Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 65

Điện thoại của Thẩm Tinh Yểu rung lên, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, là Ngụy Kính Nhất gửi WeChat.

 

Ngụy bảo bối: Bây giờ có tiện gọi điện thoại không em?

 

Thẩm Tinh Yểu quay đầu lại liếc nhìn về phía nhà bếp, lại nhìn Tô Vi Sơ vẫn còn đang dán câu đối xuân, sau đó đứng dậy: Có thể, đợi em một chút.

 

Thẩm Tinh Yểu lên lầu vào phòng, đóng cửa phòng lại rồi lập tức gọi điện thoại cho Ngụy Kính Nhất. Ngụy Kính Nhất trong vòng ba giây đã bắt máy, giọng nói theo đường truyền mạng truyền đến: “Có phải vẫn chưa ăn cơm tất niên không?”

 

“Vâng, còn đang đợi Thanh Thanh với ông ngoại về nữa, anh thì sao?” “Anh cũng chưa ăn.”

“Khi nào em về?” Ngụy Kính Nhất tiếp tục hỏi.

 

“Chắc mùng sáu Tết, mùng bảy vừa hay phải đi chụp tạp chí.”

 

“Vậy anh ở chung cư đợi em.” “Anh về trước sao?”

Ngụy Kính Nhất nói: “Công ty còn chút việc phải xử lý, lịch trình về hơi sớm một chút.”

 

Đang nói, cửa phòng ngủ bị “cốc cốc” gõ vang, sau đó giọng của Tô Vi Sơ truyền vào: “Yểu Yểu?”

 

Thẩm Tinh Yểu lên tiếng: “Đây ạ.” “Ông ngoại đến rồi, mau xuống dưới.”

“Ông ngoại đến rồi?” Thẩm Tinh Yểu lần này là từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, đi được vài bước, lúc này mới phản ứng lại mình vẫn còn đang gọi điện thoại cho Ngụy Kính Nhất, vì thế nói: “Ông ngoại em đến rồi, em lát nữa gọi lại cho anh sau nhé.”

 

Ngụy Kính Nhất: “Được.”

 

Ngay lúc Thẩm Tinh Yểu chuẩn bị cúp điện thoại, cô khựng lại, đưa điện thoại di động một lần nữa áp vào tai gọi một tiếng: “Ngụy Kính Nhất?”

 

Ngụy Kính Nhất trả lời ngay lập tức: “Anh đây.”

 

Bỗng nhiên Thẩm Tinh Yểu nghĩ đến, hai người họ mỗi lần gọi điện thoại, Ngụy Kính Nhất đều sẽ đợi cô cúp máy trước, cho nên sau khi cuộc điện thoại này chưa hoàn toàn kết thúc, anh đều không hề rời tai khỏi điện thoại. Nhận thức này khiến trái tim Thẩm Tinh Yểu đột nhiên ấm áp lạ thường. Cô cười một tiếng, mở miệng: “Ngụy Kính Nhất, sang năm chúng ta sẽ cùng nhau đón Tết.”

 

Những lời này là một câu khẳng định.

 

 

Ánh mắt Chu Chỉ Hề vẫn luôn dừng lại trên người Ngụy Kính Nhất đang đứng trong sân gọi điện thoại, không thích hợp, quá không thích hợp. Tết nhất thế này, anh sẽ gọi điện thoại lâu như vậy cho ai chứ? Về cơ bản có thể loại trừ là đối tác công việc, dù sao bà cũng chưa từng biết, con trai bà có thể cười nói vui vẻ như vậy với đối tác công việc nào. Nói thế nào nhỉ? Vẻ mặt dịu dàng…

 

Ngụy Biện Lâm ra ngoài nhìn thấy Chu Chỉ Hề đứng trước cửa sổ sát đất, dáng vẻ có chút thất thần, nên đi qua: “Bà xã, nhìn gì vậy?”

 

Tiếng gọi bất thình lình này làm Chu Chỉ Hề giật mình, bà vuốt ngực, lúc này mới nói với ông: “Ông xem.”

 

Ngụy Biện Lâm theo hướng bà chỉ nhìn qua, thấy được Ngụy Kính Nhất đang đứng trong sân gọi điện thoại, nói: “Nhìn cái gì? Xem nó gọi điện thoại à?”

