Tuy vợ chồng Ngụy Biện Lâm không hài lòng Ngụy Kính Nhất, nhưng đối với Thẩm Tinh Yểu thì lại vô cùng vừa ý. Sau khi hai đứa con không mấy bớt lo kia xuất viện, Ngụy Biện Lâm vẫn luôn suy nghĩ, với mối quan hệ hiện tại của Ngụy Kính Nhất và Yểu Yểu, họ là nhà trai, lẽ ra nên mời nhà gái dùng một bữa cơm, coi như chính thức ra mắt trước mặt trưởng bối hai bên. Thế là hai vợ chồng bàn bạc, trước tiên thông báo cho Ngụy Kính Nhất một tiếng.
Lúc Thẩm Tinh Yểu nhận được điện thoại của Ngụy Kính Nhất, cô đang thêu họa tiết trên vai áo. Nói đến khoảng thời gian từ khi anh xuất viện đến nay, cô cũng không về căn hộ, vẫn luôn ở tại Thẩm gia, chủ yếu là bộ quần áo của cô đã may vá được hai phần ba, cũng lo lắng trong quá trình di chuyển sẽ làm mất thứ gì đó. Hơn nữa, khi cô chuyên tâm vào thiết kế, còn có dì Trần chuẩn bị sẵn ba bữa một ngày, như vậy cũng có thể giúp cô tĩnh tâm hơn.
“Yểu Yểu, còn đang bận à?” Ngụy Kính Nhất hỏi.
Thẩm Tinh Yểu cũng biết khoảng thời gian này bản thân cô có phần vì chuyện thiết kế mà lơ là anh, bèn buông kim chỉ trong tay xuống, cười trả lời: “Không có, vừa mới định nghỉ ngơi một lát. Anh thì sao? Không có việc gì à?”
“Vừa mới họp xong, lúc nãy ba anh gọi điện cho anh.”
“Chú Ngụy gọi điện cho anh nói gì vậy?”
“Nói muốn mời em và chú dì cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Thẩm Tinh Yểu ngồi thẳng người, hiểu rõ ý nghĩa của bữa tiệc lần này là gì, mà vốn dĩ đáng lẽ phải sớm hơn, nói ra thì cũng coi như đã muộn, bèn nói: “Được chứ, khi nào?”
“Ngày 21, 23 và 25 tháng này đều được, chủ yếu xem bên em thế nào.”
Thế là buổi gặp mặt của hai nhà Thẩm Ngụy cuối cùng được ấn định vào ngày 23 tháng này, thứ Sáu.
Vừa lúc Thẩm Vi Thanh từ Hạ Môn trở về. Lúc cậu ấy trở về, Tô Vi Sơ còn ở công ty.
Thẩm Vi Thanh cố ý bưng chút điểm tâm, đi gõ cửa phòng ngủ của Thẩm Tinh Yểu.
“Vào đi.”
Thẩm Vi Thanh gõ cửa bước vào, gọi một tiếng “chị”, sau đó ánh mắt dừng lại trên bộ trang phục đặt trên ma-nơ-canh trước mặt Thẩm Tinh Yểu, đôi mắt xinh đẹp ánh lên vẻ kinh ngạc. Cậu biết thương hiệu đang chuẩn bị cho bộ sưu tập đồ nam xuân hè năm nay, nhưng hôm nay đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy bán thành phẩm thiết kế của cô. Chỉ riêng bán thành phẩm thôi cũng đủ khiến cậu không thể rời mắt. Thẩm Vi Thanh không chỉ là con cưng của giới nghệ sĩ, mà đồng thời cũng rất có tiếng nói trong giới thời trang, hợp tác đều là các thương hiệu cao cấp xa xỉ, tự nhiên rất có hiểu biết về phương diện thời trang.
“Chị, đây là đồ nam của thương hiệu chị à?”
Thẩm Tinh Yểu không quay đầu lại, ừ một tiếng đáp lại cậu.
Thẩm Vi Thanh đặt khay điểm tâm sang một bên rồi đi qua, vươn tay cẩn thận chạm vào họa tiết thêu màu vàng kim trên vai áo.
Thẩm Tinh Yểu cười một cái, hỏi: “Thích không?” Thẩm Vi Thanh gật đầu: “Thích.”
“Vậy chờ chị hoàn thành rồi em thử xem.”
Động tác của Thẩm Vi Thanh khựng lại, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn về phía cô: “Cho em thử?”
“Ừm, đây là đặt may theo số đo của em, cho nên em nhớ nói với anh Trương một tiếng, sắp xếp lịch trình cuối tháng năm của em trống ra, đi một show diễn.”
