Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 30

Đúng như lời anh Lý nói, phúc lợi tốt của đoàn phim không phải vì Ngụy Kính Nhất ở đó, mà là vì Thẩm Tinh Yểu ở đó. Mặc dù Ngụy tổng đã về Bắc Kinh, nhưng đồ ăn của họ vẫn được duy trì như cũ. Giá như bộ phim nào cũng có thể dựa vào một kim chủ ba ba như vậy thì tốt biết mấy!

 

Mấy ngày nay, ngày nào Thẩm Tinh Yểu cũng nhận được tin nhắn WeChat của Ngụy Kính Nhất. Thực ra muốn nói có chuyện gì nghiêm túc cụ thể thì cũng không có, chỉ là những câu chuyện phiếm đông tây đủ cả. Vì ban ngày cô phải quay phim nên không thể trả lời tin nhắn của anh kịp thời, thậm chí có tin nhắn phải đợi mấy tiếng đồng hồ sau mới có thể trả lời. Nhưng Ngụy Kính Nhất dường như không hề để tâm, chỉ cần cô trả lời tin nhắn, anh gần như đều trả lời ngay lập tức.

 

Vì vậy, Thẩm Tinh Yểu thậm chí còn nghi ngờ, có phải anh 24/7 đều kè kè điện thoại bên mình không.

 

Buổi tối tan làm đã hơn 10 giờ, lúc trở về khách sạn ra khỏi thang máy đi về phòng, chiếc điện thoại trong lòng bàn tay bỗng rung lên. Là Ngụy Kính Nhất gọi tới.

 

Kim chủ ba ba đúng là lợi hại, một câu nói là có thể lấy được lịch trình quay phim của đoàn họ.Mỗi ngày cô quay phim khi nào, tan làm lúc nào anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, điện thoại cũng có thể canh đúng giờ

 

mà gọi tới. Nhìn tên người gọi đang rung liên hồi, cô đưa tay trượt qua nút nghe.

 

“Alô?”

 

“Tan làm rồi à?” Giọng Ngụy Kính Nhất truyền tới.

 

Thẩm Tinh Yểu chặn họng anh một tiếng: “Không phải anh có lịch trình của em sao, em tan làm hay chưa chẳng lẽ anh không rõ?”

 

Ngụy Kính Nhất cười một tiếng, đương nhiên biết cô đang trêu anh. Ngay lúc anh vừa định mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nam từ đầu dây bên kia điện thoại truyền tới.

 

“Tinh Yểu.”

 

Là giọng của Lục Chỉ.

 

Thẩm Tinh Yểu xoay người nhìn qua, thấy Lục Chỉ đang đứng cách cô không xa. Xem ra thời gian tan làm của hai người họ chắc cũng xấp xỉ nhau, về khách sạn trước sau không lâu.

 

Lục Chỉ vẫy tay với cô, nói: “Anh Trần bảo muốn đi ăn khuya, đi ăn Haidilao, có đi không?”

 

Thẩm Tinh Yểu theo bản năng nuốt nước bọt. Ăn Haidilao ư? Đầu dây bên kia Ngụy Kính Nhất không nói gì, nhưng cô mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở của anh nặng hơn một chút, biết anh chắc hẳn đã nghe thấy lời Lục Chỉ nói. Cô không tiếng động mà nhếch môi, nói với Lục Chỉ: “Mọi người đi đi, tôi không đi đâu.”

 

Sau khi cô nói xong, cô cảm giác được Ngụy Kính Nhất dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 

Cô vẫy tay với Lục Chỉ: “Mọi người ăn vui vẻ nhé, tôi về trước đây.” Sau đó tiếp tục đi về phòng, quẹt thẻ đi vào, rồi nghe thấy giọng Ngụy Kính Nhất từ trong điện thoại truyền tới: “Nếu em muốn đi thì cũng có thể đi.”

 

“Không muốn lắm, nóng quá, không có khẩu vị.” Chốt cửa lại, “Đúng rồi, mặt anh… thế nào rồi?”

 

“Khá hơn nhiều rồi.”

 

“Vậy thì tốt.” Cô thay dép lê đi vào trong, “Thôi, không nói nữa, em hơi mệt, muốn đi tắm rửa ngủ đây.”

