Mỹ Nhân Mưu Mô Vẫn Luôn Quyến Rũ Tôi

Chương 42

Tim của Hướng Tần đập thình thịch, sao miệng lại ngọt thế này chứ... Chẳng lẽ là vì buổi sáng lén ăn một viên kẹo cứng màu hồng mua lần trước sao?

Chung Bất Vân cùng mấy người đã đi lên hai bậc thang, quay lại gọi: "Hai hắn chần chừ cái gì thế?"

Diệp Căng cười đáp: "Chúng tôi lên ngay!"

Anh xoay người, đưa tay về phía Hướng Tần: "Đi thôi, anh Tần."

Hướng Tần ngoan ngoãn nắm lấy, ngoan ngoãn đi theo sau Diệp Căng leo lên.

Bậc thang này hơi rung, suốt đoạn đường cả hai đều không buông tay.

Dương Chi thở phào một hơi: "Nghỉ chút uống tí nước đi."

Mọi người đều mang theo ba lô, trong đó có ít đồ ăn và bình giữ nhiệt đựng nước nóng.

"Cái bình đó đừng mở, mở ra là tản hết hơi nóng." Diệp Căng uống hai ngụm, rồi đưa cho Hướng Tần: "Đây anh."

Không phải hắn không để ý đến ánh mắt trêu chọc của người khác, nhưng Hướng Tần vẫn đỏ vành tai, mím môi uống một ngụm lớn đúng vào chỗ Diệp Căng vừa chạm môi.

Phương Nan Thủy dời ánh mắt đi nơi khác: "Sắp đến chùa rồi."

Ngôi chùa không nằm trên đỉnh núi, mà ở khoảng độ cao hai phần ba.

Càng leo lên, càng nhận được nhiều ánh nắng hơn, cây cối dần thưa thớt, mặt đất đầy lá rụng.

Đoạn đường dốc phía trước dần bằng phẳng hơn, trải bằng đá vụn, đi hết sẽ thấy chùa.

Lúc này trên con đường này người qua lại nườm nượp, phần nhiều là người già, còn có những gia đình dắt con nhỏ.

"Chúng ta cũng vào khấn chứ?"

"Được."

Trong nước từ xưa vẫn có truyền thống này, bất kể tin hay không tin, cầu một điềm lành luôn là chuyện tốt.

Chùa này hương khói rất thịnh, người đến kẻ đi không ngớt, có người bắt đầu khấu đầu từ ngoài điện, có người quỳ trên bồ đoàn trong điện, khép miệng thì thầm trước tượng Phật.

Diệp Căng ít khi đến chùa, nhưng vẫn giống mọi người, mua vài nén hương, nhắm mắt lại trước tượng Phật, chỉ là không quỳ bái.

Đầu năm mới, nguyện vọng của chúng sinh muôn hình vạn trạng nhưng cũng chẳng ngoài những điều thường thấy, cầu nhân duyên, cầu bình an, cầu vạn sự thuận lợi...

Chỉ có Diệp Căng là hơi khác biệt.

Anh muốn vụ tai nạn xe của cha mẹ sớm được làm sáng tỏ, để hung thủ phải chịu sự trừng phạt thích đáng.

Cắm hương vào bàn thờ, Diệp Căng theo bản năng tìm bóng dáng của Hướng Tần.

Nhưng lại thấy hắn đang quỳ trên một bồ đoàn cách anh không xa, nghiêm túc dập đầu bái lạy.

Diệp Căng không quấy rầy, đợi đến khi hắn xong mới đi đến bên cạnh: "Anh Tần tin những điều này sao?"

Hướng Tần lắc đầu: "Trước đây thì không."

Nhưng sau khi từng có trải nghiệm sống lại, Hướng Tần đối với những điều huyền ảo này đều mang vài phần kính sợ.

Chung Bất Vân và Phương Nan Thủy không biết đi đâu mất, còn Dương Chi và Dương Nguyệt vẫn đang quỳ lạy.

Diệp Căng kéo Hướng Tần ra ngoài điện chờ, ngắm nhìn dòng người ra vào tấp nập.

Anh mỉm cười hỏi: "Tôi thấy có người cầu bình an, có người cầu nhân duyên, vậy anh Tần cầu cái gì?"

Hướng Tần mím môi, hơi do dự.

Diệp Căng liền móc tay hắn: "Không muốn nói sao?"

