Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 91

“Ngụy Kính Nhất, hết mặt nạ rồi, lấy cho em một hộp mới đi.” Giọng Thẩm Tinh Yểu từ trong phòng tắm vọng ra.

 

Ngụy Kính Nhất hỏi: “Ở đâu vậy?”

 

“Ngay trong ngăn kéo bàn trang điểm ấy, mở ra là thấy liền.”

 

“Được.” Ngụy Kính Nhất đặt máy tính xách tay xuống, đi qua, lần lượt kéo mấy ngăn kéo ra. Quả nhiên, ở ngăn kéo thứ hai, anh thấy bên trong có đặt mặt nạ. Khi cầm lấy hộp mặt nạ, anh bỗng dừng lại một chút, rồi đưa tay mở ngăn kéo đầu tiên ra, ánh mắt dừng lại vài giây trên tập tài liệu màu trắng gạo, lờ mờ hiện ra hình dạng bên trong.

 

Ngụy Kính Nhất nhẹ nhàng gõ cửa phòng tắm.

 

Thẩm Tinh Yểu lim dim mắt, vết nước trên mặt còn chưa lau khô, đưa tay ra: “Mặt nạ đâu?”

 

Ngụy Kính Nhất đặt hộp mặt nạ vào lòng bàn tay cô.

 

Thẩm Tinh Yểu nhận lấy, thuận miệng nói một câu “yêu anh”, rồi định đóng cửa lại.

 

Cửa phòng tắm còn chưa đóng hẳn, tay Ngụy Kính Nhất đã đưa ra chặn lại.

 

Thẩm Tinh Yểu ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy?” Ngụy Kính Nhất lách vào trong.

“Anh xử lý xong công việc rồi à?” Cô hỏi.

 

Ngụy Kính Nhất kéo tay cô đến bên bồn rửa mặt, lấy chiếc khăn lông bên cạnh đắp lên mặt cô, lau đi những vệt nước. Thẩm Tinh Yểu ngửa đầu mặc cho anh hành động. Chờ đến khi chiếc khăn được lấy ra khỏi mặt, cô mới chú ý tới đôi mắt khác thường của anh, mang theo vẻ thâm trầm và khó hiểu, giống như một tấm lưới đan xen dày đặc. Không đợi cô nói gì, Ngụy Kính Nhất đã ôn tồn nói: “Tắm trước đi, anh ra ngoài chờ em.”

 

Thẩm Tinh Yểu nhìn bóng lưng anh đi ra ngoài, cảm thấy có chút khó hiểu.

 

Cứ như vậy tắm rửa xong, khi cô đang chuẩn bị sấy tóc, bỗng trong đầu lóe lên một tia sáng, đột nhiên ý thức được điều gì đó. Tóc còn chưa kịp sấy đã vội mở cửa phòng tắm đi ra. Người quàng khăn tắm vẫn ngồi sau bàn làm việc, ánh sáng yếu ớt từ máy tính xách tay chiếu lên mặt anh,

 

không hiểu sao lại mang theo vài phần lạnh lùng. Thẩm Tinh Yểu nhìn, chột dạ nuốt nước bọt.

 

Ánh mắt Ngụy Kính Nhất nhìn qua, dừng lại trên mái tóc còn nửa ướt của cô, giây tiếp theo anh đứng dậy, đi tới.

 

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, mùa đông phải sấy khô tóc…” Lời còn chưa nói xong, Thẩm Tinh Yểu đã lao tới ôm chầm lấy anh.

 

Thẩm Tinh Yểu vòng tay qua eo anh, ngẩng đầu, dùng cằm tựa vào ngực anh.

 

Ngụy Kính Nhất đang đưa tay vén mái tóc nửa khô của cô lên, để không dính vào lưng, làm ướt áo ngủ của cô, thì nghe thấy cô hỏi.

 

“Có phải anh đã thấy rồi không?”

 

Ngụy Kính Nhất cúi mắt nhìn cô: “Cái gì?”

 

Thẩm Tinh Yểu nghiến răng: “Thì… sổ hộ khẩu đó.” “Thì ra thật sự là sổ hộ khẩu à?”

Thẩm Tinh Yểu ngạc nhiên “hả” một tiếng, khẽ nới lỏng vòng tay ôm anh một chút: “Cái gì gọi là thật sự là? Ra là anh không biết à?”

 

Ngụy Kính Nhất ôm eo cô xoay người, đưa cô về phía phòng tắm.

