Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 28

Trong xe RV đã bật điều hòa, vừa mở cửa ra, một luồng khí lạnh dễ chịu đã ập vào mặt. Thẩm Tinh Yểu tức khắc cảm thấy cơn bực bội đã tan đi bảy tám phần. Thấy thế, Lưu Dữu mới hỏi: “Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?”

 

Thẩm Tinh Yểu cắn ống hút: “Em lúc nào mà tâm trạng không tốt chứ?” Lưu Dữu cười cười, không nói gì.

Thẩm Tinh Yểu ho khan một tiếng, chuyển chủ đề: “Đúng rồi, chị Hân và anh Lý đâu rồi?”

 

“Đi lấy đồ bảo hộ rồi.” “Ồ.”

Lưu Dữu vừa định nói gì đó, điện thoại bỗng rung lên. Cô ấy cúi đầu nhìn thoáng qua, hàng mi rũ xuống che đi cảm xúc thật, sau đó ngẩng đầu nói với Thẩm Tinh Yểu: “Tiểu Yểu, lát nữa em tự xem kịch bản trước nhé, chị xuống xe một chuyến.”

 

Thẩm Tinh Yểu gật đầu: “Được.”

 

Sau khi Lưu Dữu xuống xe, Thẩm Tinh Yểu rút kịch bản bên cạnh ra, vừa uống Starbucks vừa xem kịch bản. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng cửa xe RV bị kéo ra, tưởng Lưu Dữu đã quay lại, đầu cũng không ngẩng lên, mở miệng nói: “Chị về rồi à?”

 

Đợi vài giây không thấy trả lời, đồng thời cũng nhận ra có gì đó không đúng, Lưu Dữu làm gì có khí chất mạnh mẽ như vậy? Thế là cô ngẩng đầu nhìn qua, lập tức thấy Ngụy Kính Nhất đang ngồi đối diện mình, đôi mắt nháy mắt trợn lớn: “Anh? Ai cho anh lên đây?” Nói rồi, cô vội vàng vén một góc rèm nhỏ nhìn ra ngoài dò xét, xác định bên ngoài không có ai lúc này mới hơi yên tâm một chút.

 

Ngụy Kính Nhất nhìn cô: “Sợ bị người ta nhìn thấy anh lên xe em đến thế à?”

 

Thẩm Tinh Yểu liếc anh một cái: “Anh là Ngụy tổng, là nhà đầu tư của dự án chúng tôi, có thể không sợ sao?”

 

Ngụy Kính Nhất biết cô đang châm chọc mình, cũng không để ý.

 

Thẩm Tinh Yểu đặt ly Starbucks trong tay xuống, tiếp tục hỏi: “Anh lên đây làm gì?”

 

Ánh mắt Ngụy Kính Nhất dừng trên ống hút Starbucks của cô, đầu ống hút tròn đã bị cô cắn bẹp dí. Thói quen thích cắn ống hút vẫn không thay đổi. Anh nói: “Tránh nóng.”

 

Thẩm Tinh Yểu bị thái độ đương nhiên của anh làm cho tức cười: “Tránh nóng sao anh lại lên xe tôi? Anh tưởng chỗ tôi là bãi đỗ xe miễn phí chắc?”

 

“Ở đây anh chỉ quen mỗi em.”

 

Thẩm Tinh Yểu tức đến trợn trắng mắt: “Anh là Kim chủ ba ba của chúng tôi, anh muốn trưng dụng xe RV của bất kỳ diễn viên nào ở hiện trường, chẳng lẽ còn có người không cho?”

 

Ngụy Kính Nhất nhướng mày, lặp lại bốn chữ kia: “Kim chủ ba ba?” Thẩm Tinh Yểu mím môi: “Mọi người trong đoàn đều nói vậy.”

Ngụy Kính Nhất cười khẽ một tiếng, gật đầu, sau đó hỏi: “Nước khoáng ngon không?”

