Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 66

Sáu giờ Thẩm Tinh Yểu mới về đến căn hộ, vốn Tô Tinh Dã định giữ cô ăn tối xong mới cho về, nhưng Thẩm Tinh Yểu nghĩ ngợi rồi vẫn từ chối, bởi vì cô biết Ngụy Kính Nhất còn ở căn hộ chờ mình, thế là sau khi tạm biệt, cô lái xe rời đi.

 

Xe vừa mới vào gara ngầm, cô thoáng thấy Ngụy Kính Nhất đang đứng ở lối vào tòa nhà.

 

Xuống xe, hai ba bước nhào vào lòng anh, vòng tay ôm lấy eo anh, “Anh xuống đây làm gì?”

 

Đây là lần đầu tiên họ ôm nhau rõ ràng như vậy sau Tết. Ngụy Kính Nhất cúi đầu hôn lên đ.ỉnh tóc cô, “Chờ em.”

Thẩm Tinh Yểu ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Làm gì chứ, em lại không phải không lên nhà.”

 

Ánh mắt Ngụy Kính Nhất lướt từ mắt cô, xuống mũi rồi dừng lại ở đôi môi hồng nhuận kia, cuối cùng vẫn không nhịn được cúi đầu hôn xuống, ngậm lấy cánh môi m.ềm m.ại của cô khẽ cắn rồi day dưa, mắt thấy sắp sửa tiến sâu hơn thì lại bị Thẩm Tinh Yểu né tránh.

 

“Còn đang ở bên ngoài mà.”

 

Giọng Ngụy Kính Nhất hơi khàn đi, “Vậy tí nhé?” Thẩm Tinh Yểu: “…Về nhà rồi nói sau.”

Ngụy Kính Nhất nắm lấy tay cô, lòng bàn tay ấm áp áp sát, ngón tay thon dài xen vào, bỗng chạm phải một vật kim loại lành lạnh, giơ lên nhìn, ngón tay cô đang đeo bộ nhẫn anh tặng trước kia, “Sao hôm nay lại đeo bộ nhẫn này, lâu lắm rồi không thấy em đeo.”

 

Thẩm Tinh Yểu khẽ lắc bàn tay đang đan vào tay anh, “Vậy sau này ngày nào em cũng đeo được không?”

 

Ngụy Kính Nhất cười một tiếng, “Em có thể ngày nào cũng đeo cùng một bộ sao? Vậy những bộ trước kia của em thì không đeo nữa à?”

 

Thẩm Tinh Yểu ngẫm nghĩ, “Vậy anh có thể mua cho em cái mới, em chỉ đeo cái anh mua thôi.”

 

Ngụy Kính Nhất vì câu nói này mà hơi thở như ngừng lại, nhìn vào mắt cô, “Sao hôm nay em ngọt ngào thế?”

 

Thẩm Tinh Yểu bĩu môi, “Lúc nào mà không ngọt?” “Ngọt hay không, lát về nhà để anh nếm thử.”

 

Thẩm Tinh Yểu: “…”

 

Vừa mới vào cửa, Thẩm Tinh Yểu còn chưa kịp thay dép lê đã bị anh bế thốc lên đặt ngồi trên tủ giày ở huyền quan. Thẩm Tinh Yểu còn chưa kịp phản ứng, một trận cuồng phong mưa rào đã dày đặc trút xuống, nóng bỏng và mãnh liệt đến lạ thường, như muốn cướp đi từng tấc hơi thở của cô.

 

Thẩm Tinh Yểu không chịu nổi mà ngửa đầu đón nhận, ngón tay bám chặt vào vạt áo trên vai anh.

 

Bao nhiêu ngày nhung nhớ không chỉ thỏa mãn ở đôi môi, bờ môi nóng bỏng m.ềm m.ại bắt đầu di chuyển xuống dưới, dừng lại trên chiếc cằm thon gọn, căng mịn của cô, rồi đến cổ trắng ngần, xương quai xanh xinh đẹp, ngậm lấy, m.út vào trong giây lát, bỗng nhiên ngực bị đẩy nhẹ, anh ngẩng đầu lên lần nữa.

 

Thẩm Tinh Yểu bị anh hôn đến mặt mày ửng hồng, đôi mắt long lanh hơi nước, đuôi mắt xinh đẹp mang theo vẻ ửng đỏ, ánh mắt dần trở nên tối lại, yết hầu không kìm được mà trượt lên xuống.

 

Thẩm Tinh Yểu vốn định nói gì đó, nhưng dưới ánh mắt như vậy của anh, cô nuốt nước bọt mấy lần, cuối cùng vẫn nói: “Đừng… đừng để lại dấu, ngày mai…” Mấy chữ cuối “còn phải chụp tạp chí” căn bản không kịp nói ra, người đã bị bế bổng lên lần nữa.

 

“Kẹp chặt vào, rơi xuống anh không chịu trách nhiệm đâu.”

 

“Anh nỡ sao?” Miệng thì hỏi vậy, nhưng cô vẫn dùng chút sức, lại còn nổi ý xấu.

 

Quả nhiên, người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn.

 

Giây tiếp theo, một tiếng “Bốp” vang lên.

 

Thẩm Tinh Yểu theo bản năng vặn vẹo người, bất mãn nói: “Không được đánh em.”

 

Ngụy Kính Nhất nhấc người cô lên một chút, giọng khàn khàn: “Vậy thì ngoan ngoãn chút đi.”

