Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 7

 

Lông mi Thẩm Tinh Yểu đột nhiên run lên, cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, một tay đẩy Ngụy Kính Nhất ra, theo bản năng liền muốn từ nắp capo nhảy xuống. Nhưng mà Ngụy Kính Nhất phản ứng nhanh hơn, trước khi cô kịp nhảy xuống đã một tay ôm cô xuống dưới.

 

Hai chân đặt chân xuống đất thật, nháy mắt liền có thêm vài phần cảm giác an toàn. Cô hung hăng giẫm lên chân Ngụy Kính Nhất một cái, sau đó chạy về phía sau, gọi: “Anh!”

 

Tô Vi Sơ nhìn Thẩm Tinh Yểu đang chạy chậm về phía mình, ôn hòa nói: “Về rồi à?”

 

Thẩm Tinh Yểu gật đầu, “Vâng, sao anh lại ra đây?”

 

“Nghe thấy tiếng động, mãi không thấy hai người vào nên ra xem thử.”

 

Thẩm Tinh Yểu liếc nhìn Ngụy Kính Nhất bằng khóe mắt, “… À, nói chuyện thêm mấy câu thôi ạ. Anh, em mệt chết đi được, vậy em vào nhà trước nhé, hai người nói chuyện đi.” Nói xong rất nhanh đi vào trong nhà.

 

Tô Vi Sơ: “Chạy nhanh thế? Đã cảm ơn người ta chưa?” Thẩm Tinh Yểu cũng không quay đầu lại: “Nói rồi!”

Tô Vi Sơ bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, đi về phía Ngụy Kính Nhất: “Không phải em ấy đi chơi với cô bé nhà họ Đoạn sao, sao lại là cậu đưa về thế?”

 

“Ừm, Vưu Triều Văn nhà họ Đoạn đưa về rồi.”

 

Tô Vi Sơ lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, sau đó mời anh: “Vào nhà ngồi chơi một lát?”

 

Ngụy Kính Nhất cười lắc đầu: “Thôi, hôm nay muộn rồi, lần sau đi.” Tô Vi Sơ gật gật đầu: “Cũng được, vậy cậu lái xe về cẩn thận.”

“Ừ.”

 

Tô Vi Sơ đột nhiên “A” một tiếng.

 

Ngụy Kính Nhất xoay người: “Sao vậy?”

 

Tầm mắt Tô Vi Sơ dừng lại trên mặt đôi giày da của anh: “Giày cậu sao thế…”

 

Ngụy Kính Nhất theo ánh mắt anh cúi đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên nhìn thấy trên mặt giày da của mình có một dấu chân mờ nhạt. Môi anh khẽ cong lên, sau đó nói: “Không sao, chắc là bị con mèo con nào đó không quá ngoan ngoãn giẫm phải thôi.”

 

Tô Vi Sơ nhíu mày: “???”

 

Bên này Thẩm Tinh Yểu vào nhà xong liền “rầm rầm rầm rầm” chạy lên lầu, đóng sầm cửa lại rồi lao thẳng đến giường, úp mặt vào, đồng thời nắm góc chăn hành hạ: “Ngụy Kính Nhất! Đồ khốn kiếp!” Mắng một lúc, cơn tức lúc này mới nguôi đi không ít. Đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, cô lập tức móc điện thoại ra gọi một cuộc, điện thoại thông nhưng không ai nghe máy.

 

“Tình chị em plastic.” Cô càm ràm một câu rồi cúp điện thoại. Biết là Vưu Triều Văn đưa cô ấy về, cô cũng không lo lắng lắm.

Thế là cô ném điện thoại di động sang một bên, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa.

 

Lúc cởi qu.ần áo, cô mơ hồ cảm thấy phần eo hơi đau, theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện, bên sườn eo cô thế mà có hai vết hằn ngón tay mờ nhạt. Tai Thẩm Tinh Yểu không khỏi nóng bừng lên, cô quá rõ ràng vết tích này là từ đâu mà có!

 

Lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ gò má ửng đỏ trong gương, cô không khỏi có chút bực bội cầm quần áo ném vào gương. Chẳng có chút lực sát thương nào, quần áo ngược lại nhẹ nhàng rơi vào bồn rửa mặt, bị nước còn đọng trong bồn làm ướt một chút.

 

Từ phòng tắm đi ra, sấy tóc, dưỡng da xong xuôi, cô lúc này mới tắt đèn lên giường.

