Sau khi tạm biệt Lâm Tuệ, Thẩm Tinh Yểu đang chuẩn bị lái xe về nhà thì nhận được điện thoại của Ngụy Kính Nhất trên đường. Cô đeo tai nghe Bluetooth lên, giọng Ngụy Kính Nhất truyền đến: “Tỉnh rồi sao?”
Nghe vậy, Thẩm Tinh Yểu nói: “Em tỉnh lâu rồi nhé? Em ra ngoài một chuyến, ăn cả cơm trưa rồi đây này.”
“Ồ? Ra ngoài à? Ăn trưa với ai thế?” Thẩm Tinh Yểu kể lại cho anh nghe.
“Ăn một bữa cơm mà đã chốt được bìa tạp chí Tân Cách Thụy rồi.” “Vâng ạ.”
Ngụy Kính Nhất bật cười, “Giỏi quá, lợi hại thật.”
Thẩm Tinh Yểu “hứ” một tiếng. Phía trước là đèn đỏ, cô dừng xe lại, hỏi: “Đúng rồi, anh ăn trưa chưa?”
Ngụy Kính Nhất nghe giọng Thẩm Tinh Yểu truyền đến, bất giác ngẩng đầu liếc nhìn Tề Minh đang bận rộn bên bàn trà, nói: “Vẫn chưa.”
“Vậy có muốn em mua mấy món mang qua cho anh không?” “Bây giờ sao?”
“Anh có muốn không?” “Muốn.”
“Vậy anh đợi em nhé.” “Được.”
Cúp máy xong, Thẩm Tinh Yểu quay đầu xe ở giao lộ phía trước.
Tề Minh vừa bày biện cơm xong thì nghe thấy Ngụy Kính Nhất phía sau nói: “Tề Minh, cậu dọn hết mấy thứ này đi.”
Qua giọng điệu của tổng giám đốc Ngụy lúc gọi điện vừa rồi, Tề Minh đã đoán được người đầu dây bên kia là ai, nói: “Vâng.” Thế là phần cơm vừa bày ra lại được anh đậy lại cẩn thận mang ra ngoài. Vừa ra ngoài thì chạm mặt thư ký Hạ đang chuẩn bị đi ăn cơm.
“Thư ký Hạ?”
Thư ký Hạ quay người lại, nhìn thấy phần cơm anh ta vừa xách vào chưa được bao lâu, hỏi: “Tổng giám đốc Ngụy vẫn đang bận ạ? Lại không ăn cơm sao?” Là thư ký và trợ lý đặc biệt của Ngụy Kính Nhất, họ đương nhiên biết rõ một khi Ngụy Kính Nhất bận rộn thì thường xuyên bỏ bữa.
“Ăn chứ, nhưng chắc phải đợi một lát. Đúng rồi, định đi ăn cơm à?” Thư ký Hạ gật đầu, “ừ”
Tề Minh giơ giơ phần cơm trên tay, “Vậy đi cùng nhau nhé?” Thư ký Hạ sửng sốt một chút, “Cùng nhau? Ăn phần này ạ?” “Ừ.” Tề Minh gật đầu.
“Vậy chúng ta ăn thì tổng giám đốc Ngụy ăn gì ạ?”
“Lát nữa sẽ có người mang đến cho anh ấy, không cần chúng ta bận tâm đâu.”
Tề Minh vừa nói vậy, thư ký Hạ hiểu ra ngay. Chuyện tổng giám đốc Ngụy yêu đương không phải là bí mật gì trong phòng thư ký của họ, họ đã biết từ lâu rồi, nhưng tổng giám đốc Ngụy bảo vệ bạn gái quá kỹ, có lẽ ngoài trợ lý Tề ra thì cả phòng thư ký không có người thứ hai biết bạn gái của tổng giám đốc Ngụy rốt cuộc là ai.
Tề Minh liếc cô một cái, nhìn thoáng qua là biết cô đang nghĩ gì, nói: “Có một số chuyện tốt nhất là không nên tò mò.”
Thư ký Hạ gật đầu theo phản xạ. Làm việc ở phòng thư ký mấy năm nay, chuyện này cô ta tự hiểu rõ.
