Diệp Căng ghé vào tai Hướng Tần: "Lên giường tặng."
Hướng Tần: "...!"
Máu trong người dồn hết về một chỗ, hắn cứng đờ một lúc lâu không dám động đậy, rồi hơi run rẩy ôm lấy Diệp Căng, "Căng Căng... Không thể đâu."
Diệp Căng thuận thế tựa vào người hắn, cười hỏi: "Sao lại không thể?"
Hướng Tần nhỏ giọng đáp: "Quá nhanh..."
Diệp Căng tiếp tục giả vờ không hiểu, "Cái gì mà quá nhanh?"
Hướng Tần đỏ mặt đến mức không biết phải nói sao.
Hắn biết Diệp Căng đang trêu mình, nhưng lại không biết phải đối phó thế nào.
"Chúng ta mới quen nhau bốn ngày..."
Diệp Căng cười khẽ: "Vậy khi nào thì được?"
Hướng Tần mím môi, ánh mắt lấp lóe.
Hắn cũng không biết.
Có lẽ là rất lâu sau, hoặc có thể họ sẽ chia tay trước khi đến lúc đó.
Nói rằng chúng ta chia tay thì có vẻ hơi quá.
Có lẽ vì vẫn còn hơi say nên Hướng Tần vẫn chưa cảm nhận được sự chân thật khi ở bên Diệp Căng.
Không ai trong số họ nói thêm lời nào nữa. Bóng dáng của hai người lờ mờ hiện ra qua những ô cửa sổ từ sàn đến trần nhà, hai người tựa vào nhau giữa những chùm pháo hoa rực rỡ.
Diệp Căng tựa vào cổ Hướng Tần: "Tôi buồn ngủ."
Hướng Tần do dự cúi đầu: "Vậy đi ngủ nhé?"
Diệp Căng vòng tay ôm cổ hắn, khẽ đáp "Ừm", nhưng không động đậy.
Hướng Tần ngẩn ra, cuối cùng cũng hiểu ý, hắn bế Diệp Căng lên, đi thẳng vào phòng ngủ.
Diệp Căng: "Eo anh Tần không tệ nha."
Hướng Tần có thể ôm một người đàn ông trưởng thành như Diệp Căng, hơn nữa còn đang ngồi trên mặt đất, nhấc lên nhẹ nhàng như vậy, không chỉ là sức mạnh cánh tay mà còn cần sức của thắc lưng nữa.
Hướng Tần đỏ bừng tai, từ góc nhìn của Diệp Căng trông hắn thật thú vị.
Anh cũng không sợ Hướng Tần ôm không vững rồi ngã xuống, thậm chí còn thảnh thơi rút một tay ra, véo nhẹ vành tai nóng bừng của hắn.
"Ngã xuống bây giờ."
Nghe vậy, dù chỉ còn cách giường vài bước chân, Hướng Tần vẫn vô thức siết chặt tay, nâng Diệp Căng lên cao hơn một chút.
Không ngờ, Diệp Căng lại nhân cơ hội cắn lên vành tai ấm áp kia, khiến cả người Hướng Tần lập tức cứng đờ.
Anh đã muốn cắn từ lâu rồi.
Cảm giác rất tuyệt.
Mềm mềm, dẻo dẻo, có chút dày, nhiệt độ cũng theo thời gian bị cắn mà dần dần nóng lên.
"Căng Căng..."
Phải một lúc lâu sau, Diệp Căng mới từ bi buông tha cho hắn: "Tôi rửa mặt rồi, ngủ thôi."
Hướng Tần đặt Diệp Căng xuống giường, cứng ngắc chui vào chăn, làm một cái lò sưởi di động cho anh.
"Cơ thể của anh Tần thành thật hơn cái miệng nhiều đấy." Diệp Căng vốn đã nhắm mắt, nhưng chân lại vô tình cọ phải một chỗ nào đó đang rất dễ lộ ra.
Hướng Tần giật thót, rụt người lại ngay lập tức, trông chẳng khác nào một cây xấu hổ bị chạm vào là lập tức cụp xuống.
Diệp Căng thản nhiên ghé sát tai hắn nói nhỏ: "Lời hứa trước đó vẫn còn hiệu lực đấy...Tiệc tối hôm đó tính là tôi nợ một lần, anh Tần có thể đòi lại bất cứ lúc nào."
