Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 84

Cho đến 6 giờ chiều, show diễn lớn của ngày hôm đó mới thực sự bắt đầu. Cách giờ diễn chính thức chưa đầy một tiếng, Thẩm Tinh Yểu đang ở phía sau chỉnh lại tà váy cho các người mẫu, miệng không ngừng cẩn thận dặn dò: “Lát nữa đừng căng thẳng, cứ như mọi khi là được.”

 

“Đi thật tốt nhé, đừng hồi hộp, thể hiện trạng thái tốt nhất của mình ra.” “Còn nữa, nếu có sự cố bất ngờ thì biết cách xử lý rồi chứ?”

Marine và mấy cô người mẫu nhìn nhau, các cô không nghe lầm đấy chứ? Các cô đều là người mẫu chuyên nghiệp đã trải qua biết bao nhiêu sàn diễn quốc tế rồi mà? Yoyo còn dặn dò các cô những điều này ư?

Trước đây Yoyo chưa bao giờ như vậy cả.

 

Marine nói: “Em thấy không phải các cô ấy căng thẳng, mà là cô căng thẳng thì có?”

 

Thẩm Tinh Yểu: “Có… có sao?” Mấy người đồng loạt gật đầu, “Có.”

Thẩm Tinh Yểu cười cười, còn chưa kịp nói gì, bỗng nhiên cửa lớn phòng thay đồ bị gõ vang.

 

“Vào đi.” Marine tưởng là nhân viên công tác nên lên tiếng.

 

Người đẩy cửa bước vào là một người đàn ông trung niên mặc vest, không phải ai khác, chính là Bạch Diệp, người phụ trách chi nhánh Bắc Kinh của Tinh Thần. Bởi vì đánh giá thành tích tiêu thụ cuối năm, tỷ lệ phần trăm thành tích của Bắc Kinh tăng khá cao, nên lần này ông được tổng bộ đặc phái đến.

 

Bạch Diệp vừa vào cửa, ánh mắt đầu tiên tự nhiên chú ý đến mấy cô người mẫu trang điểm tinh xảo, khoác trên mình những bộ lễ phục lộng lẫy, da trắng dáng xinh chân dài. Ông mỉm cười chào hỏi họ, giới thiệu bản thân, sau đó ánh mắt dừng lại trên người phụ nữ đang chỉnh sửa tà váy cho một người mẫu.

 

Bạch Diệp nhìn, đôi mắt lập tức trợn lớn, đây không phải… không phải… Tinh Yểu??

 

Sao Tinh Yểu lại ở trong phòng thay đồ của Tinh Thần? Hơn nữa còn đang chỉnh sửa tà váy cho người mẫu của Tinh Thần? Tuy người được cô chỉnh tà váy là người mẫu quốc tế Chloe, nhưng Tinh Yểu cũng là hoa đán nổi tiếng, với thân phận như vậy, sao có thể đi chỉnh tà váy cho người khác được?!!

 

Thẩm Tinh Yểu thấy Bạch Diệp vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, bèn cười với ông, “Bạch tổng, lâu rồi không gặp.”

 

Bạch Diệp: “Chào… lâu rồi không gặp…” Ai có thể giải thích cho ông, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

 

Tựa như có người nghe thấy tiếng lòng của ông, một người mẫu bỗng nhiên kêu lên: “Cô Yoyo, phiền cô xem giúp em khóa kéo phía sau một chút.”

 

Bạch Diệp không hề xa lạ với cái tên Yoyo, một trong những người sáng lập thương hiệu của họ, đồng thời cũng là nhà thiết kế trưởng. Nhưng cô Yoyo ở đâu chứ? Ông vào Tinh Thần mấy năm nay, cũng chỉ gặp qua thầy Kỷ, thật sự chưa từng thấy Yoyo. Thế là ông không nhịn được nhìn quanh, sau đó ông nhìn thấy Tinh Yểu trước mắt ông cẩn thận buông tà váy của Chloe xuống, nói một tiếng “Đến đây” rồi đi về phía người mẫu kia.

 

“Cô Yoyo, em không làm hỏng khóa kéo đấy chứ?”

 

Thẩm Tinh Yểu đưa tay chỉnh lại cho cô ấy, “Không phải, chỉ là hơi kẹt một chút thôi.”

