Mỹ Nhân Mưu Mô Vẫn Luôn Quyến Rũ Tôi

Chương 35

Hướng Tần đang nấu cơm tối, từ lúc hắn và Diệp Căng xác định quan hệ đã trôi qua sáu tiếng đồng hồ.

Dù trong lòng vẫn còn vô số bất an, nhưng hắn vẫn không tự chủ được mà mỉm cười.

Có thể Hướng Tần không để ý, nhưng Diệp Căng thì nhìn rất rõ, trông hắn như một chú chó Samoyed vừa được chủ nhân ôm vào lòng, vui sướng đến không chịu được.

Ai mà từ chối nổi sự dụ dỗ từ người mình thích chứ?

Dù Hướng Tần cũng hiểu rằng, mối quan hệ này chưa chắc có thể kéo dài. Có thể là một năm, có thể là nửa năm, thậm chí ngắn hơn, một tháng hoặc chỉ nửa tháng cũng không phải không thể.

Không phải hắn không có niềm tin vào Diệp Căng, mà là hắn không tin vào chính mình.

Hắn cứng nhắc, không thú vị, không lãng mạn, không hài hước, cũng chẳng có tài năng nào có thể sánh ngang với Diệp Căng, không thể hỗ trợ anh trong cùng một lĩnh vực.

Thời gian lâu dần, ai mà chẳng chán ghét chứ.

Nhưng dù sao đi nữa, hiện tại vẫn rất đẹp đẽ.

Ít nhất, cái Tết sắp tới này, có lẽ sẽ là cái Tết đầu tiên sau ba, bốn năm qua mà Hướng Tần có người ở bên cạnh.

Hắn có vẻ bắt đầu thích năm 2022 rồi.

Diệp Căng dựa vào bàn đá trong bếp, không nhịn được mà chọc chọc vào má Hướng Tần, "Suy nghĩ gì thế?"

Hướng Tần hoàn hồn, mặt đỏ lên, "Không có gì."

Diệp Căng chậm rãi "ồ" một tiếng, giọng điệu đầy ẩn ý: "Em ở ngay đây, vậy mà anh Tần vẫn có thể lơ đãng, đang nghĩ đến ai thế? Không phải là 'mối tình đầu' đấy chứ?"

Hướng Tần: "..."

Hắn lặng lẽ mím môi, rõ ràng là đã biết mối tình đầu chính là bản thân rồi...

Diệp Căng nhịn cười: "Nghĩ đến ai?"

Hướng Tần đắn đo hồi lâu, cuối cùng nói ra một đáp án mà khả năng cao là không sai: "...Nghĩ đến em."

Nhưng giọng nhỏ lắm.

"Hướng tiên sinh thật quá đáng..." Diệp Căng cười tủm tỉm nói: "Nhanh như vậy đã thay lòng đổi dạ, không còn nghĩ đến mối tình đầu sao?"

Hướng Tần hít một hơi: "Cũng có nghĩ đến."

Diệp Căng nhướng mày: "Vậy không được, quá tham lam rồi, Hướng tiên sinh chỉ có thể chọn một."

"Nghĩ đến em..." Hướng Tần ấm ức bổ sung, "Đều là em cả."

Diệp Căng giả vờ như không nghe thấy, chuyện này chí ít có thể trêu Hướng Tần cả năm.

Sợ Hướng Tần cắt phải tay, Diệp Căng im lặng một lúc, không ghẹo nữa.

Bữa tối hôm nay cũng khá thịnh soạn, buổi trưa hai người đều đói nên ăn đơn giản, đến bữa tối mới xem như là bữa cơm đầu tiên họ nấu cùng nhau, sau khi xác nhận mối quan hệ.

Nếu không phải Diệp Căng ngăn lại, Hướng Tần chắc sẽ làm hết tất cả món mà anh thích.

Ba món mặn một món canh, cũng đã rất phong phú rồi.

Một món tôm chua ngọt làm riêng cho Diệp Căng, một đĩa cá diêu hồng kho, một phần cải thảo cuộn thịt, canh là củ cải trắng hầm xương.

"Sao cái gì anh Tần cũng biết thế? Giỏi quá đi."

