Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 90

 

Về đến nhà, Thẩm Tinh Yểu bảo Ngụy Kính Nhất đi tắm trước. “Cùng nhau?”

Thẩm Tinh Yểu đẩy anh về phía phòng tắm: “Không, anh trước đi.” Ngụy Kính Nhất cười một cái, rồi cũng cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.

Sau khi anh vào cửa, Thẩm Tinh Yểu lấy từ trong túi xách ra tập tài liệu mà Tô Tinh Dã đưa cho. Thật ra suốt quãng đường về cô đều suy nghĩ một chuyện, đó là có nên cho Ngụy Kính Nhất biết chuyện mẹ cô đưa sổ hộ khẩu hay không, nhưng nghĩ mãi vẫn chưa ra.

 

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước tí tách, hơi nước mờ mịt phủ lên cánh cửa kính phòng tắm.

 

Bàn tay đang nắm chặt túi tài liệu thoáng siết lại một chút, sau đó cô đứng dậy đi về phía bàn trang điểm, cất túi tài liệu vào ngăn kéo dưới cùng.

 

Lúc Ngụy Kính Nhất bước ra, Thẩm Tinh Yểu đang ngồi xếp bằng trên sô pha mở quà sinh nhật. Trước đó vừa đón sinh nhật xong là cô đã vội bay sang Paris, về nước lại bận rộn chuyện trang phục, cho nên mãi đến bây giờ vẫn chưa có thời gian mở quà sinh nhật của bạn bè tặng.

 

Khóe miệng Thẩm Tinh Yểu khẽ giật giật, quà của các bậc trưởng bối vẫn trước sau như một rất thực tế, sau thẻ ngân hàng đều ghi ngày sinh của cô làm mật khẩu. Quà của mấy anh chị cô cũng là một vài món đồ xa xỉ, túi xách, quần áo, đồng hồ, giày dép.

 

Ngụy Kính Nhất ngồi xuống bên cạnh cô: “Còn nhiều vậy chưa mở xong à?”

 

“Vâng, nhiều lắm, anh cùng em mở đi.”

 

Ngụy Kính Nhất cười cười, tiện tay cầm lấy một túi quà giúp cô mở ra.

 

Đó là một hộp quà hình vuông màu xanh lục đậm, kích thước không lớn, nhìn qua có vẻ là một món trang sức nhỏ. Ngụy Kính Nhất mở hộp ra liếc nhìn, quả nhiên là trang sức, bên trong là một bộ nhẫn đặt làm riêng, một bộ hai chiếc. Bàn tay cầm hộp khựng lại vài giây, anh hỏi cô: “Món quà này là ai tặng vậy?”

 

Thẩm Tinh Yểu nghiêng đầu nhìn qua, thấy túi quà đặt trên đùi anh, nghĩ nghĩ rồi nói: “Hình như là Chu Nhẫn tặng.” Nói xong cô nhoài người qua xem: “Cậu ấy tặng gì vậy?” Sau khi nhìn rõ, mắt Thẩm Tinh Yểu khẽ sáng lên. Xét về sự hiểu biết của cô trong lĩnh vực thiết kế, bộ nhẫn này chắc chắn là hàng đặt làm riêng độc nhất vô nhị từ một nhà thiết kế tư nhân.

 

Ngụy Kính Nhất nhìn cô: “Vậy có muốn thử không?”

 

“Được ạ…” Vừa dứt lời, ngay khoảnh khắc tiếp theo cô cảm thấy nhiệt độ xung quanh như giảm đi mấy độ, bàn tay đang vươn ra của cô cũng dừng lại giữa không trung. Cô cẩn thận ngẩng đầu nhìn sắc mặt Ngụy Kính Nhất, khuôn mặt anh vẫn bình thản, đôi mắt vẫn sâu thẳm như cũ, chỉ là khóe miệng cong lên một nụ cười như có như không, nhưng trong mắt Thẩm Tinh Yểu lại là kiểu cười mà không cười. Cô nuốt nước bọt, thu tay về, ngượng ngùng nói: “Thật ra cũng không muốn thử lắm.”

 

Ngụy Kính Nhất đưa hộp nhẫn về phía cô: “Không sao, thử xem đi.”

 

Thẩm Tinh Yểu cười lắc đầu lùi về sau xua tay: “Không được không được, em không thích.”

 

Ngụy Kính Nhất thong thả đặt hộp nhẫn lên bàn trà bên cạnh: “Không phải vừa rồi em rất thích sao?”

