Buổi sáng hai người đi đăng ký kết hôn, Chu Chỉ Hề đã sớm chuẩn bị sẵn kẹo mừng và bánh cưới đặt trong xe họ, để họ chia cho các nhân viên sau khi xong việc. Lúc họ lên xe, bà lại không nhịn được mà dặn dò tới lui, lúc thì mang đủ sổ hộ khẩu chưa? Lúc lại hỏi mang đủ căn cước công dân chưa?
“Hay là, để mẹ đi cùng các con nhé?”
Ngụy Biện Lâm giữ bà lại: “Bọn nhỏ đi đăng ký kết hôn, bà đi làm gì?” “Tôi đi để ý giúp một chút.”
“Có gì mà phải để ý, chẳng phải đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao? Người không biết còn tưởng bà đi kết hôn đấy chứ?”
“Chẳng phải tôi sốt ruột sao?”
“Bọn nhỏ còn không sốt ruột bằng bà.”
Chu Chỉ Hề liếc Ngụy Biện Lâm một cái, sắc mặt Ngụy Biện Lâm biến đổi, lập tức nói: “Thì tôi cũng là vì tốt cho bà thôi mà, bà xã à, bọn nhỏ đều tự biết lo liệu, bà cũng đừng quá sốt ruột, sốt ruột hại sức khỏe lắm.” Sau đó ông nhìn về phía Thẩm Tinh Yểu, nói: “Yểu Yểu, con nói có phải không?”
Thẩm Tinh Yểu cười cười, nói: “Vâng ạ, mẹ, chúng con đã nhớ hết rồi ạ, mẹ đừng lo lắng.”
Gương mặt Chu Chỉ Hề lập tức dịu xuống, bà kéo tay cô: “Rồi rồi rồi, vậy các con mau đi đi, mẹ ở nhà chờ các con.”
Thái độ và giọng điệu hoàn toàn khác biệt, Ngụy Kính Nhất và Ngụy Biện Lâm lặng lẽ nhìn nhau một cái, tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Để tránh giờ cao điểm, hai người đi từ sớm. Lúc họ đến, số cặp đôi chờ ở đại sảnh cũng không nhiều. Hai người đi về phía nhân viên đang đứng dựa vào quầy trong cùng. Nhân viên thấy họ đến, mỉm cười với họ, nhẹ giọng nói: “Ngài Ngụy, cô Thẩm, hai người đến rồi.”
Nhân viên làm thủ tục đăng ký kết hôn cho họ là người nhà của một cô em gái mà mẹ Chu quen biết, đã cố ý sắp xếp cho họ. Người nhà đã dặn dò kỹ lưỡng, biết chừng mực, sẽ không nói năng linh tinh.
Dưới sự sắp xếp của nhân viên này, quy trình diễn ra vô cùng thuận lợi.
Sau khi nhìn thấy hai người thợ chụp ảnh cưới cho họ không khỏi thầm cảm khái, cặp đôi mới này trông thật sự ưa nhìn, dùng cách nói của giới trẻ thì khí chất cũng rất tốt, lát nữa giấy chứng nhận kết hôn in ra nhất định sẽ đẹp vô cùng, chắc chắn không cần chỉnh sửa gì luôn!
Đối với Thẩm Tinh Yểu, người đã từng đối mặt với vô số ống kính và đèn flash, khi đối diện với ống kính của thợ chụp ảnh lúc này, lại thấy căng thẳng lạ thường.
Ngụy Kính Nhất nhận ra sự căng thẳng của cô, anh đưa tay nắm lấy tay cô rồi đặt lên đùi mình. Trong lúc thợ chụp ảnh điều chỉnh ống kính, anh nhẹ giọng nói với cô: “Không sao đâu, đừng căng thẳng, chụp một chút là xong thôi.”
Thẩm Tinh Yểu hít một hơi, thuận thế nắm chặt tay anh, gật gật đầu. Thợ chụp ảnh: “Nào, cô dâu chú rể nhìn vào ống kính nhé.”
“Cười lên nào.”
Đúng như lời thợ chụp ảnh nói, tấm ảnh in ra căn bản không cần chỉnh sửa, trực tiếp đóng dấu, đóng dấu xong đẹp không chê vào đâu được.
Nhìn tên hai người được dán lên hai cuốn sổ nhỏ màu hồng, sau đó nghe thấy hai tiếng “cộp cộp”, con dấu được pháp luật bảo hộ đã được đóng lên.
Nhân viên mỉm cười đưa hai cuốn sổ nhỏ màu hồng cho họ: “Ngài Ngụy, cô Thẩm, hai người giấy xin giữ cẩn thận giấy chứng nhận kết hôn này.
