Chương trình kết thúc, chỉ còn chưa đầy mười phút nữa là đến mười hai giờ đêm. Trên sân khấu, người dẫn chương trình và các khách mời đang chuẩn bị rời đi, các fan cũng đã lục đục đứng dậy. Cô gái fan nhỏ tên CC lưu luyến thu hồi tầm mắt, bất giác liếc nhìn sang bên cạnh, lúc này mới để ý, anh chàng fan nam vẫn luôn ngồi cạnh cô đã đi đâu mất rồi??
“CC! Đi rồi! Mau ra ngoài lấy điện thoại đi! Nhân lúc chúng ta còn nhớ rõ thì mau ghi lại!” Cô bạn phía sau gọi cô.
“Ờ ờ! Tới đây tới đây!” CC vội vàng xách túi đồ cổ vũ khác chạy về phía cô bạn.
“Tớ nói cậu nghe, vừa rồi Yểu Yểu cứ nhìn về phía chúng ta đó! Quả nhiên ngồi hàng đầu thật sự quá tuyệt!”
“Bọn tớ đều để ý thấy! Ghen tị quá! Tớ về nhà phải tích cóp tiền! Hoạt động lần sau cũng muốn ngồi hàng đầu!”
“À, đúng rồi! Vừa nãy ngồi cạnh tớ còn có một anh fan nam! Siêu cấp đẹp trai!!”
Thẩm Tinh Yểu sau khi xuống sân khấu, vội vàng chạy về phía phòng hóa trang. Khi đi qua hành lang, cô bất ngờ bị một cánh tay vươn ra nắm chặt lấy. Theo bản năng, cô kêu lên một tiếng, tim đập thình thịch. Giây tiếp theo, ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ người đó, cô lập tức thả lỏng.
“Không phải đã nói là đợi em ở xe bảo mẫu sao?”
Ngụy Kính Nhất một tay ôm eo cô, tay kia giơ cổ tay lên, cúi mắt nhìn đồng hồ.
“Bảo bối của anh, chúc mừng sinh nhật hai mươi tuổi.”
Thẩm Tinh Yểu sững sờ, cũng cúi đầu nhìn về phía cổ tay anh. Lời anh nói vừa dứt, cũng là lúc kim đồng hồ vừa nhích qua mười hai giờ vài giây. Nếu anh thật sự ở xe bảo mẫu đợi cô, có lẽ đã không thể vừa vặn chúc mừng sinh nhật cô ngay khoảnh khắc này. Nghĩ đến đây, trái tim cô chợt mềm nhũn như kẹo bông gòn, vừa ngọt ngào vừa m.ềm m.ại. Bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng bước chân, tiếng nói chuyện của nhân viên công tác, nhưng cô vẫn không chút do dự mà nhón chân, vòng tay ôm cổ anh, chủ động hôn lên môi anh.
Khoảng mười mấy giây sau, cô mới lùi lại, đôi môi m.ềm m.ại căng bóng. “Chúng ta nên đi thôi.” Nếu không đi, e là chú Lương đến nhân viên đài truyền hình cũng phải đi tìm họ mất.
Ngụy Kính Nhất mím môi, gật đầu: “Được.”
Lúc này Thẩm Tinh Yểu mới chú ý thấy trên tay anh còn cầm thứ gì đó, là que cổ vũ có tên cô đang phát sáng?
“Sao anh lại mang cả cái này đến đây?”
Khi họ chính thức ghi hình, đạo diễn Trần đã sắp xếp anh ngồi ở hàng ghế VIP phía trước, có thể nói là cực kỳ gần sân khấu chính. Cô chỉ cần liếc mắt là có thể thấy anh. Cũng không biết từ lúc nào, anh đã lấy được que cổ vũ của cô từ chỗ fan, từ đầu đến cuối một thân đồ đen, giơ cao que cổ vũ màu xanh lá, đủ để thu hút sự chú ý.
Ngụy Kính Nhất nhìn qua: “Có người tặng anh.” Thẩm Tinh Yểu không khỏi bật cười thành tiếng.
Hai người vừa bước ra, chạm mặt một người. Ba người đụng phải nhau, đều sững sờ.
Người họ đụng phải không ai khác, chính là Khương Thỏa Thỏa.
