Thẩm Vi Thanh đảo mắt khắp cả sảnh tiệc mà vẫn không thấy Thẩm Tinh Yểu đâu, gọi điện thoại thì mãi không ai bắt máy. Đang lúc anh sốt ruột đến mức sắp phải đi tìm người phụ trách sự kiện Nặc Thành thì vừa hay thấy Phùng Đào đang đi ra ngoài, vội vàng gọi lớn: “Anh Phùng!”
Phùng Đào nhìn lại, thấy Thẩm Vi Thanh đang bước nhanh về phía mình với vẻ mặt lo lắng, không khỏi hỏi: “Cậu sao thế?”
“Anh Phùng, không thấy chị em đâu cả, anh có thấy chị ấy không? Em liên lạc mãi không được.”
Phùng Đào lộ vẻ hơi kinh ngạc, nói: “Chị cậu về nhà rồi mà.” Thẩm Vi Thanh ngẩn ra, “Về nhà? Về lúc nào ạ?”
Phùng Đào nghĩ một chút, “Cũng gần nửa tiếng rồi, giờ này chắc cũng sắp về đến nhà rồi.”
Thẩm Vi Thanh cau mày, “Vậy sao chị ấy không nói gì với em?” “Cái này thì anh không biết, cô ấy đi cùng Ngụy tổng đấy.”
Thẩm Vi Thanh sững người trong giây lát, “Cái… cái gì? Đi cùng ai cơ?”
Phùng Đào không nhận ra có gì bất thường, tiếp tục trả lời: “Ngụy tổng đó.”
Gương mặt thanh tú của Thẩm Vi Thanh tối sầm lại, môi mỏng mím chặt, rồi rảo bước nhanh về phía lối ra.
Phùng Đào đứng ngây như phỗng tại chỗ, ban nãy mình nghe nhầm sao? Chết tiệt???
……
Vừa vào cửa, đèn còn chưa kịp bật, hai người đã quấn lấy nhau hôn lần nữa. Anh vẫn theo thói quen cắn nhẹ môi dưới của cô rồi kéo ra, chẳng đau chút nào mà lại khiến cô ngứa ngáy khó chịu không thôi. Sau khi cắn đủ, đôi môi m.ềm m.ại lại cọ xát, m.út lấy, day nghiến, quấn quýt trên môi cô, đầu lưỡi lướt nhẹ qua lại giữa hai bờ môi, khiến Thẩm Tinh Yểu ngứa ran, hơi thở bắt đầu dồn dập, bàn tay vốn đang vòng trên cổ anh bất giác siết chặt lại.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Ngụy Kính Nhất mở to mắt nhìn người đang ngửa đầu nhắm mắt trong vòng tay mình. Ánh trăng trong veo đậu trên gương mặt tinh xảo của cô, phủ lên một lớp dịu dàng khó tả.
Thẩm Tinh Yểu bỗng thấy người nhẹ bẫng, bị anh bế sốc lên. Cô khẽ kêu lên một tiếng rồi theo bản năng vòng chân quanh eo rắn chắc của anh.
Cùng lúc đó, chiếc lưỡi thô ráp luồn vào, l.i.ế.m láp không bỏ sót một góc nào. Trong không khí yên tĩnh vang lên tiếng “chụt chụt” mờ ám, cũng không biết nước bọt của ai bị nuốt xuống. Trong bóng tối, ngũ quan trở nên nhạy cảm lạ thường, cảm giác nóng bỏng tê dại xộc thẳng lên não.
Bàn tay bên dưới là sự m.ềm m.ại, ấm áp, đầy đặn. Hơi thở của Ngụy Kính Nhất dần trở nên gấp gáp, da thịt hai người bất giác nóng lên. Đôi môi không còn thỏa mãn ở đó nữa, li.ếm láp từ vành tai xuống đến cổ, khiến cô bật ra những tiếng r.ên r.ỉ không thể kiểm soát.
Một tiếng rên khẽ đè nén bật ra từ cổ họng Ngụy Kính Nhất. Anh nâng người trong lòng lên cao hơn một chút, dưới ánh trăng mờ ảo, rảo bước nhanh về phía phòng ngủ. Thẩm Tinh Yểu gục trên vai anh, ngửi mùi hương gỗ mun dễ chịu trên người anh, bộ não vốn đang hỗn loạn giây trước giờ lại tỉnh táo lạ thường.
