Mỹ Nhân Mưu Mô Vẫn Luôn Quyến Rũ Tôi

Chương 36

Diệp Căng không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được sự ngơ ngác của Hướng Tần, anh suýt nữa không nhịn được mà bật cười.

"Nếu là Hướng tiên sinh, thì dù là thế thân cũng không sao."

Giọng điệu của Diệp Căng rất nhẹ, cộng thêm cách gọi "Hướng tiên sinh" vô tình mang theo chút sắc thái cấm kỵ của một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng.

Chủ nhân Hướng tiên sinh đỏ mặt như quả cà chua, hoàn toàn không biết phải đối phó thế nào, "Không phải thế thân..."

Diệp Căng: "Ồ... Vậy là chỉ thích mình em? Không thích mối tình đầu?"

"..."

Trực giác của Hướng Tần mách bảo hắn rằng câu hỏi này cũng không thể trả lời.

Hắn mím môi, ủ ê trong hai giây rồi nhanh chóng cúi đầu, "chụt" một tiếng, sau đó lại nằm xuống gối, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, "Ngủ ngon... Căng Căng."

Trong giọng điệu mang theo chút ý cầu xin.

Diệp Căng chạm nhẹ vào khóe môi... Tiến bộ rồi.

Dù vẫn chưa hôn lên môi đàng hoàng, nhưng ít nhất lần này cũng chủ động.

Những ngày gần đây, nhiệt độ thấp nhất đều dưới 0°C, lạnh cắt da cắt thịt.

Vì thế, được chui vào chăn dày trên giường trở thành một điều vô cùng hạnh phúc.

Hướng Tần có thân nhiệt rất cao, Diệp Căng chính đáng áp sát vào hắn, nhiệt độ trên người cũng vì thế mà tăng lên không ít.

Hướng Tần có chút khó ngủ, sự thay đổi đột ngột trong mối quan hệ hôm nay khiến hắn vẫn chưa hoàn toàn thích ứng.

Mãi đến khi hơi thở bên cạnh dần trở nên bình tĩnh, không gian xung quanh yên tĩnh lại, hắn mới có cảm giác mơ hồ như tất cả đều không chân thực.

Thích một người luôn đi kèm với những tưởng tượng xa xôi. Nhưng trước đây, Hướng Tần chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ ở bên Diệp Căng.

Vì vậy, khi ngày này thực sự đến, Hướng Tần thậm chí không biết bản thân nên có phản ứng gì.

Không biết sáng mai thức dậy, hành động đầu tiên của hắn sẽ là gì, câu đầu tiên nên nói gì.

Những cặp đôi bình thường sẽ ở bên nhau như thế nào? Hôn nhau? Ôm nhau?

Nhưng hắn và Diệp Căng có được coi là một cặp đôi bình thường không?

Hai chữ "cặp đôi" khiến lòng hắn nóng lên, Hướng Tần khẽ lặp lại trong miệng hai lần, rồi mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Bên tai vẫn văng vẳng lời Diệp Căng từng nói.

"Em cũng thích anh, có lẽ còn nhiều hơn anh nghĩ."

Và cả khi Diệp Căng giới thiệu với Đàm Kính.

"Là bạn trai của cháu."

Ngày 29 Tết đã đến.

Người trong siêu thị nhiều hơn Diệp Căng nghĩ.

Những người bản địa sinh ra và lớn lên ở thành phố lớn như thế này không nhiều, Diệp Căng cứ nghĩ phần lớn đều đã về quê, số người còn lại hẳn sẽ không đáng kể.

Nhưng cũng không có gì lạ, dù sao trước đây anh chưa từng đi siêu thị mua đồ Tết bao giờ.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo phao màu xanh đậm, cùng kiểu với Hướng Tần.

Áo này do anh mua, ban đầu định dùng làm quà đáp lễ cho chiếc khăn và đôi găng tay Hướng Tần tặng trước đó, tiện thể mua áo đôi để trêu chọc hắn.

