Mỹ Nhân Mưu Mô Vẫn Luôn Quyến Rũ Tôi

Chương 31

Hướng Tần bỗng nhiên cảm thấy hoang mang, một loại hoang mang không thể diễn tả thành lời.

Hắn cảm giác như có chuyện gì đó đang phát triển theo một hướng mà hắn chưa từng nghĩ tới, nhưng lại không dám suy nghĩ quá sâu.

Giống như câu nói mà Diệp Căng đã thốt ra khi say lần trước, hắn chưa bao giờ quên, nhưng cũng không dám nghiền ngẫm dù chỉ một chữ.

Hướng Tần mím môi, im lặng không nói gì.

Diệp Căng nhìn bộ dạng rối rắm của Hướng Tần, thực sự cảm thấy bản thân quá tệ hại.

Sao có thể bắt nạt hắn như vậy được chứ!

Thế là anh quan tâm mà đưa cho hắn một bậc thang để bước xuống: "Chúng ta về ăn lẩu đi, chắc mọi người đợi lâu rồi.

Hướng Tần: "Được..."

Thấy Hướng Tần hiểu chuyện như vậy, anh bỗng dưng có chút áy náy.

Thật sự quá dễ bắt nạt.

Chung Bất Vân đuổi theo Phương Nan Thủy, trên bàn chỉ còn lại bốn người.

Không biết sao lại bắt đầu bàn về lịch sử tình trường của Trịnh Nguyên Lâm, Dương Chi hóng chuyện: "Thật hay giả vậy? Anh chỉ mới yêu một lần?"

Tạ Tư Văn khẽ cười: "Thật đấy, mà còn là yêu qua mạng nữa, yêu online một năm, sau đó gặp nhau ngoài đời, rồi bị người ta lừa mất 20 vạn trong hai tháng."

Khóe miệng Trịnh Nguyên Lâm giật giật, "Đừng có nhắc đến vết đen trong đời tôi được không?"

Diệp Căng và Hướng Tần ngồi xuống, mọi người cười vang.

Ngoài việc Trịnh Nguyên Lâm từng có chút ý với Dư Thuần, thì thực ra nhân phẩm hắn ta cũng không tệ, không dây dưa nhiều, từ bỏ cũng rất dứt khoát.

Thế giới của người trưởng thành không bao giờ là trắng đen rõ ràng, nhìn chung cuộc trò chuyện vẫn khá vui vẻ.

Ăn lẩu xong, ai về nhà nấy. Mùa đông trời tối nhanh, Hướng Tần và Diệp Căng che chung một chiếc ô lên xe, tiện đường đưa Dương Chi và Dư Thuần về.

Trịnh Nguyên Lâm và Tạ Tư Văn còn phải làm việc, chỉ vẫy tay chào từ xa rồi rời đi.

Vừa lên xe, Diệp Căng quay ra sau hỏi Dư Thuần: "Có phải cậu thật sự muốn giống như cái tên mình không?"

Dư Thuần biết anh đang nói đến chuyện gì, "Em biết, chuyện này em làm đúng là ngu ngốc... Thực ra nếu không gặp anh hôm nay, em định sẽ gặp anh ta lần cuối, cắt đứt hết mọi liên lạc, cả trong game lẫn ngoài đời, từ nay không bao giờ gặp lại."

Diệp Căng liếc cậu qua gương chiếu hậu, "Cậu có từng nghĩ, nếu anh ta thật sự suy đồi đạo đức, nếu anh ta có ý định vượt qua ranh giới, cậu đi gặp anh ta một mình như vậy, cậu có nghĩ đến hậu quả chưa? Một sinh viên như cậu có thể đấu lại mưu mô của người trưởng thành sao?"

Dư Thuần ủ rũ, "Biết rồi, sau này không thế nữa."

Diệp Căng thở nhẹ một hơi, "Tối nay cậu ở khách sạn nào?"

Dư Thuần báo tên khách sạn, "Nhưng có một số chuyện nếu không nói rõ ràng, nó sẽ cứ mắc kẹt trong lòng mãi. Ít nhất là trong nửa năm quen biết trên mạng, trước khi biết giới tính thật của anh ta, em thực sự thích 'người đó'."

