Đêm qua, Thẩm Tinh Yểu còn dặn dò Marine và mấy người mẫu nghỉ ngơi sớm, thế mà chính cô lại quậy đến nửa đêm. Đồng hồ báo thức đặt 5 giờ sáng, gần như vừa reo, cô đã mở mắt. Mắt còn chưa kịp thích ứng với bóng tối, thứ đầu tiên xộc vào mũi là mùi hương gỗ mun quen thuộc, một mùi hương khiến cô vô cùng an tâm. Cả người được ôm trọn trong vòng tay ấm áp, rắn chắc. Bất chợt, cánh tay đặt trên vai cô khẽ động, rồi anh cẩn thận ngồi dậy, vươn dài tay tắt chiếc đồng hồ báo thức vẫn đang “tít tít” kêu.
Sau khi anh nằm xuống lại, Thẩm Tinh Yểu khẽ lên tiếng: “Ngụy Kính Nhất?”
Giọng Ngụy Kính Nhất vang lên từ trên đỉnh đầu, mang theo chút khàn khàn của người vừa tỉnh ngủ: “Anh đây, tỉnh rồi à?”
Thẩm Tinh Yểu khẽ “Ừm” một tiếng, rồi rúc sâu hơn vào hõm vai anh, cánh tay ôm eo anh siết chặt. Ngụy Kính Nhất ôm trọn cô vào lòng, bàn tay ấm áp cách một lớp áo ngủ mỏng nhẹ nhàng vu,ốt v.e lưng cô, “Sắp phải dậy rồi.”
“Vâng, mệt quá đi.” Thẩm Tinh Yểu làm nũng.
Ngụy Kính Nhất khẽ cười không thành tiếng, cúi đầu hôn lên đ.ỉnh tóc cô, “Chỉ một lần thôi.”
Thẩm Tinh Yểu ngơ ngác, “Cái gì chỉ một lần?” “Đêm qua.”
Thẩm Tinh Yểu nhíu mày suy nghĩ một chút, vài giây sau đã hiểu ra lời anh nói, vung nắm tay đấm nhẹ anh một cái, “Kệ anh.” Nói rồi kéo tay anh ra, sau đó vén chăn đứng dậy.
Ngụy Kính Nhất: “Tối qua em đâu có như vậy.”
“Anh im đi.” Thẩm Tinh Yểu chẳng thèm quay đầu lại.
Lời vừa dứt, cô bỗng cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc từ phía sau. Vừa quay người lại nhìn, người đàn ông đã đến trước mặt cô, một tay giữ vai cô, một tay luồn xuống khoeo chân, trực tiếp bế ngang cô lên.
Thẩm Tinh Yểu tự nhiên vòng tay qua cổ anh, “Anh làm gì vậy?” “Dậy rửa mặt.”
“Anh dậy làm gì? Muốn cùng em đến sàn diễn sao?” “Chẳng lẽ em định bỏ anh một mình ở đây?”
Thẩm Tinh Yểu: “…Em đâu có, em chỉ lo anh mệt thôi.” Ngụy Kính Nhất cụp mắt nhìn cô một cái, “Anh không mệt.” Thẩm Tinh Yểu cảm thấy lời nói của anh có ẩn ý.
Thẩm Tinh Yểu rửa mặt xong trước rồi ra ngoài thay quần áo. Cởi chiếc áo ngủ, làn da dưới vai trắng nõn mịn màng, nhưng phía dưới lại như một đường ranh giới, điểm xuyết những đóa hồng mai li ti, đặc biệt là dấu tay trên eo vô cùng rõ ràng. Thật ra cũng không phải lực tay Ngụy Kính Nhất mạnh đến thế, mà là da cô vốn dĩ nhạy cảm như vậy.