 

Tiếng máy sấy “ong ong ong ong” vang vọng khắp phòng, căn bản không thể nói chuyện được. Gió ấm thổi nhè nhẹ, mái tóc dài m.ềm m.ại nhanh chóng từ ẩm ướt trở nên khô ráo. Mãi đến khi tiếng máy sấy dừng

 

lại, Thẩm Tinh Yểu mới nhắc lại vấn đề họ vừa nói bên ngoài phòng tắm: “Anh vẫn chưa trả lời em?”

 

Ngụy Kính Nhất vén tóc cô ra sau tai, trả lời: “Đã thấy, lờ mờ đoán được, nhưng chưa xác nhận.”

 

Thẩm Tinh Yểu: “…” Nếu chưa xác định, tại sao lại dùng ánh mắt phức tạp như vậy nhìn cô? Cố ý dụ cô tự khai sao?

 

“Là hôm đó mẹ đưa cho em à?”

 

Thẩm Tinh Yểu thành thật gật đầu: “Vâng.” Giọng nói ngừng lại hai giây, rồi lại tiếp tục: “Em không phải cố ý không nói với anh… Em chỉ là…”

 

Ngụy Kính Nhất không đợi cô nói hết lời, đưa tay nâng cằm cô lên, đôi môi khô ráo chạm nhẹ qua, một nụ hôn thoáng qua rồi tách ra. Sau đó anh ôm chặt cô vào lòng, giọng nói trầm thấp: “Không phải lỗi của em, là do anh làm không tốt.”

 

Thẩm Tinh Yểu muốn ngẩng đầu, nhưng bị tay Ngụy Kính Nhất giữ lấy gáy, ấn vào vai anh.

 

“Chuyện thế này, vốn dĩ nên do nhà trai chủ động.” Thật ra Ngụy Kính Nhất cũng đang do dự. Tuy anh đã cầu hôn thành công, nhưng đến khâu đăng ký kết hôn, anh vẫn cân nhắc đến tuổi tác của Yểu Yểu. Kế hoạch ban đầu của anh là bàn bạc với ba mẹ trước để đính hôn, chờ Yểu Yểu đến 22 tuổi rồi mới chính thức đăng ký kết hôn.

 

Giống như lúc này, anh không muốn bước đính hôn nữa, cũng không đợi được đến khi cô 22 tuổi.

 

“Yểu Yểu, thứ Hai chúng ta đi đăng ký kết hôn, được không?”

 

 

Chu Chỉ Hề không chờ được câu trả lời của Ngụy Kính Nhất, cho rằng họ chưa hiểu rõ, bèn nói: “Chuyện này con vẫn nên bàn bạc trước với ba vợ mẹ vợ con…”

 

“Đồng ý rồi ạ.” Ngụy Kính Nhất mở miệng nói.

 

Đầu dây bên kia Chu Chỉ Hề im lặng vài giây: “Thật hay giả? Ngụy Kính Nhất, con không lừa mẹ đấy chứ?”

 

“Thật sự, đồng ý rồi ạ.”

 

“Vậy thì có cho con sổ hộ khẩu nhà mình cũng vô dụng, ba vợ mẹ vợ con bây giờ còn đang ở Hoành đ**m kia mà.”

 

“Hôm Mẹ vợ đi đã đưa sổ hộ khẩu cho Yểu Yểu rồi ạ.”

 

“Hôm đó? Không lẽ là hôm chúng ta cùng nhau ăn cơm ấy à?” “Vâng, đúng vậy ạ.”

“Ngụy Kính Nhất! Chuyện thế này sao lại có thể để nhà gái chủ động trước được? Để nhà gái phải chủ động như vậy, con coi Yểu Yểu là gì hả!”

 

Ngụy Kính Nhất: “… Cho nên tối nay mẹ chuẩn bị sẵn sổ hộ khẩu giúp con, con qua lấy.”

 

“Chờ gì đến tối? Ngay bây giờ!! Con về nhà ngay cho mẹ!” Nói xong, Chu Chỉ Hề dứt khoát cúp điện thoại.

 

Tề Minh đang tận dụng mối quan hệ của mình để tìm nhà cho sếp, thì thấy sếp vắt áo khoác lên khuỷu tay, có vẻ như định ra ngoài. Chiều nay họ đâu có lịch trình gì bên ngoài? Anh đứng dậy định đi theo.

 

“Cậu cứ tiếp tục bận việc của cậu đi, tôi về trước.”

 

Mắt Tề Minh đảo một vòng, lập tức nói: “Vâng, Ngụy tổng đi thong thả.”

 

———-

 

Một ngày trước khi đăng ký kết hôn, đôi vợ chồng son dùng bữa tối ở nhà họ Ngụy. Ngoài ra còn có Tô Vi Sơ. Vốn dĩ tưởng Tô Vi Sơ đến sẽ là một “Tu La tràng”, nhưng lại không phải vậy. Vì ba mẹ đang ở Hoành đ**m, Thanh Thanh cũng đang quay phim ở Hoành đ**m, cho nên lúc này, anh cả như cha.

