Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 50

Thẩm Tinh Yểu và Ngụy Kính Nhất người trước người sau rời khỏi studio. Tề Minh đã sao chép bức ảnh kia từ máy ảnh của nhiếp ảnh gia, xóa bản gốc rồi mới trả lại máy ảnh cho anh ta, lịch sự mỉm cười: “Vất vả rồi, mong chờ lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta.”

 

Giám chế và nhiếp ảnh gia đều sững sờ vài giây, mãi đến khi Tề Minh cũng ra khỏi studio, hai người mới phản ứng lại.

 

Giám chế: “Lần gặp mặt tiếp theo? Ý Ngụy tổng là đã xác định hợp tác với chúng ta rồi sao?”

 

Nhiếp ảnh gia: “Hình như tôi biết được chuyện gì đó không nên biết rồi.”

 

Hai người gần như đồng thanh, sau đó lặng lẽ nhìn nhau, thấy được cảm xúc phức tạp trong mắt đối phương. Cuối cùng giám chế nói: “Cái này… Ngụy tổng có phải có quan hệ gì đó với Tinh Yểu không?”

 

Nhiếp ảnh gia nhún vai, “Chuyện này xem ra khá rõ ràng rồi.”

 

Giám chế lúc này mới bừng tỉnh ngộ, hai người này chắc chắn có quan hệ, nếu không đường đường là Ngụy tổng, một người đàn ông kiếm tiền tính bằng phút, sao có thể ở lại đây lâu như vậy, điều này căn bản là không hợp lý.Anh ta đột nhiên nhớ lại lúc Ngụy tổng mới bước vào, trên môi hình như có dấu vết nhàn nhạt, là dấu gì nhỉ… Dấu răng!

 

Đôi mắt giám chế tức thì trợn tròn, một ý nghĩ từ từ lóe lên trong đầu, nếu giám chế nhớ không lầm, Tinh Yểu năm nay còn chưa đến hai mươi tuổi, mà Ngụy tổng năm nay hẳn là hai mươi bảy tuổi, hai người này

 

kém nhau bảy tuổi?? Anh ta hơi cứng đờ nhìn sang nhà quay phim bên cạnh, “… Hẳn là không phải như tôi tưởng tượng đâu nhỉ?”

 

Nhiếp ảnh gia lướt xem máy ảnh của mình, xác nhận bức ảnh kia đã được sao chép và xóa sạch sẽ, nhướn mày, thuận tiện hỏi ngược lại: “Anh tưởng tượng thế nào?”

 

Giám chế há miệng, rồi lại mím chặt, anh ta không dám nói.

 

 

Ra khỏi tòa nhà Mộng Hi, sắc trời bên ngoài đã tối hẳn. Một dải đèn neon rực rỡ kéo dài vài dặm, xe cộ qua lại không ngớt, khoảng thời gian này vẫn náo nhiệt như cũ. Quảng trường bên ngoài đường xe chạy người đi lại như mắc cửi, mang theo sự ồn ào náo động đặc trưng của Bắc Kinh.

 

“Ục ục ——” tiếng động trong xe vang lên quá rõ ràng.

 

Ngụy Kính Nhất nhìn sang cô, Thẩm Tinh Yểu theo bản năng chớp mắt vài cái.

 

Đáy mắt anh ánh lên ý cười: “Đói bụng rồi?”

 

Thẩm Tinh Yểu đưa tay sờ cái bụng lép kẹp, “Ừm, buổi trưa em chẳng ăn được mấy.”

 

“Vậy chúng ta đi ăn cơm bây giờ, ăn xong rồi về nhà?” “Nhưng em muốn ăn đồ anh nấu hơn.”

 

Ngụy Kính Nhất lập tức đồng ý, “Vậy chúng ta về nhà, anh nấu cho em.”

 

Thẩm Tinh Yểu dựa lưng vào ghế phụ, gật đầu, “Được ạ.”

 

Bộ dạng cực kỳ ngoan ngoãn lúc này của cô làm đáy lòng Ngụy Kính Nhất m.ềm m.ại hẳn đi.