 

Chủ đề bị chuyển đột ngột khiến cô không kịp phòng bị. Thẩm Tinh Yểu theo bản năng nhìn về phía anh, rồi bỗng nhiên cong khóe miệng, nói: “Cũng không tệ lắm, rất ngọt.”

 

“Rất ngọt?” Giọng Ngụy Kính Nhất dường như được nặn ra từ kẽ răng. Thẩm Tinh Yểu mím môi, gật đầu, ừ một tiếng.

Không khí trong xe chợt đóng băng. Bàn tay Thẩm Tinh Yểu đang nắm kịch bản hơi siết chặt lại. Ngay lúc bầu không khí căng thẳng gần như đạt đến đỉnh điểm, Ngụy Kính Nhất đột nhiên mở miệng nói: “Lần sau có thể không uống nước người khác đưa cho em được không?”

 

Thẩm Tinh Yểu nhất thời ngẩn ra. Đây thật sự là Ngụy Kính Nhất sao? Dùng giọng điệu yếu thế như vậy để thương lượng với cô?

 

“Tại sao tôi phải nghe lời anh?” Đây mới là cách phản ứng đúng đắn của Thẩm Tinh Yểu.

 

Ngụy Kính Nhất nhìn vào mắt cô: “Bởi vì anh sẽ không nhịn được mà ghen.”

 

Câu trả lời lần này khiến Thẩm Tinh Yểu bất ngờ, trong mắt lóe lên một tia khó tin. Ngụy Kính Nhất bây giờ lại thẳng thắn đến mức này sao? Cô không muốn tiếp tục dây dưa với anh về chủ đề này, cô hỏi: “Rốt cuộc khi nào anh đi?”

 

“Đi đâu?”

 

“Rời khỏi xe RV của tôi và về Bắc Kinh.”

 

Ngụy Kính Nhất im lặng vài giây, dường như đang suy nghĩ: “Đợi em đi quay phim thì anh xuống xe. Về Bắc Kinh thì ngày mười chín.”

 

“Ngày kia? Vậy mấy ngày nay chẳng lẽ anh đều ở đoàn phim à?” Ngụy Kính Nhất hỏi lại: “Không được sao?”

“Anh ở đoàn phim làm gì?”

 

“Là nhà đầu tư của dự án Tín Ngưỡng, đánh giá giá trị đầu tư, không được à?”

 

Thẩm Tinh Yểu “hừ” một tiếng: “Lấy việc công làm việc tư.”

 

Ngụy Kính Nhất cười một tiếng, người nghiêng về phía cô: “Mưu cầu tư lợi, ‘tư’ ở đây là gì?”

 

Thẩm Tinh Yểu nháy mắt cảm nhận được cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông. Khóe mắt vừa lúc liếc đến kịch bản, cô nhanh chóng chuyển chủ đề: “Tôi muốn xem kịch bản, bây giờ anh xuống xe được chưa?”

 

Ngụy Kính Nhất cũng không bám lấy chủ đề vừa rồi không buông: “Em cứ xem của em đi, anh không làm phiền em.”

 

Thẩm Tinh Yểu tức đến thái dương giật thình thịch vài cái, nhưng cô lại chẳng làm gì được Ngụy Kính Nhất. Cô không thể nổi giận đùng đùng đuổi Ngụy Kính Nhất xuống xe được. Thế là cô nặng nề hít một hơi, lấy

 

kịch bản bên cạnh, ép mình làm lơ ánh mắt của anh, tiếp tục học thuộc kịch bản.

 

Ngụy Kính Nhất dựa lưng vào ghế, nhìn Thẩm Tinh Yểu đối diện. Gió điều hòa từ nóc xe thổi nhẹ làm bay mấy sợi tóc mái trên trán cô. Cô cúi mắt nhìn kịch bản, lông mi dày và cong vút, sống mũi cao thẳng tinh xảo. Có lẽ chính anh cũng không nhận ra, ánh mắt mình lúc này dịu dàng đến nhường nào.

