Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 86

 

Thẩm Tinh Yểu vừa về tới Paris là bận tối mắt tối mũi, vì vậy sau khi giải quyết xong xuôi mọi việc, cô định bụng sẽ đến thăm thầy hướng dẫn trước khi về lại Bắc Kinh. Cô cố ý chọn cuối tuần, trước khi đi còn gọi điện cho vợ thầy để chắc chắn thầy có nhà.

 

“Anh đi cùng em nhé,” Thẩm Tinh Yểu nói với Ngụy Kính Nhất. Mắt Ngụy Kính Nhất khẽ sáng lên: “Đi thăm thầy của em à?” Thẩm Tinh Yểu cong môi: “Anh không muốn đi sao?”

Ngụy Kính Nhất lắc đầu, sao anh có thể không muốn đi được chứ, bèn nói: “Muốn chứ.”

 

Thế là Ngụy Kính Nhất lại một lần nữa gọi dịch vụ vận chuyển hàng không, cố ý chuẩn bị tỉ mỉ quà ra mắt kiểu Trung Quốc.

 

Hôm đến thăm, Ngụy Kính Nhất đặt món quà đã chuẩn bị kỹ lưỡng ở ghế sau, Thẩm Tinh Yểu ngồi ở ghế lái phụ, vẫy tay chào đám người Lưu Dữu trong sân.

 

Thẩm Tinh Yểu chỉ đường, Ngụy Kính Nhất lái xe.

 

Vợ của thầy cố ý dặn họ qua vào buổi trưa, vừa hay đến dùng bữa luôn.

 

Lái xe chỉ hơn bốn mươi phút, xe của họ tiến vào một khu biệt thự nhỏ. Vừa vào tới, họ nhìn thấy một người phụ nữ trung niên trạc bốn mươi tuổi đứng ở cửa, thấy xe họ tới thì rất nhanh ra đón. Sau khi Ngụy Kính Nhất đỗ xe ổn định, Thẩm Tinh Yểu lập tức mở cửa xuống xe, chạy nhanh tới.

 

“Cô!”

 

Thư Cầm nở nụ cười hiền từ: “Con cuối cùng cũng đến rồi, thầy con dạo này cứ nhắc con suốt.”

 

“Là con không phải, con về nên đến thăm thầy sớm hơn mới đúng.”

 

“Dĩ nhiên không phải rồi, chẳng phải con bận rộn chuyện show diễn sao?”

 

Đang nói, Ngụy Kính Nhất từ trên xe bước xuống, cả hai người đều nhìn về phía anh.

 

Trong mắt Thư Cầm ánh lên vẻ ngạc nhiên và tò mò: “Vị này là?”

 

Khi Ngụy Kính Nhất đến gần, Thẩm Tinh Yểu đưa tay nắm lấy tay anh, giới thiệu với Thư Cầm: “Cô, anh ấy là… chồng sắp cưới của con, tên là Ngụy Kính Nhất.”

 

Thư Cầm nhất thời có chút không phản ứng kịp, chồng… chồng sắp cưới??

 

Đừng nói Thư Cầm không phản ứng kịp, ngay cả Sầm Quảng khi nghe Thẩm Tinh Yểu giới thiệu cũng sững người vài giây. Vẻ mặt vốn tươi cười khi thấy Ngụy Kính Nhất lập tức sa sầm xuống. Nói đi cũng phải nói lại, Ngụy Kính Nhất và Sầm Quảng không phải hoàn toàn xa lạ.

Trước kia khi anh cùng Tô Vi Sơ đến đây, cũng từng đến thăm Sầm Quảng với tư cách là bạn thân của Tô Vi Sơ. Ấn tượng của Sầm Quảng về Ngụy Kính Nhất trước nay vẫn khá tốt, nhưng bây giờ thân phận đã thay đổi, là chồng sắp cưới của Yểu Yểu…

 

Sầm Quảng nhìn Ngụy Kính Nhất với ánh mắt dò xét, nghiêm túc hỏi: “Hai đứa không phải là quan hệ bạn trai bạn gái? Mà là vợ chồng sắp cưới?”

 

Quan hệ bạn trai bạn gái và quan hệ vợ chồng sắp cưới khác nhau rất nhiều.

 

Ngụy Kính Nhất nhìn Sầm Quảng, không kiêu ngạo cũng không tự ti mà trả lời: “Vâng ạ, thưa thầy Sầm, chúng con là vợ chồng sắp cưới.”

 

“Cậu đã cầu hôn Yểu Yểu rồi?” Ngụy Kính Nhất: “Vâng ạ.”

Sầm Quảng lại nhìn sang Thẩm Tinh Yểu: “Con đồng ý rồi.” Thẩm Tinh Yểu cũng ngoan ngoãn gật đầu.

