Thẩm Tinh Yểu từ Paris trở về còn chưa kịp thở đã lại chúi đầu vào phòng làm việc để may trang phục cho mình. Cô vừa xỏ kim xong, chiếc điện thoại đặt bên cạnh bỗng rung lên. Cô ngẩng đầu nhìn qua, và khi thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, cô lập tức buông kim chỉ, bắt máy.
Giọng nói cô tỏ ra vui vẻ: “Alo?”
“Yểu Yểu à, đang ở đâu đó?” Giọng Chu Chỉ Hề truyền đến. Thẩm Tinh Yểu: “Con đang ở phòng làm việc ạ.”
“Tối nay sau khi họp báo xong thì rủ Kính Nhất về nhà ăn cơm nha.”
Thẩm Tinh Yểu: “Dạ được ạ, tối bọn con sẽ về…” Đang nói, cô bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bèn hỏi: “Sao dì biết tối nay con có buổi họp báo ạ?”
Đầu dây bên kia, Chu Chỉ Hề ngừng lại hai giây rồi cười nói: “… Dĩ nhiên là biết rồi, dì cũng quan tâm tin tức của con mà?”
Thẩm Tinh Yểu cũng cười: “Vậy ạ, thế thì được ạ, tối bọn con sẽ về. À đúng rồi, chuyện này dì đã gọi cho Ngụy Kính Nhất chưa ạ?”
“Gọi cho con là được rồi, việc gì phải cố ý gọi cho nó làm gì nữa?” Thẩm Tinh Yểu: “…”
“Được rồi được rồi, quyết định vậy nha, họp báo xong là về ngay, dì làm toàn món con thích ăn đó.”
Cúp điện thoại xong, Thẩm Tinh Yểu mới để ý đến thời gian, đã 4 giờ 40 rồi. Buổi họp báo diễn ra lúc 6 giờ chiều, cô đã hẹn Lưu Dữu và mọi người 5 giờ qua đón.
Bên này Thẩm Tinh Yểu vừa thu dọn xong thì Lưu Dữu cũng vừa đúng giờ tới.
Vừa vào cửa, Đường Hân nói với cô: “Yểu Yểu, em biết trên đường tới đây tụi chị đã thấy gì không?”
Thẩm Tinh Yểu: “Thấy gì vậy?”
“Bọn chị thấy rất nhiều banner cổ vũ em, trạm xe buýt dán poster ‘Tín Ngưỡng’ của em, màn hình LED ở quảng trường thì chiếu liên tục mấy đoạn cắt ghép cảnh riêng của em trong trailer ‘Tín Ngưỡng’ do fan làm, đỉnh lắm luôn!”
Lưu Dữu thấy Đường Hân vẫn còn hào hứng chia sẻ, cười khẽ rồi nói: “Được rồi, lát nữa trên đường đến buổi họp báo chắc vẫn còn thấy nữa, lên xe trước đi.”
Lên xe, Thẩm Tinh Yểu gọi điện cho Ngụy Kính Nhất. Chuông reo vài tiếng thì có người bắt máy.
“Alo?”
“Xuất phát rồi à?” Ngụy Kính Nhất hỏi cô.
“Vâng, em vừa lên xe. À đúng rồi, vừa nãy dì gọi điện cho em, bảo chúng ta về nhà ăn cơm…”
“Chờ một chút,” Ngụy Kính Nhất đột nhiên ngắt lời. “Ơ? Sao vậy anh?”
“Em… vừa gọi là gì cơ?”
Thẩm Tinh Yểu sững một chút, rồi cười nói: “Vốn dĩ là vậy mà, chúng ta còn chưa kết hôn.”
Ngụy Kính Nhất cũng cười khẽ: “Anh có thể hiểu là em đang ám chỉ anh điều gì không?”
“Em… ám chỉ anh điều gì sao?”
“Được rồi, dù sao em cũng đã nói với anh rồi, lát nữa anh tan làm thì qua đón em, chúng ta cùng về.”
“Um, sẽ đi đón em.”