Ai mà ngờ hôm qua đột nhiên quan hệ lại nhanh chóng thăng cấp thành "bạn trai", vừa hay có thể coi như đồ đôi.

Diệp Căng xoa xoa tay, "Phải mua những gì?"

Anh không có khái niệm về đồ Tết.

Hơn nữa, bây giờ đồ Tết cũng khác trước rất nhiều.

Hướng Tần nhớ khi còn nhỏ, đồ Tết thường gồm quần áo mới, đồ khô như thịt lạp, xúc xích, một thùng bánh tổ. Nếu ở quê, còn có thể tự làm.

Ngoài ra, nhà nào cũng chuẩn bị kẹo đậu phộng, rượu, các loại hạt... Để đãi khách đến chúc Tết.

Thậm chí phải mua sẵn một con gà mái già, nuôi trong nhà vài ngày trước Tết, để sáng mùng Một nấu súp ăn với mì.

Ngày xưa, đón Tết là một việc rất cầu kỳ, nhưng giờ mọi người đều giản lược cho gọn nhẹ.

"Phải mua rau, thực phẩm đông lạnh, và hải sản em thích..." Hướng Tần liệt kê từng món, "Còn phải mua một cặp câu đối nữa."

Mấy năm trước, hắn toàn đón Tết một mình. Khi đó, hắn còn chưa có tiền mua nhà, chỉ sống trong căn phòng trọ lạnh lẽo, dán câu đối hay không đối với hắn cũng chẳng quan trọng.

Nhưng năm nay thì khác, có Diệp Căng bên cạnh, Hướng Tần muốn dành những lời chúc tốt đẹp và may mắn nhất cho anh.

"Phải mua thêm một con cá." Hướng Tần khẽ mỉm cười, "Năm nào cũng dư dả."

Cái này thì Diệp Căng biết. Trước đây, mỗi lần gia đình anh đến khách sạn ăn tất niên, khách sạn luôn chuẩn bị một con cá nguyên con đặt trên bàn.

Anh ghi lại từng món mà Hướng Tần kể vào ghi chú, rồi cùng hắn đi mua lần lượt.

"Chân giò đây! Nhiều thịt nạc mà giá lại rẻ!" Ông chú bán thịt giới thiệu, "Hai cậu có mua không? Nếu mua thì lấy luôn hai cái, tôi để giá tốt cho."

Hướng Tần: "Vậy lấy hai cái."

Chú bán thịt mang chân giò đi chặt thành từng khúc, Diệp Căng cảm thấy khá lạ lẫm, lần đầu biết rằng giá thịt trong siêu thị cũng có thể mặc cả.

Nhìn vẻ mặt của Hướng Tần, rõ ràng hắn đã quen với chuyện này.

Họ còn cân thêm năm cân thịt nạc, mua chút thịt bò, thịt cừu, và một ít sườn heo, sườn cừu.

Hải sản thì không mua nhiều, Hướng Tần vốn định lấy thêm, nhưng bị Diệp Căng ngăn lại, "Hải sản dễ ôi, không cần mua nhiều, hơn nữa anh có ăn được đâu."

Hướng Tần nghiêm túc nói: "Nhưng em ăn."

Diệp Căng mỉm cười, đáp: "Không được, em chỉ muốn ăn chung một món với anh thôi."

Hướng Tần lặng lẽ đỏ mặt, chuyển đề tài: "Phải mua thêm rau củ, ở nhà hết gừng già rồi."

Hành lá, tỏi cũng phải chuẩn bị sẵn, gia vị còn thiếu cũng phải mua đầy đủ, nếu không, đến Tết muốn mua cũng không còn chỗ bán.

Khu vực bán rau củ nằm phía trước, Hướng Tần đẩy xe đi được vài bước, phát hiện Diệp Căng không theo kịp.

Hắn quay đầu lại, ngạc nhiên, "Sao thế? Còn món gì chưa mua à?"

Diệp Căng lắc đầu, vươn tay về phía hắn, "Tay lạnh quá."