 

Ngụy Kính Nhất nghe ra sự mệt mỏi trong giọng nói của cô, nên nói: “Được, nghỉ ngơi cho tốt.”

 

Thẩm Tinh Yểu ừ một tiếng, đưa điện thoại ra xa tai, cúp máy.

 

Bị Thẩm Tinh Yểu cúp máy như vậy, Ngụy Kính Nhất cầm điện thoại một lúc lâu, mãi cho đến khi tiếng gõ cửa của Tề Minh vang lên, anh mới phản ứng lại.

 

“Vào đi.”

 

Tề Minh bưng ly cà phê vào: “Ngụy tổng, cà phê của anh.” “Để bên này đi.”

“Vâng.” Tề Minh đặt xuống theo lời.

 

Ngay lúc Tề Minh chuẩn bị xoay người đi ra ngoài, Ngụy Kính Nhất gọi anh ta lại: “Tề Minh, xem giúp tôi lịch trình công việc tuần tới.”

 

Tề Minh suy nghĩ trong đầu một lát, sau đó thuật lại đầy đủ lịch trình công việc tuần tới của Ngụy Kính Nhất.

 

“Chiều thứ năm ở Hàng Châu có lễ cắt băng khánh thành?”

 

“Vâng, 4 giờ chiều thứ năm, lễ cắt băng khánh thành khoảng trước 5 giờ là kết thúc. Ăn tối xong với người phụ trách bên đó chúng ta có đủ thời gian cho chuyến bay 10 giờ tối đi Nhật Bản. Đến Nhật Bản có thể nghỉ ngơi cả đêm, sáng sớm hôm sau 7 giờ đã hẹn với ông Tanaka cùng dùng điểm tâm sáng.”

 

Ngụy Kính Nhất suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Đưa lịch trình của Yểu Yểu cho tôi.”

 

Tề Minh đưa lịch trình quay phim của Thẩm Tinh Yểu cho Ngụy Kính Nhất. Ngụy Kính Nhất liếc qua, thứ năm cô không có cảnh quay đêm, 8 giờ tối là có thể tan làm. Thế là anh nói với Tề Mính: “Hủy bữa tối với người phụ trách ở Hàng Châu vào thứ năm. Sau khi kết thúc lễ cắt băng khánh thành thì đi Chiết Giang.”

 

Tề Minh vừa nghe thì biết ý đồ của Ngụy Kính Nhất, đi Chiết Giang đơn giản là đến thăm cô Yểu Yểu. Nhưng từ Hàng Châu lái xe đến Chiết Giang cũng mất hai tiếng rưỡi. Nếu ở lại Chiết Giang hai tiếng rưỡi nữa thì cũng đã 10 giờ tối. 10 giờ tối từ Chiết Giang chạy về sân bay Tiêu Sơn, dè dặt cũng phải 12 giờ đêm. Chuyến bay đi Osaka cứ cho là đặt lúc 1 giờ sáng, vậy đến Osaka cũng phải 4 giờ sáng, mà 7 giờ sáng đã hẹn điểm tâm với ông Tanaka. Tính như vậy, thời gian nghỉ ngơi không quá hai tiếng đồng hồ.

 

Anh ta nhìn về phía Ngụy Kính Nhất, có chút muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

 

 

Thẩm Tinh Yểu tan làm lúc 7 giờ 50 phút. Chui vào chiếc xe RV lạnh cóng, cô chỉ cảm thấy sự mệt mỏi cả ngày đã tan đi không ít, chỉ muốn nhanh chóng về khách sạn, tắm rửa thật sạch sẽ rồi ngủ một giấc thật no. Cô cảm thấy khoảng thời gian này thứ thiếu nhất chính là giấc ngủ. Cô cúi mắt nhìn điện thoại, hôm nay hình như cả ngày cô không nhận được tin nhắn nào của Ngụy Kính Nhất. Mở màn hình lên, lịch sử trò chuyện của họ vẫn dừng lại ở lời chúc ngủ ngon tối qua.

