Mỹ Nhân Mưu Mô Vẫn Luôn Quyến Rũ Tôi

Chương 37

Hướng Tần nhỏ giọng lầm bầm: "Nhỏ... Cũng không dùng được."

Phía trước, người ta đã thanh toán xong, hắn vội đẩy xe tới: "Tới lượt chúng ta rồi."

Diệp Căng theo sau, không dừng cười được.

Sao lại dễ trêu thế này chứ.

Trùng hợp là, nhân viên thu ngân hôm nay vẫn là người lần trước, một người khá đứng tuổi.

Rõ ràng dì vẫn nhớ hai người họ, thậm chí còn hiểu mối quan hệ của họ hơn chính họ.

Nhìn Hướng Tần đỏ bừng mặt và vành tai, dì tưởng anh vẫn đang ngại chuyện lần trước.

Lại thêm không có khách xếp hàng phía sau, dì thuận tiện lải nhải đôi câu.

"Thanh niên lớn rồi còn ngại gì chứ? Cũng đâu có gì to tát." Dì vừa quét mã sản phẩm, vừa nói: "Bây giờ khác rồi, những người trẻ tuổi như các cháu cũng nhiều, chẳng có gì lạ lùng cả."

"Đường là do mình đi, mặc kệ người khác nghĩ thế nào."

Diệp Căng bật cười, "Dì nói phải."

Nhân viên thu ngân gật đầu: "Đúng không? Nếu con trai dì còn sống, nó thích con trai hay con gái, dì cũng mặc kệ nó."

Cả Diệp Căng và Hướng Tần đều ngẩn ra, hơi bất ngờ.

"Cháu xin lỗi..."

Dì xua tay, "Chuyện cũ, hơn mười năm rồi, nếu nó còn thì chắc cũng tầm tuổi các cháu."

Sau đó, vì có thêm khách đến thanh toán, dì vội bận rộn, "Hai đứa ở bên nhau thì phải sống tốt đấy."

"Cháu cảm ơn dì."

Hướng Tần hơi do dự, rồi nói: "Chúc dì năm mới vui vẻ."

Dì sững lại, rồi bật cười: "...Năm mới vui vẻ."

Hai người chậm rãi bước ra ngoài, cảm xúc có chút khó tả.

Người khác là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, còn Diệp Căng, lại phải đưa tiễn ba mẹ khi họ còn chưa ngũ tuần.

"Anh Tần, sáng mai đi cùng em đến một chỗ."

Hướng Tần không hỏi là đi đâu, "Được."

Tuy căn hộ không xa đây, nhưng vì mua nhiều đồ nên họ vẫn lái xe đến.

Hướng Tần cất hết đồ vào cốp xe, chậm rãi lên xe, suýt quên cả thắt dây an toàn.

Diệp Căng nghiêng người giúp hắn cài dây, "Anh đang nghĩ gì thế?"

Hướng Tần ngập ngừng, "Nghĩ về mẹ tôi."

"Nhớ bà ấy à?"

Hướng Tần lắc đầu, "Vừa nãy cô thu ngân đó trạc tuổi mẹ tôi."

Nhưng... Suy nghĩ và cách nhìn của họ lại hoàn toàn khác nhau.

Hướng Tần sững sờ trong chốc lát, dường như đã lâu rồi không gặp người nhà.

Nói là nhớ cũng không hẳn... Những chuyện đã trải qua trước đó, dù tình thân có sâu đậm đến đâu cũng bị bào mòn gần như chẳng còn lại gì.

Nhớ lại trước đây Hướng Tần từng nói quan hệ với gia đình không mấy tốt đẹp, Diệp Căng khẽ nhìn đi nơi khác, không hỏi thêm nữa.

Anh cố tình đổi chủ đề, dời sự chú ý của Hướng Tần đi, "Thật sự vứt rồi à?"

Hướng Tần ngẩn ra, hỏi lại: "Cái gì?"

Diệp Căng nhịn cười. "Bao ấy."

"!"

Hướng Tần suýt chút nữa đạp nhầm chân ga, hắn nhìn đèn đỏ, điều chỉnh hơi thở, nhỏ giọng đáp: "Vứt thật rồi."

"Ồ... Nhưng lần đó là em trả tiền mà, đáng lẽ nó là của em." Diệp Căng nhếch môi, "Sao anh Tần có thể tùy tiện vứt đồ của em được chứ?"

Hướng Tần day nhẹ đầu ngón tay, do dự, "Đổi thành tiền chuyển cho em?"

