Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 74

 

Thẩm Tinh Yểu nhận được tin nhắn WeChat từ đạo diễn Tưởng, báo cho cô biết thời gian công chiếu chính thức của《Tín Ngưỡng》, đồng thời cũng dặn cô sắp xếp lịch trình mấy ngày tới, vì chắc khoảng vài hôm nữa

sẽ có chương trình mời họ đến tham gia để quảng bá cho bộ phim. Thẩm Tinh Yểu vừa mới chụp xong bộ ảnh cho Hoa Khấu, cũng không có lịch

 

trình gì khác, nên đương nhiên sẽ đặt việc quảng bá phim lên ưu tiên hàng đầu.

 

Quả nhiên, không đầy hai ngày, Phùng Đào gọi điện thoại tới, yêu cầu cô đến đài truyền hình để ghi hình chương trình quảng bá. Đồng thời, những người được mời ngoài cô và Lục Chỉ ra còn có nam nữ chính bản điện ảnh là thầy La, cô Tiêu cùng với nữ phụ Khương Thỏa Thỏa.

 

《Tín Ngưỡng》ấn định ngày công chiếu chính thức là 20 tháng 3, thời gian ghi hình vừa vặn là ngày 4 tháng 3, mà ngày 5 tháng 3 lại đúng là

sinh nhật lần của Thẩm Tinh Yểu. Buổi ghi hình tối ngày 4 rất có khả năng sẽ kéo dài đến tận rạng sáng.

 

“Thật ra anh không cần đi cùng em đâu, em ghi hình xong sẽ về ngay.”

 

Ngụy Kính Nhất nghiêng đầu, hôn nhẹ lên đ.ỉnh tóc cô, “Anh hy vọng khoảnh khắc em tròn hai mươi tuổi, người ở bên cạnh em là anh.”

 

Thẩm Tinh Yểu cười, siết chặt bàn tay ấm áp của anh.

 

Ngụy Kính Nhất kéo chiếc chăn lông trên người cô lên cao hơn một chút, “Còn một lúc nữa mới đến, nếu mệt thì nghỉ một lát đi.”

 

Thẩm Tinh Yểu dựa vào vai anh gật đầu. Sáng nay cô dậy sớm, giờ dựa vào vai anh, xung quanh toàn là mùi hương gỗ mun quen thuộc trên người anh, Thẩm Tinh Yểu thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi mở mắt ra lần nữa, họ đã đến sân bay Hoa Cúc.

 

Do đã liên hệ trước với bên sân bay, họ xuống máy bay đi theo lối VIP, đến khách sạn cất hành lý trước, ăn chút gì đó lót dạ, nghỉ ngơi một lát rồi mới xuất phát đến đài truyền hình. Thẩm Tinh Yểu đội mũ và đeo khẩu trang xong xuôi, rất nhanh thấy Ngụy Kính Nhất cũng khoác áo khoác vào, ngạc nhiên hỏi: “Anh muốn ra ngoài à?”

 

Ngụy Kính Nhất cài cúc áo khoác, đi tới giúp cô chỉnh lại mái tóc dài bị mũ len che khuất, “Ừm.”

 

Thẩm Tinh Yểu ngẩng đầu nhìn anh, “Anh muốn đi đâu vậy?” Chẳng lẽ định nhân lúc cô đi ghi hình rồi một mình lẻn ra ngoài chơi?

 

Ngụy Kính Nhất đưa tay véo nhẹ lên gò má mịn màng của cô, “Đi cùng em ghi hình, được không?”

 

Thẩm Tinh Yểu: “Anh nói thật hay đùa vậy? Không phải đang trêu em đấy chứ?”

 

“Vậy em có hy vọng anh đi cùng em không?” “Anh vào được sao?”

“Chỉ cần em muốn, anh luôn có cách.”

 

Thẩm Tinh Yểu chớp chớp mắt, lồng ngón tay cô vào giữa những ngón tay anh, “Vậy anh đi cùng em nhé.”

 

Lưu Dữu và mấy người khác thấy Ngụy Kính Nhất cũng đi theo lên xe bảo mẫu, vẻ mặt thì bình thản nhưng trong lòng lại là sóng cuộn biển gầm, bây giờ công khai trắng trợn vậy luôn sao?!

 

Bốn giờ chiều họ đến đài truyền hình, đến phòng chờ chào hỏi mấy người dẫn chương trình trước.

