Mỹ Nhân Mưu Mô Vẫn Luôn Quyến Rũ Tôi

Chương 38

Hướng Tần thực sự quá ngoan, nếu đổi lại là người khác, có lẽ sẽ chọn cách lờ đi hoặc đơn giản là im lặng không đáp.

Nhưng Hướng Tần lại không muốn phớt lờ, Diệp Căng nói câu nào, hắn đều đáp lại câu ấy.

Vậy nên mỗi lần Diệp Căng trêu chọc anh, đều trăm lần trăm trúng.

May mắn thay, buổi tối khi ngủ, Diệp Căng không quá đáng lắm. Ngoài việc dụ dỗ Hướng Tần chủ động hôn chúc ngủ ngon, thì cũng chẳng làm gì hơn.

Còn chuyện ôm nhau để giữ ấm... Đó là chuyện đương nhiên.

Sáng ba mươi Tết, bữa sáng là một tô mì Dương Xuân*.

(*阳春面Còn được gọi là mì thường hoặc mì nước trong , mì nước trắng hay mì Thượng Hải, là một loại mì nước hoặc mì khô hầu như không có món ăn kèm)

Hướng Tần nhớ hôm nay phải đi ra ngoài với Diệp Căng, nên vừa ăn sáng xong liền thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Trong lúc Diệp Căng dọn dẹp trong phòng, Hướng Tần vào bếp sơ chế nguyên liệu, trước tiên bỏ nồi hầm những món cần nấu lâu.

Vì không biết điểm đến, nên Diệp Căng là người lái xe: "Không hỏi đi đâu sao? Không sợ em bán anh à?"

Hướng Tần cài dây an toàn, "Em có bán cũng chẳng đáng giá."

"Nói bậy, anh đáng giá lắm đấy." Diệp Căng nắm vô lăng, trêu ghẹo, "Nếu là anh, có táng gia bại sản em cũng phải chuộc về."

Hướng Tần đỏ tai, lẩm bẩm: "Buôn bán người là phạm pháp."

Hắn không cần Diệp Căng phải bỏ tiền ra.

Hắn sẽ tự nguyện đi theo cậu.

Đích đến của Diệp Căng là nghĩa trang, Hướng Tần cũng không ngạc nhiên lắm.

Lúc mua hoa, Hướng Tần hơi ngập ngừng: "Để tôi mua cho nhé?"

Hắn ngập ngừng là vì sợ Diệp Căng sẽ để ý.

"Được."

Hướng Tần chọn một bó hoa cúc đẹp, dặn dò chủ tiệm gói kỹ, sau đó mua thêm một số đồ cần thiết cho việc viếng mộ.

Diệp Căng dựa vào cửa nhìn hắn đang cẩn thận chọn hoa, "Lát nữa anh đợi em ở cổng, hay vào cùng em?"

Hướng Tần sững người, nghiêng đầu cẩn thận hỏi: "Tôi vào cùng được chứ?"

Câu hỏi ngược này lại làm Diệp Căng im lặng.

Suốt dọc đường anh cứ suy nghĩ, sợ Hướng Tần không muốn vào, nhưng hóa ra, hắn còn chưa từng nghĩ rằng anh sẽ dẫn hắn vào cùng.

Diệp Căng bất đắc dĩ cười, "Bây giờ anh là gì của em?"

Hướng Tần cầm bó hoa đi đến bên cạnh Diệp Căng, nhỏ giọng đáp: "Bạn trai."

Diệp Căng: "Con rể dù có xấu thế nào cũng phải gặp ba mẹ chồng chứ, đúng không?"

Hướng Tần đỏ mặt, nhưng trong lòng lại lo lắng, mình xấu lắm sao...

Diệp Căng cong môi, "Đừng lo, họ rất tốt."

Hướng Tần nghiêm túc gật đầu, "Tôi biết."

Diệp Căng chỉ cho rằng hắn đang dỗ mình, bèn cười hỏi: "Anh biết thế nào?"

Không ngờ Hướng Tần lại đáp: "Bởi vì em cũng rất tốt."

Một gia đình có thể nuôi dưỡng một người như Diệp Căng, hẳn cũng sẽ là một gia đình hòa thuận, ấm áp.

Diệp Căng lặng người.

Xã hội bây giờ, lời phê phán người khác thì dễ nói, nhưng những lời khen thẳng thắn và chân thành như Hướng Tần lại rất hiếm, khiến người ta không biết phải phản ứng ra sao.

Nghĩa trang nằm ngay con phố tiếp theo, khu vực đó đông xe cộ, nên Diệp Căng và Hướng Tần quyết định đi bộ qua.

Hôm nay là ba mươi Tết, buổi sáng có rất nhiều người đến viếng mộ.

