Mỹ Nhân Đá

Chương 115

Bên giường, người đàn bà đang mệt mỏi trong giấc ngủ muộn. Diệp Vũ Tường vẫn không thay đổi cảm xúc. Vẻ lạnh lùng đó tưởng chừng quen thuộc nhưng lại làm người khác nhói lòng:

- Ra đi!

Giọng hắn không lớn, trong bóng tối nghe rõ mồn một. Con rắn nhỏ giật mình, trở lại hình dáng con người:

- Đại nhân.

- Không về nhà đi! - Diệp Vũ Tường khẽ vén mấy sợi tóc bệt trên má người phụ nữ, giọng nhẹ tênh - Theo ta làm gì?

- Ngài sẽ không đuổi em nữa chứ - Rắn tinh ngước gương mặt thanh tú vẫn còn đầy nét trẻ thơ lên nhìn thẳng vào Diệp Vũ Tường, run rẩy - Em nghe lời cha, loài rắn của em khi chưa đền đáp được ơn của người đã cứu mình sẽ không thể tu luyện tiếp được. Huống gì ơn của ngài không chỉ giúp cho một mình em. Em muốn thay cả gia tộc, một lần thôi được đáp ơn người.

Đó cũng là một lý do, Tiểu Xà Tinh đã đặt quyết tâm. Một lần nữa thôi cũng được. Ở gần bên người, đền đáp cho người:

- Em biết pháp thuật của ngài cao cường, vốn không cần sự trả ơn đó. Nhưng cha em nói, một vật thể nào đó dù mạnh mẽ đến đâu, một lúc nào đó sẽ cần tới người khác. Em mong mình sẽ là người ngài cần lúc đó.

Cô bé si tình cố chấp. Diệp Vũ Tường còn cố chấp hơn.

- Vũ Tường… Đừng… đừng mà…

Người phụ nữ đó lại đang lên cơn co giật. Trí nhớ trở về hành hạ bà trong mơ. Những giấc mơ lặp đi lặp lại, càng lúc càng rõ. Cảnh bọn cướp từng hành động một chậm rãi cướp đi mạng sống của đứa bé. Nó không chết ngay. Sợ hãi, khóc la hoảng loạn. Đôi tay bé nhỏ theo bản năng che lấy đầu, thân thể co giật, máu chảy tràn. Tất cả đều rất tàn nhẫn với một người mẹ. Và nó cứ lặp lại nhiều lần, không biết lúc nào mới chấm dứt. Diệp Vũ Tường lại lau mồ hôi cho bà. Cái chết đau đớn và sự bất lực, hoảng loạn khi mất con rõ mồn một. Diệp Vũ Tường cũng cảm thấy mình thất bại. Hắn không xóa được ký ức của bà để bà không đau khổ nữa, chỉ có một cách, nỡ lòng không?

- Vũ Tường… Đừng mà… Không… Vũ Tường…

Bà lại oằn người lên. Nước mắt ướt đẫm một bên gối. Diệp Vũ Tường chợt nắm chặt tay:

- Loài rắn của em có một loại bí phù… - Rắn Tinh rụt rè - Nếu em dùng nó trên người của bà thì sẽ giúp bà giải được loại lời chú đó. Ngài…

Diệp Vũ Tường đột ngột ngắt lời:

- Loại bí phù đó là dùng ngọc người trong thân thể mà đổi lấy. Người sử dụng sẽ mất hết công sức tu luyện. Cô sẽ là một con rắn bình thường.

- Vâng… - Rắn Tinh gượng cười - Rồi em sẽ tu luyện tiếp. Không sao đâu, cái mà chúng ta có là thời gian mà.

Ánh mắt của Diệp Vũ Tường đăm đắm nhìn, làm nàng bỗng chốc im bặt:

- Cô vốn không phải là rắn tu luyện thành. Cha mẹ cô là yêu rắn, khi sinh ra cô đã là yêu rắn. Ngọc người của cô không thể phục hồi như những con rắn tu luyện khác được.

Rắn tinh im bặt. Diệp Vũ Tường khác hẳn mọi ngày, hôm nay lại có vẻ quan tâm:

- Cô vốn không cần phải hy sinh nhiều như thế. Ta không cần cô trả ơn.

- Em không trả ơn ngài - Rắn Tinh vội thanh minh - Em muốn làm, em không muốn nhìn ngài đau đớn như vậy. Ngài…

Cằm nàng thình lình được nâng lên bởi những ngón thon dài. Diệp Vũ Tường lại nhìn Tiểu Xà Tinh. Đôi mắt của hắn, sao lại như có một chút dịu dàng:

- Cảm ơn!