 

Vào cửa, Thẩm Tinh Yểu bật đèn huyền quan lên, “Đợi một chút là anh có thể…”

 

“Em có quên lúc trước đã nói gì với anh không?” Ngụy Kính Nhất bỗng nhiên mở miệng.

 

Thẩm Tinh Yểu quay người lại, “Cái gì ạ?” Hình như cô thật sự quên mất rồi.

 

Ngụy Kính Nhất lại không trả lời cô, mà im lặng tiến tới, bàn tay ôm lấy vòng eo cô, kéo cô dựa sát vào người mình, anh lại hỏi: “Vẫn chưa nhớ ra sao?” Hai người lúc này dựa rất gần, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô.

Nếu nói một giây trước còn chưa nhớ ra, thì giây này cô nhớ rõ mồn một rồi.

 

“Hay là ăn cơm trước đã nhé.”

 

Sắc mặt anh tối lại không rõ, nói: “Bây giờ.”

 

Thẩm Tinh Yểu nhìn vẻ mặt cố chấp của anh, hết cách, đành vươn tay ôm lấy cổ anh, không chút ngượng ngùng nào đưa môi mình lên. Môi anh hơi khô, cô cọ xát vài cái rồi từ từ vươn đầu lưỡi, chạm vào đôi môi m.ềm m.ại.

 

Lưng Ngụy Kính Nhất tức thì căng cứng, bàn tay ôm eo cô không nhịn được hơi dùng sức, Thẩm Tinh Yểu đau khẽ kêu lên một tiếng. Chính tiếng kêu đó đã khiến Ngụy Kính Nhất, người nãy giờ vẫn nhẫn nhịn sự trêu chọc của cô, phút chốc đảo khách thành chủ. Ngay khoảnh khắc môi cô hé mở, đầu l.ưỡi nó.ng b.ỏng chen vào, khoang miệng tràn ngập hơi thở mát lạnh mà quen thuộc của anh.

 

Sau khi nụ hôn kết thúc, Thẩm Tinh Yểu thở hổn hển, dựa vào ngực anh hồi lâu, cuống lưỡi lúc này vẫn còn tê rần, thậm chí giờ phút này vẫn có thể cảm nhận rõ ràng lực đạo đầu lưỡi anh khuấy đảo trong khoang miệng cô, kinh tâm động phách.

 

Hồi phục lại một lúc, cô mới mở miệng: “Bây giờ có thể đi nấu cơm được chưa?”

 

Ngụy Kính Nhất dùng trán thân mật cọ vào trán cô, lúc này mới buông cô ra, “Muốn ăn gì?”

 

“Trong tủ lạnh còn nguyên liệu gì thì làm cái đó đi ạ.” “Được.”

 

Ngụy Kính Nhất bắc nồi cơm lên, vừa định lấy rau trong tủ lạnh ra rửa, chuông cửa ở huyền quan bỗng nhiên vang lên. Thẩm Tinh Yểu vừa đi ra ngoài vừa nói với Ngụy Kính Nhất: “Anh cứ làm đi, em ra mở cửa.”

 

Nhìn qua mắt mèo, Thẩm Tinh Yểu trợn tròn mắt, không phải chứ? Cô cô cô… nhìn thấy ai vậy?? Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn Ngụy Kính Nhất trong bếp, phản xạ có điều kiện chạy về phía bếp, hạ thấp giọng gọi: “Ngụy Kính Nhất!”

 

Ngụy Kính Nhất đóng cửa tủ lạnh, nhìn cơn lốc nhỏ chạy vào, đưa tay túm lấy cổ tay cô, “Mau mau mau mau…” lắp bắp đến nỗi không nói được một câu hoàn chỉnh.

 

“Yểu Yểu, em sao vậy?Ai bên ngoài thế?”

 

Thẩm Tinh Yểu cố gắng hít một hơi thật sâu, “Ba… Ba mẹ em… Anh trốn đi một chút!”

 

Ngụy Kính Nhất nhìn cô, đôi mắt khẽ lóe lên, trốn?