“Vậy cúp máy nhé, bai bai.” “Bai bai.”
Ngụy Kính Nhất cất điện thoại, vẻ mặt dịu dàng khi nãy hoàn toàn biến mất, anh lạnh lùng nói: “Tiếp tục.”
Quản lý cấp cao lúc trước bị ngắt lời khẽ thở phào một hơi, sau đó tiếp tục báo cáo, cũng chẳng buồn để tâm xem các mấy quản lý khác đang ngồi trong phòng họp này có nghe lọt tai không nữa.
Thẩm Tinh Yểu vừa đến hậu trường thì đúng lúc chạm mặt Lục Chỉ. Nói ra thì đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt kể từ sau tiệc sinh nhật của cô.
“Lục Chỉ.” Thẩm Tinh Yểu chủ động chào hỏi.
Lục Chỉ nhìn nụ cười quen thuộc trên mặt cô, sau đó cũng nhếch môi: “Trùng hợp thật, bà chủ nhỏ.”
Bà chủ nhỏ?
Nụ cười trên mặt Thẩm Tinh Yểu hơi khựng lại: “Lâu rồi không gặp, anh học được cách trêu chọc tôi rồi đấy à?”
Lục Chỉ cười: “Tôi trêu chọc em chỗ nào? Tôi là nghệ sĩ dưới trướng Hạo Nguyệt, em là bà chủ của Hạo Nguyệt, chẳng phải là bà chủ nhỏ sao?”
“Này, cái đó… anh không giận đấy chứ?” Lục Chỉ nhìn cô: “Giận cái gì?”
“Chính là chuyện đó đó, thật sự không cố ý giấu anh đâu.”
“Không có, sao tôi có thể giận em được? Sao tôi có thể đắc tội với bát cơm của mình chứ? Lỡ chọc em không vui, em trừ lương tôi thì sao?”
Thẩm Tinh Yểu: “…”
“Anh mà còn nói chuyện kiểu nửa đùa nửa thật như vậy nữa, tôi trừ lương anh thật đấy.”
Lục Chỉ ha ha cười lớn: “Rồi rồi, tôi không nói kiểu đó nữa, bà chủ nhỏ tuyệt đối đừng trừ lương tôi nhé.”
“Không thèm chấp anh.” Nói xong cô đi về phía phòng hóa trang.
Lục Chỉ cười đi theo, bỗng nhớ ra chuyện anh gặp Ngụy Kính Nhất ở Paris mấy hôm trước: “Này, bà chủ nhỏ…”
Thẩm Tinh Yểu nghiêng đầu liếc anh một cái.
Lục Chỉ vội sửa miệng: “Được được, không gọi em là bà chủ nhỏ nữa.” Thẩm Tinh Yểu: “Anh vừa định nói gì với tôi ấy nhỉ?”
Lục Chỉ mím môi: “Không có gì, không có gì đâu.”
…
Buổi họp báo kéo dài hơn bốn mươi phút, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, dưới sự dẫn dắt chuyên nghiệp của MC, đã kết thúc một cách viên mãn.
Thẩm Tinh Yểu vừa thay một bộ đồ thường ngày thoải mái bước ra thì điện thoại của Ngụy Kính Nhất gọi tới.
“Kết thúc rồi à?” “Sao anh biết?” “Anh xem trực tiếp.”
Thẩm Tinh Yểu sững người một chút, bỗng nhớ tới lúc ở trên sân khấu vừa rồi, vì cô và Lục Chỉ thuộc nhóm “thiếu niên”, nên bị trêu chọc vài chủ đề liên quan đến “ship couple”. Cô cũng tự hỏi có phải mình nghĩ nhiều quá không, nhưng khi nghe anh nói xem trực tiếp, cô vẫn không hiểu sao có chút hoang mang.
Nghĩ rồi, cô lập tức chuyển chủ đề: “Vậy anh đến rồi à?” “Đang ở gara rồi.”
“Được, em qua ngay.”
