Hai người ăn xong cơm trưa mới trở về, trên đường về có ghé qua siêu thị.
“Cùng đi dạo siêu thị nhé?” Ngụy Kính Nhất nói, rồi bổ sung: “Lát nữa nấu cơm cho em, chỉ hai chúng ta thôi.”
Thẩm Tinh Yểu cười với anh: “Được ạ, em muốn ăn…” Thế là một loạt tên món ăn tuôn ra từ miệng cô.
Mày mắt Ngụy Kính Nhất dịu dàng vô cùng: “Được được được, chúng ta đi mua ngay.”
Ngụy Kính Nhất lái xe vào gara ngầm của siêu thị, trước khi xuống xe cũng đeo mũ lưỡi trai và khẩu trang, hai người cứ thế đi vào siêu thị.
Nói đến việc họ ở bên nhau lâu như vậy, hai người rất ít khi cùng nhau đi dạo siêu thị. Không phải Ngụy Kính Nhất tự mình đi siêu thị mua đồ, thì cũng là gọi dịch vụ giao hàng tận nhà. Rất rõ ràng, Ngụy Kính Nhất vô cùng quen thuộc với siêu thị bên này, anh nắm tay Thẩm Tinh Yểu đi thẳng đến khu trái cây tươi.
“Không phải đi mua đồ ăn sao anh?”
“Mua trái cây trước, không phải em thích ăn sao?”
Thẩm Tinh Yểu ngẩng đầu nhìn anh một cái, lặng lẽ nắm chặt tay anh hơn.
Chọn xong trái cây và một ít đồ ăn vặt, Ngụy Kính Nhất mới đến khu thực phẩm tươi sống và khu rau củ để mua nguyên liệu nấu ăn. Anh mua đồ ăn rất nhanh chóng, chọn xong là mang đi cân. Khi anh đưa sườn cho ông chủ lớn tuổi bên trong, ông nhìn anh một cái, cười nói: “Là cậu à, lại đến mua đồ ăn đấy à?”
Hiển nhiên, ông chủ này nhận ra anh. Anh thường xuyên đến đây cân sườn.
Ông chủ cũng chú ý tới Thẩm Tinh Yểu đang được anh nắm tay: “Dẫn bạn gái đi à.”
Ngụy Kính Nhất cười đáp lại: “Không phải bạn gái, là vợ ạ.” “Kết hôn rồi cơ à?”
“Vâng ạ, hôm nay vừa mới đăng ký.”
“Ái chà, vợ chồng mới cưới nha, chúc mừng chúc mừng!”
Giọng của ông chủ có hơi lớn, khiến một vài nhân viên xung quanh và cả những khách hàng đang đi siêu thị đều nhìn về phía họ.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu xám đen, vai rộng chân dài, còn cô gái đứng cạnh anh vóc người nhỏ nhắn, nhưng lại có tỷ lệ thân hình ba bảy tiêu chuẩn, mảnh mai, mái tóc m.ềm m.ại được ép dưới chiếc mũ lưỡi trai. Hai người đứng rất sát nhau, mười ngón tay đan chặt, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng xứng đôi.
Vào nhà, Ngụy Kính Nhất đặt túi đồ mua sắm sang một bên, lấy dép lê cho Thẩm Tinh Yểu thay.
Mắt cá chân mảnh khảnh bỗng bị níu lấy, cả người bị bế ngang lên. Tấm lưng thon gầy được cánh tay cơ bắp rắn chắc của Ngụy Kính Nhất vững vàng nâng đỡ, anh đi thẳng vào phòng ngủ, dùng chân đá cửa đóng lại.
Rèm cửa phòng ngủ được cuộn lên gọn gàng, ánh nắng dịu dàng ngoài cửa sổ hắt vào, cả phòng ngủ đều mang hương thơm thanh khiết của nắng. Thẩm Tinh Yểu bị anh đặt lên giường, sau đó tay anh dùng chút lực, đè cô xuống dưới thân anh. Lưng cô lún sâu vào nệm giường m.ềm m.ại, cơ thể rắn chắc nóng rực của anh ở trên. Còn chưa kịp nói gì, mũ lưỡi trai và khẩu trang đều bị người đàn ông gỡ xuống, theo sau là nụ hôn ập đến, không cần khúc dạo đầu, trực tiếp đẩy lên cao trào, âm thanh ái muội của môi lưỡi quấn quýt không ngừng, nước bọt không kịp nuốt xuống chảy dọc theo khóe môi.
Dưới ánh nắng dịu dàng như vậy, trong vòng tay và nụ hôn nóng bỏng của người yêu, Thẩm Tinh Yểu nhanh chóng mê man, tình thế dần dần không còn trong tầm kiểm soát.