Đôi mắt Thẩm Vi Thanh lại từ từ mở lớn.
Weibo chính thức của Tinh Thần đã thông báo sẽ ra mắt show diễn đồ nam đầu tiên của họ vào tháng năm năm nay, độ chú ý trong và ngoài nước đều rất cao. Mấy năm qua, Tinh Thần ngoài những người mẫu do chính công ty đào tạo, cũng chỉ ký hợp đồng với Đoạn Thính Nhạc, một nữ nghệ sĩ duy nhất. Lúc trước Đoạn Thính Nhạc còn chỉ là một tân binh mới tốt nghiệp đại học không bao lâu trong giới giải trí, nhưng chính cô mặc bộ sưu tập mới “Hồng Tú” của Tinh Thần đã nổi tiếng khắp hải ngoại chỉ sau một đêm, truyền thông giải trí nước ngoài đều xôn xao non nửa tháng.
Sau đó Đoạn Thính Nhạc nổi tiếng, “Hồng Tú” nổi tiếng, dòng váy lễ phục nhỏ thuộc bộ sưu tập “Hồng Tú” được mua sạch, Tinh Thần ngay
trong năm đầu thành lập đã vang danh thiên hạ. Từ đó về sau càng ôm trọn không ít đơn đặt hàng lễ phục và trang phục thường ngày của các nữ nghệ sĩ trong giới giải trí, đồng thời cũng được giới phu nhân và danh viện săn đón. Mà Đoạn Thính Nhạc cũng trở thành người phát ngôn nghệ sĩ duy nhất của Tinh Thần.
Nhưng hiện giờ, mọi người đều biết, Tinh Thần là thương hiệu đồ nữ, đào tạo cũng phần nhiều là người mẫu nữ. Cho nên khi Tinh Thần sắp sửa khai thác thị trường đồ nam, trong giới cũng đang đồn đoán, liệu Tinh Thần có đào tạo một người phát ngôn đồ nam duy nhất của Tinh Thần không. Sức hấp dẫn của tài nguyên này quá lớn, bởi vậy không ít nam nghệ sĩ trong giới đều đang tranh giành tài nguyên này. Nhưng Thẩm Vi Thanh thật sự không ngờ, cuối cùng miếng bánh này lại rơi trúng đầu mình, chẳng lẽ đây là sức mạnh của cửa sau?!
“Chị, chị không phải thật sự muốn mời em làm người phát ngôn đồ nam cho thương hiệu của chị đấy chứ? Người phát ngôn đồ nam duy nhất?”
Thẩm Tinh Yểu liếc nhìn cậu: “Sao thế? Em không muốn à?”
“Đương nhiên là muốn rồi, anh Trương mà biết được, chắc phải vui đến mất ngủ mất.” Thương hiệu do chính chị gái mình sáng lập, cậu sao có thể không muốn. Đừng nói hiện giờ Tinh Thần là một thương hiệu lớn có tiếng, chỉ cần là của chị cậu, dù chỉ là một thương hiệu mới vừa khởi bước, cậu cũng nguyện ý.
…
8 giờ tối ngày kia, là ngày hai nhà họ hẹn nhau cùng ăn cơm. Nhà hàng là do nhà họ Ngụy đặt, chính là một nhà hàng thuộc quyền sở hữu của họ. Người phụ trách nhà hàng nhận được tin tức, hôm nay cả nhà ông chủ lớn đều sẽ đến dùng bữa, đã tự mình tiếp đãi, đồng thời theo yêu cầu đã cho để trống toàn bộ phòng riêng ở tầng này của nhà hàng.
Sau khi anh ta dẫn nhân viên phục vụ mang đồ ăn vào cửa, ánh mắt theo bản năng quét một vòng, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc. Bởi vì ngồi trong phòng riêng ngoài cả nhà ông chủ lớn, còn có vợ chồng Thẩm Tô, tổng giám đốc trẻ của tập đoàn Tô thị, ngôi sao đang nổi Thẩm Vi Thanh. Nhưng như vậy vẫn chưa hết, dù sao quan hệ tốt đẹp giữa nhà họ Ngụy và nhà Thẩm Tô cũng không phải là bí mật gì, có thể… tại sao Tinh Yểu cũng ở đây? Mà lại xuất hiện trong một dịp rõ ràng là tụ họp gia đình thế này?
Trong trường hợp như vậy, người phụ trách không dám nhiều lời, sau khi bưng đồ ăn lên bàn nói vài câu khách sáo, rất nhanh dẫn nhân viên phục vụ rời đi và nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Sau khi ra ngoài, sắc mặt anh ta nghiêm túc nói với mấy nhân viên phục vụ: “Những gì các cậu vừa nhìn thấy, về nhà quên hết cho tôi, hiểu chưa?”
