Tay Thẩm Tinh Yểu cầm tăm bông, đầu tăm bông dính thuốc mỡ màu trắng ngà, chậm rãi bôi lên vết máu trên má phải của Ngụy Kính Nhất.
Ngụy Kính Nhất nhìn chăm chú dáng vẻ cẩn thận của cô, cười nói: “Không sao đâu, không đau.”
Thẩm Tinh Yểu liếc anh một cái: “Vậy ý anh là, cái tát này vẫn còn nhẹ hả?”
Ngụy Kính Nhất lập tức mím chặt môi, không nói gì. “Vậy anh thấy cái tát này của em là nặng?”
Ngụy Kính Nhất chần chừ một lát, lắc đầu. “Vậy anh nói xem, cái tát này là nhẹ hay nặng?” Ngụy Kính Nhất: “???”
Thẩm Tinh Yểu: “Nếu anh còn nói năng kiểu đó, em vẫn sẽ đánh anh đấy.”
“Nếu được em đồng ý thì có thể sao?” “Đồng ý rồi hẵng nói.”
“Vậy bây giờ anh có thể chứ?”
Vì câu nói này của anh, tay Thẩm Tinh Yểu đang bôi thuốc cho anh nhất thời mất kiểm soát lực đạo, ngay sau đó khiến Ngụy Kính Nhất “Á” lên một tiếng đau đớn. Thẩm Tinh Yểu lúc này mới phản ứng lại, vội vàng rút tăm bông khỏi má anh: “Biết đau rồi hả? Biết đau sao còn không bớt giở trò lưu manh đi?”
Ngụy Kính Nhất không nhịn được đưa tay ôm cô vào lòng: “Đối với bạn gái thì không tính là giở trò lưu manh.”
Thẩm Tinh Yểu cạn lời: “Lúc anh giở trò lưu manh em còn chưa phải bạn gái anh. Sao trước đây không phát hiện anh còn có bộ mặt này nhỉ?”
Ngụy Kính Nhất nói: “Sau này em còn có thể phát hiện nhiều bộ mặt khác của anh nữa.”
Thẩm Tinh Yểu cụp mắt xuống, tương lai của họ sẽ kéo dài bao lâu? Ngụy Kính Nhất buông cô ra: “Đúng rồi.”
“Cái gì?”
“Lúc nãy hình như anh cắn phải lưỡi em rồi, còn đau không?”
Thẩm Tinh Yểu cử động lưỡi, vẫn còn cảm giác hơi đau, không khỏi nhíu mày.
Ngụy Kính Nhất nhìn thấy động tác nhíu mày của cô, biết là cô đau, theo bản năng đưa tay véo cằm cô: “Để anh xem nào.”
Thẩm Tinh Yểu nghiêng mặt đi, tránh cằm khỏi tay anh: “Cho anh xem thế nào?”
“Thè lưỡi ra.”
Thẩm Tinh Yểu: “???” Thè lưỡi ra? Cô là chó mặt xệ chắc? Thế là cô từ chối: “Không cần, hết đau rồi.”
“Ngoan nào, để anh xem một chút.” Thẩm Tinh Yểu mím chặt môi, lắc đầu.
Ngụy Kính Nhất biết tính cô rất bướng, lúc này cũng không dám tùy tiện ép buộc cô, nhẹ nhàng thở dài: “Xin lỗi, lần sau anh sẽ cẩn thận một
chút, nhất định sẽ không cắn em bị thương.”
Tim Thẩm Tinh Yểu run lên dữ dội, ánh mắt có chút mơ hồ: “Chuyện sau này để sau này hẵng nói.”
“Yểu Yểu?” Ngụy Kính Nhất gọi cô một tiếng. Thẩm Tinh Yểu hoàn hồn: “Ừm?”
“Cảm ơn em.”
“Cảm ơn em… cái gì?”
“Cảm ơn em đã bằng lòng cho anh thêm một cơ hội.”
Thẩm Tinh Yểu im lặng vài giây: “Không có gì đáng cảm ơn, cứ coi như là em cũng cho chính mình một cơ hội.” Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Ngụy Kính Nhất lấy điện thoại ra xem: “11 giờ.”