Đồng thời, Sầm Quảng cũng chú ý tới ngón tay của hai người, trên ngón tay mỗi người đều đeo một chiếc nhẫn trơn. Ông bỗng cảm thấy cặp

 

nhẫn này có chút quen mắt, một tia sáng lóe lên trong đầu, ông chợt nhớ ra, ông đã từng thấy bản thiết kế của cặp nhẫn này!

 

Cách đây nửa năm, một người bạn tốt từng nhắc với ông rằng ông ấy nhận được một đơn đặt hàng từ một vị khách Trung Quốc, đặt làm nhẫn cưới. Khi đến thăm nhà bạn, ông đã nhìn thấy nó trong phòng sách của ông ấy. Ông hỏi: “Cặp nhẫn trên tay con có phải do ngài Cassis thiết kế không?”

 

Trong mắt Ngụy Kính Nhất thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng cũng thành thật gật đầu: “Đúng là con đã mời ngài Cassis thiết kế.”

 

Đang nói, ngoài cửa lại vọng đến tiếng xe ô tô.

 

Thư Cầm vừa nói vừa đi ra ngoài: “Chắc là Dật Thần đến rồi.” Thẩm Tinh Yểu: “Đàn anh ạ?”

Sầm Quảng “Ừ” một tiếng: “Chẳng phải con nói sẽ đến thăm thầy sao,trước đó Dật Thần cũng nói sau khi xong việc sẽ đến thăm thầy. Thầy nghĩ, hay là các con cùng đến một lúc cho tiện, đỡ cho thầy và cô của con phải tiếp đãi hai lần.” Nói đến đây, Sầm Quảng lặng lẽ nhìn về phía Ngụy Kính Nhất.

 

Sắc mặt Ngụy Kính Nhất không đổi, vẫn giữ nụ cười lịch sự khiêm tốn.

 

Thư Cầm cũng xách quà Kỷ Dật Thần mang đến vào nhà. Khi Kỷ Dật Thần nhìn thấy Ngụy Kính Nhất, sắc mặt quả thực có chút thay đổi, sau đó mỉm cười: “Hóa ra Ngụy Tổng cũng ở đây à.”

 

Ngụy Kính Nhất liếc nhìn Thẩm Tinh Yểu một cái, cười gật đầu với anh ta: “Tôi đưa Yểu Yểu đến thăm thầy Sầm.”

 

Ánh mắt Sầm Quảng lướt qua hai người họ, rồi nói: “Đến đúng lúc lắm, cô của con cũng nấu ăn xong rồi, vừa ăn vừa nói chuyện đi.”

 

Đương nhiên không thể làm trái ý Sầm Quảng, cả hai đều đồng ý.

 

Trong bữa ăn, Thẩm Tinh Yểu hỏi: “Cô, Tiểu Nguyên và các bạn đâu rồi ạ?”

 

Thư Cầm múc canh cho cô: “Hai đứa nó à, sáng sớm đã đi chơi với bạn học rồi. Nếu biết sớm các con đến, đã không cho chúng nó đi chơi.”

 

Kỷ Dật Thần cười: “Không sao đâu ạ, bọn trẻ cũng có vòng bạn bè của riêng mình.”

 

Thẩm Tinh Yểu: “Vâng ạ, còn nhiều cơ hội gặp mặt mà.”

 

Kỷ Dật Thần cười với Thẩm Tinh Yểu một cái, rồi bỗng chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón tay của Thẩm Tinh Yểu và Ngụy Kính Nhất. Anh chợt nhớ ra, lúc ở show diễn, anh đã cảm thấy chiếc nhẫn trên tay Ngụy Kính Nhất rất quen mắt, hình như đã từng thấy ở đâu đó. Giờ đây lại nhìn thấy một chiếc nhẫn tương tự xuất hiện trên ngón tay Thẩm Tinh Yểu, anh nhận ra điều gì đó.

 

Sầm Quảng thu hết ánh nhìn của cậu học trò cưng vào đáy mắt, ông khẽ ho một tiếng, cất lời hỏi Thẩm Tinh Yểu: “Yểu Yểu,khi nào con về nước?”

 

Ông vừa mở miệng, sự chú ý của mấy người trên bàn ăn tự nhiên đều đổ dồn về phía ông.

 

Nhưng Thẩm Tinh Yểu còn chưa kịp nói, Thư Cầm đã lên tiếng trước: “Lần này về rồi còn quay lại không?”

 

Sầm Quảng không nhịn được đáp lời vợ: “Chắc chắn là phải về rồi, Yểu Yểu không giống chúng ta, cha mẹ anh em đều ở trong nước cả.” Ngay từ đầu, Sầm Quảng không nghĩ là cô học trò cưng này của mình sẽ ở lại Paris mãi mãi.