 

Lương Đẳng thấy Thẩm Tinh Yểu bước vào, ý cười trên mặt không cách nào che giấu được. Lần trước gặp mặt còn đang nói khi nào có cơ hội sẽ mời cô đến tham gia chương trình của họ, nói chưa được bao lâu thì cơ

 

hội đã tự tìm đến cửa. Lương Đẳng cười, giới thiệu Thẩm Tinh Yểu với mấy người bạn tốt đã cộng tác nhiều năm: “Người này là Tinh Yểu, con cháu trong nhà.”

 

Mấy người dẫn chương trình này cũng được coi là bậc tiền bối trong giới, đây là lần đầu tiên họ thấy thầy Lương nghiêm túc giới thiệu một hậu bối trong làng giải trí với mình như vậy. Hình như cũng không phải lần đầu, người đầu tiên được giới thiệu nghiêm túc như thế là Thẩm Vi Thanh, cũng giống như hôm nay, nói là con cháu trong nhà. Thật ra tối qua trong nhóm chat của mấy người họ, thầy Lương đã nhắc qua, nói là hôm nay sẽ có một hậu bối rất thân thiết đến, nhưng họ không ngờ hậu bối mà thầy Lương nói lại là Tinh Yểu.

 

Mọi người nhìn nhau, đương nhiên đều tỏ ra vô cùng nhiệt tình và thân thiện chào hỏi Tinh Yểu, còn trao đổi cả WeChat. Đây là lần đầu tiên trong mấy năm gần đây, họ cùng nhau chủ động xin WeChat của khách mời ngay trong ngày đầu gặp mặt.

 

“Cốc cốc.” Cửa phòng chờ vang lên. Lương Đẳng: “Mời vào.”

Mọi người đều nhìn ra cửa. Mấy tiền bối khác nhìn người đàn ông trẻ tuổi bước vào có chút không phản ứng kịp, nhưng Lương Đẳng lại lên tiếng: “Kính Nhất, sao cháu lại đến đây?”

 

Ngụy Kính Nhất gọi một tiếng “chú Lương”, sau đó gật đầu chào mấy vị tiền bối bên cạnh ông, rồi nói: “Hôm nay trời lạnh, cháu mua chút đồ uống nóng.”

 

Nói rồi, Tề Minh đã đặt đồ uống nóng trong tay lên bàn trà bên cạnh.

 

Ngụy Kính Nhất đi đến bên cạnh Thẩm Tinh Yểu, lúc này mới trả lời câu hỏi vừa rồi của Lương Đẳng: “Cháu đi cùng Yểu Yểu.”

 

“Tôi nhớ ra rồi, cậu là Ngụy Kính Nhất? Ông chủ của tập đoàn Ngụy Thị?” Thầy Chu bỗng nhiên nói. Chẳng trách từ lúc anh vừa vào cửa, ông đã mơ hồ cảm thấy người thanh niên này trông quen quen, nghĩ kỹ lại, chẳng phải là ông chủ trẻ tuổi của tập đoàn Ngụy Thị từng xuất hiện trong chương trình phỏng vấn kinh tế tài chính cách đây không lâu sao?

 

Ngụy Kính Nhất lại lần nữa gật đầu với ông, không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Vâng, là cháu.”

 

Mấy tiền bối khác lúc này cũng bừng tỉnh ngộ, đúng thật là cậu chủ nhà họ Ngụy! Cậu chủ Ngụy vừa rồi gọi thầy Lương là chú Lương, gọi Tinh Yểu là gì ấy nhỉ… Yểu Yểu? Chắc là tên ở nhà, mà Tinh Yểu lại là con cháu trong nhà thầy Lương, mối quan hệ này sao có vẻ phức tạp rối rắm thế nhỉ?

 

“Thầy Lương, đạo diễn bảo mọi người qua chỗ họ một chuyến.” Đúng lúc đó, nhân viên bên ngoài bước vào nói.

 

“Được, chúng tôi biết rồi,” Lương Đẳng nói.

 

Sau đó quay sang nói với Thẩm Tinh Yểu và những người khác: “Vẫn chưa đến giờ tổng duyệt, cháu nghỉ ngơi chút đi, chúng tôi qua đó một lát.”

 

Thẩm Tinh Yểu gật đầu: “Vâng ạ.”

 

Thế là Lương Đẳng dẫn theo mấy người dẫn chương trình còn đang đầy bụng nghi vấn rời đi, thuận tiện mang theo cả đồ uống nóng Ngụy Kính Nhất mang đến.