Vòng eo trắng nõn của Thẩm Tinh Yểu đầy những dấu tay Ngụy Kính Nhất véo tạo thành, đặc biệt là khi va chạm, lực đạo mạnh mẽ lạ thường. Thẩm Tinh Yểu thậm chí có chút tủi thân nghĩ, lẽ nào vì đã kết hôn rồi, anh rất nhanh không còn kiêng dè gì nữa, cũng không còn xót thương cô nữa. Suy nghĩ này kéo dài mãi cho đến khi họ kết thúc.
Ngụy Kính Nhất nghiêng người nhìn cô, khuôn mặt trắng nõn phủ đầy ráng hồng, tóc mai trên trán và thái dương ướt đẫm một mảng, chiếc cổ thon dài duyên dáng đầy những dấu hôn anh để lại, tím xanh tím xanh, mang theo vẻ quyến rũ không nói nên lời. Trong nháy mắt Ngụy Kính Nhất cảm thấy xúc động lại dâng lên, cúi đầu định hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, nhưng lại bị Thẩm Tinh Yểu cau mày nghiêng đầu tránh đi. Lúc này anh mới phát hiện cô có gì đó không ổn, giọng khàn khàn nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy em?”
Thẩm Tinh Yểu vẫn cau mày, nhưng lại vùi mặt vào hõm xương quai xanh của anh, không muốn nói chuyện.
Ngụy Kính Nhất hôn lên đ.ỉnh đầu cô: “Là vì vừa rồi anh quá đáng lắm sao?”
Giọng Thẩm Tinh Yểu rầu rĩ, mang theo chút nũng nịu: “Có phải anh cảm thấy kết hôn rồi, thì không cần phải thương xót em nữa không?”
Mắt Ngụy Kính Nhất mở to hơn một chút, cái tội này quy chụp có hơi lớn, anh vội vàng nâng gò má cô lên, hôn lên trán cô, rồi lại hôn lên mí mắt cô: “Dĩ nhiên là không có, chỉ là anh nghĩ đến chúng ta đã đăng ký kết hôn, có chút…”
Thẩm Tinh Yểu: “Có chút gì?”
Ngụy Kính Nhất ghé sát vào vành tai trắng nõn tinh tế của cô. “Hưng phấn.”
Thẩm Tinh Yểu cảm thấy cô đã dần dần biến thành một cô gái hiểu chuyện trong nháy mắt, vành tai lập tức nóng bừng, lại một lần nữa vùi vào ngực anh. Tim anh đang “thình thịch, thình thịch” đập mạnh mẽ, mang theo cảm giác an toàn và vững chãi trước sau như một.
Ngụy Kính Nhất ôm lấy tấm lưng trần mịn màng của cô, bàn tay thon dài ấm áp từ trên xuống dưới vu,ốt v.e từ cổ đến hõm eo cô, từng chút từng chút một, mang theo sự trấn an.
Thẩm Tinh Yểu nhỏ giọng nói: “Anh lại vu,ốt v.e mèo đấy à?”
Ngụy Kính Nhất cười một tiếng: “Ừm, em chính là mèo con của anh.” “Anh mà vuốt nữa là em ngủ mất đấy.”
“Vậy ngủ đi, chờ em tỉnh lại sẽ có cơm ăn.” Vì buổi sáng đi đăng ký kết hôn nên dậy sớm.
Thẩm Tinh Yểu lẩm bẩm: “Đột nhiên cảm thấy anh đang nuôi em như nuôi heo vậy, ngủ rồi ăn, ăn rồi ngủ.”
Không thể không thừa nhận, thủ pháp của Ngụy Kính Nhất thật sự quá thành thạo, từng chút vu,ốt v.e như vậy mang theo cảm giác thoải mái không thể giải thích được, làm cô cảm thấy vô cùng dịu dàng và buồn ngủ, mắt cũng từ từ khép lại, rất nhanh nép trong lòng anh ngủ thiếp đi…
——
Chờ đến khi Thẩm Tinh Yểu tỉnh lại lần nữa, bên ngoài trời chắc đã tối hẳn. Phòng ngủ chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng lay động, xoay tròn nhè nhẹ, hơi ấm lan tỏa. Nhưng trên giường chỉ có một mình cô, không biết Ngụy Kính Nhất đã dậy từ lúc nào, chắc là đang ở ngoài làm bữa tối. Nghĩ vậy, cô đã cảm thấy cô đã ngửi được mùi thức ăn thơm phức.
Nhưng tại sao cô vẫn cảm thấy có mùi rượu thuốc nhỉ?
Cô nghi hoặc vén chăn lên một chút, chỉ cảm thấy mùi rượu thuốc càng nồng hơn, mà trên eo hình như lại có chút ấm áp. Vài giây sau, cô mới phản ứng lại, khó trách cô lại ngửi thấy mùi rượu thuốc, thì ra nhân lúc cô ngủ anh đã xoa rượu thuốc cho cô.