“11 giờ! Không phải anh bay chuyến 11 giờ rưỡi về Bắc Kinh sao?” Anh bây giờ căn bản không thể đến sân bay kịp, cho dù có đến sân bay thì cũng là lỡ chuyến rồi.
Ngụy Kính Nhất cười cười: “Không sao, lúc nãy anh bảo Tề Minh đổi vé rồi.”
“Đổi vé mấy giờ?” “12 giờ 10 phút sáng.”
“Vậy anh đến Bắc Kinh cũng đã nửa đêm rồi? Về còn ngủ được bao lâu nữa?”
Ngụy Kính Nhất hơi nghiêng đầu: “Em đang quan tâm anh sao?” Môi Thẩm Tinh Yểu mấp máy: “Xem là vậy đi.”
“Cái gì gọi là xem là vậy đi?” Ngụy Kính Nhất truy vấn.
“‘Xem là vậy đi’ chính là ‘xem là vậy đi’, tùy anh muốn hiểu thế nào thì hiểu.” Nói xong, màn hình điện thoại anh sáng lên. Cô theo bản năng nhìn qua, nhất thời không rời mắt đi được. Ngụy Kính Nhất cũng nhìn theo ánh mắt cô.
Qua ba giây, cho đến khi màn hình lại tự động tắt, cô đưa tay giật lấy điện thoại anh, sau đó ấn sáng màn hình lần nữa, xác định không phải mình hoa mắt, rồi đưa màn hình khóa đến trước mặt anh: “Đây là cái gì?”
Ngụy Kính Nhất nhếch môi: “Điện thoại.” Thẩm Tinh Yểu trừng mắt nhìn anh: “Nói lại.” Ngụy Kính Nhất: “Màn hình khóa.”
“Nếu em nhớ không lầm, tấm ảnh này lần trước anh đã xóa rồi mà?” Mắt Ngụy Kính Nhất thoáng cụp xuống, ừ một tiếng: “Sao lưu rồi.” Thẩm Tinh Yểu thở hắt ra: “Ngụy Kính Nhất!”
Ngụy Kính Nhất nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô trong lòng bàn tay mình: “Anh sai rồi, em đừng giận.”
Thấy thế, Thẩm Tinh Yểu cũng không muốn so đo với anh nữa. Cô phát hiện người đàn ông Ngụy Kính Nhất này thật sự biết lợi dụng ưu thế của mình, cho dù trên mặt còn in dấu tay, nhưng vẫn đẹp trai. Cũng phải, người như Ngụy Kính Nhất, nếu thật sự ngoan ngoãn xóa bỏ thì đúng là không giống tác phong của anh. Hơn nữa, lúc trước khi cô thỏa thuận với anh, cũng đã nghĩ sau này còn có thể chặn anh vô số lần.
“Thôi bỏ đi, không so đo với anh nữa. Nhưng anh có thể đổi cái màn hình khóa này đi được không?”
“Không phải rất tốt sao? Tại sao phải đổi?”
“Tốt chỗ nào? Bị cắn thành như vậy rất vinh hạnh sao?” “Ừm, bạn gái cắn.”
Thẩm Tinh Yểu: “…”
“Được rồi, không phải các anh bay chuyến 12 giờ 10 phút sao? Mau đi sân bay đi, đừng để lúc đó lại không kịp máy bay. Đúng rồi, Trợ lý Tề đâu?”
…
Tề Minh từ phòng điều khiển của khách sạn đi ra, khẽ gật đầu với người đàn ông trung niên bên cạnh: “Làm phiền rồi.”
Người đàn ông trung niên lập tức lắc đầu: “Không phiền phức, một chút cũng không phiền phức.”
Tề Minh mỉm cười.
“Vậy anh xem có cần chúng tôi nâng cấp phòng cho đoàn phim không?” “Tạm thời không cần, nếu có yêu cầu chúng tôi sẽ nói với ông.”
“Vâng, được ạ, lúc nào yêu cầu cũng được.”
Sau khi Tề Minh đi rồi, nhân viên phòng điều khiển lúc này mới mở cửa ra, nhỏ giọng hỏi: “Giám đốc, Ngụy tổng đó là ai vậy ạ?”
