Mỹ Nhân Mưu Mô Vẫn Luôn Quyến Rũ Tôi

Chương 33

Khi Diệp Căng từ phòng tắm bước ra, cùng lúc trông thấy Hướng Tần lén lút mang vali của anh trở lại phòng ngủ, sau đó lại cẩn thận lấy từng bộ quần áo bên trong ra treo vào tủ.

Bị bắt tại trận, Hướng Tần đỏ mặt, "Tôi... Tôi giúp cậu treo lên."

Diệp Căng cố nhịn cười, "Ai nói tôi muốn treo lại chứ?"

Ánh mắt Hướng Tần lập tức ảm đạm, mang theo chút tủi thân không nói lên lời.

Như thể đang hỏi, rõ ràng mình đã ngoan ngoãn nghe lời, cũng đã hứa sẽ không như vậy nữa, sao vẫn còn muốn đi...

Diệp Căng không nhịn được, giơ tay xoa đầu hắn, "Đùa thôi, nhưng ngày mai tôi thật sự phải đi, chờ qua Tết sẽ quay lại."

Hướng Tần mím môi, "Quần áo đều phải mang theo sao?"

Diệp Căng dừng lại một chút. Anh đi về quê của Hứa Đông Thành, chứ không phải về nhà họ hàng thật sự, nên vali cũng không cần thiết lắm.

Chỉ cần mang theo một cái túi, một ít đồ thay, nhiều nhất là ba ngày.

Ban đầu anh định đi vào ngày 29 tháng Chạp, mùng 2 quay về.

Bây giờ biết Hướng Tần không về nhà ăn Tết, anh quyết định đi sớm một ngày, tranh thủ tối mùng 1 hoặc đêm giao thừa quay lại, vé cho mọi lịch trình đều đã mua xong.

"Không cần mang hết, chỉ mang một hai bộ là được."

Hướng Tần thở phào nhẹ nhõm, "...Vậy ở nhà họ hàng cũng phải chú ý an toàn."

Diệp Căng dừng lại một chút, bỗng nhận ra một chuyện.

Hướng Tần không muốn anh đi, có lẽ không hoàn toàn là vì thích anh, không nỡ để anh đi, mà là vì vụ án của ba mẹ anh vẫn chưa phá được, sợ anh gặp nguy hiểm.

"Nếu vụ án của ba mẹ tôi được phá, tôi chuẩn bị đi thế này, anh Tần có giữ tôi lại không?"

Hướng Tần ngẩn ra, lặng lẽ quay đi, "Lúc đó cậu cũng sắp nhập học rồi."

Diệp Căng: "Cứ vậy nên anh Tần không cần tôi nữa?"

Hướng Tần lúng túng xua tay, "Không phải ý đó..."

Diệp Căng đẩy hắn ngã xuống giường, Hướng Tần không phản kháng, cứ thế nằm xuống.

Diệp Căng chống một chân trên sàn, một chân quỳ nửa gối trên giường, cúi người nắm lấy vành tai đỏ bừng của Hướng Tần.

Hướng Tần căng thẳng muốn chết mất, "Căng Căng..."

Yết hầu của hắn không ngừng chuyển động dưới ánh mắt của Diệp Căng, anh khẽ cười hai tiếng, "Tôi dạy anh, nếu tôi muốn đi, anh nên làm gì."

Hướng Tần như không hề nghe thấy, đáp một tiếng "ừ".

Diệp Căng: "Anh nên khóa cửa lại, khóa chặt luôn..."

Hướng Tần lập tức từ chối, "Không được, giam giữ người là phạm pháp."

Diệp Căng bật cười, "Vậy vẫn còn một cách nhẹ nhàng hơn, hiệu quả hơn khóa cửa đấy."

Hướng Tần nhỏ giọng hỏi: "Cách gì?"

Ngón tay Diệp Căng lướt qua vành tai hắn, "Chỉ cần nói với tôi, anh thích tôi, tôi sẽ ở lại."

Tim Hướng Tần lỡ nhịp mấy lần, đến thở cũng không nhớ nữa.