 

Lưu Dữu ngồi đối diện cô vô tình nhìn thấy giao diện trò chuyện WeChat của cô, bất động thanh sắc trao đổi ánh mắt với Đường Hân bên cạnh.

 

Thẩm Tinh Yểu cất điện thoại đi, dựa lưng vào ghế sau, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng lại mơ hồ phát hiện có gì đó không đúng. Cô ngồi thẳng người nhìn ra ngoài, lại nhìn về phía Lưu Dữu: “Chị Dữu, đây hình như không phải đường về khách sạn.” Cô thậm chí còn hơi nhổm người lên nhìn thoáng qua người lái xe phía trước có phải là anh Lý không, sau khi xác định xong cô mới yên tâm một chút. “Chúng ta đi đâu vậy?”

 

Lưu Dữu: “Hôm nay hiếm khi tan làm sớm, đi ăn tối nhé?”

 

Thẩm Tinh Yểu lắc đầu: “Em không muốn ăn lắm, vẫn là về khách sạn…”

 

Đường Hân đột nhiên ngắt lời cô: “Không được! Phải ăn!”

 

Thẩm Tinh Yểu bị tiếng nói của Đường Hân làm cho giật mình, nhất thời quên cả mở miệng. Đường Hân cũng ý thức được mình hơi lớn tiếng, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Chỉ là… hôm đó không phải em nói muốn ăn Haidilao sao, chị đặt phòng cả rồi.”

 

Thẩm Tinh Yểu nghe cô ấy nói đã đặt phòng xong, cô nói: “Vậy… được rồi, vậy đi thôi.”

 

Anh Lý đỗ xe RV ở chỗ đậu xe gần Haidilao. Bốn người cùng nhau đi vào. Đến cửa phòng riêng, Thẩm Tinh Yểu trực tiếp đưa tay đẩy cửa ra. Mà ngay khoảnh khắc đẩy cửa ra đó cô ngây người, ngơ ngác nhìn người đàn ông đang ngồi bên bàn ăn trong phòng lúc này, không phải Ngụy Kính Nhất thì là ai?

 

Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn Lưu Dữu một cái. Lưu Dữu cười cười với cô: “Tụi chị ở phòng bên cạnh.”

 

Thẩm Tinh Yểu: “???” Cứ thế nhìn ba người họ chui vào phòng bên cạnh. Ngụy Kính Nhất nhìn Thẩm Tinh Yểu còn đang đứng ở cửa phòng, nói: “Lần trước không phải rất muốn ăn lẩu sao? Nước lẩu sôi cả rồi, vào đi.”

 

Thẩm Tinh Yểu không cảm thấy đói lắm, nhưng khi ngửi thấy từng luồng hương thơm này, con sâu thèm ăn trong bụng cuối cùng cũng bị dụ dỗ. Sau khi đi vào, cô đóng cửa phòng lại. Ngụy Kính Nhất đã gọi món xong, khẩu vị của cô anh có thể nói là rõ như lòng bàn tay.

 

Nồi lẩu uyên ương cùng lúc sôi sùng sục. Thẩm Tinh Yểu qua làn hơi nước mờ ảo nhìn Ngụy Kính Nhất đối diện: “Chị Dữu và mấy người khác lại bị anh mua chuộc rồi phải không?”

 

Ngụy Kính Nhất đang dùng nước ấm tráng bát đũa cho cô: “Một bữa Haidilao.”

 

Thẩm Tinh Yểu bĩu môi. Một bữa Haidilao đã bị mua chuộc? Cô lẩm bẩm một tiếng: “Không nghĩa khí!” Sau đó như nhớ ra điều gì, ánh mắt cẩn thận quét qua quét lại trên mặt Ngụy Kính Nhất.

 

Ngụy Kính Nhất ngước mắt nhìn cô: “Nhìn gì đấy?”

 

“Mặt anh không nhìn ra vết tích nữa rồi.”

 

Ngụy Kính Nhất cười một cái: “Mấy hôm trước đã hết dấu rồi.” Nói rồi đưa bát đũa đã tráng xong cho cô, bắt đầu nhúng thịt vào nồi.