Dương Chi không xen vào, cô chưa từng yêu đương, cũng không hiểu được tại sao lại chọn yêu qua mạng.

Có những việc còn rủi ro hơn đầu tư cổ phiếu, thế mà vẫn có người làm, thật kỳ lạ.

Khách sạn ở gần đó, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Trước khi Dư Thuần xuống xe, Diệp Căng dặn dò lần cuối: "Nói là lạc lối thì có hơi quá đáng, nhưng đây thực sự là một con đường khó đi, trong mắt đa số mọi người cũng không bình thường, cậu đừng tự đào hố chôn mình."

Hướng Tần mím môi, lén nhìn Diệp Căng đang nhìn ra ngoài xe.

Dư Thuần bung ô, vẫy tay chào: "Em biết rồi! Nhớ kỹ trong lòng! Tạm biệt, gặp lại ở trường sau!"

Diệp Căng không hỏi Dương Chi ở đâu, chắc Hướng Tần biết.

Khoảng hai mươi phút sau, Hướng Tần chở Dương Chi đến một khu chung cư cũ kỹ, nhưng vị trí rất đẹp, gần trường học và bệnh viện, giá nhà cũng không rẻ.

Dương Chi chào tạm biệt Diệp Căng và Hướng Tần, "Đi đây, gặp lại sau."

Trong xe chỉ còn lại hai người.

"Anh Tần, anh quen họ lâu chưa?"

Hướng Tần gật đầu, "Chung Bất Vân quen Dương Chi trước, rồi tôi mới quen họ."

Khá thú vị, ba người ở ba độ tuổi khác nhau, nhưng lại trở thành bạn bè thân thiết.

Lúc ăn lẩu, Dương Chi nói cô hai mươi ba tuổi, Hướng Tần hai mươi sáu, Chung Bất Vân ba mươi.

"Cô ấy ít nói, nhưng là người rất tốt." Hướng Tần bổ sung: "Cũng rất giỏi."

Do dự một lúc, Hướng Tần lại nói: "Cậu giúp tôi hỏi Chung Bất Vân xem đã tìm thấy Phương Nan Thủy chưa?"

Hắn đang lái xe, không tiện.

Diệp Căng gật đầu, gửi tin nhắn cho Chung Bất Vân.

Bên kia mất một phút mới trả lời, nói rằng đã tìm được, đang trên đường về.

Diệp Căng kể lại cho Hướng Tần, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Biết rằng Diệp Căng có lẽ khó hiểu được cách làm của Chung Bất Vân, Hướng Tần chần chừ giây lát rồi hỏi: "Cậu có thấy anh ta quá đáng không?"

Diệp Căng dừng lại, lắc đầu, "Cũng bình thường."

Thực ra anh không thích đánh giá những chuyện không liên quan đến mình, nhưng nếu Hướng Tần muốn nói, anh sẵn sàng nghe.

Hướng Tần do dự, "Cậu biết đấy, Phương Nan Thủy mới mười tám tuổi, có lẽ còn chưa rõ tình yêu đồng giới nghĩa là gì. Xét về tuổi tác, hai người họ vốn đã không phù hợp, hơn nữa..."

Phương Nan Thủy quá trong sáng, nói cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ tâm lý chưa trưởng thành.

Nếu thực sự chiều theo ý Phương Nan Thủy, vậy tương lai của cậu ta thì sao?

Mấy chục năm sau sẽ ra sao?

Cảm giác mới mẻ của tuổi trẻ đến nhanh mà cũng đi nhanh, Chung Bất Vân không sợ cậu ta chỉ đang say nắng nhất thời, anh ta chỉ sợ Phương Nan Thủy sau này sẽ hối hận.

Hướng Tần khẽ nói: "Anh ta nghĩ rằng, Phương Nan Thủy xứng đáng có một tương lai tốt hơn, thay vì ở bên mính."

"..."

Diệp Căng im lặng hồi lâu, vốn không quá quan tâm đến suy nghĩ của Chung Bất Vân, nhưng trong khoảnh khắc này, anh đột nhiên chợt hiểu ra điều gì đó.

"Anh Tần cũng nghĩ vậy sao?"

Hướng Tần sững lại, tay siết chặt vô lăng.