……
Khi sắp đến tòa nhà công ty của Ngụy Kính Nhất, Thẩm Tinh Yểu mới ý thức được, lát nữa cô phải vào bằng cách nào. Nếu là thân phận người thường trước đây, cô hoàn toàn có thể đến thẳng quầy lễ tân, gọi điện thoại bảo Ngụy Kính Nhất cho cô lên. Nhưng bây giờ với thân phận nghệ sĩ, cô không dám.
Đang định gọi điện thoại cho Ngụy Kính Nhất thì điện thoại của anh lại gọi tới.
“Yểu Yểu, đến đâu rồi?”
Thẩm Tinh Yểu nhìn ra ngoài, “Sắp đến rồi.” “Vậy anh xuống đón em ngay đây.”
Thẩm Tinh Yểu: “???”
“Khoan đã, anh xuống đón em? Đón ở đâu?”
Giọng Ngụy Kính Nhất trầm xuống, “Em muốn anh đón em ở đâu?”
Thẩm Tinh Yểu: “… Em đang nói nghiêm túc đấy, em vừa còn đang nghĩ lát nữa đến nơi thì làm sao để lên đây.”
Ngụy Kính Nhất đương nhiên biết cô đang băn khoăn điều gì, “Hôm nay em lái xe nào?”
“Chiếc Audi ấy ạ.” “Biển số Kinh C*****?”
Thẩm Tinh Yểu kinh ngạc, “Sao anh còn thuộc cả biển số xe của em thế?”
Ngụy Kính Nhất đáp lại ba chữ, “Trí nhớ tốt.” Thẩm Tinh Yểu: “…”
“Anh bảo người nhập biển số xe của em vào ngay đây, lát nữa em cứ lái thẳng vào gara là được. Sau khi vào em sẽ thấy một làn đường chuyên dụng màu xanh lá, cứ lái theo đó là được, anh đợi em ở đó.”
“Vâng.”
Tập đoàn Ngụy Thị có chỗ đậu xe miễn phí, nhưng dù là nhân viên mới hay cũ, mỗi lần ra vào đều phải hạ cửa sổ chào hỏi và xác nhận thẻ làm việc cùng khuôn mặt có khớp với nhân viên an ninh trực gara hay không. Đương nhiên, ngoài ra cũng có loại biển số xe được miễn kiểm tra đã được ghi nhận, nhưng đó đều là quyền lợi chuyên dụng của người nhà trong tập đoàn Ngụy Thị. Mấy năm gần đây, bên họ về cơ bản không ghi nhận thêm chủ xe mới nào.
Tề Minh đích thân đi ghi nhận. Sau khi ghi xong thông báo xuống dưới, sau này hễ chiếc xe này ra vào đều được miễn kiểm tra. Ở tập đoàn Ngụy Thị, có thể nói Tề Minh đại diện cho Ngụy Kính Nhất, người phụ trách tự biết tuân theo sắp xếp mà thông báo xuống.
Thẩm Tinh Yểu quả nhiên thuận lợi lái xe vào gara ngầm của tập đoàn Ngụy Thị, quả nhiên nhìn thấy một làn đường chuyên dụng màu xanh lá. Lái một đoạn thì thấy người đàn ông đang đứng ở đó. Cô đỗ xe xong, tắt máy mở cửa rồi chạy chậm về phía người đó.
Ngụy Kính Nhất hơi cúi người ôm trọn người chạy tới vào lòng. Thẩm Tinh Yểu vòng tay qua cổ anh, hôn lên đôi môi m.ềm m.ại của anh một cái, “Đợi lâu chưa?”
“Cúp máy là xuống ngay.” Anh áp môi vào môi cô nói. Thẩm Tinh Yểu: “Xuống sớm thế làm gì?”
“Không muốn để em đợi anh.”
Thẩm Tinh Yểu cắn nhẹ môi dưới của anh, “Anh thật sự càng ngày càng biết nói lời ngon tiếng ngọt rồi đấy.”
Ngụy Kính Nhất véo nhẹ vòng eo thon thả, bế bổng cô lên. Thẩm Tinh Yểu vội vàng ôm chặt lấy anh, căng thẳng nhìn quanh một vòng, “Anh mau thả em xuống, bị người ta nhìn thấy thì làm sao?”