Người đàn ông trung niên được gọi là giám đốc đợi đến khi bóng dáng Tề Minh hoàn toàn khuất hẳn mới thu hồi tầm mắt: “Trên thế giới này ông chủ họ Ngụy nhiều như vậy, nhưng có thể khiến ông chủ của chúng ta cũng phải nể mặt ba phần, cậu thấy sẽ là ai?”
Nhân viên suy nghĩ một chút, mắt trợn lớn: “Chẳng lẽ là… vị kia ở Bắc Kinh…”
Người đàn ông trung niên đưa tay vỗ vai cậu ta: “Chuyện hôm nay, xem như chưa thấy gì hết, cậu hiểu chứ?”
Nhân viên liên tục gật đầu: “Hiểu ạ.”
Tề Minh nhìn thấy Ngụy Kính Nhất đi ra, lập tức đón lên, khi nhìn thấy khẩu trang trên mặt anh, khóe miệng khẽ giật một chút. Trời mới biết lúc cô Yểu Yểu tung cái tát kia qua, tim anh ta trong khoảnh khắc đó đã ngừng đập. Phụ nữ quả nhiên là sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới này. “Ngụy tổng.”
Ngụy Kính Nhất nhàn nhạt liếc anh ta một cái: “Đồ đâu?” Tề Mính lập tức đưa hai tay tới: “Ở đây ạ.”
Ngụy Kính Nhất nhận lấy chiếc USB màu trắng: “Đã sao chép hết vào chưa?”
“Vâng, đã sao chép hết.” “Video gốc xóa chưa?”
“Xóa rồi ạ.” Nói xong lại bổ sung một câu: “Sạch sẽ.” Ngụy Kính Nhất gật đầu: “Đi thôi, ra sân bay.” “Vâng ạ.”
Trên đường ra sân bay, Ngụy Kính Nhất cúi mắt miết màn hình điện thoại, mặc cho màn hình sáng rồi lại tắt, tắt rồi lại sáng. Trong xe lộ ra cảm giác ngột ngạt khó tả. Tài xế phía trước và Tề Minh ăn ý hạ thấp sự tồn tại của mình, không dám thở mạnh.
“Ong ——” Tiếng rung vang lên, đặc biệt rõ ràng trong khoang xe yên tĩnh, nháy mắt phá tan sự ngột ngạt của giây trước đó.
Tề Minh từ kính chiếu hậu trộm nhìn Ngụy Kính Nhất ở ghế sau.
Tuy đeo khẩu trang không nhìn thấy biểu cảm, nhưng khí chất trên người nháy mắt trở nên dịu dàng có thể nói là rõ ràng. Ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại. Nghĩ cũng không cần nghĩ, rốt cuộc là ai gửi tin nhắn tới. Đồng thời, trong đầu Tề Minh cũng là một mớ bòng bong
không gỡ ra được. Ngụy tổng và cô Yểu Yểu hiện tại rốt cuộc là trạng thái gì? Tát cũng tát rồi, thuốc cũng bôi rồi?xem như làm hòa? Nếu làm hòa sao Ngụy tổng lúc trước lại cứ lạnh mặt? Nếu không làm hòa, sao lại tan băng ngay lập tức sau khi nhận được tin nhắn?
Thẩm Tinh Yểu cúi mắt nhìn tin nhắn Ngụy Kính Nhất gửi lại: Được, anh sẽ làm vậy. Nghỉ ngơi sớm đi.
Một lúc lâu sau, cô trả lời một chữ: Ừm
Trả lời xong, Thẩm Tinh Yểu tiện tay ném điện thoại sang một bên, ngửa người ra sau ngả lên sofa. Không biết vì sao, lúc này cô dường như không có một chút cảm giác vui sướng khi yêu, thay vào đó là sự trống rỗng khó tả. Nói thật, cô hối hận rồi. Cô cũng không biết lúc trước mình đã nghĩ thế nào, sao lại nói ra câu nói kia.