 

Thẩm Tinh Yểu nhìn anh gắp thịt dê cuộn nhúng vào nồi lẩu dầu đỏ cay nóng, chưa đầy vài giây thịt đã đổi màu, thấm đẫm dầu đỏ. Cô không kiềm chế được mà nuốt nước bọt. Ngụy Kính Nhất cười bỏ thịt dê cuộn đã chín vào đĩa chấm của cô.

 

Thẩm Tinh Yểu gắp miếng thịt dê cuộn lên nhúng một vòng trong đĩa chấm, thổi hai cái rồi cho vào miệng. Sau khi nuốt xuống, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn.

 

Ngụy Kính Nhất nhìn cô, hỏi: “Mấy ngày nay quay phim vất vả lắm sao?”

 

Thẩm Tinh Yểu lắc đầu: “Cũng tạm ạ.” “Trông em gầy hơn so với lần trước anh gặp.”

Thẩm Tinh Yểu nuốt đồ ăn trong miệng xuống: “Không thể nào, cân nặng của em không hề thay đổi.” Không gầy cũng không béo. Đồng thời, cô cũng phản ứng lại, từ lúc bắt đầu ăn đến giờ, anh đều đang đút cho cô ăn. Thế là cô nói: “Anh tự ăn đi, đừng gắp thịt cho em mãi thế.”

 

“Bạn trai chăm sóc bạn gái không phải là chuyện nên làm sao?”

 

Động tác uống nước mơ chua của Thẩm Tinh Yểu dừng lại một chút. Nếu anh không nhắc, cô suýt nữa đã quên mất quan hệ giữa hai người họ. Cô đặt cốc xuống, nhúng ít thịt vào nồi nước lẩu trong: “Vậy em cũng nhúng cho anh, đừng để người ta nói em ngược đãi bạn trai.”

 

Ngụy Kính Nhất nghe thấy từ “bạn trai” từ miệng cô, ý cười nơi đáy mắt càng đậm thêm vài phần.

 

Thẩm Tinh Yểu hỏi anh: “Sao anh lại có thời gian qua đây?” “Vừa hay hôm nay ở Hàng Châu có lễ cắt băng khánh thành.” “Hàng Châu? Anh từ Hàng Châu qua đây?”

Ngụy Kính Nhất gật đầu: “Ừm.” “Vậy mai về Bắc Kinh sao?”

“Không về Bắc Kinh, tối nay bay đi Nhật, ký một hợp đồng.” “Tối nay bay đi Nhật? Từ sân bay Tiêu Sơn đi à?”

Ngụy Kính Nhất gật đầu. “Mấy giờ?”

“…1 giờ sáng.”

 

Thẩm Tinh Yểu đặt đũa xuống: “Nói cách khác ăn cơm xong với em, anh còn phải chạy hơn hai tiếng về Tiêu Sơn?”

 

Sắc mặt Ngụy Kính Nhất hơi chần chừ một chút, nhưng vẫn gật đầu. “Ngụy Kính Nhất.” Thẩm Tinh Yểu gọi tên anh.

 

Ngụy Kính Nhất ngẩng đầu nhìn cô.

 

Thẩm Tinh Yểu mấp máy môi, nhất thời không biết nên nói gì. Anh vòng một vòng lớn như vậy, chỉ là để đưa cô đến ăn một bữa lẩu?

 

“Thôi, tiếp tục ăn đi, ăn xong rồi về.” Ăn xong Haidilao đã hơn 9 giờ tối.

Thẩm Tinh Yểu đưa áo khoác cho anh: “Anh với Trợ lý Tề mau về đi, xem có thể đổi vé máy bay sớm hơn một chút không…”

 

Ánh mắt Ngụy Kính Nhất dừng trên đôi môi đang mấp máy của cô. Do vừa ăn Haidilao nên đặc biệt hồng nhuận. Thẩm Tinh Yểu nói một hồi, cũng không thấy Ngụy Kính Nhất đáp lại một tiếng, không khỏi nhìn về phía anh, lúc này mới chú ý tới vị trí ánh mắt anh dừng lại có chút vi diệu.

 

Thẩm Tinh Yểu theo bản năng mím môi lại, trên mặt mang theo vài phần xấu hổ và bực bội: “Mắt anh nhìn đi đâu đấy?”

