Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 51

Sau bữa cơm, Thẩm Tinh Yểu đi thanh toán rồi đưa Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân về.

 

Tô Tinh Dã nói: “Trễ thế này rồi, hay là con đừng về nữa?”

 

Thẩm Tinh Yểu nghĩ đến Ngụy Kính Nhất vẫn còn đang ở căn hộ của mình, bèn nói: “Không được ạ, con vẫn phải về, sáng mai chị Dữu đón con đi chụp ảnh quảng cáo nữa.” Về gặp Ngụy Kính Nhất là thật, mà sáng mai phải tiếp tục chụp ảnh quảng cáo cũng là thật.

 

Thẩm Vọng Tân lên tiếng hỏi: “Dạo này con thế nào?”

 

“Cũng ổn ạ, con đóng hai bộ phim điện ảnh, còn nhận mấy hợp đồng quảng cáo nữa.” Nhắc đến đây, Thẩm Tinh Yểu chợt nhớ tới chuyện

 

trạm tỷ mà Phùng Đào từng nói với cô, bèn hỏi: “Mẹ ơi, con hỏi mẹ chuyện này.”

 

“Chuyện gì thế con?”

 

“Mẹ có mở trạm fan cho con không?”

 

Tô Tinh Dã lắc đầu, “Không có, sao con lại hỏi vậy?”

 

Thẩm Tinh Yểu nắm vô lăng, nói: “Tại vì trạm fan này khi cổ vũ cho con cứ khăng khăng dùng con số 305.”

 

“305? Mùng 5 tháng 3? Đó chẳng phải sinh nhật con sao?”

 

“Vâng ạ, chẳng phải mẹ cũng từng dùng số 1228 để cổ vũ cho ba sao? Nên con mới nghĩ có khi nào là mẹ mở trạm fan cho con không.”

 

Tô Tinh Dã: “……” Tô Tinh Dã là fan cứng của Thẩm Vọng Tân, đây là một bí mật công khai.

 

Thẩm Vọng Tân nhìn về phía Tô Tinh Dã, mím môi cười, Tô Tinh Dã để ý thấy, huých nhẹ khuỷu tay vào người ông.

 

Thẩm Tinh Yểu nhìn thấy hành động của ba mẹ qua gương chiếu hậu, không khỏi mỉm cười, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ. Cảm nhận được ánh mắt của con gái, Tô Tinh Dã khẽ ho một tiếng, đáp lại cô: “Không có, trạm fan đó không phải mẹ mở.”

 

Thẩm Tinh Yểu hơi ngạc nhiên, cô vẫn luôn cho rằng trạm fan tên “Tinh Quang Yểu Yểu” đó là do mẹ mình mở. “Vậy thì là ai mở ạ?”

 

“Không phải trùng hợp thì là người trong nhà thôi, đến lúc cần biết thì con sẽ biết.” Thẩm Vọng Tân nói.

 

Tô Tinh Dã: “Đúng rồi, mai con chụp ảnh tới mấy giờ thì xong?” “Nếu thuận lợi thì trước 6 giờ chiều ạ.”

“Vậy tối về nhà ăn cơm nhé.” “Vâng ạ.” Thẩm Tinh Yểu đồng ý.

Trên đường về, Thẩm Tinh Yểu ghé mua một phần đồ ăn khuya mang về.

 

Mở cửa bước vào, cả căn phòng tối om, Thẩm Tinh Yểu gọi một tiếng: “Ngụy Kính Nhất?”

 

Không ai đáp lại cô, chẳng lẽ anh về rồi sao? Cô nghĩ thầm, nhưng ánh mắt lại liếc thấy cánh cửa phòng ngủ vẫn chưa đóng hẳn, một vệt sáng mờ hắt ra. Thẩm Tinh Yểu bất giác rón rén bước về phía phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông đang nằm nghiêng trên giường mình, chăn cũng không đắp, hơi thở đều đều nặng trĩu.

 

Ánh đèn bàn màu cam ấm áp chiếu lên gương mặt anh, dịu dàng đến khó tả. Tim Thẩm Tinh Yểu như bị thứ gì đó đánh trúng, cô không kìm được đưa tay lên, nhẹ nhàng vu,ốt v.e đôi mày rậm của anh, rồi lướt xuống sống mũi cao thẳng, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hơi mím của anh, dưới ánh đèn, đôi môi ấy ánh lên vẻ căng bóng, ẩm ướt. Cô bất giác nuốt nước bọt, từ từ cúi xuống, hôn lên đôi môi ấy.