 

Mấy ngày Ngụy Kính Nhất ở đoàn phim, đồ ăn của đoàn đặc biệt phong phú, mỗi ngày hai món mặn một món rau một món canh, trái cây nhập khẩu và mỗi người một ly Starbucks. Đồ uống và kem thì chờ sẵn ở cửa phim trường, ăn tùy thích. Buổi tối quay cảnh đêm còn có bữa ăn khuya. Họ đã theo rất nhiều đoàn phim như vậy, chưa từng gặp qua Kim chủ ba ba nào hào phóng nhân tính đến thế!

 

Ăn cơm trưa xong, Đường Hân vui vẻ đi lấy bốn hộp kem về, vừa ăn kem vừa cảm thán: “Ngụy tổng đúng là người tốt thật.”

 

Thẩm Tinh Yểu liếc cô ấy một cái: “Trước đây không phải chị rất sợ anh ấy sao?”

 

“Sợ anh ấy với việc anh ấy là người tốt đâu có mâu thuẫn.” Thẩm Tinh Yểu: “…”

“Mà hôm nay Ngụy tổng bay về Bắc Kinh rồi nhỉ, không biết sau khi anh ấy về Bắc Kinh, phúc lợi đoàn phim chúng ta còn có thể tốt như vậy không?”

 

Anh Lý quay đầu nói: “Sẽ.”

 

Mắt Đường Hân sáng lên, truy hỏi: “Sao anh biết?”

 

“Phúc lợi tốt đâu phải vì Ngụy tổng ở đoàn phim, mà là vì Tiểu Yểu ở đoàn phim đó.”

 

Thế là sau khi nghe lời này của anh Lý, ánh mắt của ba người trong xe RV đều đồng loạt nhìn về phía Thẩm Tinh Yểu.

 

Thẩm Tinh Yểu: “???”

 

Thẩm Tinh Yểu kết thúc công việc gần 10 giờ tối, về đến khách sạn đã là 10 giờ rưỡi. Cô nhớ Ngụy Kính Nhất hình như bay chuyến 11 giờ rưỡi tối, nghĩ bụng lúc này chắc hẳn đã ra sân bay trước rồi. Ai mà ngờ, cô còn chưa về đến phòng đã nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa phòng mình. Lưu Dữu và Đường Hân sau khi nhìn thấy người ở cửa lập tức tự giác nói hẹn gặp lại cô vào ngày mai, sau đó xuống lầu về phòng của mình.

 

Thẩm Tinh Yểu đã thấy nhiều nên không còn kinh ngạc nữa. Cô nhanh chân đi qua: “Anh đứng ở cửa phòng tôi làm gì? Không sợ bị người ta thấy à?”

 

Ngụy Kính Nhất lắc đầu: “Anh không sợ.”

 

Thẩm Tinh Yểu bất lực, anh không sợ, nhưng tôi sợ!

 

Thẩm Tinh Yểu vừa quẹt thẻ phòng vừa hỏi anh: “Không phải anh bay chuyến 11 giờ rưỡi sao? Sao còn chưa đi?” Từ đây đến sân bay không kẹt xe cũng mất hơn bốn mươi phút, nguy cơ trễ chuyến bay khá lớn.

 

“Muốn gặp em một lần nữa trước khi đi.”

 

Động tác mở cửa của Thẩm Tinh Yểu khựng lại, không nói gì. Sau khi cô mở cửa đi vào, Ngụy Kính Nhất định đi theo vào, nhưng lại bị cô

 

chặn ở ngoài cửa, giọng nói nhàn nhạt: “Bây giờ người cũng gặp rồi, còn không đi?”