Thẩm Tinh Yểu chào hỏi đạo diễn Tưởng Kha và mọi người.
“Đi gấp vậy sao? Tôi còn định mời mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.”
“Xin lỗi đạo diễn, tôi… mẹ tôi bảo tôi hôm nay về nhà ăn cơm ạ.”
Tưởng Kha nở nụ cười hiền hòa: “Vậy à, thế thì lần sau giúp tôi gửi lời hỏi thăm thầy Tô và mọi người nhé.”
Thẩm Tinh Yểu vừa nghe đã biết đạo diễn Tưởng Kha hiểu lầm rồi, nhưng sự hiểu lầm này lại do chính cô tạo ra, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không giải thích.
Xuống hầm gửi xe, Thẩm Tinh Yểu vẫy tay chào Lưu Dữu và mọi người, rồi mới chạy nhanh về phía chiếc xe quen thuộc.
Đường Hân nhìn Thẩm Tinh Yểu như chú chim nhỏ bay về tổ, không khỏi cảm thán: “Nếu mình cũng có bạn trai, chắc cũng sẽ giống Yểu Yểu thôi, dù sao đi gặp người mình thích đều phải dùng tốc độ chạy mà.”
Thẩm Tinh Yểu kéo cửa xe ngồi vào, dây an toàn còn chưa kịp cài, đã bị Ngụy Kính Nhất kéo qua hôn tới tấp. Nụ hôn mang theo nỗi nhớ nhung da diết dừng trên môi cô, anh khẽ cắn lên đôi môi m.ềm m.ại ấy một cái, rồi tiến sâu vào khoang miệng cô, đầu lưỡi không ngừng trêu đùa vòm miệng nhạy cảm của cô. Thẩm Tinh Yểu bị anh hôn đến hô hấp cũng trở nên khó khăn, theo thói quen cô khẽ ngẩng cổ, vòng tay ôm lấy cổ anh, hé môi phối hợp để anh mặc tình chiếm đoạt.
Khi tách ra, một sợi chỉ bạc ái muội vương lại, anh đưa tay nhẹ nhàng vu,ốt v.e đôi môi đỏ mọng của cô, giọng nói có chút khàn khàn: “Lúc xem truyền hình trực tiếp anh đã muốn làm vậy rồi.” Sau đó lại bồi thêm một câu: “Hôn đến khi em không thở nổi mới thôi.”
Hô hấp của Thẩm Tinh Yểu lúc này có chút dồn dập, sau khi nghe những lời đó của anh, lại càng gấp gáp hơn.
…
Xe của họ vừa lái vào sân, Chu Chỉ Hề ở bên trong nghe thấy tiếng động rất nhanh ra đón. Ngụy Kính Nhất đỗ xe xong, vừa xuống xe thì Thẩm Tinh Yểu đã bị Chu Chỉ Hề kéo tay vào trong, thật sự không thèm liếc nhìn đứa con trai này một cái. Ngụy Kính Nhất đành chịu, lẳng lặng đi theo sau họ vào nhà.
“Có phải ở Paris không được ăn uống đầy đủ không hả con? Sao dì thấy con gầy hơn lúc đi Paris nhiều vậy?”
Thẩm Tinh Yểu: “Có sao ạ?”
“Có chứ, khuôn mặt nhỏ nhắn này gầy đi cả một vòng rồi.”
Thẩm Tinh Yểu đưa tay sờ mặt mình, vẫn như trước mà, cũng không cảm thấy gầy đi. Nhưng nghĩ lại, hình như mắt của các bậc phụ huynh
bẩm sinh đã khác với họ, nhìn thấy nhiều hơn thì phải.
Lúc ăn cơm, Chu Chỉ Hề hoàn toàn phát huy sự thiên vị đến cực điểm, đôi đũa công cộng không rời tay mà gắp thức ăn vào bát Thẩm Tinh Yểu, chẳng mấy chốc đã chất cao như một ngọn núi nhỏ. Thấy Chu Chỉ Hề vẫn chưa có ý định dừng lại, cô vội gọi: “Dì ơi, đủ rồi ạ, đủ rồi.”