 

Thẩm Tinh Yểu là một nhan khống, lại còn là một nhan khống có tiêu chuẩn cực kỳ cao. Dù sao thì từ nhỏ cô đã sống trong thế giới của những người đẹp, xung quanh cô luôn có những nam thanh nữ tú. Chỉ riêng năm người nhà cô đã không có ai trông chỉ ở mức tàm tạm, tách riêng từng người ra đều là nhan sắc đủ sức áp đảo người khác. Mà từ nhỏ cô cũng biết rõ, mình có một gương mặt hoàn mỹ kế thừa gen di truyền của ba mẹ.

 

Mà tình cảm với Ngụy Kính Nhất chính là bắt đầu từ nhan sắc. Nói ra thì, lần đầu tiên cô có ấn tượng về Ngụy Kính Nhất hẳn là sau năm 6 tuổi, bởi vì năm cô 6 tuổi, việc kinh doanh xuyên quốc gia của Ngụy thị dần dần chuyển về trong nước, Ngụy Kính Nhất cùng ba mẹ anh lúc này mới về nước định cư.

 

Lần đầu tiên gặp Ngụy Kính Nhất, cô bảy tuổi, anh mười bốn tuổi. Ở nhà cô.

Trong phòng đọc sách của anh trai cô.

 

Có thể nói, người bên cạnh anh trai cô không có ai là cô không quen biết, mà Ngụy Kính Nhất,cô lại là lần đầu tiên gặp. Đứa trẻ bảy tuổi có thể biết được cái gì là tình cảm nam nữ, chẳng qua chỉ là thích vẻ bề ngoài thôi. Cô thích người anh trai lớn đẹp trai, cười cũng đẹp này.

 

Thật sự nhận ra tình cảm yêu thích, hẳn là vào năm cô học lớp 9.

 

Bắt đầu dần dần bước vào tuổi dậy thì, biết được tư vị thích một người.

 

Thẩm Tinh Yểu là cô gái duy nhất trong thế hệ này của hai nhà Thẩm Tô, từ khi sinh ra đã được cưng chiều, có thể nói là đòi sao được sao, đòi trăng được trăng. Đối với thứ mình thích, chỉ cần cô mở miệng, không có gì là không có được.

 

Mà Thẩm Tinh Yểu sở dĩ được yêu chiều đến vậy, không chỉ dựa vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, mà còn có sự thông minh của cô. Bằng không cô cũng sẽ không mới mười lăm tuổi đã cùng các anh chị lớp 12 trong trường tham gia thi đại học. Bởi vậy chuyện cô thích Ngụy Kính Nhất, ngoại trừ chính cô, không ai biết. Trong hai năm đó, cô đem tâm tư của mình giấu rất kỹ, mãi cho đến khi cô thi đại học xong, nhận được giấy báo trúng tuyển của Học viện Thiết kế Thời trang Quốc tế ESMOO ở Pháp.

 

Cô biết nếu cô ra nước ngoài du học, cũng có nghĩa là ít nhất bốn năm trời, cô và Ngụy Kính Nhất không thể thường xuyên gặp mặt. Cô mười lăm tuổi, Ngụy Kính Nhất đã 22 tuổi. Ngụy Kính Nhất cũng giống như cô, bên cạnh chưa bao giờ thiếu người ưu tú và xinh đẹp. Cô không dám đảm bảo Ngụy Kính Nhất trong bốn năm đó nhất định sẽ không thích người khác. Một bên là người cô thích, một bên là học viện cô tha thiết mơ ước. Cô lần đầu tiên rơi vào tình thế lưỡng nan.

 

Cô trầm mặc mấy ngày, cuối cùng nghĩ ra một kế sách vẹn toàn đôi đường. Cùng với việc lo lắng cái này lo lắng cái kia, chẳng bằng cô ra tay trước chiếm ưu thế!

 

Cô quyết định tỏ tình với Ngụy Kính Nhất!

 

Ngày cô tỏ tình với Ngụy Kính Nhất, chính là vào tiệc sinh nhật mười lăm tuổi của cô.

 

Khi Ngụy Kính Nhất bưng quà, xuất hiện trước mặt cô, nói lời chúc “Sinh nhật vui vẻ”, cô còn chưa nhận quà sinh nhật anh đưa, đã kéo anh đi về phía vườn sau biệt thự nhà mình. Ngụy Kính Nhất cũng không biết cô muốn làm gì, chàng trai cao hơn mét tám, bị cô kéo đi liền phối hợp đi theo.