Mấy nhân viên phục vụ kinh ngạc không kém gì người phụ trách, nhưng họ đồng dạng cũng biết nặng nhẹ. Huống chi người bên trong chỉ là ông chủ tập đoàn của họ. Thế là sau khi lần lượt đảm bảo với người phụ trách, lúc này mới trở lại vị trí công việc của mình.
Trên đường trở về, trong đầu người phụ trách vẫn nghĩ về chuyện vừa rồi. Anh ta vẫn nghĩ mãi không ra, Tinh Yểu rốt cuộc là với thân phận gì mà xuất hiện trong một dịp như vậy. Anh ta đột nhiên nhớ ra, người ngồi bên cạnh Tinh Yểu lúc đó là Ngụy tổng, chẳng lẽ là họ hàng nhà Ngụy tổng? Nhưng anh ta làm việc ở Ngụy thị bao nhiêu năm nay, cũng chưa từng nghe nói Ngụy thị có một tiểu thư nào, hình như cả nhà họ Ngụy và nhà họ Chu đều không có con gái…
Người phụ trách không nghĩ ra được, cũng không tiếp tục suy nghĩ sâu xa nữa. Nhưng bất kể Tinh Yểu rốt cuộc là người bên nhà họ Ngụy hay nhà họ Thẩm, sau này nếu gặp mặt cần phải tôn trọng.
Nói ra thì những bữa tiệc như vậy hai nhà cũng không thiếu lần tụ họp, nhưng hiện giờ vẫn là lần đầu tiên lấy thân phận như vậy mà tụ họp trên
cùng một bàn ăn. Ngụy Biện Lâm với tư cách là trưởng bối nhà trai, đầu tiên nâng ly với Thẩm Vọng Tân, cảm khái nói: “Ông Thẩm, thật không ngờ có một ngày chúng ta lại nâng ly với thân phận này.”
Thẩm Vọng Tân cũng không ngờ tới, hai người bạn mấy chục năm vẫn là cùng nhau chạm cốc.
Thông thường trong những buổi gặp mặt của cha mẹ hai bên như thế này, không thể tránh khỏi việc hỏi han về gia đình, công việc của đối phương. Nhưng hai nhà thật sự quá hiểu rõ về nhau, căn bản không có gì để hỏi. Cũng không có sự gượng gạo, xấu hổ hay thậm chí là quá nhiệt tình khi trưởng bối hai bên gặp mặt, cứ như rất bình thường, hai nhà cùng nhau ăn một bữa cơm. Người lớn thì nói chuyện phiếm, thậm chí sau đó còn nói chuyện lan man sang cả công việc, du lịch, mua sắm, vượt ra ngoài trọng tâm của bữa tiệc lần này.
Tuy nhiên, hai nhân vật chính cũng không để ý, bởi vì điều này đối với họ quá đỗi bình thường. Ngụy Kính Nhất còn đeo bao tay nhựa cẩn thận bóc tôm, bóc xong chấm vào loại nước chấm cô thích rồi bỏ vào bát cơm của cô.
Thẩm Vi Thanh ở một bên nhìn, trong lòng thầm nghĩ, nếu như không có mấy vị phụ huynh ở đây, tuyệt đối có thể đút tận miệng… Nhìn kìa, lúc này cậu mới chú ý, không chỉ có cậu đang chú ý, ánh mắt anh trai cậu cũng đang nhìn về phía đó, quai hàm căng cứng đặc biệt.
Một con tôm đã chấm nước chấm bỗng nhiên rơi vào bát cơm của Tô Vi Sơ.
Ngụy Kính Nhất cười nói: “Anh cả muốn ăn thì cứ nói thẳng, nhìn lâu như vậy làm gì?”
Mắt Tô Vi Sơ đột nhiên trợn lớn, suýt nữa không giữ nổi đôi đũa trong tay, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu gọi cái gì?”
Gương mặt tuấn tú của Ngụy Kính Nhất vẫn mang theo ý cười: “Anh cả nha.”
Tô Vi Sơ hạ thấp giọng: “Cậu còn lớn hơn tôi một tuổi, cậu không biết xấu hổ à?”
“Sao lại xấu hổ? Anh là anh trai của Yểu Yểu, cũng chính là anh trai của tôi không phải sao?”
Hay cho một câu “không phải sao?”
Tô Vi Sơ cảm thấy nắm đấm của mình có chút không kiểm soát được. Làm bạn tốt bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên anh ấy phát hiện mặt bạn mình lại dày đến như vậy, e là tường thành cũng không sánh bằng. Tiếng “anh cả” này gọi thật đúng là không chút áp lực!
