Buổi chiều, Thẩm Tinh Yểu cùng Đoạn Thính Nhạc đi dạo trung tâm thương mại. Vốn dĩ đã hẹn dạo xong sẽ tiện đường đi ăn tối luôn, ai ngờ hai người còn chưa dạo xong thì Đoạn Thính Nhạc nhận được điện thoại của người đại diện Lương Đồng, thông báo có sự kiện đột xuất phải đi ngay lập tức. Thế là đành chịu, bữa tối coi như hủy, hai người đành phải kết thúc sớm buổi đi chơi.
Sau khi Đoạn Thính Nhạc đi rồi, Thẩm Tinh Yểu cũng không muốn ăn cơm một mình, nghĩ bụng hay là về nhà nhờ dì Trần nấu tạm món gì đó ăn cho xong bữa, thế là cô lái xe về.
Cô tưởng Tô Vi Sơ hôm nay lại tăng ca, nhưng không ngờ lúc về thì anh cô đã ở nhà, hơn nữa không chỉ có anh mà Ngụy Kính Nhất cũng ở đó.
Hai người đàn ông đang ngồi ở bàn ăn mì đều ngẩng lên nhìn cô. Tô Vi Sơ ngạc nhiên, “Hôm nay về sớm vậy?”
Thẩm Tinh Yểu móc túi xách, “… Thính Nhạc bị người đại diện gọi đi đột xuất rồi.”
Tô Vi Sơ vừa định hỏi cô ăn tối chưa thì có người đã hỏi trước anh ấy. Ngụy Kính Nhất: “Ăn tối chưa?”
Thật ra vừa vào cửa cô đã ngửi thấy mùi thơm quyến rũ. Vốn dĩ đã đói meo về nhà, giờ ngửi thấy mùi này lại càng bị dụ dỗ không chịu nổi. Dù không muốn trả lời anh, nhưng cuối cùng vẫn phải khuất phục cái bụng đói, cô lắc đầu: “Chưa ạ.”
Cô liếc nhìn tô mì của họ, rồi gọi dì Trần: “Dì Trần ơi, nấu cho cháu một tô mì giống của anh trai cháu với.”
Dì Trần nghe tiếng, đáp: “Được, dì đi nấu ngay đây.”
Thẩm Tinh Yểu ăn từng miếng mì nhỏ. Không hổ là món mì vừa về đã khiến bụng cô réo ầm ĩ, ngon thật! Ăn liên tiếp mấy miếng xong cô mới ý thức được bên cạnh còn có hai người đang ngồi. Hai người này không phải đã ăn rồi sao? Còn ngồi đây làm gì?
“Không phải hai anh nói lên lầu bàn chuyện sao? Sao còn chưa đi?”
Tô Vi Sơ cười khẽ, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, “Vậy em ăn đi, bọn anh lên lầu đây. Kính Nhất, đi thôi.”
“Ừ.” Ngụy Kính Nhất cũng đứng dậy đi theo. Ngay lúc Tô Vi Sơ quay người đi trước, anh đột nhiên cũng vươn tay xoa nhẹ lên chỗ đỉnh đầu mà Tô Vi Sơ vừa xoa.
Thẩm Tinh Yểu lập tức cau mày, nghiêng đầu tránh bàn tay anh.
Ngụy Kính Nhất cũng không để tâm, nhếch môi đuổi theo Tô Vi Sơ phía trước.
Thẩm Tinh Yểu trừng mắt nhìn bóng lưng cao ráo của người nọ, tên khốn!
…
Hai người trong phòng sách bàn chuyện công việc xong thì đã rất muộn, thế là Tô Vi Sơ giữ anh lại: “Muộn thế này rồi, hay là hôm nay ở lại đây đi?”
“Không được, sáng mai tôi bay đi Ý rồi.” “Dự án bên đó có vấn đề à?”
“Vấn đề không lớn, nhưng tôi vẫn phải tự mình qua đó một chuyến.”
Tô Vi Sơ tiễn Ngụy Kính Nhất ra ngoài. Lúc xuống lầu, ánh mắt anh lướt qua căn phòng đóng chặt trên hành lang tầng hai.