 

Thư Cầm nhíu mày, bà không nỡ để Yểu Yểu về, nếu cứ ở lại Paris, ở bên cạnh họ thì tốt biết mấy. Nhưng nghĩ đến cha mẹ người ta còn ở trong nước, họ làm thầy làm cô còn không nỡ, huống chi là cha mẹ ruột, chắc chắn còn không nỡ hơn họ. Nghĩ đến đây, bà cũng không nói gì thêm nữa.

 

Sau khi ăn cơm xong, Thư Cầm bảo Thẩm Tinh Yểu cùng bà ra tưới hoa trong sân, Thẩm Tinh Yểu đồng ý, sau đó nói với Ngụy Kính Nhất: “Anh ở đây nói chuyện với thầy một lát nhé.”

 

Ngụy Kính Nhất cười gật đầu với cô: “Được, em đi đi.”

 

Khi cùng Thư Cầm tưới hoa, Thẩm Tinh Yểu thỉnh thoảng lại nhìn vào trong nhà, Thư Cầm đều thấy hết, không nhịn được trêu chọc: “Lo lắng hả?”

 

Thẩm Tinh Yểu chớp mắt, vội vàng tưới nước: “Không có, không lo lắng đâu ạ.”

 

Thư Cầm cười nói: “Mắt con sắp xuyên thấu vào trong rồi kìa, còn bảo không lo lắng.”

 

“Cô.”

 

“Rồi rồi, không trêu con nữa.” Thư Cầm đặt vòi nước xuống, “Yểu Yểu này,cô nhớ không nhầm thì con mới tròn hai mươi tuổi thôi phải không? Vậy mà đã đồng ý lời cầu hôn của tiểu Ngụy rồi, chuyện này, ba mẹ con biết không?”

 

Thẩm Tinh Yểu gật đầu: “Dạ, ba mẹ con biết rồi ạ.”

 

“Vậy họ cũng đồng ý sao?” Bà không nhận ra ba mẹ Thẩm lại thuộc kiểu người muốn gả con gái sớm.

 

Thẩm Tinh Yểu lại gật đầu lần nữa, ý cười nơi khóe miệng không sao che giấu được: “Đồng ý ạ.”

 

Thư Cầm nhìn khóe miệng không ngừng cong lên của cô, cười khẽ: “Thích nó đến vậy à?”

 

“Vô cùng, vô cùng thích ạ.”

 

Thư Cầm hiển nhiên biết hai từ láy “vô cùng, vô cùng” này có ý nghĩa gì đối với Thẩm Tinh Yểu. Bà nhìn vào trong phòng, ánh mắt không biết là dừng lại trên người Ngụy Kính Nhất hay Kỷ Dật Thần, vài giây sau lại nhìn về phía Thẩm Tinh Yểu: “Dù sao cũng là người sẽ ở bên nhau mãi mãi, quan trọng nhất vẫn là thích.”

 

Thẩm Tinh Yểu cũng nhìn lướt qua trong phòng, ánh mắt dừng lại trên người Ngụy Kính Nhất: “Vâng, rất thích ạ.”

 

Họ ở lại đến chiều mới chuẩn bị rời đi. Thư Cầm tiễn họ ra cửa, Sầm Quảng gọi Kỷ Dật Thần lại: “Dật Thần, con ở lại một chút, thầy có vài chuyện muốn nói với con.”

 

Bước chân Kỷ Dật Thần dừng lại: “Vâng ạ.”

 

Thẩm Tinh Yểu lần lượt vẫy tay chào họ: “Thầy, cô, đàn anh, vậy chúng con đi trước đây.”

 

Sầm Quảng xua tay với cô: “Được rồi, trên đường về cẩn thận, sau này về nước rồi cũng nhớ gọi điện về.”

 

Thẩm Tinh Yểu đáp: “Dạ.”

 

Sau khi Thẩm Tinh Yểu và mọi người đi rồi, Kỷ Dật Thần được Sầm Quảng gọi vào nhà.

 

Thư Cầm thấy vậy, thở dài một hơi.

 

Kỷ Dật Thần theo Sầm Quảng vào phòng sách. “Đóng cửa lại.”

Kỷ Dật Thần nghe lời đóng cửa phòng sách. Sầm Quảng ngồi xuống: “Lại đây ngồi đi.”

Kỷ Dật Thần ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện Sầm Quảng: “Thầy, thầy có chuyện gì muốn nói với con sao ạ?”

 

Sầm Quảng nhìn anh, hỏi ngược lại: “Thầy tưởng con có thể đoán được chứ.”

 

Đôi mắt lãnh đạm của Kỷ Dật Thần thoáng hiện lên một tia cảm xúc không rõ ràng.