 

Chu Chỉ Hề dùng tay huých nhẹ vào cánh tay ông: “Ông nhìn kỹ đi, từ khi nào ông thấy con trai ông gọi điện thoại mà lộ ra vẻ mặt như vậy?”

 

Lời này vừa nói ra, Ngụy Biện Lâm nghiêm túc hẳn lên. Nhìn một cái, không thích hợp, quá không thích hợp.

 

Chu Chỉ Hề thấy ánh mắt ông cũng thay đổi, nhướng mày: “Phát hiện ra rồi chứ?”

 

Ngụy Biện Lâm: “Con trai chúng ta có biến gì sao?”

 

“Nó đã hai mươi tám tuổi rồi, không có chuyện gì nữa thì cũng thành đồ bỏ đi rồi.”

 

Ngụy Biện Lâm: “…” Nghe thử xem, đây có phải là lời của mẹ ruột không?

 

“Muốn biết thì đợi nó vào rồi hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao?”

 

Vì thế, khi Ngụy Kính Nhất cúp điện thoại, vui vẻ bước vào thì bị ba mẹ mình chặn ở cửa. Anh có chút khó hiểu nhìn hai người họ: “Ba mẹ, hai người đứng ở đây là muốn làm gì vậy?”

 

Chu Chỉ Hề đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Tết nhất, gọi điện thoại cho bạn gái hả?”

 

Trong mắt Ngụy Kính Nhất lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng sau đó nghĩ đến chắc là lúc anh ở bên ngoài gọi điện thoại bị nhìn thấy rồi. Mẹ anh thông minh như vậy, chắc là đoán ra được. Nghĩ đến việc sắp tới hai người họ sẽ nói chuyện này với người nhà, vì thế cũng không phủ nhận.

 

Mắt Chu Chỉ Hề sáng rực lên: “Thật sự là bạn gái à?” Ngụy Kính Nhất “Dạ” một tiếng rồi đi vào trong.

Chu Chỉ Hề và Ngụy Biện Lâm nhìn nhau một cái, sau đó lập tức đi theo qua: “Con thật sự có bạn gái rồi à? Người ở đâu? Trông thế nào? Là con gái nhà ai vậy?” Một loạt câu hỏi tuôn ra từ miệng Chu Chỉ Hề.

 

“Thật sự, người Bắc Kinh, xinh đẹp lại đáng yêu.” Chu Chỉ Hề: “Hết rồi?”

 

Ngụy Kính Nhất: “Ừm, hết rồi.”

 

“Đến thế này rồi còn muốn giữ bí mật nữa à?”

 

Ngụy Biện Lâm nghĩ nghĩ, hỏi: “Người nhà cô gái đó biết con không?” Ngụy Kính Nhất lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa biết.”

“Tạm thời.”

 

“Rất nhanh sẽ biết thôi.” Khóe miệng Ngụy Kính Nhất mang theo ý cười.

 

Nụ cười này khiến Chu Chỉ Hề và Ngụy Biện Lâm lại một lần nữa nhìn nhau, không cần nói gì cả, con trai họ tuyệt đối là bị “ăn” sạch sẽ rồi.

 

——–

 

Lúc Thẩm Tinh Yểu đi đến đầu cầu thang nhìn thấy người đang ngồi trên ghế sofa phòng khách, quay lưng về phía cô, đang nói chuyện gì đó với anh trai cô. Cô gọi một tiếng “Ông ngoại” rồi “bịch bịch bịch bịch” chạy xuống.

 

Ông cụ Tô quay đầu lại, thấy vậy, vội vàng nói: “Chậm một chút, chậm một chút, đừng ngã.”

 

“Không ngã đâu ạ, con đứng vững lắm.”

 

Ông cụ Tô điểm nhẹ vào trán cô: “Cháu đó, cháu đó.”

 

Thẩm Tinh Yểu đưa tay ôm lấy cánh tay ông cụ Tô: “Ông ngoại, ông vừa xuống máy bay có mệt không ạ?”

 

“Vẫn ổn, không mệt, nghỉ ngơi đủ rồi mới qua đây.”

 

Từ nhỏ Thẩm Tinh Yểu đã được mọi người trong nhà cưng chiều hết mực, nhưng nếu nói ai cưng chiều cô nhất, thật sự không phải là ba mẹ cô, mà là ông cụ Tô. Ông cụ Tô chỉ có một người con gái là Tô Tinh Dã, sau này cũng chỉ có một đứa cháu gái duy nhất này, thật sự là đặt trên đầu quả tim, sao có thể không cưng chiều cho được?

