Đầu tháng 5, Phùng Đào đưa cho Thẩm Tinh Yểu một thông báo về chương trình tạp kỹ: “Người phụ trách bên đó muốn mời em làm khách mời đặc biệt một kỳ, em có muốn đi không?”
“Cùng Nhau Du Lịch Đi” là một chương trình tạp kỹ về du lịch mới khởi động trong năm nay, đã phát sóng được mấy kỳ nhưng tỷ suất người xem vẫn luôn không cao lắm, ở trong trạng thái không nóng không lạnh.
Trước đó, họ cũng đã liên hệ với mấy tiểu sinh, tiểu hoa đang nổi hiện tại, nhưng các tiểu sinh, tiểu hoa đó nửa đầu năm ai cũng bận tối mắt tối mũi, người thì vào đoàn phim, người thì chụp quảng cáo, nếu không thì lịch trình cũng đã được sắp xếp từ sớm, vì vậy vẫn luôn không tìm được người có thể kéo rating cho chương trình.
Thế rồi, sau khi Thẩm Tinh Yểu đăng một bài Weibo hôm đó, lưu lượng và độ hot tăng vọt, tổ đạo diễn bên kia lập tức chú ý tới cô. Họ cũng chỉ ôm tâm lý thử một lần mà gửi lời mời. Sở dĩ Phùng Đào không từ chối ngay là vì từ sau Tết đến giờ Thẩm Tinh Yểu, ngoài việc tuyên truyền cho “Tín Ngưỡng” trước đó, thật sự rất ít khi xuất hiện trước mặt khán giả. Nửa đầu năm cũng sắp kết thúc, sau đó cô cũng không có lịch trình vào đoàn phim nào, thêm nữa là kỳ này họ mời lại đúng vào dịp ở Paris, Pháp.
Anh ta nhớ thương hiệu của Thẩm Tinh Yểu cũng có buổi trình diễn sản phẩm mới ở Paris vào tháng 5, hơn nữa thời gian ghi hình chương trình của họ lại sau buổi trình diễn. Vừa hay sau khi bận rộn xong xuôi, có thể dành ra ba ngày để quay một kỳ tạp kỹ, tạo chút nhiệt độ cho tháng sau.
Thẩm Tinh Yểu mở thông báo chương trình ra xem, cũng không từ chối: “Được ạ, vậy nhận đi anh.”
Thẩm Tinh Yểu cảm thấy cô thật sự là nghệ sĩ “cá muối” nhất công ty, bèn thuận miệng hỏi một câu: “Hiện tại không có kịch bản nào tìm em đóng phim sao ạ?”
Phùng Đào: “…” Sao có thể không có chứ? Đặc biệt là nửa đầu năm, số đạo diễn muốn tìm cô đóng phim nhiều không kể xiết. Sau lễ kỷ niệm của công ty họ, bao nhiêu người có mắt trong giới đều nhìn ra mối quan hệ tốt đẹp của cô với thầy Thẩm, cô Tô, tranh nhau gửi lời mời cho cô. Nhưng anh ta biết khoảng thời gian đó cô rất bận, cho nên đã từ chối không ít tài nguyên gần đây giúp cô. Hiện tại trong tay anh ta quả thực còn giữ mấy kịch bản mà thời gian khởi quay còn khá xa.
“Em muốn vào đoàn phim à?” Phùng Đào hỏi.
Thẩm Tinh Yểu nghĩ nghĩ, sau khi buổi trình diễn sản phẩm mới ở Paris kết thúc rồi về nước hình như cũng không có chuyện gì quan trọng. Hợp đồng quảng cáo tạp chí ký từ năm ngoái cũng đã chụp gần xong. “Nếu có kịch bản tốt, vào đoàn phim cũng được ạ.”
Mắt Phùng Đào khẽ sáng lên, lập tức mở ngăn kéo, lấy ra mấy cuốn kịch bản từ bên trong: “Vốn định đợi sau khi buổi trình diễn sản phẩm mới của em kết thúc mới nói với em, nhưng nếu em đã hỏi, vậy thì xem luôn bây giờ đi.”