 

Bên này là phòng nghỉ của người dẫn chương trình, Thẩm Tinh Yểu đương nhiên cũng không ở lại lâu. Sau khi họ ra ngoài, cô liền dẫn Ngụy Kính Nhất đến phòng nghỉ dành cho khách mời. Có lẽ vì cô là người

 

rảnh rỗi nhất nên đến sớm nhất. Lúc Thẩm Tinh Yểu bắt đầu chuẩn bị trang điểm, Ngụy Kính Nhất nhận một cuộc điện thoại rồi đi ra ngoài.

 

Một lúc sau, Ngụy Kính Nhất vẫn chưa về, người vào lại là thầy La và những người khác.

 

“Thầy La, cô Tiêu,” Thẩm Tinh Yểu chào hỏi họ. La Giai cười nói: “Đến sớm vậy à.”

“Cũng vừa đến thôi ạ.”

 

Lần lượt tiếp theo là Khương Thỏa Thỏa và Lục Chỉ. Vì hiện tại cách giờ tổng duyệt chính thức còn chưa đến nửa tiếng, mấy người chào hỏi qua loa rồi ngồi xuống bắt đầu trang điểm.

 

Thẩm Tinh Yểu nhìn ra cửa phòng nghỉ mấy lần, Ngụy Kính Nhất vẫn chưa về, điện thoại gì mà phải gọi lâu như vậy chứ?

 

Lục Chỉ ngồi bên cạnh cô hỏi: “Đang nhìn gì vậy?” Thẩm Tinh Yểu lắc đầu với anh: “Không có gì.” Lục Chỉ hỏi: “Vẫn chưa vào đoàn phim mới sao?” “Hiện tại vẫn chưa nhận kịch bản nào cả.”

Lục Chỉ có chút kinh ngạc, theo anh ta biết thì mấy dự án lớn có tiếng đều đang tiếp xúc với cô, vậy mà cô không nhận một cái nào sao?

 

“Anh Phùng không sắp xếp cho em à?”

 

Sau Tết, Phùng Đào cũng có nhắc với cô mấy bộ phim chuyển thể từ IP lớn, nhưng hiện tại cô đang bận rộn với việc thiết kế thời trang của mình, hơn nữa những hợp đồng quảng cáo đã nhận từ năm trước cũng đều nằm trong kế hoạch, nên cô đã nhờ Phùng Đào từ chối giúp một số kịch bản điện ảnh và truyền hình.

 

Phùng Đào lúc đó tiếc hùi hụi, sự nghiệp của cô ấy thật sự không đặt nặng ở giới giải trí mà. Tài nguyên kịch bản tốt như vậy, nếu là những tiểu hoa khác trong giới, e là sớm đã vui mừng mấy ngày mấy đêm không ngủ được rồi, mấy kịch bản tìm đến đều là những kịch bản vừa nhìn đã biết có khả năng bùng nổ.

 

“Anh Phùng có nói với em rồi, nhưng dạo này em hơi bận nên đều từ chối cả.”

 

Đến khi họ trang điểm xong xuôi, sắp đến giờ lên sân khấu, Ngụy Kính Nhất vẫn chưa trở về. Thẩm Tinh Yểu không nhịn được gọi điện thoại cho anh, vẫn đang trong cuộc gọi.

 

Đường Hân ở bên cạnh nhắc nhở cô: “Tiểu Yểu, đến giờ tổng duyệt rồi.”

 

Thẩm Tinh Yểu gật đầu, chỉ có thể cúp máy rồi đưa điện thoại di động cho cô ấy.

 

 

Lúc tổng duyệt không có khán giả, nhưng hiện trường có không ít nhân viên công tác. Dựa theo quy trình đã đưa trước đó, mọi người cùng nhau tổng duyệt lại từng phân đoạn một. Khi tất cả mọi người đều đang tập trung tổng duyệt trên sân khấu, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác màu đen đi đến.

 

Có lẽ vì anh cao ráo, lại có khí chất riêng, nên rất nhanh các nhân viên xung quanh đã chú ý tới, bắt đầu xì xào bàn tán.

 

“Đây là ai vậy, chẳng lẽ là khách mời bí mật của chương trình?”

 

“Chắc không phải đâu, hôm nay chúng ta không có khách mời bí mật mà.”

 

“Đúng vậy, đạo diễn đâu có nói.”

 

“Cũng không giống nhân viên của chúng ta.” “…”

Nhân viên bàn tán thì bàn tán, nhưng cũng không để ý quá lâu. Hơn nữa, anh vẫn luôn đứng yên lặng ở đó, không có hành vi gì gây rối quá trình ghi hình, cộng thêm khí chất mạnh mẽ trên người anh khiến nhân viên cũng không dám tùy tiện suy đoán thân phận.