 

Đầu óc Bạch Diệp lúc này trống rỗng, tựa như không thể suy nghĩ được gì, Tinh Yểu… Tinh Yểu là Yoyo? Là một trong những người sáng lập Tinh Thần, nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế Yoyo?

 

Đường Hân đứng cách đó không xa lặng lẽ thu hết vẻ mặt kinh ngạc đến tột đỉnh của Bạch Diệp vào mắt, cũng không lấy làm ngạc nhiên, dù sao chuyện này nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nói ra cũng không ai dám tin.

 

Sau khi Thẩm Tinh Yểu chỉnh sửa xong cho cô ấy, nhìn đồng hồ, còn khoảng gần 40 phút nữa, định qua chỗ Ngụy Kính Nhất ngồi một lát. Cả

 

ngày hôm nay, anh đều cùng cô ở lại hậu trường sàn diễn này. Nhưng cô thật sự quá bận, cả ngày chẳng quan tâm đến anh được mấy. Thế nhưng lúc nhìn qua, lại phát hiện chiếc sofa vốn có người ngồi giờ đã trống không. Cô đi tới, hỏi Tề Minh đang xem điện thoại.

 

“Trợ lý Tề, Ngụy Kính Nhất đâu rồi?” Trợ lý Tề trả lời: “Sếp vừa mới ra ngoài.”

Thẩm Tinh Yểu gật đầu với anh ta, rồi cũng đi ra ngoài. Trên hành lang hậu trường đông nghịt người, nhân viên công tác, người mẫu, biên tập viên thời trang, còn có một số nghệ sĩ đang chụp ảnh tạo dáng. Thẩm Tinh Yểu cố tình tránh đi một chút, nhưng trên hành lang vẫn có không ít nhân viên công tác chào hỏi cô. Thẩm Tinh Yểu cười đáp lại, đồng thời cũng tránh né đội ngũ của một số ngôi sao phía trước, dù sao nếu đụng mặt, bất kể là quen hay không quen, cũng rất phiền phức.

 

Rất nhanh cô đã nhìn thấy người mình muốn tìm ở một lối đi khác ít người hơn.

 

Anh đang đi về phía cô.

 

Ngụy Kính Nhất đi tới chỗ cô, “Sao em lại ra đây?”

 

Thẩm Tinh Yểu nhìn anh, “Ra tìm anh chứ sao.” Biết anh vừa từ phía nhà vệ sinh đi tới, trong lòng đã hiểu rõ, nên cũng không hỏi thêm.

 

Ngụy Kính Nhất cười, định chạm vào mặt cô, nhưng khóe mắt liếc thấy người qua lại xung quanh, vẫn là thu tay về, hỏi cô: “Bận xong rồi à?”

 

“Cũng gần xong rồi, chuẩn bị một chút là có thể lên sân khấu.” Nói rồi, cô chủ động nắm lấy tay anh, đặt lên má mình.

 

Ngụy Kính Nhất sững người một chút, sau đó nhẹ nhàng vu,ốt v.e má cô, cười nói: “Vậy chúng ta vào trước đi.”

 

Thẩm Tinh Yểu đồng ý, “Vâng.”

 

 

Sàn diễn chính thức bắt đầu, dưới sân khấu chữ T ngoài những nghệ sĩ lộng lẫy đến từ các quốc gia, còn có một số danh viện quý phái cùng những nhân vật lớn có tiếng trong giới thời trang. Kỷ Dật Thần ngồi ở phía ngoài sân khấu, còn Thẩm Tinh Yểu thì ở hậu trường chỉnh sửa lại trang phục và kiểu tóc đơn giản cho nhóm người mẫu vừa kết thúc vòng diễn đầu tiên.

 

Bất kể là trực tuyến hay ngoại tuyến đều vô cùng náo nhiệt. Buổi trình diễn ở Paris được phát sóng trực tiếp đến các quốc gia, một số nghệ sĩ vô cùng nổi tiếng đều có khung hình riêng, đương nhiên đây cũng là một trong những chiêu trò thương mại để thu hút lượt xem của show diễn lớn.

 

Đương nhiên, ngoài một số fan hâm mộ giới idol, cũng có không ít khán giả chuyên xem show thời trang.