Ngụy Kính Nhất ôm cô đi về phía cửa thang máy, “Đây là làn đường chuyên dụng của anh, không ai vào được đâu.”
Thẩm Tinh Yểu “hứ” một tiếng, ấn nút thang máy đang chuẩn bị đi vào thì cô bỗng phản ứng lại, “Cơm cơm, cơm em mang cho anh còn chưa lấy kìa.”
Nói xong, hai người nhìn nhau, không nhịn được phá lên cười.
Thẩm Tinh Yểu mở hộp cơm đặt lên bàn trà. Ngụy Kính Nhất liếc nhìn, đều là món anh thích. Cô đưa bát đũa cho anh, “Ăn đi anh.”
“Ăn cùng anh không?”
Thẩm Tinh Yểu lắc đầu, “Thôi,em ăn với chị Tuệ nhiều lắm rồi, ăn không nổi nữa.” Cô không ăn, nhưng lại khoanh chân ngồi trên thảm, chống tay lên cằm nhìn Ngụy Kính Nhất ăn. Ngón tay thon dài rõ khớp xương cầm đũa, đôi môi mỏng hơi cử động, đẹp không tả xiết.
Ngụy Kính Nhất liếc nhìn cô, bỗng nhếch môi, “Đẹp đến thế sao?” Thẩm Tinh Yểu gật đầu thành thật, “Anh đẹp nhất.”
Ngụy Kính Nhất: “… Cũng chỉ có em dám nói.” “Nói thật cũng không được sao?”
“Được được.”
Thẩm Tinh Yểu nhìn chằm chằm một lúc rồi đứng dậy, tò mò ngó nghiêng xung quanh, cuối cùng dừng lại trước một giá sách, cảm thấy giá sách này có chút kỳ lạ không rõ nguyên nhân, bèn hỏi Ngụy Kính Nhất: “Giá sách này của anh lạ thật đấy.”
Ngụy Kính Nhất hỏi: “Lạ chỗ nào?”
“Không biết, chỉ là cảm giác thôi.” Cảm giác của cô trước giờ khá chuẩn.
“Chỗ này không phải là căn cứ bí mật gì đấy chứ?” Cô hỏi.
Ngụy Kính Nhất nói: “Thấy con rùa vàng đặt trên giá sách không?” Thẩm Tinh Yểu nhìn sang, “Thấy rồi ạ.”
“Xoay sang trái một vòng, rồi xoay sang phải nửa vòng.”
Thẩm Tinh Yểu mở to mắt, vừa làm theo vừa nói: “Thật sự có căn cứ bí mật à?” Vừa dứt lời, giá sách vốn liền một khối đột nhiên tách ra từ hai bên, một mùi hương gỗ mun quen thuộc tỏa ra từ bên trong. Nhìn vào, bên trong lại là một phòng nghỉ?!
Thẩm Tinh Yểu quay đầu nhìn Ngụy Kính Nhất, “Phòng ngủ?”
Ngụy Kính Nhất cười nói: “Ừ, đôi khi làm việc quá muộn thì có thể nghỉ ngơi ở đây.”
Thẩm Tinh Yểu đi vào, phát hiện phòng nghỉ này thật sự rất lớn, có giường, có sofa, còn có cả phòng vệ sinh, đúng chuẩn một phòng ngủ tiêu chuẩn. Cửa sổ đang mở, ánh nắng chiếu thẳng lên nệm giường m.ềm m.ại, gió nhẹ thổi tung rèm cửa, đẹp đến mức hơi vô thực.
“Phòng nghỉ này của anh cũng tốt quá đi!” Thẩm Tinh Yểu kinh ngạc thốt lên.
Ngụy Kính Nhất đi tới, thấy cô đang đứng bên cửa sổ, nét mặt dịu dàng, “Nơi này sẽ chia sẻ cùng em.”
Thẩm Tinh Yểu quay người, “Chia… sẻ cùng em?” “Ừ, ngoài anh ra, em là người đầu tiên bước vào đây.”