 

Thẩm Tinh Yểu phản bác: “Chẳng phải anh bảo em kẹp chặt vào sao?”

 

Mãi cho đến khi bị ném lên giường, Thẩm Tinh Yểu còn muốn nói chuyện, đã bị người trên thân không chút do dự hôn lên, có lẽ là ở bên ngoài đã mài đủ kiên nhẫn, trên môi chỉ li.ếm láp qua loa vài cái rất nhanh cạy mở tiến vào. Thẩm Tinh Yểu người hơi mềm nhũn, theo bản năng vòng tay ôm chặt eo anh.

 

Cảm giác chua xót xen lẫn tê dại khó tả lan tỏa từ xương lên đến đỉnh đầu, gò má hồng lên một cách kỳ lạ, tiếng th.ở d.ốc nặng nề vang vọng rõ ràng trong phòng ngủ yên tĩnh, vầng trán trắng nõn phủ một lớp mồ hôi mỏng, hương thơm dường như tỏa ra từ tận xương tủy, ngón tay thon dài trắng nõn bị nắm chặt, chiếc nhẫn kim loại cấn vào hơi đau.

 

Dưới eo lót chiếc gối m.ềm m.ại, nhưng Thẩm Tinh Yểu vẫn cảm thấy không quá thoải mái, không khỏi giãy giụa.

 

Vành mắt Ngụy Kính Nhất đỏ hoe, giữ chặt không cho cô cử động lung tung.

 

Cảm nhận được lực ở bàn tay tăng thêm, Thẩm Tinh Yểu nói: “Nhẹ chút… Ngày mai em còn phải chụp tạp chí.” Cô hối hận rồi, vừa rồi không nên mặc kệ anh khi ngày mai còn có công việc.

 

Ăn quen bén mùi.

 

Khi kết thúc, thân thể mảnh mai của Thẩm Tinh Yểu không ngừng run rẩy trong lòng Ngụy Kính Nhất, ngay lập tức không kiểm soát được mà khóc nấc lên, đuôi mắt xinh đẹp đẫm lệ.

 

Ngụy Kính Nhất đổi vị trí hai người, vỗ nhẹ lưng cô, giọng khàn khàn dịu dàng dỗ dành, “Ngoan, ngoan, xong rồi.”

 

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tinh Yểu thất thố như vậy, cổ họng đau rát, hơi thở đặc biệt không thuận, đưa tay cấu mấy cái lên vai anh, giọng mắng người cũng khàn đi, “Anh tuổi chó à… Em đã nói… Tên khốn!”

 

“Là lỗi của anh, là anh không nhịn được.”

 

Gò má Thẩm Tinh Yểu đỏ bừng, “…Anh im đi.”

 

“Được, anh không nói nữa.” Ôm người vào lòng lần nữa, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vu,ốt v.e mái tóc dài bị mồ hôi làm ướt của cô.

 

Thẩm Tinh Yểu bình tĩnh lại một lúc, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, đẩy tay anh ra khỏi đầu mình, “Đừng dùng tay chạm vào tóc em.”

 

Ngụy Kính Nhất suy nghĩ một lát liền hiểu ra, cười ôm chặt người trong lòng hơn, “Đến cả bản thân em cũng thấy ghê à?”

 

Thẩm Tinh Yểu bị anh nói làm mặt mày hơi nóng lên, tức giận cắn mạnh một cái vào vai anh, cũng không hẳn là cắn, có thể là vừa hút vừa day, Ngụy Kính Nhất không khỏi “Tê” một tiếng hít sâu một hơi, “Anh sai rồi, anh không nói nữa.”

 

Lúc này Thẩm Tinh Yểu mới buông anh ra, chán ghét li.ếm môi, lẩm bẩm: “Mặn muốn chết.”

 

Ngụy Kính Nhất cười một tiếng, nhìn đầu lưỡi m.ềm m.ại kia lướt qua đôi môi sưng đỏ, hai tay đặt lên eo cô, nhấc người cô lên một chút, sau đó bàn tay thon dài mạnh mẽ ấn xuống gáy cô, bao phủ lấy, đưa đầu lưỡi m.ềm m.ại kia ra m.út lấy một trận.

 

Sau khi rút lui, lúc này mới đánh giá, “Rõ ràng là ngọt mà.” Thẩm Tinh Yểu: “…” Có phải người không vậy?

Một lát sau, Thẩm Tinh Yểu lại than phiền, giơ tay lên đưa tới trước mặt anh, “Anh xem, tay em bị anh làm cho thành cái dạng gì rồi này?”

 

Lúc trước quấn quýt, ngón tay anh dùng sức kẹp vào kẽ tay cô, hơn nữa, đặc biệt là bàn tay cô đeo nhẫn, bị cấn đến đau nhói, vùng da quanh chiếc nhẫn ửng đỏ. Ngụy Kính Nhất nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cô, kéo đến bên môi hôn nhẹ, đầu lưỡi lướt qua ngón tay cô, vòng đến chiếc nhẫn kim loại lạnh lẽo ngậm lấy, mang theo vài phần hương vị kim loại.

 

Thẩm Tinh Yểu cũng không ngờ anh sẽ làm vậy, ngây ngẩn nhìn đầu lưỡi anh lướt qua ngón tay mình, lúc ngậm lấy chiếc nhẫn vẫn bao trọn cả da thịt ngón tay, cả bàn tay đều tê dại không còn chút sức lực, nếu không phải bị anh nắm cổ tay, đã sớm không chịu nổi.