Ngụy Kính Nhất bước vào thấy Thẩm Tinh Yểu đang đứng trước gương, cánh tay thon thả vòng ra sau lưng cài chiếc cúc bấm. Trên tấm lưng trần trắng nõn là những dấu hôn xanh tím, xư.ơng b.ướm đặc biệt tinh xảo,
xuống chút nữa là vòng eo thon thả một tay có thể ôm trọn, hai bên eo là dấu tay anh để lại, đôi chân thon dài ẩn hiện trong chiếc quần ngủ rộng thùng thình.
Thẩm Tinh Yểu cảm nhận được, theo phản xạ nhìn qua. Cũng không biết tại sao, cô cứ cài mãi không được, cánh tay cũng mỏi nhừ, thế nên khi nhìn thấy Ngụy Kính Nhất, chút e lệ hoàn toàn bị ném ra sau đầu, cô mở miệng nói: “Anh mau qua đây cài giúp em một chút.”
Ngụy Kính Nhất “Ừm” một tiếng, đi về phía cô, nhận lấy chiếc cúc bấm trên tay cô.
Thẩm Tinh Yểu lúc này mới thả lỏng cánh tay xuống, thở phào một hơi, xoa xoa khuỷu tay hơi mỏi.
Sau khi Ngụy Kính Nhất cài xong, cô đưa tay định lấy bộ quần áo bên cạnh, nhưng còn chưa kịp với tới, đã bị người phía sau ôm ngang eo. Một cánh tay đã ôm trọn vòng eo cô mà vẫn còn dư, Thẩm Tinh Yểu ngẩng đầu nhìn vào chiếc gương đối diện.
Trong gương, nửa người trên của cô chỉ mặc chiếc áo lót ôm sát nhất, trên vòng eo thon thả vắt ngang một cánh tay không thuộc về mình.
Cánh tay người đàn ông rắn chắc với những đường cong rõ ràng, hai người chạm vào nhau, lại mang theo vài phần cảm giác quyến rũ mời gọi một cách khó tả giữa những cặp tình nhân.
“Anh làm gì vậy?” Giọng cô mềm hẳn xuống.
Ngụy Kính Nhất cúi đầu hôn nhẹ lên bên gáy non mịn trắng nõn của cô, “Ôm em một chút.”
Thẩm Tinh Yểu khẽ cười, xoay người lại, đưa tay choàng qua cổ anh, ôm chặt. Ba giây sau mới buông ra, “Đủ rồi chứ?”
Ngụy Kính Nhất cười, đưa tay véo nhẹ mũi cô, “Mặc quần áo đi.” “À.”
Thẩm Tinh Yểu mặc xong chiếc áo lót nền màu trắng bạc cùng chiếc váy ôm màu đen, sau đó khoác lên chiếc áo vest nữ phom rộng màu đen.
Chiều dài áo vest đến khoảng phần trên đùi, vừa vặn che được chiếc váy ôm màu đen vốn đã không dài bên trong.
Ngụy Kính Nhất thay đồ xong, lúc này mới nhìn thấy bộ trang phục cô đang mặc. Ánh mắt anh lướt từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở cặp chân thon thả thẳng tắp kia, còn đôi mắt anh thì tối sầm lại, “Mặc bộ này?”
Thẩm Tinh Yểu đang cúi đầu thắt chiếc thắt lưng cùng màu ở eo, không hề nghe ra sự khác thường trong lời nói của anh, trả lời: “Vâng!”
Đây là phong cách thiết kế quen thuộc của cô.
Đến khi cô ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh, chớp chớp mắt, nói: “Wow! Anh hôm nay mặc bộ này siêu cấp đẹp trai!”
Ngụy Kính Nhất không tiếp lời cô, mà hỏi: “Không lạnh sao?” Thẩm Tinh Yểu vẻ mặt ngoan ngoãn nhìn anh, “Không lạnh ạ.” Sàn diễn có máy điều hòa, lạnh gì chứ?
“Không thấy hơi ngắn sao?” Anh tiếp tục hỏi.