 

Ngụy Kính Nhất nhìn cô gái nhỏ trên đầu vẫn còn đội vương miện sinh nhật. Từ lúc cô kéo anh lại đây, cô cứ như vậy trầm mặc gần một phút. Anh bèn chủ động mở miệng hỏi: “Yểu Yểu, có phải em có chuyện gì muốn nói với anh không?”

 

Thẩm Tinh Yểu chưa bao giờ trải qua cảm giác căng thẳng, nhưng lúc này lại căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, trái tim “thình thịch thình thịch thình thịch ——” như muốn nhảy ra ngoài.

 

“Em…”

 

Ngụy Kính Nhất nghiêng đầu, kiên nhẫn chờ đợi. Thẩm Tinh Yểu gọi tên anh: “Ngụy Kính Nhất.”

Là Ngụy Kính Nhất, không phải anh Kính Nhất cũng không phải anh Ngụy.

 

“Ừm, anh đây.”

 

Thẩm Tinh Yểu lấy hết toàn bộ dũng khí: “Em thích anh!”

 

Nói xong, dù hoảng loạn vô cùng, cô vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Ngụy Kính Nhất, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào thoáng qua trên mặt anh vì những lời này. Vì thế cô tận mắt nhìn thấy sự kinh ngạc sửng sốt trên mặt Ngụy Kính Nhất. Nếu chỉ là kinh ngạc và sửng sốt, cô cũng cảm thấy là chuyện thường tình, dù sao lời tỏ tình của cô cũng rất đột ngột.

 

Sau đó, cô nhìn thấy đôi môi đẹp đẽ của anh mấp máy.

 

“Yểu Yểu, em còn nhỏ.”

 

 

Đêm qua quên kéo rèm cản sáng ở cửa sổ sát đất, bởi vậy sáng sớm hôm sau, ánh nắng ấm áp xuyên qua lớp rèm voan mỏng chiếu vào, ánh sáng vàng nhạt không nghiêng không lệch rơi xuống người đang nằm trên giường. Cô vô thức giơ tay che mắt, phát ra tiếng rên khẽ không thoải mái, chậm lại vài giây, từ từ tỉnh giấc.

 

Nằm mơ cả đêm, cuối cùng cảnh trong mơ hỗn loạn đó vẫn kết thúc ở câu nói “Yểu Yểu, em còn nhỏ”.

 

Nhỏ cái con khỉ!

 

Sáng sớm dậy đã bực bội thế này!

 

Mới sang Pháp, giấc mơ như vậy quả thật đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Nhưng sau này dưới áp lực học hành nặng nề, cũng dần dần mơ ít đi. Ai ngờ đêm qua lại mơ thấy.

 

Đoạn Thính Nhạc cũng từng hỏi cô, nếu có thể cho cô một cơ hội nữa, cô còn có lựa chọn đi tỏ tình với Ngụy Kính Nhất hay không. Nói thật, vấn đề này đúng là đã làm khó cô một khoảng thời gian khá dài. Cô suy nghĩ rất lâu, ngày nghĩ đêm nghĩ, cuối cùng cũng đưa ra được đáp án.

 

Sẽ. Cô vẫn sẽ đi tỏ tình với Ngụy Kính Nhất.

 

Trước nay Thẩm Tinh Yểu sẽ không vì bất kỳ chuyện gì mình đã làm mà hối hận, bởi vì cô tuyệt đối sẽ không cho mình cơ hội để hối hận.

 

Nằm trên giường một lúc, đang lúc cô chuẩn bị rời giường thì tiếng gõ cửa từ ngoài vang lên, giọng dì Trần truyền vào.

 

“Yểu Yểu, dậy chưa cháu?”

 

Thẩm Tinh Yểu đáp lời: “Dậy rồi ạ, có chuyện gì không dì?” Giờ giấc sinh hoạt của cô gần đây hỗn loạn, nên bình thường dì Trần sẽ không đến gõ cửa phòng cô vào buổi sáng.

 

Dì Trần: “Cô Đoạn đến rồi.”

 

Động tác sửa lại chăn của Thẩm Tinh Yểu khựng lại. Đoạn Thính Nhạc? Đoạn Thính Nhạc không có nghĩa khí cúp điện thoại của cô đêm qua?

Cô nghiến chặt răng: “Cháu biết rồi, lát nữa cháu xuống ngay.” Ngoài cửa dì Trần “Vâng” một tiếng rồi xuống lầu.

Thẩm Tinh Yểu đứng ở hành lang trên lầu liền nhìn thấy Đoạn Thính Nhạc ở phòng khách, đi chân trần ngồi trên sofa, một bên ăn dâu tây dì Trần rửa cho một bên xem show giải trí, vô cùng ung dung tự tại.