Hướng Tần lắc đầu, một lúc sau mới khẽ đáp: "Cầu bình an vui vẻ, không bệnh không tai, vạn sự như ý."

Diệp Căng khựng lại: "Cầu cho ai?"

Đầu ngón tay Hướng Tần khẽ siết chặt, rất lâu vẫn không nói, trong mắt lộ ra sự căng thẳng cẩn trọng.

Diệp Căng đã hiểu rõ, không cần hỏi cũng biết đáp án.

Tim anh như co lại một cái vô hình, vừa đau vừa nhói.

Hướng Tần cuối cùng vẫn nói ra: "Cầu cho em..."

Diệp Căng lặng người trong thoáng chốc, rồi lại giả vờ trêu chọc như thường: "Không cầu gấp đôi à? Bỏ qua tình đầu mà thì không được đâu."

Hướng Tần đỏ mặt: "Căng Căng!"

Nếu không phải đang ở trước cửa chùa, quá mức thân mật sẽ thành thất lễ, Diệp Căng thật sự muốn lập tức hôn lên.

Ép Hướng Tần vào tường, hôn đến nghẹt thở, rõ ràng có khả năng phản kháng, nhưng lại ngốc nghếch chẳng nỡ đẩy ra, để mặc anh làm gì thì làm...

Phương Nan Thủy bước xuống bậc thang, là người thứ ba đi ra: "Hai anh xong chưa?"

Hướng Tần bị ánh mắt Diệp Căng nhìn đến mức ngượng ngùng, sự xuất hiện của Phương Nan Thủy coi như cho hắn bậc thang để bước xuống, vội vàng đáp: "Ừ, xong rồi."

Diệp Căng đè nén ý nghĩ tội lỗi, quay đầu cười với Phương Nan Thủy: "Anh Chung đâu, không đi cùng à?"

Phương Nan Thủy bĩu môi: "Ai thèm đi cùng anh ta."

Rõ ràng lúc đầu còn nói không tin Phật, vậy mà đến giờ vẫn chưa chịu ra.

Không chỉ lạy từng pho tượng Phật một lượt, mà thái độ còn cực kỳ kính trọng, không biết đang cầu cái gì.

Dương Chi và Dương Nguyệt ra ngoài cùng nhau, cả hai cầu đều rất đơn giản, một người cầu học hành, một người cầu sức khỏe.

Có lẽ đã nói chuyện thông suốt với chị gái, giờ em rốt cuộc cũng không còn nặng nề, bắt đầu cười nói vui vẻ, còn rất lễ phép, gọi "anh Căng", "anh Tần" không ngừng.

Hướng Tần thấy hơi không tự nhiên, hắn gần như đã quen với việc nghe Diệp Căng dùng giọng điệu mập mờ gọi mình là "anh Tần". Đây không chỉ là lần đầu tiên hắn nghe người khác gọi hai chữ ấy, mà còn là một cách xưng hô đúng mực.

Đem so sánh, thì cái "anh Tần" trong miệng Diệp Căng càng thêm mập mờ, quấn quýt.

Chung Bất Vân là người cuối cùng đi ra, như thường lệ, cười cợt không đứng đắn: "Tiếp tục leo l*n đ*nh núi hay quay về?"

Dương Chi nhìn đồng hồ: "Về thôi? Nghỉ lâu thế này, mồ hôi trên người đã lạnh hết, dễ bị cảm."

"Được, trưa nay đi đâu ăn đây?"

Dương Chi: "Về nhà tôi ăn đi."

Không ai có ý kiến gì, nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu xuống núi.

Đường xuống núi tương đối thoải mái hơn nhiều, chỉ có Dương Nguyệt lâu rồi không vận động, nên chân hơi nhũn.

Chung Bất Vân thuận miệng hỏi: "Nguyệt Nguyệt bây giờ đang học ở Nhất Trung đúng không?"

Dương Nguyệt cẩn thận bước xuống bậc thang, nghe vậy liền khẽ "Dạ" một tiếng: "Em học lớp 12 rồi."

"Em thấy trong mấy trường cấp ba gần đây, trường nào tốt hơn? So với trường em thì sao?"

Chung Bất Vân lặn lộn ngoài xã hội đã lâu, chuyện trường học sớm đã chẳng hiểu rõ nữa.