Họ băng qua những hàng bia mộ ngay ngắn, đi đến phần mộ của Diệp Ôn Triết và vợ ông.

Mẹ của Diệp Căng tên là Ô Hòa Mạn, là một người phụ nữ trông vừa dịu dàng lại vừa sắc sảo.

Hiếm ai có thể sở hữu cả hai khí chất trái ngược này cùng một lúc, nhưng bà lại mang đến cho người khác cảm giác như vậy, vừa hiền hòa vừa mạnh mẽ.

Tính cách của Diệp Căng cũng có vài phần giống mẹ.

Ngoại hình Diệp Căng thừa hưởng ngũ quan của mẹ, còn đường nét khuôn mặt lại giống cha hơn.

Hướng Tần ngoan ngoãn chào hỏi, nói: "Chào chú, chào cô."

Vốn dĩ Diệp Căng còn có chút trầm lắng, nhưng bị câu nói của hắn chọc cười phì một tiếng.

Sao mà đáng yêu thế này, cứ như con nít vậy.

Diệp Căng vừa nắm tay Hướng Tần thì nghe hắn nhỏ giọng hỏi: "Có ổn không?"

Diệp Căng ngừng lại một chút: "Họ biết em thích con trai mà, đừng lo."

Hướng Tần thở phào, nghĩ rằng ba mẹ của Diệp Căng hẳn là rất cởi mở.

Ánh mắt hắn tối lại một thoáng, nhớ đến cuộc gọi hôm qua từ mẹ mình, vẫn là giọng điệu khách sáo và xa cách đó.

Bà chưa từng cảm thấy mình có lỗi, cũng không hề áy náy vì những chuyện đã qua.

Thậm chí trong ba năm qua, bà còn bất chấp rủi ro sinh thêm một đứa con.

Cuộc gọi hôm qua, không phải để bảo anh về nhà ăn Tết, mà chỉ là để thông báo: "Con có thêm một đứa em trai rồi, nó đã một tuổi."

Vẫn còn hơi buồn một chút.

Nhưng Hướng Tần cũng biết rằng mối quan hệ của hắn và gia đình đã rạn nứt từ lâu.

Giọng nói dịu dàng của Diệp Căng vang lên ngay bên tai hắn, một tông giọng nhẹ nhàng mà bình thường hắn chưa từng nghe, pha chút ý làm nũng.

"Ba, mẹ, con giới thiệu với hai người, đây là Hướng Tần."

"Là người con thích."

. . .

Diệp Căng nói rất nhiều, Hướng Tần nghe từng chữ một cách nghiêm túc, tai ngày càng đỏ.

Dù có chút ngại ngùng, cũng không dám mơ tưởng rằng người sẽ cùng Diệp Căng đi đến bạc đầu lại là mình, nhưng hắn vẫn âm thầm hứa trong lòng...

Hắn sẽ chăm sóc Diệp Căng thật tốt, cho đến ngày Diệp Căng không còn cần hắn nữa.

Tuyết rơi rồi.

Những bông tuyết lạnh lẽo buốt rơi trên da thịt, Diệp Căng khẽ siết tay Hướng Tần, "Đi thôi, về nhà nào."

Hướng Tần gật đầu, trong lòng lặng lẽ nói lời tạm biệt với ba mẹ Diệp.

Hôm nay đường khá tắc, mấy hôm trước đã có rất nhiều người về quê, nhưng vẫn còn không ít dân công sở đến tận ngày 30 Tết mới được nghỉ, sáng sớm đã lái xe vội vàng về nhà.

Về đến nhà cũng vừa kịp bữa cơm tất niên.

Diệp Căng và Hướng Tần không vội, suốt dọc đường đi chưa từng bấm còi lấy một lần.

Khi trở lại nhà thì trời đã về chiều, bên trong tràn ngập hương thơm của món canh đang hầm.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, họ bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Diệp Căng không rành nấu nướng nhưng phụ nhặt rau vẫn được.

Anh không có thói quen sống xa hoa, điều kiện thế nào thì sống thế ấy.

"Làm ít món thôi?" Anh cúi đầu nhặt cần tây, "Nấu nhiều quá lại lãng phí."

Hướng Tần nghĩ một chút: "Không nhiều đâu, sáu món một canh."

Lượng thức ăn cũng không quá lớn, hơn nữa cả hai đều là đàn ông trưởng thành, sức ăn không nhỏ.

Chuẩn bị nguyên liệu xong thì Diệp Căng cũng không còn việc gì để làm.

Nhưng anh không rời đi mà vừa trả lời những tin nhắn chúc mừng năm mới từ bạn bè, vừa đưa nguyên liệu cho Hướng Tần.

Nhóm chat phòng ký túc xá rất náo nhiệt, nhà Bao Ứng Nguyên đã bắt đầu ăn tất niên, nhà Dư Thuần vẫn đang nấu, còn chụp một bức ảnh gian bếp đầy ắp món ăn gửi lên.