"Không cần." Diệp Căng kéo dài giọng, cười khẽ, "Hoặc là anh Tần đi mua lại một hộp khác, hoặc là bù cho em thứ khác."

Hướng Tần cảm thấy vành tai ngứa ngáy, "Bù cái gì..."

"Nói vậy là anh Tần chọn bồi thường?"

Hướng Tần có thể thấy rõ mình đang lưỡng lự.

Cảm giác như lựa chọn bồi thường có vẻ không ổn, có bẫy.

Nhưng để bây giờ quay lại siêu thị mua một hộp bao khác... Lại càng không thể.

Hắn thấp giọng đáp: "Ừm."

Đến căn hộ, Diệp Căng tháo dây an toàn xuống xe: "Vậy anh Tần cứ nợ trước đi, đợi mấy hôm nữa..."

Anh nói bỏ lửng, để lại một nụ cười khó hiểu.

"Được..."

Hướng Tần mơ hồ cảm thấy có ý gì đó khác, tai đỏ lên, đi mở cốp xe, lấy hết mấy túi đồ lớn vừa mua ra.

Buổi trưa họ ăn đơn giản, luộc một túi sủi cảo. Nếu là bình thường chắc chắn không đủ ăn, nhưng họ mới ăn sáng trước khi đi siêu thị.

Hôm nay cả hai đều có việc, Diệp Căng phải đến nhà hàng phương Tây để biểu diễn một buổi piano cuối cùng trước năm mới.

Còn Hướng Tần cũng có công việc, ăn xong sủi cảo liền chuẩn bị ra ngoài, "Vừa hay, tối tôi đến đón em."

Diệp Căng hơi ngừng lại, hỏi khẽ: "Đã hai mươi chín Tết rồi, công ty còn phải tăng ca sao?"

Buổi biểu diễn piano tối nay của anh khoảng hơn chín giờ, gần mười giờ mới kết thúc. Hướng Tần có thể đón anh đúng lúc, chứng tỏ cũng bận đến tận giờ đó.

Hướng Tần: "Ừm... Bận."

"Hướng tiên sinh vất vả rồi." Diệp Căng chỉnh lại cổ áo cho Hướng Tần, không nhịn được vén nhẹ sợi tóc con trên đỉnh đầu hắn, "Em đợi anh ở nhà hàng."

"Được..."

Hướng Tần bị xoa đến nóng cả mặt, nhưng quay người đi lại nghĩ, mình vẫn còn quá ít tiền.

Hắn không muốn Diệp Căng, ở độ tuổi sinh viên vốn nên vui vẻ thảnh thơi, lại phải tất bật vì cuộc sống.

Nhưng có lẽ vì đóng vai "Hướng tiên sinh" hai mươi sáu tuổi quá lâu, đến mức Hướng Tần cũng quên mất rằng chính hắn cũng vẫn còn đang ở tuổi sinh viên, vốn dĩ nên sống một cách tự do, thảnh thơi như vậy.

Cánh cửa căn hộ vừa đóng lại, Diệp Căng và Hướng Tần cùng nhận được cuộc gọi.

Trên màn hình điện thoại của Hướng Tần hiện lên tên 'Mẹ', còn người gọi cho Diệp Căng là bà ngoại.

Không nằm ngoài dự đoán, vẫn là muốn anh về nhà cũ ăn Tết.

Giọng điệu của bà ngoại không có vẻ gì là thương lượng, chỉ nói rằng cậu út đang ở trong thành phố, có thể tiện thể đón anh về.

"Không, con muốn ở đây với ba mẹ, không muốn để họ cô đơn."

Diệp Căng lạnh nhạt từ chối, cũng không nói mình có người ở bên cạnh.

Anh không muốn người bên phía bà ngoại biết về sự tồn tại của Hướng Tần.

Dù họ không thể can thiệp vào cuộc sống của anh, nhưng tránh được rắc rối thì cứ tránh.

Những đứa trẻ lớn lên trong một gia đình quyền quý, luôn thành thạo phép xã giao.

Diệp Căng làm ra vẻ quan tâm, nhưng khi bà chưa kịp phản ứng thì đã dứt khoát kết thúc: "Vậy con chúc bà năm mới vui vẻ nhé, tạm biệt bà ngoại."

Anh cúp máy dứt khoát, không cho đối phương cơ hội chuyển đề tài.

Một lát sau, điện thoại xuất hiện một tin nhắn chuyển khoản, số tiền không nhiều, chỉ mấy vạn tệ.

