Phân cảnh của Thẩm Tinh Yểu đã gần đến ngày đóng máy. Hôm nay là cảnh quay cuối cùng để đóng máy của cô. Nói đến thì trong khoảng thời gian này, thời tiết Hoành đ**m vẫn còn rất nóng bức, chỉ có hai ngày nay là đột nhiên đổ mưa nhỏ. Mà cơn mưa cho cảnh quay này rõ ràng không đủ lớn, bởi vậy lúc quay phim, mưa tự nhiên và mưa nhân tạo cùng được sử dụng.
Lưu Dữu nhìn Thẩm Tinh Yểu bị mưa xối đến run cầm cập, không khỏi siết chặt chiếc khăn lông trên tay. Sau khi đạo diễn hô “Cắt!”, cô ấy lao nhanh ra, dùng khăn lông choàng kín lấy Thẩm Tinh Yểu, vừa lau vội nước mưa trên mặt cô vừa hỏi: “Lạnh không?”
Thẩm Tinh Yểu cười lắc đầu, “Thật ra cũng ổn,em không lạnh lắm.”
Đường Hân cũng đưa tới ly trà gừng nóng hổi đã chuẩn bị sẵn, lúc chạm vào tay cô không khỏi nói: “Tay lạnh ngắt thế này mà bảo không lạnh à?”
Xem lại cảnh vừa quay xong, Tưởng Kha nhìn về phía bên này, thấy sắc mặt Thẩm Tinh Yểu trắng bệch vì lạnh, ông nói: “Tiểu Yểu, cháu về phòng thay đồ trước đi, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.”
Thẩm Tinh Yểu: “Cảnh này qua chưa ạ?”
Tưởng Kha giơ ngón tay cái tán thưởng với cô, gật đầu.
Lúc này Thẩm Tinh Yểu mới yên tâm cùng Lưu Dữu và mọi người về phòng nghỉ thay đồ. Cởi bộ đồ diễn lạnh như băng ra, thay quần áo của cô vào, người lúc này mới dần ấm lên. Lưu Dữu nói với Đường Hân: “Hân Hân, lấy vỉ thuốc cảm lại đây.”
Đường Hân lục lọi trong túi, “Gói thuốc để… trên xe RV rồi.” “Không sao đâu, em về rồi uống cũng được.” Thẩm Tinh Yểu nói.
Đường Hân lập tức nói: “Không được, thuốc cảm phải uống sớm mới nhanh khỏi, chị đi lấy ngay đây…”
Lưu Dữu nói: “Anh Lý không ở xe RV sao? Gọi điện thoại bảo anh ấy mang qua đây một chút.”
Đường Hân vẻ mặt như bừng tỉnh ngộ, “Ừ nhỉ.” Nói rồi, lập tức móc điện thoại ra gọi cho anh Lý, nói đơn giản vài câu, cúp máy rồi bảo: “Anh Lý sắp qua ngay đây.”
Anh Lý tìm thấy gói thuốc nhỏ bị rơi trên ghế ở chỗ Đường Hân nói.Anh ấy nhét gói thuốc vào lòng, xuống xe khóa cửa cẩn thận rồi chuẩn bị đi đưa thuốc. Còn chưa đi được hai bước, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, “Anh Lý?”
Anh Lý theo bản năng quay người nhìn lại, là trợ lý Tề đang đứng cách đó không xa.
…
Đường Hân nghe thấy tiếng gõ cửa nên ra mở. Nhìn thấy anh Lý đứng ngoài cửa, cô hỏi: “Anh đến rồi à, lấy được gói thuốc chưa?”
Anh Lý gật đầu với cô, “Lấy được rồi.”
Đường Hân để anh Lý vào, đang chuẩn bị đóng cửa thì lúc này mới nhận ra phía sau anh Lý còn có người đi theo.