 

“Không không có, anh đừng có vu oan cho em.” Thẩm Tinh Yểu kiên quyết không thừa nhận.

 

Ngụy Kính Nhất cười một cái, giây tiếp theo đột ngột đè Thẩm Tinh Yểu xuống. Mọi giác quan của Thẩm Tinh Yểu lập tức bị mùi hương sữa tắm trên người anh xâm chiếm hoàn toàn, tầm mắt tối sầm lại, lưng cô bị đẩy ngã về phía tựa lưng sô pha. Đôi môi ẩm ướt m.ềm m.ại của người đàn ông ép xuống, vừa chạm vào đã cắn một cái. Thẩm Tinh Yểu kêu lên một tiếng đau đớn, chiếc lưỡi quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn rất nhanh luồn vào.

 

Hai đầu lưỡi nhanh chóng quấn lấy nhau, đầu tiên là khẽ khàng trêu chọc bề mặt lưỡi cô, phát ra những âm thanh ái muội. Lưỡi cô bị bao bọc, bị anh ra sức m.út lấy, cuống lưỡi ẩn ẩn đau nhói, những âm thanh đứt quãng bật ra rồi nhanh chóng bị nuốt chửng không còn sót lại.

 

Lưng Thẩm Tinh Yểu khẽ run rẩy, tim đập cực nhanh, dâng lên cảm giác nóng bỏng. Cô cũng cảm nhận được, anh đang tức giận.

 

Khi Thẩm Tinh Yểu gần như bị hôn đến không thở nổi, Ngụy Kính Nhất mới buông cô ra. Ánh lửa trong đôi mắt đen láy của anh dường như đã bắt đầu có dấu hiệu tắt dần. Thẩm Tinh Yểu cảm thấy có chút tủi thân, cô là một nhà thiết kế, tuy nhẫn là Chu Nhẫn tặng, nhưng cô thưởng thức là thiết kế của chiếc nhẫn mà. Càng nghĩ càng thấy tủi thân, cô bĩu môi, quay mặt đi không muốn nói chuyện.

 

Gò má vừa quay đi bị người đàn ông véo cằm xoay lại: “Tủi thân?” Thẩm Tinh Yểu chớp mắt, không nói gì.

 

“Chẳng lẽ em không biết cậu ấy đối với em…” Nói đến đây, Ngụy Kính Nhất đột nhiên dừng lại.

 

Mà Thẩm Tinh Yểu thì lại trừng lớn mắt, hơn nữa đôi mắt càng lúc càng sáng.

 

Ánh mắt Ngụy Kính Nhất lại bắt đầu né tránh.

 

Thẩm Tinh Yểu từ từ đứng dậy, cô tiến lên, anh lùi lại, khóe miệng cô mang theo chút ý cười đầy ẩn ý.

 

Cô truy hỏi: “Cậu ta đối với em thế nào?” Ngụy Kính Nhất: “Cái gì mà thế nào?”

“Thế nào thì trong lòng anh không tự biết sao?”

 

Ngụy Kính Nhất cụp mắt xuống: “Đèn bên ngoài còn mở, anh đi tắt một chút.” Nói rồi, anh đứng dậy định đi ra ngoài.

 

“Đứng lại.” Thẩm Tinh Yểu gọi một tiếng. Bước chân Ngụy Kính Nhất lập tức dừng lại. “Xoay người.”

Ngụy Kính Nhất xoay người lại.

 

Thẩm Tinh Yểu vịn vào sô pha đứng thẳng dậy, nhìn Ngụy Kính Nhất từ trên cao xuống. Chỉ một phút trước sau, cục diện của hai người hoàn toàn đảo ngược.

 

“Lại gần một chút.” Cô nói.

 

Ngụy Kính Nhất tiến lại gần cô hai bước.

 

Thẩm Tinh Yểu vươn tay, đặt lên vai anh: “Chuyện của em và Chu Nhẫn, ngoài em và cậu ấy ra thì chỉ có Thính Nhạc biết, em tuyệt đối chưa từng nói với anh, cho nên anh đừng có giả ngốc.”

 

Ngụy Kính Nhất cười cười: “Anh giả ngốc cái gì?” “Sao anh biết Chu Nhẫn từng thích em?”

“Không phải từng thích, bây giờ cũng…”

 

Thẩm Tinh Yểu lập tức đưa tay chỉ vào anh: “Đó, tự anh thừa nhận nhé.” Ngụy Kính Nhất mím môi.

