ngừng nhấp nháy trên điện thoại, bắt máy.
Tề Minh đi theo sau Ngụy Kính Nhất, lỗ tai hơi vểnh lên. “Đến Chiết Giang chưa?”
“Ừm, lúc liên hoan chú ý một chút.” “Chăm sóc cô ấy cho tốt vào.”
Tề Minh vừa nghe những lời này thì biết ngay người đầu dây bên kia là ai, không có gì bất ngờ thì chính là Lưu Dữu không thể nghi ngờ. Lưu Dữu đường đường là trưởng phòng thư ký, nói điều đi là điều đi ngay, lại còn điều đi làm trợ lý chân tay cho người ta. Ban đầu anh ta cũng chỉ cảm thán Ngụy tổng cưng chiều em gái quá mức, sau đó mới biết, cưng chiều em gái gì chứ? Đây mà là cưng chiều em gái sao?
Vì cô Yểu Yểu, một khoản đầu tư khổng lồ nói rót là rót, mắt cũng không thèm chớp một cái. Cũng may đạo diễn họ đầu tư là đạo diễn Tưởng.
…
Sau ba ngày đọc kịch bản, phần thời niên thiếu của 《Tín Ngưỡng》 chính thức khởi quay. Có lẽ vì đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, cuộc sống
ở đoàn phim của Thẩm Tinh Yểu khá thuận lợi. Vai Dư Thanh cô đóng năm nay 16 tuổi, mà bản thân cô cũng mới 19, vốn dĩ không chênh lệch nhiều, cộng thêm bộ đồng phục học sinh giản dị, không hề có cảm giác không phù hợp.
Buổi sáng lúc vào đoàn phim đã nghe mấy diễn viên trong đoàn len lén bàn tán, nói là tối nay sẽ có nhóm nhà đầu tư đến, không có gì bất ngờ thì chắc chắn sẽ phải đi ăn cơm cùng. Diễn viên đi ăn cơm cùng nhà đầu tư ở giới giải trí có thể nói là chuyện thường như cơm bữa. Dù sao thì bây giờ có tiền chính là đại lão, diễn viên cũng phải dựa vào kim chủ chống lưng đầu tư để phát lương.
Quả nhiên, lúc ăn cơm trưa, đạo diễn Tưởng nói với họ chuyện này. Vì thế 6 giờ chiều, đoàn phim thu dọn sớm. Bữa tối vẫn ở nhà hàng sân vườn mà họ thường đến, đặt vào lúc 8 giờ tối, như vậy mọi người sau khi kết thúc công việc cũng có thể về khách sạn sửa soạn lại một chút.
Hoàng hôn giữa hè lúc 6 giờ, ráng đỏ trải dài ngút tầm mắt, nhiệt độ cũng đã không còn nóng cháy như ban ngày, sự oi bức theo cơn gió chiều tà đã tan đi rất nhiều.
Quay phim cả ngày, sau khi về khách sạn Thẩm Tinh Yểu đi tắm rửa trước.
Chờ sửa soạn xong cũng đã gần 7 giờ rưỡi. Cũng may nhà hàng sân vườn cách khách sạn họ không xa, đi bộ cũng chỉ mất vài phút.
Lúc cô đến vừa hay gặp Lục Chỉ ở cửa phòng bao. Hai người đều là nam nữ chính phần thời niên thiếu, nhưng nói đến cảnh diễn chung của hai người cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có ba cảnh, còn lại đều là cảnh diễn với các diễn viên tiền bối mà họ tiếp xúc riêng. Ở đoàn phim một ngày cũng không gặp nhau được hai ba lần.
Hai người đối mặt, gật đầu coi như chào hỏi. Lục Chỉ đưa tay gõ cửa phòng bao.
Nghe thấy tiếng “Mời vào” từ bên trong vọng ra, lúc này mới đẩy cửa. Lục Chỉ lịch sự mời Thẩm Tinh Yểu vào trước.
Thẩm Tinh Yểu gật đầu với anh ta, sau đó bước vào phòng, nhưng lại dừng lại ngay khoảnh khắc ngẩng đầu lên khi vào cửa. Bởi vì tầm mắt cô dừng lại trên người đàn ông đang ngồi cạnh đạo diễn Tưởng. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, vẻ mặt nhàn nhạt. Có lẽ nghe thấy tiếng động,cô cũng nhìn về phía cửa phòng. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Người đàn ông này không phải ai khác, chính là Ngụy Kính Nhất người mà cô đã không gặp lại kể từ sau cái tát đó.
Vì Thẩm Tinh Yểu dừng lại rõ ràng, Lục Chỉ đi vào theo sau cô cũng dừng lại một chút. Anh ta kỳ quái nhìn Thẩm Tinh Yểu một cái, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Lời nói của Lục Chỉ làm Thẩm Tinh Yểu hoàn hồn lại, cô lắc đầu với anh ta biên độ nhỏ, “Không có gì.”
Ngụy Kính Nhất thu hết tương tác của hai người vào đáy mắt, đôi mắt không hiểu sao lại lạnh đi vài phần, bàn tay cầm ly rượu hơi siết chặt lại một chút.
Tưởng Kha mở miệng nói: “Tiểu Yểu, Tiểu Lục, đến rồi, mau lại đây ngồi.”
Hai người gật đầu, cùng đi tới.
Trên bàn ăn lúc này cũng chỉ còn lại hai chỗ trống, vừa hay lại ở gần Ngụy Kính Nhất, rất hiển nhiên là giữ cho hai người họ. Lục Chỉ liếc mắt một vòng, chủ động ngồi xuống bên cạnh Ngụy Kính Nhất, mà Thẩm Tinh Yểu cũng ngồi xuống bên cạnh Lục Chỉ.
Tưởng Kha giới thiệu với họ: “Tiểu Yểu, Tiểu Lục, giới thiệu với hai đứa một chút, vị này là chủ tịch tập đoàn Ngụy Thị, đồng thời cũng là nhà đầu tư của bộ phim chúng ta.”
Mày Thẩm Tinh Yểu hơi nhíu lại. Ngụy Kính Nhất đầu tư 《Tín Ngưỡng》?
Trường hợp như thế này Lục Chỉ đã trải qua không ít, vì vậy thành thạo nâng ly rượu trong tầm tay lên, nghiêng người nhìn về phía Ngụy Kính Nhất. Nói đến Lục Chỉ cũng không lạ gì Ngụy Kính Nhất, dù sao Lục gia nhà họ cũng làm kinh doanh. Tuy Ngụy Kính Nhất cũng chỉ lớn hơn anh ta 4 tuổi, nhưng cho dù là ba anh ta nhìn thấy anh, cũng phải gọi một tiếng Ngụy tổng.
“Ngụy tổng, tôi mời anh một ly.”
Ngụy Kính Nhất hơi gật đầu, nhẹ nhàng chạm ly với anh ta.
Cùng lúc đó, ngay khi Thẩm Tinh Yểu chuẩn bị nâng ly, Lục Chỉ bỗng nhiên lại lần nữa giơ ly rượu lên, nói với Ngụy Kính Nhất: “Ngụy tổng, ly này tôi thay mặt Tiểu Yểu kính anh.”
Thẩm Tinh Yểu cũng không ý thức được Lục Chỉ sẽ thay mình kính rượu. Cô theo bản năng nhìn về phía Ngụy Kính Nhất, phát hiện khóe miệng anh vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng lại không hề chạm đến đáy mắt. Đôi môi mỏng nói ra một câu đầy ẩn ý, “Xem ra hai người ở chung rất hòa hợp.”