 

“Ngụy Kính Nhất…”

 

Ba ngón tay đeo nhẫn đều bị li.ếm láp cẩn thận, cuối cùng anh nhìn cô, “Xin lỗi…”

 

Thẩm Tinh Yểu theo bản năng nuốt nước bọt, “Không… không sao.”

 

Hai người trên người đều dính mồ hôi, nhớp nháp khó chịu, Thẩm Tinh Yểu nói: “…Em muốn đi tắm.”

 

Ngụy Kính Nhất nhìn thoáng qua ga giường hỗn độn, đưa tay lấy chiếc chăn lông bên cạnh quấn người cô lại, “Anh bế em đi tắm.”

 

Thẩm Tinh Yểu lắc đầu, “Em không cần… Em tự tắm được.” “Em còn sức tự tắm sao?” Ngụy Kính Nhất nói.

Thẩm Tinh Yểu: “…” Quả thật mệt đến một ngón tay cũng không muốn động.

 

Thấy vậy, Ngụy Kính Nhất cười rồi bế ngang cả người lẫn chăn lên, sải bước đi về phía phòng tắm.

 

Đặt người cô ngồi trên bệ rửa mặt, Ngụy Kính Nhất xoay người đi mở nước ấm.

 

Trên người cô dù sao cũng còn quấn một chiếc chăn lông, không giống anh, người đàn ông quay lưng về phía cô có bờ vai rộng lớn, đường cong cơ bắp sau lưng trơn tru, mạch lạc, trên vai và lưng còn có vài vết móng tay do cô để lại, thật ra cô cũng không dùng sức lắm, nhưng vì da anh trắng, nên trông có chút đáng sợ. Ánh mắt di chuyển xuống dưới, lông mi run rẩy vài cái, không dám dừng lại lâu, lại nhìn xuống nữa, một đôi chân đặc biệt thon dài, đường cong cực kỳ đẹp, hõm ở hai bên khoeo chân rất rõ ràng, đôi chân đặt trên mặt đất to hơn của cô vài số.

 

Thẩm Tinh Yểu không khỏi đá văng chiếc chăn lông che mắt cá chân ra, duỗi thẳng, so sánh một chút, thật sự to hơn mấy số.

 

Ngụy Kính Nhất xả xong nước ấm, xoay người đã thấy cô đang cúi đầu, theo tầm mắt cô nhìn qua, thấy đôi chân trắng nõn, xương xẩu của cô, móng chân xinh đẹp vẫn là màu xanh lục cô thích, đặc biệt tôn da.

 

Thẩm Tinh Yểu nhận ra ánh mắt anh, nhìn qua, chạm phải ánh mắt anh, vành tai nháy mắt đỏ bừng, ánh mắt né tránh như mông lung bất định, “Anh… anh không thể mặc quần vào à?”

 

Ngụy Kính Nhất cúi đầu nhìn thoáng qua, rồi lại nhìn vành tai ửng hồng của cô, khẽ cười một tiếng, đi về phía cô, “Lại không phải chưa từng thấy.”

 

Thẩm Tinh Yểu trừng mắt nhìn anh một cái, “Xin anh đấy, im miệng đi.”

 

Chỉ có cô mới dám nói chuyện với anh như vậy, mà anh lại cam tâm tình nguyện.

 

——–

 

Hiện Thẩm Tinh Yểu đang chụp một bộ ảnh tạo hình với bồn tắm, kỳ tạp chí này do Lâm Tuệ tự mình chụp, nhân viên nam tại hiện trường đã được yêu cầu ra ngoài, chỉ còn lại Lâm Tuệ, Thẩm Tinh Yểu, Lưu Dữu và vài nhân viên nữ.

 

Dù sao cũng là mùa đông, nước trong bồn tắm ấm áp, lại có màu xanh lam nhàn nhạt. Thẩm Tinh Yểu mặc chiếc váy hai dây màu trắng nằm vào, hai tay vịn thành bồn cẩn thận ngồi xuống, nhân viên bên cạnh giúp cô sửa lại tà váy. Chất liệu của dây váy dù thấm nước cũng không trở nên mỏng manh, chỉ càng thêm ôm sát đường cong cơ thể, đường cong m.ềm m.ại lại phập phồng quyến rũ. Mái tóc dài hơi ẩm ướt phần lớn ngâm trong nước, lớp trang điểm cực nhạt, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, mày mắt dịu dàng, đường nét cổ tuyệt đẹp, xương quai xanh nhỏ nhắn, cả người toát lên vẻ thanh thuần d*c vọ.ng khó tả.

 

Tiếng máy ảnh trong tay Lâm Tuệ vang lên đặc biệt rõ ràng, lần đầu tiên từ tận đáy lòng cô cảm thấy, so với việc làm nhà thiết kế, Thẩm Tinh Yểu càng thích hợp làm một ngôi sao tỏa sáng rạng rỡ như vậy, thật sự, khuôn mặt này quả thực quá hợp với giới giải trí!

 

9 giờ tối, bộ ảnh cho kỳ tạp chí Tân Cách Thụy này mới chụp xong.

 

Lúc Thẩm Tinh Yểu đang tẩy trang, Lâm Tuệ bưng một ly trà nóng vào, đưa cho cô, “Uống chút đi.”

 

Thẩm Tinh Yểu nhận lấy, “Cảm ơn chị Tuệ.”

