Sau khi từ Hạo Nguyệt trở về, Thẩm Tinh Yểu lại quay về trạng thái sống trước đây. Tô Vi Sơ nhìn thấy mà sốt ruột trong lòng. Ngay lúc anh đang buồn rầu thì Đoạn Thính Nhạc về nước.
Mà Thẩm Tinh Yểu cũng rất nhanh nhận được điện thoại của Đoạn Thính Nhạc.
“Yểu Yểu! tớ về nước rồi! Ra đây! tớ dẫn cậu đi chơi!”
Thẩm Tinh Yểu lập tức tỉnh táo hẳn lên. Thứ nhất, cô thật sự rất muốn gặp Đoạn Thính Nhạc, bọn họ đã nửa năm rồi chưa gặp mặt. Thứ hai là cô thật sự quá nhàm chán, ở nhà rảnh rỗi sắp mốc meo luôn rồi. Vì thế cô trực tiếp mở miệng hỏi: “Gặp ở đâu?”
“Tớ đến đón cậu.Cậu mau sửa soạn nhanh lên! tớ đến ngay đây!” “OKOK!”
Cúp điện thoại xong, cô vứt bỏ dáng vẻ lười biếng như cá khô, lao vào phòng thay đồ, chọn một chiếc váy Chanel màu xanh lam nhạt, sau đó ngồi xuống trước bàn trang điểm, thành thạo tự trang điểm cho mình. Làm một nhà thiết kế, dù sao cũng phải có trách nhiệm với hình tượng của chính mình mới được.
Đợi cô trang điểm xong, chọn một chiếc nhẫn màu trắng bạc từ hộp trang sức đeo lên, điện thoại của Đoạn Thính Nhạc cũng gọi tới.
“Cậu xong chưa? Tớ tới rồi!” “Rồi rồi! Ra liền!”
Điện thoại còn chưa kịp cúp, cô với lấy chiếc túi xách bên cạnh liền chạy xuống lầu. Xuống lầu vừa hay gặp dì Trần. Dì Trần thấy dáng vẻ rạng rỡ xinh đẹp của cô, cười hỏi: “Cô Yểu Yểu muốn ra ngoài chơi à?”
Thẩm Tinh Yểu vịn tủ giày ở lối vào đổi giày, “Vâng ạ, Thính Nhạc đến đón cháu, dì Trần, cháu đi trước nhé, bai bai.”
Dì Trần biết Đoạn Thính Nhạc, là đại tiểu thư nhà họ Đoạn, vì thế nói: “Vâng, đi chơi vui vẻ nhé.”
“Vâng vâng.” Thẩm Tinh Yểu gật đầu, sau đó chạy ra ngoài sân.
Ra ngoài quả nhiên nhìn thấy cửa đậu một chiếc Lamborghini. Dựa vào cửa xe là một người phụ nữ thân hình cao gầy, nhìn thấy cô liền cười rạng rỡ, đạp lên đôi giày cao gót chạy về phía cô, “Yểu Yểu!”
Hai người ôm chặt lấy nhau, phát ra một tràng hét chói tai “A a a a a a”. Thẩm Tinh Yểu: “Chúng ta đi đâu chơi đây?”
Đoạn Thính Nhạc nháy mắt với cô một cái, “Mier T.” Mier T.
Tụ điểm ăn chơi nổi tiếng của giới nhà giàu, cũng là nơi bọn họ trước kia thường lui tới.
“Đi đi đi.” Thẩm Tinh Yểu rất muốn đến Mier T, cô đã lâu lắm rồi không được bung xõa hết mình.
“Lên xe!” Đoạn Thính Nhạc hất cằm.
Chiếc Lamborghini rất nhanh biến mất ở cổng khu biệt thự.
Trên đường đến Mier T đã gần 8 giờ tối. Đường phố Bắc Kinh đèn neon lấp lánh, náo nhiệt phồn hoa lạ thường. Những tòa nhà cao tầng, cửa hàng san sát ngoài cửa sổ lướt qua lùi lại thành ảo ảnh. Thẩm Tinh Yểu gửi một tin nhắn WeChat báo cho Tô Vi Sơ.
Đến Mier T, nhân viên giữ xe giúp lái xe đi. Nhân viên phục vụ điển trai kéo cửa chính ra, tiếng nhạc ồn ào lập tức truyền vào màng tai. Ánh đèn lấp loáng, người đông như mắc cửi. Hai người nhanh chóng tìm chỗ ngồi ở quầy bar.
“Hai cô uống gì?” Bartender hỏi. “Hai ly Marguerite.”
“Xin chờ một lát.”
Lại gọi thêm một ít trái cây và đồ ngọt, Đoạn Thính Nhạc đưa một ly Marguerite bartender vừa pha xong cho Thẩm Tinh Yểu, “Thử xem.”