Thẩm Tinh Yểu cúi đầu nhìn thoáng qua, lắc đầu, “Không ngắn đâu, với lại bên trong em mặc quần bảo hộ và váy rồi.”
Ngay lúc Ngụy Kính Nhất định mở miệng nói gì đó nữa, người cách anh chưa đầy ba mét đã đưa tay về phía anh, nắm lấy chiếc cà vạt trên bộ vest của anh, chớp mắt với anh một cái, đầy vẻ lấy lòng, “Em giúp anh thắt cà vạt nhé, kiểu half-Windsor được không?”
Kỹ thuật thắt cà vạt của Thẩm Tinh Yểu vẫn là do anh tự tay dạy.
Ngụy Kính Nhất cũng nhìn ra, anh nói nhiều như vậy, tóm lại là cô không có ý định đổi bộ khác.
Lúc sắp ra cửa, Ngụy Kính Nhất nhìn cặp chân trắng đến chói mắt kia, trong lòng thầm nghĩ, lần sau phải để lại đầy dấu vết của anh trên đôi chân này, xem cô còn dám mặc như vậy nữa không.
…
Ngoài cửa sàn diễn chật ních các phóng viên truyền thông với những ống kính máy ảnh to đùng, ồn ào náo nhiệt. Bị các phóng viên vây quanh các ngôi sao, nghệ sĩ được mời từ khắp nơi trên thế giới. Chỉ cách cửa kính xe cũng có thể nghe thấy tiếng các phóng viên hô “Nhìn bên này, nhìn bên kia” cùng với tiếng màn trập máy ảnh “răng rắc răng rắc”.
Hôm nay Thẩm Tinh Yểu không đến với tư cách nghệ sĩ, nên không cần phải chụp những bức ảnh tạp chí hay đi thảm đỏ. Theo lời nhắc của cô, Tề Minh tránh đám đông tắc nghẽn. Trên thảm đỏ, các nghệ sĩ đua nhau khoe sắc, cũng không có nhiều người chú ý đến một chiếc xe không mấy nổi bật và cũng không có ý định dừng lại. Xe thuận lợi đi vào, họ đi thẳng vào hậu trường sàn diễn.
Hậu trường sàn diễn có rất nhiều nhân viên, người qua kẻ lại, ồn ào bận rộn, chẳng khá hơn bên ngoài là bao. Thẩm Tinh Yểu dẫn Ngụy Kính
Nhất và những người khác đi thẳng đến phòng thay đồ chuyên dụng mà người phụ trách sàn diễn đã chuẩn bị cho thương hiệu của họ. Đẩy cửa bước vào, Marine và các cô gái khác đều đã ở đó, bộ trang phục đầu tiên cho buổi diễn cũng đã mặc xong, đang ngồi trước bàn trang điểm của mình, ngoan ngoãn chờ Thẩm Tinh Yểu đến trang điểm và làm tóc cho họ.
Thẩm Tinh Yểu không chỉ có tài năng về thiết kế, mà tài năng này còn lan sang cả lĩnh vực trang điểm và tạo hình. Có thể nói, tài năng trang điểm tạo hình của cô cũng nổi tiếng không kém gì tài năng thiết kế. Mỗi một show diễn lớn của thương hiệu họ, đều do đích thân Thẩm Tinh Yểu đảm nhận phần trang điểm và tạo hình.
“Đàn anh đâu rồi?” Cô hỏi.
“Thầy Kỷ cùng ngài Ait ra ngoài rồi ạ.”
Ait cũng là một nhà thiết kế nổi tiếng, và cũng là bạn tốt nhiều năm của họ.
Đường Hân giúp cô đặt chiếc hộp trang điểm chuyên dụng lên bàn.
Thẩm Tinh Yểu nói với Ngụy Kính Nhất: “Lát nữa em phải trang điểm cho các cô ấy, anh cứ ngồi bên kia đợi em được không?”
