Thẩm Tinh Yểu ăn uống có hơi lơ đãng. Sau khi bữa tiệc kết thúc, mọi người cùng nhau về khách sạn. Vốn dĩ khoảng cách cũng không xa, các diễn viên quen biết tụm năm tụm ba đi cùng nhau về. Ngay lúc cô định dẫn Lưu Dữu và những người khác rời đi thì đột nhiên thấy Lục Chỉ cùng trợ lý đi ra. Nghĩ đến chuyện lúc nãy anh ta đỡ rượu giúp mình, cô gọi một tiếng: “Lục Chỉ.”
Lục Chỉ hơi ngạc nhiên khi Thẩm Tinh Yểu chủ động gọi mình, dù sao quan hệ của họ cũng chẳng thân thiết hơn sau khi vào đoàn phim. Chưa nói đến chuyện một ngày họ gặp nhau chẳng được đôi ba lần, mà ngay cả sau lần nói chuyện qua WeChat trước khi vào đoàn, quan hệ giữa hai người đã trở nên hơi khó xử một cách khó hiểu.
“Lúc nãy cảm ơn anh.” Thẩm Tinh Yểu nói.
Đối với lời cảm ơn của cô, Lục Chỉ hiếm khi tỏ ra hơi luống cuống tay chân: “Thật ra… cũng không có gì đáng cảm ơn, chẳng phải đều là vì anh Phùng sao, ngày nào cũng dặn dò tôi phải chiếu cố cô nhiều hơn ở đoàn phim.”
Thẩm Tinh Yểu mỉm cười: “Dù anh nói vậy thì vẫn phải cảm ơn anh.”
“Vậy… có muốn về cùng nhau không?” Lục Chỉ cũng không biết mình nghĩ thế nào mà buột miệng thốt ra, sau đó chính anh cũng hơi ngớ người.
Thẩm Tinh Yểu thật sự không nhận ra sự khác thường của anh, dù sao họ về khách sạn cũng tiện đường, nên cô nói: “Được thôi.”
Thế là hai người cùng nhau đi về hướng khách sạn.
Họ đi phía trước, Tiểu Châm thì đi cùng Lưu Dữu và những người khác ở phía sau.
Tiểu Châm nhìn bóng lưng nghệ sĩ nhà mình, cảm thấy hôm nay anh nhà mình thật không bình thường.
Bên này Lưu Dữu cũng đang suy nghĩ miên man, chẳng phải trước giờ hai người họ không thèm để ý đến nhau sao? Sao có vẻ như đi ăn bữa cơm về lại khác thế? Còn cảm ơn cái gì nữa? Chẳng lẽ vừa rồi trong phòng bao đã xảy ra chuyện gì? Lưu Dữu nghĩ vậy, rồi lập tức tự phủ định, Ngụy Tổng cũng ở trong phòng, ai dám làm gì Tiểu Yểu chứ?
Nhưng rốt cuộc trong phòng đã xảy ra chuyện gì? Lưu Dữu vẫn nghĩ mãi không ra.
Mà lúc họ vừa đi ra không xa, Ngụy Kính Nhất cùng mấy nhà đầu tư cũng đi ra. Ánh mắt Ngụy Kính Nhất dừng lại trên hai bóng người đang rẽ vào góc phía trước, đôi mắt sâu thẳm, vẻ mặt khó đoán.
“Xem ra quan hệ đàn anh đàn em của họ đúng là rất tốt.” Một nhà đầu tư trong đó cảm thán.
Mà sau khi lời này được nói ra, xung quanh chợt lặng đi, nhiệt độ dường như cũng giảm xuống cả chục độ. Ở đây ai mà chẳng lăn lộn trong giới kinh doanh, ai mà chẳng có thừa sự tinh ý, sao lại có người thiếu mất sự tinh ý thế nhỉ? Lời này mà có thể nói trước mặt người kia sao?