 

Thẩm Tinh Yểu không chú ý đến ánh mắt thoáng qua đó của Ngụy Kính Nhất, mà hoảng loạn cởi tạp dề trên eo anh ném lên đảo bếp, kéo người ra khỏi bếp rồi nhìn quanh tìm chỗ có thể trốn, “Trốn… trốn đâu bây giờ?” Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở phòng ngủ của cô, “Vào phòng ngủ trốn tạm được không?”

 

Ngụy Kính Nhất nhìn vẻ kinh hoảng rõ ràng trên mặt cô, đôi mắt vững vàng gật đầu.

 

Thẩm Tinh Yểu lập tức thở phào nhẹ nhõm, đẩy anh về phía phòng ngủ, “Vậy khi nào em bảo anh ra thì anh hẵng ra nhé.”

 

Chờ Ngụy Kính Nhất đóng cửa phòng ngủ lại, Thẩm Tinh Yểu thuận tay chỉnh trang lại một chút, ho nhẹ một tiếng, lúc này mới đi về phía cửa.

Chuông cửa ở huyền quan vẫn còn vang, có lẽ vì quá lâu cô không đáp lại, giọng của Tô Tinh Dã từ bên ngoài truyền vào.

 

“Yểu Yểu?”

 

“Yểu Yểu, con có nhà không?”

 

Thẩm Tinh Yểu hít sâu một hơi, chạy chậm tới, đưa tay mở cửa lớn. Đứng ngoài cửa đúng là vợ chồng Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã. Nhiều năm trôi qua, năm tháng dường như đặc biệt ưu ái họ, dung mạo vẫn như xưa, chỉ tăng thêm phần trí thức và nho nhã được thời gian thấm đượm.

 

Một giây trước khi mở cửa, cô còn chìm trong sự kinh hoảng thất thố, nhưng lúc này nhìn thấy ba mẹ đã quá lâu không gặp, gương mặt quen thuộc khiến cô thoáng chốc quên hết kinh hoảng, lòng tràn đầy vui mừng, thậm chí còn có chút muốn khóc, gọi một tiếng “Ba mẹ” rồi không nhịn được lao vào lòng Tô Tinh Dã. Mùi hương quen thuộc trên người ba mẹ làm cô an tâm lạ thường.

 

Tô Tinh Dã đau lòng ôm cô vào lòng, “Yểu Yểu, đang yên đang lành, sao vậy con?”

 

Thẩm Tinh Yểu quyến luyến vùi má vào vai cổ Tô Tinh Dã, giọng nghèn nghẹn nói: “… Không sao ạ, con chỉ là nhớ ba mẹ quá thôi.”

 

Tô Tinh Dã dịu dàng vỗ nhẹ lưng cô, “Ba mẹ cũng rất nhớ các con, nhớ con nhất.”

 

Thẩm Tinh Yểu tựa vào vai Tô Tinh Dã, hơi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, Thẩm Vọng Tân cười đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu m.ềm m.ại của cô, “Ba mẹ vừa xuống máy bay là đến thăm con ngay, là nhớ con nhất rồi.”

 

Nghe vậy, Thẩm Tinh Yểu lúc này mới chú ý đến vali hành lý trong tay họ, “Vậy ba mẹ có phải chưa ăn cơm không ạ?”

 

“Chưa, con ăn chưa? Nếu chưa ăn thì ba chúng ta cùng ra ngoài ăn.”

 

“Con cũng chưa ăn.” Thẩm Tinh Yểu lùi về sau một chút, “Ba mẹ cứ kéo hành lý vào đã ạ.”

 

Vào cửa thay giày, ngay lúc Thẩm Vọng Tân định tự mình mở tủ giày lấy dép lê, Thẩm Tinh Yểu như nghĩ tới điều gì, nhanh chân mở tủ giày trước ông, “Ba, để con, để con.”

 

Thẩm Vọng Tân cười một tiếng, “Tích cực vậy sao?”

 

Thẩm Tinh Yểu ngượng ngùng cười hai tiếng, hơi nghiêng người che tủ giày, thò tay vào trong khẽ đẩy cái gì đó vào sâu hơn một chút, sau đó lấy ra hai đôi dép lê hoàn toàn mới, mở ra đặt dưới chân họ, “Ba mẹ, thay giày ạ.”