Chúc hai người đầu bạc răng long, ân ái như thuở ban đầu.”
Thẩm Tinh Yểu nhận lấy giấy chứng nhận kết hôn, Ngụy Kính Nhất đem kẹo mừng và bánh cưới đã chuẩn bị sẵn chia cho các nhân viên, cười nói lời cảm ơn.
Trên thương trường Ngụy Kính Nhất nổi tiếng là người có tác phong làm việc quyết đoán, nhanh nhẹn, khí thế mạnh mẽ, tính cách lạnh lùng. Nào ai biết được, giờ đây anh lại liên tục cúi đầu gật người với một người xa lạ, tươi cười niềm nở, chỉ vì hai cuốn giấy chứng nhận kết hôn được pháp luật bảo hộ này.
Ra khỏi Cục Dân Chính, Thẩm Tinh Yểu vẫn nắm chặt hai cuốn sổ nhỏ màu hồng, còn chưa kịp phản ứng lại thì giây tiếp theo đã bị người ta ôm eo nhấc bổng lên. Cô kinh hô một tiếng, theo bản năng siết chặt sổ hộ khẩu trong tay, sau đó ôm chặt lấy cổ anh, tay kia giữ chặt chiếc mũ lưỡi trai trên đầu mình, vùi mặt vào hõm cổ anh, nhỏ giọng nhắc nhở, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa niềm vui sướng: “Ngụy Kính Nhất, có người, có người nhìn kìa.”
Lúc này, cửa Cục Dân Chính có không ít cặp đôi chuẩn bị đến đăng ký. Hai người lúc này cũng đặc biệt thu hút sự chú ý. Mọi người nhìn họ với ánh mắt tươi cười, chúc phúc cùng với sự mong đợi tràn đầy cho chính mình.
Ngụy Kính Nhất cảm thấy anh có thể nhịn được đến khi ra khỏi Cục Dân Chính đã là giỏi lắm rồi, lúc này bế bổng người lên không muốn buông ra.
Thẩm Tinh Yểu hiếm khi e thẹn: “Xoay đủ rồi thì cũng phải thả em xuống chứ.”
“Không thả, anh cứ muốn ôm em như vậy.” “Anh muốn ôm em như vậy về xe sao?”
“Có gì mà không thể?” Ngụy Kính Nhất nói đầy lý lẽ.
Ngụy Kính Nhất cứ như vậy dưới ánh mắt của mọi người, ôm Thẩm Tinh Yểu đi về phía xe của họ. Tuy Thẩm Tinh Yểu xấu hổ, nhưng nội tâm lại ngập tràn mật ngọt, vị ngọt cứ thế lan tỏa ra bên ngoài. Cô ngoan ngoãn dựa vào bờ vai vững chắc của anh, mặc cho anh bế lên xe.
Lên xe, Thẩm Tinh Yểu đưa tờ giấy chứng nhận kết hôn trong tay cho anh, chia sẻ: “Xem không anh?”
Ngụy Kính Nhất đưa tay nhận lấy, cẩn thận mở ra. Khi nhìn lại, anh lộ vẻ dịu dàng không nói nên lời, niềm vui sướng không sao che giấu được, gần như sắp tràn ra ngoài. Thẩm Tinh Yểu nhất thời bị ánh mắt đó của anh làm cho xúc động, lập tức không suy nghĩ gì nữa, bỗng nhoài người về phía anh, đồng thời kéo khẩu trang của cả hai xuống, rồi ghé sát hôn lên môi anh, khóe miệng nở nụ cười: “Ngụy Kính Nhất, em thật sự rất vui.”
Ngụy Kính Nhất đỡ lấy eo cô. Cô gái ở ngay trước mắt anh thật sự rất vui vẻ, gò má vốn luôn trắng nõn cũng ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh, mang theo ánh sáng dịu dàng. Ngụy Kính Nhất tựa trán anh vào trán cô, nhẹ nhàng chạm vào: “Anh cũng vậy, mọi niềm vui lớn nhất trong đời này của anh đều liên quan đến em.”
Tim Thẩm Tinh Yểu đập thình thịch, cô mím môi: “Mới đây mà đã cả đời rồi sao?”
Ngụy Kính Nhất tiếp tục nói bằng giọng dịu dàng: “Vậy thì là nửa đời trước, còn có nửa đời sau, mọi niềm vui của anh chỉ liên quan đến em.”
——
Họ vừa về đến nhà, tờ giấy chứng nhận kết hôn trên tay Ngụy Kính Nhất còn chưa kịp cầm nóng tay đã bị Chu Chỉ Hề lấy đi. Nhìn ảnh trên giấy chứng nhận, bà cười không khép được miệng: “Yểu Yểu nhà chúng ta đúng là đẹp, chụp ảnh cũng đẹp, xinh không chịu được.”