Thẩm Vi Thanh nghe hai người đấu khẩu, im lặng cúi đầu ăn cơm trong bát mình, tai bay vạ gió xin đừng lan đến ao cá…
Thẩm Tinh Yểu đưa tay kéo nhẹ Ngụy Kính Nhất, lại cười với Tô Vi Sơ một cái: “Được rồi, hai người nói ít lại một chút đi. Anh, anh nếm thử tôm này xem, vị khá ngon.”
Tô Vi Sơ có thể không nể mặt Ngụy Kính Nhất, nhưng mặt mũi của em gái ruột mình thì cậu tuyệt đối không nỡ làm mất lòng, thế là gắp con tôm Ngụy Kính Nhất bóc bỏ vào miệng, mặt không biểu cảm mà nhai.
“Ngon không anh?” Thẩm Tinh Yểu hỏi dồn. Khóe miệng Tô Vi Sơ nhếch lên: “Ngon.”
Thẩm Vi Thanh cắn đũa để không bật cười thành tiếng, thật ra anh trai cậu cũng rất hợp đi đóng kịch.
Hành động của mấy đứa trẻ, các bậc trưởng bối không chú ý tới sao? Đương nhiên là chú ý tới, nhưng đều ăn ý không mở miệng, mãi cho đến khi bữa cơm gần kết thúc, họ lúc này mới quay lại mục đích ban đầu của bữa tiệc này.
“Ông Thẩm, bà Tô, hai người cũng biết, tôi và Chỉ Hề từ đáy lòng vẫn luôn coi Yểu Yểu như con gái ruột của mình.”
“Điều này tôi đương nhiên biết.” Sự tán thành của Thẩm Vọng Tân đối với Ngụy Kính Nhất thật ra có một phần ba cũng đến từ gia đình anh, cha mẹ anh. Nếu không có những yếu tố này, ông nghĩ cuối cùng ông cũng có thể chấp nhận anh, chỉ là quá trình chấp nhận sẽ hơi dài hơn một chút.
“Cho nên ông có thể yên tâm, Yểu Yểu ở nhà tôi không ai bắt nạt được con bé, tôi và Chỉ Hề tất nhiên sẽ đứng sau lưng Yểu Yểu vô điều kiện.”
Chu Chỉ Hề cũng nói: “Đúng vậy, ông Thẩm, Tinh Tinh à, tuy…” Liếc nhìn Ngụy Kính Nhất một cái, “Nói ra cũng rất xin lỗi hai người, tự dưng lại hời cho nhà tôi, nhưng hai người tuyệt đối yên tâm, trong lòng tôi, Yểu Yểu chính là con gái ruột của tôi, Kính Nhất sau này là con rể, khẳng định là không thể hơn được Yểu Yểu.”
Vợ chồng Thẩm Tô: “…” Anh em trai: “…”
Thẩm Tinh Yểu theo bản năng nhìn thoáng qua Ngụy Kính Nhất. Ngụy Kính Nhất ở dưới gầm bàn nắm lấy bàn tay m.ềm m.ại không xương kia. Dù sao cái gì con gái con rể, anh không để bụng, chỉ cần cô là của anh là được rồi. Dù sao những năm qua, anh ở nhà cũng không giống một đứa con trai ruột cho lắm.
Ngụy Kính Nhất nhìn về phía hai vợ chồng Thẩm Tô, sắc mặt nghiêm túc, giọng nói đặc biệt trang trọng: “Chú Thẩm dì Tô, con đối với Yểu Yểu là thật lòng, cô ấy là cô gái duy nhất con thích. Con và Yểu Yểu qua lại là với tiền đề kết hôn, con muốn cưới cô ấy.”
Thẩm Tinh Yểu lập tức sững sờ, Ngụy Kính Nhất nói muốn cưới cô? Nhưng anh chưa từng nói với cô chuyện muốn cưới cô, muốn kết hôn với cô. Lần đầu tiên nói ra, lại là lời hứa hẹn với cha mẹ hai bên, lời hứa hẹn này nặng hơn nhiều so với việc chỉ có hai người họ biết.
Mấy vị trưởng bối cũng vì những lời này của anh mà nhìn nhau. Ngụy Biện Lâm đầu tiên mở miệng nói: “Đây là điều cần thiết, con dâu nhà họ Ngụy chúng tôi cũng chỉ nhận một người là.”
“Ba con nói không sai, nhà họ Ngụy chúng ta chỉ nhận Yểu Yểu. Con tốt nhất cả đời này đừng có phụ Yểu Yểu, bằng không mẹ sẽ cùng con đoạn tuyệt quan hệ mẹ con.” Chu Chỉ Hề là người nói được làm được, bà có thể nói ra lời này, tuyệt đối không phải nói đùa.