“Mau nói, rốt cuộc anh biết bằng cách nào?”

 

Thẩm Tinh Yểu suy nghĩ một chút, đoán: “Không lẽ là Chu Nhẫn nói cho anh?”

 

“Không phải.” “Vậy là sao?”

Ngụy Kính Nhất thở dài một hơi: “Anh đã thấy.”

 

Thẩm Tinh Yểu nhíu mày: “Thấy? Thấy cái gì…” Sau đó trong mắt cô lóe lên một tia không thể tin nổi: “Không lẽ anh muốn nói, anh đã thấy Chu Nhẫn tỏ tình với em, 5 năm trước?”

 

Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Thẩm Tinh Yểu, Ngụy Kính Nhất thành thật gật đầu, thừa nhận.

 

Anh biết Chu Nhẫn thích Yểu Yểu từ rất sớm. Lần đó gặp cảnh tỏ tình, anh thật sự không phải cố ý, mà là vô tình nghe thấy.

 

Yểu Yểu, Thanh Thanh, Đoạn Thính Nhạc và Chu Nhẫn, tuy không cùng tuổi cùng khóa, nhưng vì chênh lệch tuổi tác không lớn, quan hệ mấy nhà lại tốt, cho nên bốn người họ từ nhỏ quan hệ đã rất thân thiết, thật sự có thể nói là cùng nhau lớn lên. Tính cách Chu Nhẫn tương đối hướng nội, lời nói cũng không nhiều, ngày thường thực ra tiếp xúc với Đoạn Thính Nhạc nhiều hơn, chỉ là không ai ngờ được, người cậu ấy thích lại là Yểu Yểu.

 

“Vậy đó chính là lý do sau này anh từ chối em sao?” Thẩm Tinh Yểu hỏi.

 

Ngụy Kính Nhất phủ nhận: “Không phải, hai chuyện đó không liên quan.”

 

Ngụy Kính Nhất đưa tay ôm lấy eo cô, hơi ngẩng đầu nhìn vào mắt cô: “Cho dù bây giờ cậu ấy vẫn thích em, thì cũng không có khả năng đâu, bởi vì em là của anh, chỉ có thể là của anh.”

 

Tim Thẩm Tinh Yểu đập mạnh vài cái: “Bây giờ anh bá đạo như vậy, sao trước kia không thấy anh bá đạo thế?”

 

Ngụy Kính Nhất dùng một tay giữ lấy gáy cô, ấn nhẹ xuống, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên môi cô, khẽ cọ xát, rồi ghé sát môi cô nói nhỏ: “Cho nên không phải sắp hối hận ch.ết rồi sao?”

 

Thẩm Tinh Yểu hừ một tiếng, há miệng cắn anh một cái.

 

Ngụy Kính Nhất bị cắn mà mặt vẫn không đổi sắc, mặc cho cô cắn đủ rồi mới cúi đầu hôn nhẹ lên cổ cô vài cái: “Tắm không em?”

 

Thẩm Tinh Yểu ừ một tiếng: “Tắm.”

 

Ngụy Kính Nhất bế bổng cô lên đi về phía phòng tắm. Không ai bước ra nữa.

Sau này, Thẩm Tinh Yểu không tìm thấy bộ nhẫn Chu Nhẫn tặng cô đâu nữa. Quà của những người khác đều còn đó, duy chỉ có bộ nhẫn đó là không thấy, không đúng, còn một món quà sinh nhật nữa cũng không tìm thấy, đó là chiếc váy lễ phục mà đàn anh đã đặc biệt thiết kế cho cô, chỉ mặc một lần trong tiệc sinh nhật.

 

Trong nhà cũng chỉ có cô và Ngụy Kính Nhất, mà mất lại đúng hai món quà sinh nhật của hai người này,căn bản Thẩm Tinh Yểu không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì xảy ra, cũng biết tại sao anh lại làm vậy, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Vì thế cô cũng không đi hỏi Ngụy Kính Nhất, coi như không có chuyện gì xảy ra.

 

 

Tề Minh đặt tập tài liệu trong tay xuống định đi ra ngoài. Ngụy Kính Nhất gọi anh lại: “Tề Minh.”

Tề Minh quay người lại: “Ngụy tổng?”

 

“Cậu giúp tôi tìm hiểu một chút về giá nhà ở khu Dương Quang, những nơi có môi trường tốt và an ninh đảm bảo, sắp xếp lại rồi lập một bảng biểu cho tôi.”