Diệp Căng tuy chưa từng yêu đương nhưng lại rất rành cách yêu.

Bạn trai ấy mà, chính là phải khen ngợi đủ kiểu mới được.

Quả nhiên, Hướng Tần xấu hổ đến đỏ cả vành tai, "Không phải..."

"Nếu có thể cho em một nụ hôn, thì càng giỏi hơn."

"..." Những lời còn lại của Hướng Tần đều nghẹn trong cổ họng.

Hắn rất muốn lặp lại chiêu cũ, hôn lên mu bàn tay Diệp Căng, nhưng Diệp Căng đã sớm giấu tay ra sau lưng, Hướng Tần cắn răng một cái, cúi đầu hôn lên má anh.

Diệp Căng bật cười thành tiếng, chỉ vào môi mình, "Hôn chỗ này thì khó đến vậy sao?"

Hướng Tần nhỏ giọng nói, "Nhanh quá..."

Diệp Căng ngẩn ra, rồi lập tức hiểu ý.

Hướng Tần, cái người 'bảo thủ' này, cảm thấy vừa xác nhận quan hệ mà đã hôn môi thì quá nhanh.

Trong thời đại tình yêu như nước chảy này, Hướng Tần quả thật nổi bật giữa một đám đàn ông chỉ biết suy nghĩ bằng nửa th*n d***.

Diệp Căng thậm chí còn mơ hồ dự cảm rằng, sau này anh phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể lừa Hướng Tần lên... Khụ.

"Nhanh chỗ nào?" Anh ám chỉ nói, "Tối nay chúng ta còn phải chung chăn chung gối đấy."

"..."

Hướng Tần như một ấm nước sôi sùng sục, trong đầu liên tục 'bốc hơi'.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tối nay cùng đắp chung một tấm chăn, toàn thân hắn muốn bốc khói đến nơi.

Rõ ràng lúc còn làm 'bạn bè', chưa từng có cảm giác này.

Bên cạnh bàn ăn có một cửa sổ sát đất, có thể nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.

Hai người ngồi đối diện nhau, Hướng Tần trước tiên múc hai bát canh, để Diệp Căng làm ấm cơ thể.

Sau đó, hắn kiên nhẫn bóc từng con tôm cho Diệp Căng.

Hắn không thể ăn tôm, bóc hết cũng chẳng sao, nhưng sợ Diệp Căng thích lớp sốt ngọt bọc ngoài vỏ tôm, nên chỉ bóc một nửa.

Bữa cơm này rất ấm áp... Nếu không phải Diệp Căng cứ thỉnh thoảng dùng chân trêu ghẹo Hướng Tần dưới bàn.

"Sao mặt anh đỏ thế?" Diệp Căng cố ý hỏi: "Là do điều hòa bật cao quá à?"

"Không... không cao..." Mặc dù Hướng Tần đã sắp biến thành người lửa, nhưng chân vẫn không nỡ rụt lại, cứ để mặc Diệp Căng quậy.

Ăn xong, Hướng Tần chần chừ không rời, rửa bát mất gần một tiếng, quét nhà lau nhà thêm một tiếng, ngay cả tắm cũng kéo dài cả giờ đồng hồ.

Cứ như thể trên giường có mãnh hổ sẽ nuốt chửng hắn, cố gắng trì hoãn hết mức có thể.

Diệp Căng nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của hắn, cũng không vội, thảnh thơi cuộn mình trong chăn, thấy thời gian cũng gần đến, bèn lên tiếng gọi: "Anh Tần ơi, em lạnh quá."

Chưa đến một phút, Hướng Tần đã ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh, tận tâm thực hiện nghĩa vụ của một 'lò sưởi hình người'.

Diệp Căng hài lòng dựa sát vào, "Mai dậy sớm đi mua đồ Tết nhé."

Hướng Tần: "Được..."

Ngày mai là hai mươi chín Tết, những người quê ở xa cơ bản đều đã về, ngay cả người định cư ở đây, phần lớn cũng trở về đoàn tụ với người thân.

Đường phố sẽ trở nên vắng lặng hơn nhiều.