Thẩm Tinh Yểu theo bản năng nắm chặt tay Ngụy Kính Nhất, Ngụy Kính Nhất nắm ngược lại tay cô, nhìn về phía cha mẹ mình: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nữa, mẹ sẽ không có cơ hội đó đâu.”
Không khí trong phòng vốn đang rất nghiêm túc căng thẳng, Ngụy Kính Nhất vừa trả lời như vậy, mấy vị trưởng bối đều không nhịn được cười, ngay cả trong mắt Tô Vi Sơ cũng ánh lên chút ý cười.
“Vậy thì tốt, con tốt nhất cả đời này đừng cho mẹ cơ hội như vậy.” Chu Chỉ Hề tức giận nói.
Bữa cơm tối hôm nay có thể nói là diễn ra trong không khí vui vẻ, hai người họ cũng coi như chính thức ra mắt trước mặt trưởng bối hai bên. Ngụy Kính Nhất không nén được niềm vui sướng và kích động trong lòng, nắm lấy bàn tay cô, từng chút từng chút một cọ xát đầy lưu luyến.
Tranh thủ lúc các trưởng bối đang nói chuyện, Ngụy Kính Nhất ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ về nhà luôn sao?”
Thẩm Tinh Yểu nhìn anh: “Sao vậy?” “Không nỡ xa em.”
Thẩm Tinh Yểu không nhịn được nắm chặt tay anh: “Em cũng không nỡ xa anh.”
Ngụy Kính Nhất: “Có muốn đi xem phim không?”
Khoảng thời gian này Thẩm Tinh Yểu không có ở bên anh tử tế, hai người vừa mới gặp mặt, cũng không nỡ tách ra, thế là gật gật đầu.
Thấy vậy, ý cười trong mắt Ngụy Kính Nhất gần như tràn ra ngoài.
Thế là hai người nói với mấy vị trưởng bối là muốn đi xem một bộ phim. Các trưởng bối cũng có thể hiểu được tâm lý của đôi tình nhân trẻ, hơn nữa khoảng thời gian này Thẩm Tinh Yểu luôn vùi đầu trong phòng ngủ làm thiết kế, ra ngoài thư giãn một chút cũng tốt, thế là họ thuận lợi tạm biệt các trưởng bối.
Sau khi ngồi lên xe, vừa thắt dây an toàn xong, màn hình điện thoại của Ngụy Kính Nhất sáng lên, một tin nhắn WeChat hiện ra, là của Tô Vi Sơ.
Anh Cả Vợ: Anh chờ cậu đưa Yểu Yểu về.
Thẩm Tinh Yểu cũng thắt dây an toàn xong, hỏi anh: “Sao vậy?”
Ngụy Kính Nhất thoát khỏi WeChat, đặt điện thoại di động sang một bên: “Không có gì.”
…
Hai người chọn một bộ phim văn nghệ Nhật Bản. Tuy vừa mới ăn cơm xong, nhưng lúc vào rạp vẫn mua Coca và bắp rang. Có lẽ vì bây giờ tương đối muộn, cũng có lẽ vì bộ phim này tương đối kén khán giả, người trong rạp chiếu phim cũng không nhiều lắm. Vị trí của họ tương đối ở giữa, nhưng mãi cho đến khi bộ phim chính thức bắt đầu, cũng không có ai vào thêm, thế là họ ngược lại trở thành hàng ghế cuối cùng của cả rạp chiếu phim.
Sau khi đèn lớn trên trần rạp chiếu phim tắt đi, Thẩm Tinh Yểu lúc này mới gỡ khẩu trang trên mặt xuống, nói thật, vẫn có hơi ngột ngạt.
Ngụy Kính Nhất đưa Coca đến bên miệng cô.
Thẩm Tinh Yểu cúi đầu cắn ống hút uống một ngụm nhỏ.
Vốn Cô định nghiêm túc xem phim, nhưng… Ngụy Kính Nhất dường như không có ý định để cô xem phim yên ổn, nắm lấy tay cô đặt lên đùi mình, lòng bàn tay hơi thô ráp từng chút một cọ xát trong lòng bàn tay non mịn của cô. Thẩm Tinh Yểu nhột đến mức có chút không chịu nổi, lúc này mới giãy giụa muốn rút tay ra.
Nhưng lại bị Ngụy Kính Nhất nắm rất chặt, căn bản không thể thoát ra được, thế là không thể không nhỏ giọng nói: “…Nhột.”