Một bộ điện ảnh, hai bộ phim truyền hình.
“Anh Phùng, chắc anh cũng đã tìm hiểu kịch bản rồi, trong ba bộ này anh ưng ý bộ nào nhất?”
“Em tin tưởng anh như vậy sao?”
“Nếu không thì sao ạ?” Thẩm Tinh Yểu hỏi lại.
Phùng Đào lập tức cười tít cả mắt, ngồi xuống sô pha, rồi phân tích cho cô nghe.
“Bộ điện ảnh này là anh chọn ra từ mấy bộ, phim nghệ thuật do đạo diễn Đường Quốc Hoa đích thân chỉ đạo. Vai diễn anh nhắm cho em không phải vai chính, nói đúng ra là vai nữ phụ thứ ba, chị gái của nam phụ, thời lượng lên hình không nhiều lắm, mười phút đầu phim đã ‘nhận cơm hộp’ rồi, nhưng tuyến nhân vật lại rất đặc sắc, có thể nói cô ấy là nhân vật xuyên suốt cả bộ phim, chỉ là kết cục rất bi thảm, tự sát trong bồn tắm.”
“Còn về hai bộ phim truyền hình này, một bộ là kịch bản do chính biên kịch sáng tác, nửa học đường nửa đô thị. Bốn cô sinh viên với tính cách khác nhau vì việc điều chuyển ký túc xá mà tình cờ ở cùng nhau, và trong bốn năm đó, đồng thời cũng là một loạt câu chuyện về tình bạn, tình yêu, học tập và sự nghiệp. Vai anh nhắm cho em là nhân vật bạch phú mỹ, miệng lưỡi hơi độc một chút, tính cách trong phim không quá được lòng người, nhưng ngoài đời lại rất hút fan. Giai đoạn sau cô ấy là một nhà thiết kế thời trang xuất sắc, có phải rất hợp với em hiện tại không?”
“Còn một cuốn nữa là phim cổ trang xuyên không, chuyển thể từ tiểu thuyết IP. Nội dung kể về một thiên tài Lý Hóa xuyên không đến Bắc Tề, nữ giả nam trang vào học đường, cùng trường với nam chính và một dàn nam phụ. Nửa đầu phim cùng nam chính, nam phụ vào triều làm quan, nửa sau đất nước gặp nạn binh đao, bị hoàng đế cử làm quân sư ra chiến trường. Sự nghiệp là chính, tình yêu là phụ.”
“Tuyến nhân vật của hai bộ này đều rất tốt, nhưng thời gian khởi quay của hai bộ lại rất gần nhau, chỉ cách nhau một tháng, chúng ta chắc chắn không thể chạy show, cho nên trong hai kịch bản này, em chỉ có thể chọn một. Em xem xem, em ưng ý cuốn nào hơn?”
Trong lúc Phùng Đào phân tích cho cô, cô cũng đã lật xem qua đại khái hai bộ kịch bản, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bộ đầu tiên đi ạ.”
Cô cho rằng mình tương đối khó kiểm soát tuyến nhân vật nữ chính của bộ thứ hai, và cô chú ý thấy địa điểm quay bộ phim truyền hình này là ở Bắc Kinh, cũng có nghĩa là, cho dù cô có đóng phim, cũng có thể về nhà ở.
Phùng Đào không mấy ngạc nhiên trước lựa chọn của cô. Nói thật, anh ta lại ưng ý bộ phim cổ trang xuyên không thứ hai hơn, nữ chính là thiên tài tinh thông Lý Hóa, không cần phải nói đây là một kịch bản đại nữ chủ, tuyến nhân vật lại rất có cảm tình, vừa nhìn đã biết là kịch bản có thể nổi. Nhưng bộ bạch phú mỹ kia cũng không tệ. Anh ta đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói: “Vậy cũng tốt, vừa hay bộ điện ảnh khởi quay vào giữa tháng Sáu, tuy ở Hoành đ**m, nhưng chắc khoảng một tuần là có thể đóng máy trở về. Còn kịch bản bạch phú mỹ thì chu kỳ quay dài hơn, nhưng phim trường lại ở Bắc Kinh.”