Khương Thỏa Thỏa vừa từ trên sân khấu xuống, thật sự không ngờ sẽ đụng phải Thẩm Tinh Yểu và Ngụy Kính Nhất. Lúc diễn tập, mấy người trên sân khấu đều chú ý đến người đàn ông đang nói chuyện với Thẩm Tinh Yểu. Mấy tiền bối khác không biết người đó rốt cuộc là ai, nhưng cô ta thì đoán ra ngay. Tuy cảm thấy có chút không thể tin nổi, nhưng cũng không nghĩ ra được ai khác. Lúc này đối mặt như vậy, đó là xác nhận trăm phần trăm.
“Khụ khụ…” Khương Thỏa Thỏa không nhịn được ho nhẹ một tiếng. Có lẽ là vì lần trước ở lễ kỷ niệm Hạo Nguyệt, chỉ vì nhìn Thẩm Tinh Yểu thêm một cái mà đã nhận phải ánh mắt của Ngụy Kính Nhất, lần này Khương Thỏa Thỏa cũng không dám nhìn thẳng vào Thẩm Tinh Yểu. “Tinh Yểu, Ngụy… Ngụy tổng, thật… thật trùng hợp.”
Thẩm Tinh Yểu mỉm cười với cô: “Thật trùng hợp.” “Vậy thì… chúng ta gặp lại sau sân khấu nhé.” “Được.”
Nói xong, Khương Thỏa Thỏa lập tức dẫn trợ lý vội vàng rời đi.
…
Vì bây giờ đang là lúc kết thúc công việc, hậu trường đông người dễ lộ chuyện, để tránh những phiền phức không cần thiết, Ngụy Kính Nhất về xe bảo mẫu đợi cô trước.
Thẩm Tinh Yểu trở lại hậu trường, mấy vị tiền bối vẫn còn ở đó, đang tẩy trang, nói chuyện phiếm. Vì hôm nay mọi người kết thúc công việc muộn, nên đang bàn bạc xem tối nay có đi ăn khuya không. La Giai thấy cô vào liền hỏi: “Tiểu Yểu, tối nay đi cùng không?”
Thẩm Tinh Yểu cười từ chối: “Không được rồi, mọi người đi đi ạ.”
Lục Chỉ hơi cúi mắt, để mặc chuyên viên trang điểm tẩy trang cho mình, không nói gì.
La Giai vốn còn muốn nói gì đó, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến người đàn ông ngồi ở hàng ghế VIP phía trước, có lẽ đã ý thức được điều gì, liền cười nói: “Vậy được rồi, chờ về Bắc Kinh có thời gian lại cùng nhau ăn cơm nhé?”
Thẩm Tinh Yểu cười đồng ý: “Vâng ạ.” Cô nhìn Lục Chỉ đang cúi đầu nghịch điện thoại, chào anh: “Lục Chỉ, tôi đi trước nhé.”
Lục Chỉ ngẩng đầu, cười với cô: “Được, đi đường cẩn thận.”
Sau khi Thẩm Tinh Yểu đi rồi, La Giai mở miệng nói với Lục Chỉ: “Tiểu Lục, cậu muốn ăn gì?”
Lục Chỉ nở nụ cười tươi: “Gì cũng được ạ, em nghe theo chị Giai.”
Chào hỏi xong mấy vị tiền bối trong đoàn phim, Thẩm Tinh Yểu lại đi về phía phòng nghỉ của người dẫn chương trình, gõ cửa.
“Mời vào.”
Năm vị tiền bối trong phòng nghỉ đều ở đó. “Chú Lương, chào các tiền bối ạ.”
Lương Đãi nhìn ra sau lưng cô: “Kính Nhất không đi cùng cháu à?” “Anh ấy về xe bảo mẫu trước rồi ạ.”
“Sắp về rồi sao?” “Vâng.”
Lương Đãi đi về phía cô, kéo cô ra ngoài: “Cháu với Kính Nhất, hai đứa là thế nào vậy?” Lúc trước vội lên sân khấu ghi hình, ông cũng không có thời gian hỏi han.
Thẩm Tinh Yểu nói thật: “Anh ấy là bạn trai của cháu.”
Lương Đãi vẫn còn hơi ngơ ngác, hai đứa nhỏ này là quan hệ bạn trai bạn gái sao?
