Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 88

Nghe vậy, nụ cười còn chưa kịp tắt trên môi Thẩm Tinh Yểu lập tức đông cứng.

 

Khi Ngụy Kính Nhất đến gần giường, anh khom lưng rồi nhẹ nhàng ném cô lên trên.

 

Thẩm Tinh Yểu lập tức luống cuống tay chân co rúm người về phía đầu giường.

 

Nhưng Ngụy Kính Nhất vừa đưa tay ra đã muốn tóm lấy mắt cá chân mảnh khảnh kia. Theo bản năng Thẩm Tinh Yểu muốn duỗi chân đá anh, nhưng chân vừa đá, mắt cá chân lại bị bàn tay nóng bỏng của người nào đó nắm chặt, không thể động đậy. Đôi tay kia hơi dùng sức, Thẩm Tinh Yểu lập tức bị kéo ngược trở lại.

 

“Ư…” Thẩm Tinh Yểu đưa tay đẩy anh ra, “Anh nặng quá đi…”

 

Ngụy Kính Nhất dùng một tay giữ lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô: “Còn cười nữa không?”

 

Thẩm Tinh Yểu mím chặt môi, gắng sức lắc đầu. “Biết sai chưa?”

Trong mắt Thẩm Tinh Yểu lóe lên một tia nghi hoặc, cô phạm lỗi gì cơ? “Hửm?” Âm cuối của anh nhướng lên.

Thẩm Tinh Yểu lập tức gật đầu: “Sai rồi, sai rồi ạ.” Ngụy Kính Nhất cong đôi môi đẹp đẽ: “Muộn rồi.” Thẩm Tinh Yểu: “!!!”

Đôi môi nóng bỏng ẩm ướt phủ xuống, hai người đã quá quen thuộc với nhiệt độ, sự m.ềm m.ại và độ ẩm trên môi đối phương. Anh ra sức m.út

 

lấy, đầu lưỡi trêu đùa, dưới nụ hôn cuồng nhiệt như vậy, Thẩm Tinh Yểu nhanh chóng mềm nhũn cả người.

 

Không khí x**n t*nh ái muội lập tức tràn ngập khắp phòng ngủ.

 

Thẩm Tinh Yểu bị hôn đến quay cuồng đầu óc, nhưng vẫn cố gắng giữ lại một tia tỉnh táo: “Đừng… còn đang ở nhà anh mà.”

 

Động tác trên môi anh khựng lại vài giây, sau đó cô bị anh cắn mạnh một cái. Cơn đau khiến Thẩm Tinh Yểu lập tức tỉnh táo hơn, trong mắt cũng đã ngấn lệ.

 

Ngụy Kính Nhất ngậm lấy môi cô, hỏi: “Nhà ai?”

 

Thẩm Tinh Yểu lập tức trả lời: “Nhà chúng ta, nhà chúng ta.” Vừa dứt lời, đầu lưỡi nóng ẩm lại xâm chiếm.

Khi nhận thấy tình hình thật sự không thể kiểm soát, Thẩm Tinh Yểu vẫn cố gắng vùng vẫy lần cuối: “Không được… chưa có biện pháp…”

 

Lời còn chưa nói xong, trước mắt bỗng tối sầm lại. Cô mở to mắt: “Anh vậy mà lại mang theo bên người…”

 

Ngụy Kính Nhất dùng đủ mọi cách để trêu ghẹo cô. Thẩm Tinh Yểu bị k.ích th.ích đến mức cơ thể không ngừng run rẩy, muốn giãy giụa lại bị áp chế hoàn toàn. Khoái c.ảm quen thuộc như thủy triều bao phủ lấy cô, mãnh liệt đến mức cô như đang phiêu bồng giữa những đám mây, mọi sự thay đổi đều nằm trong lòng bàn tay người khác.

 

Xong việc, Thẩm Tinh Yểu chỉ cảm thấy eo đau ê ẩm. Ở nơi này mà còn bị anh bắt nạt như vậy, tính tình cô cũng nổi lên, không khỏi đưa tay véo

 

mạnh vào vai anh vài cái. Ngụy Kính Nhất như không biết đau, sau khi bị cô véo xong còn kéo bàn tay cô đến bên môi mà hôn nhẹ.