“À phải rồi, hành lý cậu chuẩn bị xong cả rồi chứ?” Tô Vi Sơ hỏi anh. “Tề Minh thu dọn xong hết rồi.”
“Vậy được rồi, cậu về nhà sớm nghỉ ngơi đi.”
Nhìn xe của Ngụy Kính Nhất lái đi, hòa vào màn đêm, Tô Vi Sơ mới quay vào nhà, vừa hay gặp Thẩm Tinh Yểu cầm quả táo đi lên lầu.
Tô Vi Sơ: “Còn chưa ngủ à?”
Thẩm Tinh Yểu cắn một miếng táo, ừ một tiếng rồi hỏi: “Ngụy Kính Nhất đi rồi ạ?”
Trong mắt Tô Vi Sơ thoáng nét nghi hoặc, “Ngụy Kính Nhất?” Động tác nhai táo của Thẩm Tinh Yểu khựng lại.
Tô Vi Sơ: “Trước đây em không phải toàn gọi là anh Kính Nhất sao?”
Đôi mắt đen láy của Thẩm Tinh Yểu đảo một vòng, rồi cô vươn tay ôm lấy cánh tay Tô Vi Sơ, cười nịnh nọt: “Chẳng phải là em có anh trai ruột rồi sao.”
Tô Vi Sơ thấy vậy thì còn nói được gì nữa? “Được rồi, không còn sớm nữa, về phòng ngủ đi.”
Thẩm Tinh Yểu nháy mắt với anh một cái, “Ngủ ngon ạ.”
Về đến phòng, điện thoại đặt ở đầu giường đột nhiên sáng lên, phía trên cùng thoáng qua nickname của Ngụy Kính Nhất. Tim Thẩm Tinh Yểu đột nhiên thắt lại.
Ngụy Kính Nhất gửi WeChat cho cô?
Cô mở khóa vân tay, vào WeChat, quả nhiên nhìn thấy avatar WeChat của Ngụy Kính Nhất có một chấm đỏ nhỏ.
[Tên khốn họ Ngụy]: Mai tôi phải đi Ý công tác, thời gian đến sẽ không ở trong nước.
Thẩm Tinh Yểu nhớ lại, hồi năm nhất đại học ở Pháp, Ngụy Kính Nhất thường xuyên gọi điện, nhắn WeChat cho cô, dặn dò đủ điều chẳng khác gì lúc ở trong nước, còn quan tâm hơn cả anh trai ruột của cô. Khi đó, anh bận rộn xử lý công việc bộn bề của công ty ở trong nước, còn cô thì miệt mài hấp thụ kiến thức thiết kế ở nước ngoài. Dần dần, liên lạc giữa hai người cũng nhạt đi lúc nào không hay.
Năm hai đại học, cô đã chặn hết WeChat và số điện thoại của Ngụy Kính Nhất.
…
Đoạn Thính Nhạc phải đi chụp ảnh bìa cho tạp chí thời trang 《Tư
Khố》, thế là rủ rê Thẩm Tinh Yểu đi cùng. Thẩm Tinh Yểu ở nhà cũng
không có việc gì nên đồng ý.
Đoạn Thính Nhạc đến 《Tư Khố》 đúng giờ. Cô và 《Tư Khố》 cũng là đối tác quen thuộc. Người phụ trách buổi chụp lần này, Tống Mẫn, cố ý ra chào hỏi cô, ánh mắt lướt qua Thẩm Tinh Yểu đứng bên cạnh.
Cô gái này là ai? Người mới trong giới giải trí à? Khí chất thời thượng này cũng quá mạnh mẽ đi chứ? Nhưng nếu là người mới, sao lại đi cùng cô Đoạn đến chỗ họ nhỉ?
Đoạn Thính Nhạc chú ý thấy Tống Mẫn đang đánh giá bạn mình, nên giới thiệu: “Đây là bạn tôi.”
Thẩm Tinh Yểu lịch sự gật đầu chào Tống Mẫn.
