Mỹ Nhân Mưu Mô Vẫn Luôn Quyến Rũ Tôi

Chương 30

Chung Bất Vân hỏi: "Khi phát hiện mọi người đều biến mất, có hoảng không?"

Hướng Tần thành thật đáp: "Có chút."

Ở góc khuất không ai nhìn thấy, Diệp Căng khẽ móc vào lòng bàn tay Hướng Tần để trấn an hắn.

Nhiệt độ vừa tan đi trên tai Hướng Tần lại bùng lên.

Trịnh Nguyên Lâm cười nói: "Mọi người có bận gì không? Đi ăn một bữa nhé?"

"Không đi." Dư Thuần là người đầu tiên phản đối, còn rất 'hiểu chuyện' nói, "Chúng tôi không làm phiền công việc của anh đâu."

Trịnh Nguyên Lâm cười tít mắt: "Không sao đâu, hôm nay trời mưa, không bận, hơn nữa cũng chẳng cần đến tôi."

Những người khác đều không ý kiến gì, Chung Bất Vân thì lại càng có sở thích xem drama, muốn hóng chuyện giữa Dư Thuần và Trịnh Nguyên Lâm.

Nói đơn giản chính là muốn ăn dưa.

Phương Nan Thủy còn không muốn hơn cả Dư Thuần, sợ rằng Chung Bất Vân để mắt đến Trịnh Nguyên Lâm.

"Đi thôi, gặp nhau chính là duyên số." Trịnh Nguyên Lâm dụ dỗ, "Trung tâm thương mại bên cạnh có một quán lẩu khá ngon đấy."

Chị gái NPC đóng vai ma nữ trong mật thất cũng vừa thay đồ xong, sau khi tẩy lớp trang điểm trắng bệch vương đầy máu, cô là một cô gái có vẻ ngoài cực kỳ thanh tú.

Mắt Dư Thuần sáng lên, lập tức đổi ý: "Dẫn chị gái đi cùng đi, lúc nãy cô ấy vất vả rồi."

Trịnh Nguyên Lâm: "......"

Vừa mới bị đuổi đến khóc rống trong mật thất, giờ lại 'thấy sắc nảy lòng tham' rồi.

Thế là tám người kéo nhau đến quán lẩu, may mà hôm nay trời mưa, khách không đông, còn dư một bàn lớn mười chỗ.

Chị gái đó tên là Tạ Tư Văn, khác hẳn với hình tượng nữ quỷ quái dị trong mật thất, cô vốn dĩ là một người con gái khá trầm tĩnh.

Dư Thuần luôn chủ động bắt chuyện với cô, tính cách cậu hướng ngoại, chuyện gì cũng có thể nói, không dễ tạo ra bầu không khí gượng gạo.

Diệp Căng nhớ lại, trước đây Dư Thuần từng nói trong ký túc xá rằng mẫu người lý tưởng của cậu chính là như vậy, trầm tĩnh, thanh tú, không cần quá xinh đẹp hay quyến rũ, chỉ cần bình thường giống cậu ta là đủ.

Anh liếc nhìn Trịnh Nguyên Lâm, quả nhiên sắc mặt không tốt lắm, nhưng cũng không nói gì.

Diệp Căng gắp một miếng thịt chiên giòn đưa đến bên miệng Hướng Tần, "Ngon lắm, thử đi."

Hướng Tần nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý mới đỏ mặt cắn miếng thịt.

Diệp Căng: "Nhìn gì thế? Tôi đút anh ăn mất mặt lắm à?"

Hướng Tần hoảng hốt, sợ anh giận, "Không phải... Lần đầu tiên được bạn đút ăn, có chút ngại."

"Bạn?" Diệp Căng cười đầy ẩn ý, "Anh Tần thật sự chỉ xem tôi là bạn thôi à?"

Hướng Tần chớp mắt chậm rãi, cố gắng kiềm chế nhịp tim đang đập loạn: "Ừm... Một người bạn rất tốt."

Diệp Căng cố ý hỏi: "Tốt hơn anh Chung không?"

Hướng Tần mím môi: "Không giống nhau."

Diệp Căng: "Khác chỗ nào?"

Hướng Tần không trả lời được.

Chẳng lẽ phải nói, đều là bạn tốt, nhưng tôi thích cậu sao?

Diệp Căng cũng không vội, tình cảm phải phát triển từ từ thì mới lâu bền được.

Không lâu sau, lẩu được dọn lên. Là loại lẩu uyên ương, những người ăn cay ngồi một bên, không ăn cay ngồi một bên, ai ăn cả hai thì ngồi giữa.