 

Sầm Quảng đều nhìn thấy hết: “Có một số người, một số việc, không thể chờ đợi được đâu.”

 

Kỷ Dật Thần ngẩng đầu nhìn Sầm Quảng: “Con chỉ là không ngờ tới, con vốn định từ từ…”

 

“Từ từ? Nước ấm luộc ếch? Nhưng con có biết tiền đề của việc ‘nước ấm luộc ếch’ là gì không?”

 

Kỷ Dật Thần không nói gì.

 

“Tiền đề của việc ‘nước ấm luộc ếch’ là, con phải chắc chắn mười mươi con ếch đó là của mình. Con có được sự chắc chắn đó không?”

 

Kỷ Dật Thần cụp mắt xuống, đồng tử co lại. Anh ta không có. Chuyện anh ta thích Yểu Yểu, ngoại trừ thầy cô thân thiết nhất, gần như không ai biết. Anh ta luôn cẩn thận từng chút một để giữ gìn khoảng cách giữa họ. Anh ta cũng luôn nghĩ, Yểu Yểu còn nhỏ, không cần vội, sau này còn rất nhiều thời gian. Nhưng việc Yểu Yểu đột ngột quyết định về nước sau giai đoạn bế tắc đã làm xáo trộn nhịp điệu của anh ta. Anh ta biết cô nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ anh trai em trai. Anh ta không có cách nào giữ cô lại, cũng không có cách nào cùng cô về nước.

 

Mỗi lần họ trò chuyện, khi ở đầu dây bên kia có sự xuất hiện của người đàn ông đó, thực ra anh ta cũng đã cảm nhận được nguy cơ. Nhưng dù cho nguy cơ đó đã cận kề, anh ta vẫn không lập tức đứng dậy về nước tìm cô. Chính vì hết lần này đến lần khác ôm tâm lý may rủi như vậy, mới khiến bây giờ anh ta ngay cả một chút cơ hội lật ngược tình thế cũng không có.

 

Người đàn ông kia hành động quá nhanh, từ việc xác định quan hệ đến khi được cha mẹ hai bên đồng ý, rồi lại đến cầu hôn, nhanh đến mức khiến người ta líu lưỡi, hoàn toàn không có chút phòng bị nào. Đến khi anh ta kịp phản ứng thì mọi chuyện đã rồi. Anh ta đã thấy ánh mắt Yêu Yêu nhìn người kia, kiểu ánh mắt mà trong mắt trong tim chỉ có duy nhất một người đó. Anh ta biết, mình không còn cơ hội nữa, không bao giờ còn cơ hội nữa.

 

Sầm Quảng nhìn Kỷ Dật Thần đang im lặng, nói: “Thầy biết con đang nghĩ gì. Chuyện tình cảm, thầy cũng không có cách nào cho con lời khuyên. Thầy thực ra vẫn luôn rất hài lòng về con, cũng luôn hy vọng con và Yểu Yểu có thể đi đến cuối cùng, nhưng mà…” Sầm Quảng thở

 

dài một hơi: “Nếu thầy là ba của Yểu Yểu…” Thôi được rồi, cho dù ông là ba của Yểu Yểu, ông cũng không thể can thiệp vào tình cảm của con cái, huống hồ, chàng trai trẻ Ngụy Kính Nhất kia thật sự không tệ.

 

Kỷ Dật Thần điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn về phía Sầm Quảng: “Thầy, con hiểu rồi, con đều hiểu cả. Chuyện tình cảm con sẽ tự mình sắp xếp ổn thỏa.”

 

Sầm Quảng có chút không đành lòng: “Vậy chuyện con thích Yểu Yểu, còn định để…”

 

Kỷ Dật Thần lắc đầu: “Không định ạ.”

 

“Con không nói, vậy thì tình cảm cẩn trọng bao năm nay của con, cô ấy sẽ vĩnh viễn không biết.”

 

“Cô ấy biết thì thế nào? Không biết thì lại thế nào?” Kỷ Dật Thần cười một cái: “Với tính cách của cô ấy, nếu biết chuyện, có lẽ sẽ cảm thấy gánh nặng tâm lý” Nhưng anh ta không muốn cô phải mang gánh nặng tâm lý, cũng không muốn vì đoạn tình cảm này mà sau này cả hai đều trở nên xa cách. Nếu không nói ra, anh ta vẫn có thể lấy thân phận đàn anh để quan tâm cô. Nếu nói ra, lớp giấy cửa sổ mỏng manh đó bị chọc thủng, sự quan tâm sau này đều sẽ trở nên gượng gạo.

 

Huống hồ, tình cảm của họ trước nay đều không phải là từ hai phía. Tình cảm đơn phương thì dựa vào đâu mà yêu cầu người khác phải đáp lại?

Bình Luận (0)
Comment