Đêm đó Thẩm Tinh Yểu ngủ không hề ngon giấc, có thể nói là nửa mơ nửa tỉnh, những cảnh trong mơ không ngừng đan xen, lúc thì kéo cô về Bắc Kinh, lúc lại lôi cô đến Paris. Khi tỉnh dậy, trán cô đã lấm tấm một lớp mồ hôi. Cô vươn tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường xem qua, mới 5 giờ rưỡi, sớm hơn nửa tiếng so với mọi khi.
Vì đã hết buồn ngủ, cô bèn dậy sớm. Đứng dưới vòi hoa sen, cô cố gắng nhớ lại đêm qua mình đã mơ thấy gì, nhưng lại chỉ là những mảnh vụn
vặt. Cô mơ hồ nhớ rằng, cảnh trong mơ ở Bắc Kinh có một mùa đông đặc biệt lạnh giá.
Lúc Lưu Dữu nhẹ nhàng bấm mật mã vào phòng, cô ấy đã giật mình khi thấy Thẩm Tinh Yểu đang ngồi trên sofa.
“Sao hôm nay em dậy sớm thế?” Cô ấy hỏi.
Thẩm Tinh Yểu nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Tỉnh sớm thôi ạ.”
Lưu Dữu chú ý đến mái tóc dài còn hơi ẩm của cô: “Tắm rồi à?”
“Dạ, ra một thân mồ hôi.” Thẩm Tinh Yểu đứng dậy, “Sáng nay ăn gì thế chị?”
Lưu Dữu xách bữa sáng qua: “Có bánh bao ướt em thích này.” Ăn sáng xong, họ mới xuất phát đến phim trường.
Sáng hôm nay, Thẩm Tinh Yểu và Lục Chỉ có một cảnh diễn chung. Nói ra đây mới là cảnh diễn chung đầu tiên của họ. Dựa theo dòng thời gian trong kịch bản, bác sĩ Phó và đội cứu trợ của anh đã ở lại thị trấn nhỏ này được nửa năm. Bác sĩ Phó và vợ rất yêu thương nhau, người vợ lo lắng cho chồng, lại thêm nửa năm không gặp mặt, sau khi biết tình hình virus ở thị trấn đã thuyên giảm, cô không nhịn được mà chạy đến đây.
Cùng lúc đó, con trai của bác sĩ Phó là Phó Úy cũng đi cùng.
Trong cảnh này, Thẩm Tinh Yểu và Lục Chỉ không có đối thoại, chỉ có một cái quay đầu nhìn nhau đơn giản.
Theo kịch bản, Phó Úy chính lúc này tại đây đã nhất kiến chung tình với Dư Thanh.
Trước khi bắt đầu quay cảnh này, Đạo diễn Tưởng cố ý gọi hai người đến nói chuyện hơn nửa tiếng về cảnh quay. Trong khoảng thời gian này, cách họ cư xử với nhau đều được Đạo diễn Tưởng nhìn thấy, vẫn duy trì sự lễ phép cần có, không thân thiết cũng không xa cách, điều này không khỏi khiến ông hơi lo lắng về màn thể hiện của họ trong cảnh quay đầu tiên.
Sau khi giảng giải gần xong, Đạo diễn Tưởng hỏi họ: “Tôi nói vậy, các cô cậu có hiểu không?”
Thẩm Tinh Yểu có thể hiểu, Đạo diễn Tưởng muốn họ thể hiện ra cảm giác “một ánh nhìn vạn năm”, dù sao thì 12 năm sau, Phó Úy cũng chỉ dựa vào một cái quay đầu như vậy mà nhận ra Dư Thanh.
Lục Chỉ đương nhiên hiểu, dù sao thì mấy năm nay phim anh ta đóng cũng không phải là vô ích.
Đạo diễn Tưởng thấy vậy mới yên tâm hơn một chút, ra hiệu bảo họ tự mình làm quen trước, sau đó giơ loa cầm tay lên để nhân viên công tác chuẩn bị sẵn sàng.
Lục Chỉ liếc nhìn Thẩm Tinh Yểu, có chút nghi ngờ liệu cô có thật sự hiểu lời đạo diễn nói không, dù sao đối với anh ta, cô cũng chỉ là một tân binh nhỏ vừa đóng xong một bộ phim điện ảnh, đây cũng là lần đầu tiên hai người hợp tác.