Thẩm Tinh Yểu khẽ cử động người, hình như eo thật sự không còn nhức mỏi như trước khi ngủ nữa.
Tiếng “cạch” một tiếng, trong hoàn cảnh yên tĩnh lúc này đặc biệt rõ ràng.
Thẩm Tinh Yểu theo phản xạ có điều kiện khẽ ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Ngụy Kính Nhất vừa vào cửa đã thấy người trên giường khẽ ngẩng đầu nhìn về phía mình, nhỏ nhắn, đầu tóc hơi rối, trái tim anh lập tức mềm nhũn. Anh đẩy cửa bước vào, ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt nhẹ đỉnh đầu cô: “Ngủ ngon không em?”
Thẩm Tinh Yểu nhích người về phía anh, gối đầu lên đùi anh rắn chắc: “Anh bôi rượu thuốc cho em à?”
“Ừ, cảm thấy thế nào? Còn đau không?” Ngụy Kính Nhất nâng vai cô dậy. Thẩm Tinh Yểu đưa tay ôm lấy eo anh: “Đỡ nhiều rồi, không đau như vậy nữa.”
“Vậy thì tốt rồi, chờ tối trước khi ngủ, anh lại xoa cho em một lần nữa, sáng mai sẽ không đau nữa.”
“Dạ, bây giờ mấy giờ rồi anh?”
“Hơn 8 giờ rồi, cơm tối cũng làm xong cả rồi, đi ăn cơm nhé?”
Thẩm Tinh Yểu gật gật đầu: “Không muốn động đậy, anh bế em đi đi.” “Được, tuân lệnh, vợ yêu đại nhân.”
Ngụy Kính Nhất bế cô ra khỏi phòng ngủ. Đèn phòng ăn dịu nhẹ, thức ăn đã được dọn lên bàn. Dưới ánh đèn, canh sườn ngô bốc hơi nghi ngút, trong không khí là mùi thức ăn quen thuộc. Theo bản năng Thẩm Tinh Yểu nuốt nước bọt.
Ngụy Kính Nhất bế cô ngồi lên ghế, sau đó lấy từ trên sô pha một chiếc gối ôm mềm nhất đặt sau thắt lưng cô, điều chỉnh một chút: “Như vậy thoải mái không em?”
Thẩm Tinh Yểu nhúc nhích người, hài lòng gật gật đầu: “Thoải mái.”
Ngụy Kính Nhất vừa định ngồi xuống, Thẩm Tinh Yểu bỗng nhớ ra điều gì đó: “Anh đi lấy điện thoại cho em đi.”
“Chờ anh” Ngụy Kính Nhất không hỏi cô tại sao lại muốn lấy điện thoại. “Vâng.”
Ngụy Kính Nhất rất nhanh đã cầm điện thoại của cô ra, đưa cho cô xong, lại thấy cô cầm điện thoại bấm cái gì đó. Sau đó khi cô nhắm vào bàn ăn, anh đã hiểu cô muốn làm gì, trên mặt mang theo vẻ cưng chiều nhìn cô chụp ảnh.
Thẩm Tinh Yểu chỉnh ảnh xong rất nhanh đăng lên Weibo. Tinh Yểu V: Chia sẻ bữa tối
Kèm theo hai tấm ảnh cô vừa chụp.
Đăng Weibo xong, cô tắt chuông điện thoại, úp xuống mặt bàn, nhìn về phía Ngụy Kính Nhất: “Em muốn ăn cơm!”
Ngụy Kính Nhất cười múc canh cho cô: “Uống chút canh cho ấm bụng trước đã.”
Bữa cơm này Thẩm Tinh Yểu ăn đặc biệt thỏa mãn.
Ăn cơm xong, Ngụy Kính Nhất ở trong bếp rửa bát, Thẩm Tinh Yểu thì ngồi trên sô pha lướt điện thoại, trên bàn trà đặt đĩa cherry Ngụy Kính Nhất đã rửa sẵn cho cô.
Vì mỗi lần cô đều không tích cực “kinh doanh” (ý chỉ hoạt động trên mạng xã hội), thành ra mỗi lần cô lên bài là fan lại như được tiêm máu gà, bình luận phía dưới la ó inh ỏi.
—— A a a a a a Yểu Yểu cuối cùng cũng nhớ ra mật khẩu Weibo rồi!
—— Bữa tối phong phú quá! Nhìn đói bụng ghê!!
—— Bảo bối gầy quá! Phải ăn nhiều thịt vào!
—— Bây giờ mới ăn tối sao? Yểu Yểu phải chú ý thời gian ăn uống lành mạnh nha!
—— Tui để ý thấy đối diện Yểu Yểu có chén đũa kìa!
—— Đối diện có chén đũa không phải rất bình thường sao? Nhiều món như vậy chắc chắn không phải một người ăn rồi! Đi cùng bạn bè hoặc người nhà thôi!