 

Khi người mẫu của Tinh Thần mặc những chiếc váy dạ hội của thương hiệu bước ra, lập tức làm bùng nổ một làn sóng fan của Tinh Thần!

 

—— Vãi chưởng! Tớ thật sự quá yêu mấy chiếc váy nhỏ của Tinh Thần! Đẹp quá!!

 

—— Váy Tinh Thần đẹp! Các chị người mẫu cũng siêu đẹp! Tớ yêu Chloe! Tớ yêu Marine!

 

—— Tuyệt vời! Ví tiền của tớ lại không giữ được rồi! bộ sưu tập Váy dạ hội sinh nhật tháng này của tớ nhất định phải mua được chiếc này!

 

—— Tạo hình tuyệt mỹ này không cần đoán cũng biết là của Yoyo chúng ta, nói chứ, thật sự Yoyo rất lâu rồi không cập nhật Weibo!

 

—— Gọi tên Yoyo! Gọi tên Yoyo! Hy vọng quay phim hậu trường có thể cho cô Yoyo của chúng ta một khung hình!

 

—— Chị em phía trước nghĩ gì vậy? Đừng nói quay phim có chụp được Yoyo không, dù có chụp được cũng sẽ không cho chúng ta xem đâu, Yoyo trước nay đều không tham gia bất kỳ hoạt động công khai nào, tớ là một fan cứng ba năm còn chưa từng thấy mặt Yoyo đâu!

 

—— Haizz, tớ là fan cứng bốn năm cũng chưa gặp! Khó quá! Chỉ có mua váy nhỏ của Tinh Thần mới có thể an ủi nỗi nhớ mong Yoyo của tớ!

 

Sau khi sàn diễn kết thúc đã là gần 10 giờ tối. Buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, một số danh viện quý phái, nghệ sĩ diễn viên cũng lần lượt rời đi, còn lại là nhân viên sàn diễn, người mẫu cùng một số biên tập viên danh tiếng đứng ở vị trí trung tâm của giới thời trang.

 

Tên của Thẩm Tinh Yểu tuy vang danh trong giới thời trang, nhưng cô không phải là người thích giao tiếp, chỉ trò chuyện vài câu với mấy người quen trong ngành.

 

“Yoyo, lâu lắm rồi không gặp, gần đây em không ở Paris à?”

 

Thẩm Tinh Yểu cười nói: “Đúng vậy, năm ngoái em đã về nước rồi.” “Về Trung Quốc?”

“Ừm.”

 

“Vậy sau này em còn về Paris nữa không?” “Chắc là không thường xuyên về lắm.”

“Vậy sau này tụi chị tụ tập, làm sao hẹn em được?” “Có rảnh các chị qua Trung Quốc chơi, em đãi.”

Thẩm Tinh Yểu còn phải về phòng thay đồ của họ, vì vậy cũng không nói nhiều, trò chuyện đơn giản một lúc rồi rời đi.

 

Lúc này một người phụ nữ trang điểm tinh xảo đi về phía họ, vừa lúc chú ý đến bóng dáng vừa biến mất ở cuối hành lang, thuận miệng hỏi một câu: “Người vừa đi qua là ai vậy?”

 

Lucy là người phụ trách phòng làm việc của Thịnh Diên, học trò của tiền bối Minyi trong giới thời trang, bản thân cô ta cũng là một chuyên viên trang điểm rất có tiếng, mọi người vẫn rất nể mặt cô, liền nói: “Là Yoyo.”

 

“Yoyo? Yoyo của Tinh Thần?”

 

“Đúng rồi, nếu không thì ở sàn diễn này còn có Yoyo thứ hai nào được mời nữa?”

 

Lucy không khỏi lại nhìn về phía hành lang bên kia, Yoyo của Tinh Thần, nếu có cơ hội, vẫn rất muốn làm quen một chút.

 

——-

 

Marine và mấy cô người mẫu cởi bỏ trang phục trên người xong, la hét: “Đói quá! Muốn ăn tiệc lớn!”

 

Nụ cười của Thẩm Tinh Yểu mang theo chút cưng chiều, “Ăn ăn ăn, chúng ta đi ăn ngay đây.” Thấy cô ấy hé miệng, đại khái đoán được cô ấy sẽ nói gì, bèn nói: “Đêm hôm khuya khoắt đừng có nói với cô là muốn ăn đồ Trung Quốc, chỉ có tiệc kiểu Pháp thôi, em ăn không?”