Chu Chỉ Hề cười nói: “Gọi dì làm gì nữa, gọi mẹ đi.” Thẩm Tinh Yểu chớp chớp mắt: “Mẹ, mẹ ạ?”
“Ơi, con gái yêu của mẹ.”
“Mẹ, mẹ nói sai rồi, là con dâu.” Ngụy Kính Nhất sửa lại.
Chu Chỉ Hề liếc anh một cái: “Ai bảo mẹ nói sai? lão Ngụy, tôi gọi Yểu Yểu là con gái thì sai chỗ nào?”
Ngụy Biện Lâm lập tức nói ngay: “Dĩ nhiên là không rồi, Yểu Yểu chính là con gái ruột của chúng ta, sai chỗ nào được?”
Chu Chỉ Hề tiếp tục nói: “Nhân tiện hôm nay các con đều ở đây, mẹ cũng có chuyện muốn nói với các con một chút.”
Ngụy Biện Lâm: “Đúng vậy, phải nói.”
“Ba con và mẹ đã thống nhất rồi, sau này Yểu Yểu chính là con gái ruột của hai chúng ta. Còn về phần con…”
Ngụy Kính Nhất bỗng có một dự cảm không lành.
“Còn về phần con, sau này chính là con rể nhà chúng ta.” “Khụ khụ khụ khụ…” Ngụy Kính Nhất đột nhiên bị sặc.
Thẩm Tinh Yểu vội đưa cốc nước ấm bên cạnh cho anh: “Uống nước đi anh.”
Ngụy Kính Nhất nhận lấy uống một ngụm, lúc này mới nói: “Cảm ơn vợ.”
Chu Chỉ Hề nổi đóa: “Gọi cái gì đấy? Ai là vợ con? Kết hôn rồi à mà gọi vợ?”
Ngụy Kính Nhất: “Vừa nãy mẹ chẳng phải đã thừa nhận con là con rể của mẹ rồi sao?”
“Còn một câu chưa nói, là con rể không vừa ý lắm.” “Con rể không vừa ý lắm thì cũng là con rể.”
Thẩm Tinh Yểu nghe hai người họ nói chuyện, không nhịn được cười thành tiếng. Vẻ mặt Ngụy Biện Lâm hiền từ múc canh đưa cho Thẩm Tinh Yểu: “Con gái, lại đây nếm thử canh sườn ngô ba hầm xem, ba học từ ba con đấy, chắc là không tệ lắm đâu nhỉ?”
Thẩm Tinh Yểu bây giờ nghe thấy tiếng “ba” này của chú Ngụy cũng đã bình tĩnh rồi, cô nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ, mắt sáng rực lên: “Ngon ạ!”
“Không dỗ ba đấy chứ?”
“Không có ạ, ngon lắm.” Nói xong, cô lại uống thêm một ngụm để chứng tỏ sự chân thành.
Ngụy Biện Lâm vì câu nói này của Thẩm Tinh Yểu mà mặt mày hớn hở, khoe với vợ: “Thấy chưa, anh đã nói chắc chắn Yểu Yểu thích uống mà.”
Chu Chỉ Hề: “Xem ông vui chưa kìa, vậy sau này canh trong nhà ông chịu khó hầm nhiều hơn nhé.”
Ngụy Biện Lâm: “Chuyện này có gì mà không được?”
“Ba, con cũng muốn nếm thử canh ba hầm.” Nói xong, Ngụy Kính Nhất đưa bát canh qua.
Ngụy Biện Lâm và Chu Chỉ Hề đồng loạt nhìn sang anh, quả không hổ là vợ chồng mấy chục năm, đúng là ăn ý: “Muốn nếm thì tự đi mà múc.”
Ngụy Kính Nhất: “…” Thẩm Tinh Yểu: “…”
Chu Chỉ Hề lại gắp một miếng thịt bụng cá mềm nhất đặt lên “ngọn núi nhỏ” trong bát Thẩm Tinh Yểu: “Yểu Yểu, ngoan, ăn cá đi con.”