 

“Ba, ba cứ kéo hành lý vào đi ạ.” Thẩm Tinh Yểu nói, thuận tiện nhanh tay xếp gọn đôi dép họ vừa thay ra.

 

Hai vợ chồng nhìn nhau, hơn nửa năm không gặp, con gái thật sự càng ngày càng chu đáo.

 

“Ba mẹ, con đi rót nước cho ba mẹ.” Nói xong, cô đi về phía bếp, thuận tay cuộn chiếc tạp dề đặt trên đảo bếp nhét vào ngăn tủ bên cạnh.

 

Thẩm Tinh Yểu đang rót nước, giọng Thẩm Vọng Tân truyền tới, “Về nước rồi lại đổi sang uống nước ấm à?” Ông rõ nhất con gái mình vào mùa hè thích uống nước khoáng thế nào, đặc biệt là loại nước khoáng ướp lạnh. Lúc chưa ra nước ngoài còn đỡ, vì trong nhà có người quản, sau này ra nước ngoài không ai trông coi, con bé vứt nước ấm ra sau đầu. Mấy năm trước đến thăm con bé, đặc biệt là mùa hè, tủ lạnh toàn nước khoáng.

 

Thẩm Tinh Yểu: “… Ừm, không phải ba thường nói nên uống nước ấm sao ạ?” Nước ấm cũng không phải cô đun, là Ngụy Kính Nhất đun.

 

Thẩm Vọng Tân dựa vào cạnh đảo bếp, đưa tay mở cửa tủ lạnh, kinh ngạc phát hiện, bên trong tủ lạnh lại để đầy ắp rau củ quả, trái cây sữa

 

chua, xếp gọn gàng ngăn nắp. Ông nhất thời chấn kinh, hỏi: “Đều là con mua?”

 

“… Đều là Thính Nhạc mua.” Cách sử dụng bạn thân chuẩn xác. “Thính Nhạc biết nấu cơm à?” Thẩm Vọng Tân nghi ngờ.

“À… Cậu ấy gần đây nói muốn học nấu ăn, nên mua một ít.”

 

Thẩm Vọng Tân gật gật đầu, lại chú ý đến nồi cơm đang hấp trên bếp, “Con còn nấu cơm nữa?”

 

“… Vâng, thấy lần trước Thính Nhạc làm cũng ổn, con cũng muốn học một chút, vừa rồi còn định tự làm, còn chưa kịp làm thì ba mẹ tới.” Thẩm Tinh Yểu bỗng cảm thấy mình thật ra cũng có chút năng khiếu diễn kịch.

 

Thẩm Tinh Yểu bưng ly nước đi ra, nhìn quanh một vòng không thấy Tô Tinh Dã, nên hỏi: “Mẹ con đâu ạ?”

 

Thẩm Vọng Tân uống nước ấm, “Mua cho con một cái túi thơm, rất tốt cho giấc ngủ, để vào phòng con rồi.”

 

Thẩm Tinh Yểu theo bản năng “A” một tiếng, đầu óc nhất thời ngơ ngẩn. Thẩm Vọng Tân thấy cô hơi không ổn, hỏi: “Sao vậy?”

Thẩm Tinh Yểu vội vàng lắc đầu, “Không… không có gì ạ, vậy con vào xem… túi thơm mẹ mua cho con.” Nói xong, quay người chạy chậm về phía phòng ngủ, vừa chạy vừa gọi: “Mẹ? Mẹ?”

 

Tô Tinh Dã đặt túi thơm dưới gối, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái gối, đặt ngay ngắn xong, vừa đứng thẳng người dậy, nghe thấy tiếng con gái vọng vào, ngay sau đó, người cũng xuất hiện ở cửa phòng ngủ. Bà không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, “Sao vậy con?”

 

“… Ba nói mẹ mua túi thơm cho con ạ?” Xem ra Ngụy Kính Nhất không bị phát hiện, anh đã trốn đi trước rồi, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

“Ừ, mẹ để dưới gối cho con rồi, giúp ngủ ngon.”