Thật ra cô đã mơ hồ cảm nhận được điều gì đó. Nói thật, tiến độ của họ có phải hơi nhanh quá không? Vì vậy khoảnh khắc đó cô đã thoáng lên chút giãy giụa, do dự, nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi. Thật ra đâu phải chỉ đàn ông mới có ham m.uốn với phụ nữ, cô đối với Ngụy Kính Nhất cũng có, hơn nữa còn là d*c vọ.ng chiếm hữu mãnh liệt khác thường mà Ngụy Kính Nhất không hề hay biết, cô muốn anh hoàn toàn thuộc về một mình cô.
……
Thẩm Vi Thanh lao như bay về, xông đến cửa nhà Thẩm Tinh Yểu, giơ tay đập cửa rầm rầm. Dù sao tầng này cũng chỉ có nhà ba người họ, hiệu quả cách âm cũng tốt, nên cậu không hề kiêng dè mà gào lên: “Ngụy Kính Nhất! Ngụy Kính Nhất! Anh mở cửa cho em! Ngụy Kính Nhất!
Anh có nghe thấy không!”
Đợi anh ra, cậu nhất định phải đánh gãy chân anh! Dám dụ dỗ chị cậu rồi chạy mất!
“Ngụy Kính Nhất…” Đang đập cửa, bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng mở cửa, ngay sau đó, giọng nói lạnh nhạt thờ ơ của Ngụy Kính Nhất vang lên: “Nửa đêm nửa hôm, cậu đứng trước cửa nhà Yểu Yểu gọi anh mở cửa, cậu uống say rồi à?”
Thẩm Vi Thanh đột ngột im bặt, cứng đờ cả lưng, quay người lại, không thể tin nổi nhìn người đàn ông đang dựa vào cửa nhà mình, mặc một bộ đồ ngủ màu xanh lục đậm, trên tay còn cầm chiếc khăn lông trắng tinh, có lẽ vừa tắm xong, tóc đen vẫn còn ẩm ướt, lẩm bẩm: “Anh ở nhà anh?”
Ngụy Kính Nhất liếc cậu một cái, “Anh không ở nhà anh thì ở đâu?” “Nhưng anh Phùng nói… nói anh…”
Ngụy Kính Nhất lúc này mới chú ý đến vành mắt hơi đỏ và khớp tay đỏ ửng của cậu, mím chặt môi, hơi đứng thẳng người: “Vào đi!”
Thẩm Vi Thanh quay đầu liếc nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt của nhà chị gái, rồi cũng đi theo vào. Vào trong rất nhanh thấy Ngụy Kính Nhất cầm hộp thuốc đứng giữa phòng khách.
Ngụy Kính Nhất: “Còn nhìn gì nữa? Mau qua đây?” Thẩm Vi Thanh đi tới.
“Ngồi xuống.”
Ngụy Kính Nhất nhìn khớp tay sưng đỏ của cậu, vừa xịt thuốc cho cậu vừa nói: “Lớn từng này rồi, có phải trẻ con đâu, sao còn không biết quý trọng bản thân thế hả? Không biết tay cậu được bảo hiểm cả chục triệu à? Nếu để chị cậu thấy tay cậu thế này, cậu coi chừng đấy.”
Thẩm Vi Thanh vốn đang im lặng, nhưng nghe Ngụy Kính Nhất răn dạy một hồi thì không nhịn được mở miệng: “Thế này là tại ai?”
Ngụy Kính Nhất nhìn cậu một cái, “Trách anh à?”
Thẩm Vi Thanh hừ một tiếng, quay mặt đi không nói gì, nhưng đáp án đã rõ rành rành.
Ngụy Kính Nhất bôi thuốc xong cho cậu, cất hộp thuốc đi, rồi mới hỏi: “Thanh Thanh, cậu thật sự không thích anh làm anh rể cậu đến thế sao?”