 

Ngụy Kính Nhất đứng yên, rũ mắt nhìn cô, trong mắt sâu thẳm mang theo sự dịu dàng tr.ần tr.ụi: “Ừm, lần sau có rảnh anh lại qua thăm em. Vậy anh đi trước đây.” Nói xong anh xoay người rời đi.

 

Thẩm Tinh Yểu cũng không biết mình nghĩ thế nào, mở miệng gọi anh lại: “Ngụy Kính Nhất.”

 

Ngụy Kính Nhất quay người lại: “Hửm?”

 

Thẩm Tinh Yểu siết chặt bàn tay, mở miệng nói: “Anh không cần qua thăm tôi nữa đâu.”

 

Thẩm Tinh Yểu biết Ngụy Kính Nhất thông minh đến mức nào, lời này của cô, anh hẳn là có thể hiểu. Cô nói tiếp: “Những lời anh nói hôm đó, tôi cũng không để trong lòng, cho nên anh cũng đừng để trong lòng. Thật ra mà nói, anh đối với tôi cũng không có thích, đối…”

 

Chưa nói tiếp, giọng Thẩm Tinh Yểu đột ngột tắt lịm, bởi vì ánh mắt Ngụy Kính Nhất bắt đầu thay đổi theo lời nói của cô, trong nháy mắt sâu không thấy đáy, bình tĩnh không gợn sóng, nhưng không còn sự dịu dàng bình thản lúc trước nữa, khiến cô có chút hoảng sợ.

 

Ngụy Kính Nhất cười một cái, giọng nói sâu thẳm: “Đối với em cái gì? Sao không nói tiếp?”

 

Môi Thẩm Tinh Yểu khẽ mấp máy, theo bản năng muốn tiếp tục mở miệng, lại nhìn thấy người đàn ông vốn cách cô ba bốn mét đột nhiên áp sát lại đây. Tim cô thót lên, phản xạ có điều kiện muốn lùi về phía sau, nhưng bao nhiêu lần rồi, tốc độ của cô vẫn không bằng anh. Chỉ trong nháy mắt, cô đã bị anh kéo từ huyền quan ra ngoài hành lang, bị giam

 

cầm giữa anh và bức tường hành lang lạnh lẽo. Cảm giác xâm lược mãnh liệt mà quen thuộc lại ập đến.

 

“Ngụy Kính Nhất, anh có thể… Ưm…”

 

Đôi môi ấm áp nặng nề nghiền ép lên môi cô, dây dưa vài lượt, dùng sức m.út vào rồi ngang ngược muốn cạy mở hàm răng cô.

 

Khi anh áp sát tới, Thẩm Tinh Yểu đã ngây người vài giây. Đây rõ ràng là nụ hôn thứ hai giữa hai người, vẫn mang theo sự cưỡng ép. Nếu cô ngoan ngoãn phối hợp thì đã không phải là Thẩm Tinh Yểu. Huống hồ lúc này họ đang ở ngay hành lang này, tầng này không biết có bao nhiêu diễn viên trong đoàn. Căng thẳng và tức giận cùng lúc dâng lên, cô không quan tâm mà đưa tay đẩy mạnh vào vai Ngụy Kính Nhất.

 

Nhưng Ngụy Kính Nhất trong trạng thái này làm sao cô có thể lay chuyển được. Sườn eo cô đột nhiên bị véo mạnh một cái. Sau tiếng kêu đau, đầu lưỡi kia đã luẩn quẩn ngoài cửa hồi lâu thừa cơ chui vào, không chút kiêng dè mà bắt đầu chiếm đoạt, dưỡng khí trong khoang miệng cùng với nước bọt toàn bộ bị anh nuốt chửng.

 

Thẩm Tinh Yểu bị anh hôn đến mắt ngấn nước, thân hình không kiểm soát được mà run rẩy, dây thần kinh trong não gần như căng đến cực hạn. Cô thậm chí còn nếm được mùi máu tanh nhàn nhạt trong khoang miệng.