Một giây sau, Hướng Tần lặng lẽ nắm lấy tay anh, giấu vào trong áo khoác của mình để ủ ấm, vành tai ửng đỏ.

Hăn vẫn còn hơi lo, sợ người đi đường sẽ phát hiện họ đang lén nắm tay nhau.

Hướng Tần không ngại bị người khác chú ý, nhưng hắn không muốn Diệp Căng vì chuyện này mà bị nhìn chằm chằm.

"Mua chút cần tây nhé."

Hướng Tần khựng lại: "Em... không phải không thích ăn sao?"

Diệp Căng nhướn mày, ghé sát mặt hỏi: "Sao anh biết em không thích ăn cần tây?"

Hướng Tần né tránh ánh mắt của anh. Hắn vẫn chưa biết rằng Diệp Căng đã nhận ra họ từng học chung trường cấp ba, nên không dám nhắc lại quá khứ, sợ càng nói càng lộ.

Họ học chung ở một trường chuyên, căng tin trường rất tốt, mà giá cả lại rẻ.

Hướng Tần không cố ý theo dõi Diệp Căng, nhưng giữa cả trăm học sinh trong trường, thỉnh thoảng vẫn vô tình gặp anh trong căng tin, có khi là ngồi bàn lưng đối lưng, có khi là cách hai bàn đối diện.

Hắn dần dần nhớ được sở thích ăn uống của Diệp Căng, từ những lần quan sát nhỏ nhặt trong suốt hơn hai năm cấp ba.

Thực ra, Diệp Căng không thể hiện rõ ràng lắm, anh không thích ăn nhưng cũng không lãng phí, chỉ cần lấy đồ ăn thì sẽ ăn hết.

Chỉ là, mỗi lần ăn món thịt xào cần tây, anh đều ăn thịt trước, chừa cần tây lại sau cùng, trộn với cơm rồi mới miễn cưỡng nuốt xuống.

Mấy lần tình cờ ngồi gần, Hướng Tần có thể thấy khi nhai cần tây, hàng mày xinh đẹp của Diệp Căng khẽ nhíu lại.

. . .

Hướng Tần không muốn nói, Diệp Căng cũng không ép.

Anh cầm lên một bó cần tây: "Nhưng anh thích mà?"

Hướng Tần ngơ ngác hỏi: "Sao em biết..."

Diệp Căng bình thản đáp: "Lần trước ăn lẩu, Chung Bất Vân gọi một phần cần tây."

Cả Chung Bất Vân và Phương Nan Thủy đều không ăn, rõ ràng là gọi cho Hướng Tần, mà hắn cũng gắp không ít lần.

"Mua về xào thịt đi." Diệp Căng siết nhẹ tay Hướng Tần, cố ý hỏi, "Em ăn thịt, anh ăn cần tây, được không?"

"Được..."

Chọn rau phải cẩn thận, có loại không bảo quản được lâu, dễ hỏng.

"Cà chua, bí ngòi, nấm hương thì mua loại khô nhé?" Diệp Căng ngước mắt hỏi, "Nấm tươi dễ hỏng không?"

Hướng Tần nghiêm túc nói: "Nấm hương khô không ngon lắm."

Diệp Căng nhịn cười, anh coi như đã phát hiện ra, "Anh Tần cũng khá kén ăn nhỉ?"

Lần trước ăn lẩu anh đã nhận ra điều này. Đến giữa bữa, Trịnh Nguyên Lâm bỏ một đĩa cải cúc vào nồi lẩu thanh, Hướng Tần lập tức không động đũa nữa.

Diệp Căng hỏi thì hắn chỉ nói là đã no rồi.

Hướng Tần có chút ngại ngùng, "Cũng không hẳn..."

Hồi nhỏ, điều kiện gia đình không tốt, mẹ hắn lại rất cố chấp, kiểm soát con cái rất chặt. Dù Hướng Tần có thích hay không, chỉ cần thứ đó bổ dưỡng, bà sẽ ép hắn ăn.