Bên trong, Thẩm Tinh Yểu và Lưu Dữu cũng không chú ý đến sự khác thường ở cửa, bởi vì Lưu Dữu đang sấy tóc cho cô, tiếng máy sấy tóc vù vù đã che lấp đi những tiếng động nhỏ. Đồng thời Thẩm Tinh Yểu cũng đang chuyên chú cúi đầu nhìn WeChat, Ngụy Kính Nhất đến giờ vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô…
Hai viên thuốc cảm và một ly nước ấm được đưa đến trước mặt Thẩm Tinh Yểu. Thẩm Tinh Yểu đặt điện thoại lên bàn trang điểm, đưa tay nhận thuốc và ly nước. Nhưng lúc nhận lấy, cô mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng. Đôi tay vừa rồi trông sao lại quen mắt thế, hơi giống tay của Ngụy Kính Nhất… Giây tiếp theo, cô ngay lập tức ngẩng đầu, tầm mắt dịch chuyển lên trên. Lúc này, người đàn ông đứng bên cạnh cô đang mặc một bộ vest đen sọc dọc, không phải Ngụy Kính Nhất thì còn có thể là ai?
Đôi mắt Thẩm Tinh Yểu đột nhiên mở lớn, “Anh… sao anh lại ở đây?”
Ngụy Kính Nhất nhận lấy máy sấy tóc từ tay Lưu Dữu, “Uống thuốc trước đi.”
Thẩm Tinh Yểu dựa lưng lại vào ghế nghỉ, sau đó uống viên thuốc cảm trong tay với nước ấm. Cô nhìn người đàn ông đang sấy tóc cho mình qua gương trang điểm, đôi mày đẹp hơi nhíu lại, môi mím chặt. Ngụy Kính Nhất nhận ra ánh mắt cô, đồng thời cũng nhìn vào gương trang điểm. Ánh mắt hai người giao nhau. Thẩm Tinh Yểu cảm giác anh dường như đang tức giận, nhưng không đợi cô mở miệng, Ngụy Kính Nhất đã hỏi: “Đau đầu không?”
Thẩm Tinh Yểu hơi mơ hồ lắc đầu, “Không đau ạ.” “Vậy cổ họng thì sao?”
“Cũng không đau.”
Vài giây sau Thẩm Tinh Yểu mới phản ứng lại, “Anh lo em sẽ bị ốm sao?”
Ngụy Kính Nhất tắt máy sấy tóc trên tay, “Có thể không lo lắng sao?”
Thẩm Tinh Yểu cười cười, “Chỉ là dầm mưa một lúc thôi mà, không có gì to tát, hơn nữa em còn quay một lần là xong, không NG.”
Ngụy Kính Nhất: “Nghe giọng em có vẻ tự hào lắm nhỉ.” “Một lần là xong không đáng tự hào sao?”
Lúc này Thẩm Tinh Yểu đang nghiêng đầu nhìn Ngụy Kính Nhất phía sau. Đuôi mắt phượng xinh đẹp có lẽ vì dầm mưa lúc trước mà còn vương chút sắc hồng nhàn nhạt, sống mũi cao thẳng, đôi môi sau khi hồi phục đã hồng nhuận trở lại. Vì đang nói chuyện, thỉnh thoảng cô để lộ hàm răng trắng tinh, nhỏ nhắn bên trong.
Hơi thở Ngụy Kính Nhất thoáng cứng lại, bàn tay bất giác vu,ốt v.e gò má cô. Xúc cảm nơi lòng bàn tay ấm áp và tinh tế. Đồng tử Thẩm Tinh Yểu thoáng rung động, không khí quấn quanh sự mập mờ nhè nhẹ. Cô không né tránh, cũng vì cô không kháng cự, nên Ngụy Kính Nhất tiếp tục hành động kế tiếp, từ từ cúi đầu tiến lại gần cô.
Thẩm Tinh Yểu nhìn khuôn mặt tuấn tú dần phóng đại trước mắt mình. Hơi thở ấm áp ngày càng đến gần, tim cô đập thình thịch không ngừng, xen lẫn một tia vui thích khó nói. Hàng mi khẽ run rẩy vài cái, cuối cùng từ từ nhắm lại.