Người mà mình khao khát quá lâu cuối cùng sẽ biến thành một loại chấp niệm. Nếu muốn nhổ tận gốc chấp niệm này, tiền đề là phải từng có được nó.
…
Đây là lần thứ hai nhân viên công ty nhìn thấy Ngụy tổng đeo khẩu trang đi làm. Sau khi từ phòng họp đi ra, điện thoại trong túi Tề Minh khẽ rung lên. Anh ta cúi mắt nhìn thoáng qua, sau đó nói với Ngụy Kính Nhất phía trước: “Ngụy tổng, Tô tổng đến rồi, hiện đang ở văn phòng ngài.”
Trong mắt Ngụy Kính Nhất lóe lên một tia kinh ngạc, ừ một tiếng, tiếp tục đi về hướng văn phòng.
Vào văn phòng, quả nhiên nhìn thấy Tô Vi Sơ đang ngồi trên sofa trong văn phòng anh uống cà phê do thư ký chuẩn bị. Thấy anh đi vào, Tô Vi Sơ nhướng mày: “Về rồi à?” Sau đó kỳ quái nhìn khẩu trang trên mặt anh, nói: “Mùa hè nóng nực cậu đeo khẩu trang làm gì?”
Động tác đóng cửa của Tề Minh dừng lại một chút.
Ngụy Kính Nhất nhìn về phía anh ta (ý bảo đóng cửa), rồi nói với Tô Vi Sơ: “Tôi thích.”
Tô Vi Sơ “chậc” một tiếng: “Sở thích của Ngụy tổng đúng là kỳ kỳ quái quái.”
Ngụy Kính Nhất: “Sao cậu lại đến đây?”
“Vừa có buổi xã giao ở gần đây, tiện đường qua thăm cậu.” Ngụy Kính Nhất ừ một tiếng.
Tô Vi Sơ nghiêng đầu, đánh giá anh vài lượt, càng nhìn càng cảm thấy việc anh đeo khẩu trang có chút không thích hợp. Thế là anh ấy đứng dậy, bất động thanh sắc đi về phía Ngụy Kính Nhất, nói: “Đúng rồi, tôi nghe nói cậu đầu tư lớn vào Tín Ngưỡng?”
Nói xong, không đợi Ngụy Kính Nhất trả lời, lại nói: “Cậu không phải là vì Yểu Yểu mới rót vốn đầu tư đấy chứ?”
Sau khi lời này của Tô Vi Sơ rơi xuống, bàn tay Ngụy Kính Nhất đặt trên con chuột thoáng trượt đi.
Tô Vi Sơ vốn cũng định đầu tư vào 《Tín Ngưỡng》, nhưng lại bất ngờ biết được chuyện Ngụy Kính Nhất đầu tư số tiền lớn vào Tín Ngưỡng, hơn nữa còn mua lại quyền chế tác 《Tín Ngưỡng》 với giá cao từ công ty Bán Duệ. Anh ta định đầu tư vào 《Tín Ngưỡng》 cũng là vì muốn
Yểu Yểu ở đoàn phim quay phim có thể tốt hơn một chút, nhưng nếu
Ngụy Kính Nhất đã bỏ số tiền lớn ra tiếp quản, anh cũng không cần phải chen vào chia một chén canh nữa.
Tô Vi Sơ nhìn thấy sự im lặng của Ngụy Kính Nhất, hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Ngụy Kính Nhất thành thật nói: “Phải.”
Giây tiếp theo, Tô Vi Sơ lại nói: “Tôi biết ngay mà, cậu làm anh trai còn đủ tư cách hơn cả tôi!”
Ngụy Kính Nhất: “…” Kéo kéo khóe môi.
Ngay sau đó, trên mặt đột nhiên lạnh đi, khẩu trang trên mặt bị người ta giật phăng xuống.
Dám giật khẩu trang của Ngụy Kính Nhất, ngoài Tô Vi Sơ trong văn phòng này ra, còn có thể là ai?