"Có phải rất đơn giản không?" Diệp Căng ghé sát lại, hai người gần như mũi chạm mũi, Hướng Tần ngoan ngoãn nằm trên giường, rõ ràng vóc dáng rắn rỏi hơn, nhưng lại không dám động đậy.

"Căng Căng à..."

Dường như cảm thấy hơi thở của mình đã mạo phạm đến Diệp Căng, Hướng Tần vội vàng ngậm miệng lại.

Diệp Căng buông vành tai đáng thương của hắn ra, chuyển sang chạm nhẹ lên môi hắn.

Anh muốn trước khi bước sang năm mới, có được một nụ hôn.

Nhưng không phải bây giờ.

Nếu chưa xác định được mối quan hệ và tình cảm, cưỡng ép hôn môi chẳng phải là b**n th** sao?

Diệp Căng hoàn toàn không cảm thấy hành động hiện tại của mình cũng rất b**n th**.

Anh chạm đủ rồi thì đứng dậy, cố tình hỏi: "Hướng tiên sinh trông có vẻ nóng lắm? Có cần chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống không?"

Mặt Hướng Tần đỏ bừng, nghĩ đến việc Diệp Căng còn đang bị cảm, lắp bắp từ chối: "Không... không nóng."

Diệp Căng vỗ vỗ lên chân hắn, "Vậy đi tắm đi? Muộn rồi."

Hướng Tần giật mình bật dậy, không quay đầu mà lao thẳng vào phòng tắm, "Cậu ngủ trước đi..."

Diệp Căng nằm trên giường cười không ngừng, Hướng Tần là loài thiên sứ nhỏ nào vậy?

Quá mức đáng yêu.

Hướng Tần ở trong phòng tắm suốt gần một tiếng, lúc ra ngoài cũng lén lút, thấy Diệp Căng có vẻ đã ngủ mới dám lên giường, động tác cẩn thận đến mức không dám phát ra tiếng.

Kết quả là vừa mới nằm xuống, Diệp Căng đã quay người lại, mặt đối mặt với Hướng Tần.

"Sao anh Tần tắm lâu vậy? Làm chuyện xấu à?"

Hướng Tần lập tức đỏ bừng mặt.

Diệp Căng thấy hắn không trả lời, liền biết mình đoán trúng rồi.

Đúng là quá dễ ghẹo.

Nhưng anh vẫn tiếp tục truy hỏi: "Làm chuyện xấu rồi đúng không?"

Hướng Tần đỏ mặt không chịu nhận, Diệp Căng khẽ cong môi, "Không nói là tôi sẽ đưa tay kiểm tra đấy!"

Nghe vậy, Hướng Tần suýt chút nữa giật mình ngã khỏi giường.

Hắn vội vàng giơ tay ngăn lại, kéo chăn che chắn, "Làm... làm rồi..."

Diệp Căng chậm rãi "ồ" một tiếng, giọng điệu đầy ẩn ý: "Làm chuyện xấu gì thế?"

Hướng Tần cầu xin: "Căng Căng..."

Diệp Căng nhịn cười đến khó chịu, "Thật ra, anh có thể gọi tôi mà."

Nghe vậy, dù có đơn thuần đến đâu, trong đầu Hướng Tần cũng lập tức hiện lên mấy suy nghĩ không trong sáng, hắn nhắm mắt đầy khổ sở, nói: "Căng Căng à, chúng ta ngủ thôi."

"Vậy nói câu cuối cùng đi." Diệp Căng cười híp mắt, "Lần trước trong bữa tiệc anh giúp tôi, xem như tôi nợ anh một lần. Nếu anh muốn, có thể đòi lại đó."

"!?"

Tim Hướng Tần suýt ngừng đập, cả người nóng bừng, sắp cháy luôn rồi.

Lúc đầu mua nhà, sao lại chọn chung cư chứ?

Sao không mua căn hộ hai phòng ngủ?

Sao không đặt thêm sofa giường trong phòng làm việc?

Sao lại chỉ có hai cái chăn?

Diệp Căng thấy đủ rồi thì dừng lại, anh nắm lấy tay Hướng Tần, "Được rồi, ngủ ngon, anh Tần."