 

Tề Minh đồng ý, biết Ngụy tổng dạo này tâm trạng khá tốt, bèn hỏi thêm một câu: “Ngụy tổng định mua nhà cưới ạ?”

 

Ngụy Kính Nhất ngẩng đầu nhìn anh một cái. Tề Minh: “…” Hình như không nên hỏi nhiều.

Sau đó lại thấy trong đôi mắt vốn luôn lạnh lùng của sếp hiện lên vẻ ấm áp, nghe thấy anh nói: “Ừ, đúng vậy.”

 

Tề Minh lập tức cũng cười theo: “Ngụy tổng yên tâm, chuyện này giao cho tôi, tôi nhất định sẽ làm thỏa đáng.”

 

Ngụy Kính Nhất hiếm khi dịu dàng trong giờ làm việc: “Được, vậy vất vả cho cậu rồi.”

 

“Không vất vả, không vất vả.” Tề Minh lập tức vui vẻ đi ra ngoài. Đi tìm nhà cưới cho sếp!!

Ngay cả thư ký bên ngoài cũng chú ý tới tâm trạng tốt của Tề Minh, vì quan hệ tốt nên trêu chọc: “Trợ lý Tề, Ngụy tổng tăng tiền thưởng cho anh à? Vui thế?”

 

Tề Minh nhìn cô một cái: “Phải nói là còn vui hơn cả tăng tiền thưởng nữa.”

 

“Thật hay giả? Chuyện gì mà còn vui hơn cả tăng tiền thưởng?”

 

“Dù sao thì cũng là chuyện tốt, đến lúc các cô nên biết thì sẽ biết thôi.”

 

Bên trong, sau khi Tề Minh ra ngoài, Ngụy Kính Nhất gọi một cuộc điện thoại. Lần đầu không ai bắt máy, lần thứ hai cũng không, mãi đến lần thứ ba mới có người nghe.

 

Giọng Chu Chỉ Hề truyền tới: “Gọi điện cho mẹ làm gì? Mẹ đang uống trà chiều với các dì của con.”

 

“Mẹ, mẹ về nhà rồi tìm giúp con sổ hộ khẩu, tối con về lấy.”

 

“Được được được, mẹ đúng là nợ con mà…” Lời còn chưa dứt, Chu Chỉ Hề như đột nhiên hiểu ra: “Khoan đã, con nói tìm cái gì?”

 

Ngụy Kính Nhất lặp lại một lần nữa: “Sổ hộ khẩu.”

 

Chu Chỉ Hề nghe vậy, không kiềm chế được, “vụt” một cái đứng bật dậy khỏi ghế: “Sổ hộ khẩu? Con muốn làm gì?!”

 

“Con muốn sổ hộ khẩu, mẹ nói xem còn có thể làm gì nữa?”

 

Chu Chỉ Hề chú ý tới ánh mắt của mấy người chị em tốt đang nhìn mình, bà cười với họ một cái, sau đó đi sang một bên để tiếp tục nghe điện thoại: “Ngụy Kính Nhất, con đang nghĩ cái gì vậy? Tuy con đã cầu hôn Yểu Yểu rồi, nhưng năm nay Yểu Yểu mới tròn hai mươi tuổi, con không lẽ định lôi con bé đi đăng ký kết hôn luôn đấy chứ?”

 

Ngụy Kính Nhất nói: “Mẹ cũng nói rồi đó, con đã cầu hôn rồi, đăng ký kết hôn không phải là bình thường sao? Chẳng lẽ nói, cầu hôn rồi, sau đó không có động thái gì, cứ để Yểu Yểu sống chung với con một cách không danh không phận như vậy sao?”

 

Chu Chỉ Hề nhất thời bị câu nói này của Ngụy Kính Nhất làm cho không nói nên lời, hình như anh nói cũng có lý. Nhưng Yểu Yểu mới hai mươi tuổi! Cô bé hai mươi tuổi còn chưa chơi đủ thì sao? Cứ thế mà bị thằng con trời đánh nhà bà kéo vào nấm mồ hôn nhân ư??

 

Chu Chỉ Hề nghĩ nghĩ, tiếp tục hỏi: “Vậy con muốn đăng ký kết hôn với Yểu Yểu, ba vợ mẹ vợ con có đồng ý chưa?”

 

Bình Luận (0)
Comment