Thẩm Tinh Yểu chú ý đến ánh mắt của Lục Chỉ, ngẩng đầu nhìn về phía anh ta: “Sao vậy?”
Trong bộ phim này Thẩm Tinh Yểu để mặt mộc hoàn toàn, mái tóc đen nhánh được chuyên gia trang điểm tết thành hai bím tóc bọ cạp đơn giản mà bồng bềnh, ngũ quan tinh xảo dịu dàng, đôi mắt trong veo, môi hồng răng trắng. Lục Chỉ đột nhiên siết chặt kịch bản bên cạnh, không thể không thừa nhận, cô lớn lên thật sự rất ưa nhìn. Ưu thế lớn nhất của diễn
viên là giỏi che giấu bản thân, trong lòng dù kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, trên mặt lại bình tĩnh không gợn sóng, nói: “Không có gì, chỉ là lời đạo diễn vừa nói, cô hiểu chứ?”
Thẩm Tinh Yểu gật đầu: “Hiểu rồi, còn anh?”
Lục Chỉ trưng ra vẻ mặt khoe khoang không mấy phù hợp với ngoại hình của mình: “Tôi đương nhiên hiểu rồi, khả năng nắm bắt nhân vật của tôi rất tốt đấy nhé.”
Có lẽ là do chuyện tối qua, sự ngăn cách giữa họ dường như đã vô hình tiêu tan đi không ít.
Thấy thế, Thẩm Tinh Yểu không khỏi bật cười: “Vậy thì tốt rồi, cố gắng duy trì nhé.” Duy trì trạng thái quay phim tốt mới có thể vì công ty, vì cô kiếm được nhiều tiền hơn.
Lục Chỉ: “???” Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Vài phút sau, giọng của người phụ trách vang lên: “Tiểu Yểu, thầy Lục, đến giờ chuẩn bị rồi ạ.”
Thẩm Tinh Yểu đáp: “Tới đây.” Sau đó nói với Lục Chỉ: “Qua đó thôi.” Lục Chỉ ừ một tiếng, nhanh chân đi theo.
…
Sau tiếng “Action!” của Đạo diễn Tưởng, cảnh quay phim chính thức bắt đầu.
Trong khung hình đầu tiên xuất hiện Thẩm Tinh Yểu, tay cô cầm một hộp cơm nhựa in hoa, mặc một chiếc váy liền thân đơn giản, đi giày vải trắng, tiến về một căn nhà gỗ đơn sơ. Đến cửa, cô nhẹ giọng nói: “Chú Phó ơi, chú có nhà không ạ?”
Rất nhanh trong phòng vọng ra tiếng bước chân, một giọng nam trung niên vang lên: “Có nhà.”
Trong khung hình xuất hiện bác sĩ Phó mặc áo blouse trắng, sau khi nhìn thấy người ở cửa, nụ cười hiền hòa: “Là Tiểu Thanh à.”
Thẩm Tinh Yểu bước vào, đưa hộp cơm trong tay cho bác sĩ Phó: “Chú Phó, đây là cơm nắm ba cháu bảo cháu mang qua ạ.”
Bác sĩ Phó nhận lấy hộp cơm, xoa đầu Thẩm Tinh Yểu: “Vậy cảm ơn ba cháu nhé.”
Đang nói, trong phòng lại đi ra một người phụ nữ trạc hơn ba mươi tuổi, dung mạo dịu dàng, sau khi nhìn thấy Thẩm Tinh Yểu, trên mặt lộ ra nụ cười hiền hậu: “Cháu là Tiểu Thanh phải không? Chú Phó của cháu thường xuyên nhắc đến cháu với dì đấy.”
Thẩm Tinh Yểu biết thân phận của người phụ nữ này, chuyện vợ con bác sĩ Phó đến thăm ông, phần lớn người trong trấn đều biết, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô gặp vợ bác sĩ Phó. Tính cách cô vốn tương đối trầm lặng, nở một nụ cười e lệ: “Chào dì ạ.”
Sau khi tạm biệt họ, Thẩm Tinh Yểu xoay người đi ra ngoài. Cùng lúc đó, Phó Úy do Lục Chỉ thủ vai từ trong phòng đi ra, chính thức tiến vào khung hình. Theo tiếng gọi “Ba” của anh, người diễn viên đóng vai vợ bác sĩ Phó cũng mở miệng gọi Thẩm Tinh Yểu đã ra đến cửa.