 

Cũng chính mùi máu tanh này làm Ngụy Kính Nhất chậm rãi buông lỏng cô ra. Lúc rời khỏi, một sợi chỉ bạc không kiểm soát được mà kéo dài ra, lạnh lẽo rơi trên khóe môi cô. Sau đó một bàn tay ấm áp ấn lên giúp cô lau đi.

 

“Yểu Yểu…” Lời vừa thốt ra, “Chát!” một tiếng, một cái tát vang dội giáng xuống.

 

Phản ứng của Ngụy Kính Nhất luôn cực nhanh, nếu anh muốn tránh, cái tát này của Thẩm Tinh Yểu có lẽ cũng không rơi được lên mặt anh. Cô không hề nương tay, mặt anh trực tiếp bị cái tát làm lệch đi. Hơn nữa, lần này trên tay cô đeo nhẫn, trên mặt anh ngoài năm dấu ngón tay đỏ ửng còn có một vệt máu nhỏ màu đỏ do nhẫn cứa qua, mơ hồ còn rỉ máu.

 

Thẩm Tinh Yểu ngẩn ngơ nhìn giọt máu trên mặt anh, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng lòng bàn tay tê rần nóng rát: “…Anh, tại sao không tránh?”

 

Ngụy Kính Nhất dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ bên má, đột nhiên cười một chút, giọng nói khàn khàn đến đáng sợ: “Một cái tát một nụ hôn, không lỗ.”

 

Hốc mắt Thẩm Tinh Yểu bắt đầu phiếm hồng: “Ngụy Kính Nhất, anh biến thành như thế này từ khi nào vậy? Tổng tài Ngụy thị bị người ta tát hai cái mà còn muốn sáp lại sao?”

 

Ngụy Kính Nhất nhìn cô thật sâu: “Nếu người đó là em, anh cam tâm tình nguyện.” Sau đó lại tiếp tục nói: “Em có thể không chấp nhận anh, nhưng em không thể phủ nhận tình cảm của anh dành cho em.”

 

“Vậy còn anh? Anh chưa từng phủ định tình cảm của tôi sao?” Cảm xúc của Thẩm Tinh Yểu nháy mắt vỡ vụn, “Ngụy Kính Nhất, có phải anh quên mất trước kia anh đã phủ định tình cảm của tôi như thế nào không? Hình như cũng không chỉ một lần nhỉ? Vậy bây giờ anh dựa vào cái gì mà nói với tôi như vậy?!”

 

Trong mắt Ngụy Kính Nhất tràn ngập đau lòng. Anh đưa tay kéo người vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô: “Xin lỗi, là lỗi của anh.”

 

“Anh, Ngụy Kính Nhất, là người cầm quyền nhà họ Ngụy không sai, thân phận cao quý, khiến người ta không thể trèo cao, nhưng tôi cũng không kém anh! Không nói là nhất định nhìn xuống anh, nhưng cũng không cần phải ngước nhìn anh! Cho nên anh dựa vào cái gì mà cho rằng

 

qua lâu như vậy rồi, tôi vẫn sẽ luôn ở tại đây chờ anh?” Thẩm Tinh Yểu nghiến răng chất vấn.

 

“Yểu Yểu, xin lỗi,là anh không tốt.”

 

Thẩm Tinh Yểu hít một hơi thật sâu, móng tay gần như c.ắm v.ào lòng bàn tay: “Anh nói anh thích em, anh chắc chắn chứ?”

 

Ngụy Kính Nhất trả lời đặc biệt chân thành: “Chắc chắn.”

 

Thẩm Tinh Yểu đưa tay nhẹ nhàng đẩy anh một chút. Ngụy Kính Nhất buông cô ra. Sau đó cô tùy ý dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo sau lưng, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, gật đầu: “Được thôi, nếu đã vậy, thì chúng ta ở bên nhau đi.”

Bình Luận (0)
Comment