 

Khi tổng duyệt đến phần của La Giai và những người khác, đạo diễn ra hiệu cho Tinh Yểu và Lục Chỉ có thể nghỉ ngơi một chút. Hai người từ trên sân khấu đi xuống, ánh mắt Thẩm Tinh Yểu gần như ngay lập tức dừng lại trên người người đàn ông đứng cách đó không xa, bóng dáng hơi khuất trong ánh sáng và bóng tối.

 

Lục Chỉ cũng nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ một cái liếc mắt, anh ta nhận ra.

 

Ngụy Kính Nhất, tổng giám đốc Ngụy, sao anh lại có mặt ở hiện trường ghi hình chương trình của họ?

 

Thẩm Tinh Yểu nghiêng đầu: “Tôi qua đó một chút.”

 

Lục Chỉ gật đầu, nhìn Thẩm Tinh Yểu đi về phía Ngụy Kính Nhất. Khi Thẩm Tinh Yểu đi về phía người đó, một số nhân viên xung quanh cũng nhìn thấy, chẳng lẽ là người do cô Tinh Yểu mang đến?

 

Thẩm Tinh Yểu: “Anh vừa đi đâu vậy? Gọi điện thoại lâu thế?” “Họp đột xuất?”

“Video call bằng điện thoại?” “Ừm.”

Trong lòng Thẩm Tinh Yểu vừa ngọt ngào vừa chua xót, “Lần sau đừng như vậy nữa.”

 

Ngụy Kính Nhất biết cô đang xót mình, khẽ cười, “Không sao.”

 

Sau khi Thẩm Tinh Yểu đi về phía Ngụy Kính Nhất, Lưu Dữu và những người khác cũng đi theo. Mặc dù không nghe được hai người đang nói chuyện gì, cũng không có hành động gì quá thân mật, nhưng ánh mắt của nhân viên nhìn họ vẫn đầy vẻ tò mò và hóng chuyện. Người đàn ông này vừa nhìn đã biết chắc chắn không phải là nhân viên bên cạnh Thẩm Tinh Yểu, làm gì có nhân viên nào khí chất như vậy?

 

Đợi đến khi La Giai và nhóm của họ trên sân khấu tổng duyệt xong, Lương Đẳng đi về phía tổ đạo diễn, nói gì đó với đạo diễn. Ánh mắt đạo diễn lập tức nhìn về phía này, trong mắt hiện lên một tia không thể tin được, sau đó buông thiết bị trong tay xuống, đi thẳng về phía họ.

 

“Tổng giám đốc Ngụy?”

 

Ngụy Kính Nhất tháo khẩu trang trên mặt xuống, “Đạo diễn Trần.”

 

Đạo diễn Trần thấy anh tháo khẩu trang, nhìn kỹ, quả nhiên là Ngụy Kính Nhất. Nói ra thì vì nhà ông làm kinh doanh, tuy ông không quản lý nhưng do quan hệ gia đình, cũng đã từng gặp mặt vài lần, “Đúng là cậu thật sao? Sao cậu lại đến đây?” Vừa hỏi xong, bỗng nhiên ý thức được Tinh Yểu vẫn luôn đứng bên cạnh anh.

 

Tinh Yểu và anh?

 

Ngụy Kính Nhất cười một cái, “Đưa người nhà đến ghi hình chương trình.”

 

Ý cười trên mặt Lương Đẳng cứng đờ, “???” Đạo diễn Trần: “???”

Người nhà??

 

 

Lúc ghi hình chính thức, đạo diễn Trần cố ý sắp xếp Ngụy Kính Nhất ở hàng ghế đầu khu VIP gần sân khấu chính nhất.

 

Khán giả cũng lần lượt vào chỗ. Vì tập này sẽ phát sóng một tuần trước khi phim chính thức ra mắt, nên nội dung ghi hình không được tiết lộ. Do đó, khán giả vào trường quay không được phép mang theo bất kỳ thiết bị điện tử nào, nhưng được phép mang theo một ít đồ cổ vũ.