Trong mắt Chu Chỉ Hề, tình yêu thương dành cho Thẩm Tinh Yểu gần như sắp tràn ra ngoài. Yểu Yểu nhà bà năm nay mới hai mươi tuổi, hai mươi tuổi là độ tuổi đẹp biết bao. Nghĩ đến việc cứ thế mà hời cho thằng con trời đánh nhà mình, Chu Chỉ Hề nghĩ thế nào cũng thấy thiệt chết đi được, cây cải trắng mơn mởn nhà bà cứ thế bị heo ủi mất rồi.
Thẩm Tinh Yểu đầu tiên là cười ăn hết miếng thịt cá Chu Chỉ Hề gắp, lúc này mới ngước mắt nhìn Ngụy Kính Nhất đang cầm bát canh, cười nhận lấy từ tay anh: “Em giúp anh múc.”
Mắt Ngụy Kính Nhất lập tức sáng lên: “Cảm ơn vợ.” Chu Chỉ Hề không vui.
Ngụy Kính Nhất nhướng mày, ung dung tự tại nhận lấy bát canh của vợ, dù sao bà có không vui cũng vô dụng.
Trong lúc ăn cơm, gió bên ngoài bắt đầu thổi mạnh, mơ hồ có cảm giác mây đen kéo đến, mưa lớn sắp trút xuống. Quả nhiên, ăn cơm được nửa bữa, mưa to tầm tã đột ngột đổ ập xuống như trút nước.
Chu Chỉ Hề nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Mẹ đã đoán là mấy ngày nay sẽ mưa mà.”
Ngụy Biện Lâm nói với họ: “Xem trận mưa to này chắc một chốc một lát cũng không tạnh được đâu, hay là tối nay các con ở lại nhà đi.”
“Đúng đấy, mưa lớn quá đi về không an toàn, ba mẹ lo lắng.”
Ngụy Kính Nhất: “Không sao đâu ba mẹ, chúng con lái chậm một chút, sẽ không…”
Chu Chỉ Hề nhìn sang anh, nói: “Chúng tôi có nói lo lắng cho cậu à?”
Ngụy Biện Lâm ho khẽ một tiếng: “Con muốn đội mưa về thì cứ về, dù sao tối nay Yểu Yểu sẽ không về.”
Ngụy Kính Nhất: “…”
——-
Ăn cơm xong, Ngụy Kính Nhất thấy Chu Chỉ Hề ôm chăn bông tới, tưởng là cho mình, bèn đưa tay ra: “Mẹ, con tự trải được rồi ạ.”
Chu Chỉ Hề ôm chăn bông tránh đi: “Chăn của con gái mẹ không cần con trải.”
Ngụy Kính Nhất: “… Được được được, mẹ trải thì mẹ trải.” Mẹ là ruột thịt, ruột thịt. Sau đó anh mím môi cười một cái, lùi về sau một bước, định để bà vào trải ga giường, nào ngờ Chu Chỉ Hề ôm chăn bông đi về phía phòng đối diện. Anh nhìn qua, thấy bà dùng một tay mở cửa phòng ngủ chuyên dụng của Yểu Yểu trong nhà: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
“Trải chăn.”
“Kia… không phải trải phòng con…” “Tại sao phải trải phòng con?”
“Yểu Yểu ngủ cùng phòng với con…”
Lời còn chưa nói xong, Chu Chỉ Hề đã phóng một ánh mắt lạnh như băng qua: “Con nằm mơ đi.”
Ngụy Kính Nhất: “???”
Ngụy Kính Nhất hít một hơi sâu: “Mẹ, con là con ruột của mẹ đúng không?”
Chu Chỉ Hề ôm chăn bông đi vào, trả lời dứt khoát gọn gàng: “Không đúng.”
Thẩm Tinh Yểu bưng đĩa dâu tây dì vừa rửa sạch lên lầu thấy Ngụy Kính Nhất đang đứng ở cửa phòng: “Nhìn gì vậy anh?”
