Trước khi nói ra những chữ đó, Hướng Tần đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Dù Diệp Căng có bắt đầu ghét hắn, xa lánh hắn, hay muốn giữ mối quan hệ "bạn bè" như trước, hoặc giống như Chung Bất Vân nói, có một chút thiện cảm với hắn, muốn thử tiến đến...
Hắn đều có thể chấp nhận.
Điều duy nhất Hướng Tần không ngờ là Diệp Căng sẽ hỏi hắn rốt cuộc là thích mối tình đầu hay thích mình.
"... Đều thích."
Diệp Căng nhướn mày, "Hướng tiên sinh à, như vậy có hơi quá đáng không? Đứng núi này trông núi nọ sao?"
Hướng Tần nghẹn lời hồi lâu, biết rằng một khi đã tỏ tình, thì chuyện về mối tình đầu chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Một lúc sau, hắn nhỏ giọng thú nhận: "Đều là em cả."
Hàng người bên cạnh vẫn không ngừng di chuyển về phía trước, những người mang theo niềm vui và sự vội vã liên tục qua lại, xung quanh đầy tiếng ồn ào, thỉnh thoảng còn xen lẫn giọng phát thanh của nhà ga.
Trong khung cảnh như vậy, tim Diệp Căng vẫn vì lời bày tỏ của Hướng Tần mà đập thình thịch, thình thịch.
"Anh Tần nói gì?" Diệp Căng nâng đuôi mắt, "Tôi nghe không rõ."
Hướng Tần lấy hết can đảm lặp lại, "Mối tình đầu là em... Xin lỗi, luôn ôm suy nghĩ không đúng mà tiếp cận em."
Diệp Căng: "Anh Tần..."
Hướng Tần hít sâu một hơi: "Em không cần cảm thấy áp lực, tôi chỉ là... Chỉ là đã kìm nén quá lâu rồi, chỉ muốn bày tỏ lòng mình..."
Tỏ tình chỉ là bày tỏ tình cảm, không phải để đòi hỏi một mối quan hệ.
Ít nhất, đối với Hướng Tần, là như vậy.
Dù đã đến thời điểm này, hắn cũng chỉ muốn giữ Diệp Căng lại, không muốn Diệp Căng mạo hiểm, hoàn toàn không mong chờ một lời hồi đáp nào.
Một lúc sau, Diệp Căng cười khẽ, "Ngoài điều đó ra, không muốn gì khác sao?"
Hướng Tần mím môi, khẽ "ừ" một tiếng: "Chúng ta về nhà đi, được không?"
Diệp Căng phớt lờ câu nói ấy, kéo vali, cười bước lại gần: "Cho dù tôi biết rõ tấm lòng của anh, nhưng vẫn không rời xa, không từ chối, không tỏ thái độ... Cứ thế quyến rũ anh, thậm chí lợi dụng anh, anh cũng chấp nhận sao?"
Hướng Tần thật thà gật đầu.
Diệp Căng cười bất đắc dĩ, kiếp trước anh phải cứu bao nhiêu người mới có thể gặp được Hướng Tần ở kiếp này, một người ngoài việc đối tốt với anh thì chẳng cần gì cả?
"Chắc anh Tần không biết." Diệp Căng buông vali, đưa tay chỉnh lại vạt áo Hướng Tần, "Thật ra, tôi đã bày tỏ lòng mình từ lâu rồi."
Hướng Tần tròn mắt, ngây người, "Khi nào..."
Diệp Căng nghiêng đầu lại gần, trong đám đông ồn ào, thân mật hôn nhẹ lên vành tai anh: "Lúc chơi thoát khỏi mật thất đấy."
"....."
Trong tiếng tim đập dồn dập, Hướng Tần bỗng nhớ lại.
Trong căn phòng tối đen ấy, Diệp Căng từng viết bốn chữ lên lòng bàn tay anh, chữ đầu tiên là "Tôi".
"Khi đó anh không nhận ra, bây giờ tôi nhắc lại một lần nữa." Hơi thở ấm nóng của Diệp Căng khiến cổ Hướng Tần đỏ bừng.
"Em cũng thích anh, có lẽ còn hơn những gì anh nghĩ."
Khoảnh khắc ấy, không khí xung quanh dường như ngưng đọng.
