Diệp Căng hỏi lại: "Sao thế?"
Hướng Tần: "Không có gì..."
Câu đối Tết là loại có hình hổ tràn đầy sức sống, dán lên cửa trông rất có sinh khí.
Hướng Tần cố gắng không để ý đến đôi tay đặt trên bụng mình, khó khăn lắm mới dán xong câu đối.
Cuối cùng cũng có lý do để kéo tay Diệp Căng ra, cẩn thận nắm lấy, "Chúng ta vào trong đi?"
Diệp Căng nhịn cười, đáp: "Được."
Hướng Tần lặng lẽ cúi người, cố gắng xoa dịu sự nóng bừng trong lòng.
Lúc này trời đã tối, trong thành phố, hàng vạn ngọn đèn đã tắt, chỉ còn lại một số ít người ở lại đón Tết, trong nhà đã tràn ngập mùi thơm của thức ăn.
Tất nhiên, nơi có mùi thức ăn thơm nhất vẫn là các nhà hàng, khách sạn.
Diệp Căng kéo ghế ngồi xuống, "Đến lúc uống rượu vang rồi."
Chai rượu này không rẻ, Diệp Căng cũng không lạ gì, mẹ anh cũng rất thích nhãn hiệu này.
Hôm qua Hướng Tần đi làm, tiện thể nhờ Chung Bất Vân mang một chai đến.
"Ăn thôi."
"Cạn ly..."
Hai người nâng ly, nhẹ nhàng chạm vào nhau, sau đó uống cạn rượu vang trong ly.
Không khí trong nhà ấm áp, Diệp Căng chỉ mặc một chiếc áo len, Hướng Tần cũng vậy, trông rất giống một cặp đôi cùng chung sống.
Hôm nay tôm được luộc lên, vỏ tôm không có nhiều gia vị, Hướng Tần vừa bắt đầu đã ngồi bóc tôm, như thể nếu không bóc xong thì hắn sẽ không ăn.
Diệp Căng bất lực, "Em có tay mà."
Hướng Tần khẽ ừ: "Phiền lắm."
Diệp Căng chống cằm, nhếch môi, "Anh Tần nghĩ kỹ chưa, đã bóc là phải bóc cả đời đấy."
Hướng Tần khựng lại.
Diệp Căng ăn một miếng nấm hương, "Bằng không em quen rồi, sau này anh Tần không cần em nữa thì làm sao?"
"Không đâu..." Hướng Tần mím môi, lặp lại, "Không đâu."
Hắn vĩnh viễn không phải là người rời đi trước.
Hơn nữa...
Dù sau này Diệp Căng có thích người khác, thì "người khác" đó chắc chắn cũng sẽ giống hắn, đem tất cả những điều tốt đẹp nhất dành cho Căng Căng.
Hướng Tần đeo găng tay bóc tôm, không thể ăn được, Diệp Căng liền gắp hai miếng cần tây bọc thịt đặt vào miệng anh.
"Há miệng nào... Ngoan."
Rõ ràng Hướng Tần mới là người lớn tuổi hơn, nhưng Diệp Căng lại luôn dùng giọng điệu dỗ dành em trai để nói chuyện với hắn.
Mà phản ứng của Hướng Tần cũng rất thú vị, không hề có chút cảm giác bị xúc phạm, bất kể Diệp Căng nói gì, làm gì, hắn đều đỏ mặt.
"Được rồi, đừng bóc nữa." Diệp Căng nắm lấy tay Hướng Tần, tháo găng tay của hắn ra, "Ăn trước đi."
Khác với điện thoại im lặng của Hướng Tần, điện thoại của Diệp Căng vang lên liên tục, toàn là lời chúc mừng năm mới từ bạn bè, bạn học.
Nhóm lớp đã bắt đầu thông báo, tám giờ tối sẽ có phát lì xì.
Liễu Án nhắn vào nhóm:
[Mọi người ăn xong chưa?]
[Diệp Căng: hình ảnh.jpg]
[Liễu Án: Thịnh soạn ghê...]
[Bao Ứng Nguyên: Ối dồi ơi! Đối diện có một cái ly! Hai người ăn! Đối diện chắc không phải là người lớn trong nhà đâu đúng không?]
Diệp Căng cười nửa ngày, đưa tin nhắn trong nhóm cho Hướng Tần xem: "Là người lớn trong nhà sao?"