Ngụy Kính Nhất cười gật đầu, “Được, em cứ bận việc trước đi.”
Thế là, cả phòng đều thấy Thẩm Tinh Yểu tự nhiên nghiêng đầu hôn nhẹ lên má người đàn ông.
Marine và các cô gái khác tỏ vẻ hơi khó ở. Vì show diễn hôm nay, họ đã kiêng khem ăn uống hơn nửa tháng, còn phải chịu đựng cơn đói cồn cào đêm qua, bây giờ thì hay rồi, trực tiếp bị một màn “cẩu lương” nhét cho
no căng. Thẩm Tinh Yểu thì như không có chuyện gì xảy ra đi tới, nói với Marine: “Qua đây ngồi xuống, tôi làm cho em trước.”
Marine đáp một tiếng, xách váy cẩn thận đi qua ngồi xuống. Thẩm Tinh Yểu mở hộp trang điểm, lấy ra các dụng cụ.
Đường Hân là một chuyên viên trang điểm, đương nhiên cực kỳ hứng thú với việc makeup, nhưng cô ấy cũng biết một vài điều cấm kỵ của các chuyên viên trang điểm, đặc biệt là những người nổi tiếng. Trước đây cô ấy cũng không quá bận tâm, học lỏm được gì thì học, nhưng hôm nay đây là trang điểm cho show diễn quốc tế, cô ấy vẫn hiểu quy củ, đứng phía sau yên lặng nhìn điện thoại. Bỗng nhiên Thẩm Tinh Yểu ở phía trước gọi cô ấy một tiếng.
“Chị Hân Hân.” “Ai? A?”
“Qua đây phụ em một tay.”
Đường Hân sững người một chút, nhất thời không phản ứng kịp.
Vẫn là Lưu Dữu khẽ đẩy tay cô ấy, cười nói: “Ngẩn người làm gì, còn không mau qua đi.”
Đường Hân lúc này mới phản ứng lại, vội vàng chạy chậm qua, “Tới đây tới đây.”
Thẩm Tinh Yểu đâu cần Đường Hân phụ giúp, một mình cô hoàn toàn có thể xoay xở được. Đường Hân chỉ đứng một bên, lặng lẽ quan sát kỹ thuật trang điểm của cô. Quả nhiên là trang điểm cho show diễn quốc tế, kỹ thuật trang điểm khác một trời một vực so với ngày thường của cô.
Kỹ thuật pha màu nền cực kỳ thành thạo, Đường Hân trợn tròn mắt, thì ra chỉ cần như vậy là có thể tạo ra tông màu đó sao?
Lưu Dữu cảm thấy thực sự khá quen với công việc trợ lý nghệ sĩ rồi, không tự chủ được mà lấy điện thoại ra, hướng về phía Thẩm Tinh Yểu đang trang điểm cho người mẫu mà chụp các góc độ. Trước kia album ảnh trên điện thoại của cô ấy toàn là ảnh đồ ăn, quần áo, tài liệu, nhưng bây giờ, vừa mở album ảnh ra, toàn là hình Thẩm Tinh Yểu.
Đường Hân nhìn Thẩm Tinh Yểu thực hiện xong vài kiểu trang điểm, nội tâm kích động gần như muốn phun trào ra ngoài. Cô ấy cảm giác lần này mình thật sự học được rất nhiều kiến thức quý báu, kích động đến mức gò má cũng đỏ bừng!
Lúc Thẩm Tinh Yểu đang làm tóc cho người mẫu cuối cùng, Kỷ Dật Thần cuối cùng cũng trở về.