 

Marine bĩu môi, “OKOK, không ăn thì phí.” Chloe cũng cười cười.

Sau khi thu dọn gần xong, Thẩm Tinh Yểu gọi điện thoại cho Kỷ Dật Thần. Đầu dây bên kia reo vài giây rồi được kết nối, “Alo, đàn anh, bên em thu dọn xong rồi, chuẩn bị đưa mấy người Marine đi ăn khuya, khi nào anh về?”

 

Kỷ Dật Thần nói: “Yểu Yểu,chắc là anh không đi ăn cùng mọi người được rồi, bên này có chút việc không thể rời đi.”

 

Chắc là ban tổ chức show diễn. Họ hợp tác nhiều năm như vậy, Kỷ Dật Thần biết rõ cô không thích giao du và cũng không thích những buổi xã giao như vậy, nên về cơ bản những buổi xã giao đối ngoại như thế này đều do anh đứng ra lo liệu. Vì thế cô cười nói: “Vậy vất vả cho đàn anh rồi! cứ giao cho em!”

 

Kỷ Dật Thần nghe vậy, cười khẽ, giọng nói ôn hòa, “Được, vậy cũng vất vả cho em.”

 

“Không vất vả, không vất vả.”

 

Sau khi cúp điện thoại, lúc này Thẩm Tinh Yểu mới chú ý thấy ánh mắt Ngụy Kính Nhất đang dừng trên người mình. Cô cất điện thoại đi, cười

 

đi về phía anh, đưa tay ôm lấy mặt anh, hỏi: “Đói không anh?”

 

Ánh mắt Ngụy Kính Nhất dừng trên đôi môi hồng nhuận kia, nói: “Đói bụng.”

 

Thẩm Tinh Yểu nắm lấy tay anh, “Vậy chúng ta đi ăn khuya trước.” “Em ăn trước, anh ăn sau.”

Mắt Thẩm Tinh Yểu khẽ chớp vài cái, phồng má, véo mạnh tay anh một cái, chỉ dùng giọng đủ hai người nghe thấy, nói: “Đồ lưu manh.”

 

Ăn khuya xong trở về đã là rạng sáng. Thẩm Tinh Yểu tắm rửa xong đi ra, nói với Ngụy Kính Nhất: “Em tắm xong rồi, anh mau đi đi.”

 

Ngụy Kính Nhất hôn lên má cô một cái, lúc này mới cầm áo ngủ vào phòng tắm.

 

Thẩm Tinh Yểu nằm trên giường, cuộn chăn lại, thật ra tinh thần đã có chút rã rời, cũng ngáp vài cái, nhưng không hiểu sao lại nghĩ đến lời nói lúc trước của Ngụy Kính Nhất, cứ thế cố gắng gượng tỉnh táo, nhưng vẫn không chống đỡ nổi, mắt vừa nhắm lại là không muốn mở ra nữa.

 

Nửa mê nửa tỉnh, chỉ cảm thấy cổ hơi ẩm ướt, lại mang theo chút ấm nóng bỏng người.

 

Cô hé mắt một chút, lúc này mới ý thức được, phía sau ẩm ướt, mang theo chút ấm nóng bỏng người chính là môi của Ngụy Kính Nhất, anh đang hôn lên cổ cô, giọng nói có chút dính nhớp, “…Em tắm xong rồi à?”

 

Nói xong, vai cô bị giữ lại, sau đó cả người bị lật qua, mặt hướng về phía anh.

 

Nụ hôn của Ngụy Kính Nhất rất nhanh ập tới, lấp đầy môi cô, đầu lưỡi từ khe hở đôi môi non mềm tiến vào, mạnh mẽ m.út lấy chiếc lưỡi m.ềm m.ại của cô, câu li.ếm vòm miệng nhạy cảm của cô. Thẩm Tinh Yểu rất buồn ngủ, nhưng vẫn bị anh hôn đến độ.ng t..ình, tuy có chút yếu ớt, nhưng vẫn đưa tay ôm lấy đầu anh, cảm nhận nụ hôn của anh từ môi đến cằm đến cổ rồi xương quai xanh…

 

Ngay lúc cô thả lỏng người chuẩn bị đón nhận, anh lại bỗng nhiên ôm trọn cô vào lòng, ấn đầu cô vào vai mình, bàn tay thon dài từng chút vu,ốt v.e sau lưng cô.