Thẩm Tinh Yểu nhận lấy nhấp một ngụm, “Tay nghề không tồi.” Đoạn Thính Nhạc: “Có bằng tay nghề mấy anh chàng ở Paris không?” “Cậu chẳng phải chưa uống qua.”
Hai người đang cười đùa thì ánh mắt lướt thấy một chàng trai trẻ trông không lớn lắm nhưng tướng mạo cũng không tệ bưng ly rượu đi về phía họ, rõ ràng là đến để bắt chuyện. Chuyện này ở nơi như quán bar nhìn riết cũng quen. Đoạn Thính Nhạc xua tay về phía chàng trai kia. Bước chân cậu ta dừng lại, sững sờ.
Thẩm Tinh Yểu nhìn cô bạn, “Gan cậu cũng lớn thật, dám ngang nhiên đến đây vậy sao?” Dù sao cũng là tiểu hoa đang nổi, nếu bị paparazzi chụp được ra vào quán bar, sợ là lại phải náo nhiệt một trận trên mạng.
Đoạn Thính Nhạc không cho là đúng, “Tớ trang điểm thành thế này rồi? Ai mà nhận ra?”
Thẩm Tinh Yểu quét mắt nhìn khuôn mặt cô bạn một vòng, nói thật, nếu không phải lớn lên cùng nhau từ nhỏ, quen thuộc không thể quen thuộc hơn, cô cảm thấy chính mình cũng chưa chắc nhận ra được. Dù sao hình tượng đối ngoại của Đoạn Thính Nhạc là mỹ nhân khí chất cao lãnh, còn lớp trang điểm hiện tại quả thực là phong cách ngự tỷ mỹ diễm, hai phong cách này khác nhau một trời một vực.
Đoạn Thính Nhạc: “Khá hơn chút nào không?” Chuyện của cô, Đoạn Thính Nhạc có biết.
Thẩm Tinh Yểu nhấp một ngụm rượu nhỏ, “Vẫn vậy thôi.”
Đoạn Thính Nhạc thở dài một tiếng, “Không sao, coi như là thư giãn đi, cũng xem mấy năm nay cậu bận thành cái dạng gì rồi.”
“Cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy thôi.” “Mà này, cậu về rồi, bên phòng làm việc thì sao?” “Không phải còn có đàn anh của tớ ở đó sao?”
“Cũng đúng, dù có ở Paris thì cậu cũng là bà chủ chỉ tay năm ngón thôi.” Thẩm Tinh Yểu: “…” Nhói lòng ghê.
Thẩm Tinh Yểu một tay lơ đãng lắc nhẹ ly rượu, mặc cho thứ nước màu lam nhạt gợn sóng theo thành ly, tay kia thì nhón đồ ăn vặt, nhấm nháp từng miếng nhỏ. Ánh sáng đủ màu sắc trên đỉnh đầu chiếu xuống, dệt nên những vệt sáng lộng lẫy trên gò má xinh đẹp của cô.
Thẩm Tinh Yểu chú ý tới ánh mắt của Đoạn Thính Nhạc, nhướng mày với cô bạn, “Cậu nhìn tớ như vậy làm gì?”
Đoạn Thính Nhạc hoàn hồn, nhấp ngụm rượu, thành thật trả lời: “Đẹp đó.”
Thẩm Tinh Yểu bĩu môi, “Xì.”
Đoạn Thính Nhạc đột nhiên nhớ tới cuộc điện thoại cô nhận được tối qua, cân nhắc lời lẽ rồi mở miệng: “Cậu bây giờ đang bí ý tưởng thiết kế, vậy có nghĩ tới chuyện tạm thời tìm việc khác làm, thay đổi tâm trạng một chút không?”
Thẩm Tinh Yểu đưa tay chống cằm, “Tớ còn có thể làm gì nữa đâu?”
Mắt Đoạn Thính Nhạc đảo một vòng, “Có muốn vào giới giải trí chơi thử không?”
“A?”
Đoạn Thính Nhạc vuốt cằm, “Với cái mặt này của cậu, không vào giới giải trí thật sự quá lãng phí.” Phải nói là, ba anh em nhà Thẩm Tô này nên vào hết giới giải trí mới đúng. Nhưng mà, nếu vào hết thật thì giới giải trí hình như cũng chẳng còn chỗ cho cô.
Thẩm Tinh Yểu xua tay, “Chắc không được đâu, tớ không có hứng thú với giới giải trí.” Thanh Thanh thì lại hứng thú từ nhỏ.
“Tớ đâu cần cậu phải đạt thành tích gì lớn lao trong giới giải trí, chỉ là thử cho biết thôi mà, không có áp lực gì hết. Hơn nữa, cậu làm ngành thiết kế thời trang này, cũng không thiếu dịp tiếp xúc với giới giải trí, đúng không?” Đoạn Thính Nhạc tiếp tục dẫn dắt từng bước.