Ngay lúc hai đôi môi ấm áp tương tự chỉ còn cách nhau vài centimet, cửa bỗng vang lên giọng Lưu Dữu, “Tiểu Yểu, đạo diễn tìm em chụp ảnh đóng máy kìa.”
Tiếng gọi bất thình lình khiến Thẩm Tinh Yểu trong nháy mắt như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cô choàng mở mắt, quay đầu đi. Nhưng khoảng cách hai người thật sự quá gần, lúc quay đi vẫn sượt qua bờ môi và má anh. Đôi môi trong nháy mắt như bốc hỏa, nóng rực lên. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt né tránh.
Đôi mắt Ngụy Kính Nhất lại trong khoảnh khắc này dâng lên những gợn sóng quen thuộc. Anh vươn tay giữ cằm Thẩm Tinh Yểu, tìm đến đôi môi đỏ mọng kia định áp xuống. Thẩm Tinh Yểu nhanh tay lẹ mắt đưa tay che miệng anh lại. Với cái bộ dạng hùng hổ thế này của anh, cô thật sự sợ anh sẽ không nhịn được mà cắn cô. Nói gì thì nói, lát nữa cô còn phải đi chụp ảnh đóng máy, nếu thật sự rách môi, giải thích thế nào?
“Đừng… Lát nữa em còn phải chụp ảnh đóng máy.”
Đôi mắt sâu thẳm của Ngụy Kính Nhất gắt gao khóa chặt cô. Thẩm Tinh Yểu bị ánh mắt hút hồn của anh khiến có chút hoảng hốt. Bỗng nhiên, cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay chợt ẩm ướt, ấm áp. Cảm giác tê dại đánh thẳng vào linh hồn, chạy dọc sống lưng. Cô không nhịn được kinh hô thành tiếng, vành tai đỏ bừng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Mà tiếng kêu này cũng hoàn toàn đánh tan dũng khí chuẩn bị nhắc nhở lần nữa của Lưu Dữu.
Tề Minh và mấy người dựa vào tường hành lang nhìn nhau, cuối cùng ăn ý cùng ngước nhìn bức tường đối diện.
Thẩm Tinh Yểu theo bản năng rụt tay về, nắm chặt thành quyền, đến giờ vẫn có thể cảm nhận được sự ẩm ướt m.ềm m.ại vừa trải qua. Ngụy Kính Nhất thế mà lại dùng đầu lưỡi li.ếm lòng bàn tay cô? Ngụy Kính Nhất nhìn vành tai đỏ bừng của cô, cười, vươn tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô, “Được rồi, đi chụp ảnh đóng máy trước đi.”
Nghe vậy, Thẩm Tinh Yểu lập tức nhảy bật dậy khỏi ghế, vơ lấy điện thoại trên bàn trang điểm, “Vậy em đi đây.” Không gian thế này, bầu không khí thế này, con người thế này, thật là muốn mạng mà!
Ngụy Kính Nhất nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, không khỏi nhếch môi. Quanh hơi thở dường như còn vương vấn mùi hương thơm ngát từ lòng bàn tay cô. Đầu l.ư.ỡ.i trong khoang miệng khẽ động, dường như đang dư vị điều gì đó.
Đến hiện trường quay chụp, Thẩm Tinh Yểu nhìn thấy trên bàn nghỉ ngơi của mình đặt mấy bó hoa tươi đẹp. Đây đều là mọi người tặng chúc mừng cô đóng máy. Ngay lúc cô chuẩn bị lấy một bó đi chụp ảnh đóng máy, Lưu Dữu đột nhiên ôm một bó hoa chạy chậm về phía cô, “Tinh Yểu, ôm bó này đi.”
Thẩm Tinh Yểu nhìn bó hoa trong lòng Lưu Dữu. Lưu Dữu hạ giọng, nói: “Đây là Ngụy tổng bảo chị mang qua.”