Động tác của Thẩm Vi Thanh dừng lại. Cậu thật sự không thích Ngụy Kính Nhất làm anh rể mình sao? Thật lòng mà nói, không có. Bởi vì trong lòng cậu, Ngụy Kính Nhất là người anh quan trọng nhất chỉ sau anh ruột. Im lặng vài giây, cậu mới lên tiếng: “Không phải không thích.”
“Vậy là sao?” Ngụy Kính Nhất hỏi. “…Chỉ là… còn hơi chưa quen lắm thôi.”
Ngụy Kính Nhất đứng dậy, cất hộp thuốc vào ngăn tủ dưới TV, quay lại nhìn Thẩm Vi Thanh đang ngồi trên sofa: “Vậy sau này cậu có rất nhiều thời gian để làm quen. Được rồi, không còn sớm nữa, đi tắm rửa ngủ đi.” Nói xong, Ngụy Kính Nhất cũng chuẩn bị về phòng.
“Anh Ngụy.” Thẩm Vi Thanh gọi anh lại.
Ngụy Kính Nhất quay người nhìn cậu, thấy vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi, không biết mở lời thế nào của cậu, anh cụp mắt xuống, dường như hiểu được suy nghĩ của cậu, nói: “Đợi sau này cậu gặp được cô gái mình thích đến mức không thể không có cô ấy, cậu sẽ hiểu thôi.”
Tạo hình thảm đỏ của Thẩm Tinh Yểu được chia sẻ điên đảo trên mạng. Dưới sự điều hành của Phùng Đào, có thể nói là kinh diễm toàn mạng, hoàn toàn lấn át các tiểu hoa cùng ngày. Lượng fan Weibo tăng vọt trong khoảng thời gian cô ấy lên hot search, mà fan của cô sau đêm qua đã lập tức xuất hiện thêm một trạm tỷ mới. Ảnh các cô ấy dùng để mở trạm chính là ảnh cô bước trên thảm đỏ tại tiệc từ thiện Nặc Thành tối qua, loạt ảnh chưa chỉnh sửa đó không biết đã giúp Thẩm Tinh Yểu thu hút thêm bao nhiêu fan.
Đồng thời, vì Phùng Đào cố ý định hướng tạo hình thảm đỏ của Thẩm Tinh Yểu theo giới thời trang, cộng thêm khí chất thời thượng vốn có của Thẩm Tinh Yểu, cô nhanh chóng tạo được bước đột phá trong giới thời trang. Chỉ tính đến hiện tại, Phùng Đào đã nhận được lời mời chụp bìa của mấy tạp chí thời trang, trong đó có cả tạp chí “Tư Kho” thuộc Tứ Đại (Tứ đại tạp chí lớn).
Người liên hệ với Phùng Đào bên “Tư Kho” không phải ai khác, chính là Tống Mẫn. Sau khi xem được bài đăng về Thẩm Tinh Yểu đêm qua, trong đầu cô ấy chỉ còn lại một ý nghĩ: nhất định phải mời được Thẩm Tinh Yểu chụp bìa số tháng Chín, khí chất thời trang này quả là tuyệt đỉnh!
Sau khi hỏi ý kiến Thẩm Tinh Yểu và được xác nhận, Phùng Đào mới trả lời Tống Mẫn, đồng ý ký hợp đồng chụp bìa tháng Chín cho “Tư Kho”.
Bên này, Thẩm Tinh Yểu từ sáng sớm tỉnh dậy nhận được điện thoại của Phùng Đào, nói với cô về việc ký hợp đồng bìa tạp chí “Tư Kho”. Thẩm Tinh Yểu vẫn còn hơi mơ màng, đêm qua cô mơ cả đêm, nên chỉ đáp lại Phùng Đào cho có lệ, cúp máy xong lại ngã vật ra giường.
Đưa tay day nhẹ thái dương đau nhức, tất cả chuyện tối qua lại ùa về.
Khi cô bị đặt lên nệm giường m.ềm m.ại, anh phủ người lên, cứ ngỡ mọi chuyện tiếp theo sẽ thuận theo tự nhiên thì anh lại kịp thời dừng lại, vùi đầu vào hõm cổ trần của cô, hơi thở nóng bỏng nặng nề khiến xương cốt cô run rẩy.