Hồi ông bà còn sống, Diệp Căng từng về quê ăn Tết hai lần, rất náo nhiệt, pháo hoa đốt từ ba mươi Tết đến mùng bảy, mùng tám cũng chưa dứt.

"Mai chắc siêu thị không đông đâu." Diệp Căng ôm chặt eo rắn chắc của Hướng Tần, chưa buồn ngủ.

"Ừm..." Hướng Tần cố gắng phớt lờ bàn tay trên eo mình, "Mua nhiều đồ ăn một chút, sau này khỏi phải ra ngoài."

Theo dự báo thời tiết, mấy ngày tới đều có mưa.

"Được."

Về khoản mua sắm đồ Tết, Diệp Căng không có kinh nghiệm.

Những năm trước, chuyện ăn uống trong nhà đều do người giúp việc chuẩn bị. Mẹ anh rất chu đáo, dù trong hợp đồng ban đầu chỉ ghi giúp việc được nghỉ ba ngày, nhưng nhà anh thường cho nghỉ khoảng bảy ngày, còn có lương.

Thế nên, người giúp việc thường chuẩn bị sẵn rất nhiều đồ ăn, thức uống trước.

Còn bữa cơm giao thừa thì cơ bản đều ăn ngoài nhà hàng.

Nếu ba mẹ vẫn còn, chắc hẳn họ đã đặt chỗ trong một nhà hàng sang trọng từ hai tháng trước, bao từ đêm ba mươi đến tận rằm tháng Giêng.

Ngoài ăn cơm tất niên, khách đến thăm cũng hầu như được tiếp đãi trong phòng riêng của nhà hàng.

Tết ở thành phố không đậm nét truyền thống, nhưng vì có gia đình, nên vẫn luôn ấm áp, trọn vẹn.

Hướng Tần là người tinh tế, nhận ra Diệp Căng có chút trầm mặc, bèn cố gắng chuyển chủ đề.

"Có phải em đã sớm biết rồi không..."

"Biết gì?"

Hướng Tần nóng tai, "Biết tôi thích em."

Đây cũng là điều hắn luôn canh cánh, ban ngày khi Diệp Căng nghe hắn tỏ tình, nghe hắn nói mối tình đầu là anh, không có chút ngạc nhiên nào.

Hướng Tần không biết Diệp Căng đã biết bằng cách nào, cũng không rõ anh biết được bao nhiêu.

Ngoài chuyện thích anh ra... Những chuyện khác tuyệt đối không thể để Diệp Căng biết.

Diệp Căng khẽ cười, bàn tay nghịch ngợm xoa nhẹ eo hắn, cảm thấy cả người Hướng Tần run lên mới cất lời: "Anh Tần nói xem, ai lại đi giấu những tờ giấy note bạn mình viết? Ai lại mỗi tối ngoan ngoãn làm 'lò sưởi hình người' cho bạn mình chứ?"

"Ai lại đỏ mặt mỗi ngày trước người mình không thích?"

Diệp Căng ghé sát tai Hướng Tần, nhẹ giọng nói: "Trừ khi anh là một thằng trai tồi."

"..." Hướng Tần khẽ run tai, nhỏ giọng biện giải: "Tôi không phải."

"Vậy suy ra được... Người anh thích chính là em." Diệp Căng hoàn toàn không biết xấu hổ, "Có phải anh quá mức tự tin vào khả năng diễn xuất của mình không?"

Mặt Hướng Tần đỏ bừng, trong lòng thấp thỏm.

Ngoài chuyện thích Diệp Căng, hắn còn giấu anh rất nhiều điều.

Những điều đó giống như những quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ nổ tung, biến hắn thành tro bụi.

Hướng Tần quyết định sau này phải cẩn thận hơn khi nói chuyện.

Nói nhiều sai nhiều.

Thực ra, Diệp Căng muốn hỏi xem lần đầu họ gặp nhau là khi nào, nhưng nghĩ lại thì ngày trước ở trường, anh chưa chắc đã từng gặp Hướng Tần, hoặc có gặp nhưng chưa từng để ý.

Không cùng lớp, thậm chí không cùng khối, muốn chú ý cũng khó.

"Anh phát hiện ra xu hướng của mình từ khi nào?"