“Để tôi xem cậu giấu…” Giọng Tô Vi Sơ nhỏ dần đi một cách khó hiểu, đôi mắt nháy mắt trợn lớn, bởi vì anh nhìn thấy trên gương mặt vốn luôn lạnh lùng không tì vết của Ngụy Kính Nhất là một dấu tay mờ mờ cùng với một vết thương dài khoảng hai ba centimet. Chiếc khẩu trang trong tay nhẹ nhàng rơi xuống tấm thảm dưới bàn làm việc.
Cậu ta?cậu ta bị người ta tát? Người nào dám tát Ngụy Kính Nhất? Tô Vi Sơ căn bản không dám tưởng tượng!
Ngụy Kính Nhất thấy khẩu trang của mình đã bị kéo xuống, dứt khoát cũng không che giấu nữa: “Nhìn đủ chưa?”
“Kính Nhất…” Trong đầu Tô Vi Sơ hiện lên người có khả năng tát cậu ta nhất, “Người tát cậu không phải là cô gái mà cậu mãi vẫn chưa theo đuổi được đấy chứ?”
Ánh mắt Ngụy Kính Nhất khẽ run lên, không hề phản bác lời này của anh.
Tô Vi Sơ thấy thế: “Thật sự là cô ấy?” “Ừm.”
Tô Vi Sơ đối với cô gái mà Ngụy Kính Nhất thích vẫn luôn ôm lòng hiếu kỳ, rốt cuộc cô gái có thể khiến Ngụy Kính Nhất khổ sở theo đuổi mấy tháng trời mà không được thật sự không nhiều. Nhưng lúc này nhìn cái tát trên mặt cậu bạn mình… Không thích thì thôi, ra tay đánh người có phải là hơi quá đáng không?
Tô Vi Sơ cau mày: “Bị tát một cái rồi, còn thích người ta không?” “Không phải một cái tát.”
Tô Vi Sơ nhìn anh: “Lần này là cái tát thứ hai.”
Tô Vi Sơ: “…” Nghe lời này của bạn mình, dường như cũng không có ý định từ bỏ vì hai cái tát này,anh hỏi: “Vậy rốt cuộc cậu đã làm cái gì? Có thể khiến người ta tát cậu hai cái?”
Ngụy Kính Nhất nhìn anh, trong mắt hiện lên vài phần phức tạp: “Không được sự đồng ý của cô ấy đã cưỡng hôn…”
Trong mắt Tô Vi Sơ lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết: “Ngụy Kính Nhất, cậu cũng thật là giỏi quá nhỉ. Lúc nãy tôi còn thấy cô gái kia đánh cậu nặng tay, nhưng bây giờ xem ra, là đánh nhẹ rồi. Cậu công khai giở trò
lưu manh thế này, người ta không báo cảnh sát bắt cậu đã là khách khí với cậu lắm rồi.”
“Ừm, vậy tôi thật đúng là phải cảm ơn cô ấy mềm lòng, không báo cảnh sát bắt tôi.” Khóe miệng Ngụy Kính Nhất thoáng nhếch lên một chút.
Tô Vi Sơ trợn mắt nhìn anh: “Cậu thật sự thích cô ấy đến vậy sao? Không phải cô ấy thì không được?”
Ngụy Kính Nhất nhìn vào mắt anh, trả lời nghiêm túc: “Vô cùng thích, không phải cô ấy thì không được.”
Tô Vi Sơ nhất thời bị sự nghiêm túc trong mắt anh làm cho chấn động: “Cậu còn chưa bị tát đủ?”
“Sẽ không bị tát nữa.” Ngụy Kính Nhất nói.
Tô Vi Sơ nhướng mày: “Ừm? Lời này có ý gì?” “Ý là cô ấy đã đồng ý làm bạn gái tôi.”
“Không phải vừa mới cho cậu một cái tát sao, nhanh như vậy đã thích cậu rồi?” Tô Vi Sơ cảm thấy mình thật sự ngày càng không hiểu nổi thao tác giữa hai người bọn họ.
Ngụy Kính Nhất im lặng vài giây. Tô Vi Sơ gọi anh ta: “Kính Nhất?”
Ngụy Kính Nhất hoàn hồn lại, cười với Tô Vi Sơ, ý cười nơi đáy mắt và khóe miệng đều mang theo chua xót.
“Không có, cô ấy không thích tôi.”