Dưới ánh đèn tối tăm, Ngụy Kính Nhất bỗng nhiên áp sát lại gần cô.
Thẩm Tinh Yểu cứ như vậy nhìn anh tiến lại gần, cuối cùng chủ động hôn nhẹ lên khóe môi anh: “Vừa lòng chưa?”
Chỉ một nụ hôn nhẹ nhàng như vậy, Ngụy Kính Nhất sao có thể vừa lòng? Một chút cũng không hài lòng!
Bàn tay thon dài bỗng nhiên giữ chặt lấy gáy thon thả của cô, cúi người phủ lên đôi môi m.ềm m.ại của cô, nuốt trọn cả đầu lưỡi và hơi thở của cô.
Thẩm Tinh Yểu cũng không biết tại sao, vốn còn đang ngồi yên vị trên ghế của mình, nhưng khi hôn đến mơ mơ màng màng, lúc này cô mới ý thức được, không biết từ lúc nào cô đã ngồi vắt chân lên đùi anh, mà còn là kiểu quay lưng về phía màn hình chiếu phim. Hơi tỉnh táo lại một chút, thần kinh nháy mắt căng thẳng lên, cái này cũng quá bạo gan đi?
Tuy người trong rạp chiếu phim không nhiều lắm, nhưng nếu ai đó quay đầu lại nhìn thấy thì cũng quá mất mặt đi?!
Nghĩ như vậy, cô không nhịn được đưa tay đẩy nhẹ lên ngực anh.Vốn Ngụy Kính Nhất đang nhắm mắt, cảm nhận được sự chống đẩy của cô, mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm lạ thường. Thẩm Tinh Yểu chớp chớp mắt với anh, ý bảo anh buông ra.
Tuy nhiên không được, ngược lại bị quấn lấy càng thêm triệt để, môi của cả hai đều ướt đẫm nước bọt, môi dần dần tê dại nóng lên, đầu lưỡi bị cuốn lấy không thể trốn thoát nửa điểm. Thẩm Tinh Yểu biết, nếu không cho anh hôn đủ, anh sẽ không đời nào buông cô ra. Tuy căng thẳng sợ hãi, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức kiềm chế không cho bản thân phát ra âm thanh. Mà lần này Ngụy Kính Nhất cũng không ép cô về mặt này.
Khi tách ra, môi cô bị giày vò thành màu đỏ mọng như quả dâu.
“Thỏa mãn rồi chứ?” Dù đã hạ thấp giọng, cũng có thể nghe ra sự khàn khàn.
Ngụy Kính Nhất vùi má vào bờ vai thơm ngát của cô gật gật đầu.
Thẩm Tinh Yểu không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, đột nhiên phát hiện, thật ra Ngụy Kính Nhất cũng khá dễ thỏa mãn… Nhưng suy nghĩ
như vậy chỉ tồn tại trong đầu một giây, giây tiếp theo, mặt đỏ bừng, giãy giụa muốn từ trên đùi anh đứng dậy, giọng nói hàm chứa sự tức giận và xấu hổ: “Anh… thả em xuống.”
Ngụy Kính Nhất ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn kia, không muốn buông tay: “Không thả.”
Thẩm Tinh Yểu: “…Vậy anh… anh…”
Ngụy Kính Nhất hơi nghiêng đầu hôn lên cổ thon mịn của cô: “Anh làm sao?”
Thẩm Tinh Yểu chán nản: “Anh làm sao, tự anh trong lòng không biết hả?”
Ngụy Kính Nhất khẽ cười một tiếng, chính anh cũng không chịu nổi.
“Anh đừng như vậy, thả em ra trước được không?” Thẩm Tinh Yểu thật sự có chút sợ.
Ngụy Kính Nhất nghe thấy trong giọng nói của cô ẩn chứa chút nức nở, tức khắc mềm lòng, thoáng thả lỏng lực đạo đang ghì trên eo nhỏ, Thẩm Tinh Yểu lập tức thoát ra, sau đó ngồi xuống ghế của mình, cũng duỗi thẳng hai chân không muốn để ý đến anh.
Ngụy Kính Nhất cười dựa sát lại gần cô: “Giận à?”
Thẩm Tinh Yểu trừng mắt nhìn anh một cái: “Lưu manh.” “Được được, lỗi của anh, anh chỉ là quá nhớ em.”
“Là anh nhớ em sao? Rõ ràng là…” Nói đến một nửa, Thẩm Tinh Yểu hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, cô vừa mới nói cái gì vậy?!!
Mà Ngụy Kính Nhất cũng ý thức được điều gì đó, đuôi mày đẹp đều mang theo ý cười, cố ý trêu chọc cô: “Hơn nữa cái gì?”