Hướng Tần lập tức đẩy Diệp Căng ra.
Hắn nhanh chóng bước xuống giường, xỏ dép, dáng vẻ hoàn toàn bối rối, không biết phải nhìn vào đâu.
Một lúc lâu sau, Hướng Tần cúi người kéo chăn đắp lại cho Diệp Căng, rồi vội vã xoay người, "Tôi đi vệ sinh một chút."
Diệp Căng bật cười trêu ghẹo: "Anh Tần chắc chắn không muốn đòi lại sao?"
Hướng Tần dùng hành động thực tế để trả lời. Diệp Căng thậm chí còn nghe thấy tiếng cửa bị khóa lại.
"..."
Chậc.
Sao lại xấu hổ thế này chứ.
Diệp Căng cũng không vội tiến thêm một bước, chỉ là thấy Hướng Tần như vậy, anh bỗng dưng nảy sinh vô số "lo lắng" cho tương lai.
Không thể cứ ăn chay mãi được.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên thật lâu, Diệp Căng sắp ngủ mất rồi thì Hướng Tần mới quay lại.
Anh theo thói quen ôm lấy Hướng Tần, siết chặt hắn vào lòng. Vừa ấm áp, vừa có cảm giác an toàn.
Diệp Căng khẽ gọi tên đầy đủ của hắn: "Hướng Tần, năm mới vui vẻ."
Anh cười nói tiếp: "Ước nguyện năm mới của tôi là, đúng vào ngày này năm sau, vẫn có thể nhận được quà năm mới từ anh Tần."
Khi Hướng Tần vẫn còn đang do dự về tương lai, Diệp Căng đã âm thầm ước nguyện cho suốt một năm sau.
Nói mãi mãi bên nhau thì quá xa vời, Hướng Tần cũng chưa chắc đã tin, vậy thì thực tế một chút vẫn hơn.
. . .
Ngày đầu tiên của năm mới, thời tiết rất đẹp, ánh nắng rực rỡ.
Khi Diệp Căng tỉnh dậy, Hướng Tần đã mở mắt, không biết đã nhìn anh bao lâu rồi.
"Chào buổi sáng, Hướng tiên sinh."
"Chào buổi sáng, Căng Căng."
Năm mới bắt đầu bằng một lời chào buổi sáng vô cùng bình dị.
Ngày Tết, hầu hết mọi người đều đi chúc Tết họ hàng, nhưng Hướng Tần và Diệp Căng lại không có việc gì làm, mùng 1 chỉ quấn lấy nhau ở nhà.
Đến giờ cơm, họ chỉ hâm nóng đồ ăn thừa từ hôm qua rồi tiếp tục ăn.
Dùng bữa hai lần, thức ăn cũng không còn bao nhiêu.
Bức tranh trong thư phòng mãi đến tối Diệp Căng mới vẽ xong.
Anh vừa dùng cọ xử lý các mảng chuyển màu cuối cùng, vừa hỏi: "Anh Tần Tết này thực sự không cần về thăm họ hàng sao?"
Hướng Tần mím môi, "Không cần đâu."
Nét cọ cuối cùng hạ xuống, Diệp Căng hài lòng vỗ tay, khuôn mặt hoàn toàn giãn ra.
"Vậy mấy ngày tới, thời gian của anh đều thuộc về tôi?"
Hướng Tần nghiêm túc gật đầu.
Dù thế nào đi nữa, họ cũng đang trong một mối quan hệ yêu đương thực sự. Hướng Tần không muốn vừa mới qua năm mới đã lao vào công việc, bỏ quên Diệp Căng.
Dù gì, khoảng thời gian này có lẽ là lúc khó khăn nhất với Diệp Căng, người vừa mất đi ba mẹ.
Thế nhưng đến ngày hôm sau, nhóm chat nhỏ chỉ có Hướng Tần, Chung Bất Vân, và Dương Chi lại có tin nhắn gửi đến, hỏi có muốn đi leo núi không.
Sau khi hỏi ý Diệp Căng, Hướng Tần trả lời: "Được."
Leo núi vốn là hoạt động hàng tháng của nhóm họ, cũng là một trong số ít những hoạt động ngoài trời mà Hướng Tần tham gia.