Ngụy Biện Lâm cũng ghé qua xem, cười tủm tỉm: “Đẹp thật, Yểu Yểu nhà chúng ta xinh nhất.”
Đối với việc trong mắt ba mẹ không có mình, Ngụy Kính Nhất đã quen từ lâu.
Chu Chỉ Hề đưa giấy chứng nhận kết hôn cho Tô Vi Sơ xem: “Sơ Sơ, cháu xem ảnh cưới của em gái cháu chụp có đẹp không này?”
Tô Vi Sơ cố gắng ép mình không nhìn vào mục tuổi của em gái, cười trả lời Chu Chỉ Hề: “Đẹp lắm ạ.” Nhìn Ngụy Kính Nhất một cái rồi lại nói: “Em rể chụp cũng rất điển trai ”
Bây giờ Tô Vi Sơ gọi “em rể” đã thuận miệng không cần phải nghĩ, lớn hơn anh một tuổi thì sao chứ? Cưới em gái anh, sau này chính là em rể danh chính ngôn thuận của anh.
Ngụy Kính Nhất hiển nhiên cũng rất hưởng thụ tiếng gọi “em rể” này, nhướng mày với cậu bạn thân.
Chu Chỉ Hề gấp giấy chứng nhận kết hôn lại, trong mắt lóe lên một tia sáng, nghĩ nghĩ rồi nói: “Mẹ thấy hay là thế này đi, các con còn trẻ hay vứt đồ lung tung, hay là cứ để giấy chứng nhận kết hôn ở chỗ mẹ, mẹ giữ hộ cho các con, thế nào?”
Sau khi Chu Chỉ Hề nói xong lời này, Ngụy Kính Nhất lập tức nhanh tay lẹ mắt giật lại tờ giấy chứng nhận kết hôn từ tay bà: “Không ra làm sao cả?”
“Thằng bé này, sao lại không ra làm sao cả?”
“Mẹ có đưa giấy chứng nhận kết hôn của mẹ với ba cho con giữ hộ sao.”
Ngụy Kính Nhất lặp lại: “Dù sao cũng không được, tuyệt đối không có khả năng.”
Chu Chỉ Hề: “…Vậy thì con giữ cho cẩn thận vào.”
“Yểu Yểu, đói bụng chưa con? Mẹ mới làm chút điểm tâm, chúng ta đi nếm thử nhé?”
Thẩm Tinh Yểu gật đầu: “Dạ được ạ.”
“Ba cũng đi xem.” Ngụy Biện Lâm cũng đi theo, điểm tâm vợ ông làm là tuyệt nhất thiên hạ!
Ánh mắt Tô Vi Sơ vẫn dừng lại trên giấy chứng nhận kết hôn của họ. Ngụy Kính Nhất lập tức cất giấy chứng nhận vào lòng: “Đừng nói với tôi là cậu cũng đang nhòm ngó giấy chứng nhận của chúng tôi đấy nhé.”
Tô Vi Sơ cười một tiếng: “Thật ra tôi thấy tôi giúp cậu giữ hộ cũng không phải không được.”
“Tôi thấy không được, muốn có giấy chứng nhận kết hôn thì tự đi mà tìm vợ rồi kết hôn, cậu sẽ có thôi.”
Tô Vi Sơ lườm anh một cái.
Ngụy Kính Nhất cười đụng vai anh một chút: “Nói xem cậu sắp 27 rồi, nói thật với anh xem, thật sự không thích cô gái nào à?”
Tô Vi Sơ lườm ngang anh một cái: “Anh cái gì? Cậu quên bây giờ cậu phải gọi tôi là anh vợ à?”
“Được, anh vợ.”
…
Ăn xong chút điểm tâm, Thẩm Tinh Yểu lên lầu, nằm sấp trên giường gửi ảnh cưới của cô và Ngụy Kính Nhất cho Đoạn Thính Nhạc. Chưa đầy một phút, Đoạn Thính Nhạc nhanh chóng gửi tới mấy cái icon mặt dấu chấm hỏi kiểu trời sụp đất nứt, sau đó rất nhanh có điện thoại tới. Thẩm Tinh Yểu bắt máy, đưa ra xa, quả nhiên đầu dây bên kia truyền đến một tràng hét chói tai với âm lượng cực lớn.
Sau khi tiếng hét chói tai dừng lại, Thẩm Tinh Yểu mới đưa điện thoại lại gần tai.
“Hét đủ chưa?”