Ban đầu vì phải đi gặp "Hứa Đông Thành", đêm nay lẽ ra tâm trạng Diệp Căng sẽ rất nặng nề. Nhưng trêu Hướng Tần xong, anh cảm thấy vui vẻ hẳn lên, ngủ ngon lành.

Khổ thân Hướng Tần, cả người sắp phát nổ.

Căng Căng có ý gì?

"Đòi lại" nghĩa là giúp hắn một lần sao?

Sao anh lại nói như vậy?

Chuyện này thật sự không thể xem là chuyện bạn bè bình thường làm với nhau nữa rồi.

Chung Bất Vân từng nói Diệp Căng có cảm tình với mình.

Thật sự là thích sao?

Hướng Tần nằm trên giường, tâm trạng rối bời.

Nói không mong đợi chút nào là giả, nhưng hắn cũng sợ tình cảm của Diệp Căng danh cho mình quá mơ hồ.

Có lẽ chỉ là vì hắn xuất hiện đúng thời điểm, đúng lúc Diệp Căng đang ở giai đoạn khó khăn nhất, vươn tay giúp anh.

Có lẽ, nếu là bất kỳ ai khác, Diệp Căng cũng sẽ có cảm tình.

Có lẽ, chưa chắc đã là thích.

Hướng Tần không sợ bản thân bị tổn thương, nhưng...

Một ngày nào đó, khi Diệp Căng nhìn thấu con người thật của mình, cũng như xác định được mục tiêu cuộc đời...

Khi ấy, Diệp Căng không còn cần đến mình nữa, nhìn lại tất cả những điều này, có lẽ sẽ hối hận, thậm chí cảm thấy khó xử.

Hướng Tần không nỡ chạm vào Diệp Căng, dù là thể hiện tình cảm hay tiếp xúc thân thể, hắn cũng hy vọng Diệp Căng có thể ở trong trạng thái hoàn hảo nhất, trong sáng mà đón nhận người thật sự thuộc về anh trong tương lai.

Chứ không phải để hắn trở thành một "vết nhơ" trong cuộc đời Diệp Căng.

Bọn họ vốn không cùng một thế giới.

Trong đầu Hướng Tần là một mớ hỗn độn, nghĩ đủ thứ, nhưng không rõ ràng được điều gì.

Bàn tay bị Diệp Căng nắm chặt, bên cạnh là hơi ấm dễ chịu.

Mãi đến khi màn đêm càng lúc càng tối đen, hắn mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

Hiếm khi Diệp Căng thức dậy sớm hơn Hướng Tần.

Anh đứng bên giường, giọng nói dịu dàng: "Chào buổi sáng."

"Chào..." Hướng Tần hoảng hốt, "Sớm vậy đã đi rồi sao?"

Diệp Căng gật đầu, "Phải đến bến xe."

Hướng Tần có chút hối hận, không nên trốn tránh suốt mấy ngày nay. Trước đó Diệp Căng còn hứa sẽ cùng hắn đi mua sắm Tết, vậy mà vì sự nhút nhát của mình mà bỏ lỡ.

"Vậy để tôi đưa cậu đi."

"Không cần đâu." Diệp Căng sợ lộ sơ hở, "Tôi tự đi tàu điện ngầm tiện hơn, bây giờ ngoài đường chắc đang kẹt xe lắm."

Tết đến tới nơi rồi, 28 – 29 tháng Chạp là thời điểm đông đúc nhất, mọi người từ khắp nơi đổ về quê sum vầy bên gia đình. Thành phố náo nhiệt này chỉ trong một đêm sẽ trở nên vắng lặng, lạnh lẽo vô cùng.

Diệp Căng từ chối quá rõ ràng, Hướng Tần sợ anh giận nên không ép buộc.

Nhưng hắn vẫn yêu cầu anh phải giữ liên lạc trên đường đi, cho đến khi đến nơi an toàn.

Diệp Căng đồng ý.

Anh không đi thẳng đến bến xe mà ghé qua căn hộ của mình, thắp một nén hương cho ba mẹ.

"Ba, mẹ... Người lái xe đâm vào hai người tên là Hứa Đông Thành, có thể phía sau còn có người sai khiến."

"Con muốn gặp hắn."

"Xin hai người phù hộ cho con lên đường thuận lợi."

"À... Con có người mình thích rồi."