Như mọi năm, người cô đơn nhất vẫn là Liễu Án.

Dù đã về nhà nhưng chẳng khác gì không có nhà, cậu ta không thể nói chuyện với người khác trong nhà, cũng không có việc gì để làm, chỉ có thể ngồi trong phòng chờ đến giờ ăn.

Có khi ăn chưa được mấy miếng đã cãi nhau với mẹ kế, rồi lại bị cha ruột mắng cho một trận.

Diệp Căng rửa một rổ dâu tây, vừa cầm một quả lên thì nhận được cuộc gọi từ Đàm Kính.

Nhưng khi bắt máy, giọng nói bên kia lại là Dương Tử Đại.

"Tiểu Căng à, qua đây ăn tất niên đi, cũng không xa đâu, dì đến đón con nhé?"

Lời này Dương Tử Đại đã nói mấy ngày trước, nhưng bị Diệp Căng từ chối.

Hôm nay nghĩ mãi vẫn không yên tâm, nên lại gọi điện thêm lần nữa.

"Cảm ơn dì Đại, nhưng thật sự không cần đâu ạ."

"Đứa nhỏ này..." Dương Tử Đại bất đắc dĩ thở dài, rồi do dự một chút, hạ giọng hỏi, "Trước đây chủ tịch tập đoàn Trường Sam, Hạ Minh Sinh, có phải rất thân thiết với ba mẹ con không? Dì nhớ lúc nhỏ con còn sống chung một khu với nhà họ."

Diệp Căng khựng lại, "Đúng vậy, có chuyện gì sao ạ?"

Dương Tử Đại khẽ thở dài, "Dì không nói rõ được, nhưng con nên tránh xa họ một chút. Dì nhớ con với con trai ông ta cũng từng là bạn? Trước mắt thì hạn chế tiếp xúc đi."

Diệp Căng siết chặt tay, dù sớm đã có suy đoán, nhưng khi thực sự biết có liên quan đến Hạ Minh Sinh, cảm xúc vẫn khó mà kìm nén được.

Anh cố gắng điều chỉnh hơi thở, không muốn làm Dương Tử Đại lo lắng, "Con biết rồi, dì Đại."

Dương Tử Đại thở dài, "Dì cũng không rõ nội tình, nhưng nhìn tình hình bận rộn của chú Đàm con dạo gần đây, vụ án này liên quan đến rất nhiều thứ, không chỉ đơn giản là tai nạn của ba mẹ con."

Bà lại than một tiếng: "Như hôm qua đấy, chú Đàm con thức trắng đêm mới về, ăn vội bát mì rồi lại phải đi ngay."

Hướng Tần không nghe được cuộc trò chuyện bên kia, nhưng có thể thấy rõ tâm trạng Diệp Căng không tốt chút nào.

Nói thêm vài câu chuyện thường nhật, Diệp Căng một lần nữa từ chối lời mời đến ăn tất niên của Dương Tử Đại.

Cúp máy, Hướng Tần lo lắng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Diệp Căng hoàn hồn, lắc đầu, cầm một quả dâu tây đưa đến môi Hướng Tần, "Há miệng nào."

Hướng Tần chớp mắt, nhẹ nhàng cắn lấy đầu quả dâu.

Sau đó, Diệp Căng rất tự nhiên ăn nốt phần còn lại, "Không có gì, chỉ là đang nói về vụ tai nạn của ba mẹ em."

Màu đỏ vừa xuất hiện trên vành tai Hướng Tần lại biến mất, hắn do dự hỏi: "Có tiến triển gì không?"

"Chắc đã có hướng điều tra cụ thể."

Hướng Tần ừ một tiếng, tiếp tục cắt rau.

Hắn nghĩ, nếu may mắn, lần này, vụ án có lẽ sẽ được phá trước tháng sáu. Càng sớm tìm ra sự thật, Diệp Căng sẽ càng sớm trút bỏ được gánh nặng trong lòng.

Hắn biết mà, dù Diệp Căng lúc nào cũng tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực ra vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Ví dụ như bây giờ, rổ dâu tây rõ ràng đã rửa xong, nhưng Diệp Căng lại vô thức rửa lại một lần nữa.

Hướng Tần mím môi.

Hắn nhất định sẽ không để Diệp Căng trở thành con người cô độc, bị thế giới bỏ rơi như kiếp trước.

Lại càng không để Diệp Căng phải đi đến một kết cục tồi tệ như trước.

Lần đầu tiên, Hướng Tần không thạo lắm mà làm nũng với Diệp Căng, giọng nhỏ đi một chút: "Ngọt quá... Tôi muốn ăn thêm một quả nữa."