“Chuyện này ba mẹ cháu biết không?” Ông hỏi. “Biết ạ.”
Lương Đãi gật gật đầu, sau đó nghĩ đến điều gì đó: “Đúng rồi, cháu đợi chú một chút.”
“Sao vậy ạ?”
“Tiểu Trần.” Lương Đãi gọi trợ lý của mình. “Mang món đồ chú chuẩn bị lúc trước lại đây.”
Tiểu Trần vâng một tiếng, rất nhanh xách một túi quà đi tới: “Thầy Lương.”
Lương Đãi đưa túi quà cho cô: “Lúc trước còn tưởng món quà sinh nhật này phải về Bắc Kinh, tham gia tiệc sinh nhật của cháu mới có thể đưa. Nhưng bây giờ cháu lại ở đây, chú đưa quà sinh nhật cho cháu trước.
Chúng ta gặp ở Bắc Kinh nhé.”
Thẩm Tinh Yểu nhận lấy túi quà: “Cảm ơn chú Lương, Gặp lại ở Bắc Kinh ạ.”
“Được rồi, ghi hình lâu như vậy cũng mệt rồi, về sớm nghỉ ngơi đi.” Lương Đãi tiếp tục nói: “Đúng rồi, nói với Kính Nhất một tiếng, Về Bắc Kinh chú sẽ nói chuyện sau với nó.”
Thẩm Tinh Yểu khẽ cười một tiếng: “Vâng ạ, con sẽ nói với anh ấy. Chú Lương, tạm biệt ạ.”
“Tạm biệt, về cẩn thận nhé.” “Vâng.”
Sau khi Thẩm Tinh Yểu lên xe, cô cười thuật lại lời chú Lương cho Ngụy Kính Nhất nghe.
Ngụy Kính Nhất ôm người vào lòng: “Lúc nào cũng được.”
Vào khách sạn, Thẩm Tinh Yểu thay dép lê rồi đi về phía sofa, m.ềm m.ại ngã phịch xuống, không tự chủ được mà ngáp một cái. Diễn tập rồi ghi hình cũng gần sáu tiếng đồng hồ, lại thêm trò chơi trên sân khấu chạy nhảy liên tục, có chút mệt.
Ngụy Kính Nhất bật máy sưởi trong phòng, nhìn người đang nằm sấp trên sofa, cười đi qua.
Hơi thở quen thuộc bao trùm lấy, Thẩm Tinh Yểu mở mắt, nhìn người đàn ông đang ngồi xổm bên cạnh sofa.
Ngụy Kính Nhất đưa tay vén lọn tóc mai trên má cô ra sau tai: “Mệt rồi à?”
Thẩm Tinh Yểu nhích lại gần anh một chút, gật đầu.
Ngụy Kính Nhất cúi xuống hôn lên vầng trán đầy đặn của cô: “Đừng ngủ vội, anh đi pha nước ấm cho em, tắm xong rồi ngủ nhé?”
Thẩm Tinh Yểu mềm giọng đáp: “Vâng.”
Ngụy Kính Nhất pha nước ấm xong đi ra, có lẽ máy sưởi bật quá nóng, người trên sofa không biết từ lúc nào đã cởi áo khoác ra. Bên trong là chiếc áo len cổ chữ V, người cô hơi nghiêng, cổ áo trễ xuống chẳng biết từ lúc nào, để lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết. Yết hầu Ngụy Kính Nhất theo bản năng trượt lên xuống mấy lần, anh bước tới, đưa tay kéo lại phần xuân sắc lỡ trễ ra ngoài, ôn tồn gọi: “Yểu Yểu”
Thẩm Tinh Yểu “Ừm” một tiếng, cố nén cơn buồn ngủ mở mắt ra. “Đi tắm đi.”
Thẩm Tinh Yểu dang hai tay về phía anh: “Anh bế em đi tắm.”
Ngụy Kính Nhất nuốt nước bọt, tất nhiên không thể từ chối, đáp một tiếng “Được”, rồi bế bổng người từ trên sofa lên, đi về phía phòng tắm.
Nước ấm đã được xả đầy bồn tắm, cả căn phòng đều mờ mịt hơi nước, ấm áp dễ chịu.