Ngụy Kính Nhất nhìn sang cô.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Thẩm Tinh Yểu không, cô cứ có cảm giác, dáng vẻ anh lúc này trông đến là tội nghiệp, bèn bước nhanh qua: “Sao vậy? Uất ức hả? Lại đây, cho anh một quả dâu tây này.” Nói rồi, cô nhón quả dâu tây to nhất đưa tới bên miệng anh.
Ngụy Kính Nhất cúi mắt nhìn cô, tuy ba mẹ không thương, nhưng anh còn có vợ! Nghĩ như vậy, sự buồn bực vừa rồi liền tan biến sạch sẽ, anh cười cúi đầu ăn hết quả dâu tây cô đưa.
Thẩm Tinh Yểu nghiêng đầu cười: “Ngọt không anh?”
“Ngọt.” Ngụy Kính Nhất gật đầu, sau đó ánh mắt lóe lên: “Có muốn nếm thử không?”
Thẩm Tinh Yểu lập tức hiểu ra: “Không nếm trong miệng anh đâu.” Ngụy Kính Nhất cũng cười, đưa tay véo nhẹ má cô.
Đúng lúc đó, Chu Chỉ Hề trải giường cho Thẩm Tinh Yểu xong đi ra thấy cảnh này: “Làm gì đấy? Làm gì đấy? Bạo hành gia đình à?”
Ngụy Kính Nhất cảm thấy mấy tiếng đồng hồ về nhà này, trái tim anh đã bị ba mẹ ruột hợp sức đâm nát, thủng nhiều lỗ rồi.
Thẩm Tinh Yểu vội nói: “Không có đâu ạ, đùa giỡn thôi mẹ, ăn dâu tây đi mẹ.”
“Mẹ không ăn, con ăn đi, ba con biết con hôm nay qua, đã đặc biệt cho người mang tới đấy, quả vừa to vừa ngọt.” Nói rồi, bà liếc nhìn Ngụy Kính Nhất một cái, ánh mắt đầy dò xét nhìn vào bên má hơi phồng lên của anh: “Chẳng biết thương người gì cả.”
Ngụy Kính Nhất bỗng cảm thấy quả dâu tây trong miệng sao mà nghẹn quá.
“Yểu Yểu, mẹ trải ga giường sạch sẽ cho con rồi, vì chuyện show diễn mà bận rộn lâu như vậy, về chắc là mệt lắm nhỉ, lát nữa tắm nước nóng, mẹ sẽ mang cho con một ly sữa bò nóng, ngủ một giấc thật ngon nhé.”
“Cảm ơn mẹ ạ.”
“Với mẹ mà còn cảm ơn cái gì?”
Sau khi Chu Chỉ Hề xuống lầu, Ngụy Kính Nhất kéo tay Thẩm Tinh Yểu: “Vợ ơi?”
Thẩm Tinh Yểu vội nói: “Ngoan nào.” “Tối nay ngủ phòng anh nhé?”
“Nhưng mà… mẹ đã trải ga giường rồi, với lại, em mà muốn ngủ phòng anh, mẹ sẽ tìm anh đấy.”
“Tìm thì tìm, bà ấy còn có thể lôi em ra ngoài được chắc?” Thẩm Tinh Yểu: “… Ừm, có thể sẽ đuổi anh ra ngoài.” Ngụy Kính Nhất: “…”
Thẩm Tinh Yểu tắm rửa xong đi ra, bỗng nghe thấy ngoài cửa có tiếng gõ, cô tưởng Chu Chỉ Hề mang sữa lên cho mình, bèn vừa lau tóc vừa đi ra mở cửa. Cửa phòng ngủ vừa mở, miệng còn chưa kịp hé, chiếc khăn lông trên đầu bỗng bị kéo xuống trùm kín đầu cô, tầm mắt tối sầm, sau đó bị một người đẩy vào trong, một hơi thở quen thuộc xộc thẳng vào mũi.