 

“Anh quá đáng thật…” Giọng cô khản đặc, như bị đè nén đến mất tiếng.

 

Dù biết hiệu quả cách âm rất tốt, nhưng khi bị k.ích th.ích đến cực điểm, cô vẫn không dám phát ra âm thanh.

 

Ngụy Kính Nhất ôm chặt người vào lòng, hôn lên má cô, vẫn còn vương nước mắt, có chút mằn mặn: “Được rồi, là lỗi của anh.” Nhưng tình cảm khó mà kiềm chế, đặc biệt là ở trong căn phòng này.

 

Thẩm Tinh Yểu nói trúng tim đen: “Lần nào cũng vậy, nhận lỗi thì nhanh, lần sau vẫn tái phạm.” Miệng lưỡi đàn ông đúng là đồ quỷ tha ma bắt, nhất là trong chuyện này.

 

“Thật sự biết lỗi rồi mà.” Ngụy Kính Nhất dỗ dành vỗ nhẹ vào lưng cô.

 

Thẩm Tinh Yểu chẳng còn chút sức lực nào lườm anh một cái: “Không cần anh vỗ, đừng có động tay động chân. Anh có tin em nói cho mẹ em không?”

 

Chữ “em” kia đặc biệt có tinh thần.

 

Nụ cười nơi khóe miệng Ngụy Kính Nhất không sao giấu được, bàn tay đang vỗ về dừng lại: “Được, không vỗ nữa.”

 

“Anh không được nói nữa, sáng mai tự mình về phòng đi, em mệt rồi.” Ngụy Kính Nhất ôm chặt người hơn: “Được…” Âm cuối còn chưa dứt. “Hơi thở của anh ồn ào quá!”

 

Ngụy Kính Nhất: “…”

 

Năm giờ sáng, bên ngoài trời vẫn còn mưa, phòng ngủ vẫn tối om. Ngụy Kính Nhất tỉnh dậy trước Thẩm Tinh Yểu. Người trong lòng đang dựa vào cánh tay anh, nương theo ánh sáng mờ ảo hắt vào từ cửa sổ, anh lờ mờ thấy rõ khuôn mặt cô, hơi thở đều đặn, đang ngủ say sưa.

 

Đáy lòng Ngụy Kính Nhất mềm nhũn, anh nhẹ nhàng cử động, vén chăn chuẩn bị xuống giường. Hai chân vừa chạm đất, bỗng một góc áo ngủ bị ai đó nắm lấy từ phía sau. Anh quay người lại, Thẩm Tinh Yểu đã tỉnh.

 

Ngụy Kính Nhất: “Anh đánh thức em à?”

 

Thẩm Tinh Yểu khẽ lắc đầu, hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

 

Ngụy Kính Nhất cười khẽ: “Tối qua không phải em bảo anh về phòng mình sao?”

 

“Có sao?” Thẩm Tinh Yểu lúc này vẫn còn hơi mơ màng, có lẽ chỉ là tỉnh giấc trong chốc lát.

 

Ngụy Kính Nhất cúi người xuống, hôn lên đ.ỉnh đầu cô: “Còn sớm, không sao đâu, em ngủ tiếp đi.”

 

Thẩm Tinh Yểu nhắm mắt lại lần nữa, nhưng bàn tay đang nắm góc áo anh vẫn không buông ra.

 

Ngụy Kính Nhất khẽ động nhẹ, không rút ra được, lại dùng thêm chút lực, cô nhíu mày lầm bầm tỏ vẻ bất mãn. Thấy vậy, Ngụy Kính Nhất cũng đành chịu, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nằm lại lên giường. Anh vừa nằm xuống, người kia liền nhích lại gần, chân cũng gác lên người anh.

 

Ngụy Kính Nhất bật cười, ôm lấy bờ vai gầy của cô: “Không đi nữa, ngủ đi em.”

 

Thẩm Tinh Yểu dụi nhẹ vào vai anh vài cái, vài giây sau mới lí nhí ừ một tiếng.

 

Giấc ngủ này kéo dài mãi cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

 

Ngụy Kính Nhất mở mắt, đầu tiên là nhìn người trong lòng, chắc chắn cô không bị đánh thức, lúc này mới rời giường.

