Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 4

Ngày Tô Vi Sơ từ Nhật Bản trở về, Thẩm Tinh Yểu ra sân bay đón. Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng tinh tươm, quần tây đen, gương mặt ôn hòa và thanh nhã kia không phải anh trai cô thì còn có thể là ai?

 

“Anh!!” Thẩm Tinh Yểu gọi một tiếng rồi nhanh như chớp chạy về phía anh, nhảy bổ vào lòng Tô Vi Sơ, hai tay ôm chặt cổ anh, treo trên người anh như một con gấu koala, “Anh, anh có nhớ em không?”

 

Tô Vi Sơ bất đắc dĩ đưa tay điểm nhẹ vào trán cô, “Còn không xuống? Lớn từng này rồi sao vẫn như con nít thế?” Tuy nói vậy, nhưng anh vẫn ôm chặt người trong lòng, sợ làm cô ngã.

 

Thẩm Tinh Yểu mặc kệ, “Anh còn chưa nói có nhớ em không mà?” Tô Vi Sơ hỏi lại cô: “Em nói xem?”

“Vậy chắc chắn là có nhớ rồi.”

 

Tô Vi Sơ cười lắc đầu, “Xuống đi, đi đường cho đàng hoàng.”

 

Thẩm Tinh Yểu “vâng” một tiếng, lúc này mới ngoan ngoãn xuống đất đứng thẳng, nghiêng đầu chào Tiếu Úy đang đứng phía sau họ, “Chào anh, thư ký Tiếu.”

 

Tiếu Úy cười rạng rỡ: “Chào cô Yểu Yểu.”

 

Sau khi Tô Vi Sơ trở về, Thẩm Tinh Yểu cũng chuẩn bị dọn ra khỏi nhà họ Ngụy. Lúc đi, Chu Chỉ Hề quyến luyến vô cùng, chỉ hận không thể giữ cô lại nhà mình. Cuối cùng vẫn là Thẩm Tinh Yểu hứa chắc chắn sẽ thường xuyên qua thăm bà, bà lúc này mới chịu thả người.

 

Thẩm Tinh Yểu cùng Tô Vi Sơ về nhà, những người giúp việc nghỉ phép trong nhà cũng đã kết thúc kỳ nghỉ, trở lại tiếp tục công việc.

 

Màn đêm nặng trĩu, bên ngoài nổi gió, tiếng gió khá lớn, cách lớp cửa sổ đóng chặt và rèm cửa dày cộm vẫn có thể nghe thấy. Trên bàn làm việc sáng lên một ngọn đèn bàn nhỏ màu ấm áp. Phía sau bàn có một người

 

đang ngồi, tay cầm bút chì nguệch ngoạc gì đó trên bản vẽ. Nhưng chỉ vài giây sau, bút chì bị đặt xuống, bản vẽ bị vò thành cục, tiện tay ném xuống tấm thảm đắt tiền. Xung quanh rơi vãi không ít những cục giấy bị vứt bỏ, có thể thấy được sự bực bội của chủ nhân lúc này.

 

Thẩm Tinh Yểu khẽ day thái dương đang nhức mỏi, dựa lưng vào ghế làm việc. Vừa nhắm mắt chưa được hai giây, cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, cùng với giọng nói của Tô Vi Sơ: “Yểu Yểu, anh vào được không?”

 

Thẩm Tinh Yểu theo bản năng ngồi thẳng người dậy, đứng lên khỏi ghế, duỗi chân đá loạn xạ mấy cục giấy trên thảm vào gầm bàn làm việc, lúc này mới nói: “Được… ạ.”

 

Được phép rồi, Tô Vi Sơ mới đẩy cửa bước vào. Thẩm Tinh Yểu nhìn thấy trên tay anh bưng một ly sữa nóng, hỏi: “Cho em ạ?”

 

Tô Vi Sơ “Ừm” một tiếng, đưa ly sữa nóng cho cô, “Uống khi còn nóng đi.”

 

Thẩm Tinh Yểu nhận lấy, “Cảm ơn anh.”

 

“Nghe dì Trần nói, dạo này tối nào em cũng thức khuya à?”

 

Vẻ mặt Thẩm Tinh Yểu thoáng cứng lại, cười ngượng ngùng với anh.

 

“Biết em thích thiết kế, nhưng cũng phải chú ý cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi mới được.”

 

“Em biết rồi, lát nữa em đi nghỉ ngay.” Nói xong, cô tăng tốc độ uống sữa, sữa trong ly giảm đi với tốc độ mắt thường có thể thấy. Uống xong liền đưa ly cho anh, “Xem này, uống xong rồi.” Nói xong, còn không cẩn thận ợ một tiếng sữa.