Ngụy Kính Nhất đặt người xuống, ánh mắt có chút mơ hồ: “Anh đi lấy đồ ngủ cho em, lát nữa gọi anh.”
Thẩm Tinh Yểu nghiêng đầu nhìn anh: “Anh né tránh ánh mắt em làm gì?”
Ngụy Kính Nhất: “…” Không né được sao? Không né thì đừng nói là tắm không xong, có khi lát nữa ngủ cũng không ngon nổi.
“Em tắm trước đi, ngoan.” Nói xong, anh lách mình ra ngoài.
Thẩm Tinh Yểu nhìn bóng lưng cao thẳng của anh, cúi đầu mím môi cười khẽ.
…
Khi Ngụy Kính Nhất cầm đồ ngủ bước vào, đồng tử anh bất giác co rút lại, cổ họng khô khốc như muốn bốc hỏa, giọng nói cũng khàn đi: “Yểu Yểu, anh để áo ngủ trên bồn rửa tay cho em, lát nữa tự mặc nhé.”
“Ngụy Kính Nhất?” Thẩm Tinh Yểu gọi anh lại.
Ngụy Kính Nhất dừng bước, nhưng không quay đầu lại: “Sao vậy?” “Anh vội vàng đi như vậy làm gì?”
Ngụy Kính Nhất: “…”
Thẩm Tinh Yểu mở lời mời: “Tắm ch.ung không?”
Lưng Ngụy Kính Nhất lập tức cứng đờ: “… Hay là em tắm trước đi.” Nói xong định đi ra ngoài.
“Có phải anh không yêu em nữa không?” Giọng nói có chút tủi thân của Thẩm Tinh Yểu lại lần nữa truyền đến từ phía sau.
Ngụy Kính Nhất lập tức không nhúc nhích nổi một bước, sau đó xoay người lại. Sao anh có thể không yêu cô chứ?
Thẩm Tinh Yểu đặt cánh tay lên thành bồn tắm, vừa cử động, nước trong bồn tràn ra, rơi xuống sàn gạch men sáng màu, cô cười nói: “Bồn tắm lớn thế này, hai người tắm thoải mái.”
Yết hầu Ngụy Kính Nhất lại lần nữa trượt lên xuống, anh đi về phía cô, đứng trước bồn tắm của cô: “Nghiêm túc chứ? Không hối hận nhé?”
Thẩm Tinh Yểu cong đôi môi hồng nhuận: “Nghiêm túc, không hối hận.”
Bồn tắm của khách sạn quả thật rất lớn, nhưng dường như có chút xem nhẹ thể trạng của một người đàn ông trưởng thành. Sau khi Ngụy Kính Nhất bước vào, nước ấm trong bồn tắm lập tức lại tràn ra không ít. Hai người tựa vào hai đầu bồn tắm, cơ bắp săn chắc lộ ra ngoài của người đàn ông có đường cong vô cùng nuột nà.
Thẩm Tinh Yểu duỗi thẳng chân, nhẹ nhàng cọ qua, nhìn thấy đôi mắt người đàn ông lập tức trở nên sâu thẳm.
Ngụy Kính Nhất đưa tay xuống nước, một tay nắm lấy cổ chân mảnh khảnh kia.
Thẩm Tinh Yểu cười muốn rút chân về, nhưng không giãy ra được. “Anh làm gì vậy?” Giọng nói mang theo chút nũng nịu khó tả.
Đôi mắt anh đột nhiên bùng lên một ngọn lửa không thể kìm nén, bỗng nhiên đứng dậy đè về phía cô. Thẩm Tinh Yểu sợ hãi kêu lên một tiếng, không kịp né tránh, trực tiếp bị anh ôm vào lòng, tiếp xúc chặt chẽ. Đã rất lâu họ không có sự gần gũi mật thiết như vậy, khiến cả hai đều không khỏi khẽ rên lên.
Làn da dưới tay tựa như ngọc dương chi mịn màng tinh tế, đôi môi ấm áp của người đàn ông di chuyển đến vành tai trắng nõn: “Cố ý phải không?”
Thẩm Tinh Yểu li.ếm đôi môi hơi khô, không thừa nhận: “Cố ý cái gì?”
“Giả vờ hả? Không mệt nữa rồi chứ gì?”