 

Như ý nguyện, ấm áp, m.ềm m.ại, mang theo hương vị quen thuộc của cô.

 

Thẩm Tinh Yểu chỉ định hôn phớt qua rồi thôi, nhưng khi cô vừa định lùi lại vài centimet, eo cô bỗng bị một đôi tay ấm áp giữ chặt, ấn xuống, cả người cô không tự chủ được mà áp sát vào thân hình rắn chắc của anh.

Còn chưa kịp lên tiếng, cô đã nghe anh nói: “Em về rồi à?”

 

Má cô áp vào l.ồng ng.ực anh, giọng nói anh từ ngực truyền vào tai cô. Cô “ừm” một tiếng, hơi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh tỉnh rồi sao?”

 

“Ừm, vừa chiếm được hời của anh là định chạy sao?” Giọng anh vẫn còn chút ngái ngủ chưa tan, pha lẫn một chút lười biếng quyến rũ.

 

Vành tai Thẩm Tinh Yểu hơi nóng lên, nhưng đôi mắt xinh đẹp lại ánh lên vẻ rạng rỡ, cô hơi nghiêng đầu: “Đúng là em chiếm hời của anh đó, anh muốn thế nào?”

 

Nói xong, cô lập tức cảm nhận rõ ràng đôi tay rắn chắc kia ôm mình chặt hơn. “Anh không phải là người chịu thiệt đâu, chiếm hời của anh thì phải trả lại.” Dứt lời, khí thế lười biếng dịu dàng ban nãy lập tức áp đảo xuống.

 

Bất chợt, bàn tay trên eo cô cử động, rồi di chuyển ra sau gáy cô. Thẩm Tinh Yểu dường như ý thức được điều gì, mỉm cười mặc cho anh mạnh mẽ ấn xuống, môi cô bị đôi môi rắn chắc kia phủ lấy, đầu l.ưỡi nó.ng b.ỏng ẩm ướt khẽ li.ếm m.út bờ môi m.ềm m.ại của cô, rồi nhẹ nhàng thăm dò dọc theo khe môi.

 

“Ưm…” Thẩm Tinh Yểu thực sự không chịu nổi sự k.ích th.ích này, đầu óc quay cuồng như một đống hồ nhão, toàn thân như bị rút cạn sức lực.

 

Bàn tay mạnh mẽ của Ngụy Kính Nhất luồn vào mái tóc đen m.ềm m.ại bồng bềnh của cô, say sưa cọ xát quấn quýt, cuối cùng đầu lưỡi anh cũng xâm nhập vào, linh hoạt lướt đi, truy đuổi, khiến cô muốn tránh cũng không được, muốn trốn cũng không xong, quấn lấy chiếc lưỡi m.ềm m.ại của cô, bá đạo li.ếm m.út từng chút dưỡng khí trong khoang miệng cô.

 

Dưới sự tấn công như vậy, Thẩm Tinh Yểu dần mất đi lý trí, tiếng ưm ưm không ngớt, bắt đầu chủ động đáp lại.

 

Sau một nụ hôn dài, Thẩm Tinh Yểu gục trên người anh một lúc để lấy lại hơi, lúc này mới đưa tay khẽ vu,ốt v.e gò má với đường nét rõ ràng của anh: “Anh đói không? Em có mua đồ ăn khuya cho anh này.”

 

Ngụy Kính Nhất quả thực vẫn chưa ăn gì, bèn gật đầu: “Đói.” “Vậy chúng ta dậy trước nhé?”

“Được.”

 

Thẩm Tinh Yểu: “… Anh đừng chỉ nói được, bỏ tay đang đặt trên eo em ra đã chứ.”

 

Ngụy Kính Nhất cười rồi dịch tay ra, đợi Thẩm Tinh Yểu đứng dậy xong, anh thuận thế đưa tay cho cô. Thẩm Tinh Yểu liếc nhìn, bất đắc dĩ kéo anh dậy. Khi anh đứng dậy, cô ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, hoàn toàn không thuộc về hai người họ. Thực ra lúc hôn nhau ban nãy, cô đã cảm nhận được rồi, rất quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra đã ngửi thấy ở đâu, vì thế sau khi anh ngồi dậy, cô lại gần, hít hà mấy cái ở cổ anh.