Ngọn núi hơi xa, nên Chung Bất Vân lái xe đến đón.
Anh ta và Dương Chi đều dẫn theo "người nhà" của mình, Chung Bất Vân đi cùng Phương Nan Thủy, còn Dương Chi dẫn theo em gái ruột, tên là Dương Nguyệt.
Để tránh phiền phức khi phải đi hai xe, Chung Bất Vân đặc biệt lái một chiếc xe thương mại cỡ nhỏ, đủ chỗ cho sáu người ngồi thoải mái.
Dương Nguyệt có vẻ hướng nội, nên Dương Chi dẫn em gái ngồi hàng ghế sau cùng, còn ghế giữa dành cho Hướng Tần và Diệp Căng.
Phương Nan Thủy ngồi ở ghế phụ lái, hiếm khi không mang vẻ buồn bực, mà lại đang thất thần.
Diệp Căng nhìn hai lần bèn hiểu ra, chắc là đang nghĩ về gia đình.
Vào ngày Tết đặc biệt thế này, cha mẹ cậu ta vui vẻ đoàn tụ như thể đã quên mất sự tồn tại của đứa con trai này, thậm chí không một lần chủ động tìm cậu.
"Còn khoảng ba mươi phút nữa là tới."
Chỉ có Diệp Căng là chưa từng leo ngọn núi đó, nên Chung Bất Vân cố ý thông báo.
Nhưng hôm nay thành phố gần như trống không, chẳng có tí kẹt xe nào.
Quãng đường ba mươi phút, bọn họ chỉ mất hơn hai mươi phút là đến nơi.
Chân núi là một khu nhà tự xây dựng trước đây, bây giờ đã trở thành một điểm du lịch nhỏ, có rất nhiều cửa hàng buôn bán, thậm chí còn có những hộ gia đình sửa sang lại nhà mình để làm homestay.
Hôm nay là mùng 2, nơi này vô cùng nhộn nhịp, người qua lại toàn là khách đến thăm họ hàng, các cửa hàng đều đóng cửa.
Bọn họ không dừng lại, mà trực tiếp đi qua những bậc thang nhỏ giữa các dãy nhà, bắt đầu leo lên núi.
Lúc đầu, hai bên đường toàn là ruộng chè, từng tầng từng lớp. Lúc này mới tám giờ sáng, sương mù vẫn còn vương vấn trên những tán lá trà, không khí vô cùng trong lành.
Diệp Căng khoác tay Hướng Tần: "Lâu lắm rồi tôi chưa leo núi, từ khi..."
Anh khựng lại, không nói tiếp.
Hướng Tần siết chặt tay anh, nhỏ giọng nói: "Sau này tôi sẽ đi cùng em."
Diệp Căng còn chưa kịp đáp, thì Chung Bất Vân, người đang đi phía trước, hai tay đút túi, đột nhiên quay đầu lại, hỏi thẳng:
"Hai người đang hẹn hò?"
Hướng Tần do dự nhìn về phía Diệp Căng, còn anh thì bình thản thừa nhận: "Ừ."
Dương Chi nhướng mày, nhìn anh lại nhìn Hướng Tần: "Chúc mừng."
Phương Nan Thủy cũng quay đầu lại, trong mắt mang theo chút ngưỡng mộ.
Cậu ta nhỏ giọng nói một tiếng chúc mừng, rồi lại cúi đầu tiếp tục leo lên.
Chung Bất Vân thở dài một hơi, nhanh chóng bước theo.
Dương Nguyệt tuy là con gái, tuổi còn nhỏ, nhưng thể lực khá tốt.
Ngoại hình khá giống với Dương Chi, nhìn qua một lát là nhận ra họ là hai chị em, tuy nhiên phong cách lại hoàn toàn khác nhau.
Dương Nguyệt mang phong cách của một cô em gái nhà bên cạnh, nhưng có vẻ tâm trạng không tốt, bước chân rất nhanh.
Dương Chi đi chậm lại, sợ Diệp Căng hiểu lầm, nhẹ giọng giải thích: "Con bé tâm trạng không tốt, vốn dĩ đang đón Tết vui vẻ, sáng sớm đã bị người khác gọi điện thoại chửi mắng."