Đầu dây bên kia Đoạn Thính Nhạc im lặng đến đáng sợ. Gần nửa phút sau, giọng nói run rẩy của cô ấy mới truyền tới: “Yểu Yểu, cậu không đùa với tớ đấy chứ? Giấy chứng nhận kết hôn là thật hả? Không phải Photoshop ảnh đấy chứ?”
Thẩm Tinh Yểu bất đắc dĩ: “Tớ có rảnh rỗi đến vậy không? Photoshop ảnh giấy kết hôn giả để trêu cậu sao?”
Đoạn Thính Nhạc: “Không phải… Tớ chỉ là không thể tin nổi, các cậu… các cậu thật sự đăng ký rồi?”
“Ừm, hôm nay đăng ký.”
“Cách sinh nhật hai mươi tuổi của cậu mới hơn một tháng thôi mà, Ngụy Kính Nhất đã lừa cậu đi đăng ký rồi? Chuyện này cũng quá…” Hai chữ “cầm thú” không nói ra.
“Không phải anh ấy lừa tớ, là tớ tự nguyện.” Thẩm Tinh Yểu cười nói: “Với lại, tớ đã đồng ý lời cầu hôn của anh ấy rồi, kết hôn cũng là chuyện sớm muộn thôi.”
“Là chuyện sớm muộn, nhưng tớ không nghĩ sẽ sớm như vậy đâu.”
Đâu chỉ Đoạn Thính Nhạc không nghĩ tới sớm như vậy, mà là tất cả mọi người đều không nghĩ tới sẽ sớm như vậy.
“Vậy còn hôn lễ thì sao? không lẽ các cậu chuẩn bị tổ chức hôn lễ trong năm nay luôn đấy chứ?”
“Cái đó thì không có, năm nay bọn tớ đều tương đối bận, sẽ hoãn lại hai năm.”
“Hoãn hai năm? Hoãn hai năm mới tổ chức hôn lễ có hơi muộn không?” Đoạn Thính Nhạc lại rối rắm.
“Cũng tạm ổn, dù sao hôn lễ cũng không vội.” “Chuyện này đã nói với ba mẹ hai bên chưa?” “Nói rồi, họ đồng ý.”
Đang nói, cửa phòng ngủ bị mở ra. Thẩm Tinh Yểu nhìn qua, là Ngụy Kính Nhất.
Đầu dây bên kia Đoạn Thính Nhạc cũng nghe thấy tiếng động, thăm dò hỏi: “Là Ngụy Kính Nhất à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy… hai người nói chuyện nhé, tớ cúp máy trước, chờ tớ về Bắc Kinh sẽ liên lạc với cậu.” Nói xong, Đoạn Thính Nhạc cúp điện thoại.
Thẩm Tinh Yểu: “…”
Ngụy Kính Nhất đi tới, đưa tay vỗ nhẹ lên vòng eo thon gọn một tay có thể ôm hết của cô: “Là Đoạn Thính Nhạc à?”
“Vâng.” Thẩm Tinh Yểu xoay người, chuẩn bị đứng dậy.
Người còn chưa kịp nhổm dậy hẳn đã bị Ngụy Kính Nhất đưa tay ấn xuống, sau đó người kia đè lên.
Thẩm Tinh Yểu ngửa mặt nhìn anh: “Làm gì vậy?”
Ngụy Kính Nhất cúi đầu hôn vài cái lên gò má trắng nõn tinh tế của cô: “Vợ ơi.”
Thẩm Tinh Yểu: “…”
“Vợ ơi?” Anh lại gọi một tiếng. “Vợ ơi?”
Thẩm Tinh Yểu không nhịn được cười thành tiếng, đáp: “Gọi hồn đấy à?”
“Không gọi hồn, gọi vợ của anh.”
Ngụy Kính Nhất nắm lấy vạt áo cô, không yên phận mà muốn luồn vào trong: “Vợ ơi, chúng ta nhất định phải ăn xong cơm trưa mới về nhà sao? Bây giờ không đi được à?”
Thẩm Tinh Yểu đưa tay nắm lấy bàn tay đang làm loạn của anh, trong nháy mắt cô có chút hiểu ra ý của anh, gò má thoáng ửng hồng: “Mẹ đã chuẩn bị cơm rồi, bây giờ mà anh đi, định ăn mắng sao?”
Ngụy Kính Nhất thở dài một hơi, ghé sát lại nhẹ nhàng hôn thêm vài cái lên cằm cô.
“Vậy cho chút phúc lợi trước đi chứ?” Thẩm Tinh Yểu: “???”
Trong lúc mắt cô còn đang mở to, người nằm trên người cô đã hôn xuống.