Nhưng Phương Nan Thủy vẫn còn phải học cấp ba, nên anh ta phải chuẩn bị trước.

Nhất Trung là trường chuyên, Phương Nan Thủy thì không thể nghĩ tới, đành phải lui xuống chọn trường khác.

"Tam Trung, Tứ Trung đều rất tốt, Nhị Trung thì kém một chút, nhưng nghe nói bầu không khí trong trường rất thoải mái, quan hệ thầy trò cũng rất thân thiện."

Dương Nguyệt có chút hâm mộ: "Thầy cô bọn em đều rất nghiêm khắc."

Phương Nan Thủy biết rõ tại sao Chung Bất Vân lại hỏi chuyện này, nên ngồi bên cạnh lầm lì không nói gì.

Diệp Căng bật cười: "Thế thì tôi xem như là đàn anh của em đấy."

Dương Nguyệt hơi ngạc nhiên: "Anh Căng cũng là từ Nhất Trung sao?"

Diệp Căng gật đầu: "Thầy chủ nhiệm của tôi lúc đó giờ đã nghỉ hưu rồi, chắc em không biết đâu, nhưng tên Lương Trúc Khởi thì chắc không xa lạ chứ?"

Dương Nguyệt lập tức nhăn mặt: "Giám thị —— ông ấy dữ lắm luôn."

Em liền kể ra những "chiến tích" của Lương Trúc Khởi hai năm gần đây trong trường, gần như không học sinh nào là không sợ ông cả.

Cả nhóm cười vang, Hướng Tần thì một tay bị Diệp Căng nắm, tay kia lại siết chặt thành nắm đấm.

Không biết từ lúc nào, bọn họ đã xuống tới chân núi. Chung Bất Vân trả tiền gửi xe rồi mở cửa: "Lên xe nào..."

Hướng Tần hơi ngẩn người, Diệp Căng kéo hắn một cái: "Sao vậy?"

"Ừm... hả?"

Diệp Căng đưa tay sờ lên trán hắn, "Chỗ nào khó chịu à?"

Hướng Tần hoàn hồn, lắc đầu, "Không, không khó chịu."

Thấy sắc mặt hắn bình thường, Diệp Căng không hỏi thêm: "Không được lừa tôi đâu đấy."

Hướng Tần sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.

Lên xe rồi, hắn lấy dũng khí, giả bộ lơ đãng hỏi: "Căng Căng rất ghét bị lừa sao?"

Diệp Căng: "Chẳng ai thích bị lừa cả."

Hướng Tần không khống chế được sức lực, đầu ngón tay ấn sâu vào lòng bàn tay: "Vậy... nếu có người lừa em, em sẽ tha thứ chứ?"

Diệp Căng nghiêng mắt nhìn sang, ánh mắt hơi khó đoán.

Hướng Tần bỗng dưng hỏi như thế, thật sự khiến người ta không thể không suy nghĩ nhiều.

Vì thế, Diệp Căng cân nhắc một lát, rồi trong trạng thái lo lẳng của Hướng Tần mà đổi câu trả lời: "Còn phải xem là ai lừa tôi, và vì chuyện gì mà lừa."

"Ồ..."

Hướng Tần đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, xuất thần chẳng biết đang nghĩ gì.

Mãi cho đến khi xe vào trung tâm thành phố, hắn vẫn như vậy.

"Anh Tần?"

"Hả... hả?" Hướng Tần cảm giác có người gọi mình, giật mình quay đầu: "Sao vậy?"

Diệp Căng khẽ thở dài: "Anh Tần hôm nay không tập trung gì hết, cứ ngẩn người mãi."

Chung Bất Vân ngồi ghế lái liếc gương chiếu hậu, phụ họa trêu: "Thế này thì phải phạt thôi? Người ta gọi tận năm lần mới nghe thấy."

"À..." Hướng Tần ngẩn ra, vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi, vừa nãy tôi hơi lơ đễnh..."

"Không sao đâu."

Diệp Căng chỉ là thấy hắn cứ ngẩn ngơ nên mới gọi mấy lần.

Thấy sắc mặt Hướng Tần không khác lạ, anh liền quay sang nói chuyện với mọi người tiếp.

Chủ đề vẫn xoay quanh chuyện trường cấp ba. Phương Nan Thủy là nhân vật chính, Chung Bất Vân thì muốn chọn trường cho cậu, Dương Nguyệt là học sinh đang học, Dương Chi vì chị nên cũng tìm hiểu không ít.