Rượu vang đã uống hơn một nửa, ánh mắt Hướng Tần rõ ràng không còn trong veo như lúc bình thường, mang theo chút mông lung.
Hướng Tần: "...Không phải."
Diệp Căng nhân cơ hội hỏi: "Vậy là gì?"
Hướng Tần nhìn Diệp Căng thật lâu, sau đó ủ rũ nằm úp mặt xuống bàn: "Là bạn trai."
Diệp Căng hôn lên tai Hướng Tần một cái, "Phần thưởng vì trả lời đúng."
Tai Hướng Tần nhạy cảm run lên.
Hắn lén nhìn môi Diệp Căng... Nếu trả lời thêm vài lần, có phải sẽ nhận được thêm mấy phần thưởng không?
Diệp Căng không biết hắn đang nghĩ gì, thẳng thắn gửi một tin nhắn thoại vào nhóm chat: "Không phải người lớn trong nhà, là bạn trai."
Hướng Tần lén nghe thấy, tai lại đỏ thêm một chút.
[Dư Thuần: Là người lần trước tôi gặp?]
[Diệp Căng: Ừ.]
[Liễu Án: Chậc... tốc độ của anh cũng nhanh thật đấy, trước kỳ nghỉ đông còn nói với tôi là anh ta còn thích mối tình đầu cơ mà, sao nhanh vậy đã theo đuổi được rồi?]
[Bao Ứng Nguyên: Chuyển sang yêu người khác nhanh thế có đáng tin không? Không phải tôi không nói lời hay, nhưng chúng ta cũng nên đề phòng một chút.]
[Diệp Căng: Không phải chuyển sang yêu người khác.]
[Liễu Án: ??? Anh điên rồi hả anh hai, người ta trong lòng đã có người khác, anh còn yêu đương với anh ta?]
[Diệp Căng: Mới biết gần đây thôi, mối tình đầu chính là tôi. Yên tâm, ngoan lắm, ngọt lắm, anh ấy căn bản chẳng có mưu mô gì đâu.]
Ba người còn lại: ......
Alo 110 hả! Ở đây có người đang phát cơm chó nè!
Vừa nói cười, Diệp Căng lại rót cho Hướng Tần hai ly rượu.
Anh chưa quên, hôm qua đã dụ Hướng Tần đồng ý làm người mẫu cho mình hôm nay rồi.
Trong trạng thái tỉnh táo, Hướng Tần chắc chắn sẽ ngại ngùng mà không dám tạo dáng quá táo bạo, vậy nên chuốc say luôn là tiện nhất.
Dựa vào kinh nghiệm lần trước, sau khi say, Hướng Tần còn duy trì trạng thái tỉnh táo khá lâu, không sợ vừa say đã lăn ra ngủ.
Diệp Căng dò hỏi: "Còn đói không? Em lấy cho anh bát cơm nhé?"
Hướng Tần lắc đầu.
Mặt hắn đã phủ kín sắc đỏ, tửu lượng đúng là không ra gì.
Diệp Căng hỏi: "Thật sự không cần ăn nữa?"
Hướng Tần chống cằm, cố gắng giữ ánh mắt tập trung trên người Diệp Căng, "Không đói..."
Cơm tất niên thực chất chỉ mang tính tượng trưng, hai người ăn món mặn đã mất gần một tiếng trước, lại uống hết một chai rượu vang, cơ bản là đã no rồi.
Diệp Căng nâng ly rượu kề lên môi Hướng Tần, giống như một kẻ xấu đang dụ dỗ trẻ con, "Vậy còn một chút rượu cuối cùng, uống chút cho hết ha?"
"Được..." Hướng Tần nhăn mày một chút như trẻ con thật, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng, để Diệp Căng nhẹ nhàng nâng ly rượu lên miệng mình.
Hướng Tần thật ra không thích uống rượu, hắn không hiểu nổi tại sao có người lại mê mẩn cái thứ đồ uống này.
Rõ ràng vừa đắng vừa khó chịu.
Hắn cố gắng nuốt xuống, nhưng đột nhiên cổ bị Diệp Căng giữ chặt.
Bị đè lên vị trí chí mạng, nhưng Hướng Tần vẫn rất tin tưởng mà không hề giãy giụa, chỉ là ngơ ngác ngước lên: "Hửm...?"