Thẩm Tinh Yểu nghe Đoạn Thính Nhạc nói, cụp mắt xuống, như đang suy nghĩ.
Đoạn Thính Nhạc thấy vẻ mặt cô thoáng dao động, cũng không ép sát, mà nói: “Thế này đi, dù sao cũng không vội, cậu cứ suy nghĩ kỹ lại đi.”
Đang nói chuyện, một giọng nam trầm thấp bỗng nhiên vang lên từ phía sau lưng hai người.
“Thính Nhạc?”
“Má ơi? Ai vậy?” Muốn dọa cô chết à?!!
Hai người theo bản năng quay người lại nhìn.
Đoạn Thính Nhạc vừa nhìn thấy Vưu Triều Văn, không khỏi có chút chột dạ, “Trùng hợp, thật trùng hợp.”
Tầm mắt Vưu Triều Văn lướt qua mặt cô, “Đúng là rất trùng hợp.” “Anh Triều Văn.” Một giọng nói khác vang lên.
Vưu Triều Văn nhìn qua, giọng điệu mang theo kinh ngạc, “Yểu Yểu, em về lúc nào thế?”
“À… về được một thời gian rồi ạ.”
“Sao im hơi lặng tiếng thế, bọn anh cũng không biết.”
Thẩm Tinh Yểu cười ngượng ngùng, “Anh Triều Văn, anh cũng đến đây chơi ạ?”
“Ừ, trên lầu có cuộc tụ tập, có muốn cùng qua đó chơi không?” Sau đó lại bổ sung một câu, “Toàn người quen cả.”
Người quen?
Thẩm Tinh Yểu và Đoạn Thính Nhạc nhìn nhau. Vòng quan hệ của Vưu Triều Văn, các cô là người rõ nhất, gần như cùng lúc nghĩ tới một người nào đó.
Đoạn Thính Nhạc nhướng mày với cô.
Thẩm Tinh Yểu: “…”
“Thôi thôi, bọn em không đi đâu ạ, bọn em ở đây cũng lâu rồi, sắp về rồi.”
Đoạn Thính Nhạc lại nhìn về phía Thẩm Tinh Yểu: “???” Nói nhảm gì thế? ly rượu này còn chưa uống xong, còn chưa nhảy nhót gì, sao lại thành ở đây lâu rồi? Đang nhìn, bỗng nhiên cảm thấy có chút không ổn, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Vưu Triều Văn, giây tiếp theo lập tức cười phụ họa: “Đúng đúng đúng, bọn em uống xong ly này là đi liền.”
Tầm mắt Vưu Triều Văn dừng lại trên người Đoạn Thính Nhạc thêm vài giây, sau đó lại nói: “Đừng chơi khuya quá nhé.”
“Vâng, vâng ạ.” Đoạn Thính Nhạc gật đầu. Thẩm Tinh Yểu: “???”
Sau khi Vưu Triều Văn lên lầu, Thẩm Tinh Yểu nghiêng người, một tay chống lên quầy bar, nhếch môi nhìn cô bạn.
Đoạn Thính Nhạc bị cô nhìn cực kỳ mất tự nhiên, “Cậu đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tớ, bọn tớ chẳng có gì hết, cậu bớt nghĩ linh tinh đi.”
…
Vưu Triều Văn đi thẳng đến phòng riêng của bọn họ. Đẩy cửa ra, một tràng tiếng hát ma khóc sói tru làm anh không khỏi nhíu mày. Sao lại để cậu ta hát nữa rồi?
Tần Súc đang chiếm giữ micro thấy anh bước vào, tắt nhạc, nhào về phía anh, “Anh Vưu, cuối cùng anh cũng tới rồi.”
Vưu Triều Văn hơi ghét bỏ mà né tránh, “Biến biến biến.” Mấy người trên ghế sofa không chút khách sáo mà bật cười.
Vưu Triều Văn lúc này mới chú ý tới Ngụy Kính Nhất đang ngồi ở góc trong cùng, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, “Kính Nhất, không phải cậu nói không rảnh sao?”
Ngụy Kính Nhất khẽ lắc ly thủy tinh về phía anh, “Vừa hay hôm nay xong việc sớm nên qua đây.”
“Vậy thì Vi Sơ đúng là mệt quá rồi, chỉ có mình cậu ấy không tới.” Mấy người lại cười rộ lên, “Thì cũng đành chịu thôi.”
Vưu Triều Văn ngồi xuống bên cạnh Ngụy Kính Nhất. Lúc này anh mới phát hiện ly của anh thế mà không phải rượu, mà là nước trái cây. Vừa rồi dưới ánh đèn mờ ảo nên căn bản không nhìn rõ. “Không phải chứ, cậu tham gia cuộc vui của bọn tôi mà lại uống nước trái cây?”