Đẩy cửa bước vào, không hề chú ý đến Ngụy Kính Nhất đang ngồi trên sofa một bên, mà anh ta nhìn Thẩm Tinh Yểu đang làm tóc cho người mẫu, khóe miệng bất giác hơi nhếch lên. Thẩm Tinh Yểu đang bận rộn làm tóc, hoàn toàn không để ý đến anh ta. Vài giây sau, lúc này Kỷ Dật Thần mới nhận ra có điều gì đó không ổn, theo bản năng nhìn về phía sofa trong phòng thay đồ, liếc mắt một cái đã thấy người đàn ông mặc vest đen kia.
Ngụy Kính Nhất đã chú ý đến anh ta ngay từ khi anh ta vừa bước vào cửa.
Hai người đàn ông im lặng nhìn nhau vài giây.
Không khí trong phòng trang điểm bất giác trùng xuống. Một bên, Tề Minh lặng lẽ liếc nhìn Lưu Dữu. Lúc này Lưu Dữu cũng không chụp ảnh nữa, nắm chặt điện thoại đứng đó.
Giây tiếp theo, bỗng nhiên Ngụy Kính Nhất từ trên sofa đứng dậy, mà Kỷ Dật Thần cũng đi về phía anh.
Trên mặt hai người đàn ông đều ngầm hiểu ý mà nở nụ cười.
Ngụy Kính Nhất chủ động đưa tay về phía Kỷ Dật Thần, nói: “Lâu rồi không gặp.”
Mối quan hệ của họ có thể dùng “lâu rồi không gặp” để chào hỏi. Nói ra thì, họ cũng không xa lạ gì nhau. Vì Thẩm Tinh Yểu, Kỷ Dật Thần và Tô Vi Sơ cũng coi như quen biết. Mà Ngụy Kính Nhất và Tô Vi Sơ lại là hình với bóng. Mỗi lần Tô Vi Sơ đến Paris thăm Thẩm Tinh Yểu, mười lần thì có đến năm sáu lần Ngụy Kính Nhất đi cùng anh.Tuy hai người giao tiếp không nhiều, nhưng cũng không thể nói là xa lạ.
Kỷ Dật Thần đáp lại một tiếng “Lâu rồi không gặp”, nhưng ánh mắt lại dừng trên chiếc nhẫn ở ngón giữa tay trái của anh, mơ hồ cảm thấy có vài phần quen mắt, dường như anh ta đã từng nhìn thấy thiết kế tương tự ở đâu đó… Đang lúc anh nhớ lại, bỗng nhiên cửa phòng thay đồ của họ bị đẩy ra, một nhân viên bước vào, nói với Kỷ Dật Thần: “Thầy Kỷ, ngài Johan muốn mời thầy qua đó một chuyến.”
Kỷ Dật Thần cười nói: “Được, tôi qua đó ngay.”
Sau khi nhân viên rời đi, Kỷ Dật Thần nói với Ngụy Kính Nhất: “Xin lỗi, tôi đi trước.”
Ngụy Kính Nhất cười gật đầu, “Anh cứ tự nhiên.”
—–
Buổi chiều dưới sự sắp xếp của người phụ trách show diễn lớn, các nghệ sĩ, ngôi sao được mời dựa theo danh sách vào cửa đã nhận trước đó bắt
đầu bước lên thảm đỏ, ký tên, sau đó chính thức vào khu vực chờ. Và cũng chính lúc này, kênh phát sóng trực tiếp của show diễn lớn cũng đúng giờ mở ra.
Khi gương mặt Lục Chỉ xuất hiện trên màn hình phát sóng trực tiếp, bình luận dày đặc phủ kín.
—— A a a a a a a anh trai giết em rồi!!
—— Trời ơi! Đẹp trai quá! Đẹp trai quá! Em không chịu nổi nữa rồi!!
—— Cứu mạng! Không thể thở nổi!!
Lục Chỉ hoàn thành quy trình bước thảm đỏ, lúc này mới vào trong. Mà Phùng Đào đi bên cạnh cũng cùng vào.