 

Tô Vi Sơ không khỏi bật cười, “Nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Thẩm Tinh Yểu ngoan ngoãn gật đầu.

Tô Vi Sơ cầm chiếc ly cô vừa uống xong xoay người đi ra ngoài, ánh mắt lơ đãng liếc đến gầm bàn, thấy những cục giấy bị vò nát. Đồng thời anh cũng chú ý tới trên bản vẽ trống trơn trên bàn làm việc của cô có vài vết hằn mờ mờ, vừa nhìn đã biết là do vẽ trang trước quá dùng sức mà để lại.

 

“Anh, sao vậy ạ?” Thẩm Tinh Yểu nghi hoặc hỏi.

 

Ánh mắt Tô Vi Sơ khẽ lóe lên, “Không có gì.” Anh đưa tay khẽ xoa đỉnh đầu cô, lại nhấn mạnh thêm: “Nghỉ sớm một chút.”

 

“… Vâng.”

 

Sau khi Tô Vi Sơ rời đi, Thẩm Tinh Yểu cất bản vẽ đi. Bây giờ cô chẳng vẽ được gì cả.

 

Mấy ngày nay Thẩm Tinh Yểu không động đến bút vẽ nữa, cả ngày ru rú trong phòng mình không phải ăn rồi ngủ thì cũng là xem video lướt Weibo.

 

“Hôm nay cô chủ có ra ngoài không?” Tô Vi Sơ hỏi người giúp việc. Người giúp việc lắc đầu: “Không có ạ.”

“Vậy có xuống lầu không?”

 

Người giúp việc vẫn lắc đầu: “Cũng không có ạ, bữa trưa và bữa tối đều mang lên phòng.”

 

“Bữa sáng thì sao?”

 

“Cô chủ buổi sáng không ăn sáng ạ.”

 

Trong mắt Tô Vi Sơ hiện lên vẻ lo lắng, “Tôi biết rồi, cô đi làm việc đi.” Người giúp việc đáp lời rồi mới đi làm việc của mình.

“Yểu Yểu, anh vào nhé.” Giọng Tô Vi Sơ vang lên ngoài cửa.

 

Thẩm Tinh Yểu đang chat WeChat với Đoạn Thính Nhạc, liền nói: “Vâng!”

 

Tô Vi Sơ bước vào liền nhìn thấy người đang ngồi xếp bằng trên sofa, tóc xõa, mặt mộc, mặc áo thun trắng và quần thể thao.

 

“Đang làm gì đấy?”

 

Thẩm Tinh Yểu giơ điện thoại lên với anh, “Chat với Thính Nhạc.”

 

Tô Vi Sơ nghĩ ngợi, lại nói: “Anh nghe người giúp việc nói, dạo này em không ra ngoài à?”

 

“Vâng, đúng ạ, cũng không có gì vui.” Mấy cô tiểu thư nhà giàu trong giới biết cô về nước cũng có nhắn WeChat cho cô, mời cô ra ngoài chơi, nhưng cô đều không có hứng thú nên đã khéo léo từ chối họ.

 

Tô Vi Sơ: “Ngày mai có muốn cùng anh đến Hạo Nguyệt xem thử không?”

 

“Đến Hạo Nguyệt làm gì ạ?” Cô hỏi.

 

Tô Vi Sơ dừng lại một chút, nói: “Ngày mai anh muốn đến Hạo Nguyệt kiểm tra sổ sách, dù sao em ở nhà cũng không có việc gì, nói gì thì nói em cũng là bà chủ nhỏ ở đó.”

 

Hạo Nguyệt là công ty quản lý mà năm đó ông ngoại mua cho mẹ bọn họ. Tuy nhiên, công ty này vào lúc Yểu Yểu tròn 18 tuổi, đã được mẹ cô chuyển nhượng sang tên cô làm quà sinh nhật. Còn 40% cổ phần của công ty truyền thông YLQSL do ba cô kinh doanh thì được làm quà sinh nhật chuyển cho Thanh Thanh.

 

Thẩm Tinh Yểu nghĩ nghĩ, Đoạn Thính Nhạc còn mấy ngày nữa mới về nước, ở nhà cũng đang rảnh rỗi, vì thế nói: “Được ạ, vậy đi xem sao.”

 

 

Sáng sớm hôm sau, Đường Đức cùng thư ký Trương đã đợi ở cửa công ty.

 

Thư ký Trương nhỏ giọng hỏi: “Đường tổng, ông nói xem sao hôm nay Tô tổng lại đích thân đến vậy?”

 

“Tôi cũng muốn biết đây.” Đường Đức nói.