Tống Mẫn còn phải đi sắp xếp công việc chụp ảnh, “Hai người vào phòng nghỉ chờ một lát nhé, tôi sẽ sắp xếp người qua trang điểm cho cô ngay.”
“Được.”
Họ đợi trong phòng nghỉ một lúc mà không thấy chuyên viên trang điểm Tống Mẫn sắp xếp đến. Trợ lý của Đoạn Thính Nhạc, Quả Quả, liếc nhìn thời gian chụp, không khỏi có chút sốt ruột: “Sao Tổng biên Tống vẫn chưa sắp xếp chuyên viên trang điểm đến nhỉ, không lẽ quên rồi?”
Đoạn Thính Nhạc an ủi cô bé: “Sao có thể? Em đừng lo lắng quá.” Quả Quả ngồi không yên: “Không được, em ra ngoài xem sao.”
Đoạn Thính Nhạc nhìn Quả Quả hấp tấp chạy ra ngoài, bất đắc dĩ lắc đầu: “Con bé này tính tình hay sốt ruột.”
Vài phút sau, Quả Quả hấp tấp chạy vào, mặt mày trông có vẻ ấm ức. Đoạn Thính Nhạc hỏi cô bé: “Em sao vậy?”
Miệng Quả Quả mấp máy, rồi tuôn một tràng như đổ đậu kể lại chuyện mình vừa biết. Hóa ra chuyên viên trang điểm được sắp xếp cho họ đã xảy ra chút sự cố. Vốn dĩ Tổng biên Tống sắp xếp May cho họ, nhưng May lại đột ngột bị Tổng biên Hạ gọi đi mất rồi.
Tổng biên Tống và Tổng biên Hạ của 《Tư Khố》 không hòa thuận, chuyện này cũng không phải bí mật gì. Bên Tổng biên Hạ đột nhiên có
một vị ảnh hậu địa vị rất cao tới, Tổng biên Hạ nói ảnh hậu chỉ định muốn May trang điểm, Tổng biên Tống không muốn cũng đành chịu. Bà ấy đang cuống cuồng sắp xếp lại chuyên viên trang điểm khác cho Đoạn Thính Nhạc, nhưng ai ngờ lại không may thế chứ, mấy chuyên viên trang điểm hàng đầu của công ty không phải đang phụ trách nghệ sĩ khác thì cũng đi làm bên ngoài, hiện tại căn bản không tìm được người phù hợp.
“Chị Thính Nhạc, bây giờ chúng ta làm sao đây?” Quả Quả rầu rĩ.
Đoạn Thính Nhạc liếc nhìn Thẩm Tinh Yểu, ánh mắt kia rõ ràng viết mấy chữ “May mà hôm nay mình dẫn cậu theo”.
Quả Quả tròn mắt nhìn Đoạn Thính Nhạc trong gương, ngẩn người không nói nên lời.
Đoạn Thính Nhạc nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô bé, cười nói: “Bây giờ hết tức giận, hết ấm ức rồi à?”
Quả Quả bây giờ đâu còn tức giận hay ấm ức gì nữa, trong mắt cô bé giờ đây tràn ngập sự kinh ngạc và kính nể. Trời mới biết vừa rồi nhìn thấy Thẩm tiểu thư cầm dụng cụ trang điểm, thành thạo trang điểm cho chị Thính Nhạc nhà mình, tâm trạng cô bé là thế nào. Cô bé lập tức lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi.
“Chị Thính Nhạc, chị không biết bây giờ chị đẹp thế nào đâu!” Nói xong lại quay sang Thẩm Tinh Yểu: “Cô Thẩm, kỹ thuật trang điểm của cô có thể so với chuyên viên trang điểm hàng đầu của Tư Khố rồi đấy ạ.” Chỉ có hơn chứ không kém!
Khen người này xong lại khen người kia, cô bé phải giữ cân bằng! Đoạn Thính Nhạc liếc cô bé một cái, cười nói: “Chỉ có em dẻo miệng.”
Thẩm Tinh Yểu nghe hai người nói chuyện, mỉm cười.