 

Ngụy Kính Nhất thấy hành động như cún con của cô thì hơi buồn cười, giữ lấy đầu nhỏ đang ngọ nguậy của cô: “Em đang ngửi gì thế?”

 

“Hình như có mùi gì đó thơm thơm.”

 

Ngụy Kính Nhất cũng hít sâu một hơi, như nghĩ ra điều gì, đột nhiên đưa tay lấy từ dưới gối ra một túi thơm nhỏ, huơ huơ trước mặt cô: “Là cái này sao?”

 

Thẩm Tinh Yểu nhận lấy túi thơm, mùi hương lập tức trở nên rõ ràng hơn: “Đúng rồi, thì ra là cái này.”

 

“Dì mua túi thơm này quả thật rất tốt cho giấc ngủ, lúc nãy anh chỉ nằm một lát mà không bao lâu đã ngủ thiếp đi rồi.”

 

“Thần kỳ vậy sao?” “Ừm.”

Thẩm Tinh Yểu đặt túi thơm vào lòng bàn tay anh: “Vậy cho anh đó.” “Đây là dì mua cho em mà.”

“Giấc ngủ của em không tệ, cũng không cần lắm.” Ngược lại là anh, vì chuyện dự án của công ty mà dạo này đều ngủ không ngon.

 

——

 

Hôm nay Thẩm Tinh Yểu chụp bộ sưu tập trang sức cuối cùng. Khi cô đến studio, có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi nhỏ trong thái độ của giám đốc sản xuất và những người khác đối với mình. Còn vì sao lại có sự thay đổi đó, Thẩm Tinh Yểu trong lòng cũng hiểu rõ phần nào. Bọn họ cũng chỉ đoán mò, không dám chắc chắn, mà cho dù có chắc chắn thì họ cũng không dám nói ra ngoài, cho nên Thẩm Tinh Yểu chẳng hề lo lắng.

 

Đúng như dự đoán, buổi chụp hình kết thúc trước 6 giờ chiều. Thẩm Tinh Yểu như thường lệ chào hỏi giám đốc sản xuất và mọi người rồi mới cùng ekip của mình rời đi.

 

Lên xe, Thẩm Tinh Yểu nói với anh Lý đang lái xe ở phía trước: “Anh Lý, hôm nay không về chung cư, về Lam Hải.”

 

“Được.” Anh Lý ở phía trước đáp lời rồi quay xe. Đường Hân tò mò hỏi: “Về Lam Hải làm gì vậy?” “Ba mẹ em về nước rồi, về nhà ăn cơm.”

Đường Hân sững sờ, giây tiếp theo mắt cô sáng rực lên! Ảnh đế Thẩm và ảnh hậu Tô về nước rồi ư?!!

 

Thẩm Tinh Yểu nhìn cô, cười nói: “Chị thích ba mẹ em à?”

 

Đường Hân gật đầu lia lịa: “Mẹ chị thích lắm, mẹ chị là fan Vọng Tinh đấy!” Nói rồi, cô nịnh nọt nhích lại gần Thẩm Tinh Yểu hơn một chút: “Chị Yểu, lát nữa xin chữ ký của hai bác được không ạ?”

 

Thẩm Tinh Yểu: “……Chị lớn hơn em mà.”

 

“Haizz, cái đó không quan trọng, không quan trọng.” Cô chắp tay trước ngực, “Được không chị?”

 

“Được chứ, có gì mà không được.”

 

Chỉ vì chuyện này mà Đường Hân tỏ ra phấn khích lạ thường suốt quãng đường.

 

Anh Lý lái xe vào Lam Hải, chạy thẳng đến biệt thự nhà Thẩm Tinh Yểu.

 

Theo Thẩm Tinh Yểu hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên Lưu Dữu và những người khác được gặp ba mẹ cô, đặc biệt là Đường Hân, tỏ ra vô cùng gượng gạo, trong sự gượng gạo lại xen lẫn chút phấn khích. Các

 

ngôi sao đều dùng chất bảo quản hay sao? Tại sao bao nhiêu năm trôi qua, họ vẫn giống y hệt như trong poster mà mẹ cô ấy treo vậy?!!