Giống như thịt mỡ, mẹ anh luôn nói con trai phải ăn thịt mỡ mới tốt, khiến hắn suýt bị ám ảnh tâm lý từ nhỏ.

Đã có một khoảng thời gian dài, chỉ cần nhìn thấy thịt mỡ, hắn sẽ có phản ứng sinh lý muốn nôn.

Mãi đến hai năm gần đây, hắn mới dần có thể sống theo sở thích của mình, tinh thần cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Hai người lại đi dạo một vòng, chọn thêm một ít trái cây, còn mua một thùng cherry mang về. Bây giờ đang là mùa cherry, giá cũng không rẻ, một thùng nhỏ gần ba trăm.

Diệp Căng nắm tay Hướng Tần đi đằng trước, Hướng Tần ngoan ngoãn đẩy xe theo sau. Hai người tay trong tay khiến không ít người chú ý.

Dĩ nhiên, cũng vì ngoại hình của họ không tệ.

Hướng Tần không phải kiểu đẹp tinh tế, nhưng cũng thuộc dạng trên trung bình.

Còn Diệp Căng thì khỏi cần nói, trung bình cứ ra ngoài ba lần thì ít nhất một lần sẽ có người đến bắt chuyện.

Thấy khu vực bán rượu, Diệp Căng chợt nhếch môi: "Mua một chai rượu vang về nhé?"

Hướng Tần do dự, "Đừng mua ở siêu thị, để tôi lấy bên chỗ Chung Bất Vân."

Rượu vang ở siêu thị không có loại quá đặc biệt, hắn sợ Diệp Căng uống không quen.

Diệp Căng không có ý kiến gì, uống gì không quan trọng, quan trọng là uống với ai, hoặc... định chuốc say ai... Khụ.

"Chắc có thể đi thanh toán rồi."

Dạo siêu thị mất hơn hai tiếng, những thứ cần mua đều đã mua đủ, đảm bảo không ra ngoài mười ngày cũng không chết đói.

Câu đối cũng có bán ngay quầy thu ngân. Sau khi bàn bạc, họ chọn một cặp câu đối vừa vặn, không to không nhỏ.

Diệp Căng nói rất tự nhiên, "Năm sau có thể tự viết câu đối, năm nay không kịp chuẩn bị, cũng không có dụng cụ."

Hướng Tần ngẩn ra một lúc lâu.

Chữ của Diệp Căng rất đẹp, nếu viết câu đối chắc chắn cũng sẽ xuất sắc.

Chỉ là, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện... Họ còn có năm sau.

Tim đập "thình thịch", Hướng Tần rất dễ dàng nhận ra khát vọng trong lòng mình.

Những âm thanh ồn ào xung quanh dần trở nên xa vời, trong mắt Hướng Tần giờ chỉ còn lại bóng dáng Diệp Căng, bên tai cũng chỉ nghe thấy giọng của anh.

Diệp Căng đặt câu đối vào xe đẩy, sau đó nghiêng đầu, cười với Hướng Tần, "Thứ lần trước mua nhầm vẫn còn chứ?"

Hướng Tần hoàn hồn, nghĩ một lúc mới nhớ ra anh đang nói đến cái gì.

Lần đầu tiên anh cùng Diệp Căng đi ăn theo điều khoản hợp đồng, họ cũng đi siêu thị. Khi thanh toán, trong xe đẩy đột nhiên có một hộp bao...

Mặt Hướng Tần lập tức đỏ bừng, "Vứt rồi."

Diệp Căng: "Tại sao? Cái đó đâu có rẻ."

Hướng Tần lí nhí đáp: "Không dùng đến."

Diệp Căng nhếch môi, ghé sát lại, chậm rãi nói: "Sao lại không dùng đến? Là không muốn dùng với em... Hay là không vừa, size quá nhỏ?"

"!"

Hướng Tần thực sự không muốn bị trêu chọc ngay trong siêu thị đông người như thế này, mặt đỏ bừng, đỉnh đầu lại bốc khói.

Nhưng mà... Không chịu nổi thật.

Bình Luận (0)
Comment