 

Rất nhanh, trường quay vốn trống trải đã được lấp đầy bởi người hâm mộ của các khách mời kỳ này. Có thể nói, người hâm mộ của Lục Chỉ chiếm đại đa số, tiếp theo là người hâm mộ của Thẩm Tinh Yểu. Sau khi

 

ngồi xuống, họ sôi nổi lấy ra những vật dụng cổ vũ mang theo: băng đô đèn, lightstick, cài tóc cổ vũ…

 

Không thể không nói, vị trí mà đạo diễn Trần sắp xếp thật sự rất tốt. Từ chỗ anh ngồi trở về sau, vừa đúng là khu vực tập trung đông nhất của fan Thẩm Tinh Yểu. Mấy Tiểu Tinh Quang mua được vé VIP hàng đầu sau khi ngồi xuống liền chú ý đến người đàn ông đã ngồi đó từ trước họ.

Anh mặc một bộ đồ đen, đội mũ lưỡi trai đen và đeo khẩu trang, tuy không nhìn rõ mặt nhưng chỉ riêng khí chất này cũng đủ khiến người ta không rời mắt được. Bàn tay to rộng đặt trên đầu gối, trắng nõn, ngón tay thon dài mạnh mẽ, không cần đoán cũng biết, chắc chắn là tuyệt sắc!

 

Mấy Tiểu Tinh Quang nhìn nhau, nhưng không ai dám mở lời bắt chuyện. Chủ yếu là khí chất của anh quá áp đảo, hơn nữa, họ cũng không biết anh rốt cuộc là ai, dù sao người ngồi ở hàng VIP đầu tiên cũng không hoàn toàn đều là fan.

 

Rất nhanh, sự chú ý của họ đã bị cuốn hút bởi sân khấu, chăm chú nhìn về phía sân khấu chính.

 

Sau khi các khách mời lần lượt xuất hiện, hiện trường ghi hình vang lên một trận tiếng hét chói tai.

 

Thẩm Tinh Yểu và Lục Chỉ cùng nhau lên sân khấu. Khi hai người xuất hiện, tiếng hét của fan hai nhà thiếu chút nữa làm tốc nóc phòng ghi hình.

 

“A a a a a Yểu Yểu!!!”

 

“A a a a a vợ tôi đẹp quá đi mất!” “Vợ ơi anh yêu em! Vợ ơi vợ ơi!!!”

 

Tiểu Tinh Quang đang gân cổ hét bỗng nhiên nhận ra có gì đó không đúng, phòng ghi hình không phải có điều hòa sao? Sao vẫn lạnh như vậy? Theo hướng nhìn qua, lập tức chạm phải một đôi mắt sâu thẳm và sắc bén, chính là người đàn ông ngồi bên cạnh cô nãy giờ không nói một lời.

 

Trời… Ánh mắt này vừa lạnh lùng vừa đáng sợ… nhưng mà cũng đẹp trai chết mất thôi…

 

Ngay lúc cô căng thẳng đến mức theo bản năng siết chặt cây lightstick, người đó lên tiếng.

 

“Cô ấy không phải bà xã của cô.”

 

Trời… Giọng nói này cũng hay chết mất… Nghiện luôn!

 

Từ từ? Anh ta vừa nói gì ấy nhỉ? Ai không phải bà xã của cô? Cô nhớ lại, vừa rồi cô chỉ gọi Yểu Yểu nhà mình là bà xã, cho nên anh ta đang nói, Yểu Yểu không phải bà xã của cô?

 

Tiểu Tinh Quang lập tức thu lại vẻ mê đẹp vừa rồi, nhíu mày, không chút khách khí mà đáp trả: “Cô ấy không phải bà xã của tôi thì lẽ nào lại là bà xã của anh chắc?” Dù có là trai đẹp cũng đừng hòng cản đường cô đu idol! Tinh Yểu chính là bà xã của cô!

 

Khí chất người đàn ông bên cạnh càng lạnh hơn, Tiểu Tinh Quang không khỏi rùng mình một cái, nhưng tuyệt đối không chịu thua!

 

“Ừm, là bà xã của tôi.” Tiểu Tinh Quang: “…”

 

Vài giây sau, Tiểu Tinh Quang bỗng nhiên cười rộ lên, “Tôi biết rồi, chắc anh là fan nam của Yểu Yểu phải không?” Mấy fan nam đó cũng thường xuyên thích la hét Yểu Yểu là bà xã của họ, nghĩ như vậy, hình như cũng có thể hiểu được, tình cảm mọi người đều là chị em trong giới fan.

 

Ngụy Kính Nhất liếc nhìn cô một cái, không nói gì, ánh mắt cụp xuống, dừng lại trên cây lightstick trong tay cô âý.

 

Bình Luận (0)
Comment