 

Ông cũng là tối qua trước khi đi ngủ mới nhận được tin nhắn WeChat của trợ lý Tề, nói là sáng nay Tô tổng sẽ đích thân đến kiểm toán. Đây không phải còn chưa đến thời gian kiểm toán định kỳ sao? Hơn nữa sao lại là Tô tổng đích thân đến kiểm tra? Chỉ vì tin tức này mà tối qua ông lại phải mò dậy lao vào phòng làm việc kiểm tra tỉ mỉ lại sổ sách hoạt

 

động gần đây của công ty một lần, xác nhận không có vấn đề gì, mãi đến khuya mới về phòng ngủ.

 

Đang nói chuyện, một chiếc Porsche kín đáo từ xa tiến lại gần hướng công ty, đúng là chiếc xe trợ lý Tề thường lái. Hai người vội vàng chạy ra đón. Sau khi chiếc Porsche dừng hẳn, Đường Đức đưa tay ra kéo cửa xe.

 

Tô Vi Sơ xuống xe.

 

“Tô tổng…” Vừa mới mở miệng, liền nhìn thấy Tô Vi Sơ xuống xe nghiêng người đưa tay đặt lên mép trên cửa xe.

 

“Cẩn thận đụng đầu.” Giọng nói ôn hòa.

 

Đường Đức: “???” Trên xe còn có người? Là ai mà lại có thể khiến Tô tổng quan tâm như vậy??

 

Rất nhanh, ông liền nhìn thấy người bước xuống từ trong xe. Một cô gái nhỏ cực kỳ xinh đẹp?

Tô Vi Sơ liếc nhìn Đường Đức, “Vào trong trước đi.” Đường Đức hoàn hồn lại, “Vâng, được.”

Khi nhóm người họ tiến vào công ty, ánh mắt của mọi người xung quanh lập tức đổ dồn vào họ. Ngoại trừ cô gái nhỏ xinh đẹp không quen biết kia, những người khác đều nhận ra, cúi đầu chào hỏi.

 

Tô Vi Sơ gật đầu với họ, sau đó dẫn Thẩm Tinh Yểu lên lầu.

 

Sau khi họ vào thang máy, các nhân viên xung quanh lúc này mới nhỏ giọng bàn tán sôi nổi.

 

“Cô gái nhỏ kia xinh thật đấy, là ai vậy?”

 

“Không biết nữa, là nghệ sĩ mới ký hợp đồng của công ty à?”

 

“Chắc không phải đâu, tôi vừa ở cửa nhìn thấy cô ấy đi cùng Tô tổng đến mà.”

 

“Đi cùng Tô tổng đến? Thật hay giả vậy?” “Đương nhiên là thật.”

“Dù sao mặc kệ có phải nghệ sĩ mới ký hợp đồng hay không, chắc chắn là người có thân thế không tầm thường rồi.”

 

Những lời này nhận được sự đồng tình của những người khác.

 

Mà bên này, lên đến lầu, Đường Đức cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Tô tổng, vị này là?” Chẳng lẽ là nghệ sĩ công ty muốn ký hợp đồng, nhưng với nhan sắc và khí chất này, không ký mới gọi là hối hận!

 

Trợ lý Tề (Tề Minh) nói: “Vị này là em gái của Tô tổng, Thẩm Tinh Yểu, đồng thời cũng là bà chủ nhỏ của công ty.”

 

Đường Đức: “???” Nhân viên công ty bọn họ ai mà không biết, từ khi tiểu công chúa nhà Thẩm Tô thành niên, Hạo Nguyệt đã được bà chủ của họ làm quà tặng cho cô ấy, là bà chủ nhỏ danh xứng với thực của công ty họ. Nhưng không phải bà chủ nhỏ vẫn luôn du học ở nước ngoài sao?!

 

“Chào bà chủ nhỏ!” Đường Đức lập tức cung kính hô.

 

Thẩm Tinh Yểu có điểm không quen với cách xưng hô này, bèn xua tay nói: “Chú cứ gọi thẳng tên cháu là Tinh Yểu được rồi.”

 

Gọi tên bà chủ nhỏ sao? Đường Đức liếc nhìn Tô Vi Sơ.

Tô Vi Sơ nói: “Con bé bảo gọi thế nào thì cứ gọi thế ấy.” Đường Đức lập tức gật đầu, “… Cô Tinh Yểu.”

Thẩm Tinh Yểu: “…”

 

“Vậy, Tô tổng, chúng ta bây giờ bắt đầu kiểm toán luôn nhé?” Đường Đức hỏi.

 

“Ừm, bắt đầu đi.”

 

Đường Đức lập tức phân phó thư ký bảo người của bộ phận tài vụ lên báo cáo.