Đoạn Thính Nhạc đắc ý ngắm mình trong gương, đột nhiên nói: “Tớ hơi hối hận rồi.”
Thẩm Tinh Yểu đang giúp cô búi tóc, nghe vậy liền hỏi: “Hối hận cái gì?”
“Tớ không nên xúi cậu đi làm nghệ sĩ, đáng lẽ tớ nên xúi cậu đến làm chuyên viên trang điểm và làm tóc cho tớ.” Đoạn Thính Nhạc nói tỉnh bơ.
Thẩm Tinh Yểu bật cười: “Cậu cũng nghĩ hay thật đấy.”
Đoạn Thính Nhạc không những không thấy xấu hổ mà còn lấy làm vinh dự.
Quả Quả đứng bên cạnh lặng lẽ ghi nhớ lời nói của hai người. Cô Thẩm sau này muốn vào giới giải trí sao? Làm nghệ sĩ? Mà nếu cô Thẩm thật sự vào giới giải trí, không nổi tiếng thì đúng là khó tin!
…
Bên này, Tống Mẫn dẫn chuyên viên trang điểm khó khăn lắm mới mượn được chạy tới, trong lòng thầm mắng Hạ Linh, con đàn bà xấu xa kia, đến lần thứ một vạn!
“Thính Nhạc, thật sự xin lỗi…” Vừa vào cửa, lời nói của bà còn chưa dứt đã nghẹn lại trong cổ họng.
Lúc này Đoạn Thính Nhạc đang ngồi trước gương trang điểm, còn người bạn kia của cô thì đang đứng sau lưng làm tạo hình cho cô, thủ pháp không thể thành thạo hơn được nữa. Gương mặt Đoạn Thính Nhạc rõ ràng đã trang điểm xong, lớp trang điểm cực kỳ phù hợp với chủ đề của trang bìa kỳ này.
Đoạn Thính Nhạc nhìn thấy Tống Mẫn qua gương, “Tổng biên Tống, bà đến rồi à?”
Tống Mẫn ngơ ngác nhìn Thẩm Tinh Yểu, “Cô ấy, cô ấy…” “Bạn tôi tình cờ biết chút ít về trang điểm.”
Tống Mẫn và chuyên viên trang điểm đi cùng: “???” Thế này mà gọi là biết một chút á??
Chuyên viên trang điểm kia cũng là được Tống Mẫn gấp gáp mượn về, biết bên này không cần mình nữa rất nhanh xách thùng đồ nghề chạy về, lúc đi còn có vẻ lưu luyến không rời. Cô ấy thật sự không muốn đi, có thể xin số WeChat của vị cao nhân này không? Muốn được giao lưu quá đi!!
Nhờ có Thẩm Tinh Yểu, buổi chụp bìa của Đoạn Thính Nhạc diễn ra thuận lợi lạ thường, thậm chí vì lớp trang điểm quá xuất sắc mà chất lượng ảnh chụp cũng được nâng cao hẳn lên. Tống Mẫn nhìn thành quả mới thật sự yên lòng.
Hừ! Cướp mất May thì đã sao? Kỹ thuật trang điểm của người bạn Đoạn Thính Nhạc chẳng kém May chút nào!
Bà nhìn Thẩm Tinh Yểu đang dặm lại lớp trang điểm cho Đoạn Thính Nhạc, trong lòng khẽ động. Bà đang cân nhắc, có nên “đào” người bạn này của cô Đoạn về công ty mình không? Với tài năng của cô gái này, bà
nhất định sẽ cho cô ấy vị trí chuyên viên trang điểm hàng đầu, sau này lại tạo dựng quan hệ tốt với cô ấy, vậy thì…
Thế là sau khi chụp xong, bà thật sự bày tỏ ý định của mình với Thẩm Tinh Yểu.
Thẩm Tinh Yểu khéo léo từ chối bà.
Tống Mẫn cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng cũng không thể ép buộc.
Quả Quả đứng bên cạnh thầm bĩu môi. Cô Thẩm nhà họ sau này sẽ vào giới giải trí, làm sao có thể đi làm chuyên viên trang điểm được chứ?