 

Lâm Tuệ ngồi xuống ghế trống bên cạnh cô, “Sao nào, tối nay cùng nhau ăn một bữa nhé?”

 

Thẩm Tinh Yểu thoải mái đồng ý, “Được ạ.” Vừa lúc tối nay Ngụy Kính Nhất tăng ca.

 

Lâm Tuệ cười một tiếng, “Muốn ăn gì?”

 

“Hôm nay ngâm nước lâu như vậy, muốn ăn chút gì đó nóng hổi.” “Vậy Tiểu Long Khảm nhé? Chị bảo trợ lý đặt bàn ngay?”

“Vâng ạ, được.”

 

“Vậy em thu dọn trước đi, chị quay về giao việc một chút, lát nữa qua tìm em.”

 

“Vâng.”

 

Thẩm Tinh Yểu vừa tẩy trang xong, Lâm Tuệ cũng qua, “Xong chưa em?”

 

Thẩm Tinh Yểu đứng dậy, tùy ý đội mũ lưỡi trai lên, “Xong rồi ạ.”

 

Lâm Tuệ nói với các nhân viên trong phòng hóa trang: “Cũng muộn rồi, thu dọn xong mọi người cũng về sớm đi.”

 

“Vâng ạ, chào tổng biên, chào cô Tinh Yểu.”

 

Sau khi Thẩm Tinh Yểu chào hỏi họ xong, cùng Lâm Tuệ đi ra ngoài, Đường Hân xách túi đồ trang điểm cũng theo ra.

 

Sau khi họ rời đi, các nhân viên bận rộn trong phòng hóa trang lúc này mới nhỏ giọng bàn tán.

 

“Các cô nói xem, công ty chúng ta hợp tác với bao nhiêu nghệ sĩ rồi, bất kể là tiểu sinh tiểu hoa hay đỉnh lưu đang nổi, các cô có bao giờ thấy chủ biên nhiệt tình với ai như vậy chưa? Nhìn là biết ngay hai người họ quen nhau từ trước rồi đúng không?”

 

“Câu này tôi đồng ý, hai người họ không chỉ quen nhau, mà còn là quan hệ rất thân thiết!”

 

“Cái này cũng quá đáng quá đi chứ? Cô Tinh Yểu rốt cuộc làm sao mà thân với tổng biên của chúng ta như vậy?”

 

“Ai mà biết được? Đừng hỏi, hỏi thì chỉ có thể là chủ biên của chúng ta mê mẩn nhan sắc của người ta thôi!”

 

“Ha ha ha ha ha ha ha chân tướng rồi, Tinh Yểu thật sự mới hai mươi tuổi sao? Vóc dáng này, khuôn mặt này, cũng quá ưu việt đi!”

 

“Ghen tị chết mất, nếu tôi có vóc dáng đó, tôi tắm cũng không thèm đóng cửa!”

 

“Ha ha ha ha ha ha thế thì không cần đâu.”

 

Cùng Lâm Tuệ ăn xong lẩu ở Tiểu Long Khảm đã là 11 giờ tối, lúc sắp kết thúc, Thẩm Tinh Yểu nhận được điện thoại của Ngụy Kính Nhất.

 

Thẩm Tinh Yểu liếc nhìn chiếc điện thoại đang rung, nói với Lâm Tuệ: “Chị Tuệ, em nghe điện thoại một lát.”

 

Lâm Tuệ gật đầu, “Nghe đi em.”

 

Thẩm Tinh Yểu cầm điện thoại đi đến cửa sổ phòng, nhận điện thoại. “Alo?”

“Xong việc chưa em?”

 

“Sắp xong rồi ạ, anh tan làm rồi à?”

 

“Ừm, đúng vậy, bên ngoài lại có tuyết rơi rồi, anh qua đón em nhé?”

 

Nghe Ngụy Kính Nhất nói bên ngoài có tuyết rơi, Thẩm Tinh Yểu lập tức vén rèm nhìn ra ngoài, đưa tay lau đi lớp sương mờ trên cửa sổ, bên ngoài quả nhiên đang có tuyết rơi lất phất, “Vậy lát em gửi địa chỉ cho anh, anh qua đón em nhé?”

 

“Được.”

 

“Vậy nhé, em cúp máy trước?”

 

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tinh Yểu lập tức dùng WeChat chia sẻ vị trí cho Ngụy Kính Nhất.

 

Lâm Tuệ nhìn nụ cười không hề che giấu của cô, nói: “Em cũng gan thật đấy.”

 

Thẩm Tinh Yểu: “…Tại sao chị lại nói vậy?”

 

“Nghệ sĩ đang lên mà dám công khai bạn trai, em không sợ flop à?”

 

Thẩm Tinh Yểu cười lắc đầu, “Không sợ, dù sao em cũng không định nổi tiếng.”

 

Lâm Tuệ tấm tắc, “Người ta coi nghề diễn viên là bát cơm, còn em thì coi như việc làm thêm, flop thì bỏ chạy đúng không? Fan của em mà biết ý nghĩ này của em chắc khóc chết mất.”

 

“Không khoa trương đến thế chứ ạ?”

 

“Sao lại không, em không biết fan của em bây giờ cuồng nhiệt với em đến mức nào đâu, lưu lượng của em bây giờ còn vượt qua bao nhiêu tiểu hoa, đại hoa tiền bối đấy.”