—— Tui… tui còn chưa nói gì mà…
—— Click vào trang chủ xem qua, là fan only, hiểu rồi.
—— Ha ha ha ha ha ha ha ha cười té ghế.
Ngụy Kính Nhất rửa bát xong đi ra đã thấy cô ôm điện thoại cười tủm tỉm, anh ghé sát qua, hôn lên gò má bầu bĩnh của cô: “Cười gì vậy em?”
Thẩm Tinh Yểu trả lời anh: “Chỉ là xem bình luận của fan, vui lắm.” Ngụy Kính Nhất liếc nhìn một cái.
Thẩm Tinh Yểu khoác lấy cổ anh: “Chúng ta hôm nay đăng ký kết hôn đó.”
“Ừm, đúng vậy.” Anh hôn lên đôi môi ẩm ướt của cô. “Vậy mà chúng ta còn chưa chụp tấm ảnh chung nào cả.” “Muốn chụp không?”
“Muốn, anh lấy giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta ra đây nữa.”
Thế là Thẩm Tinh Yểu ôm Ngụy Kính Nhất, hứng khởi chụp rất nhiều ảnh, giống như tất cả các cặp vợ chồng mới cưới khác, chụp bàn tay to tay nhỏ đeo nhẫn, chụp giấy chứng nhận kết hôn cùng với ảnh tự sướng, những tấm ảnh chụp ra đều không cần chỉnh sửa.
Thẩm Tinh Yểu chọn sáu tấm đăng lên vòng bạn bè, đây là số WeChat cá nhân của Thẩm Tinh Yểu, cho nên cô có thể yên tâm mạnh dạn đăng lên. Rất nhanh đã nhận được vô số lượt thích và bình luận.
Thẩm Tinh Yểu: Chúng tôi kết hôn rồi /hình trái tim/ Đoạn Thính Nhạc: Chậc chậc chậc chậc hạnh phúc nha. Vưu Triều Văn: Chúc phúc!!
Anh trai: Chúc bảo bối nhỏ nhà ta tân hôn vui vẻ! Khương Thuấn: Lão Tô chấp nhận lão Ngụy rồi sao???
Thanh Thanh: Em bảo vệ chị!
Anh Phùng: Bà chủ nhỏ tân hôn vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc!!! Ba: Bảo bối, tân hôn vui vẻ, ba mãi mãi là bến đỗ của con!
Mẹ: Bảo bối của mẹ sau này mỗi ngày đều phải thật hạnh phúc! Dì Chu: Con gái của tôi xinh đẹp thật!
Chú Ngụy: Đương nhiên phải xinh đẹp! Ngụy Kính Nhất: Vợ ơi anh yêu em!!!!! Mọi người: …
Ngụy Kính Nhất cũng đã đăng lên vòng bạn bè.
Ngụy Kính Nhất: Thông báo, đã có chủ, đã kết hôn /hình trái tim/ Khương Thuấn: Vãi chưởng,anh Ngụy nhà tôi vậy mà lại chó thế!! Tần Súc:Lão Ngụy còn một phút nữa là tới chiến trường!
Chú Lương: Thằng nhóc này chết chắc rồi! Chú M: Đại đao của tôi đâu?
Chú Tần: Ngụy Kính Nhất, chúng ta cần nói chuyện một chút!
Vi Sơ: Em rể khỏe không?
Thanh Thanh: Anh rể khỏe không?
Một loạt đối tác hợp tác: Ngụy tổng tân hôn vui vẻ!!! Chúc phúc chúc phúc!!
Bên dưới.
“Vãi? Ngụy tổng kết hôn!! Anh hùng lấy vợ sớm!!” “Đừng nói nữa, vợ của Ngụy tổng thật sự rất xinh đẹp.” “Đúng là xinh đẹp, nhưng tôi nhìn có chút quen mắt.” “Cậu còn quen biết vợ của Ngụy tổng à?”
“Tôi nhớ ra rồi, cô ấy là Tinh Yểu phải không? Không phải là nữ minh tinh đang rất nổi trong giới giải trí sao? Con gái tôi thích cô ấy lắm?”
“Nữ minh tinh? Thật hay giả?”
“Đúng là Tinh Yểu rồi, Ngụy tổng làm việc lặng lẽ không một tiếng động, cũng không công khai ra bên ngoài nhỉ.”
“Chắc là không có, nhưng các bạn hữu cuả tôi, tôi ở đây nói trước một chút, mọi người phải giữ mồm giữ miệng đấy, nếu lỡ để lộ ra ngoài, hậu quả chúng ta không gánh nổi đâu.”
“Chuyện này còn phải nói sao, chắc chắn rồi, cho dù cậu không nhắc nhở, thì ai dám tự tiện giúp Ngụy tổng công khai chứ?”