 

“Ông ngoại, lần này ông về, đừng đi nữa, ở lại luôn không tốt sao ạ?”

 

Sau khi ông ngoại nghỉ hưu chính thức giao công ty lại cho anh trai cô, ông bắt đầu đi du lịch vòng quanh thế giới, không giống như ba mẹ cô, một năm chỉ đi ra ngoài một lần. Ông ngoại về cơ bản là mỗi ngày trong năm đều ở bên ngoài. Tuy là cùng ông ngoại đi du lịch còn có các bạn già của ông, cái gì cũng không thiếu, nhưng cô vẫn sẽ lo lắng.

 

“Không sao đâu, ông ngoại còn có thể đi được mấy năm nữa. Ông muốn nhân lúc còn có thể đi được thì đi thêm mấy năm nữa, như vậy mới không lưu lại tiếc nuối.”

 

Tô Vi Sơ bưng đĩa trái cây ra: “Muốn đi nhiều thì cũng được, nhưng vẫn phải lấy sức khỏe làm trọng.”

 

“Không sao đâu, sức khỏe ông tốt lắm. Mấy năm nay đi đây đi đó, cảm thấy cơ thể còn rắn rỏi hơn nhiều.”

 

 

Sau khi kết thúc chương trình Gala mừng xuân, Thẩm Vi Thanh chưa kịp tẩy trang đã vội vàng trở về. Lúc đi ngang qua hành lang thì gặp thầy

 

Triệu quen biết. Thấy dáng vẻ vội vã của cậu, thầy hỏi một câu: “Vi Thanh, năm nay sao lại vội vàng như vậy? Về nhà ăn cơm tất niên à?”

 

Thẩm Vi Thanh lễ phép trả lời: “Vâng ạ.” “Mọi năm cũng không thấy cậu vội như vậy?” “Năm nay người nhà ở Bắc Kinh đón Tết.”

Trong giới không ít người đều biết, con gái thứ hai của nhà Thẩm Tô đi du học nước ngoài, mấy năm nay đón Tết đều sẽ ra nước ngoài, chỉ có Vi Thanh vì chuyện Gala mừng xuân mà ở lại Bắc Kinh. “Chị gái cậu về nước rồi à?”

 

Thẩm Vi Thanh gật đầu: “Đúng vậy.”

 

Triệu Di thấy vậy, đương nhiên sẽ không giữ cậu lại nữa, vì thế nói: “Về nước là tốt rồi, vậy mau về đi, đón Tết mà, cả nhà phải đoàn đoàn viên viên.”

 

“Vâng, vậy thầy Triệu tôi đi trước.” “Ừ, trên đường đi chậm một chút.”

Hành lang qua lại còn có không ít diễn viên, đương nhiên là đã nghe được cuộc đối thoại của Thẩm Vi Thanh và Triệu Di. Thẩm Vi Thanh là con nhà nòi, ba mẹ cậu, Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã, có địa vị vô cùng quan trọng trong giới giải trí. Mọi người đều biết nhà thầy Thẩm cô Tô có ba người con, hai trai một gái.

 

“Ghen tị thật đó, cũng không biết con gái nhà thầy Thẩm cô Tô rốt cuộc trông như thế nào?”

 

“Nhìn mặt tổng giám đốc Tô và thầy Thẩm nhỏ là biết ngay mà.” “Đừng nói nữa, thầy Thẩm cô Tô bảo vệ cô con gái này kỹ thật đấy.”

Ai nói không phải đâu? Thẩm Vi Thanh và chị gái cậu là cặp song sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm. Nói ra bao nhiêu năm nay, đừng nói người ngoài giới không biết dung mạo thật của vị tiểu công chúa này, ngay cả người trong giới biết cũng không nhiều. Chưa từng có ai chụp được ảnh của tiểu công chúa nhà Thẩm Tô, cho dù có chụp được cũng sẽ không công khai. Sau này cô ấy học cấp ba nhảy hai lớp rồi đi du học nước ngoài, lại càng không ai chụp được ảnh của cô ấy.

 

Thẩm Vi Thanh vừa kịp về nhà trước bữa cơm tất niên. Bước vào cửa, hơi ấm quen thuộc bao trùm lấy cậu, trong không khí ngập tràn mùi thơm của thức ăn. Cảm giác như vậy quả thực đã quá lâu rồi. Bốn năm chị gái cậu ở nước ngoài, họ đã bốn năm không ở nhà đón Tết, ba mẹ ra nước ngoài cùng chị gái, trong nhà chỉ còn cậu và anh cả.