Hướng Tần lén nhìn Diệp Căng, nhỏ giọng đáp: "Từ lúc gặp em."

"Ồ..." Diệp Căng nhịn cười, "Vậy anh có từng chụp lén ảnh em không? Có từng làm chuyện gì không đứng đắn chưa?"

Hướng Tần lập tức thanh minh: "Không có..."

Hắn khựng lại, bỗng nhớ ra thực ra vẫn có một bức ảnh.

Đó là trong đại hội thể thao của trường, khi Diệp Căng tham gia thi nhảy cao. anh chạy đà, sau đó nhảy lên thật cao, gió thổi tung vạt áo thun trắng, để lộ vòng eo trắng nõn, gầy gò của thiếu niên trong không trung.

Hướng Tần không cố ý bắt khoảnh khắc đó. Khi ấy, giáo viên nhờ hắn chụp ảnh kỷ niệm cho vận động viên lớp mình.

Nhưng khi Diệp Căng lên sân, hắn không tự chủ được mà hướng ống kính về phía anh.

Hướng Tần không muốn nói dối quá nhiều, bèn nói thật: "Có một tấm ảnh... Nhưng tôi không làm gì xấu cả."

Diệp Căng bật cười. Sao có thể thành thật như vậy chứ?

Hướng Tần sợ nói nhiều lại lỡ lời, vội chuyển chủ đề: "Vậy còn em..."

"Em à?" Hồi ức lướt qua trong đầu, Diệp Căng thực sự không nhớ rõ, "Lúc thực sự hiểu ra chắc là khi bạn học cấp ba rủ đi bar chơi, ai ngờ vào nhầm gay bar."

Hướng Tần hơi căng thẳng, "Vậy..."

"Nhưng dấu hiệu lúc đầu có lẽ là khi em đứng lại xem hai lớp thi đấu bóng rổ trên sân trường."

Trong đó có một nam sinh có dáng người rất đẹp. Dưới ánh nắng rực rỡ, thiếu niên vung tay đổ mồ hôi, làn da khỏe khoắn, vòng eo gầy mạnh mẽ...

Lúc đó, Diệp Căng đứng lại nhìn một phút.

Thực ra, anh chẳng nhớ mặt người đó chút nào, nhưng lại nhớ rõ cảm giác thưởng thức khi ấy.

Hướng Tần mím môi, "Tôi cũng biết chơi bóng rổ."

Trước đây hắn không biết, nhưng vì lớp có ít người cao, hắn đành bị cán bộ thể dục kéo vào đội bóng rổ.

Từ không biết gì, hắn dần chơi tốt, đến mức có nữ sinh vỗ tay cổ vũ.

Mà tất cả động lực của hắn đến từ câu nói của cán bộ thể dục: "Chơi bóng rổ giỏi mới có thể thu hút người mình thích."

Thế mà cho đến khi rời khỏi trường, Diệp Căng có lẽ vẫn chẳng biết tên hắn.

Diệp Căng ngẩn ra, rồi bật cười: "Ghen à?"

Hướng Tần lầm bầm: "Không có."

Diệp Căng sao có thể bỏ qua, "Nếu có người nên ghen thì phải là em chứ? Anh còn có một mối tình đầu thầm thích bao năm, còn nói muốn thích cậu ta cả đời... Em chẳng qua chỉ là người thay thế mà thôi."

Hướng Tần ngây ra.

Diệp Căng nắm tay hắn, "Em đêm nào cũng ngủ chung giường với anh, lỡ mối tình đầu của anh biết được thì có ghen không nhỉ?"

Hướng Tần mím môi, "Nhưng... Đều là em mà."

Diệp Căng giả vờ không hiểu, "Mối tình đầu của anh là ai?"

Hướng Tần nhỏ giọng nói tên cậu.

Diệp Căng: "Em là ai?"

Hướng Tần: "Căng Căng..."

Diệp Căng tỏ ra kinh ngạc: "Cậu ta tên Diệp Căng, liên quan gì đến Căng Căng của anh?"

Hướng Tần: "..."

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Căng: Nếu cậu ta ghen thì anh dỗ cậu ta hay dỗ em?

Hướng Tần: Giả chết.jpg

. . .

Bình Luận (0)
Comment