Thẩm Tinh Yểu: “Anh trai em cũng chưa vào bao giờ sao?” “Chưa.”
Thẩm Tinh Yểu đi đến mép giường, ngồi xuống, “Nệm này mềm thật.”
Ngụy Kính Nhất đi về phía cô, nửa quỳ xuống trước mặt cô, một tay vén tóc cô, “Buổi chiều có việc gì bận không?”
Thẩm Tinh Yểu nghĩ nghĩ, “Không có.”
“Vậy đợi anh cùng tan làm về nhà được không?”
Thẩm Tinh Yểu bị đôi mắt sâu thẳm của anh cuốn hút, bất giác gật đầu, “Vâng.”
Ngụy Kính Nhất nhìn cô, đôi mắt dịu dàng như chứa đựng cả hồ nước non xanh, khiến lòng anh hướng về, trái tim như được nhét đầy bông m.ềm m.ại. Yết hầu khẽ trượt, anh bỗng đứng dậy nhoài người tới, bàn tay đặt lên bờ vai mảnh khảnh của cô khẽ đẩy, Thẩm Tinh Yểu thuận thế ngã xuống, còn anh thì đè lên. Trước mắt phủ một bóng đen, sau đó môi cô bị hôn lấy.
Anh dùng răng khẽ cắn lớp thịt môi non mềm, như đang thưởng thức viên kẹo dẻo QQ. Nụ hôn day dưa trên môi gần một phút, khiến đôi môi nhạt màu của cô bị giày vò đến đỏ mọng mềm nát, lúc này anh mới tấn công mạnh mẽ, quét qua mọi ngóc ngách trong khoang miệng, công thành chiếm đất, tiếng m.út hôn vang lên, nuốt trọn mọi tiếng rên vụn vặt của cô vào bụng.
Ánh nắng vàng buổi chiều chiếu lên hai người trên giường, hiện lên vẻ dịu dàng quyến luyến khó tả.
……
Phùng Đào chân trước vừa ký hợp đồng bìa tạp chí “Tư Kho” cho Thẩm Tinh Yểu, chân sau đã nhận được điện thoại của tổng biên tập Tân Cách Thụy, Lâm Tuệ. Bởi vì anh từng dẫn dắt một ảnh đế và một ảnh hậu, hai người đều từng hợp tác với Tân Cách Thụy, nên anh và Lâm Tuệ cũng xem như bạn bè khá thân.
“Chị Lâm, lần này là để mắt đến ai thế?” Anh cười trêu.
“Đúng là để mắt đến người dưới trướng cậu đấy.” Lâm Tuệ nói.
Phùng Đào vốn chỉ nói đùa, ai ngờ Lâm Tuệ lại trả lời nghiêm túc như vậy, anh không khỏi ngồi thẳng người dậy, nhưng vẫn có chút không tin được, “Thật hay giả ạ?”
“Đương nhiên là thật. Bìa số tới của Tân Cách Thụy, chị muốn ký với người dưới trướng cậu…” Lâm Tuệ dừng lại một chút, nói: “Tinh Yểu.”
Phùng Đào bật dậy khỏi ghế, tưởng mình nghe lầm, “Ký với ai ạ?” “Tinh Yểu.” Lâm Tuệ lặp lại.
Phùng Đào: “Chị Lâm, chị không đùa em đấy chứ?”
Đầu dây bên kia Lâm Tuệ nói: “Chị là loại người sẽ đùa với cậu sao?”
Phùng Đào nghĩ một chút, đúng là không phải. Anh ta cau mày suy nghĩ một lát, lẽ nào là vì tạo hình thảm đỏ thành công hôm qua của sếp nhỏ? Anh ta thừa nhận hôm qua sếp nhỏ dưới sự điều hành của đội ngũ đã lấn át các tiểu hoa tại hiện trường, bài PR cũng thổi phồng lên tận mây xanh, cũng nhờ đó mà giành được bìa “Tư Kho”. Nhưng nói có thể giành được bìa “Tân Cách Thụy” thì anh ta vẫn hơi không tin, dù sao “Tân Cách Thụy” cũng không phải chỉ đơn thuần nhìn tạo hình và bài PR. Hay là, đây lại là tài nguyên do mấy vị Phật lớn sau lưng sếp nhỏ đưa tới?