 

Chu Chỉ Hề đứng ở cửa, nghe thấy tiếng bước chân bên trong, cửa phòng mở ra: “Yểu Yểu, mẹ làm bữa sáng cho con…” Lời còn chưa nói xong, khi nhìn rõ người mở cửa, mắt bà trợn lớn, đồng thời âm lượng cũng cao lên vài tông: “Sao con lại ở trong phòng Yểu Yểu…”

 

Ngụy Kính Nhất vội vàng bước ra, khép cửa phòng lại: “Mẹ, Yểu Yểu còn đang ngủ.”

 

Thấy vậy, Chu Chỉ Hề lập tức im bặt. Vài giây sau, bà đưa tay đập vào cánh tay Ngụy Kính Nhất mấy cái: “Nói, sao con vào được?”

 

Ngụy Kính Nhất hất cằm: “Vợ con cho con vào.” Chu Chỉ Hề: “…”

Ngụy Kính Nhất đã ra ngoài rồi, cũng không định quay lại nữa. Anh cũng nên dậy đến công ty, bèn nhấc chân đi về phòng ngủ của mình, nói: “Mẹ, mẹ đừng gọi Yểu Yểu dậy ăn sáng, em ấy còn ngủ, chắc phải muộn lắm mới dậy. Con rửa mặt xong xuống ăn sáng.”

 

Chu Chỉ Hề nhíu mày: “Bữa sáng gì?” “Vừa rồi mẹ không nói làm bữa sáng sao?”

“Là làm bữa sáng, nhưng con mơ đẹp quá rồi, là làm cho Yểu Yểu, không phải cho con!” Nói xong, bà cũng không quay đầu lại mà bỏ đi.

 

Ngụy Kính Nhất đứng tại chỗ vài giây, không ăn thì không ăn, dù sao anh cũng no rồi!

 

 

Giấc ngủ này của Thẩm Tinh Yểu rất sâu, hơn 10 giờ mới tỉnh. Khi tỉnh dậy, trong phòng ngủ chỉ có một mình cô. Cô mơ hồ nhớ ra sáng sớm hình như có nói chuyện với Ngụy Kính Nhất, nhưng cụ thể nói gì thì cô không nhớ rõ lắm. Lúc rửa mặt xong ra thay quần áo, ánh mắt cô bỗng chú ý tới một vật quen thuộc, chính là bộ chăn đệm mà tối qua họ đã “mây mưa”, được gấp gọn gàng đặt trong tủ, mang theo mùi hương của máy sấy.

 

Thay quần áo xong đi ra, đồng thời cô mới phát hiện, chăn đệm đều đã được thay mới, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Ngụy Kính Nhất đã thay. Nhưng cô ngủ cũng say quá rồi, đến mức anh thay lúc nào cũng không biết.

 

Thẩm Tinh Yểu đi ngang qua phòng ngủ của Ngụy Kính Nhất, khẽ gõ cửa, không ai trả lời, nghĩ chắc anh đã đi công ty rồi.

 

Đi đến đầu cầu thang, cô liếc mắt một cái nhìn thấy Chu Chỉ Hề đang đứng ở phòng khách, nói chuyện điện thoại. Cô mơ hồ nghe được gì đó như “poster, trà sữa, phát”, có lẽ tiếng bước chân xuống cầu thang của cô đã khiến Chu Chỉ Hề chú ý. Chu Chỉ Hề nhìn lại.

 

“Yểu Yểu, con tỉnh rồi à?” Sau đó bà nhanh chóng nói với người đầu dây bên kia: “Được, vậy cứ thế trước nhé, sau này có chuyện gì cô lại liên lạc với tôi.”

 

Thẩm Tinh Yểu: “Con tỉnh rồi ạ.”

 

Chu Chỉ Hề đi về phía cô: “Đói bụng không con?” Thẩm Tinh Yểu ngoan ngoãn gật đầu: “Đói ạ.”

“Vừa hay, giờ này ăn trưa luôn thì hơi dầu mỡ, cũng không tốt cho dạ dày. Ăn chút bữa sáng nhẹ nhàng lót bụng trước, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn sau.”