Thân thể bé nhỏ bị đẩy ra. Diệp Vũ Tường giọng nhẹ như tênh:

- Rót cho ta một ly nước. Được không?

Rắn Tinh vội vã quay đi. Diệp Vũ Tường dời mắt về phía gường. Thân thể bà lại thêm một lần nữa co rút, oằn lên và bà vẫn gọi “Vũ Tường ơi!” Bàn tay của hắn có gì đó ươn ướt. Mồ hôi! Ma quỷ cũng có mồ hôi sao? Tiếp tục đau đớn như thế đến cuối đời không bằng một lần giải quyết mà quện luôn tất cả. Diệp Vũ Tường sẽ trở lại như trước, không có gì vương vấn trên cõi đời này.

- Mẹ!Tiểu Lạc nhào vào vòng tay Huệ Lâm. Cô cũng nức nở ôm lấy con trai. Cựu thiên đế nhìn hai mẹ con xum họp với ánh mắt tràn đầy yêu thương. Tạm ổn được phần mình nhưng còn hai đứa kia thì…

- Ba!

Tuy cũng đã từng gọi, nhưng đây là lần đầu Tiểu Lạc dùng ánh mắt và chất giọng tha thiết đó để gọi Cựu thiên đế. Chân hắn bỗng run run:

- Gì vậy Tiểu Lạc?

- Anh Khúc rất tốt. Ba giỏi như vậy. Chắc ba có thể tìm được cách giúp anh ấy. Anh ấy…

Trong đầu Tiểu Lạc cũng hiện lên hình ảnh của người đó. Một kẻ bắt cóc, khiến mẹ Tiểu Lạc phải khóc thương vì nhung nhớ mình, song cậu bé lại không căm ghét hắn ta. Khi hai người ôm nhau cho ấm, Tiểu Lạc mơ hồ nhận thấy sự dịu dàng từ người ấy. Anh ta… Cựu thiên đế thở dài. Mình là một kẻ vô trách nhiệm, nhưng cũng không thể vô trách nhiệm đến phút cuối cùng:

- Được rồi. Ba hứa với con. Ba sẽ giúp anh ấy. Bây giờ con ngoan ngoãn cùng mẹ về đi nhé! Ba nhất định sẽ…

Không được… Không thể… . Không. Cựu thiên đế giật mình trước âm thanh vừa vang lên sát bên tai. Khả năng nắm bắt mọi tín hiệu nguy cấp này vốn có từ lâu, là di chứng của những ngày ngồi trên ngôi cao của trời, nắm trong tay số phận muôn ngàn sinh linh. Kèm theo đó là trách nhiệm phải chăm lo, cứu khốn phò nguy cho họ. Ngày trước, hắn từng vì khả năng này mà khốn khổ, bởi… lúc nào cũng nghe đầy tiếng kêu than. Sau đó Cựu thiên đế đã có một quyết định quan trọng. Đó là… lờ đi những tiếng kêu van, chỉ tập trung vào những chuyện mà hắn cho là quan trọng. Có lẽ vậy mà vào thời của hắn, người ta kêu than trời đất ít hơn là oán thán các bậc linh thiêng làm cho họ khổ:

- Không thể… Không…

Giọng nói bây giờ rất khẩn thiết. Sau đó nó chuyển dần sang thều thào yếu ớt nhưng lòng Cựu thiên đế chợt thấy nóng lên như vừa có một đám lửa đốt qua. Hắn quyết định:

- Hai mẹ con về nhà đi! Ta đi có việc gấp.

- Dạ.

Tiếng kêu càng lúc càng gần cho đến lúc Cựu thiên đế nhìn thấy một con rắn to đang lùi dần lùi dần vào một góc. Chính xác là chỉ có đuôi rắn và mình rắn. Phía trên là hình hài một cô gái. Vòng tay cô giữ chặt lấy một người phụ nữ hôn mê, tiếp tục hạ giọng cầu xin:

- Xin ngài đừng mà… Đại nhân, đừng…

Người đàn ông quay mặt lại phía Cựu thiên đế. Nhưng cách xưng hô đại nhân làm hắn nhớ tới một người:

- Diệp Vũ Tường!

Diệp Vũ Tường vẫn lừ lừ tiến tới. Tay hắn, từ lúc nào đã đổi thay hình dáng. Hình như có một lưỡi dao, không, kiếm thì đúng hơn:

- Tránh ra đi!

Cái giọng trầm trầm đó. Diệp Vũ Tường trông thật thong thả. Nhưng quyết tâm thì không nhỏ một chút nào:

- Đừng mà đại nhân. Ngài không thể giết bà ấy. Ngài sẽ đau khổ suốt đời mất. Đừng mà đại nhân…
Bình Luận (0)
Comment