Dưới sự sắp xếp của nhân viên sàn diễn, họ tìm được vị trí của mình. Liếc mắt nhìn qua, có vài người quen, đều là tiền bối trong ngành và bạn bè thân thiết. Sau khi ngồi xuống, họ lần lượt chào hỏi. Phùng Đào ngồi ở khu vực nhân viên phía sau anh ta, cùng mấy người quản lý nghệ sĩ khác trò chuyện vài câu.
Lục Chỉ quay đầu lại định xin Phùng Đào một ly nước, nhưng ánh mắt Phùng Đào lại đang nhìn quanh đâu đó ở phía xa, cũng không biết đang xem gì. Anh ta gọi Phùng Đào mấy tiếng “anh”, lúc này Phùng Đào mới phản ứng lại.
“Ai, sao vậy?”
“Ly nước.”
Phùng Đào vội vàng đưa ly nước cho anh, “Đây.”
Lục Chỉ nhận lấy ly nước, vặn nắp ra, hỏi anh: “Anh, anh đang tìm ai à?”
Phùng Đào lập tức phủ nhận, “Không có.”
“Anh, sao em thấy mấy ngày nay anh cứ là lạ thế nào ấy.” Phùng Đào: “Lạ chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng lạ.” Cảm giác như căn bản anh ta không phải vì anh mà đến Paris.
Phùng Đào ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác, “Uống ít thôi, lát nữa lại muốn đi vệ sinh bây giờ.”
Lục Chỉ gật gật đầu, nhưng lại tu một ngụm lớn. Phùng Đào: “…”
Quả nhiên, uống nhiều nước xong, buồn vệ sinh liền tới. “Anh, em đi vệ sinh một lát.”
Phùng Đào “ừm” một tiếng, theo thói quen trách mắng anh ta, “Đã bảo uống ít thôi mà. Tiểu Châm, em đi cùng cậu ấy.”
Lục Chỉ: “Không cần đâu, em là đàn ông con trai đi vệ sinh, con bé là con gái đi theo làm gì?”
“Vậy tôi sẽ đổi trợ lý cho cậu, cậu lại không chịu?”
” Tiểu Châm cũng có làm sai gì đâu, làm việc nghiêm túc lại có trách nhiệm. Với lại lúc trước không phải anh tìm cho tôi sao?”
Phùng Đào nói không lại cậu, “Được được được, cậu đừng lải nhải nữa, mau đi vệ sinh đi, nhanh gọn lẹ nhé.”
Lục Chỉ bĩu môi.
Lục Chỉ cũng không lạ gì sàn diễn bên này, từ năm đầu tiên đến đây đã tìm hiểu kỹ toàn bộ rồi, nên không cần nhân viên cũng quen đường tìm được vị trí nhà vệ sinh. Ngay lúc cậu còn cách nhà vệ sinh một đoạn ngắn, liền nhìn thấy một người quen từ bên trong đi ra.
Ngụy Kính Nhất?
Ngụy Kính Nhất không hề chú ý đến cậu, ra khỏi nhà vệ sinh liền đi về hướng ngược lại với sàn catwalk chữ T.
Anh ấy được mời đến xem show à? Nhưng nếu đến xem show, tại sao lại đi vào hậu trường sàn diễn? Theo cậu biết, hậu trường của sàn diễn này không phải ai cũng có thể vào được.
Phùng Đào thấy Lục Chỉ trở về xong liền ngẩn người ra, bèn hỏi cậu: “Cậu sao vậy?”
Lục Chỉ đáp: “Em vừa nhìn thấy một người quen.” Tay Phùng Đào đặt trên đầu gối siết lại, “…Ai?” Lục Chỉ cũng không giấu giếm anh, “Ngụy tổng.”
“Ồ, Ngụy tổng à, nhìn thấy thì xem… Khoan đã, cậu nói ai?” Lục Chỉ: “Ngụy Kính Nhất.”
Phùng Đào: “…”
Nói là đi công tác, thật ra là bí mật mang theo “hàng lậu”!