Thẩm Tinh Yểu và Lục Chỉ ở cùng tầng. Hai người tạm biệt ở hành lang rồi ai về phòng nấy. Tiểu Châm cũng đuổi kịp Lục Chỉ, sau khi đi được một đoạn, lúc này mới nhỏ giọng hỏi Lục Chỉ: “Anh, không phải anh rất ghét Tinh Yểu sao?”
Lục Chỉ nhìn cô nàng một cái: “Cô ấy là người khá tốt.” Tiểu Châm: “???”
Sau khi Lưu Dữu và Đường Hân rời đi, Thẩm Tinh Yểu ngồi trên sofa một lúc, bất giác nghĩ đến Ngụy Kính Nhất. Trong suốt bữa tiệc vừa rồi, ánh mắt Ngụy Kính Nhất không hề dừng trên người cô dù chỉ một chút. Đúng lúc cô đang miên man suy nghĩ, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông, đặc biệt rõ ràng trong không gian yên tĩnh, lập tức kéo Thẩm Tinh Yểu về thực tại. Cô theo bản năng bước về phía cửa ra vào, tiện miệng hỏi:
“Ai vậy?” “Là tôi đây.”
Đến khi người ngoài cửa đáp lại, cô nghe ra giọng nói quen thuộc kia thì liền mở cửa phòng. Thân hình cao lớn của Ngụy Kính Nhất đứng ngay cửa phòng cô, che khuất phần lớn ánh sáng vốn không mấy sáng sủa ở hành lang. “Có việc gì sao?”
Ngay lúc Ngụy Kính Nhất chuẩn bị mở miệng, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân nặng nề. Những người ở tầng này đều là diễn viên trong đoàn, nếu bị bắt gặp thì thật sự không dám tưởng tượng. Thế là chính cô cũng không hiểu mình nghĩ gì, theo bản năng đưa tay kéo Ngụy Kính Nhất vào phòng, thuận tay đóng sầm cửa phòng lại, đồng thời ngăn cách tiếng bước chân kia cùng nỗi sợ bí mật bị nhìn thấy.
Nhưng cô không biết rằng, sau khi cô đóng cửa lại, tiếng bước chân kia đột nhiên dừng lại.
(Haizz, cuộc sống không dễ dàng, tiền lương bây giờ thật càng ngày càng khó kiếm.)
…
Thẩm Tinh Yểu lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi xoay người lại, dây thần kinh vừa thả lỏng lại căng lên lần nữa. Lúc này khoảng cách giữa họ chỉ còn mấy chục centimet, thân hình cao lớn của anh mang đến cho cô một cảm giác áp bức khó nói thành lời. Cùng lúc đó, cảnh tượng này lập tức kéo cô về khung cảnh ám muội ở cửa nhà cô nửa tháng trước. Cô không dám nghĩ tiếp, ép bản thân thoát khỏi dòng cảm xúc đó.
“Anh tìm tôi có việc gì?” Biểu cảm trên mặt chắc vẫn coi là ổn. Ngụy Kính Nhất rũ mắt nhìn cô: “Chuyện lần trước, xin lỗi.”
Đề tài Thẩm Tinh Yểu muốn né tránh nhất lại bị anh khơi ra như vậy, mà còn theo cách này nữa chứ. Hơn nữa người trước mắt này thật sự là
Ngụy Kính Nhất sao? Ngụy Kính Nhất bị tát một cái mà còn biết xin lỗi người ta ư?
Thẩm Tinh Yểu: “Tôi cũng tát anh một cái rồi.”
Sau khi cô dứt lời, lại nghe thấy người đàn ông nói: “Nhưng tôi không hối hận.”
Thẩm Tinh Yểu nhất thời sửng sốt: “Cái… cái gì?”
“Nếu cho tôi một cơ hội nữa, dù có bị em tát thêm cái nữa, tôi vẫn sẽ làm như vậy.”
Đầu óc Thẩm Tinh Yểu nhất thời đông cứng thành một mớ hỗn độn, khiến cô khó mà suy nghĩ.