 

Nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, Đoạn Thính Nhạc nhìn qua, cười rạng rỡ vẫy tay với cô: “Yểu Yểu, mau tới đây.”

 

Ra vẻ như không có chuyện gì, đúng là không hổ danh diễn viên! Thẩm Tinh Yểu xuống lầu đi về phía cô bạn mình.

Đoạn Thính Nhạc lập tức nhón một quả dâu tây đưa đến bên miệng cô: “Nếm thử đi, ngọt chết đi được.”

 

Thẩm Tinh Yểu: “Nịnh nọt tớ à?”

 

Đoạn Thính Nhạc thành thật: “Vậy cậu có chấp nhận chút lòng thành này của tớ không?”

 

Thẩm Tinh Yểu hừ một tiếng, cắn mạnh quả dâu tây: “Đêm qua cậu cúp máy nhanh thật đấy.”

 

Đoạn Thính Nhạc lại đút cho cô một viên nữa: “Haizz, lúc đó không phải là tớ sợ sao?”

 

Thẩm Tinh Yểu chậc một tiếng.

 

Đoạn Thính Nhạc cười một cái: “Cậu đừng coi thường tớ, không phải cậu cũng sợ à?”

 

Đôi mắt Thẩm Tinh Yểu trừng lớn hơn: “Tớ sợ? Cậu đùa cái gì vậy?” “Cậu không sợ?” Đoạn Thính Nhạc rõ ràng không tin.

Thẩm Tinh Yểu liếc cô bạn một cái: “Đây là thái độ cậu nên có khi nịnh nọt người khác à??”

 

“A được rồi được rồi, tớ sai tớ sai, cậu không sợ cậu không sợ.”

 

Dì Trần đem bữa sáng đã chuẩn bị xong bưng đến bàn trà trong phòng khách: “Yểu Yểu, cô Đoạn, ăn sáng .”

 

Đoạn Thính Nhạc nhìn mâm hoa quả bị đặt xuống, cười cười với dì Trần: “Cảm ơn dì Trần.”

 

Đoạn Thính Nhạc vừa bóc xong quả trứng gà đặt vào bát Thẩm Tinh Yểu.

 

“Đúng rồi.” Thẩm Tinh Yểu nhìn về phía Đoạn Thính Nhạc. Đoạn Thính Nhạc dùng khăn giấy ướt lau tay: “Gì thế?” “Hôm qua là Vưu Triều Văn đưa cậu về à?”

Đoạn Thính Nhạc chớp mắt: “Sao cậu biết?” “Ngụy Kính Nhất nói.”

Đoạn Thính Nhạc: “…”

 

“Còn không nói thật, hai người rốt cuộc có chuyện gì mờ ám.” Đoạn Thính Nhạc cười khan một tiếng.

Thẩm Tinh Yểu cũng giữ vẻ mặt mỉm cười nhìn cô bạn. Cuối cùng cô ấy vẫn thỏa hiệp, ném khăn giấy ướt vào thùng rác bên cạnh: “Tớ… cùng… Vưu Triều Văn…”

 

“Cậu đừng có nhát gừng từng chữ thế, dứt khoát lên.” “Ngủ.” Trực tiếp sảng khoái.

“Bang.” Chiếc thìa sứ trong tay Thẩm Tinh Yểu rơi lại vào bát cháo. May mà nhấc không cao nên không có gì bắn lên. Trên mặt cô là sự kinh ngạc không hề che giấu.

 

Đoạn Thính Nhạc khuấy cháo trong bát, thản nhiên nói: “Kinh ngạc vậy làm gì? Thế giới người lớn mà, có gì ghê gớm đâu chứ?” Lại tiếp tục

 

nói: “Thực ra chuyện xảy ra cách đây không lâu đâu, bọn tớ đều uống say, tình một đêm sau khi say, cậu hiểu mà?”

 

“Vậy anh ấy…”

 

“Anh ấy đúng là có nói sẽ chịu trách nhiệm với tớ, nhưng tớ từ chối rồi. Bọn tớ có thích nhau đâu, chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà cưỡng ép trói buộc vào nhau?” Đoạn Thính Nhạc tiếp tục: “Kể cả bây giờ có trói buộc với nhau, không có tình cảm thì sau này cũng sẽ chán ghét, chán ghét xong lại chia tay. Dù sao hai nhà chúng tớ sau này vẫn phải qua lại, thế thì ngượng chết đi được.”

Bình Luận (0)
Comment