“Ngụy Kính Nhất…” Giọng nói ngọt ngào như được ngâm trong hũ mật.
Ngụy Kính Nhất khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, nhưng ngay lập tức lại không kìm được mà rải một chuỗi nụ hôn khẽ dày đặc lên vùng cổ trắng nõn tinh tế, thoảng hương thơm thanh khiết của cô. Hôn một lúc lâu, anh mới rời khỏi người cô. Làn da trắng nõn lộ ra ngoài thật chói mắt. Cổ họng anh trượt xuống, đưa tay kéo lại vạt váy vô tình bị tốc lên rồi vuốt phẳng, sau đó kéo cô ngồi dậy.
Thẩm Tinh Yểu ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, hai trái tim nóng bỏng tương đồng áp sát vào nhau, đập rộn ràng.
Vòng ôm chặt khẽ nới lỏng, đôi môi nóng bỏng đặt lên vầng trán đầy đặn của cô, một nụ hôn đầy kiềm chế.
“Yểu Yểu, ngủ ngon.” Giọng nói khàn đặc nặng nề.
Tim Thẩm Tinh Yểu khẽ run, nhưng từ trước đó đã đoán được đêm nay sẽ dừng lại ở đây, nên chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
……
Thẩm Tinh Yểu vừa rửa mặt xong ra ngoài thì nghe thấy điện thoại rung liên hồi. Nhìn thấy mấy thông báo WeChat hiện lên trên màn hình khóa, người nhắn tin cho cô là Lâm Tuệ. Mở khóa ra thì thấy cô ấy gửi cho
mình mấy tấm ảnh tạo hình thảm đỏ tối qua ở tiệc từ thiện Nặc Thành, cuối cùng là ba dấu chấm hỏi.
Thẩm Tinh Yểu thấy buồn cười, trả lời tin nhắn của cô ấy. Kết quả tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại của Lâm Tuệ đã gọi tới.
“Alo, chị Tuệ? Chị về nước rồi ạ?”
“Em em em… Em bỏ nghề thiết kế đang tốt đẹp không làm? Chạy sang giới giải trí hả?”
Thẩm Tinh Yểu nhất thời không biết giải thích thế nào, bèn hẹn cô ấy ăn tối, nhân tiện nói rõ chuyện này, với lại, họ cũng đã lâu không gặp.
Cúp máy xong, Thẩm Tinh Yểu vào nhà thay quần áo, lấy túi xách, rồi lái xe đến chỗ hẹn với Lâm Tuệ.
Cô và Lâm Tuệ hẹn ở một nhà hàng tư nhân, Lâm Tuệ đến trước cô: “Đến rồi à?”
Lâm Tuệ, tổng biên tập của tạp chí “Tân Cách Thụy” thuộc Tứ Đại, năm nay vừa qua tuổi 40, nhưng bảo dưỡng tốt nên trông chỉ như ngoài 30, là nữ cường nhân điển hình trong giới thời trang. Cô quen biết Thẩm Tinh Yểu từ ba năm trước ở Paris. Lúc đó Thẩm Tinh Yểu mới chỉ là nhà thiết kế thiên tài nhỏ nổi danh trong học viện, còn Lâm Tuệ đã rất có tiếng tăm trong giới thời trang. Dù tuổi tác và kinh nghiệm cách biệt khá lớn, nhưng hai người có thể nói là vừa gặp đã thân, qua lại lâu dần thành đôi bạn vong niên.
Thẩm Tinh Yểu ngồi xuống đối diện, mặt mày tươi rói: “Chị Tuệ, lâu rồi không gặp nha.”
Lâm Tuệ liếc cô một cái, áo sơ mi bồng màu lục nhạt, quần jean sáng màu, mái tóc đen dài ngoan ngoãn xõa sau vai, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo trắng nõn thuần khiết. Cô ấy tuy thường trêu Tinh Yểu, rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc kiếm cơm nhưng lại cứ nhất quyết dựa vào tài năng, nhưng đó cũng chỉ là trêu thôi, ai ngờ cô lại thật sự chạy đi dựa vào nhan sắc kiếm cơm. “Đúng là lâu không gặp, lần trước gặp em vẫn là nhà thiết kế lớn, hôm nay gặp lại đã thành ngôi sao lớn rồi?”