“Tiểu Thanh.”
Thẩm Tinh Yểu nghe tiếng, quay người lại, nhìn về phía vợ bác sĩ Phó vừa gọi mình.
Ngay tại đây, máy quay riêng biệt của Thẩm Tinh Yểu và Lục Chỉ đã bắt được khoảnh khắc đối mặt.
Khi máy quay bên này quay Thẩm Tinh Yểu, một máy quay khác cũng thu lại phản ứng cùng lúc đó của Lục Chỉ. Tay Đạo diễn Tưởng cầm loa nhỏ cũng run lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hai màn hình trước mặt.
Diễn xuất của Lục Chỉ thật sự tốt, thể hiện trọn vẹn cảm giác mà ông muốn. Nhưng trong hai khung hình này, điều khiến ông kinh ngạc nhất vẫn là khung hình của Thẩm Tinh Yểu. Trước đây La Gia Huy đã từng nói với ông, cảm giác trước ống kính của cô bé đặc biệt tuyệt vời. Ông biết người bạn già này của mình rất thích cô bé Tinh Yểu, nên đối với những lời khen đó cũng giữ lại ba phần hoài nghi. Giờ đây, ông thật sự tin lời ông ấy nói.
Trong ống kính, Thẩm Tinh Yểu quay người lại giữa ánh nắng mùa hè, cả người như được nhuộm trong ánh sáng vàng kim, ngay cả sợi tóc cũng phát sáng. Đôi mắt phượng xinh đẹp có con ngươi trong trẻo, lông mi dày và cong vút. Dù không một chút phấn son, làn da vẫn trắng nõn mịn màng. Càng trùng hợp hơn là cơn gió nhẹ mùa hè thổi qua, cuốn theo những sợi tóc mái m.ềm m.ại bên thái dương. Vì được bậc trưởng bối gọi lại, cô cũng theo bản năng mà nở một nụ cười thanh thoát, khóe môi cong lên một đường cong đẹp đẽ, đôi mắt khẽ chớp nhẹ.
Khung hình này quả thực tuyệt đỉnh! Nó toát lên vẻ ngây ngô, thanh thuần khó tả, hoàn toàn khớp với hình ảnh Tiểu Dư Thanh trong tưởng tượng của ông!
Sau khi đạo diễn hô “Cắt!”, Thẩm Tinh Yểu mới thu lại nụ cười, đưa tay nhẹ nhàng véo hai bên má, cười hơi mỏi. Mặt trời giữa hè gay gắt, cả người cô gần như muốn bị nướng chảy ra. Cơn gió vừa thổi qua tưởng
như mát lạnh thực tế lại mang theo luồng hơi nóng. Cô nhìn quanh một lượt, không thấy Lưu Dữu đâu cả.
Cùng lúc đó, trợ lý của Lục Chỉ là Tiểu Châm nhanh chóng mang ô che nắng và nước khoáng đến cho Lục Chỉ: “Anh, uống nước.”
Nhưng Lục Chỉ sau khi nhận nước khoáng lại đi về phía Thẩm Tinh Yểu
Tiểu Châm ngẩn người, thuận thế nhìn sang, thấy nghệ sĩ nhà mình đi về phía Thẩm Tinh Yểu. Hả? Đây là chuyện gì? Tại sao chỉ mới ăn một bữa cơm tối qua thôi mà dường như cả thế giới đều thay đổi rồi? Cô ấy thật sự ngày càng không hiểu nổi anh nhà mình rốt cuộc đang nghĩ gì.
Ánh nắng nóng bỏng bị ngăn cách bên ngoài. Thẩm Tinh Yểu theo bản năng nhìn qua, một chai nước khoáng đã vặn nắp đưa tới trước mặt cô.
Thẩm Tinh Yểu nhìn Lục Chỉ, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Mặc dù sự ngăn cách giữa họ đã vơi đi một chút, nhưng cô cũng không ngờ anh lại có thể chia sẻ ô che nắng và nước khoáng của mình cho cô. Lục Chỉ bị ánh mắt của Thẩm Tinh Yểu nhìn đến có chút không tự nhiên, đưa chai nước về phía cô thêm chút nữa, giọng như thờ ơ nói: “Cô không khát sao? Trợ lý của cô đâu?”
Thẩm Tinh Yểu thấy vẻ mặt anh ta có vài phần gượng gạo, không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn nhận lấy chai nước từ tay anh ta: “Cảm ơn.”