Ngụy Kính Nhất đột nhiên tiến lại gần cô. Đến khi Thẩm Tinh Yểu kịp phản ứng, cô mới nhận ra khoảng cách giữa hai người rốt cuộc gần đến mức nào. Trên người anh thoảng mùi gỗ mun hòa cùng mùi rượu, không khí xung quanh trở nên khô nóng một cách khó hiểu.
“Tôi hình như không hiểu lắm ý của anh.”
Ngụy Kính Nhất nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Là không hiểu hay không muốn hiểu?”
Thẩm Tinh Yểu bất giác hoảng hốt, mím môi không muốn trả lời. “Nếu đã vậy, tôi không ngại nói rõ hơn một chút…”
“Ngụy Kính Nhất!” Thẩm Tinh Yểu đột nhiên ngắt lời anh, “Thời gian không còn sớm nữa, anh về nghỉ ngơi đi.” Nói rồi, cô xoay người định
mở cửa cho anh, nhưng khi lòng bàn tay vừa chạm vào tay nắm cửa lạnh băng, tấm lưng đã bị kéo vào một vòng tay nóng bỏng. Cô theo bản năng muốn giãy giụa, giọng nói trầm thấp của người nọ đột nhiên vang lên bên tai.
“Yểu Yểu, anh thích em.”
Đầu óc Thẩm Tinh Yểu trống rỗng vài giây. Cô thậm chí còn nghi ngờ có phải mình nghe nhầm không. Mấy năm trước, cô đã từng hy vọng biết bao được nghe những lời này từ anh. Bây giờ nghe được, tim cô vẫn đập nhanh, nhưng dường như vẫn thiếu đi điều gì đó.
Cô cúi đầu nhìn cánh tay anh đang đặt ngang eo mình, chậm rãi mở miệng: “Anh say rồi, những lời này tôi xem như chưa từng nghe thấy.”
Cô vừa nói xong câu đó, đột nhiên bị anh xoay người lại, buộc phải đối mặt với anh.
“Nhìn anh.” Giọng Ngụy Kính Nhất cực trầm.
Thẩm Tinh Yểu cũng không muốn đối đầu với anh, rõ ràng ngẩng đầu nhìn anh. Nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, trái tim cô đột nhiên giật thót. Đôi mắt anh quá sâu thẳm, sâu thẳm như ẩn chứa một lực hút khổng lồ, khiến người ta không tự chủ mà lún sâu vào.
“Anh đúng là có uống chút rượu, nhưng anh rất tỉnh táo, anh không say.”
Thẩm Tinh Yểu siết chặt bàn tay đặt bên người, cô cụp mắt xuống, không nói gì.
Ngụy Kính Nhất như hiểu ra điều gì: “Cho nên, không phải là em không hiểu, mà là không muốn hiểu, đúng không?”
Thẩm Tinh Yểu lại ngẩng đầu nhìn anh: “Ngụy Kính Nhất, nếu sớm hơn bốn năm, không, chỉ cần sớm hơn ba năm thôi, khi tôi nghe được những lời này của anh, đã không phải là như bây giờ.”
“Vậy còn bây giờ?”
Thẩm Tinh Yểu vẻ mặt bình thản: “Cũng chỉ đến thế mà thôi.” Ngừng một lát, cô lại nói tiếp: “Trước kia tôi nói thích anh là thật, bây giờ tôi nói không thích anh, cũng là thật.”
Ánh mắt Ngụy Kính Nhất dần trở nên sâu thẳm, đen tối và lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp mà nặng nề, mang theo vài phần nguy hiểm khó tả: “Không thích?”
Thẩm Tinh Yểu rối như tơ vò, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm thừa thãi: “Đúng vậy, không thích.”
Tiếng nói vừa dứt, sau eo bỗng nhiên bị một đôi bàn tay to ấm áp giữ chặt, cả người cô không chút phòng bị mà ngã vào lòng anh. Hơi thở trên người anh càng thêm rõ ràng, quen thuộc. Nói thật, Thẩm Tinh Yểu không thích cái cảm giác luôn bị anh dễ dàng khống chế thế này. Cô ngẩng đầu, muốn nói lý lẽ với anh, nhưng vừa ngẩng đầu, chuẩn bị mở miệng thì đầu người kia không hề báo trước mà cúi xuống.