Thẩm Tinh Yểu vội cười nói: “Không phải ngôi sao lớn đâu ạ, chỉ là tiểu minh tinh tuyến 18 thôi.”
Lâm Tuệ không nói gì, chỉ nhìn cô. Thẩm Tinh Yểu: “…”
Tuy cô là bạn vong niên với Lâm Tuệ, nhưng dù sao cũng khác với kiểu bạn thân từ nhỏ lớn lên cùng nhau như Đoạn Thính Nhạc. Hai người cách nhau hai mươi tuổi, có thể nói, Lâm Tuệ vừa là thầy vừa là bạn với cô, cô vừa yêu quý vừa kính trọng chị ấy.
Đợi phục vụ mang đồ ăn lên đủ, Lâm Tuệ mới hỏi: “Nói đi, rốt cuộc là thế nào? Chị vừa dẫn team chị đi công tác nước ngoài về là em đã chạy vào giới giải trí rồi?”
Thẩm Tinh Yểu cúi mắt, hai tay ôm chén trà nhỏ, “Chỉ là cảm thấy khá thú vị thôi ạ.”
Lâm Tuệ nhìn thấu ngay, “Nói dối.” Thẩm Tinh Yểu: “…”
Lâm Tuệ nhấp ngụm trà, “Nếu em không muốn nói, chị cũng không ép em phải nói cho chị biết rốt cuộc em từ bỏ thiết kế vì lý do gì…”
“Em không có từ bỏ thiết kế.” Sợ chị ấy không tin, cô lại nhấn mạnh một câu: “Em chưa bao giờ muốn từ bỏ thiết kế.”
“Được rồi, chị biết rồi.” Lâm Tuệ nhấp một ngụm trà, “Nhưng dù thế nào, chị hy vọng em có thể kiên trì với đam mê của mình, cứ làm theo trái tim là được.”
Trong lúc ăn cơm, Lâm Tuệ lại nghĩ đến tạo hình thảm đỏ của Thẩm Tinh Yểu. Xét theo con mắt của người làm thời trang chuyên nghiệp, tạo hình của cô vô cùng thành công, không hổ là nhà thiết kế thiên tài, đã phát huy triệt để lợi thế của bản thân. Nghĩ vậy, cô ấy mới nói ra mục đích thứ hai của mình hôm nay: “Bìa số tới của Tân Cách Thụy, em có hứng thú không?”
Thẩm Tinh Yểu suýt nữa làm rơi đũa: “Cái gì ạ?”
“Chị nói, chị muốn mời em chụp bìa cho số tới của Tân Cách Thụy.” Lâm Tuệ kiên nhẫn lặp lại.
“Chị Tuệ, chị nói nghiêm túc đấy chứ?”
Lâm Tuệ nhướng mày, “Chị trông không nghiêm túc lắm sao?”
“Không phải, Tứ Đại lại mời một người mới như em chụp bìa, chuyện này nghiêm túc thật sao?”
Lâm Tuệ coi như đã hiểu, “Tác phẩm đầu tay của em còn là phim chế tác lớn của đạo diễn La Gia Huy đấy thôi, có thấy em sợ đâu?”
Thẩm Tinh Yểu: “…”
“Hơn nữa, em quen chị ngày đầu à? Tình cảm là tình cảm, công việc là công việc, em thấy chị nhập nhằng tình cảm với công việc bao giờ chưa?” Lâm Tuệ liếc cô một cái, chỉ trách cô không biết có hiểu lầm gì về gương mặt và khí chất của bản thân không nữa?
“Được rồi được rồi, chuyện này em không cần bận tâm, sau này chị sẽ nói chuyện với quản lý của em, quản lý của em là Phùng Đào đúng không, tiểu công chúa của Hạo Nguyệt?”
Thẩm Tinh Yểu: “…Chị Tuệ bớt lướt mạng lại đi ạ.”
Ăn cơm xong, hai người tạm biệt nhau trước cửa nhà hàng rồi ai về xe nấy lái đi.