Thế là anh ta thăm dò hỏi: “Chị Lâm, có phải chị nhận được cuộc điện thoại nào không ạ?”
Lâm Tuệ vừa nghe là biết Phùng Đào nghĩ gì,nên nói: “Không có, chị chỉ đơn thuần là thưởng thức Tinh Yểu, nhìn trúng độ hot của cô ấy.”
Phùng Đào nghe vậy, tuy cảm thấy có chút khó tin, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của anh ta. Loại tài nguyên cao cấp đưa đến tận cửa thế này, trông anh ta có ngốc đến mức từ chối không? Với lại, kế hoạch ban đầu của anh ta chính là nâng đỡ Tinh Yểu theo hướng giới thời trang, bìa tạp chí top đầu Tứ Đại như Tân Cách Thụy đương nhiên cũng nằm trong kế hoạch của anh ta, chỉ là không ngờ kế hoạch lại vượt mức nhanh như vậy!
Phải nói Phùng Đào và Tô Vi Sơ hoàn toàn có chung suy nghĩ. Trên đời này không có sự công bằng tuyệt đối, trong giới này lại càng như vậy.
Có những người vừa sinh ra vạch đích đã định sẵn cao hơn người khác, cho nên sếp nhỏ không cần quá mức chiều theo quy tắc của giới giải trí. Nhà cô ấy có tài nguyên, cô ấy còn có bối cảnh, người có thể đi ngang trong giới giải trí như vậy tại sao phải nhún mình cầu toàn?
Trao đổi nội dung hợp đồng với Lâm Tuệ qua điện thoại, xác định thời gian ký kết xong, cúp máy, Phùng Đào lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Tinh Yểu: “Tiểu Yểu, tin vui lớn! Bên Tân Cách Thụy liên hệ với anh muốn ký với em bìa số tới của họ!”
Cách cả đường dây điện thoại, Thẩm Tinh Yểu cũng có thể nghe ra sự kích động trong giọng nói của anh, cô đáp: “Ồ, em biết rồi.”
Phùng Đào cảm thấy có chút không ổn, phản ứng của cô không khỏi quá bình tĩnh rồi đi?
“Sao em có vẻ không hề bất ngờ chút nào vậy?” “Ừm… Vì em biết rồi.”
“Em biết rồi? Em biết từ khi nào?” Phùng Đào kinh ngạc. Thẩm Tinh Yểu: “Hôm qua.”
“Hả?”
“Hôm qua em mới ăn tối với chị Tuệ xong.”
Phùng Đào lại lần nữa bật dậy khỏi ghế. Hôm qua? Cùng Lâm Tuệ? Ăn tối? Mấy từ này tách ra anh ta đều hiểu, sao ghép lại có vẻ hơi khó lý giải thế nhỉ?
Thẩm Tinh Yểu: “… Chị Tuệ không nói với anh là em quen chị ấy à?” “Hai người quen nhau sao?” Phùng Đào hỏi lại.
Nghe vậy, Thẩm Tinh Yểu mới thật sự xác nhận Lâm Tuệ không hề nói với Phùng Đào chuyện họ quen nhau. Cô cười một tiếng, tự mình làm lộ thì tự mình phải đỡ, cũng không che giấu nữa, nói thẳng: “Ừm, đúng vậy ạ.”
“Đù…” Chữ “móa” bị Phùng Đào nuốt ngược vào bụng. Anh ta thật sự không ngờ sếp nhỏ lại quen biết Lâm Tuệ? Hơn nữa xem ra còn là quan hệ rất tốt, dù sao Lâm Tuệ trong giới của họ nổi tiếng là lạnh lùng, dù có hợp tác cũng rất ít khi thấy chị ấy ăn cơm riêng tư với nghệ sĩ, huống chi là khi chưa có tiền đề hợp tác.
“Rốt cuộc em còn bao nhiêu bất ngờ mà anh không biết nữa đây?”
Thẩm Tinh Yểu cảm thấy câu nói này hơi quen thuộc một cách khó hiểu, có điều hình như cô có rất nhiều bất ngờ mà anh ta không biết thật.