Tim Thẩm Tinh Yểu như lỡ mất nửa nhịp, theo bản năng nghiêng đầu né tránh, nhưng người đàn ông không kịp dừng lại, đôi môi ấm áp dừng trên chiếc cổ trắng nõn thanh mảnh của cô, làm cả người Thẩm Tinh Yểu cứng đờ run rẩy.
“Ngụy Kính Nhất…” Giọng nói run rẩy mang theo chút nức nở. Người đàn ông lùi ra một chút, giọng nói khàn khàn: “Sợ à?”
Thẩm Tinh Yểu cắn môi, không muốn trả lời anh.
Anh nói tiếp: “Sợ cái gì? Anh còn có thể ăn thịt em chắc?” Sau đó khẽ cười một tiếng, ôm chặt người trong lòng hơn, trầm giọng nói: “Yểu Yểu, cho anh thêm một cơ hội được không?”
“Không được, tôi đã không còn thích anh nữa rồi.” Thẩm Tinh Yểu từ chối dứt khoát. Dựa vào cái gì cô phải cho anh cơ hội chứ?
Lời vừa nói xong, người kia lại đột ngột cúi xuống lần nữa, dùng sức cọ xát môi mình trên cổ cô vài cái: “Không sao cả, chỉ cần anh thích em là được rồi, anh theo đuổi em.”
Thẩm Tinh Yểu bị câu nói mặt dày này của anh làm cho kinh ngạc. Cảm giác ấm áp khiến cô không khỏi căng cứng người, trong lòng dâng lên một cơn tức giận, cô cắn môi, mở miệng cảnh cáo: “Ngụy Kính Nhất, anh quá đáng thật đấy.”
Thẩm Tinh Yểu đưa tay đẩy mạnh vào vai anh: “Anh còn muốn ôm đến bao giờ, có thể buông tôi ra được chưa?”
Ngụy Kính Nhất cũng biết điểm dừng, buông người trong lòng ra.
Thẩm Tinh Yểu lập tức lùi lại, hạ lệnh đuổi khách: “Nên nói đều nói cả rồi, anh có thể đi được rồi.”
Ngụy Kính Nhất giơ tay, muốn xoa đỉnh đầu cô, nhưng bị Thẩm Tinh Yểu nghiêng đầu tránh đi. Cô nhíu mày: “Rốt cuộc anh có đi không?”
Ngụy Kính Nhất nhìn cô, mở miệng: “Vậy anh đi trước, nghỉ ngơi cho tốt.”
Thẩm Tinh Yểu quay mặt đi không nhìn anh, thể hiện sự kháng cự không lời.
Dù Thẩm Tinh Yểu không nhìn anh, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh đang dừng trên người mình. Mãi cho đến khi anh đóng cửa lại hoàn toàn, tấm lưng vẫn luôn căng cứng của Thẩm Tinh Yểu lúc này mới thoáng thả lỏng. Cô nghiêng đầu nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, nơi huyền quan nhỏ hẹp dường như vẫn còn vương lại mùi hương gỗ mun trên người anh. Trong đầu cô vẫn vang vọng câu nói vừa rồi của anh. Ngụy Kính Nhất nói anh thích cô?
Thẩm Tinh Yểu không nói nên lời cảm xúc lúc này. Cô đối với Ngụy Kính Nhất dường như cũng không còn chấp niệm sâu sắc như mấy năm trước nữa, giống như thứ vẫn luôn không có được thì cũng chẳng còn tha thiết mong có được nữa. Hơn nữa, anh dựa vào cái gì mà cảm thấy thời gian đã trôi qua lâu như vậy, cô nhất định vẫn sẽ đứng yên tại chỗ chờ đợi anh chứ?