 

Biết họ đã chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Thẩm Tinh Yểu bấy lâu nay, hai vợ chồng đối xử với ba người họ vô cùng nhiệt tình, thậm chí còn mời họ ở lại ăn tối. Ba người họ làm sao từng trải qua chuyện như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không ở lại. Cuối cùng, Đường Hân cũng được như ý nguyện, lấy được chữ ký của hai vợ chồng, ngay cả tấm ảnh chụp chung có chữ ký này cũng là do họ tự cung cấp, là tấm ảnh chụp chung chưa công khai trong chuyến du lịch nước ngoài lần này.

 

Lúc Đường Hân ôm tấm ảnh chụp chung lên xe, thiếu chút nữa là bay lên.

 

Thẩm Tinh Yểu lên lầu thay một bộ đồ mặc ở nhà thoải mái, thay đồ xong đi ra, cô cầm điện thoại lên xem, Ngụy Kính Nhất vẫn chưa trả lời tin nhắn WeChat của cô, nghĩ ngợi một lát, cô lại gửi thêm một tin nữa: Em về đến nhà rồi.

 

Gửi tin nhắn xong, cô mới xuống lầu. Vừa ra khỏi phòng, cô đã nghe thấy giọng Tô Vi Sơ: “Mẹ, Tụi con về rồi!” Vừa gọi vừa chạy ra ngoài, lúc chạy đến cầu thang mới để ý, không chỉ có Tô Vi Sơ về, mà còn có cả Ngụy Kính Nhất……

 

Ngụy Kính Nhất nhìn về phía cô, vì anh đứng sau lưng Tô Vi Sơ một chút, nên Thẩm Tinh Yểu thấy anh không hề kiêng dè mà nháy mắt với mình, nụ cười trên môi thiếu chút nữa không giữ được, cô hỏi: “Sao anh cũng đến đây?”

 

Vừa lúc Tô Tinh Dã bưng đĩa trái cây đã rửa sạch ra, nghe thấy lời này của Thẩm Tinh Yểu, rất nhanh nói: “Yểu Yểu nói chuyện kiểu gì thế? sao Kính Nhất lại không thể tới?”

 

Thẩm Tinh Yểu: “……” Cô chỉ thuận miệng hỏi thôi mà?

 

Tô Vi Sơ treo áo khoác vest của hai người họ lên giá áo bên cạnh, là anh ấy mời anh đến. Lúc chạng vạng sắp tan làm, anh ấy vừa hay nhận được điện thoại của Ngụy Kính Nhất mời đi ăn tối, nhưng anh ấy phải về nhà ăn cơm, thế là thuận miệng mời Ngụy Kính Nhất đến cùng luôn.

 

Ngụy Kính Nhất cười, nhận lấy đĩa trái cây từ tay Tô Tinh Dã, gọi một tiếng: “Dì Tô.”

 

Tô Tinh Dã nhìn Ngụy Kính Nhất với ánh mắt đặc biệt dịu dàng: “Lâu rồi không gặp, dạo này công việc có vất vả lắm không?”

 

“Cũng tạm ạ, không vất vả lắm.”

 

Thẩm Vi Thanh về đúng giờ cơm, vừa xuống máy bay là đến thẳng đây, mặc một chiếc áo hoodie màu đen, quần kaki túi hộp màu xanh quân đội, có lẽ vì yêu cầu của chương trình nên còn nhuộm highlight vài sợi tóc màu xanh khói. Câu đầu tiên cậu nói khi nhìn thấy Ngụy Kính Nhất cũng giống hệt Thẩm Tinh Yểu.

 

“Sao anh lại ở đây?” Chẳng lẽ đây không phải là tiệc gia đình sao? Hay là họ đã công khai rồi?

 

Tô Tinh Dã liếc nhìn cậu, nói: “Con với chị con đúng là sinh đôi, hỏi câu y hệt nhau.”

 

Thẩm Vi Thanh vừa nghe đã hiểu ngay, xem ra là chưa thú nhận rồi, chưa thú nhận mà dám mò đến tận nhà ăn ké, Anh cũng gan thật. Thẩm Vi Thanh trong mắt người ngoài có sự trưởng thành chín chắn không hợp tuổi, nhưng dù sao cũng chỉ là một thiếu niên chưa đến hai mươi, vì thế cậu tiến lên ôm Tô Tinh Dã: “Mẹ, lần này đi chơi vui không ạ?”