Thẩm Tinh Yểu cắn cắn môi, không muốn nói chuyện với anh.
Ngụy Kính Nhất cũng biết cô da mặt mỏng, lại còn ở trong trường hợp như vậy, thế là cũng không tiếp tục trêu chọc cô nữa, mà là nhón một viên bắp rang đưa đến bên miệng cô: “Anh sai rồi, ăn bắp rang đi.”
Vì chuyện vừa rồi, vốn Thẩm Tinh Yểu không muốn ăn bắp rang anh đút, nhưng bắp rang cứ để ngay trên môi, mùi thơm ngọt ngào cứ quẩn quanh hơi thở. thoáng suy nghĩ, Thẩm Tinh Yểu vẫn ngậm lấy viên bắp rang, đồng thời còn cắn một cái vào ngón tay anh.
Sau khi nhai nuốt sạch sẽ, nói: “Còn muốn ăn.”
Ngụy Kính Nhất cười lại đút cho cô một miếng, thế là lại bị cắn một cái, sau đó bị cắn liên tiếp mấy cái.
Mãi cho đến khi bộ phim kết thúc, sau khi ra khỏi rạp chiếu phim,lúc này Thẩm Tinh Yểu mới chú ý tới dấu răng đỏ trên hai ngón tay trắng nõn của anh, tức khắc có chút đau lòng, nắm lấy bàn tay anh, nhẹ nhàng thổi thổi: “Đau không?”
Ngụy Kính Nhất nhìn vẻ đau lòng trong mắt cô, lắc đầu: “Không sao, không đau.”
Thẩm Tinh Yểu có chút áy náy: “Lần sau em không bao giờ cắn anh nữa.”
Môi Ngụy Kính Nhất hơi cong lên, nói: “Không sao, lần sau cũng có thể cắn trong trường hợp khác.”
“Trường hợp khác? Trường hợp nào…” Sau khi Thẩm Tinh Yểu phản ứng lại, giọng nói cũng tắt ngấm, đỏ mặt đẩy tay anh ra: “Anh im đi!”
Ngụy Kính Nhất lại chọc cho người ta xù lông, cúi người qua, ghì lấy cô hôn lên môi: “Được, anh không nói, chúng ta về nhà nhé?”
Thẩm Tinh Yểu liếc nhìn anh một cái, vẫn không thèm để ý đến anh, nhưng lại tùy ý để anh thắt dây an toàn cho mình.
Ngụy Kính Nhất lái xe ra khỏi gara ngầm của trung tâm thương mại.
Thẩm Tinh Yểu nghiêng đầu nhìn ra ngoài, xa hoa trụy lạc, đèn sáng rực, thành phố không ngủ vẫn náo nhiệt như trước. Xe càng đi về phía trước, cô càng cảm thấy không ổn, đây hình như không phải đường về căn hộ của họ, trông giống như đang hướng về khu Biển Xanh nhà cô. Cô nghiêng đầu nhìn về phía anh: “Về khu Biển Xanh à?”
Ngụy Kính Nhất gật đầu: “Đúng vậy.”
Thẩm Tinh Yểu có chút kinh ngạc, cô tưởng… tưởng họ sẽ về căn hộ.
Phía trước là đèn xanh đèn đỏ, Ngụy Kính Nhất giảm tốc độ từ từ dừng lại: “Em muốn về căn hộ à?”
Tai Thẩm Tinh Yểu nóng lên, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Không có, về Biển Xanh.”
Ngụy Kính Nhất nhìn khuôn mặt phản chiếu trên cửa sổ xe, khẽ cười một tiếng.
Cửa trang bị thanh cảm ứng, biển số xe của Ngụy Kính Nhất đã được nhập vào hệ thống, xe của anh thành công lái vào trong sân.
Thẩm Tinh Yểu xuống xe, vẫy tay với anh: “Anh mau về nhà đi, bai bai.”
Ngụy Kính Nhất hạ kính cửa sổ xe xuống nhìn cô: “Yểu Yểu, khi nào em về căn hộ?”
Thẩm Tinh Yểu nghĩ nghĩ, nói: “Vài ngày nữa đi, chờ em khâu vá xong mấy chỗ tinh tế trên trang phục đã.” Như vậy sẽ không cần lo lắng làm rơi mất vật liệu.
Ngụy Kính Nhất gật đầu: “Được, anh chờ em.”