Tiếng nói chuyện của người qua lại, tiếng bước chân, tất cả đều chậm lại, bên tai Hướng Tần chỉ còn tiếng tim mình đập như trống dồn, và giọng dịu dàng lẫn tiếng cười của Diệp Căng...
"Em muốn nắm tay anh, ôm anh, cùng anh chung chăn chung gối. em muốn cùng anh uống chung một cốc trà sữa, muốn cùng anh làm những chuyện chỉ người lớn mới làm."
"Khi anh nói thích em, em thậm chí đã muốn hôn anh ngay tại đây."
Hướng Tần vô thức đặt tay lên ngực, cảm thấy nơi đó như sắp nổ tung.
Diệp Căng khẽ nhéo tai hắn, "Hướng tiên sinh thân mến, anh có muốn được hôn không?"
Hướng Tần cuối cùng cũng hoàn hồn, nhưng gương mặt lẫn đôi tai đều đỏ bừng.
"Ở đây... không tiện lắm." Hướng Tần tin là thật, khẽ thỉnh cầu: "Về nhà rồi hẵng nói, được không?"
Diệp Căng kéo dài giọng, "Ồ... Nhưng nợ thì phải tính lãi đấy nhé."
Gương mặt Hướng Tần nóng rực, cúi đầu đáp nhỏ: "Tính."
Nhờ Hướng Tần, tâm trạng rối bời của Diệp Căng vì chuyện Hứa Đông Thành đã vơi đi rất nhiều. Anh nắm chặt tay Hướng Tần, không chút ngần ngại, "Vậy đi thôi, chúng ta về nhà."
Hướng Tần cầm lấy vali của anh, ngoan ngoãn bước theo.
Còn cô gái lúc nãy đã nhường chỗ cho một cặp vợ chồng đi vội lại vô tình chứng kiến toàn bộ cảnh tượng.
Cô lén chụp lại bóng lưng hai người họ nắm tay nhau rời đi, rồi chia sẻ với bạn thân: [Quá đã!! Cậu không biết tớ vừa chứng kiến gì đâu! Hai anh chàng siêu đẹp trai!!]
[Cậu lao vào chưa?? Nhớ để lại một người cho tớ nhé! Kích động.jpg]
[Lao vào cái gì mà lao! Hai người ta là một đôi rồi! Tớ còn có vẻ như vừa chứng kiến cảnh tỏ tình của họ!! KSWL (Ngọt chết tui rồiiii)!!!]
[Aaaa quả nhiên trai đẹp thì chỉ có trai đẹp mới xứng đôi!]
[Để tớ kể cậu nghe, anh chàng cao hơn trông ngoan lắm luôn! Tớ thấy bạn trai anh ấy nhéo tai một cái, cả khuôn mặt đỏ hết cả lên, cổ cũng đỏ theo nữa, buồn cười chết mất!]
. . .
Diệp Căng và Hướng Tần không biết rằng, ở đâu đó có hai cô gái xa lạ đang nhiệt tình bàn luận về họ.
Họ không về thẳng nhà mà ghé qua đồn cảnh sát.
Đàm Kính ra đón, thấy Hướng Tần thì khựng lại.
Ông nhớ người này, lần trước tại bữa tiệc nhà họ Liễu, chính Hướng Tần là người đã giúp chỉ ra kẻ hãm hại Diệp Căng.
Ông âm thầm quan sát một hồi, như thể đang suy nghĩ gì đó: "Hai người là..."
Diệp Căng mỉm cười, thẳng thắn giới thiệu: "Là bạn trai của cháu."
"!" Tim Hướng Tần như muốn nhảy vọt khỏi lồng ngực.
Đàm Kính không bình luận gì, gương mặt nghiêm nghị hiếm hoi lộ ra chút vui vẻ.
Ông vỗ vai Diệp Căng: "Có thời gian thì đưa về gặp dì của cháu đi."
Hướng Tần hơi căng thẳng, không ngờ Diệp Căng lại đột nhiên giới thiệu như vậy.
Hắn luôn nghĩ, nếu một ngày nào đó Diệp Căng thích người khác, tất cả những gì hiện tại sẽ trở thành gánh nặng với anh.