 

Ngụy Kính Nhất thấy bị cô nói trúng tim đen, dứt khoát cũng không che giấu nữa: “Anh sắp phải đi rồi, có thể hôn em một chút không?” Có lẽ hai cái tát kia vẫn còn khiến anh lòng sợ hãi, Ngụy Kính Nhất mở miệng hỏi trước. Dù sao ngày mai còn phải cùng ông Tanaka dùng điểm tâm sáng, anh không muốn lại phải mang thêm một dấu tay nữa.

 

Thẩm Tinh Yểu ngẩn ra một lát. Cô nhìn thấy sự mong đợi cùng với một chút căng thẳng trong đôi mắt sâu thẳm của anh. Lông mi không kiểm soát được mà run rẩy vài cái. Nghĩ đến việc anh đi đi về về mấy tiếng đồng hồ này, lời từ chối căn bản không nói ra được. Cô quay mặt đi, phun ra ba chữ: “Tùy anh.”

 

Ngụy Kính Nhất khẽ cười một tiếng, đưa tay nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, cúi đầu chậm rãi tới gần.

 

Thẩm Tinh Yểu căng thẳng đến mức gần như không thở nổi. Hai lần hôn trước của họ đều là lúc cô không hề phòng bị mà hôn thẳng tới. Nhưng bây giờ tốc độ chậm lại, hơi thở ấm áp từng chút một tiến lại gần, tim đập mạnh đến mức suýt chút nữa nhảy ra ngoài.

 

Ngay lúc môi anh chỉ còn cách môi cô vài centimet, Thẩm Tinh Yểu “bá” một tiếng nhắm chặt mắt lại, bàn tay cũng theo bản năng nắm thành quyền.

 

Nhưng hơi ấm dự kiến không rơi xuống môi cô, mà lại dừng ở giữa sống mũi cô. Lông mi theo bản năng rung rung vài cái, chạm vào đôi môi đang chậm rãi cọ tới của anh. Sau đó môi anh dần dần di chuyển lên trên, dừng ở giữa trán cô. Dừng lại vài giây, sau khi anh rời đi, cô cũng mới chậm rãi mở mắt ra. Cô ngẩng đầu, anh nhìn xuống, bốn mắt nhìn nhau.

 

Ngụy Kính Nhất nhìn trong mắt cô chỉ thấy sự căng thẳng cùng với cứng đờ, không có một tia vui mừng hay tình yêu vốn có. Anh đưa tay vu,ốt v.e gò má thanh tú của cô vài cái: “Lát nữa cùng bọn Lưu Dữu về khách sạn, đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya.”

 

Thẩm Tinh Yểu ừ một tiếng.

 

Ngụy Kính Nhất ra khỏi phòng cô trước. Sau khi cánh cửa từ từ đóng lại sau lưng anh, Thẩm Tinh Yểu cũng không biết mình nghĩ thế nào, bỗng nhiên nhấc chân đi về phía cửa phòng. Tay cô chạm đến tay nắm cửa lạnh lẽo lại đột nhiên dừng lại.

 

Không lâu sau, giọng Lưu Dữu từ bên ngoài truyền vào: “Tiểu Yểu, ở trong đó không?”

 

Thẩm Tinh Yểu hoàn hồn lại, đáp một tiếng: “Có.” “Chúng ta về thôi?”

“Được.”

 

Thẩm Tinh Yểu điều chỉnh lại trạng thái của mình, quay lại lấy điện thoại trên bàn ăn.

 

Trên đường về khách sạn, Thẩm Tinh Yểu xin Lưu Dữu miếng che mắt: “Chị Dữu, em ngủ một lát, đến khách sạn thì gọi em dậy.” Nói xong lại đeo miếng che mắt lên.

 

Lưu Dữu cảm giác được tâm trạng Thẩm Tinh Yểu không ổn lắm, nhưng lúc này cô rõ ràng đang ở trạng thái không muốn giao tiếp, thế là nói: “Được, ngủ đi, đến nơi chị gọi em.”

 

Thẩm Tinh Yểu dựa lưng vào ghế, ừ một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment