Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 6

Thẩm Tinh Yểu đặt tay dưới máy sấy tay hong khô, sau đó vừa lấy điện thoại từ trong túi ra vừa đi ra ngoài. Vừa hay, mới lấy điện thoại ra liền nhìn thấy cuộc gọi đến của Đoạn Thính Nhạc, cô bèn trượt để nghe máy, hỏi: “Sao vậy?”

 

Đầu dây bên kia của Đoạn Thính Nhạc thật sự quá ồn, ồn đến mức Thẩm Tinh Yểu căn bản không nghe rõ được cô ấy rốt cuộc đang nói cái gì.

 

“Cậu nói gì,tớ không nghe thấy.”

 

Đầu dây bên kia Đoạn Thính Nhạc vẫn còn đang la hét gì đó, sau đó truyền đến một tràng tiếng sột soạt, giọng cô ấy hơi rõ ràng hơn một chút: “Yểu Yểu, cậu nghe thấy không?”

 

Đợi đến lúc Thẩm Tinh Yểu có thể nghe thấy thì lại chỉ nghe được câu này của cô ấy, liền hỏi: “Nghe thấy cái gì?”

 

“Má ơi, tạ ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng nghe thấy tớ rồi.” Thẩm Tinh Yểu: “???”

 

“Cậu vừa nói gì với tớ đó?” Cô hỏi.

 

“Ngụy Kính Nhất! Ngụy Kính Nhất!!” Đoạn Thính Nhạc hét lên ở đầu dây bên kia.

 

Thẩm Tinh Yểu nghe cô ấy nhắc tên Ngụy Kính Nhất, tim hơi thắt lại, nhíu mày hỏi: “Ngụy Kính Nhất làm sao?”

 

“Ngụy Kính Nhất đi về hướng nhà vệ sinh rồi, cậu mau tránh anh ấy đi…”

 

Đôi mắt Thẩm Tinh Yểu hơi mở to, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía hành lang phía trước. Mà vô cùng không đúng lúc, người Đoạn Thính Nhạc bảo cô trốn lại đang ở ngay trước mặt cô, cách chưa đầy 5 mét. Ánh đèn vàng ấm áp mờ ảo trên trần hành lang dài chiếu lên người anh, rõ ràng nên tăng thêm vài phần dịu dàng mới phải, nhưng cô lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.

 

“… Không kịp nữa rồi.” Đã đối mặt trực diện.

 

Đầu dây bên kia im lặng một trận, hai giây sau: “Bảo trọng!” “Tút tút tút tút ——”

Thẩm Tinh Yểu nghe tiếng ngắt máy từ đầu dây bên kia: “???”

 

Ngụy Kính Nhất nhấc chân đi về phía cô. Hành lang dài này cũng không tính là hẹp, nhưng chỉ có hai người họ, không hiểu sao lại có vài phần cảm giác áp bức. Cô thong dong bình tĩnh cất điện thoại đi, nhìn người đàn ông đã đi tới gần, giơ tay lên: “Trùng hợp nhỉ.”

 

“Không trùng hợp.”

 

Thẩm Tinh Yểu cười một cái, “Tiếp theo chắc anh không định nói là anh cố ý đến tìm tôi đấy chứ?”

 

Đôi môi đẹp đẽ của Ngụy Kính Nhất hơi cong lên, “Ừm, không sai.” Thẩm Tinh Yểu lại cười li.ếm môi, “Thế, vậy anh tìm tôi có việc gì?” “Ra ngoài chơi à?”

Thẩm Tinh Yểu: “… Hả?” Chỉ thế thôi? Chỉ vậy thôi?? Cô gật gật đầu, “Vâng, ra ngoài chơi.”

“Vậy chơi đủ chưa?” “Để làm gì?”

“Đưa em về nhà.”

 

Đợi đến lúc Thẩm Tinh Yểu phản ứng lại, cô đã bị Ngụy Kính Nhất dẫn ra khỏi Mier T. Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, lúc này mới làm đầu óc cô tỉnh táo lại một chút. Cô như vừa tỉnh mộng nhìn quanh một vòng, sao mình lại đi theo anh ra đây? Điên rồi sao? Nghĩ vậy, cô không khỏi lùi lại nửa bước.

 

Ngụy Kính Nhất nhìn thấy động tác lùi lại nửa bước của cô, đuôi mắt hơi nhếch lên.

 

Thẩm Tinh Yểu quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa chính Mier T, ngượng ngùng nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra Thính Nhạc còn ở bên trong, không phiền anh đưa về.”

 

“Vậy thì chắc không được rồi.” “Có ý gì?”

“Bởi vì Vưu Triều Văn sẽ đưa cô ấy về.” Thẩm Tinh Yểu: “???”

“Thính Nhạc với anh Triều Văn có gì với nhau à?” Cô tò mò hỏi một câu.

 

“Muốn biết?” “Muốn.”

“Gọi tôi một tiếng ‘anh Kính Nhất’, tôi sẽ nói cho em biết.” Thẩm Tinh Yểu: “…”

Cô nghiến chặt răng, “Nhàm chán!”

 

Nhân viên phục vụ lái xe của Ngụy Kính Nhất lên. Ngụy Kính Nhất nhận chìa khóa từ tay cậu ta, lịch thiệp mở cửa ghế phụ cho cô.

 

Thẩm Tinh Yểu nhìn anh kéo cửa xe ra. Nếu Thính Nhạc thật sự để anh Triều Văn đưa đi, lát nữa cô hình như cũng phải tự gọi xe về. Lên xe thì

 

lên xe, chẳng lẽ cô còn sợ anh chắc? Nghĩ vậy, cô không khỏi hất cằm lên, bước vào xe.

 

 

Chiếc xe màu đen lao nhanh trên đại lộ. Xe cộ đèn đóm như biển, người đi lại như mắc cửi. Đèn neon nơi xa nối thành vệt dài không thấy điểm cuối, nhuộm khắp đất trời. Bên tai thỉnh thoảng vọng đến một hai tiếng còi xe dồn dập, tô điểm thêm cho sự ồn ào của đêm thành Bắc Kinh này.

 

Ngụy Kính Nhất nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ bên ghế phụ. Biểu cảm trên mặt cô phản chiếu rõ ràng trên cửa kính xe. Cũng không biết đang suy nghĩ gì. Rõ ràng khoảng cách giữa hai người lúc này chưa đầy nửa mét, lại không hiểu sao khiến anh cảm thấy giữa hai người dường như có một rào cản vô hình.

 

Nhận thức như vậy làm anh có chút không thoải mái, bèn mở miệng, mạnh mẽ phá vỡ rào cản này.

 

“Đang nghĩ gì thế?”

 

Thẩm Tinh Yểu hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía anh.

 

Bốn mắt nhìn nhau trong thoáng chốc, Ngụy Kính Nhất lại nhìn về con đường phía trước.

 

Nhưng Thẩm Tinh Yểu vẫn biết rõ, anh đang đợi câu trả lời của cô. Thế nhưng chính cô cũng không biết mình vừa rồi rốt cuộc đã nghĩ gì, hình như chẳng nghĩ gì cả, chỉ là vô thức thả hồn đi đâu đó. Vì thế cô trả lời anh hai chữ: “Đang ngẩn người.”

 

Ngụy Kính Nhất lại nhìn cô một cái, không khỏi nghĩ đến cô của trước kia, quấn quýt bên cạnh anh, ríu ra ríu rít như một chú chim sẻ nhỏ, luôn

 

có chuyện nói không hết. Tuy rằng thường xuyên nói chuyện nhảy cóc, đông một câu tây một câu, nhưng tuyệt đối không phải trầm mặc im lặng như bây giờ. Hay là nói, cô chỉ đối với mình anh mới trầm mặc im lặng?

 

“Ở cùng tôi, nhàm chán đến vậy sao?”

 

Thẩm Tinh Yểu không ngờ anh sẽ hỏi như vậy, không khỏi mấp máy môi. Điều này bảo cô phải nói thế nào đây?

 

Cô quay đầu đi, “Không có, anh nghĩ nhiều rồi.” “Phải không?”

Thẩm Tinh Yểu cắn môi, “Đúng vậy.”

 

Ngụy Kính Nhất trên ghế lái bỗng nhiên bật cười khe khẽ.

 

Thẩm Tinh Yểu rất muốn hỏi anh đang cười cái gì, nhưng lại không muốn mở lời, bởi vì đã mở miệng, lát nữa cô lại phải nghĩ xem nên kết thúc chủ đề như thế nào. Bây giờ cách nhà cô ít nhất còn 40 phút lái xe, chẳng lẽ 40 phút này bọn họ cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ, không nói một lời? Thật sự quá ngượng ngùng.

 

Cô không thích.

 

Vì thế đôi mắt đen láy đảo một vòng, sau đó đưa ngón tay cái khẽ day huyệt thái dương, giả bộ một dáng vẻ không được khỏe lắm.

 

Ngụy Kính Nhất quả nhiên mở miệng hỏi: “Sao vậy? Không khỏe à?” Thẩm Tinh Yểu thuận nước đẩy thuyền: “… Vâng, đầu hơi chóng mặt.”

 

“Nếu khó chịu thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát đi, đến nơi tôi gọi em.”

 

Thẩm Tinh Yểu chính là chờ câu này của anh, vì thế “Ừm” một tiếng, tựa đầu vào lưng ghế phụ, cũng nghiêng má đi, hướng về phía cửa sổ xe.

 

Bàn tay Ngụy Kính Nhất đang nắm vô lăng hơi siết chặt lại một chút.

 

Tiếng “ừm” khe khẽ yếu ớt vừa rồi của cô giống như một chú mèo con vô hại, nhưng hành động quay đầu đi lại để lộ sự kháng cự không nói thành lời.

 

 

Thẩm Tinh Yểu cảm nhận được anh dừng xe, phía trước hẳn là đèn đỏ. Mặc dù nhắm mắt lại, cô cũng có thể cảm giác được ánh mắt Ngụy Kính Nhất đang dừng trên người mình, nhìn cô cực kỳ không thoải mái. Anh rốt cuộc nhìn cái gì mà nhìn? Mặt cô mọc hoa chắc?

 

Ngụy Kính Nhất từ kính cửa sổ xe nhìn thấy đôi mày cô từ từ nhíu lại cùng hàng mi run rẩy, bàn tay đang đan vào nhau khẽ động đậy, anh khẽ cười không thành tiếng.

 

Thẩm Tinh Yểu cũng khá kiên nhẫn, lại cứ như vậy duy trì tư thế này gần 40 phút. Mãi đến khi Ngụy Kính Nhất lái xe vào sân trong biệt thự nhà cô, cô lúc này mới giả bộ từ từ tỉnh lại: “Đến nơi rồi ạ?”

 

Môi Ngụy Kính Nhất khẽ động, cười như không cười nhìn cô: “Ừm, đến rồi.”

 

Thẩm Tinh Yểu cũng nhận ra mình giả bộ ngủ đã bị anh nhìn thấu. Mấy giây đầu ngượng ngùng, mấy giây sau ảo não. Sợ anh sớm đã biết rõ, nhưng cố ý không nói gì. Thẩm Tinh Yểu thật ra cũng biết suy nghĩ như

 

vậy quá mức gây sự vô cớ. Cô bèn đưa tay tháo dây an toàn, đẩy cửa xe ra: “Hôm nay cảm ơn anh, tạm biệt.”

 

Nói xong xuống xe, cô đóng sầm cửa xe lại.

 

Đuôi mày Ngụy Kính Nhất khẽ nhếch lên, “Cạch” một tiếng, dây an toàn trên người anh cũng được tháo ra.

 

Thẩm Tinh Yểu vừa xoay người thì nghe thấy phía sau lại lần nữa truyền đến tiếng mở cửa xe, ý thức được là Ngụy Kính Nhất xuống xe, bèn quay người lại nhìn, nhíu mày: “Anh làm gì thế?”

 

Ngụy Kính Nhất không nói gì, mà vòng qua đầu xe đi thẳng về phía cô.

 

Gần như cùng lúc đó, Thẩm Tinh Yểu nhận ra vài phần không ổn, không hiểu sao có chút nguy hiểm. Cô phản xạ có điều kiện siết chặt dây túi xách, xoay người định bỏ chạy. Nhưng còn chưa kịp chạy, đã bị người ta từ phía sau một phen nắm lấy cổ tay, eo bị siết chặt, hai chân nhấc bổng lên không. Đợi cô hoàn hồn lại, cô thế mà đã bị Ngụy Kính Nhất ôm ngồi lên nắp capo xe của anh!

 

Vẻ mặt Thẩm Tinh Yểu lộ ra sự không thể tin được: “Ngụy Kính Nhất! Anh điên rồi sao?” Cô đưa tay đẩy bờ vai anh.

 

Sự phản kháng của cô trong mắt anh chẳng thấm vào đâu, thậm chí dưới sự ép buộc của anh, cô bị tách hai chân ra, anh mạnh mẽ chen vào gi.ữa h.ai ch.ân cô.

 

Tư thế này làm Thẩm Tinh Yểu cực kỳ xấu hổ, gò má trắng nõn “bừng” một tiếng đỏ lên.

 

Ngụy Kính Nhất thu hết vẻ kinh ngạc cùng tức giận của cô vào đáy mắt. Đôi mắt trong veo ươn ướt mang theo vài phần né tránh, đôi môi khẽ run

 

lên. Anh cong môi cười, đáy mắt lại không có một chút ý cười nào: “Sợ à?”

 

Thẩm Tinh Yểu trong lòng có chút hoảng, nhưng lại chột dạ nên miệng càng cứng rắn: “Tôi sợ cái gì chứ? Anh có gì đáng sợ à?”

 

Giọng Ngụy Kính Nhất rất trầm, đập vào lòng cô: “Không sợ? Vậy chạy cái gì?”

 

Thẩm Tinh Yểu trừng mắt nhìn anh: “Chân mọc trên người tôi, tôi muốn chạy thì liên quan gì đến anh?”

 

Ánh mắt Ngụy Kính Nhất lướt qua mặt cô một vòng. Đôi mắt ướt át trợn tròn, cô tưởng rất có sức uy h**p, nhưng thực ra lại không có, ngược lại giống như một con mèo con nhe nanh múa vuốt.

 

Thẩm Tinh Yểu bị ánh mắt kiểu này của anh nhìn chằm chằm không được tự nhiên. Nói thật, cô không thích ánh mắt như vậy của anh, bởi vì ánh mắt đó giống như đang nhìn một đứa trẻ cáu kỉnh. Nhưng cô không phải là đứa trẻ cáu kỉnh của anh! Lửa giận từ từ dâng lên trong l.ồng ng.ực: “Ngụy Kính Nhất, anh mẹ nó mau thả tôi xuống!”

 

“Em nói cái gì?” Giọng nói lạnh lùng.

 

Thẩm Tinh Yểu không khỏi rụt người lại, nắm tay siết chặt. “Quá tam ba bận.” Anh nói.

Thẩm Tinh Yểu tức đến bật cười: “Ngụy Kính Nhất, anh dựa vào cái gì mà quản tôi? Anh là cái thá gì của tôi?” Không cho anh cơ hội mở miệng, lại nói tiếp: “Anh cũng đừng nói là anh trai tôi, anh trai tôi nhiều lắm, không thiếu một người như anh!”

 

Thẩm Tinh Yểu quả thật không thiếu anh trai, có thể nói, anh trai cô có cả một đống!

 

Sắc mặt Ngụy Kính Nhất phai nhạt đi vài phần, nhìn chằm chằm vào cô. Thẩm Tinh Yểu đối diện với ánh mắt anh, không hề lùi bước.

“Yểu Yểu?”

 

Bỗng nhiên giọng Tô Vi Sơ từ hành lang phía sau truyền tới.

Bình Luận (0)
Comment