Thế là tình huống trở thành Dư Thuần liên tục nói chuyện với Tạ Tư Văn, cố gắng xin phương thức liên lạc.

Chung Bất Vân không biết có ý đồ gì, đột nhiên trò chuyện với Trịnh Nguyên Lâm.

Trịnh Nguyên Lâm cũng khôi phục tâm trạng bình thường, vừa trò chuyện vừa cười đùa với Chung Bất Vân.

Dương Chi thỉnh thoảng góp lời, nhưng chủ yếu tập trung ăn.

Chỉ có Phương Nan Thủy là bực bội nhất, hận không thể b*p ch*t Chung Bất Vân ngay bên cạnh.

Diệp Căng lắc đầu, tiếp tục đút cho Hướng Tần ăn.

"Cái này cũng ngon lắm."

Anh cố ý gắp một con tôm, Hướng Tần gần như không do dự mà há miệng, sau đó bị Diệp Căng vỗ mạnh vào tay.

"Lần trước tôi nói gì với anh Tần rồi?"

Hướng Tần: "..."

Diệp Căng ăn luôn con tôm đó, "Không được đùa giỡn với sức khỏe của mình."

Hướng Tần lắp bắp đáp lại: "Biết rồi... Lần sau sẽ không như vậy nữa."

"Dù có thích người đút cho mình ăn thế nào đi nữa, cũng không được ăn đồ gây dị ứng."

"..." Hướng Tần bỗng nghẹn thở, suýt nữa tưởng rằng bị phát hiện rồi.

Diệp Căng chợt nói tiếp, giọng có chút buồn bã: "Tôi biết mà, vì tôi trông giống người đó, nên anh Tần mới như vậy."

Hướng Tần nín thở, hoảng loạn, không biết giải thích thế nào.

Diệp Căng tiếp tục gắp thức ăn, "Nhưng quan trọng nhất vẫn là sức khỏe của bản thân, sau này không được ăn hải sản nữa."

Hướng Tần thở phào, gật đầu thật mạnh, "Không ăn nữa."

Diệp Căng bỗng đổi giọng: "Nhưng nếu mối tình đầu gắp tôm cho anh Tần thì sao? Anh Tần có ăn không?"

Hướng Tần đờ ra: "..."

Câu hỏi hay thật.

Trả lời thế nào mới là hoàn hảo nhất đây?

May mà Trịnh Nguyên Lâm kịp thời giải cứu hắn, "Ếch đồng ở đây ngon lắm, không ăn mau là nát hết đó."

Quán này có loại lẩu uyên ương đặc biệt, vòng ngoài lớn là nồi cay, ở giữa có một nồi nhỏ là nước trong.

Mọi người đều bỏ hải sản vào nồi cay, mà Hướng Tần vốn cũng không ăn cay.

"Ngon lắm." Chung Bất Vân ăn một miếng thịt đùi, "Sau này có thể ghé thường xuyên."

Lúc ăn được một nửa, Dư Thuần và Tạ Tư Văn vẫn đang bàn về mấy căn mật thất thú vị, Chung Bất Vân và Trịnh Nguyên Lâm đã kết bạn WeChat.

Gần cuối bữa, Trịnh Nguyên Lâm nói đi thanh toán, Chung Bất Vân cũng đứng dậy nói đi vệ sinh.

Nhưng mười phút trôi qua, cả hai vẫn chưa quay lại, Phương Nan Thủy không kiềm được nữa, đứng dậy: "Tôi cũng đi vệ sinh."

Hướng Tần có chút lo lắng, Diệp Căng tinh ý nói: "Tôi cũng muốn đi vệ sinh, anh Tần đi cùng tôi nhé?"

"Được."

Dư Thuần giơ ngón giữa với Diệp Căng: "Trước đây có bao giờ thấy anh đi vệ sinh cũng cần người đi cùng đâu?"

Diệp Căng đứng dậy, ngoái đầu cười: "Bảo sao cậu vẫn ế."

Dư Thuần: "..."

Hướng Tần lờ mờ đoán được Chung Bất Vân muốn làm gì, sợ xảy ra chuyện, không để tâm đến lời Diệp Căng nói.

Vừa đến nhà vệ sinh nam, họ đã thấy Phương Nan Thủy đứng đờ đẫn trước cửa, nhìn chằm chằm vào bồn rửa tay bên trong.

Trong gương, Chung Bất Vân đang dựa vào tường, Trịnh Nguyên Lâm đứng rất gần, cả hai vừa trao một nụ hôn không quá cuồng nhiệt nhưng kéo dài khá lâu.