 

Thẩm Tinh Yểu và ông cụ Tô đang ngồi trên ghế sofa xem Gala mừng xuân, nghe thấy tiếng động thì nhìn qua.

 

Ông cụ Tô nói: “Về rồi à?”

 

Thẩm Vi Thanh nhìn thấy ông cụ Tô, mắt sáng rực lên, chạy nhanh qua: “Ông ngoại, ông đến rồi ạ?”

 

Ông cụ Tô vỗ vỗ vai cậu: “Cháu ngoan, có phải lại cao thêm không?”

 

Tô Tinh Dã cũng bưng đồ ăn ra, dịu dàng nói: “Thanh Thanh, về rồi à, lên lầu tẩy trang thay bộ quần áo khác đi, lát nữa chúng ta gọi video cho ông bà cố các con.”

 

“Vâng, vậy con đi liền đây.”

 

Chờ Thẩm Vi Thanh thay quần áo xong xuống lầu, cơm tất niên đã được dọn lên bàn. Tô Tinh Yểu đang cầm điện thoại, cùng người đầu dây bên kia chào hỏi chúc Tết: “Ông bà cố ăn Tết vui vẻ, ông bà nội ăn Tết vui vẻ, chú thím ăn Tết vui vẻ, anh Quang năm mới tốt lành.”

 

“Yểu Yểu ngày mai qua đây, bà nội làm món ngon cho con.” “Mau qua đi, thím nhớ con lắm.”

Còn xen lẫn giọng nói dài dòng của Thẩm Tự Quang: “Lại không gọi anh trai.”

 

Khóe miệng Thẩm Tinh Yểu càng thêm cong lên, liếc nhìn Thẩm Tự Quang một cái, đáp lại lời của bà nội và mọi người, nói thêm vài câu, lúc này mới đưa điện thoại cho ba cô, sau đó ngồi xuống một bên. Chờ cúp điện thoại video, bữa cơm tất niên của cả nhà họ lúc này mới bắt đầu.

 

Ông cụ Tô đưa rượu cho Thẩm Vọng Tân: “Vọng Tân, nào, hôm nay đón Tết vui vẻ, hai chúng ta uống chút nhé?”

 

Thật ra lúc ở bên ngoài ông cụ Tô về cơ bản không đụng đến rượu, nhưng bây giờ về đến nhà, khó tránh khỏi có chút thèm rượu.

 

Ông cụ Tô lại liếc nhìn Tô Vi Sơ một cái: “Vi Sơ cũng làm một chút nhé?”

 

Tô Vi Sơ là người thường xuyên phải xã giao trên bàn tiệc, uống rượu đối với anh mà nói tự nhiên là chuyện thường ngày. Anh không thích uống rượu cùng những người xã giao bên ngoài, nhưng cùng người nhà thì anh vẫn sẵn lòng, vì thế nói: “Được ạ.”

 

Thẩm Vi Thanh: “Con cũng muốn uống.” Tô Vi Sơ: “em còn nhỏ, uống rượu gì chứ?”

Ông cụ Tô không đồng tình: “Vi Thanh sắp hai mươi tuổi rồi, không còn nhỏ nữa. Con ở trong giới giải trí, sau này cũng khó tránh khỏi một số công việc xã giao, uống một chút cũng không sao.”

 

Vì thế, dưới những lời này của ông cụ Tô, Thẩm Vi Thanh đã giành được quyền uống rượu.

 

Tô Tinh Dã cũng nói: “Không cần uống quá nhiều, mỗi người uống nửa ly là được rồi.”

 

“Đúng vậy, say rồi ngày mai sẽ khó chịu đó.” Thẩm Tinh Yểu cũng nói.

 

Mấy người đàn ông nhìn nhau một cái, miệng đồng ý. Họ lại không phải muốn uống cho say chết, chủ yếu là cho vui, giải cơn nghiện.

 

Trên bàn cơm tổng cộng sáu người, bốn người uống rượu, hai người dùng bữa, bữa cơm tất niên này ăn vô cùng hòa thuận vui vẻ.