Diệp Căng dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt lên môi anh: "Chia cho em một ít rượu đi."
Hướng Tần còn chưa kịp hiểu lời này có ý gì, đã thấy Diệp Căng dựa vào bàn ăn, đột nhiên cúi người lại gần mình.
Đôi môi bất ngờ chạm vào nhau, rượu vang trong miệng cũng bị đầu lưỡi trộm đi một phần, Hướng Tần ngồi ngây ngốc trên ghế, ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn của Diệp Căng.
Đêm càng lúc càng sâu, khi chương trình mừng xuân bắt đầu phát sóng, bên ngoài cửa sổ sát đất cạnh bàn ăn, bên hai bờ Trường Giang cũng bắt đầu bắn pháo hoa rực rỡ lên bầu trời.
"Bùm!!"
Hết chùm này đến chùm khác, mỗi chùm đều rực rỡ hơn chùm trước.
Diệp Căng nâng mặt Hướng Tần, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống, "Anh còn nhớ tối qua đã hứa với em gì không?"
Hướng Tần chớp mắt chậm rãi, ánh nhìn có chút mơ màng, "Hứa... Làm người mẫu."
"Anh còn nhớ, giỏi lắm." Diệp Căng rời khỏi bàn ăn, kéo hắn đi về phía thư phòng, "Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu thôi."
Hướng Tần ngoan ngoãn đi theo, "Chưa rửa bát."
Diệp Căng: "Không vội, vẽ xong rồi tính."
Hướng Tần: "Ồ."
Diệp Căng để hắn ngồi trước bàn làm việc, còn mình thì vào phòng ngủ, tùy tiện lấy một chiếc quần màu xám từ tủ đồ.
Trở lại phòng làm việc, Diệp Căng lập tức định ra tay, Hướng Tần ngơ ngác che cổ áo, "Chờ, chờ đã......"
"Chờ gì?" Diệp Căng nhướng mày cười, "Anh là người mẫu khỏa thân mà."
Hướng Tần chớp mắt một cái, vẫn chưa kịp hiểu ra.
"Tôi... tự cởi."
"Được thôi..." Diệp Căng thở dài một hơi, "Anh đúng là không thích em rồi... Căn bản chẳng chịu cho em chạm vào."
"..." Hướng Tần khó xử buông tay khỏi cổ áo, "Cho em chạm."
Diệp Căng nhịn cười, "Vậy em cởi nhé."
Thấy Hướng Tần không tỏ vẻ không vui, anh lập tức nắm lấy vạt áo hắn, kéo lên qua đầu, để lộ cơ bụng săn chắc ra không khí.
"Giỏi lắm." Diệp Căng hôn lên mũi hắn, "Thay cái quần này nhé?"
"Được......" Hướng Tần đứng lên, thấy Diệp Căng mãi chưa ra ngoài, do dự mãi mới nói: "Em ra ngoài trước đi......"
Diệp Căng hỏi lại: "Tại sao em phải ra ngoài?"
Lời này lập tức làm Hướng Tần đơ người.
Đúng nhỉ.
Hắn nhìn thân thể Diệp Căng, thì tính là chiếm hời.
Diệp Căng nhìn thân thể anh, cũng là chiếm hời.
Nhưng hắn không muốn chiếm hời của Diệp Căng, là vì hy vọng trước khi anh gặp được người thực sự muốn bên nhau cả đời, vẫn giữ được trạng thái "trong sạch".
Còn bản thân hắn thì không cần "trong sạch".
Dù Diệp Căng có cần hắn hay không, thì hắn vẫn là của Diệp Căng.
Vậy nên, bị nhìn cũng không sao.
Không sao cả.
Hướng Tần tự thuyết phục mình, sau đó quay lưng lại, nhanh chóng thay quần.
Diệp Căng ánh mắt tối sầm lại, vết thương trên người Hướng Tần còn nhiều hơn anh tưởng.
"Được rồi..." Anh giả vờ như không thấy gì, đặt một tấm chăn trên sàn trước cửa sổ sát đất, "Nằm đây."
Hướng Tần ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng không biết tiếp theo nên làm gì, ngơ ngác ngước nhìn Diệp Căng.
Diệp Căng đưa tay ra chạm vào lưng quần của hắn.
Hướng Tần sợ hãi rụt người về phía sau: "Em, em làm gì vậy..."