"Anh ta thấy mình không xứng với người kia vì chênh lệch tuổi tác, vì khác biệt trải nghiệm tình cảm... Thế anh Tần thì sao?"

Từ lâu rồi, Hướng Tần từng nói điều tương tự, rằng người mình thích thuộc về một thế giới khác, xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.

Không bàn đến Chung Bất Vân, nhưng đối với Hướng Tần, Diệp Căng không hiểu hắn tự ti ở đâu.

Nếu đã biết người trong lòng hắn là mình, Diệp Căng cũng thấy bản thân không tệ, nhưng Hướng Tần cũng rất tốt.

Rất rất tốt.

Diệp Căng từ nhỏ đã đối xử với người khác theo kiểu không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ ai, anh không biết rằng một phần tính cách hướng nội và tự ti là do hoàn cảnh sống và gia đình hình thành từ nhỏ.

Mười mấy năm ảnh hưởng, có lẽ phải mất cả đời mới có thể thay đổi được.

Hướng Tần khẽ mím môi, rất lâu sau mới nói: "Cậu ấy sẽ gặp được người tốt hơn, phù hợp hơn."

Diệp Căng hỏi: "Như thế nào mới được coi là phù hợp?"

Hướng Tần không trả lời được, thực ra trong lòng hắn không có câu trả lời cố định nào, chỉ đơn giản cảm thấy người đó sẽ không phải là mình.

Ít nhất người đó phải có thể sánh vai cùng Diệp Căng, có thể cùng nhau phấn đấu, hướng tới một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Diệp Căng suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Nếu, tôi chỉ nói nếu thôi, người đó cũng thích anh, thì anh có ở bên người đó không?"

Hướng Tần im lặng, không nói gì.

Hắn chưa từng nghĩ đến khả năng này, tự nhiên cũng không biết nếu thực sự xảy ra thì nên xử lý thế nào.

Diệp Căng tiếp tục dẫn dắt: "Thích ai, và ai sẽ bên mình cả đời, vốn dĩ chẳng thể nói chắc được. Mỹ nhân có thể yêu một gã chẳng ra gì, một người đẹp trai cũng có thể ở bên một cô nàng mũm mĩm. Trong thế giới này, bao nhiêu cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối vẫn hạnh phúc, ai dám nói họ không phù hợp?"

"Chỉ cần hai người thực lòng yêu thương nhau, đối tốt với nhau là đủ rồi." Diệp Căng cười khẽ, "Anh Tần, anh nói có đúng không?"

Hướng Tần không thể phản bác, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không biết là ở đâu.

Từ một góc độ khác, nếu Diệp Căng thực sự khuyến khích hắn và "mối tình đầu" của mình đến với nhau như thế này, vậy thì chắc chắn anh không có cảm giác gì đặc biệt với hắn.

Hắn dứt khoát vứt bỏ nỗi lo lắng lúc trước khi ở quán lẩu, về câu nói của Diệp Căng khi say.

Khi trở về căn hộ, đã hơn bảy giờ tối.

Hướng Tần từ xa bật điều hòa, khi họ vừa bước vào cửa, căn phòng đã ấm áp, cởi áo khoác cũng không thấy lạnh, chỉ có chút khô hanh.

Hướng Tần cất giày vào tủ, "Vài ngày tới tôi có công việc, cậu ở nhà một mình có ổn không?"

Mấy ngày liền thư giãn, giờ nên tập trung làm việc kiếm tiền.

Diệp Căng hơi dừng lại, "Ổn mà."

Anh là người nói là làm, vì thế việc đầu tiên khi về nhà là lấy son dưỡng, đè Hướng Tần xuống sofa.

Hướng Tần không để ý anh cầm son dưỡng, bị Diệp Căng bất ngờ áp sát, hắn căng thẳng đến mức sắp toát mồ hôi.

"Gì, gì vậy?"

"Không có gì." Diệp Căng mở son dưỡng, lấy một ít lên đầu ngón tay, "Lúc trước ở mật thất không nhìn rõ, nhưng thật sự môi anh Tần rất khô, còn hơi bong tróc nữa."

Hướng Tần lập tức giữ lấy tay Diệp Căng, "Để tôi tự làm là được rồi..."