 

Trên bàn ăn, Tô Vi Sơ và Ngụy Kính Nhất nói chuyện không nhiều lắm, chủ yếu là trò chuyện với Ngụy Biện Lâm, hai người nói chuyện rất vui vẻ.

 

Một bên Ngụy Kính Nhất nghe họ nói chuyện, một bên đeo bao tay bóc tôm cho Thẩm Tinh Yểu.

 

“Đủ rồi, anh ăn chút đi.” Thẩm Tinh Yểu nói nhỏ với anh.

 

Chu Chỉ Hề nói: “Không sao, nó thích bóc, cứ để nó bóc, đáng đời.” Ngụy Kính Nhất cũng cười khẽ: “Vâng, con thích bóc.”

 

Khi Tô Vi Sơ nghe thấy những lời này, lặng lẽ liếc nhìn Ngụy Kính Nhất một cái.

 

Sau khi đăng ký kết hôn, chuyện kế tiếp chắc chắn sẽ là chuyện hôn lễ.

 

Thẩm Tinh Yểu nhìn Ngụy Kính Nhất, Ngụy Kính Nhất đặt con tôm đã bóc xong vào bát nhỏ của cô, sau đó nói: “Ba mẹ, chuyện hôn lễ, con và Yểu Yểu đã bàn bạc rồi, trước mắt không vội làm ạ.”

 

Nếu chỉ là Ngụy Kính Nhất nói không vội làm, Chu Chỉ Hề chắc chắn là người đầu tiên sẽ mắng anh. Nhưng anh cũng nói, chuyện không vội làm hôn lễ là do anh và Yểu Yểu cùng nhau bàn bạc, vì thế bà dịu dàng hỏi Thẩm Tinh Yểu: “Yểu Yểu, sao lại không vội làm hôn lễ? Có điều gì băn khoăn sao con?”

 

Thẩm Tinh Yểu đặt đũa xuống: “Cũng không phải có gì băn khoăn, chỉ là cảm thấy chuyện hôn lễ có thể tạm thời lùi lại một chút. Dù sao tổ chức một hôn lễ cũng rất tốn thời gian công sức. Sắp tới tháng Năm, bộ sưu tập nam xuân thu của thương hiệu chúng con cũng sắp chính thức mở bán. Sau đó nữa, người đại diện cũng đã ký cho con một vài công việc, có lẽ năm nay rất bận ạ.”

 

Ngụy Kính Nhất cũng nói: “Hôn lễ cả đời chỉ có một lần, con hy vọng có thể dồn tâm sức chuẩn bị, mang đến cho Yểu Yểu một hôn lễ độc nhất vô nhị.”

 

Ông bà Ngụy nhìn nhau: “Vậy các con bàn bạc, dự định khi nào làm hôn lễ?”

 

“Con muốn đợi thêm hai năm nữa ạ.”

 

Ngụy Biện Lâm nhìn về phía Tô Vi Sơ, hỏi: “Vi Sơ, chuyện này cháu nghĩ thế nào?”

 

Tô Vi Sơ nói: “Cháu thấy thêm hai năm nữa làm hôn lễ cũng không phải không được. Nếu ba mẹ cháu ở đây, cũng sẽ ủng hộ ạ.” Vốn dĩ họ đã đăng ký kết hôn sớm, thêm hai năm nữa, Yểu Yểu cũng mới 22 tuổi, Ngụy Kính Nhất 29 tuổi. Hai năm thời gian từ từ chuẩn bị hôn lễ, thời gian không gấp gáp, có sự thong thả vừa phải, cũng không đến mức khiến sau này Yểu Yểu phải lo liệu quá nhiều việc.

 

Ngụy Biện Lâm gật đầu: “Nếu đó là ý của các con, chúng ta làm ba mẹ cũng sẽ ủng hộ.”

 

“Cảm ơn ba mẹ.” “Cảm ơn ba mẹ.”

Hai người gần như đồng thanh.

 

Nụ cười trên mặt Ngụy Biện Lâm và Chu Chỉ Hề không sao giấu được. “Ăn cơm ăn cơm, Yểu Yểu, ăn nhiều vào con.”

“Đúng đó, gầy quá không tốt, Yểu Yểu của chúng ta còn đang tuổi lớn mà.”

 

Ăn cơm xong, Thẩm Tinh Yểu gọi điện cho ba mẹ đang ở Hoành đ**m. Ngụy Kính Nhất vừa định đi theo thì bị Tô Vi Sơ gọi lại.