 

Tô Tinh Dã xoa xoa mái tóc m.ềm m.ại của cậu: “Ừm, rất vui.”

 

“Vậy mẹ có nhớ tụi con không?” “Đương nhiên là nhớ rồi.”

Hơn nửa năm không gặp, cả nhà ngồi quây quần bên nhau ăn một bữa cơm thật vui vẻ. Đương nhiên, Ngụy Kính Nhất ngồi giữa bọn họ có thể nói là không hề có chút cảm giác lạc lõng nào, cứ như thể anh sinh ra đã là một phần của gia đình này vậy. Lúc ăn cơm, Thẩm Vọng Tân thỉnh thoảng sẽ hỏi vài chuyện công việc, Ngụy Kính Nhất rất tự nhiên đáp lại một cách quen thuộc, còn thân thiết hơn cả ba con ruột. Điều này cũng không có gì lạ, dù sao thì hai nhà họ quá thân thiết, người lớn hai nhà thân nhau, con cái lại càng thân hơn.

 

“Kính Nhất hai tháng nữa là 28 rồi nhỉ?”

 

Ngụy Kính Nhất nói: “Vâng, sắp tròn 28 rồi ạ.”

 

“Thoắt cái đã lớn thế này rồi, vậy con có thích cô gái nào chưa?” Tô Tinh Dã ôn hòa hỏi anh, sự quan tâm của bậc trưởng bối.

 

Lời nói này của bà khiến mấy người trẻ tuổi trên bàn ăn đều ngầm hiểu ý nhau mà dừng đũa, cùng lúc nhìn về phía Ngụy Kính Nhất. Ngụy Kính Nhất đối diện với mấy ánh mắt đó, mỉm cười trả lời: “Con có người con gái mình thích rồi ạ.”

 

Tô Tinh Dã rõ ràng rất vui cho anh: “Có người con gái thích rồi à? Vậy hai đứa bây giờ…”

 

“Hiện tại đang hẹn hò ạ, đợi tình cảm của chúng cháu ổn định hơn một chút, sẽ giới thiệu với ba mẹ và… chú dì.”

 

“Khụ khụ khụ khụ……”

 

Thẩm Tinh Yểu và Thẩm Vi Thanh ăn ý cùng lúc ho khan, Tô Tinh Dã vội vàng đưa giấy cho họ: “Hai chị em con sao thế? Đến ho cũng cùng lúc được à?”

 

Thẩm Vi Thanh: “…… Chắc là sự ăn ý của sinh đôi ạ?” Thẩm Tinh Yểu không nói gì, nhưng cũng ngầm thừa nhận.

Sau bữa cơm, Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân trò chuyện vài câu với mấy người trẻ tuổi rồi lên lầu. Ngụy Kính Nhất và Tô Vi Sơ lên thư phòng, hai chị em Thẩm Tinh Yểu thì ngồi trên sofa ở phòng khách xem show giải trí. Thẩm Tinh Yểu hỏi em trai: “Sao em có thời gian về vậy? Không phải đang ghi hình chương trình sao?”

 

Thẩm Vi Thanh nghịch mấy sợi tóc nhuộm highlight của mình: “Dạo này các thực tập sinh đều đang huấn luyện, em có chút thời gian rảnh nên xin phép tổ chương trình nghỉ vài hôm.”

 

“Vậy khi nào em về?”

 

“Em chỉ xin nghỉ hai ngày thôi, chiều kia đi rồi.” Thẩm Tinh Yểu gật gật đầu.

Thẩm Vi Thanh nhích lại gần cô một chút, liếc nhìn lên lầu, ý tứ không cần nói cũng biết: “Chị với anh Ngụy? Hai người…?”

 

Thẩm Tinh Yểu liếc nhìn cậu, đưa ngón tay lên môi làm động tác “suỵt”.

 

Thẩm Vi Thanh hạ thấp giọng: “Vậy hai người định khi nào thì công khai đây?”

 

“Đợi thêm chút nữa đi.” Thẩm Tinh Yểu nói.

 

Thẩm Vi Thanh bĩu môi, cậu bây giờ có thể tưởng tượng được, nếu thật sự đợi đến lúc hai người họ công khai, nhà họ và nhà họ Ngụy sẽ “bùng nổ” đến mức nào!

Bình Luận (0)
Comment