 

Rất nhanh giám đốc tài chính mang theo người tới, ai nấy không dám lộ liễu mà liếc nhìn Thẩm Tinh Yểu đang ngồi trên sofa chơi điện thoại vài lần. Chuyện sáng nay Tô tổng mang theo một cô gái nhỏ cực kỳ xinh đẹp đến công ty đã sớm lan truyền khắp group nội bộ của công ty. Xem ra đây hẳn là cô gái nhỏ xinh đẹp trong lời các nhân viên nói.

 

Tô Vi Sơ vẫy tay với cô, “Yểu Yểu, lại đây.”

 

Thẩm Tinh Yểu khó hiểu, nhưng vẫn đi qua, “Sao vậy anh?”

 

“Cùng anh xem đi.”

 

“A?” Thẩm Tinh Yểu khó xử nhìn đống báo cáo tài chính trên bàn làm việc, nhỏ giọng nói: “… Nhưng mà em xem không hiểu.” Cô học thiết kế, không phải học tài chính nha.

 

“Không sao, anh dạy em.” Thẩm Tinh Yểu: “…”

 

Thực ra hôm nay Tô Vi Sơ mang Thẩm Tinh Yểu đến công ty là có mục đích.

 

Yểu Yểu yêu thích thiết kế đến mức nào, anh là người rõ ràng nhất. Mấy năm trước mỗi lần đến Paris thăm cô, lần nào mà không thấy cô ôm bản vẽ cầm bút, nói dăm ba câu lại không rời khỏi tác phẩm mới nhất của cô. Nhưng từ sau khi cô về nước, anh rất ít khi thấy cô động bút nữa. Càng nghĩ đến những bản phác thảo bị vứt bỏ dưới gầm bàn và những vết hằn đầy bực bội ngày đó, sự bất an trong lòng anh ngày càng lớn dần. Nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn quyết định gọi điện thoại cho Kỷ Dật Thần đang ở Paris.

 

Đầu dây bên kia, Kỷ Dật Thần có vẻ rất do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói cho anh biết sự thật.

 

Yểu Yểu đã gặp phải giai đoạn bế tắc trong thiết kế.

 

Tuy Yểu Yểu nổi tiếng trong giới thiết kế, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, anh cũng có chút lo lắng cô sẽ quá để tâm vào chuyện vụn vặt, vì thế nghĩ tìm chút việc cho cô làm để phân tán sự chú ý. Vừa hay Hạo

 

Nguyệt lại là tài sản của cô, để cô trong khoảng thời gian này tiếp xúc một chút, tìm hiểu một chút cũng tốt.

 

Nhưng anh xem như đã nhìn ra, Yểu Yểu đối với phương diện này thật sự không có hứng thú. Ngồi chưa được bao lâu mà không biết đã ngáp bao nhiêu cái.

 

“Yểu Yểu.” Anh gọi cô một tiếng.

 

Thẩm Tinh Yểu nghe vậy, lập tức ngồi thẳng người, nịnh nọt gọi một tiếng: “Anh trai.”

 

“Không muốn học à?”

 

Đôi mắt Thẩm Tinh Yểu tức khắc sáng lên, gật đầu lia lịa.

 

Thấy vậy, Tô Vi Sơ còn có thể làm sao bây giờ? Anh muốn làm cô phân tâm một chút, nhưng cũng không muốn ép buộc cô.

 

Đường Đức bên cạnh cũng rất biết nhìn tình hình, liền nói: “Vậy có muốn tôi tìm người dẫn cô chủ nhỏ tham quan công ty một chút không?”

 

Thẩm Tinh Yểu lập tức nhìn về phía Tô Vi Sơ, trong mắt mang theo mong đợi cùng nịnh nọt. Anh thở dài, nói: “Muốn đi thì cứ đi đi.”

 

Thẩm Tinh Yểu lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, “Cảm ơn anh trai!!”

 

Đường Đức tìm cho cô quản lý vàng của công ty – Phùng Đào. Thân là quản lý vàng, Phùng Đào đã từng dẫn dắt ra một ảnh đế và một ảnh hậu, hiện tại còn có một ngôi sao đang lên dưới trướng. Nếu không phải anh ta đã biết thân phận của Thẩm Tinh Yểu từ miệng thư ký Trương, anh ta nhất định sẽ phải ký hợp đồng đưa cô về dưới trướng mình!

 

Thẩm Tinh Yểu cũng không muốn người khác biết chuyện cô là bà chủ nhỏ của công ty, vì vậy Phùng Đào chỉ phụ trách dẫn cô tham quan, mặc cho ngọn lửa hóng chuyện trong mắt các nhân viên xung quanh bùng cháy hừng hực, anh ta cũng coi như không nhìn thấy.

Bình Luận (0)
Comment