“Đầu tháng Bảy khởi quay,cuối tháng Tám trước khi sinh viên nhập học chắc chắn có thể quay xong phần nội dung ở trường học. Sau đó còn hai tháng nữa, có lẽ sẽ di chuyển đến một vài thành phố khác để lấy cảnh, nhưng địa điểm quay chính vẫn là ở Bắc Kinh, hơn nữa bối cảnh của bộ phim truyền hình này chính là Bắc Kinh.”
“Vậy quyết định thế nhé, nửa cuối năm quay bộ điện ảnh và phim truyền hình này. Thời gian sau đó phải dành cho các nhãn hàng hợp tác, có lẽ còn một vài thông báo phải chạy, cộng thêm một số hoạt động cuối năm, cũng sắp xếp gần đủ rồi.”
Phùng Đào đích thân tiễn Thẩm Tinh Yểu ra ngoài, dặn dò cô: “Vậy chương trình ‘Cùng Nhau Du Lịch Đi’, còn có phim điện ảnh và phim
truyền hình, anh đều nhận lời giúp em rồi nhé.” “Vâng ạ, vậy vất vả cho anh Phùng rồi.” “Không có gì vất vả, em lái xe cẩn thận.” “Vâng.”
…
Thẩm Tinh Yểu lái xe rời đi, trên đường ghé qua một tiệm bánh ngọt, vào mua hai phần bánh kem nhỏ, sau đó định vị đến tòa nhà tập đoàn Ngụy Thị. Gara đã lưu biển số xe của cô, nên có thể lái thẳng vào, vào trong rồi cô thành thạo đi vào làn đường dành riêng cho Ngụy Kính Nhất.
Đỗ xe xong, lấy bánh kem, cô vào thang máy nhập dấu vân tay, bấm tầng cao nhất.
Chuyện cô qua đây, là cố ý không nói trước với Ngụy Kính Nhất.
Cửa thang máy mở ra, tiếng “ting” một cái khiến thư ký bên ngoài chú ý. Thư ký Trương còn tưởng là Tề Minh đã trở lại, gọi một tiếng: “Trợ lý Tề, anh về rồi…” Lời chưa nói hết đột nhiên im bặt, nhìn Thẩm Tinh Yểu bước ra từ thang máy, cô nhất thời không phản ứng kịp. Cô thật sự không nhận ra Thẩm Tinh Yểu, vì cô ấy đeo khẩu trang.
Hơn nữa… nếu cô không nhìn lầm, cô ấy đi lên từ thang máy chuyên dụng nối liền gara ngầm của Ngụy tổng. Toàn công ty, thang máy này có thể đi thẳng lên đây ngoài trợ lý Tề ra, thì chỉ có người nhà của Ngụy tổng mới có dấu vân tay.
Thư ký Trương bước nhanh tới: “Chào… chào cô, xin hỏi cô là?”
Thẩm Tinh Yểu tháo khẩu trang xuống, nói với cô: “Tôi tìm Ngụy Kính Nhất, anh ấy có ở trong không?”
Thư ký Trương nhất thời không lên tiếng, nhìn Thẩm Tinh Yểu có chút ngây người.
“Chào cô?”
Sau khi Thẩm Tinh Yểu lên tiếng lần nữa, cô mới phản ứng lại. Vừa định mở miệng, bỗng cửa văn phòng bị người từ bên trong mở ra. Mà trợ lý Tề không có ở đây, người ở trong văn phòng dĩ nhiên cũng chỉ có một mình Ngụy tổng. Ngụy Kính Nhất đứng ở cửa, ánh mắt nhìn qua, giây tiếp theo, nét mặt dịu dàng như muốn tan chảy ra.
“Yểu Yểu?”
“Sao em lại đến đây? Sao không nói trước với anh một tiếng?”