Diệp Căng: "......"

Mắt Phương Nan Thủy đỏ hoe, không nói một lời, quay đầu bỏ chạy.

Nghe tiếng động, Chung Bất Vân đẩy nhẹ Trịnh Nguyên Lâm ra, bước ra ngoài nhìn thấy Hướng Tần và Diệp Căng, cũng không bất ngờ: "Nhóc con chạy rồi à?"

"Ừm..." Hướng Tần thở dài, "Anh chọc tức cậu ta làm gì?"

Chung Bất Vân rửa tay: "Nhóc con mới mười tám, chẳng lẽ tôi còn phải dắt nó đi dây dưa mập mờ với tôi?"

Trịnh Nguyên Lâm nhún vai, "Giúp anh rồi, giờ định trả ơn tôi thế nào?"

Chung Bất Vân suy nghĩ một lúc: "Hay là tôi dạy cậu kỹ thuật hôn ha? Là top, mà trình độ hôn của cậu thật sự quá tệ."

Trịnh Nguyên Lâm mặt đen lại: "Cút!"

Chung Bất Vân cười ha hả, mãi mới dừng lại được, "Nhắc nhở thân thiện, đừng có đụng vào trai thẳng, cẩn thận gặp báo ứng đấy. Dù hai ta trùng vị trí rồi, nhưng anh đây có thể giới thiệu vài người cho cậu, cậu muốn kiểu nào cũng có."

Trịnh Nguyên Lâm liếc mắt nhìn hắn, "Đều là người từng ngủ với anh?"

Chung Bất Vân: "Không đến mức đó, không đến mức đó."

Diệp Căng và Hướng Tần: "......"

Trong lúc nói chuyện, Dư Thuần cũng đến: "Mấy người đứng đây làm gì thế? Tiểu Phương chạy mất rồi, xảy ra chuyện gì à?"

Chung Bất Vân chậc một tiếng, "Không có gì. Mấy người cứ ăn tiếp đi, tôi đi tìm cậu ấy."

Hắn biết Phương Nan Thủy rất sĩ diện, nếu không cho một bậc thang để xuống, thì tối nay cậu nhóc đó có khi tức giận đến mức phải ngủ ngoài đường mất.

Dư Thuần vẻ mặt mờ mịt, đang định quay lại thì bị Trịnh Nguyên Lâm giữ lại.

Hắn cảnh giác hỏi: "Làm gì?"

Trịnh Nguyên Lâm nghẹn lời: "Có cần đề phòng thế không?"

Dư Thuần hừ lạnh một tiếng.

Trịnh Nguyên Lâm buông tay cậu ra: "Cậu chẳng phải muốn kết bạn với Tư Văn à? Bỏ tôi ra khỏi danh sách chặn đi, tôi kéo cậu vào nhóm của người chơi, avatar hàng đầu tiên có hình mèo chính là cô ấy, tự mà kết bạn đi."

Dư Thuần không tin nổi hắn lại tốt bụng như vậy, hoài nghi đánh giá một hồi.

"Thôi nào, trước đây tôi nói cậu không giống trai thẳng chỉ là đùa thôi, cậu lại coi là thật à?" Trịnh Nguyên Lâm vò đầu cậu ta một cái, không quay đầu lại mà rời đi: "Tôi quay lại ăn đây, vẫn chưa ăn đã."

Đợi người đi rồi, Diệp Căng mới có thời gian hỏi Dư Thuần, người vẫn đang mơ màng: "Sao cậu lại từ nhà chạy đến đây chơi vậy?"

Dư Thuần: "... Nói ra thì dài lắm."

Diệp Căng: "Vậy thì nói ngắn gọn thôi."

"..." Dư Thuần nghẹn nửa ngày, "Chính là hôm qua, lúc chúng ta chơi game chẳng phải đã mời một AD từ sảnh vào chung sao... Sau đó phát hiện đây là tài khoản phụ của con chó Trịnh Nguyên Lâm này."

Diệp Căng: "..."

Duyên phận thật kỳ diệu.

Dư Thuần: "Ban đầu em định đá hắn ra, nhưng mà từ sau khi không giả gái để câu AD, em cứ thua liên tục, thế là tiếp tục xếp hàng với hắn..."

Rồi cứ trò chuyện dần, Trịnh Nguyên Lâm lại nói muốn xin lỗi vì đã lừa dối suốt nửa năm, rồi bảo rằng không làm cặp đôi được thì vẫn có thể làm anh em mà, thậm chí còn dùng khích tướng để lôi kéo Dư Thuần quay lại.