Diệp Căng nhìn tấm di ảnh đen trắng của ba mẹ, cười khẽ: "Anh ấy tên Hướng Tần, là một chàng trai... Rất đáng yêu."

"Nếu con thành công lừa được anh ấy vào tay, con sẽ dẫn anh ấy đến gặp hai người."

"Hai người nhất định cũng sẽ thích anh ấy."

. . .

Diệp Căng mãi mãi không quên được khi còn nhỏ, khi anh lo lắng về xu hướng tính dục của mình, mẹ đã nói gì với anh.

"Mẹ biết một bác sĩ tâm lý, con có muốn đi gặp thử không?"

Giọng mẹ mang theo ý thương lượng. Khi Diệp Căng tưởng rằng bà không chấp nhận việc con trai đồng tính, bà lại nói với anh rằng: "Thích con trai không có gì to tát cả, càng không phải là bệnh. Con đừng lo lắng như vậy. Nếu thật sự nghĩ không thông, thì tìm bác sĩ trò chuyện một chút, giải tỏa tâm lý, được không?"

Chính điều đó đã giúp Diệp Căng về sau có thể thản nhiên đối mặt với vấn đề giới tính này.

Và khi có người mình thích, anh cũng không ngần ngại mà nói với ba mẹ... Chỉ tiếc là đã âm dương cách biệt.

Nếu ba mẹ vẫn còn sống, khi dẫn Hướng Tần về ra mắt, hắn chắc chắn sẽ căng thẳng đến mức tay chân luống cuống.

Rồi ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa như một học sinh gương mẫu, ba mẹ hỏi gì đáp nấy, ngay ngắn lễ phép, có khi còn đỏ mặt.

Diệp Căng vô thức bật cười: "Ba, mẹ, con đi đây. Lần sau nhất định sẽ dẫn anh ấy đến gặp hai người."

Trạm cao tốc cách đây không xa, Diệp Căng bắt xe buýt đi thẳng đến đó.

Anh chưa từng đi xe buýt bao giờ, còn phải tra tuyến đường khá lâu.

Trên đường bị kẹt xe nghiêm trọng, mất bốn mươi phút mới đến được ga.

Xung quanh chật kín người, đâu đâu cũng thấy những người kéo vali hoặc mang theo những túi lớn túi nhỏ.

Ở góc nhà ga hoặc bên tường, có những công nhân đang nằm ngủ.

Cũng có những nam nữ ăn mặc sang trọng, đeo khẩu trang, kéo vali đủ màu, đeo tai nghe bước đi.

Cuối năm nào cũng vậy, dù là công nhân lao động, nhân viên văn phòng hay chủ doanh nghiệp... Vào lúc này, ai cũng chỉ có một mục tiêu, về nhà đón Tết.

Chỉ có anh là khác.

Năm nay là một năm không có nhà.

Diệp Căng đứng ở cuối hàng dài, nhìn mãi cũng không thấy điểm cuối, tâm trạng chợt chùng xuống.

Sắp đến lượt anh kiểm vé vào ga.

Đột nhiên, phía sau vang lên một chút tiếng động, là một cặp vợ chồng đang bế con, có lẽ sắp đến giờ tàu chạy nên họ vội vã chen lên phía trước, thậm chí còn va vào cánh tay của Diệp Căng.

"Xin lỗi, xin lỗi!" Người phụ nữ liên tục quay đầu xin lỗi, Diệp Căng nghe thấy người đàn ông nói với người đứng đầu hàng: "Xin lỗi, chúng tôi đang vội, có thể cho chúng tôi kiểm vé trước không..."

"Ai mà không vội? Chỉ có các người vội chắc? Lùi ra sau xếp hàng đi!"

Phía sau Diệp Căng có một cô bé nói với hai vợ chồng: "Đứng chỗ tôi đợi một lát đi, tôi không vội."

Diệp Căng tưởng rằng ý cô bé là để họ đứng trước cô, nhưng không ngờ cô lại kéo vali đi ra cuối hàng xếp lại từ đầu.

Những người phía sau vẫn tỏ vẻ không hài lòng.