Thẩm Tinh Yểu xua tay với anh: “Anh trai gọi anh kìa, anh qua đó đi.”

 

Thẩm Tinh Yểu gọi điện cho Tô Tinh Dã. Điện thoại reo vài giây mới có người bắt máy. Sau khi kết nối, cô nghe thấy tiếng ồn ào bên kia, chắc là vẫn còn ở phim trường chưa về. Giọng Tô Tinh Dã ôn hòa: “Yểu Yểu.”

 

“Mẹ, con và Ngụy Kính Nhất quyết định ngày mai đi đăng ký kết hôn.” “Ngày mai là mùng 5 tháng Tư, là ngày tốt đó con.”

“Tối nay bọn con ăn cơm ở nhà, anh trai cũng ở đây.”

 

“Có anh trai con ở đó là tốt rồi. Vậy anh con có ở gần đó không?” “Dạ không, anh ấy vừa gọi Ngụy Kính Nhất ra ngoài rồi.”

Tô Tinh Dã nói: “Vậy con ra xem chúng nó đi, đừng để đánh nhau nữa đấy.”

 

Thẩm Tinh Yểu cười một cái: “Sẽ không đâu ạ. À đúng rồi mẹ, không phải Thanh Thanh cũng ở đoàn phim sao?”

 

“Ở chứ, ngay đoàn phim sát vách. Dạo này cứ hết cảnh quay là lại chạy qua bên này.”

 

“Chẳng phải qua để ăn chực sao.”

 

Ngụy Kính Nhất đi về phía Tô Vi Sơ, hai người đi ra sân.

 

Tiết trời chạng vạng hơi se lạnh, ráng chiều nơi xa xa đã chìm một nửa xuống đường chân trời.

 

Tô Vi Sơ đưa cho anh một điếu thuốc. Ngụy Kính Nhất nhận lấy nhưng không hút.

 

Tô Vi Sơ nhìn anh, Ngụy Kính Nhất giải thích: “Yểu Yểu không thích tôi hút thuốc.”

 

Bàn tay đang định lấy bật lửa của Tô Vi Sơ dừng lại: “…” “Khoe khoang đấy à?”

Ngụy Kính Nhất cười khẽ.

 

Trước khi ra ngoài, Tô Vi Sơ cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng khi ra ngoài rồi, thực sự đối mặt, lại như những gì đã chuẩn bị sẵn trong đầu trước đó đều biến mất không còn một mảnh.

 

Thật ra không phải hôm nay Tô Vi Sơ mới biết chuyện họ sắp đăng ký kết hôn. Ngày Tô Tinh Dã đi Hoành đ**m, anh đã biết rồi. Trước khi đi, bà đã nói với anh chuyện đưa sổ hộ khẩu cho Yểu Yểu. Suốt thời gian dài như vậy, anh ta vẫn luôn có sự chuẩn bị tâm lý. Người nào làm anh trai khi nhìn thấy em rể đều sẽ không thấy thuận mắt, cũng là chuyện bình thường. Anh ta không chỉ không thấy thuận mắt, mà còn từng đánh người ta một trận ra trò.

 

Nhưng đánh người rồi, vẫn không thay đổi được sự thật đã rồi. Quan hệ đã xác định, gia trưởng đã gặp, cũng đã cầu hôn.

Giống như mẹ anh ta nói, đã cầu hôn rồi, sớm muộn gì cũng kết hôn nên kết hôn sớm hay muộn cũng không quá quan trọng.

 

Tô Vi Sơ cũng đã nghĩ thông suốt. Một người là em gái ruột của anh, một người là bạn tốt nhiều năm của anh, họ ở bên nhau.

 

Anh giơ tay định vỗ vai Ngụy Kính Nhất, nhưng ngay khoảnh khắc anh giơ tay lên, Ngụy Kính Nhất lại lùi về sau nửa bước.

 

Tô Vi Sơ: “???”

 

Ngụy Kính Nhất cũng ý thức được, hành động giơ tay của anh không phải như anh tưởng tượng, bèn cười một cái: “Xin lỗi, phản xạ có điều kiện.”

 

Tô Vi Sơ liếc anh một cái, khuôn mặt đẹp đẽ lộ rõ vẻ ghét bỏ ra mặt. Ngụy Kính Nhất cười đưa vai tới.

Tô Vi Sơ vỗ vỗ, thuận thế khoác vai: “Ngụy Kính Nhất?” “Hửm?” Ngụy Kính Nhất nghiêng đầu nhìn anh.

“Đứng trên lập trường là anh em của cậu, thật lòng chúc cậu hạnh phúc. Sau này hãy sống thật tốt nhé, em rể Ngụy.”

Bình Luận (0)
Comment