 

Lúc ông cụ Tô ở bên ngoài, điều ông suy nghĩ nhiều nhất chính là chuyện đại sự cá nhân của Tô Vi Sơ, vì thế lần này trở về, uống chút rượu thì không nhịn được hỏi: “Vi Sơ à, chuẩn bị khi nào mang về cho ông ngoại một đứa cháu dâu đây?”

 

Tô Vi Sơ bị chủ đề này chuyển hướng đột ngột không kịp đề phòng: “Ông ngoại, ông nói chuyện này làm gì ạ?”

 

“Tất nhiên là quan tâm con rồi, con năm nay đã hai mươi tám tuổi rồi.”

 

Tô Vi Sơ nói: “Không phải 28, là 27 ạ.” “Vậy không phải cũng sắp rồi sao?”

Tô Vi Sơ lập tức hướng ánh mắt về phía Thẩm Vọng Tân và mọi người. Thẩm Vọng Tân nói: “Con nhìn chúng ta cũng vô dụng thôi, ông ngoại hỏi con đó.”

 

Tô Vi Sơ: “…”

 

“Ông ngoại, con không vội.”

 

“Đã hai mươi tám tuổi rồi, còn không vội?”

 

Ông cụ Tô nhấp một ngụm rượu, lại nói: “Con cũng phải tranh thủ thời gian, tìm một cô gái tốt mà đối xử tử tế, như vậy cũng làm gương tốt cho em trai em gái phía dưới không phải sao?”

 

“Khụ khụ khụ khụ…” Sau khi ông cụ Tô nói xong câu này, Thẩm Vi Thanh và Thẩm Tinh Yểu vốn đang lặng lẽ ăn cơm đều bị sặc.

 

Tô Vi Sơ thấy vậy, nói: “Lớn như vậy rồi, sao ăn một bữa cơm mà còn bị sặc được? Lại còn cùng nhau bị sặc nữa chứ?” Nói xong, lại đưa khăn giấy cho họ, lại rót nước cho họ, tóm lại là không trả lời câu nói vừa rồi của ông cụ Tô.

 

Ông cụ Tô đương nhiên biết cháu trai đang trốn tránh chủ đề, cũng không trông mong một hai câu nói của mình có thể thuyết phục được anh, cũng mặc cho anh lảng sang chuyện khác.

 

Sau khi lau miệng uống nước xong, hai chị em lặng lẽ nhìn nhau một cái.

 

Thẩm Vi Thanh thầm nghĩ, làm gương sao? Hình như chị gái cậu đã cho họ “leo cây” rồi.

 

Ông cụ Tô có lẽ đã nhiều năm không uống rượu, hơn nữa lại vừa mới trở về, ăn xong cơm tất niên nên có chút mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi. Thấy vậy, Thẩm Vọng Tân lập tức đỡ ông lên lầu. Mọi người trong phòng khách thì tiếp tục vừa xem Gala mừng xuân vừa đón giao thừa, đón năm mới.

 

Khi đồng hồ đếm ngược đến năm mới, ánh mắt mọi người nhìn về phía những chùm pháo hoa ở xa xa, nhưng Thẩm Tinh Yểu lại cúi đầu nhìn điện thoại của mình. Ngay giây cuối cùng của đồng hồ đếm ngược, cô gửi dòng tin nhắn đã soạn sẵn từ lâu cho Ngụy Kính Nhất, và gần như cùng lúc đó, tin nhắn của cô và Ngụy Kính Nhất đồng bộ, cô gửi đi, anh gửi lại.

 

Ngụy bảo bối: Yểu Yểu, năm mới vui vẻ /trái tim Thẩm Tinh Yểu: Ngụy Kính Nhất, năm mới vui vẻ.

Cô thiếu một trái tim, vì thế cười rồi lại gửi cho anh một trái tim. Ngụy bảo bối: Thiếu nên tiếp tế cho anh sao?

Thẩm Tinh Yểu: Đúng vậy, chỉ một lần thôi, anh muốn không? Ngụy bảo bối: Tất nhiên là muốn!

Nói xong gửi một sticker hình bàn tay đang vớt trái tim.

 

Thẩm Tinh Yểu thật không ngờ anh lại lưu những sticker như vậy, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, hơn nữa còn không kiềm chế được, bật cười thành tiếng. Sau đó vừa ngẩng đầu lên rất nhanh nhìn thấy những người vốn đang xem pháo hoa phía trước, tất cả đều nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Bình Luận (0)
Comment