Cũng dễ hiểu thôi, dù cô bé đã nhường chỗ, nhưng dù sao cũng có hai người, nên số lượng người trước họ vẫn tăng thêm một người.

Ai mà không vội chứ? Tất cả mọi người đều sợ lỡ chuyến tàu, bây giờ không giống ngày thường, lỡ chuyến thì thực sự không thể về nhà được nữa.

Người phía trước đã bắt đầu vào ga, Diệp Căng cầm thẻ căn cước, nhìn thời gian.

Anh vỗ nhẹ vào người phụ nữ đang bế con, ra hiệu cho cô ấy đứng vào chỗ của mình, sau đó chuẩn bị ra phía sau xếp hàng lại.

Diệp Căng luôn thích làm mọi việc từ sớm, dù là đi máy bay hay hẹn bạn bè, anh luôn sắp xếp thời gian dư dả.

Anh không trả lời lời cảm ơn phía sau, vì lúc đó nhận được một cuộc gọi từ cảnh sát Đàm.

"Đã bắt được Hứa Đông Thành, là vợ hắn báo án."

Hô hấp của Diệp Căng thoáng chững lại.

. . .

Sau khi Diệp Căng rời đi, Hướng Tần càng nghĩ càng cảm thấy bất an, luôn có cảm giác có điều gì đó không ổn.

Nếu chỉ đến nhà họ hàng ở vài ngày, chẳng phải Diệp Căng mang theo quá ít quần áo sao?

Anh hình như còn mang theo cả một chiếc đèn pin.

Đi thăm họ hàng mà cần mang theo đèn pin làm gì chứ...

Hướng Tần không phải người ngốc, trước giờ chỉ là hắn không muốn nghĩ quá nhiều, vô thức tin tưởng Diệp Căng mà thôi.

Nhưng khi suy nghĩ kỹ hơn, hắn lập tức nhận ra Diệp Căng có thể sẽ đi đâu... Trước đây, người giấu tên báo án, nói tài xế gây tai nạn chính là Hứa Đông Thành, không ai khác chính là hắn.

Trí nhớ về những tháng ngày sắp tới càng lúc càng mơ hồ, càng ở lại trong dòng thời gian này lâu, Hướng Tần càng khó nhớ rõ chuyện gì sẽ xảy ra.

Nếu không phải ngay từ khi quay lại, hắn đã ghi chép những từ khóa và sự kiện quan trọng vào máy tính, thì có lẽ bây giờ ngay cả cái tên Hứa Đông Thành, hắn cũng không nhớ nổi.

Hướng Tần vội vàng mặc áo khoác, lái xe về phía nhà ga.

May mắn thay, vận may của hắn không tệ, giữa đám đông chật kín người, hắn nhanh chóng bắt được bóng dáng của Diệp Căng.

Diệp Căng đứng cạnh hàng người, cầm điện thoại cúi đầu trầm tư, hoàn toàn lạc lõng giữa dòng người hối hả ồn ào xung quanh.

Từ xa, Diệp Căng loáng thoáng nghe thấy ai đó gọi tên mình.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hướng Tần vội vàng chen qua đám đông chạy về phía anh.

Mắt Hướng Tần hơi đỏ lên, như sợ anh sẽ chạy mất, bèn nắm chặt lấy tay anh.

Giọng Hướng Tần trầm thấp nhưng rất nghiêm túc, "Căng Căng à... Tôi thích em."

Trái tim Diệp Căng đập mạnh một cái, suýt nữa nhảy lên tận cổ họng.

Anh nhớ đến những lời mình nói tối qua.

"Chỉ cần anh nói thích tôi, tôi sẽ ở lại."

Lần này học nhanh thật đấy.

Đôi mắt Diệp Căng hơi đỏ, vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn sau chuyện Hứa Đông Thành bị bắt.

Nhưng điều đó không ngăn được việc anh trêu Hướng Tần.

Diệp Căng như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, kiềm chế nhịp tim đang đập loạn, hơi nhếch khóe môi: "Anh Tần không phải nói, sẽ luôn thích mối tình đầu sao?"

Hướng Tần: "..."

Diệp Căng cười hỏi: "Nói đi, rốt cuộc là thích tôi, hay thích cậu ta?"

Bình Luận (0)
Comment