Diệp Căng không nhịn cười hỏi: "Em làm gì chứ? Kéo lưng quần thấp chút, lộ tuyến nhân ngư mới đẹp."
Hướng Tần mặt đỏ bừng, "Ồ."
Hắn ngại ngùng kéo xuống một chút, chỉ một chút thôi.
Diệp Căng nửa quỳ bên cạnh, cúi nhìn xuống, "Sao anh Tần lại keo kiệt thế? Kéo xuống thêm chút nữa đi."
Hướng Tần miễn cưỡng kéo xuống thêm một tẹo.
Diệp Căng: "Thêm chút nữa."
Hướng Tần hơi tủi thân, "Kéo thêm nữa là sẽ thấy mất..."
Diệp Căng như thể không hiểu, "Thấy cái gì cơ?"
Hướng Tần: "..."
Hắn lại kéo xuống thêm một ít, sau đó dù Diệp Căng có dỗ thế nào cũng không chịu tiếp tục.
Thực ra Diệp Căng cũng không có ý định bắt hắn lộ gì cả, chỉ là muốn trêu chọc một chút thôi.
Thấy cũng đủ rồi, anh kéo chăn đặt vào tay Hướng Tần, "Cầm chặt nhé."
Hướng Tần ngoan ngoãn làm theo.
Diệp Căng lùi về sau vài bước, cầm điện thoại lên, nhắm thẳng về phía Hướng Tần đang nằm trước cửa sổ sát đất, "Xoay người hơi nghiêng về phía em một chút... Đúng rồi, ánh mắt này rất đẹp."
Đúng lúc đó, ngoài cửa sổ, vài chùm pháo hoa lộng lẫy nở rộ dưới bầu trời đêm.
"Cạch" một tiếng, khoảnh khắc ấy được lưu lại vĩnh viễn trong ống kính.
Dù sao cũng là mùa đông, dù có bật điều hòa, Diệp Căng cũng không thể để Hướng Tần làm người mẫu suốt mấy tiếng đồng hồ được.
Chỉ cần lát nữa dỗ hắn ngủ rồi vẽ lại từ ảnh chụp là được.
Hướng Tần nhìn vào ống kính có chút không yên. Hắn biết cơ thể mình không đẹp, trên người còn có mấy vết sẹo lung tung rối loạn, là những thứ hắn không muốn đối diện.
Không biết Diệp Căng có chê không.
Dù sao thì... Thật sự quá xấu.
Không khí trong phòng điều hòa vẫn lạnh hơn thân nhiệt.
Hắn hơi co người lại, thấy Diệp Căng bước tới, nói rằng có thể ngồi dậy được rồi.
Hướng Tần ngẩn người, tưởng rằng mình bị chán ghét, "Xin lỗi em..."
Diệp Căng hơi sững lại: "Sao thế?"
Hướng Tần cúi đầu, trông như một chú chó lớn đang ỉu xìu.
Diệp Căng mất một lúc mới dỗ được hắn nói ra suy nghĩ trong lòng, lập tức dở khóc dở cười.
"Dáng người anh Tần rất đẹp, cũng rất ưa nhìn." Diệp Căng đưa tay chạm nhẹ vào một vết sẹo, "Em rất thích."
Hướng Tần cố gắng kiềm chế để không quá đắc ý, nhưng nhịn hồi lâu vẫn không giấu nổi, khóe môi khẽ cong lên, trông có vẻ rất vui.
"Em bảo anh ngồi dậy là vì em đã chụp xong rồi, cứ nằm mãi mà không mặc gì sẽ bị cảm lạnh đấy." Diệp Căng nói thật được hai câu, lại bắt đầu lừa gạt người ta, "Chờ trời ấm lên, anh Tần lại làm người mẫu cho em lần nữa, có được không?"
Chú chó lớn ngoan ngoãn nhảy vào bẫy, "Được."
Diệp Căng kéo Hướng Tần ngồi dậy, "Không mặc gì cả, có được không?"
Hướng Tần còn chưa kịp phản ứng, đã bị Diệp Căng nghiêng người hôn lên khóe môi hắn, "Có được không?"
Hướng Tần lập tức không nghĩ được gì nữa: "Được..."
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Chó con Hướng: Tôi cũng không muốn nhảy vào bẫy đâu, nhưng mà Diệp Căng hôn tôi đấy...
=))))