Thẩm Tinh Yểu nhìn một lát, vẫn là nhận lấy bó hoa, sau đó qua chụp ảnh chung với đạo diễn, nhà sản xuất, biên kịch… Sau khi chụp xong ảnh tập thể đóng máy, một số nhân viên lại chủ động đến tìm cô chụp ảnh chung. Mọi người sớm tối ở chung thời gian dài như vậy, sau này không biết còn có cơ hội hợp tác lại không. Thẩm Tinh Yểu đương nhiên là sẽ không từ chối họ, thế nên đều tươi cười hoàn thành việc chụp ảnh chung với từng người.
“Tiểu Yểu.” Tưởng Kha gọi cô.
Thẩm Tinh Yểu đáp một tiếng, lập tức đi về phía ông.
Tưởng Kha liếc nhìn bó hoa trong lòng cô, “Thích bó hoa này thế à? Thấy cháu cứ ôm bó hoa này chụp ảnh nãy giờ.”
Thẩm Tinh Yểu: “…”
“…Chỉ là thuận tay ôm luôn thôi ạ, đổi tới đổi lui cũng phiền.”
Tưởng Kha cười một tiếng, cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, mà nói: “Mai về Bắc Kinh rồi à?”
“Vâng, đúng ạ, chuyến bay trưa mai.”
Tưởng Kha lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra đưa cho cô.
Thẩm Tinh Yểu nhận lấy, liếc nhìn, trên danh thiếp tên là Dư Nghi. “Đạo diễn?”
“Đạo diễn Dư Nghi mà cháu cũng không biết à?” Tưởng Kha nói, “Cũng phải, cháu cũng mới vào giới giải trí không lâu, chắc là chưa quen biết nhiều. Người này chính là Dư Nghi, là đàn em của tôi. Tôi nghe nói sắp tới bà ấy còn có một bộ phim truyền hình chuẩn bị quay. Cháu về Bắc Kinh rồi có thể bảo người đại diện của cháu tìm hiểu một chút. Nếu cảm thấy hứng thú, có thể trực tiếp gọi điện liên hệ bà ấy. Mặc dù tôi biết cháu có lẽ không thiếu tài nguyên nhưng cháu có thể tham khảo một chút.”
Thẩm Tinh Yểu trầm mặc vài giây, nói: “Cháu cảm ơn đạo diễn.”
Tưởng Kha đưa tay vỗ nhẹ vai cô, “Được rồi, không nói nữa, thời gian cũng không còn sớm, cháu lại vừa dầm mưa, về sớm chút đi. Đợi chúng tôi quay xong về Bắc Kinh sẽ cùng nhau gặp ở tiệc đóng máy.”
Cuối cùng, sau khi chào hỏi tạm biệt các nhân viên trong đoàn phim, Thẩm Tinh Yểu lúc này mới cùng Lưu Dữu rời đi. Trên đường về xe RV, cô loáng thoáng nghe thấy có nhân viên đang thì thầm bàn tán, “Lúc nãy hình như tôi thấy Ngụy tổng.”
“Ngụy tổng nào?”
“Ngoài kim chủ ba ba của đoàn chúng ta thì còn có thể là ai nữa?” “Vãi? Thật hay giả vậy?”
“…Thật ra tôi cũng không chắc, tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng, rất giống thôi.”
“Haiz, mặt chính diện còn chưa thấy thì có gì mà nói chứ. Biết đâu là nhà đầu tư của đoàn phim khác thì sao. Với lại, Ngụy tổng mà đến đây, thế nào cũng phải lộ diện một chút chứ.”
Nhân viên còn đang nghi ngờ cứ thế bị thuyết phục, “Hình như cũng có lý, chắc là tôi nhìn nhầm thật rồi.”
Thẩm Tinh Yểu hạ giọng hỏi Lưu Dữu, “Anh ấy đâu rồi?”