Ngay sau đó là một tin nhắn dài của bà ngoại:

[Bà không chăm sóc tốt cho mẹ con. Chúng ta chưa từng ở bên nhau, con không có tình cảm với gia đình cũng là chuyện bình thường... Bà biết con không muốn dùng tiền của bà, nhưng đây chỉ là chút tiền mừng tuổi bà cho con như lì xì đầu năm mấy đứa trẻ trong nhà. Chúc con năm mới vui vẻ.]

Ở giữa còn có một đoạn dài, Diệp Căng chỉ lướt qua, cũng chỉ là những lời nói rằng con gái bà mất sớm, cháu trai không ai chăm sóc, bà cảm thấy không đành lòng.

Nhưng bà cụ gần bảy mươi này, trong lời nói chẳng hề có chút hối tiếc hay thương xót nào cho con gái mình.

Diệp Căng cũng không tức giận, đúng như lời bà nói, họ không có tình cảm.

Anh không trả lời lại.

Chẳng có việc gì làm, theo thói quen anh định nhắn tin cho Hướng Tần, nhưng lại sợ làm phiền công việc của hắn.

Những từ đã gõ ra lần lượt bị xóa đi, anh lấy máy tính bảng ra tiếp tục cập nhật truyện tranh.

Lượng người theo dõi đã tăng lên hơn hai ngàn, chỉ thiếu hai trăm nữa là đạt mốc ba nghìn.

Diệp Căng không vẽ để kiếm tiền, không quá chấp nhất với lượt xem, nhưng ai cũng mong tác phẩm của mình sẽ có người quan tâm.

Nhìn đám bình luận phía dưới không ngớt lời khen 'cây xấu hổ' đáng yêu, anh không nhịn được mà nhếch môi.

Nhưng cây xấu hổ ngoài đời thực còn đáng yêu hơn.

Muốn lúc nào cũng đặt trong tay, chọc một chút, nắn một chút, trêu cho người ta đỏ mặt tim đập liên hồi.

Ở cuối chương hai, chậu cây xấu hổ rơi xuống đất, nhưng bất ngờ lại giúp nó phá vỡ sự trói buộc của chậu hoa, hóa thành hình người.

Cây xấu hổ trong hình dạng con người có vóc dáng khỏe khoắn, làn da ngả màu khỏe mạnh, không đen cũng không quá trắng, cơ bắp rõ ràng.

Nhưng một người đàn ông mạnh mẽ như vậy, khi kết hợp với gương mặt đỏ bừng, lại không hề có cảm giác kỳ quái nào.

Ở chương ba, cây xấu hổ mới biến thành người vẫn chưa thích nghi, nói năng lắp bắp, không biết mặc quần áo, cũng không biết cầm đũa khi ăn.

Nhân vật chính sẽ giúp nó từng chút một, dạy nó mặc q**n l*t, mặc áo hoodie.

Nhưng dù biến thành người, cây xấu hổ vẫn vô cùng nhạy cảm, chỉ cần đến gần là hai tai sẽ đỏ lên, đầu ngón tay chạm vào da thì cả người lập tức đỏ bừng, nóng ran.

—Aaaaaaa tôi chết mất! Cây xấu hổ thế này tôi có thể nhận ở đâu đây! Xin hãy cho tôi một tá điii!

— Nhìn dáng người này đi, kích thước này... Một tá bà chịu nổi không? Đầu chó.

— Nhìn từ đâu ra kích thước vậy? Đứng hình.jpg

— Tấm thứ tư, chỗ mặc quần áo, nhìn góc dưới bên phải, vừa hay là chân cây mắc cỡ tiên sinh.

—Tôn Ngộ Không chuyển thế hả!

— Uii, cũng khá là...

Tranh vẽ xong cũng gần tối, Diệp Căng thay một chiếc sơ mi chỉn chu hơn cùng với áo vest, bên ngoài khoác áo của Hướng Tần.

Anh chụp một tấm trước gương, gửi cho Hướng Tần.

[Thế nào?]

[Đẹp.]

[Em đẹp hay áo đẹp?]

Mấy giây sau, điện thoại mới nhận được tin nhắn của Hướng Tần:

[Em đẹp.]

Ngày mưa không dễ bắt xe, đến lúc chuẩn bị ra ngoài, Diệp Căng mới thấy chìa khóa xe đặt ở cửa ra vào, lúc đó mới biết Hướng Tần đã để lại xe cho mình.

[Lái xe chậm thôi.]

Diệp Căng chợt mỉm cười.

Nhà hàng Tây tối nay khách cũng khá đông, đặc biệt là các cặp đôi.