Ngụy Kính Nhất nhấp một ngụm, “Ừm.” Vưu Triều Văn: “…”
Ngay lúc anh chuẩn bị rót rượu, như nghĩ tới điều gì, lại đổi sang cầm chai nước trái cây bên cạnh.
Ngụy Kính Nhất nghiêng đầu nhìn anh.
“Cậu còn không uống rượu, tôi dựa vào cái gì mà phải uống?”
Khương Thuấn vừa uống rượu xong: “…” Vậy tại sao hai người bọn tôi lại phải uống chứ?
Vưu Triều Văn: “Yểu Yểu về nước rồi, chuyện này cậu biết không?” Nhưng mà hỏi xong, anh ta lại cảm thấy câu hỏi của mình hình như có hơi thừa thãi. Chuyện Yểu Yểu về nước, sao anh có thể không biết được?
Quả nhiên, anh thấy Ngụy Kính Nhất gật đầu.
Khương Thuấn bên cạnh đột nhiên “Chậc” một tiếng, “Tô Vi Sơ khá lắm, lại đề phòng chúng ta như vậy?”
Tiếng nói vừa dứt, Ngụy Kính Nhất liền liếc nhìn qua anh ta, “Sao? Cậu có ý đồ gì à?”
Khương Thuấn chỉ cảm thấy sống lưng chợt lạnh, lại tới nữa lại tới nữa, ánh mắt chết chóc y như của Tô Vi Sơ. Anh ta vội vàng nói: “Không có không có, Yểu Yểu với tôi thì có khác gì em gái ruột đâu.” Anh ta chỉ thiếu nước thề thốt để tỏ lòng chân thành.
Ngụy Kính Nhất lúc này mới nhìn về phía Vưu Triều Văn, “Sao đột nhiên lại nói đến Yểu Yểu?”
“Lúc nãy nhìn thấy cô ấy.”
Bàn tay Ngụy Kính Nhất đang cầm ly hơi khựng lại, “Cái gì?”
Dưới lầu, hai người định uống xong ly này liền đi, nhưng không định về nhà ngay mà định tìm chỗ nào đó ăn thêm bữa nữa. Tuy nhiên ăn không ít trái cây, lại uống một ly Marguerite, không khỏi có chút đầy bụng khó
chịu. Thế là Thẩm Tinh Yểu nói với Đoạn Thính Nhạc: “Tớ muốn đi toilet, đi cùng không?”
Đoạn Thính Nhạc không có nhu cầu, lắc đầu, “Thôi thôi, cậu đi đi, tớ ở đây đợi cậu.” Hôm nay cô đến là để thư giãn xả stress, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một Vưu Triều Văn, thật sự quá mất hứng. Cô định tranh thủ lúc Yểu Yểu đi toilet, lại vào sàn nhảy quẩy một trận.
Thẩm Tinh Yểu thấy ánh mắt cô bạn còn dán vào sàn nhảy, liền nói: “Vậy đợi tớ quay lại tìm cậu.”
“Ok ok.”
Đoạn Thính Nhạc đang quẩy cực sung trên sàn nhảy, bỗng nhiên bị người ta vỗ vai từ phía sau. Cô tưởng Thẩm Tinh Yểu đã quay lại, kéo cánh tay người đó đi ra ngoài, “Cậu về rồi…” Cảm giác không đúng lắm. Dưới ánh đèn sặc sỡ, cô thấy rõ người mình đang nắm tay.
“Anh Ngụy?” Cô trừng lớn mắt, như bị bỏng mà giật tay ra, sau đó nhìn thấy môi Ngụy Kính Nhất mấp máy vài cái.
Xung quanh toàn là tiếng nhạc sàn đinh tai nhức óc, nhưng Đoạn Thính Nhạc vẫn đọc được khẩu hình của anh vừa nói gì. Anh vừa hỏi Yểu Yểu đi đâu rồi? Đoạn Thính Nhạc mím môi, ánh mắt lảng tránh, “Yểu Yểu… Yểu Yểu…”
“Người đâu?” Anh lại hỏi.
Cô buột miệng nói: “Đi nhà vệ sinh rồi.”
Ngụy Kính Nhất gật gật đầu, “Ừm, chơi tiếp đi.” Nói xong, xoay người rời khỏi sàn nhảy.
Đoạn Thính Nhạc nhìn Ngụy Kính Nhất đi về hướng nhà vệ sinh, qua hai giây lúc này mới “Ái ui má ơi” mà kêu lên rồi vụt khỏi sàn nhảy, chạy về chỗ ngồi của bọn họ để sờ điện thoại!