 

Thẩm Tinh Yểu: “Ra ngoài ăn ạ?”

 

Dì Trần bưng bữa sáng tới, đặt lên bàn ăn.

 

Chu Chỉ Hề ngồi xuống bên cạnh cô: “Đúng vậy, chẳng phải hôm nay là ngày công chiếu bộ phim mới của con sao, nên mẹ với mẹ con hẹn nhau chiều nay cùng đi xem phim. Con cũng đi cùng nhé, xem phim xong mẹ dẫn con đi ăn một bữa thịnh soạn.”

 

Động tác của Thẩm Tinh Yểu khựng lại: “Xem… xem phim ạ? ‘Tín Ngưỡng’ ạ?”

 

“Chứ sao nữa, nếu không phải hai ông ba của các con đều bận, cả nhà chúng ta đã cùng đi rồi.”

 

Thẩm Tinh Yểu: “… Hay là, hai mẹ cứ đi thôi ạ, con không đi đâu…” Mẹ cô là Ảnh hậu đó! Nếu mẹ dùng con mắt chuyên nghiệp không thể chuyên nghiệp hơn để xem, thì đây thực sự còn hơn cả một buổi xử tội công khai lần trước… Hơn nữa, cũng quá xấu hổ đi!!

 

“Sao lại không đi? Chẳng lẽ không muốn cùng người già chúng ta đi xem phim à?”

 

Thẩm Tinh Yểu suýt nữa thì ho sặc sụa, khó khăn lắm mới nuốt xuống. Người… người già???

 

Trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, cô vẫn phải khuất phục: “Không có không có… Xem chứ ạ, cùng đi xem ạ.”

 

Chu Chỉ Hề lập tức tươi cười rạng rỡ: “Vậy tốt, chờ con ăn xong, chúng ta sẽ đi.”

 

“… Vâng, vâng ạ.” Thẩm Tinh Yểu cúi đầu tiếp tục ăn cháo, sau đó nhớ ra điều gì, hỏi: “À đúng rồi, lúc nãy con xuống nhà thấy mẹ đang gọi điện thoại, là ai vậy ạ? Mẹ con ạ?”

 

Chu Chỉ Hề chớp chớp mắt: “… À, không phải, chỉ là một người bạn cũ lâu ngày không gặp thôi.”

 

Thẩm Tinh Yểu gật gật đầu. Về phòng, cô lập tức lấy điện thoại trên tủ đầu giường, chuẩn bị gửi WeChat cho Ngụy Kính Nhất. Đăng nhập xong, cô mới phát hiện sáng sớm Ngụy Kính Nhất đã gửi tin nhắn cho cô, báo là anh đã đi công ty, chờ tối tan làm sẽ qua đón cô.

 

Ngụy Kính Nhất nhìn đồng hồ, giờ này chắc là nghỉ trưa, bèn gọi điện qua.

 

“Alo, dậy rồi à?” Giọng anh truyền tới.

 

Thẩm Tinh Yểu “ừm ừm” hai tiếng: “Em vừa ăn sáng xong. À đúng rồi, anh tan làm không cần qua đón em đâu.”

 

“Sao vậy?”

 

Thẩm Tinh Yểu kể lại toàn bộ chuyện vừa rồi cho anh nghe. Nghe xong, Ngụy Kính Nhất không khỏi bật cười: “Lại sắp bị xử tội công khai nữa sao?”

 

“Anh cũng biết là xử tội công khai à.” “Không sao, bộ phim cũng nhanh thôi mà.” “Nhanh gì chứ, hơn một tiếng đồng hồ lận.”

“Nhưng chẳng phải em chỉ có đất diễn ở phần thời niên thiếu thôi sao?”

 

Mắt Thẩm Tinh Yểu đảo một vòng, đúng rồi, sao cô lại quên mất chuyện này nhỉ.

 

“Yểu Yểu.” Giọng Chu Chỉ Hề từ bên ngoài truyền vào. “Xong chưa con?”

Thẩm Tinh Yểu vội vàng đáp: “Xong ngay đây ạ, xong ngay đây ạ.”

 

“Thôi, không nói với anh nữa, em phải đi chịu trận đây.”

Bình Luận (0)
Comment