“Ngụy… Ngụy Kính Nhất?”
Ngụy Kính Nhất ôm người trong lòng, nhấc chân đóng sập cửa phòng ngủ lại: “Là anh.”
Thẩm Tinh Yểu đưa tay kéo chiếc khăn lông đang trùm trên đầu xuống, đôi mắt ươn ướt hơi mở to: “Sao anh lại qua đây?”
“Nhớ em nên qua.”
“Chúng ta cũng mới xa nhau không lâu mà.”
“Chuyện nhớ em không liên quan gì đến việc xa nhau lâu hay không.”
Thẩm Tinh Yểu hé môi, nhất thời lại bị lời nói của Ngụy Kính Nhất chạm đến đáy lòng. Cô đặt tay lên cánh tay anh: “Lát nữa mẹ qua đưa sữa cho em, nếu để mẹ biết anh ở đây, e là anh sẽ bị đuổi ra ngoài mất.”
Ngụy Kính Nhất cúi đầu hôn vài cái lên vùng cổ trắng nõn của cô, mang theo hương sữa tắm thanh mát cùng hơi nước ẩm ướt: “Không sao, trước khi bà ấy tới anh sẽ…”
Lời còn chưa nói xong, ngoài cửa phòng ngủ lại một lần nữa vang lên tiếng gõ cửa, giọng Chu Chỉ Hề cũng theo đó truyền vào: “Yểu Yểu, tắm xong chưa con? Sữa bò nóng rồi nè.”
Hai người nhìn nhau, cái miệng này của anh đúng là khai quang rồi thì phải.
Thẩm Tinh Yểu hạ thấp giọng: “Nhanh nhanh, mau trốn đi…” Ngụy Kính Nhất nhìn quanh một vòng: “Trốn đâu?”
“Chỗ nào trốn được thì trốn… Gầm giường? Sau rèm? Sau ghế sô pha?” Lúc hoảng loạn đầu óc trống rỗng.
“Không phải, bị phát hiện thì bị phát hiện thôi, tại sao anh phải trốn?” Thẩm Tinh Yểu: “…”
Ngụy Kính Nhất càng nghĩ càng thấy có lý, vợ chưa cưới cũng là vợ, anh ở trong phòng vợ anh thì có vấn đề gì sao? Anh không thèm trốn nữa!
“Không trốn, thấy thì thấy.” Ngụy Kính Nhất hất cằm.
“Yểu Yểu, mẹ vào nhé.” Sau đó, tay nắm cửa truyền đến tiếng vặn nhẹ.
Thẩm Tinh Yểu thở dài một hơi, nếu anh đã không sợ, thì cô cũng chẳng việc gì… Đang nghĩ ngợi, người đàn ông một giây trước còn đứng thẳng tắp trước mặt cô với vẻ không sợ hãi, giây tiếp theo, đã nhanh chân bước về phía cửa sổ sát đất, vung tay kéo rèm, giấu mình sau tấm rèm.
Thẩm Tinh Yểu: “…” Không thể tin nổi, trợn mắt há mồm. Sau đó cô vô tình bật cười thành tiếng.
Mà Chu Chỉ Hề cũng mở cửa bưng sữa bò vào, vừa vào cửa đã thấy Thẩm Tinh Yểu đứng đó, ngạc nhiên hỏi: “Con tắm xong rồi à, mẹ còn tưởng con vẫn đang tắm, định vào để sữa cho con trước.”
Thẩm Tinh Yểu thu lại nụ cười nơi khóe miệng, cầm khăn lông, giải thích: “Con… mới tắm xong ạ.”
Chu Chỉ Hề bưng sữa bò lại gần: “Vậy thì đúng lúc quá, sữa vừa mới hâm nóng, uống xong là ngủ ngon.”
“Vâng ạ.” Thẩm Tinh Yểu lập tức nhận lấy ly sữa, đưa lên miệng.