Nhà nào cũng có chuyện khó nói, nhưng nhà Dương Chi lại đặc biệt rắc rối.
Bố mẹ cô đều là những người rất trọng nam khinh nữ, đặc biệt là mẹ cô. Rõ ràng tự bản thân đã chịu không ít đau khổ khi bị coi thường, vậy mà vẫn không chịu tha cho hai đứa con gái mình.
Dương Chi là con thứ hai trong nhà, trên có anh trai, dưới là Dương Nguyệt, và em trai út.
Việc trọng nam khinh nữ trong nhà họ biểu hiện rất rõ ràng. Gia đình họ nghèo khó, nhưng lại dành tất cả tiền của để cho con trai lớn đi học đại học, còn Dương Chi thì bị bắt nghỉ học từ hết lớp 10.
Nhưng Dương Chi không phải người yếu mềm. Cô đã quá thất vọng, nên lần này quyết đoán cắt đứt quan hệ với gia đình, bỏ đi một mạch mấy năm trời.
Hai năm trước, cô quay về, không phải vì nhớ nhà, mà vì muốn xem Dương Nguyệt thế nào.
Mặc dù Dương Chi đã bỏ nhà đi như thế nhưng bố mẹ họ vẫn vậy, thậm chí còn tệ hơn. Họ không cho Dương Nguyệt học lớp 10, mà bắt cô đi làm, để kiếm tiền lo đám hỏi cho anh trai và chi trả học phí cho em trai.
Dương Chi không do dự, xông thẳng vào nhà, thu dọn hành lý của em gái, rồi ném hai vạn trước mặt bố mình, nói đây là số tiền mua tự do cho Dương Nguyệt.
Dương Chi cũng không muốn đưa tiền, nhưng không còn cách nào khác, Dương Nguyệt học rất giỏi, không thể thực sự không học cấp ba được. Nếu muốn chuyển hộ khẩu đến trường ngoài tỉnh, nhiều nơi yêu cầu sổ hộ khẩu và cần người giám hộ xử lý.
Mà một trong những lý do khiến cô chắc chắn bố mẹ sẽ đồng ý, chính là vì người anh trai thân yêu của cô đã đánh bạc mắc một đống nợ, gia đình chắc chắn không có tiền để trả.
Cuối cùng, Dương Chi đã dùng hai phần ba số tiền tiết kiệm trong hai năm qua, bỏ ra mười vạn để mua sự tự do cho Dương Nguyệt, cắt đứt hoàn toàn liên hệ với gia đình này.
(10 vạn = 100 ngàn ~ 350.759.435 vnd)
Cô đưa Dương Nguyệt đến đây học, mọi chi phí đều không hề thấp.
Vì đây là một trường phổ thông chuyên nên giá nhà quanh đây không rẻ. Mua thì không mua nổi, thuê một căn nhà cũ tồi tàn nhất cũng tốn năm ngàn một tháng.
Học phí, sinh hoạt phí, tiền thuê nhà... tất cả mọi thứ đều đè nặng lên vai Dương Chi.
Ban đầu cô đã có thể sống nhẹ nhõm, nhưng vì có thêm một đứa em gái, cô lại sống trong áp lực chồng chất.
Sáng nay không biết mẹ cô kiếm đâu ra số của em gái, gọi đến vừa mắng chửi vừa đòi tiền. Bà ta biết Dương Chi lòng dạ cứng rắn, chỉ dám gọi điện để bắt nạt con gái nhỏ hơn, xúi giục em xin tiền chị.
Diệp Căng suy nghĩ một lát, rồi nói: "Có thể không phải là tâm trạng không tốt, mà là áy náy trong lòng."
Dương Chi sững người.
Diệp Căng cười nhẹ: "Ở độ tuổi này thường suy nghĩ nhiều, có khi nào con bé cảm thấy mình đã liên lụy đến chị không?"
Vì tính cách khác biệt, Dương Chi không nhạy cảm như vậy, cô chưa từng nghĩ theo hướng đó, chỉ cho rằng trẻ con bị gia đình đối xử tệ thì buồn thôi.
Dương Chi nói một tiếng cảm ơn, nhanh chóng bước lên đuổi theo em gái, nắm tay nó rồi nhỏ giọng tâm sự.