Diệp Căng cảm thán: "Tên cậu thật sự rất hợp với cậu."

"..." Dư Thuần nhìn anh đầy oán hận, "Em thấy hắn có vẻ thành khẩn, nghĩ rằng cũng không cần phải tuyệt tình quá, mà trước đây cũng nói với hắn là em thích chơi phòng kín, mà hắn lại mở..."

Dư Thuần đúng chuẩn kiểu người chơi gà nhưng vẫn thích chơi.

Chơi game là vậy, mà chơi phòng kín cũng thế.

"Vậy tối nay cậu còn về nhà không?"

Dư Thuần lắc đầu: "Đặt khách sạn rồi, định mai mới đi, anh có muốn đến ngủ chung không?"

Hướng Tần đang im lặng bỗng khẽ động tai.

Diệp Căng tất nhiên nhận ra ánh mắt lúng túng của Hướng Tần, cười trộm một tiếng rồi từ chối: "Không đi, tôi có người ngủ cùng rồi."

Dư Thuần: "..."

Cậu ta nhìn Hướng Tần, chân thành nói: "Chúc hai người trăm năm hạnh phúc."

"!!!"Hướng Tần lập tức cứng đờ.

Diệp Căng nhịn cười, "Cảm ơn."

Dư Thuần vẫn còn nghĩ đến Tư Văn và món ếch xào cay, giục hai người nhanh chóng giải quyết xong rồi quay lại ăn tiếp.

Hướng Tần vẻ mặt căng thẳng, lắp bắp hỏi: "Có phải hiểu lầm gì không?"

Diệp Căng làm bộ nghiêm túc, "Có thể là do tôi vừa đút đồ ăn cho anh Tần, khiến cậu ấy suy nghĩ nhiều rồi."

Hướng Tần thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì..."

Chữ "tốt" cuối cùng còn chưa kịp nói ra, đã nghe thấy Diệp Căng tiếp tục: "Dù sao anh Tần cũng thích mối tình đầu đến vậy, tôi cũng chẳng có cơ hội nào."

Tim Hướng Tần run lên: "..."

Diệp Căng nhìn vào mắt hắn, cố tình tỏ vẻ buồn bã: "Tôi thật sự rất ghen tị với mối tình đầu của anh Tần, chưa từng có ai thích tôi lâu như vậy cả."

Hướng Tần như bị lag, đứng hình, "Sẽ... sẽ có người thích cậu mà."

Diệp Căng lắc đầu, "Sẽ không có đâu... Thật ra, tôi luôn giấu anh một chuyện."

Hướng Tần: "... Chuyện gì?"

Diệp Căng: "Tôi cũng thích..."

Anh cố tình dừng lại, tim Hướng Tần như nhảy lên tận cổ họng, qua vài giây mới nghe thấy Diệp Căng tiếp tục: "Tôi cũng thích con trai."

Diệp Căng không định cứ vòng vo mãi với Hướng Tần, nhưng chuyện gì cũng phải có trình tự, ít nhất, phải để Hướng Tần hoàn toàn xác định xu hướng của mình trước đã.

Hướng Tần đầu óc trống rỗng, cũng không thấy ngạc nhiên lắm, "À... Không sao đâu."

Diệp Căng cố tình trêu chọc: "Anh Tần sẽ không giận chứ? Giấu anh lâu vậy, còn từng ngủ chung nữa..."

"Không." Hướng Tần cố định lại suy nghĩ hỗn loạn của mình, dù Diệp Căng thật sự thích đàn ông, thì cũng liên quan gì đến hắn chứ?

Hắn bổ sung: "Tôi sẽ không giận cậu."

Diệp Căng nhịn cười đến mức khó chịu, lòng dạ xấu xa lại nổi lên, muốn chọc hắn đến mức không nói nên lời, "Anh Tần đối xử với tôi tốt như vậy, chắc là vì tôi giống mối tình đầu của anh lắm nhỉ?"

Hướng Tần: "Không phải..."

Diệp Căng ngắt lời: "Nếu anh có thể chia một chút tình cảm dành cho mối tình đầu, cho tôi... Là 'Diệp Căng'...thì tốt biết bao."

Hướng Tần đỏ bừng cả tai, không nói nổi lời nào.

Đột nhiên Hướng Tần nhớ đến lần cuối cùng Diệp Căng uống say đến sắp bất tỉnh, anh nằm trên giường nói với hắn một câu...

Không phải là chúc ngủ ngon, mà là "Hướng tiên sinh, tình cảm anh dành cho mối tình đầu đấy, có thể chia cho tôi một chút, được không?"

Bình Luận (0)
Comment