Lưu Dữu biết “anh ấy” trong miệng cô là ai, thế nên trả lời: “Đã vào xe RV trước rồi ạ.”
Thẩm Tinh Yểu “Ồ” một tiếng.
Lưu Dữu sau đó phát hiện, bước chân cô nhanh hơn không ít.
Lúc họ tới nơi, Đường Hân đã yên vị ở ghế phụ lái. Nhìn thấy Lưu Dữu, cô nàng liếc nhìn một cái đầy ẩn ý.
Lưu Dữu: “…” Lần trước cô ấy ngồi sau mà!
Tề Minh: “Lưu Dữu, hay là cô đi cùng xe với tôi nhé?”
Họ cũng lái xe đến phim trường, vừa hay cũng phải lái về.
Lưu Dữu vừa nghe, vội vàng gật đầu lia lịa. Cô đương nhiên là muốn đi cùng xe với Tề Minh rồi!
Nhìn Thẩm Tinh Yểu lên xe RV xong, Lưu Dữu lúc này mới chui vào ghế phụ lái xe của Tề Minh cách đó không xa.
Ngụy Kính Nhất quả nhiên đã ngồi sẵn trong xe RV. Thấy cô đi lên, anh vẫy vẫy tay, “Xong rồi à?”
“Vâng.” Nghĩ đến những lời nghe được trên đường về, Thẩm Tinh Yểu nói: “À đúng rồi, anh có biết lúc anh đến phim trường bị nhân viên nhìn thấy không?”
Ngụy Kính Nhất lắc đầu, “Anh không chú ý.”
“Em cũng đoán là anh sẽ không để ý mấy cái đó.” Thẩm Tinh Yểu đi về phía Ngụy Kính Nhất, ngồi xuống bên cạnh anh, thuận tiện lấy điện thoại từ trong túi ra, đăng nhập Weibo. Vừa mới đăng nhập xong, cổ tay bị người nhẹ nhàng nắm lấy, lòng bàn tay ấm áp bao lấy cổ tay trắng nõn tinh tế của cô.
“Có thể không nghịch điện thoại, nói chuyện với anh được không.” Thẩm Tinh Yểu: “…”
Cô khẽ động cổ tay, “Không phải, em phải đăng Weibo trước đã.” “Đăng Weibo làm gì?”
“Weibo đóng máy chứ sao.”
Nói đến đây, Ngụy Kính Nhất lại nghĩ đến bài Weibo mấy hôm trước Lục Chỉ đăng, và câu trả lời của anh ta trong khu bình luận với cư dân mạng. Anh không khỏi bĩu môi.
Thẩm Tinh Yểu thu hết hành động bĩu môi hơi trẻ con của anh vào mắt, có chút kinh ngạc. Lại làm sao vậy? Còn chưa kịp hỏi, lại nghe thấy Ngụy Kính Nhất nói: “Em với cái người Lục Chỉ kia thân lắm à?”
Lục Chỉ? Sao tự dưng lại lôi Lục Chỉ vào đây? Cô có chút không hiểu, nhưng vẫn trả lời: “Cũng tàm tạm.”
“Ồ.”
Thẩm Tinh Yểu: “???”
“Tự dưng anh nhắc đến anh ta làm gì?”
“Lần trước cậu ta đăng Weibo, xem giọng điệu trả lời cư dân mạng thì có vẻ quan hệ với em không tệ.”
Thẩm Tinh Yểu bị mấy lời này của anh làm cho hơi ngớ người. Lần trước đăng Weibo? Trả lời cư dân mạng? Cô đại khái biết anh đang nói chuyện gì. Ngày Lục Chỉ đóng máy đúng là có đăng một bài Weibo, cũng trả lời bình luận của cư dân mạng hỏi tiểu Dư Thanh là ai. Nhưng chuyện này cũng có gì đâu, rất bình thường mà. Nhưng mà… Cô nghiêng người nhìn Ngụy Kính Nhất.
“Sao anh lại biết người ta đăng Weibo, bình luận của cư dân mạng thế?”