 

Thẩm Tinh Yểu cau mày, thật ra cô không hề ý thức được mình nổi tiếng đến mức nào, bởi vì cuộc sống của cô không khác gì trước kia, có lịch trình thì chạy lịch trình, không có lịch trình thì ở nhà nghỉ ngơi, cũng không giống Thanh Thanh nhận đủ các loại vai diễn, hợp đồng quảng cáo, quanh năm suốt tháng bay khắp nơi trên thế giới.

 

“Đúng rồi, trước kia không phải nghe em nói các em định thiết kế đồ nam xuân thu sao? Thiết kế xong chưa?”

 

“Bản thảo thiết kế đã đưa cho đàn anh từ năm ngoái rồi, hiện tại đang tìm vật liệu.”

 

Lâm Tuệ nhíu mày, “Năm ngoái mới chốt bản thảo? Tiến độ còn đang ở khâu chuẩn bị vật liệu?”

 

Thẩm Tinh Yểu: “…Ừm.”

 

“Cái này có chút không phù hợp với hiệu suất của em, hiệu suất của em từ khi nào lại chậm như vậy?”

 

Thẩm Tinh Yểu nghiêm túc giải thích: “Thiết kế tốt không phải luôn cần thời gian lắng đọng sao.”

 

Lâm Tuệ nghe cô nói vậy, cũng không nghi ngờ gì, lại có chút lo lắng, “Vậy các em có kịp buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới vào tháng Năm không?”

 

“Kịp ạ.”

 

 

Chờ Ngụy Kính Nhất qua, hai người cũng vừa lúc ăn xong. “Người đến rồi à?” Lâm Tuệ hỏi.

Thẩm Tinh Yểu gật đầu, “Đến rồi ạ, ở gara ngầm tầng B1, em giới thiệu cho chị nhé?”

 

Lâm Tuệ cầm lấy túi xách, “Được chứ, chị cũng rất muốn xem người đàn ông khiến em nhắc đến mà khóe miệng không hạ xuống được là ai.”

 

Thẩm Tinh Yểu: “…Chị Tuệ.”

 

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, bấm thang máy, bỗng nhiên có người gọi lại, “Lâm Tuệ?”

 

Hai người đều xoay người nhìn qua, là Lục Khảng Minh.

 

Thẩm Tinh Yểu không lạ gì Lục Khảng Minh, tổng giám đốc tập đoàn Lục thị, mấy năm ở Paris, chỉ cần Lâm Tuệ đến Paris, tám chín phần mười đều có thể gặp anh ta đang công tác ở Paris. Chuyện người lớn qua lại, Thẩm Tinh Yểu không hiểu lắm, cô nhướng mày với Lâm Tuệ, “Xem ra chị Tuệ hôm nay không gặp được bạn trai em rồi.”

 

Lâm Tuệ liếc cô một cái.

 

Thẩm Tinh Yểu lập tức mím chặt môi làm ra vẻ ngoan ngoãn.

 

Lục Khảng Minh sải bước đi về phía họ, nhìn Lâm Tuệ, “Thật trùng hợp.”

 

Lâm Tuệ: “Đúng là rất trùng hợp, đến ăn cơm à?” “Ừm, đúng vậy, có một buổi xã giao.”

“Anh Lục.” Thẩm Tinh Yểu chào hỏi.

 

Trong mắt Lục Khảng Minh hiện lên vẻ kinh ngạc, “Tinh Yểu, em về nước khi nào vậy?”

 

“Năm ngoái đã về rồi ạ.” “Năm ngoái.”

 

“Vâng ạ.”

 

Lâm Tuệ nói: “Cũng không còn sớm nữa, chúng tôi đi trước đây.” Lục Khảng Minh vội nói: “Đi cùng nhau đi.”

“Tôi tự lái xe.”

 

“Tôi biết.” Dừng một chút, nói: “Tôi không có xe.”

 

“Anh không có xe?” Lâm Tuệ tỏ vẻ “anh đang đùa cái gì vậy”.

 

“Xe của tôi thư ký lái đi rồi, cậu ấy có việc gấp đột xuất, tôi cũng không phải loại ông chủ không biết thông cảm cho người khác đúng không?”

 

Ánh mắt Thẩm Tinh Yểu đảo qua lại giữa hai người họ, nói: “Chị Tuệ lái xe, xe ở ngay bên ngoài.”

 

Lâm Tuệ nhìn cô một cái.

 

Thẩm Tinh Yểu lập tức né tránh ánh mắt, vừa lúc thang máy lên tới, cô vội vàng đi vào, “Thang máy đến rồi.”

 

Xe của Lâm Tuệ đậu ở bên ngoài, nên ở tầng một xuống, Ngụy Kính Nhất ở tầng B1.

 

Lục Khảng Minh đi theo Lâm Tuệ ra ngoài, “Tiểu Yểu, đi nhé.” Thẩm Tinh Yểu vẫy tay với cô ấy, “Bye bye.”

 

Xuống tầng B1, xe của Ngụy Kính Nhất rất dễ nhận ra, cô chạy nhanh qua, mở cửa lên xe.

 

“Sao vui thế?” Ngụy Kính Nhất lập tức phát hiện ra cảm xúc của cô.

 

Thẩm Tinh Yểu thắt dây an toàn, “Vâng ạ, chúng em vừa xuống dưới thì gặp anh Lục.”

 

Động tác bật lửa của Ngụy Kính Nhất khựng lại, lửa không cháy, “Anh Lục?”