Hai mươi chín Tết, ngày mai ai cũng phải về nhà ăn cơm với bố mẹ, nên hôm nay tranh thủ gặp nhau một chút đây mà.

Diệp Căng ngồi trước đàn piano, dáng người thẳng tắp, đầu ngón tay thon dài linh hoạt nhảy múa trên phím đàn.

Anh theo thói quen liếc nhìn về một góc phía Tây... Trước khi quen biết Hướng Tần, đối phương lần nào cũng ngồi ở đó, ngay ngắn lắng nghe anh chơi đàn.

Bởi vì đến mấy lần liền, bà chủ quán cũng để ý đến Hướng Tần, còn hỏi Diệp Căng có bị hắn quấy rầy không, có phiền thì cứ nói.

Nhưng thực ra, Hướng Tần ngoài việc nghe anh chơi đàn, chưa bao giờ bắt chuyện, sau khi buổi diễn kết thúc, cũng không bám theo làm gì khác.

Ngoan đến lạ thường.

Hai tiếng trôi qua không nhanh không chậm.

Âm điệu của đàn lúc thì ngân vang, lúc lại lười biếng, thỉnh thoảng xen lẫn chút u sầu và tiếc nuối... Cuối cùng, màn biểu diễn khép lại bằng một bản nhạc piano vui vẻ, rộn ràng.

Diệp Căng đứng dậy, rời khỏi chỗ một cách tao nhã.

Bà chủ là một người phụ nữ giỏi giang, thấy anh chuẩn bị đi liền đưa cho một phong bao lì xì, "Tiểu Diệp, năm mới vui vẻ. Năm sau cố gắng nhé, nếu việc học bận quá thì cứ nói, chị sẽ sắp xếp lịch diễn lại cho."

"Vâng, cảm ơn chị."

Nhưng tâm trí Diệp Căng không đặt ở đây, anh nhìn qua cửa sổ kính sát đất, từ xa đã thấy Hướng Tần đang che ô, vội vàng đi trong màn mưa.

Anh chào tạm biệt: "Có người đến đón tôi rồi, tôi đi trước nhé."

Bà chủ mỉm cười: "Đi đường cẩn thận."

Diệp Căng cầm lấy áo khoác mặc vào, hơi rộng, nhưng rất ấm.

Nghĩ đến người sắp gặp, khóe môi anh không kìm được mà nhếch lên.

Nhưng vừa bước ra cửa, một bóng người đã chắn ngay trước mặt.

"Căng Căng..."

Ánh mắt Diệp Căng lập tức lạnh xuống.

"Xem ra thời gian cấm túc của cậu vẫn chưa đủ dài."

Hốc mắt của Hạ Gia Giai trũng sâu, hắn ta cố gắng nắm lấy cổ tay Diệp Căng: "Đi với tôi."

Từ sau kỳ nghỉ đông, Diệp Căng như bốc hơi khỏi nhân gian, không ai biết anh đang ở đâu.

Liễu Án có đoán được đôi chút, nhưng chắc chắn sẽ không nói cho Hạ Gia Giai biết.

Thế nên không tìm được người, Hạ Gia Giai đã chờ ở nhà hàng ba ngày, cuối cùng cũng đợi được.

Nhưng không ngờ, Diệp Căng lại lái một chiếc xe không hề rẻ đến đây, mà thực tế, nhà họ Diệp đáng lẽ không còn tài sản gì nữa mới phải.

"Cậu ngủ với ai rồi? Có phải người đàn ông lần trước không?" Hạ Gia Giai gằn giọng nói, "Nếu người khác có thể, tại sao tôi lại không..."

Lời hắn ta đột ngột bị cắt ngang: "A!"

Diệp Căng vốn không muốn động tay, là vì thấy Hướng Tần đang chạy vội đến.

Hướng Tần nắm chặt lấy cánh tay Hạ Gia Giai, vặn ra sau lưng, mặc kệ tiếng kêu đau của hắn ta, lần đầu tiên lạnh giọng nói: "Cậu còn quấy rầy em ấy nữa thì gặp nhau ở đồn cảnh sát đi."

Diệp Căng: "..."

Cây xấu hổ nhà anh cũng biết tuân thủ pháp luật đấy chứ.

Diệp Căng kéo tay Hướng Tần, "Đụng vào cậu ta làm gì? Bẩn."

Khóe môi Hướng Tần hơi cong lên, ngoan ngoãn để Diệp Căng dắt đi.

Hạ Gia Giai nhìn bóng lưng hai người: "Cậu không muốn biết về vụ tai nạn sao!?"

Diệp Căng hơi khựng lại.