 

“Mẹ tặng, tối nay con chắc chắn sẽ ngủ ngon.” Thẩm Tinh Yểu ôm lấy cánh tay Tô Tinh Dã, cọ cọ làm nũng.

 

Tô Tinh Dã rất hưởng thụ, nhưng miệng vẫn ôn hòa nói: “Lớn thế này rồi, còn làm nũng với mẹ? Xấu hổ không chứ?”

 

“Không xấu hổ.” Thẩm Tinh Yểu lý lẽ hùng hồn.

 

Bỗng nhiên, bên trong phòng tắm vang lên tiếng “Bang” đồ vật rơi xuống đất. Tô Tinh Dã nhìn qua, “Có cái gì rơi à con?”

 

Tim Thẩm Tinh Yểu nhảy dựng, ý thức được điều gì đó, “Cửa sổ phòng tắm đang mở ạ, chắc là có cái gì bị gió thổi rơi, con vào xem, mẹ cứ ra ngoài uống nước trước đi, lát nữa chúng ta đi ăn cơm, con sắp chết đói rồi.”

 

Tô Tinh Dã nghe cô nói vậy, nên bà đáp: “Được, ba mẹ ở ngoài chờ con.”

 

Thẩm Tinh Yểu ngoan ngoãn gật đầu, chờ Tô Tinh Dã ra ngoài, lập tức chạy về phía phòng tắm, đưa tay vặn cửa, nhỏ giọng gọi “Đỗ quyên”, không ai đáp, chẳng lẽ anh không ở trong phòng tắm? Thật sự là gió? Đang lúc bối rối, bỗng một giọng nói trầm thấp từ phòng tắm truyền ra.

 

“Là chim đỗ quyên sao?”

 

Mắt Thẩm Tinh Yểu sáng lên, kéo rèm cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Ngụy Kính Nhất đang đứng ở đó, môi hơi mím lại, gương mặt đẹp trai lộ rõ mấy phần không vui. Thấy thế, lòng Thẩm Tinh Yểu mềm nhũn, tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy người anh, nhỏ giọng hỏi: “Giận à?”

 

“Không có.”

 

Thẩm Tinh Yểu ôm eo anh, cực nhỏ giọng lẩm bẩm câu “khẩu thị tâm phi” (ngoài miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo).

 

“Em nói gì?” Anh hỏi.

 

Thẩm Tinh Yểu lập tức cười nói: “Không có, không nói gì hết.” Nói xong, hơi lùi lại một chút, nhón chân, hôn lên chiếc cằm hoàn mỹ của anh, chớp mắt lấy lòng, “Là lỗi của em, đừng giận nữa được không? Hửm?”

 

Ngụy Kính Nhất vốn cũng không nói là giận, đặc biệt bị cô ngoan ngoãn lấy lòng như vậy, càng chẳng còn chút khí thế tức giận nào. Anh đảo khách thành chủ ôm lấy cô, nâng cằm cô lên, cọ nhẹ lên đôi môi m.ềm m.ại tinh tế của cô vài cái, “Anh vừa nghe thấy, mọi người định ra ngoài ăn cơm.”

 

Thẩm Tinh Yểu bĩu môi, “Ừm, buổi tối em đưa họ về nhà xong, em sẽ mang đồ ăn khuya cho anh được không?”

 

Ngụy Kính Nhất nhìn bộ dạng lấy lòng không hề che giấu của cô, đưa tay véo nhẹ chiếc mũi xinh xắn của cô, “Là em nói đấy nhé, vậy anh chờ em.”

 

Thẩm Tinh Yểu liên tục gật đầu, “Vâng, em nói mà.” Cô nhìn ra ngoài một chút, “Không nói nữa, em phải ra ngoài đây.”

 

Ngụy Kính Nhất gật đầu, “Đi đi.”

 

Thẩm Tinh Yểu buông anh ra, bước ra khỏi phòng tắm rồi mở vòi nước rửa mặt qua loa, lúc này mới đi ra ngoài. Không đợi họ hỏi, cô chủ động nói: “Gió thổi rơi chai sữa tắm trên bàn thôi ạ, con nhặt lên rồi, tiện thể rửa mặt luôn.”

Bình Luận (0)
Comment