Diệp Căng vốn tốt nghiệp Nhất Trung, rời cấp ba cũng chưa lâu.

Ai cũng chen được vào nói, chỉ có Hướng Tần ngồi yên một bên, không chen nổi một câu.

Điện thoại bỗng vang lên một tiếng, Hướng Tần cúi đầu nhìn, thì ra là tin nhắn Diệp Căng gửi đến.

[Làm sao bây giờ? Muốn hôn anh quá.]

Hướng Tần lập tức đỏ mặt.

Hắn len lén ngẩng đầu, thấy Diệp Căng vẫn dựa lười biếng vào tay vịn, thản nhiên trò chuyện cùng mọi người, tay phải tùy ý xoay điện thoại, hoàn toàn không liếc về phía hắn.

[Anh Tần đỏ mặt rồi kìa, sao dễ xấu hổ thế?]

Hướng Tần vội vã nhắn lại:

[Về rồi hẵng hôn...]

[Nhưng tôi bây giờ rất muốn... Không chỉ muốn hôn anh, mà còn muốn làm chút chuyện quá đáng hơn nữa.]

"..."

Chuyện quá đáng hơn... là gì?

Tin nhắn của Diệp Căng khiến ngay cả điện thoại cũng như nóng lên, Hướng Tần gõ gõ xóa xóa trên bàn phím, không biết nên trả lời thế nào.

Mãi mới liều mạng hỏi một câu:

[Chuyện quá đáng hơn là gì?]

Chủ đề của mọi người lúc này đã từ chọn trường chuyển sang chuyện học sinh bây giờ.

"Trẻ con bây giờ thật sự không dễ dàng chút nào." Dương Chi cảm thán, "Trong nhóm phụ huynh, chỉ cần nghe họ trao đổi kinh nghiệm nuôi dạy con thôi là tôi đã thấy ngợp rồi."

Diệp Căng: "Cũng đừng tạo quá nhiều áp lực cho tụi nhỏ."

Chỉ nhìn vào độ tham gia nói chuyện của Diệp Căng, tuyệt đối không ai nghĩ anh còn đang vừa nhắn tin vừa trêu chọc Hướng Tần.

Nhưng điện thoại của Hướng Tần lại vang lên:

[Nếu bây giờ tôi nắm tay anh Tần, họ có nhìn thấy không?]

Hướng Tần run tay, còn chưa kịp trả lời thì đã có tin mới nhảy ra.

[Nếu anh bây giờ sờ eo anh Tần, anh có phát ra tiếng không?]

[Tay tôi hơi lạnh, dùng cơ bụng của anh Tần để sưởi thì... Chắc bọn họ không phát hiện nhỉ?]

!!!

Hướng Tần căng thẳng đến nỗi không nói nên lời, cảm giác như đang ở trên cùng một chiếc xe, ngay trước mặt bốn người kia mà cùng Diệp Căng vụng trộm, vừa k*ch th*ch lại vừa khó tả.

Hắn không dám nhìn loạn xung quanh, cố gắng làm tốt chuẩn bị tâm lý.

Như vậy cho dù Diệp Căng thật sự động tay, hắn cũng sẽ không lộ ra quá rõ ràng, tránh bị phát hiện.

Nhưng lúc này xe đã đến trước cửa nhà Dương Chi, Chung Bất Vân chậm rãi giảm tốc, chuẩn bị đỗ xe: "Đợi tôi đỗ xong hãy xuống..."

Điện thoại của Hướng Tần lại "ting" một tiếng.

[Ồ... đáng tiếc quá, đã đến rồi. Chút nữa lên nhà, anh Tần có thể vào nhà vệ sinh giúp tôi sưởi ấm không?]

Hướng Tần ngẩng đầu, hơi nóng phả ra, nhìn về phía trước thì thấy Diệp Căng đã xuống xe, còn đưa tay ra phía sau kéo hắn.

Thuận miệng anh còn nói với Dương Chi: "Hai người lên trước đi, tôi với anh Tần đi mua chút đồ."

Sắc mặt Diệp Căng tự nhiên đến mức, cứ như thể những tin nhắn mập mờ, đầy khiêu khích ban nãy không phải do anh gửi vậy.

Bình Luận (0)
Comment