 

Thẩm Tinh Yểu dưới sự vu,ốt v.e dịu dàng như vậy, cơn buồn ngủ vừa mới xua tan đi một chút lập tức quay trở lại, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Không làm nữa à?”

 

Ý chí vốn đang cố gắng kìm nén của Ngụy Kính Nhất thiếu chút nữa bị câu nói này của cô đánh tan, giọng nói lộ ra vẻ khàn khàn, “Em muốn sao?”

 

Thẩm Tinh Yểu theo bản năng mím môi,hỏi gì kỳ vậy, cô mơ hồ không rõ, “Rõ ràng là anh muốn mà.”

 

Ngụy Kính Nhất không nhịn được bật cười khẽ.

 

Tiếng cười ngay bên tai, làm màng nhĩ cô tê dại ngứa ngáy. Cô nhắm mắt rúc sâu hơn vào lòng anh, không đáp lại lời anh vừa nói.

 

Ngụy Kính Nhất đặt cằm lên đ.ỉnh tóc cô, siết chặt vòng ôm, “Được rồi, ngoan, hôm nay bận cả ngày rồi, ngủ đi.”

 

Thẩm Tinh Yểu muốn ngẩng đầu nói chuyện với anh, lại nghe thấy giọng anh từ trên đỉnh đầu vang lên: “Đừng động, động nữa là thật sự không cho em ngủ đâu.”

 

Thẩm Tinh Yểu rất buồn ngủ, thật sự rất buồn ngủ. Nghe vậy, cô thật sự ngoan ngoãn rúc trong lòng anh không dám động đậy.

 

Vài giây sau, mới nói: “Ngủ ngon.”

 

Ngụy Kính Nhất hôn lên tóc cô, “Bảo bối, ngủ ngon.”

 

 

Thẩm Tinh Yểu vì chuyện show diễn mà mấy ngày nay luôn không ngủ ngon, hơn nữa ở bên sàn diễn lại luôn phải giúp Marine và các cô gái thay quần áo, làm tạo hình, căng thẳng bận rộn mười mấy tiếng đồng hồ. Rúc trong lòng Ngụy Kính Nhất, đây có lẽ là giấc ngủ ngon nhất của cô trong mấy ngày nay, vì thế giấc này cô ngủ một mạch đến khi tự nhiên tỉnh. Lúc tỉnh lại, ánh nắng đã chan hòa, trong phòng ngủ không có bóng dáng Ngụy Kính Nhất.

 

Đoán được anh ở đâu, Thẩm Tinh Yểu cũng không hoảng hốt, mà lại nhắm mắt ngủ thêm một lát, lúc này mới đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt. Tắm rửa xong quay lại cầm điện thoại, lúc này mới chú ý thấy trên điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ từ Phùng Đào. Vì tối qua điện thoại để chế độ im lặng nên cô không hề hay biết.

 

Cô gọi lại cho anh, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh. “Alo, anh Phùng, anh tìm em có việc gì ạ?”

“Là có chuyện này, anh gửi bản thảo của Tân Cách Thụy cho em rồi, lát nữa em đăng nhập Weibo, tuyên truyền một chút, chiều nay tạp chí em chụp cho Tân Cách Thụy chính thức mở bán trước.” Phùng Đào nói.

 

Thẩm Tinh Yểu “ừm” một tiếng, “Được ạ, em cúp máy rồi đăng Weibo ngay.”

 

“Tốt tốt, nhớ đăng nhé. Đúng rồi,khi nào em về nước?” “Trước ngày mười tám em sẽ về.”

Phùng Đào hỏi như vậy, cũng chỉ là lo cô sẽ quên mất chuyện của 《Tín Ngưỡng》, nghe cô trả lời như vậy, cũng yên tâm hơn, “Vậy thì tốt rồi”

Nói rồi, bỗng nhiên nhớ tới lời Lục Chỉ nói với anh ngày hôm qua, “Ngụy tổng cùng em đến Paris à? Hôm qua ở sàn diễn à?”

 

Thẩm Tinh Yểu có chút kinh ngạc, “Sao anh biết?”