 

Thẩm Tinh Yểu không ý thức được, tiếp tục nói: “Vâng ạ, đi nhờ xe chị Tuệ rồi.”

 

Ngụy Kính Nhất bật lửa lại, hỏi: “Anh ta và chị Tuệ có quan hệ gì?” “Anh ấy thích chị Tuệ.” Thẩm Tinh Yểu mang vẻ mặt khẳng định nói.

Sắc mặt Ngụy Kính Nhất lập tức dịu xuống, lái xe về phía lối ra gara ngầm, rất hứng thú hỏi: “Sao em biết?”

 

Thẩm Tinh Yểu nghe anh hỏi vậy, hơi nghiêng người qua giải thích với anh, “Em đương nhiên biết ạ, anh Lục và chị Tuệ còn là bạn học cấp ba nữa đấy. Trước kia em ở Paris, chỉ cần chị Tuệ đến Paris thăm em, anh ấy đều đang công tác ở Paris. Một hai lần thì thôi, nhiều lần như vậy, giải thích thế nào đây?”

 

“Anh nói có đúng không?”

 

Ngụy Kính Nhất cười cười, “Đúng vậy.”

 

Phía trước là đèn xanh đèn đỏ, Ngụy Kính Nhất dừng xe, những bông tuyết dưới ánh đèn chiếu xuống đặc biệt rõ ràng, lất phất rơi xuống phủ lên nắp capo phía trước. Thẩm Tinh Yểu người hơi rướn về phía trước, có chút chuyên chú nhìn những bông tuyết rơi, ánh đèn đường hai bên thỉnh thoảng chiếu vào khoang xe tối tăm, dừng lại trên khuôn mặt dịu dàng tinh xảo của Thẩm Tinh Yểu.

 

Thẩm Tinh Yểu hơi nghiêng đầu, “Anh nhìn em như vậy làm gì?”

 

Ngụy Kính Nhất nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng nói mang theo chút từ tính khó tả, “Vì em xinh.”

 

Thẩm Tinh Yểu “Thích” một tiếng, “Nông cạn.”

 

Ô tô nhẹ nhàng chạy trong đêm tuyết, lúc sắp đến tiểu khu, Thẩm Tinh Yểu nói: “Lát nữa chúng ta không vào gara hầm được không?”

 

Ngụy Kính Nhất cũng không hỏi, thẳng thắn nói: “Được.”

 

Ngụy Kính Nhất đậu xe ở bãi đỗ xe lộ thiên trong tiểu khu, sau đó hai người cùng nhau xuống xe. Tuyết không quá lớn, nhưng trên mặt đất vì chưa kịp dọn dẹp vẫn còn một lớp tuyết mỏng, dẫm lên sẽ để lại một dấu chân nhàn nhạt.

 

Thẩm Tinh Yểu một tay ôm lấy cánh tay Ngụy Kính Nhất, tay kia giơ lên đón những bông tuyết rơi, mở miệng hỏi anh: “Vừa rồi em bảo anh đậu xe ở ngoài, anh không hỏi tại sao à?”

 

Ngụy Kính Nhất nhìn cô một cái, “Muốn chơi tuyết.”

 

Thẩm Tinh Yểu: “…” Anh quả nhiên hiểu cô, đôi mắt đen láy trong veo đảo một vòng, mở miệng nói: “Không phải, thật ra còn một lý do nữa.”

 

Ngụy Kính Nhất cưng chiều nhìn cô, phối hợp hỏi: “Ừm, là gì?” “Vì em muốn cùng anh đi đến bạc đầu.”

Bước chân Ngụy Kính Nhất đột nhiên dừng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói có chút khô khốc, “Em vừa nói gì? Nói lại lần nữa.”

 

Thật ra lời nói vừa rồi là Thẩm Tinh Yểu có phần muốn trêu chọc anh, nhưng ánh mắt mong đợi và kinh ngạc của anh, cùng với một tầng cảm xúc phức tạp hơn, khiến cô trong nháy mắt bị xúc động. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, từng chữ từng chữ hàm chứa sự nghiêm túc, nói: “Ngụy Kính Nhất, em nói em muốn cùng anh đi đến bạc đầu… Ưm…”

 

Âm cuối chưa kịp dứt đã bị nuốt vào trong miệng người đàn ông, môi lưỡi mang theo sự chiếm hữu mãnh liệt xâm nhập khoang miệng Thẩm Tinh Yểu, đầu lưỡi mềm dẻo quét qua từng ngóc ngách, từ hai bên má đến vòm họng trên, tất cả đều li.ếm láp một lượt. Thẩm Tinh Yểu bị nụ hôn mang tính xâm chiếm như vậy k.ích th.ích đến gần như đứng không vững, hơi thở cũng trở nên dồn dập, vì thế vòng tay qua cổ anh, vừa đáp lại anh vừa dựa vào lực của anh để đứng vững.

 

Sau khi kết thúc, môi hai người đều đặc biệt sưng đỏ, khóe môi còn mang theo vệt nước chưa kịp nuốt xuống.

 

Ngụy Kính Nhất theo thói quen đưa tay giúp cô lau sạch, hôn nhẹ lên gò má trắng nõn tinh tế của cô, “Chúng ta về nhà thôi.”

 

Giọng Thẩm Tinh Yểu khàn khàn ừ một tiếng, “Chân em mềm nhũn rồi, anh cõng em đi.”