Thẩm Tinh Yểu thả lỏng lưng tựa vào l.ồng ng.ực anh, đầu hơi nghiêng đi: “Cũng không mệt lắm.”
Ngụy Kính Nhất cười khẽ một tiếng, cắn một cái lên bờ vai trắng nõn mỏng manh kia: “Vậy chúng ta làm chút chuyện cho buồn ngủ nhé.”
Thẩm Tinh Yểu cười xoay người lại trong lòng anh, đưa tay ôm cổ anh, trán chạm trán, hơi thở như hoa lan: “Được thôi.”
Một ngọn lửa dữ dội đang bùng cháy tí tách, đầu tim như bị một chiếc lông vũ m.ềm m.ại khẽ lướt qua, ngứa ngáy vô cùng.
Ngụy Kính Nhất li.ếm răng hàm, nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn tinh tế kia, cúi xuống hôn, đầu lưỡi mềm dẻo linh hoạt tấn công thần tốc, xâm chiếm khoang miệng thơm tho, tạo nên những âm thanh mờ ám. Thẩm Tinh Yểu bị anh hôn có phần thô bạo như vậy đã có chút khó thở, nhưng lại dấy lên k.ích th.ích toàn thân, cố gắng hé môi phối hợp.
Không khí mờ mịt không biết từ lúc nào đã trở nên ám muội nóng bỏng. Nước trong bồn bị khuấy động từng đợt, sóng sánh văng ra tứ phía.
Như thể đã trải qua một thế kỷ dài đằng đẵng mà k.ích th.ích, lúc này Ngụy Kính Nhất mới vớt người đã mềm như bún từ bồn tắm lên, ôm vào phòng tắm vòi sen. Chân cô mềm nhũn đến mức gần như không đứng vững, hoàn toàn dựa vào vòng tay ôm chặt của anh, đầu vô lực tựa vào vai anh.
Thẩm Tinh Yểu nghĩ đến bộ dạng tan tác vừa rồi của anh, không nhịn được cắn lên vai anh.
Mày Ngụy Kính Nhất cũng không nhíu lại, một tay ôm cô, tay kia xoa dầu gội lên mái tóc đen của cô. Hương thơm thanh mát của dầu gội lan tỏa trong phòng tắm vòi sen, mang theo một mùi hương ngọt ngào và ám muội khó tả.
“Ngoan, nhắm mắt lại.”
Thẩm Tinh Yểu ngoan ngoãn nhắm mắt.
Ngụy Kính Nhất nhìn người đang nhắm chặt mắt, bọt trắng từ mái tóc đen chảy xuống gò má, cổ… Đôi mắt anh lại lần nữa tối sầm lại.
Thẩm Tinh Yểu mặt đầy nước ấm, căn bản không mở mắt ra được, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi anh: “Xả sạch chưa anh?”
Hỏi xong không chờ được câu trả lời, thân thể lại bị lật qua, hai tay theo bản năng duỗi về phía trước, vịn vào bức tường gạch men ấm áp vì hơi nước. Chuông báo động trong đầu vang lên, cô lập tức ý thức được điều gì, vội vàng giãy giụa: “Ngụy Kính Nhất, tha cho em.”
L.ồng ng.ực rắn chắc áp sát vào lưng cô, giọng anh khàn đặc không cho phép kháng cự: “Anh muốn.”
Chờ Ngụy Kính Nhất từ phòng tắm ra ngoài, người trên giường đã cuộn chăn đi vào giấc mộng ngọt ngào, xem ra thật sự mệt chết rồi. Anh tắt đèn lớn trước, đi đến mép giường rồi tắt đèn nhỏ, vén chăn lên giường. Trong cơn mơ màng,dường như Thẩm Tinh Yểu ý thức được anh đã về, cô xoay người, từ từ dựa sát vào anh, tay chân quyến luyến quấn lấy, vô thức gọi tên anh: “…Ngụy Kính Nhất.”
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, ánh mắt Ngụy Kính Nhất dịu dàng nhìn người trong lòng, sau đó siết chặt thêm vòng tay ấm áp này, cúi đầu hôn lên đ.ỉnh đầu thơm ngát của cô.
“Ngủ ngon.”
“Anh yêu em.”