Diệp Căng giật mình, nhìn xuống tay mình, anh lại ngẩn người đến mức rửa dâu thêm lần nữa.

"Ừm... Anh Tần muốn ăn đầu hay đuôi dâu?"

Hướng Tần sững sờ, chẳng lẽ không thể ăn cả hai?

Nếu ăn đầu dâu, Diệp Căng có lẽ sẽ giống vừa nãy, ăn nốt phần không ngọt phía sau.

Nhưng nói "ăn đuôi", nghe sao mà kỳ quặc...

Hướng Tần lanh trí đổi cách nói: "Ăn nửa sau."

Diệp Căng ồ một tiếng, "Nhưng đuôi dâu không ngọt đâu."

"...Ngọt mà." Hướng Tần nghĩ thầm, chỉ cần là Diệp Căng đút, cái gì cũng ngọt.

Quả dâu cũng khá to, Diệp Căng cắn lấy nửa đầu ngọt nhất, nhưng không ăn, mà nâng cằm Hướng Tần, hôn lên.

Hướng Tần bị hôn bất ngờ, trên tay còn dính nước lẫn lá rau, muốn đẩy ra hay đáp lại đều không làm được, chỉ có thể cố gắng giữ thăng bằng, để mặc Diệp Căng m*t lấy môi mình, mặt đỏ bừng.

Mới ba ngày, mà bọn họ đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần rồi.

Rất là không hợp lễ.

Nhưng mà Căng Căng muốn hôn.

Hắn không từ chối được.

Hướng Tần khẽ nâng hai tay lơ lửng giữa không trung, ánh mắt trống rỗng, như một con rối không có linh hồn, bị cưỡng ép chiếm đoạt.

Ồ không, giống như một chú chó lớn bị bắt nạt hơn.

"Quả nhiên anh Tần vẫn thích mối tình đầu hơn nhỉ." Sau khi dụ Hướng Tần ăn xong quả dâu tây từ miệng mình, Diệp Căng giả vờ tủi thân, "Lần nào hôn cũng không chủ động, chắc chắn là không thích em."

Hướng Tần vội vàng lúng túng giải thích: "Thích mà..."

Rồi đột nhiên sực tỉnh, mối tình đầu chẳng phải chính là Diệp Căng sao.

Diệp Căng trông có vẻ thực sự có chút buồn bã, "Vậy tại sao anh Tần luôn không chủ động?"

Hướng Tần lập tức thấy đau lòng, dù có chút khó xử nhưng vẫn cúi đầu, khó khăn mà phá vỡ lễ nghĩa trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi Diệp Căng.

Trong suy nghĩ của hắn, đây là chuyện chỉ nên làm sau khi kết hôn, hoặc ít nhất là sau một thời gian dài bên nhau.

Nhưng hắn cũng rất thích.

Cũng rất muốn.

Bất kể là được hôn, hay là chủ động hôn.

Môi Diệp Căng rất mềm, bởi vì anh có thói quen bôi son dưỡng, không hề khô ráp, rất mịn màng.

. . .

Năm phút sau, Diệp Căng hài lòng khi dụ dỗ Hướng Tần "ăn" hết một chén nhỏ dâu tây: "Anh Tần ngoan quá."

"..."

Hướng Tần lặng lẽ quay người, tiếp tục cắt phần rau còn lại.

Cả người gần như đã đỏ bừng như một quả dâu tây.

Hắn chưa bao giờ biết rằng, dâu tây có thể ăn theo cách này.

Hướng Tần toàn thân nóng bừng mà nấu xong sáu món ăn, nồi canh nóng hổi cũng đã được dọn lên bàn.

Trước khi ăn cơm, vẫn còn một việc cuối cùng phải làm, dán câu đối Tết.

Cửa nhà hàng xóm đã dán câu đối từ sớm, chắc hẳn là đã chuẩn bị trước hai ngày, bây giờ người ta đã về quê hết rồi.

Cửa vừa mở, mùi thơm của đồ ăn tràn ra hành lang, Diệp Căng mặc đồ ở nhà khẽ run lên: "Lạnh quá."

Hướng Tần sợ anh bị cảm: "Để tôi dán cho, em vào trong trước đi."

Diệp Căng từ chối.

Hướng Tần đành phải dán nhanh hơn một chút, khi hắn giơ tay lên dán câu đối, Diệp Căng liền đứng phía sau, luồn tay vào áo hắn, áp lên cơ bụng để sưởi ấm.

Diệp Căng cười nói: "Như vậy sẽ không lạnh nữa."

Hướng Tần nhịn một hơi, "Căng Căng..."

Sắp chịu không nổi rồi.

Khi ăn dâu tây đã có chút không kiềm chế được.

Cái tuổi này, căn bản không chịu nổi một chút khiêu khích.

Bình Luận (0)
Comment