 

“Lục Chỉ nói với anh, hôm qua ở sàn diễn cậu ấy nhìn thấy Ngụy tổng.” “Ồ, vậy à, hôm qua đúng là anh ấy có ở đó.”

Phùng Đào: “Được, vậy nhé, không nói nữa, cúp máy rồi đăng Weibo, biết không?”

 

“Vâng, biết rồi ạ.”

 

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tinh Yểu lập tức đăng nhập WeChat, quả nhiên nhìn thấy Phùng Đào gửi cho mình bản thảo của Tân Cách Thụy. Sao chép xong cũng lưu lại hình ảnh anh gửi kèm, sau đó đăng nhập Weibo, dán vào rồi đăng.

 

Sau khi Thẩm Tinh Yểu đăng Weibo, fan hâm mộ trong nước cũng ngay lập tức nhận được thông báo. Nhìn rõ Weibo Thẩm Tinh Yểu vừa đăng, một loạt “A a a a a a” rất nhanh đã bị các fan chuyên kiểm soát bình luận

 

đ.è xu.ống, thay vào đó là “Mong chờ Tinh Yểu, mong chờ bộ ảnh lớn của Tân Cách Thụy”, “Cảm ơn Tân Cách Thụy đã lựa chọn”…

 

Về chuyện Thẩm Tinh Yểu nhận được trang bìa của Tân Cách Thụy, từ sớm trong giới đã có tin đồn. Nói ra thì, miếng bánh này các cô đã nhắm đến từ lâu, chủ yếu là trước đó, Tinh Yểu còn bị chụp được cùng ăn cơm với tổng biên tập Tân Cách Thụy Lâm Tuệ. Đây cũng là lý do dù sau đó chuyện trang bìa vẫn chưa có tiến triển gì, các cô vẫn kiên trì âm thầm “hóng hớt”, rốt cuộc thì cách đây không lâu, Tân Cách Thụy mới chính thức công bố chuyện Tinh Yểu lên trang bìa, mà chiều nay tạp chí mở bán, Tinh Yểu lại đăng Weibo.

 

Thẩm Tinh Yểu đăng Weibo xong, lúc này mới xuống lầu. Vừa đến đầu cầu thang, đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, cô hít một hơi thật sâu, là mùi sườn non hầm bắp!

 

Trong căn biệt thự nhỏ này, người duy nhất có thể hầm ra được món sườn non hầm bắp thơm ngon này chỉ có Ngụy Kính Nhất. Nghĩ đến đây, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, cô lon ton chạy xuống lầu. Lưu Dữu và những người khác cũng dậy muộn, đang ăn sáng, chỉ là món mì trứng đơn giản cũng ăn rất say sưa.

 

“Mì ở đâu ra vậy?” Vẫn là loại mì sợi nhỏ kiểu Trung Quốc, họ đã ăn hết từ hai ngày trước rồi mà.

 

Tề Minh ngẩng đầu lên, nói: “Tôi mua đó?” “Hả?”

Tề Minh nói tiếp: “Ngụy tổng bảo tôi cho vận chuyển một ít sườn tươi qua đây, tôi tiện thể bỏ thêm chút mì và gạo, sáng sớm vừa đến.”

 

Thẩm Tinh Yểu: “…”

 

“Vậy mọi người ăn… mọi người ăn… em đi xem.” Sau đó cô chạy nhanh về phía phòng bếp, còn chưa vào đến nơi, đã nghe thấy giọng nói có phần khoa trương của Lea vọng ra. Vì Ngụy Kính Nhất biết nói tiếng Pháp, nên Lea nói chuyện với anh cũng dùng ngôn ngữ mà mình thông thạo hơn.

 

Lea thật sự không ngờ, nam chủ nhân đẹp trai, khí chất ngời ngời như vậy lại có thể tự mình xuống bếp, làm món sườn non hầm bắp. Mỗi lần ông Thẩm và bà Tô qua đây, ông Thẩm đều làm cho cô Yoyo, hương vị anh làm ra lại giống hệt như của ông Thẩm.

 

Ngụy Kính Nhất mặc chiếc áo hoodie màu xanh lam khói, quần tây ống đứng màu đen, bên hông thon chắc thắt chiếc tạp dề màu xám tro, đón lấy ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, cả người ấm áp đến lạ thường.

Bình Luận (0)
Comment