Hướng Tần có chút bất an, Diệp Căng đã nghe về chuyện của Dương Chi, liệu có cảm thấy vòng bạn bè của hắn khác với những tên giàu có bình thường không...?
Sau khi ở bên nhau, hắn càng sợ lớp vỏ bọc của mình bị l*t tr*n.
Hắn không muốn nói dối Diệp Căng. Ban đầu chỉ nghĩ sẽ là mối quan hệ thoáng qua trong nửa năm, nhưng giờ đã ở bên nhau rồi, lừa dối càng lâu, hậu quả có thể càng nghiêm trọng.
Hướng Tần không phải không hiểu đạo lý này, chỉ là có những chuyện thật sự không biết phải nói từ đâu.
Chung Bất Vân đưa tay che mắt, "Mặt trời lên rồi."
Phương Nan Thủy tháo mũ xuống, giũ giũ lưng áo: "Áo ướt nhẹp hết."
Mấy người họ đã leo đến lưng chừng núi, không ngờ hôm nay có khá nhiều người đi leo núi. Một số đã xuống, phía sau vẫn có người tiếp tục leo lên.
Hướng Tần nhỏ giọng giải thích: "Họ đến dâng hương đấy."
Diệp Căng sững sờ, anh chưa từng đến đây, không ngờ trên núi còn có một ngôi chùa.
Những tia nắng vụn vặt xuyên qua tán cây. Phương Nan Thủy định cởi áo khoác nhưng bị Chung Bất Vân ngăn lại, nói sẽ bị cảm lạnh.
Cậu đành không cam lòng mà tiếp tục mặc, nhưng vẫn bướng bỉnh kéo khóa kéo xuống.
"Chúng ta cũng lên thắp nén nhang đi?"
"Được..."
Nghỉ ngơi một lát, họ lại tiếp tục leo lên.
Diệp Căng cố ý kéo Hướng Tần tụt lại phía sau, "Anh sao vậy?"
Hướng Tần đã có vẻ mất tập trung từ ba mươi phút trước.
"Không có gì..." Hướng Tần chậm rãi chớp mắt, "Hình như có gì đó rơi vào mắt."
Hắn vừa nghĩ đến buổi họp lớp sắp tới của Diệp Căng, hình như là mùng 8, chỉ còn mấy ngày nữa.
Mặc dù hắn và Diệp Căng không học cùng lớp, nhưng chuyện năm đó đã ầm ĩ lắm, Hướng Tần thấp thỏm mong rằng trong buổi họp lớp không ai nhắc lại chuyện cũ, cũng không ai nhắc đến hắn.
"Để tôi xem nào."
Diệp Căng không biết Hướng Tần đang nghĩ gì, kéo hắn đứng thấp hơn một bậc thang, dùng tay nâng đuôi mắt hắn lên quan sát cẩn thận.
"Hình như có một sợi lông mi."
Diệp Căng tách mí mắt hắn ra: "Nhắm mắt lại, tôi lấy ra cho."
Hướng Tần theo phản xạ nín thở, không nhúc nhích.
Sợi lông rất nhỏ, Diệp Căng tốn khá lâu mới lấy ra được.
Dù đã cảm giác vật lạ trong mắt biến mất, nhưng vì Diệp Căng chưa bảo mở mắt, Hướng Tần vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt đứng yên.
Diệp Căng không nhịn được khẽ cười, nắm cằm Hướng Tần hôn một cái, sau đó lập tức rút lui.
Hướng Tần chợt mở to mắt, nhìn về phía Chung Bất Vân và mấy người phía trước không quay đầu lại, rồi lại nhìn Diệp Căng đang mỉm cười, lập tức căng thẳng đến mức lắp bắp: "Em..."
Diệp Căng vô tội đáp: "Làm sao? Hình như vừa có một con muỗi bay qua miệng anh... Muốn đập không?"
Hướng Tần cứng họng hồi lâu, "... Không cần."
"Ồ..." Vậy thì hôn thêm cái nữa.
Diệp Căng thực hiện ngay, còn l**m nhẹ lên kẽ môi Hướng Tần: "Anh Tần ngọt thật đấy."
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Vẫn có thể ngọt hơn nữa.
Ví dụ như vào một số thời điểm, Hướng Tần sẽ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Căng Căng cắn chặt quá... đau..."