Diệp Căng tỏ vẻ thất vọng, "Anh ghét tôi à? Tôi vừa mới rửa tay xong, còn khử trùng nữa."

Hướng Tần: "..."

Hắn chỉ có thể đỏ cả tai, để mặc Diệp Căng dùng những ngón tay ấm áp thoa son dưỡng lên môi mình.

Rất ngứa.

Có một cảm giác tê dại, lan ra trong im lặng.

Diệp Căng thoa rất chăm chú, như thể thật sự chỉ đơn thuần giúp hắn bôi son dưỡng thôi.

Đến bước cuối cùng, Diệp Căng còn ấn nhẹ xuống. Hướng Tần có sắc môi rất đẹp, không quá rực rỡ, không quá nhợt nhạt, cũng không tím tái như nhiều người đàn ông khác, mà là một màu đỏ hồng rất tự nhiên, rất khỏe mạnh.

Ấn xuống còn thấy mềm nữa.

Tim Hướng Tần cũng theo đó mà run lên từng nhịp.

Diệp Căng cố kìm nén không cúi xuống hôn hắn, rời khỏi tư thế quỳ nửa trên sofa, rồi bất ngờ nói: "Nếu tôi thích một người, nhất định tôi sẽ cố gắng giành lấy."

"..." Hướng Tần nhỏ giọng nói: "Thế thì tốt."

"Tôi sẽ không bận tâm chuyện mình có xứng đôi với người đó hay không." Diệp Căng nói đầy ẩn ý: "Anh suy nghĩ nhiều như vậy, lỡ một ngày nào đó, người đó chọn một người còn tệ hơn anh thì sao?"

Hướng Tần ngơ ra.

Hình như... cũng có lý.

Hắn chưa từng nghĩ đến khả năng này... Nhưng luôn cảm thấy Diệp Căng sẽ không thích ai quá tệ.

Diệp Căng cười khẽ: "Hơn nữa, anh Tần thật sự rất tốt, rất xuất sắc, xứng đáng được bất kỳ ai yêu thích."

Hướng Tần ngẩn ra, chưa từng có ai nói như vậy với hắn.

Nhưng con người hắn bây giờ, chỉ là một "hình tượng" hắn cố ý tạo ra mà thôi...

Hắn vốn không phải người giàu có gì, cũng chẳng có nhiều tiền, tính cách cũng không tốt, không hài hước, không thú vị, không lãng mạn, cũng không thể có nhiều chủ đề chung với Diệp Căng, sự nghiệp sau này cũng chẳng liên quan gì đến nhau.

Diệp Căng cũng không ép hắn quá, chỉ như vô tình hỏi: "Nếu anh không định ở bên người đó, tại sao không thử nhìn sang người khác?"

Anh không nói rõ người đó là ai, sợ Hướng Tần – tên nhát gan này – sẽ hoảng mà chạy mất.

"Cậu ấy rất tốt..." Hướng Tần quay đi, nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ luôn thích cậu ấy."

Diệp Căng: "..."

Chậc.

Nếu không phải anh biết Hướng Tần thích bản thân, thì đúng là một màn tình sâu nghĩa nặng đau thương.

Diệp Căng hiếm khi thấy bất lực, một lúc sau mới cười bất đắc dĩ.

Anh bất ngờ bóp nhẹ môi Hướng Tần, tạo thành một đường cong đẹp mắt rồi mới thả ra.

"Môi anh Tần mềm thật đấy, hôn chắc sẽ thích lắm."

Hướng Tần đỏ bừng mặt, quay đi, "Không thích đâu..."

Diệp Căng nhướng mày, "Anh đã hôn ai chưa? Nếu rồi, thì người đó đúng là chẳng có mắt."

Hướng Tần muốn chạy trốn, "Chưa hôn bao giờ..."

Diệp Căng tiếp tục truy hỏi: "Vậy làm sao anh biết không thích? Chẳng lẽ anh có thể tự hôn mình sao?"

Hướng Tần: "..."

Diệp Căng cúi xuống gần hơn, dừng lại cách mặt Hướng Tần chỉ mười centimet, hơi thở ấm áp hòa quyện trong không khí: "Muốn thử không? Để tôi nói cho anh biết có thích hay không?"

Bình Luận (0)
Comment