 

“Được.” Ngụy Kính Nhất lập tức ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Lên đi.”

 

Thẩm Tinh Yểu không chút do dự trèo lên, cánh tay thon thả ôm lấy cổ anh, giữ chặt phía trước, quả nhiên tầm nhìn của người cao một mét tám mấy thật khác biệt.

 

Ngụy Kính Nhất nhấc người cô lên một chút, “Về nhà.”

 

Thẩm Tinh Yểu nghiêng đầu, dựa vào vai trái anh, môi thỉnh thoảng chạm vào cổ anh.

 

Bước chân Ngụy Kính Nhất hơi khựng lại, “Lại bắt đầu rồi phải không?” “Em làm gì cơ?”

“Em không biết?”

 

Thẩm Tinh Yểu giả ngốc đến cùng, “Không biết.”

 

Bàn tay Ngụy Kính Nhất vốn đang vòng lấy bắp chân cô di chuyển về phía sau một chút, không hề có lực uy h**p mà vỗ nhẹ lên, “Biết chưa?”

 

Thẩm Tinh Yểu cũng không kháng cự lắm, nhưng vẫn có chút xấu hổ, “Biết rồi biết rồi, anh có thể đừng lúc nào cũng như vậy được không, em không phải trẻ con.”

 

“Em đương nhiên không phải trẻ con, em là trẻ con thì anh thành cái gì?”

 

Thẩm Tinh Yểu cong môi, ghé sát vào tai anh, “Đ* c*m th*.”

 

Đôi môi ấm áp cọ xát ở đó, hơi thở mang theo hương thơm, làm tim anh đập rộn ràng, nóng lên, nháy mắt có phản ứng. Lưng Ngụy Kính Nhất

 

cứng đờ, điều này anh thật sự có chút không thể phản bác, bởi vì anh đúng là như vậy.

 

 

Ngày mười lăm tháng một, là lễ kỷ niệm 40 năm thành lập Hạo Nguyệt.

 

Tô Tinh Dã cùng Thẩm Tinh Yểu bàn bạc, muốn nhân dịp lễ kỷ niệm 40 năm nay, trực tiếp chính thức công bố thân phận của cô hay không.

Thẩm Tinh Yểu từ chối, nếu trước kia cô chưa bước chân vào giới giải trí, công bố thì cũng công bố rồi, dù sao công ty sau này vẫn giao cho Đường Đức quản lý, cô có thể tiếp tục ở nước ngoài làm công việc thiết kế của mình. Nhưng hiện tại cô đang hoạt động với tư cách nghệ sĩ trong giới giải trí, sau khi công khai, hình như có hơi quá phô trương, cô vẫn thích cuộc sống bình lặng như vậy hơn, dù sao dù có công khai, cô cũng không định quản lý chuyện gì.

 

Tô Tinh Dã thấy cô không muốn, cũng không ép buộc cô.

 

Lễ kỷ niệm hầu như công ty quản lý giải trí nào cũng sẽ tổ chức, thành lập 40 năm, cũng rất có ý nghĩa kỷ niệm. Lần này lễ kỷ niệm là Thẩm Vọng Tân giúp Tô Tinh Dã tự mình lên kế hoạch, tất cả mọi người đều biết, Hạo Nguyệt và YLQSL có thể nói là một nhà, lễ kỷ niệm của một công ty, người của hai nhà cùng nhau tổ chức, cho nên năm nay tham gia lễ kỷ niệm ngoài nghệ sĩ của Hạo Nguyệt, nghệ sĩ của YLQSL cũng sẽ tham gia.

 

Lễ kỷ niệm không chỉ để chúc mừng, mà quan trọng hơn là để bắc cầu nối cho các nghệ sĩ dưới trướng công ty. Bởi vậy, ngoài nghệ sĩ, còn có các phương tiện truyền thông thời trang, nhà đầu tư, nhà làm phim, đạo diễn, biên kịch, giáo sư các trường đại học danh tiếng và các diễn viên tiền bối có giao hảo tốt với vợ chồng Thẩm Tô. Có thể nói, lễ kỷ niệm của Hạo Nguyệt thực sự là một sân khấu danh lợi và tài nguyên hoành tráng, các công ty khác cũng có lễ kỷ niệm, nhưng tuyệt đối không đạt được quy mô như vậy.

 

Chưa kể vợ chồng Thẩm Tô mấy chục năm trong giới giải trí đã giành được bao nhiêu giải thưởng lớn, bạn bè quen biết đều là những bậc tiền bối đức cao vọng trọng trong ngành, những người được họ dìu dắt cũng đều tỏa sáng rực rỡ trong giới, lại còn có một cậu con trai út đỉnh lưu Thẩm Vi Thanh đã mở ra một kỷ nguyên mới cho giới giải trí.

 

Còn nói đến hai ông lớn trong giới kinh doanh, nhà họ Tô và nhà họ Ngụy. Nhà họ Tô là nhà mẹ đẻ của cô Tô, người nắm quyền là con trai cả của bà, còn nhà họ Ngụy và nhà họ Tô là bạn bè thân thiết nhiều đời, ông cụ Ngụy và ông cụ Tô có tình bạn cách mạng bao nhiêu năm, mà tình bạn này còn truyền lại cho đời sau,tiểu tổng giám đốc Ngụy và tiểu tổng giám đốc Tô trẻ, hai bàn tay sắt trong giới kinh doanh, bao nhiêu dự án phát triển trong giới giải trí đều do Ngụy thị và Tô thị đầu tư?