Hạ Gia Giai thấy có cơ hội: "Cậu đi với tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết!"

Bàn tay đang nắm của Hướng Tần siết chặt, vô thức níu lấy Diệp Căng.

Diệp Căng trấn an, khẽ nắm tay hắn, không quay đầu mà hờ hững nói: "Nếu cậu có lòng như vậy, thì để cảnh sát nghe đi."

Xe đỗ không xa, Hướng Tần tự giác ngồi vào ghế lái, nhìn Diệp Căng đang im lặng mà có chút hoảng, "Em đừng nghe..."

Diệp Căng tựa vào ghế, nghe vậy bèn cười, đáp: "Đừng lo, em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh Tần để đi với người khác đâu."

Hướng Tần chậm rãi chớp mắt, "Nếu như cậu ta thực sự..."

Diệp Căng ngắt lời: "Nếu cậu ta thực sự biết sự thật, chứng tỏ chuyện tai nạn có liên quan đến nhà cậu ta, tuyệt đối không thể thật lòng nói cho em biết."

Nếu là giả, chỉ để dụ dỗ anh, thì càng không đáng bận tâm.

Hướng Tần: "..."

Trong xe có một túi quýt, Diệp Căng bóc một quả, "Thôi nào, sao lo lắng hơn cả em thế? Hay là anh muốn em đi với cậu ta?"

Hướng Tần lập tức ngậm miệng.

Diệp Căng mỉm cười: "Cài dây an toàn cho em đi."

Hướng Tần vừa nghiêng người qua, đã bị Diệp Căng hôn một cái.

Giữa răng môi còn có một múi quýt thoang thoảng, bị Diệp Căng đẩy sang miệng hắn, anh còn chưa đã thèm, l**m môi dưới hỏi: "Ngọt không?"

Hướng Tần lắp bắp trả lời: "Ngọt..."

Diệp Căng: "Muốn ăn không?"

Hướng Tần lắc đầu ngay lập tức, như cái trống bỏi, "Không ăn nữa."

Diệp Căng bật cười, cúi đầu nhắn tin cho Đàm Kính, báo về chuyện Hạ Gia Giai tìm anh.

Còn Hướng Tần vừa lái xe, vừa âm thầm tính toán... Hai người họ mới ở bên nhau hai ngày.

Hắn cứ tưởng hôn má đã là giới hạn rồi, nhưng vừa nãy hình như... Hình như đã chạm đến đầu lưỡi.

Mềm quá.

Hướng Tần vừa xấu hổ vì dư vị còn đọng lại, vừa lo lắng cảm thấy tiến triển quá nhanh.

Không phải mọi chuyện đều bắt đầu từ việc nắm tay sao?

Tại sao họ lại trực tiếp tua nhanh đến hôn nhau, cùng ngủ chung giường luôn rồi?

Diệp Căng gửi tin nhắn xong thì ngẩng đầu nhìn Hướng Tần, "Đúng rồi, hình như anh còn nợ em một lần làm mẫu khỏa thân thì phải?"

Hướng Tần yếu ớt đáp: "Hình như là vậy..."

Diệp Căng đợi hắn dừng xe trước đèn đỏ, rồi chậm rãi nói: "Đã thế thì, không bằng ngày mai luôn đi."

Hướng Tần ngớ ra, lúng túng ừ một tiếng.

"Đừng quên, chúng ta còn hợp đồng đấy, em còn nợ anh ba bức tranh." Diệp Căng cười khẽ, "Ngày mai cứ lấy anh làm nhân vật chính, xem như bức tranh đầu tiên tặng cho anh, thế nào?"

Hướng Tần hít sâu một hơi, định hỏi có thể thương lượng một chút không...

Hắn muốn mặc quần áo!

Dù lần trước hắn đã đồng ý với Diệp Căng là chỉ cởi áo trên.

"Hoặc là..." Diệp Căng ngừng một chút, "Anh muốn em làm nhân vật chính hơn? Nếu vậy thì anh phải chịu khó giúp em chụp một tấm ảnh khỏa..."

Hướng Tần giật mình, lỗ tai run lên, "Căng Căng!"

"... Phần trên thôi." Diệp Căng tiếp tục, "Dù sao thì em cũng không thể tự làm mẫu cho chính mình được."

"Căng Căng, đừng mà..."

Hướng Tần không chịu nổi nữa, định bảo anh đừng đùa như vậy, nhưng lại bị Diệp Căng chặn họng: "Hay là anh muốn mối tình đầu làm hình mẫu? Nếu vậy thì em sẽ ghen đấy."

Bình Luận (0)
Comment