Ngoài ra, không biết lần báo án ẩn danh của mình có bị điều tra ra không, đến lúc đó thật sự không thể giải thích tại sao hắn biết Hứa Đông Thành.
Đàm Kính dẫn họ vào trong: "Thực ra Hứa Đông Thành đã trốn trong nhà được một thời gian rồi. Hắn suýt bị thủ tiêu trên đường chạy trốn, nhưng may mắn thoát được, rồi trốn trong hầm nhà mình."
Người truy sát hắn tưởng hắn đã chết, nên không tìm kiếm nữa.
Đàm Kính nói tiếp: "Vợ hắn không rõ tình hình, nhưng nghĩ chồng mình phạm pháp, cảm thấy một đời người nên sống quang minh chính đại, chứ không thể trốn chui trốn lủi mãi, thế là bà ấy báo cảnh sát."
Ánh mắt Diệp Căng tối lại.
Đàm Kính hỏi: "Cháu có muốn gặp hắn không?"
Diệp Căng trầm mặc một lúc, rồi lắc đầu, "Không, cháu chỉ muốn biết tình hình, phiền chú tiếp tục thẩm vấn giúp cháu."
Những gì cảnh sát còn chưa hỏi ra, thì dù anh có gặp Hứa Đông Thành, cũng chẳng thu được gì, chỉ khiến bản thân thêm oán giận mà thôi.
Đàm Kính thở dài, "Yên tâm, bọn chú chắc chắn sẽ làm rõ vụ án."
Trên đường về hơi kẹt xe, Diệp Căng hiếm khi không trêu Hướng Tần, mà nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảm xúc anh hơi phức tạp, nhưng anh không phải người dễ chìm trong tiêu cực, nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Sau đó...
Diệp Căng nhìn Hướng Tần, nhếch môi cười: "Anh Tần, giúp em tháo dây an toàn."
Hướng Tần sửng sốt, vô thức làm theo lời anh nói, nhưng vừa đến gần, Diệp Căng đã kéo hắn lại.
Hướng Tần không còn cách nào khác, đành phải dựa vào lưng ghế của Diệp Căng, hơi thở ấm áp của Diệp Căng phả ra lên mặt hắn.
Diệp Căng nhìn đôi môi của Hướng Tần, thay đổi góc độ nhiều lần, như đang suy nghĩ xem nên hôn hắn thế nào mới thích hợp nhất.
Mặt Hướng Tần ngày càng đỏ hơn, "Căng Căng à..."
Diệp Căng bất ngờ ghé sát lại, nhẹ nhàng hôn một cái, phát ra một tiếng "chụt".
"!" Hướng Tần như bị nổ tung trong đầu, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: "Chúng ta... Lên nhà đi?"
"Lên làm gì?" Diệp Căng thoải mái dựa vào ghế phụ, đưa tay chạm lên môi Hướng Tần.
Anh cố ý hỏi: "Sắp Tết rồi, anh Tần định để em ở lại với anh sao?"
Hướng Tần im lặng hồi lâu, không thốt nổi một từ nào.
"Có lẽ Tết năm này, em chẳng có nơi nào để đi cả." Diệp Căng cố ý giả vờ đáng thương, "Anh Tần có muốn em ở lại với anh không?"
"...Muốn."
Diệp Căng bật cười: "Dù mỗi ngày, em có chiếm hời của anh Tần cũng được? Ví dụ như thế này..."
Anh chậm rãi tiến sát môi Hướng Tần, nhẹ nhàng cọ sát, nhưng lại không thực sự hôn lên.
Khoảng cách giữa hai người gần như bằng không, Hướng Tần siết chặt tay bấu vào ghế, đầu óc ngày càng mơ hồ.
Hắn có cảm giác mình chẳng có gì để chiếm hời cả.
Bất kể thế nào, người chịu thiệt vẫn là Diệp Căng, dù sao cũng là hắn thích anh trước, mọi sự thân mật đều giống như hắn đang được lợi vậy.
"Căng Căng..."
Hướng Tần nhẫn nhịn, vừa bồi hồi, vừa hoang mang.
Không phải hắn không muốn thân mật với Diệp Căng, mà là hắn sợ mình quá mức thất lễ, hoặc nếu một ngày nào đó hai người lại chia xa, sẽ để lại những ký ức không vui cho anh.