 

Hiện Thẩm Tinh Yểu là nghệ sĩ dưới trướng Hạo Nguyệt, đương nhiên cũng phải tham gia.

 

Cô đến công ty, ở công ty thấy rất nhiều nghệ sĩ bình thường hầu như không về công ty, cũng là một năm sau khi vào công ty, cô mới dựa vào bức tường danh sách nghệ sĩ của công ty mà nhận ra gần hết mọi người. Có một số hoạt động của công ty, nghệ sĩ không nhất định sẽ đến tham gia, nhưng lễ kỷ niệm của hai nhà, nghệ sĩ của cả hai nhà không ai dám vắng mặt.

 

Tuy rằng mọi người giao tiếp cũng không nhiều, nhưng ở công ty gặp mặt, vẫn sẽ gật đầu chào hỏi. Trên đường đến văn phòng Phùng Đào, Thẩm Tinh Yểu không nhớ cô đã chào hỏi bao nhiêu nghệ sĩ nữa. Lúc cô vào, Lục Chỉ cũng ở đó, rất rõ ràng, cũng sẽ tham gia lễ kỷ niệm tối nay.

 

Lục Chỉ vẫy tay với cô, “Em đến rồi.” Thẩm Tinh Yểu cười ừ một tiếng.

 

Phùng Đào nói: “Lát nữa tôi đưa hai người đi làm tạo hình, chúng ta trực tiếp đến hội trường là được.”

 

“Vâng.”

 

Lễ kỷ niệm tối nay của Hạo Nguyệt đặc biệt xa hoa, bên ngoài khách sạn trải thảm đỏ, hai bên toàn là các nhiếp ảnh gia của truyền thông thời trang, tuần san giải trí, trên vai mang máy ảnh ống kính dài ngắn chĩa thẳng vào thảm đỏ, có thể nói là tinh quang rạng rỡ.

 

Phùng Đào ban đầu sắp xếp Thẩm Tinh Yểu và Lục Chỉ cùng nhau bước lên thảm đỏ, dù sao hai người họ đều là nghệ sĩ dưới trướng anh, cùng nhau bước lên thảm đỏ cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng rất nhanh lại nhận được điện thoại của Thẩm Vi Thanh, nói là bên cậu ấy muốn đi cùng Thẩm Tinh Yểu.

 

“Chuyện này cậu đã bàn với người đại diện của cậu chưa?” “Nói rồi, anh ấy đồng ý.”

Phùng Đào cảm thán một tiếng, “Chậc chậc, cũng chỉ có Tinh Yểu mới có thể khiến người đại diện bao che khuyết điểm kia của cậu chịu nhả ra một chút.”

 

Trương Thịnh nổi tiếng bao che khuyết điểm, trong giới ngoài giới ai cũng biết.

 

Người ta vốn là chị em ruột, muốn cùng nhau bước lên thảm đỏ, Phùng Đào đương nhiên sẽ không từ chối, “Được, vậy bên này tôi sẽ điều chỉnh một chút.”

 

Cúp điện thoại, quay lại, chỉ có Lục Chỉ một mình, Phùng Đào hỏi anh ta: “Tiểu Yểu đâu?”

 

“Đi thay đồ rồi.”

 

Phùng Đào gật đầu, nói: “Đúng rồi, lát nữa ở thảm đỏ Tinh Yểu không đi cùng cậu nữa.”

 

Lục Chỉ buông điện thoại xuống, nhìn qua, “Tại sao?” “Tinh Yểu được sắp xếp đi cùng Thẩm Vi Thanh.” “Vi Thanh?”

“Đúng vậy.”

 

Lục Chỉ vừa định hỏi Tinh Yểu và Vi Thanh có mối liên hệ gì mà có thể sắp xếp cùng nhau bước lên thảm đỏ, nhưng lời còn chưa kịp hỏi ra, anh ta nhớ tới sự kiện hai người cùng lên hot search năm ngoái, thế là im lặng một chút, gật đầu, “Ừm, em biết rồi.”

 

Phùng Đào thì không phát hiện Lục Chỉ có gì khác thường, vỗ vai anh ta, “Vậy cậu làm tạo hình trước đi, tôi qua chỗ Tinh Yểu xem sao.”

 

Sau khi Phùng Đào ra ngoài, Tiểu Châm lúc này mới dịch đến bên cạnh Lục Chỉ, từ từ hỏi: “Anh, anh không sao chứ?”

 

Lục Chỉ nhìn cô bé một cái, “Tôi trông giống không ổn lắm à?” Tiểu Châm: “…”

“Được rồi, tôi không sao, đi làm việc của cô đi.”

 

“Ồ.”

 

Bên này Thẩm Tinh Yểu được thông báo thay đổi đối tượng cùng bước lên thảm đỏ, hơn nữa còn là Thẩm Vi Thanh.

 

Cô nhìn thiếu niên mặc bộ vest cao cấp đang ngồi đối diện mình, “Nói đi, sao lại đổi thành em?”

 

Thẩm Vi Thanh nhìn cô một cái, “Chị không muốn đi cùng em à? Chị muốn đi cùng anh Lục Chỉ?”

 

“Chị không có ý đó, em đừng đánh trống lảng.”

 

“Em thấy chị chính là có ý đó, em phải nói cho anh Kính Nhất mới được.”

Bình Luận (0)
Comment