Thẩm Tinh Yểu nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy một góc trong đáy lòng sụp xuống. Cô vòng qua phía ghế lái, Ngụy Kính Nhất hạ cửa sổ xe bên này xuống, còn chưa kịp nói gì, đã nhìn thấy cô bỗng nhiên cúi người, đưa tay giữ lấy gáy anh, kéo người anh ra một chút, hôn nhẹ lên đôi môi ấm áp của anh, sau đó đứng thẳng người: “Ngủ ngon.” Nói xong, không quay đầu lại mà đi vào trong.
Ngụy Kính Nhất nhìn bóng dáng mảnh mai của cô, đưa tay sờ lên môi mình, nhẹ nhàng cười một cái: “Ngủ ngon.”
Thẩm Tinh Yểu vừa vào cửa nhìn thấy Tô Vi Sơ vừa lúc xuống lầu. Tô Vi Sơ: “Về rồi à?”
Thẩm Tinh Yểu có chút kinh ngạc: “Anh, anh còn chưa ngủ sao?”
“Ừm, có chút không ngủ được.” “Mất ngủ à?”
“Cũng không hẳn.” Sau đó lại nói: “Ngụy Kính Nhất đưa em về à?” “Đúng vậy.”
“Người đâu rồi?” “Về nhà rồi chứ sao.”
Trong mắt Tô Vi Sơ hiện lên một tia kinh ngạc, về nhà? Anh ta còn tưởng với độ mặt dày của Nguỵ Kính Nhất, tối nay sẽ ở lại nhà họ chứ.
“Anh?” Thẩm Tinh Yểu thấy Tô Vi Sơ đang thất thần, không khỏi gọi anh ấy một tiếng.
Tô Vi Sơ phản ứng lại, đáp một tiếng, nói: “Thời gian cũng không còn sớm, mau về phòng nghỉ ngơi đi?”
Thẩm Tinh Yểu lên cầu thang: “Anh?” Tô Vi Sơ: “Sao vậy?”
“Cảm ơn anh.”
Tô Vi Sơ có chút kỳ quái: “Tự dưng nói cái này làm gì?”
Thẩm Tinh Yểu lắc đầu: “Không làm gì cả, dù sao cũng chỉ muốn nói với anh như vậy thôi.”
Gương mặt ôn nhuận của Tô Vi Sơ nở nụ cười: “Được, vậy anh trai nhận.”
“Đúng rồi, anh, anh thật sự… thật sự rất khó chấp nhận Ngụy Kính Nhất sao?” Đây vẫn là lần đầu tiên cô chính thức nói với anh ấy về chủ đề này.
Tô Vi Sơ rất khó chấp nhận Ngụy Kính Nhất sao? Thật ra cũng không hẳn, chỉ là lúc ban đầu mới biết, quả thật tức đến bảy lỗ phun khói.
Nhưng phải thừa nhận, bạn tốt ưu tú, không dính hoa thơm cỏ lạ, xứng với Yểu Yểu nhà anh ấy. Thật ra nghĩ lại cũng có thể chấp nhận, giao cho Ngụy Kính Nhất, nói thật, anh ấy khá yên tâm. Còn việc hiện tại anh ấy nhìn bạn mình thấy khó chịu, hoàn toàn chỉ là tâm lý chung của mọi ông anh trai khi nhìn em rể mà thôi.
“Thật ra… cũng không có.” Tô Vi Sơ nói.
Sắc mặt Thẩm Tinh Yểu lập tức nhẹ nhõm hẳn lên: “Thật sự, không lừa em chứ?”
“Đương nhiên, lừa em làm gì?” Đặc biệt là sau khi ăn cơm xong với chú Ngụy dì Chu hôm nay, anh ấy càng yên tâm hơn. Có chú Ngụy dì Chu thiên vị, xem sau này cậu ta có dám bắt nạt cô không.
“Vậy anh cứ như trước kia, hòa thuận với anh ấy được không?” Thẩm Tinh Yểu nói.
Tô Vi Sơ biết cô đang lo lắng điều gì, đưa tay xoa nhẹ đỉnh tóc m.ềm m.ại của cô: “Được, anh trai biết rồi, sẽ hòa thuận.”
Thẩm Tinh Yểu lúc này mới hoàn toàn thả lỏng: “Được, vậy nhé.” “Mau lên nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, anh trai cũng ngủ sớm nhé, ngủ ngon.”
Tô Vi Sơ nhìn Thẩm Tinh Yểu trở về phòng, chậm rãi lấy điện thoại di động từ trong túi áo ngủ ra.
Bên này Ngụy Kính Nhất về đến nhà, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn WeChat Tô Vi Sơ gửi cho anh.
Anh Cả Vợ: Em rể, sau này hòa thuận nhé. Anh Cả Vợ: /Mỉm cười/
Ngụy Kính Nhất: “???” Không hiểu sao cảm thấy có chút lạnh.