…
Bên này Lưu Dữu tay cầm ô che nắng và ly Starbucks vội vàng chạy tới nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nháy mắt cảm thấy trời đất tối sầm, sau lưng đổ một tầng mồ hôi, mắt cũng không dám quay lại nhìn. Lúc này người đi sau mấy mét chính là Ngụy tổng! Ngày đầu tiên Ngụy tổng đến
thăm đoàn đã gặp phải cảnh tượng Tu La thế này ư?! Cô ấy cảm thấy mình sắp tiêu đời rồi!
Mà lúc này Tề Minh đi bên cạnh Ngụy Kính Nhất cũng theo bản năng mà rùng mình một cái, đúng là tìm đường chết mà!
Ngay lúc Thẩm Tinh Yểu chuẩn bị uống nước, giọng của Lưu Dữu đột nhiên vang lên: “Tiểu Yểu!”
Tiếng gọi này của Lưu Dữu không chỉ khiến động tác uống nước của Thẩm Tinh Yểu dừng lại, mà đồng thời cũng làm những người khác trong đoàn phim đều nhìn về phía cô ấy, và cũng nhìn thấy Ngụy Kính Nhất cùng trợ lý đặc biệt của anh đang đứng cách đó vài mét.
Thẩm Tinh Yểu có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Ngụy Kính Nhất. Sao anh lại ở đây? Chẳng phải anh nên về Bắc Kinh rồi sao?
Mà đôi mắt anh lúc này lại đặc biệt sâu thẳm, đang gắt gao nhìn chằm chằm vào chai nước khoáng trong tay cô. Thẩm Tinh Yểu cúi đầu nhìn thoáng qua, dưới ánh mắt của anh, cô tiếp tục động tác vừa rồi, sau đó mỉm cười với Lục Chỉ: “Cảm ơn nước khoáng của anh.”
Lục Chỉ: “Không cần khách sáo.”
Lưu Dữu chỉ cảm thấy mạch máu sắp nổ tung, nhanh chân chạy đến bên cạnh Thẩm Tinh Yểu: “Thầy Lục, để tôi che ô cho Tiểu Yểu là được rồi.” Nói rồi, dùng ô của mình đẩy ô của Lục Chỉ sang một bên, thuận tay cũng đổi chai nước khoáng trên tay cô bằng ly Starbucks.
“Vừa mới mua, uống cái này đi.” Lưu Dữu nói với Thẩm Tinh Yểu.
Tiểu Châm cũng rất có mắt nhìn, đưa cho Lục Chỉ một chai nước khoáng khác.
Đạo diễn Tưởng cũng thấy Ngụy Kính Nhất và những người khác. Mặc dù tuổi ông lớn hơn Ngụy Kính Nhất hai con giáp, nhưng trong giới này, trước nay chưa bao giờ phân định thắng thua bằng tuổi tác.
《Tín Ngưỡng》 là tác phẩm do ông đạo diễn, nhưng công ty sản xuất đã bị Tập đoàn Ngụy thị thâu tóm, đồng thời họ cũng là nhà đầu tư lớn
nhất của bộ phim này. Đầu tư một khoản tiền lớn như vậy, Đạo diễn Tưởng phải tươi cười chào đón: “Ngụy tổng, sao cậu lại đích thân đến đây vậy?”
Ngụy Kính Nhất nhìn Đạo diễn Tưởng đang đi về phía mình, dù sao cũng là đạo diễn nổi tiếng trong giới, anh cũng rất tôn trọng, sắc mặt trên mặt hơi hòa hoãn một chút, khẽ gật đầu với ông: “Đến xem tiến độ quay phim thế nào, không làm phiền mọi người chứ?”
Đạo diễn Tưởng cười nói: “Đây là Ngụy tổng quan tâm đến dự án, sao lại là làm phiền được?” Vừa hay Đạo diễn Tưởng vẫn còn đang phấn khích vì cảnh quay của Thẩm Tinh Yểu,ông nói với anh: “Vừa rồi có một cảnh quay đặc biệt xuất sắc, Ngụy tổng có muốn xem không?”
Ngụy Kính Nhất gật đầu: “Vậy xem thử đi.”
Đạo diễn Tưởng hướng về phía Thẩm Tinh Yểu và Lục Chỉ đang đứng bên kia nói: “Tiểu Yểu, Tiểu Lục, hai đứa cũng qua đây xem cùng đi.”