Nhưng khi Diệp Căng còn đang cọ sát môi hắn, thì đột nhiên hôn xuống.
Lúc ấy, trong đầu Hướng Tần chỉ còn lại một câu hỏi... Sao lại thành ra thế này?
Rõ ràng, hắn chỉ muốn bày tỏ lòng mình để giữ Diệp Căng ở lại, để anh không mạo hiểm. Sao bây giờ hai người lại thành thế này...
Diệp Căng còn giới thiệu với người ngoài rằng hắn là bạn trai anh nữa.
. . .
Môi Hướng Tần mềm mại như trong tưởng tượng của Diệp Căng, hôn lên rất thoải mái.
Thật ra Diệp Căng không hôn quá giỏi, dù sao ang và Hướng Tần cũng đều là những kẻ thiếu kinh nghiệm, chỉ có thể dựa vào bản năng mà cắn nhẹ, trêu chọc.
Hướng Tần đỏ mặt đến mức sắp bốc khói, vội vàng đẩy Diệp Căng ra, viện một lý do vụng về đến không thể vụng về hơn, "Tôi đói rồi..."
"Em cũng đói." Diệp Căng cười khẽ, "Nhưng em không muốn ăn cơm lắm."
Anh nhìn chằm chằm vào môi Hướng Tần, ẩn ý sâu xa.
Hướng Tần nhỏ giọng: "Đói thì phải ăn cơm chứ..."
"Cơm không làm no được." Diệp Căng nhéo nhẹ vành tai Hướng Tần, "Anh Tần chủ động hôn em một cái đi? Coi như là lãi của khoản 'nợ' ở nhà ga lúc trước đi..."
Lời còn chưa dứt, Hướng Tần đột nhiên nắm lấy tay anh, đặt một nụ hôn nóng bỏng lên mu bàn tay, ánh mắt thấp thoáng lên vẻ thành kính.
Chỉ trong hai giây, Hướng Tần lập tức buông ra, như thể tay Diệp Căng có thể thiêu cháy hắn vậy.
"Hôn rồi... Chúng ta lên nhà nhé?"
Diệp Căng thầm tặc lưỡi trong lòng.
Không hổ danh là cây xấu hổ.
Nhưng mà, cái hôn vừa rồi lại khiến mu bàn tay anh nóng bừng lên, cho đến khi bước vào thang máy đông đúc, vẫn còn cảm giác bỏng rát.
"Anh Tần biết bây giờ chúng ta có quan hệ gì không?"
Hướng Tần còn chưa kịp nói hai chữ "bạn bè" thì đã bị Diệp Căng che miệng lại: "Nếu giờ này mà anh Tần còn nói là bạn bè, em sẽ giận đấy."
Hướng Tần mở to mắt, luống cuống nhìn anh.
"Trước đó em đã giới thiệu với chú Đàm rồi, sao anh Tần lại quên nhanh thế?" Diệp Căng cười nói, "Bạn bè thì không gần gũi thế này, không hôn môi, không ôm nhau, cũng không cùng nhau đón Tết..."
"Vậy chúng ta là gì?"
"Em là gì của anh?"
Thang máy sắp dừng ở tầng 9, Hướng Tần thậm chí không biết bên ngoài có người đang đợi thang máy hay không.
Hai người ở tư thế mờ ám như thế này, bị ép đến đường cùng, Hướng Tần cất giọng nhỏ xíu, yếu ớt như tiếng muỗi kêu: "... Là bạn trai..."
"Đúng rồi."
"Ting"
Cửa thang máy mở ra.
Quả nhiên bên ngoài có người, hai người hàng xóm cùng đứng chờ thang máy.
Nhìn thấy Diệp Căng và Hướng Tần bước ra, ánh mắt họ theo bản năng hơi lệch đi.
Mặt Hướng Tần đỏ bừng, ánh mắt của hàng xóm khiến hắn có cảm giác như họ đều biết chuyện hắn vừa thân mật với Diệp Căng trong thang máy vậy.
Như thể sắp bốc khói đến nơi.
Diệp Căng nhịn cười, chuyện này có là gì chứ, chẳng qua chỉ là đứng gần một chút thôi mà.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hướng sắp bắt đầu một cuộc sống vừa khổ sở vừa ngọt ngào rồi.