Thẩm Tinh Yểu đi về phía anh: “Muốn cho anh một bất ngờ, có bất ngờ không?”
Ngụy Kính Nhất tự nhiên đưa tay ôm lấy eo cô: “Bất ngờ.”
“Trên đường em còn mua bánh kem nhỏ nữa.” Thẩm Tinh Yểu giơ túi bánh kem lên, “Sao anh lại đột nhiên ra ngoài vậy?”
“Loáng thoáng nghe thấy giọng của em.” “Tai anh thính thật đấy.”
Mãi đến khi Ngụy Kính Nhất tiện tay đóng cửa văn phòng lại, thư ký Trương lúc này mới đột nhiên hoàn hồn.
Ngụy tổng vừa gọi cô gái kia là Yểu Yểu? Còn rất thân mật ôm eo cô gái đó nữa?
Vẻ dịu dàng đó khiến trong nháy mắt nhớ tới lần trước cô vào đưa tài liệu, vô tình nhìn thấy Ngụy tổng đang gọi điện thoại, sắc mặt anh lúc đó giống hệt như lúc này! Trong đầu đột nhiên lóe lên điều gì đó, cô nghĩ đến lúc nãy khi cô gái kia giơ tay xách túi bánh kem lên, chiếc nhẫn trên ngón tay cô ấy, nếu cô không nhớ lầm, chiếc nhẫn trên ngón tay cô ấy và của Ngụy tổng là một đôi?
Thư ký Trương lập tức mở to hai mắt, trong nháy mắt hiểu ra điều gì đó.
Lúc này, “ting” một tiếng, ngoài cửa thang máy, Tề Minh ôm tài liệu trở về, thấy thư ký Trương đang đứng ở cửa văn phòng Ngụy tổng, trêu ghẹo nói: “Cô đứng đây làm gì? Bị Ngụy tổng phạt đứng à?”
Thư ký Trương thấy anh ôm tài liệu định đi vào, vội vàng đưa tay giữ anh lại: “Tốt nhất anh đừng vào thì hơn?”
Tề Minh nghi ngờ: “Thật sự bị mắng à? Ngụy tổng tự dưng nổi giận sao?”
Thư ký Trương lắc đầu: “Không phải.” “Vậy là sao? Làm tôi cũng thấy bất an đấy.” “Bạn gái Ngụy tổng đến?”
“Cô Yểu Yểu à?”
“Đúng đúng đúng, chính là Yểu Yểu, vừa rồi Ngụy tổng gọi là Yểu Yểu đó.”
Tề Minh hiểu rõ gật gật đầu. Lúc này tài liệu đâu có quan trọng bằng việc Ngụy tổng gặp vợ, bèn nói: “Hiểu rồi, cảm ơn nhiều nhé.”
Sau khi Tề Minh đặt tài liệu trở lại bàn làm việc, vẫn thấy thư ký Trương đứng đó trầm tư suy nghĩ điều gì đó, liền hỏi: “Còn không quay lại làm việc đi, nghĩ gì vậy?”
Thư ký Trương quay lại: “Đang nghĩ xem có phải tôi đã gặp bạn gái Ngụy tổng ở đâu đó rồi không.”
Tề Minh ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Cô ấy không đeo khẩu trang à?”
“Lúc nói chuyện với tôi thì tháo khẩu trang ra.” Thư ký Trương ngồi xuống, ánh mắt lơ đãng lướt qua, bỗng dừng lại trên cuốn tạp chí đặt trên giá sách trên bàn của cô, chính là bìa tạp chí mới nhất của Tân Cách Thụy, mà người trên bìa không phải Thẩm Tinh Yểu thì là ai?
Thư ký Trương theo bản năng nhìn về phía cánh cửa văn phòng đang đóng chặt. Vừa rồi… nữ minh tinh trên tạp chí… đã vào văn phòng Ngụy tổng của họ!!!
Thư ký Trương lại nhìn về phía Tề Minh, nói có chút lắp bắp: “Bạn gái của Ngụy tổng là… là Tinh… Tinh Yểu?”
------oOo------