Hai người đáp lời, đi về phía khu vực màn hình.
Mấy nhân viên công tác thần kinh khá thô nhìn thấy cảnh này, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Tôi đột nhiên thấy được cảm giác couple của Tinh Yểu và Lục Chỉ rồi đó.”
“Lúc hai người cùng đi tới trông tuyệt quá đi.”
“Có chút đáng đẩy thuyền nha.”
Tề Minh chú ý tới quai hàm Ngụy Kính Nhất đang dần siết chặt, lập tức nhìn về phía mấy nhân viên công tác đang nói chuyện kia. Mấy người đó sau khi bị ánh mắt của Tề Minh quét qua, bất giác ngượng ngùng ngậm miệng lại. Cũng không biết vì sao, họ luôn cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Trợ lý Tề có chút ẩn chứa ý cảnh cáo.
“Chào Ngụy tổng.” Lục Chỉ nói.
Thẩm Tinh Yểu cũng chào theo một tiếng.
Đồng thời, cô cũng cảm giác được sau khi mình chào xong, mặt Ngụy Kính Nhất dường như càng lạnh hơn. Sắc mặt Thẩm Tinh Yểu cũng có chút không tốt lên. Anh có ý gì đây? Đây là cố ý tỏ thái độ với cô sao? Chỉ vì anh là nhà đầu tư của bộ phim này?
Thế là, lúc xem lại cảnh quay, Thẩm Tinh Yểu không thèm nhìn Ngụy Kính Nhất lấy một lần. Từ biểu cảm trên mặt Đạo diễn Tưởng, cô biết đạo diễn rất hài lòng với cảnh quay này của họ. Vì thế sau khi xem xong, cô nói với đạo diễn muốn về chuẩn bị một chút cho cảnh quay tiếp theo.
Đạo diễn Tưởng đồng ý, lúc này nhìn Thẩm Tinh Yểu hài lòng vô cùng: “Đi đi, đi đi.”
Thẩm Tinh Yểu: “Cảm ơn đạo diễn.”
Lưu Dữu là trợ lý của Thẩm Tinh Yểu, tất nhiên cũng phải rời đi theo. Tề Minh nhìn theo, chú ý thấy bước chân của sếp mình hơi cứng lại.
Ngay lúc Lục Chỉ mở miệng cũng chuẩn bị quay về, Ngụy Kính Nhất đột nhiên chỉ vào màn hình nói: “Đạo diễn Tưởng, phần cảnh quay này có phải xử lý chưa tốt lắm không?”
Đạo diễn Tưởng là một đạo diễn khắc nghiệt, nghe Ngụy Kính Nhất chỉ ra vấn đề, lập tức nhìn qua, phát hiện anh chỉ đúng vào cảnh Lục Chỉ đi ra cửa.
“Ánh mắt ở đây có phải thiếu lực biểu cảm một chút không?”
Đạo diễn Tưởng đưa tay sờ cằm, ông không cảm thấy đây là vấn đề lớn, nhưng Ngụy Kính Nhất đã nêu ra, ông đương nhiên phải xem trọng. Thế là xem lại hai lần, quả thật là có thiếu sót một chút, ông nói với Lục Chỉ: “Tiểu Lục, cảnh này cậu quay bổ sung lại một chút đi.”
Lục Chỉ liếc nhìn Ngụy Kính Nhất một cái, sau đó gật đầu: “Vâng.”
Ngụy Kính Nhất không ở lại xem Lục Chỉ quay tiếp, nói với Đạo diễn Tưởng một câu,rồi dẫn Tề Minh rời khỏi khu vực quay phim. Sau khi Ngụy Kính Nhất rời đi, phó đạo diễn đứng bên cạnh lúc này mới nhỏ giọng hỏi: “Đạo diễn, có phải Tiểu Lục đắc tội với Ngụy tổng không?”
Đạo diễn Tưởng cúi đầu cười cười: “Ai mà biết được?”
Phó đạo diễn vẫn có chút lo lắng: “Vậy ông nói Ngụy tổng có thể sẽ…?”
Đạo diễn Tưởng liếc nhìn Lục Chỉ đang nghiêm túc chuẩn bị quay bổ sung ở bên kia, sau đó nói với phó đạo diễn: “Không đến mức đó đâu, đừng nghĩ nhiều quá, quay phim cho tốt đi.”