Vẻ mặt Chu Chỉ Hề hiền từ nhìn cô, ánh mắt bỗng hướng về phía cửa sổ sát đất: “Rèm này sao còn chưa kéo vào, tối ngủ kéo rèm vào sẽ ngủ thoải mái hơn.” Nói rồi, bà nhấc chân định qua giúp cô kéo rèm.
Thẩm Tinh Yểu quýnh lên, vội đưa tay giữ Chu Chỉ Hề lại, ừng ực uống một hơi hết sạch sữa trong ly, sau đó đưa ly cho bà: “Mẹ, con uống xong rồi, con hơi mệt ạ.”
Chu Chỉ Hề lập tức nói: “Rồi rồi rồi, vậy con nghỉ ngơi cho khỏe, ngủ ngon nhé.”
Thẩm Tinh Yểu gật đầu: “Vâng ạ, con đi ngủ ngay đây.”
Thẩm Tinh Yểu tiễn người ra cửa: “Mẹ, không còn sớm nữa, hai người cũng mau ngủ đi ạ, chúc mẹ ngủ ngon.”
“Được, ngủ ngon.” Chu Chỉ Hề bỗng xoay người lại: “À đúng rồi.” Tim Thẩm Tinh Yểu lập tức thót lên: “Sao… sao vậy ạ?”
Chu Chỉ Hề dặn dò: “Tối ngủ ngoan nhé, tên nào đó có tới gõ cửa thì cũng đừng để ý.”
Thẩm Tinh Yểu mím môi: “… Dạ, vâng ạ.”
Chu Chỉ Hề đưa tay sờ sờ má cô: “Được rồi, vậy đi ngủ đi.”
Chu Chỉ Hề bưng ly rỗng chuẩn bị xuống lầu, bỗng nhớ ra điều gì đó, lại quay người trở lại. Bà cảm thấy nhất thiết phải đi cảnh cáo một tiếng tên con rể không vừa ý kia. Mới đi được nửa đường, bỗng bị người từ phía sau gọi lại: “Bà xã?”
Là Ngụy Biện Lâm. “Ông Ngụy.”
Ngụy Biện Lâm thấy tay bà cầm ly không: “Yểu Yểu uống xong rồi à?” “Mới uống xong.”
“Vậy bà còn đi đâu nữa? Không còn sớm, về ngủ đi.”
Chu Chỉ Hề: “Ừ, tới liền.” Nói rồi, bà nhất thời quên mất chuyện mình còn muốn đi cảnh cáo tên con rể không vừa ý, đi về phía Ngụy Biện Lâm.
Sau khi Chu Chỉ Hề rời đi, Thẩm Tinh Yểu lập tức khóa trái cửa phòng ngủ, nhìn “tên nào đó” đang trốn sau rèm: “Ra đi anh, mẹ đi rồi.”
Tấm rèm bên kia khẽ động, sau đó, một đôi tay kéo rèm ra, một cái đầu ló ra dò xét.
Thẩm Tinh Yểu nhìn thấy, không nhịn được “phì” một tiếng bật cười. Sao hành động ló đầu của anh lại có thể đáng yêu như vậy chứ?
Từ sau rèm bước ra,Ngụy Kính Nhất nhìn người đang cười không thấy mặt mày đâu: “Buồn cười đến vậy sao?”
Thẩm Tinh Yểu cười đến mức đứng không thẳng nổi lưng, cứ gật đầu lia lịa: “Buồn cười…” Buồn cười hơn nữa là, rõ ràng một giây trước còn vẻ mặt không sợ hãi, giây tiếp theo lại tẽn tò.
Trong lúc cô đang cười, Ngụy Kính Nhất đã đến trước mặt cô, hơi thở dễ chịu bao bọc lấy toàn thân cô. Bỗng dưng chân cô mềm nhũn, cô bị bế bổng lên theo kiểu công chúa. Cô theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ anh, nụ cười nơi khóe miệng vẫn chưa tắt.
Ngụy Kính Nhất cúi mắt nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú, ý cười như không cười.
“Bây giờ cười đi, lát nữa anh sẽ làm cho em khóc.”
------oOo------