Mỹ Nhân Mưu Mô Vẫn Luôn Quyến Rũ Tôi

Chương 43

Chung Bất Vân khóa chặt cửa xe, cũng nói: "Tôi với Nan Nan cũng đi mua chút đồ."

Dương Chi ngạc nhiên hỏi: "Mua cái gì?"

Chung Bất Vân cười cười: "Đâu thể nào ăn không của người ta."

Quả thật là nghĩ giống với Diệp Căng, ngày Tết đến nhà người khác ăn cơm, không thể nào tay không mà đến được.

Chỉ là không chuẩn bị trước, đành phải tạm thời đi mua.

Dương Chi trợn mắt nói: "Thôi khỏi khách sáo với tôi, quen biết bao nhiêu năm rồi còn bày đặt thế..."

Phương Nan Thủy lẩm bẩm: "Mẹ tôi với họ hàng quen nhau gần năm mươi năm, Tết đến đi thăm bà con chẳng phải vẫn phải mua quà sao..."

Mọi người: "......"

Diệp Căng bật cười: "Nói chí lý."

Hướng Tần nắm tay Diệp Căng: "Bọn tôi mua chút đồ đơn giản thôi, mọi người cứ lên trước đi."

Dương Chi bất đắc dĩ: "... Được rồi, nhưng đừng mua mấy thứ đắt đỏ cầu kỳ, đến lúc đó tôi nhất định sẽ trả lại đấy."

Chung Bất Vân bật cười: "Yên tâm."

Chị em nhà Dương Chi lên lầu trước, bốn người còn lại cùng nhau đi ra ngoài khu dân cư.

Đây là lần đầu tiên Diệp Căng không đi cùng ba mẹ để đến nhà người khác chúc Tết. Trước kia đều là tặng rượu, trà, hoặc thực phẩm chức năng, nhưng đặt vào hoàn cảnh nhà Dương Chi thì không hợp lắm.

Chung Bất Vân hỏi: "Hay là chúng ta ra trung tâm thương mại nhỉ, cùng đi không?"

Hướng Tần lắc đầu: "Tôi đi rút tiền."

Bốn người chia ra ở ngã tư, Hướng Tần tìm một cây ATM, rút hai nghìn tệ tiền mặt.

Sau đó lại đi siêu thị gần đó mua một bao lì xì, bỏ tiền vào trong rồi đưa cho Diệp Căng.

Diệp Căng hơi sững lại.

Hướng Tần nói: "Cho Dương Nguyệt."

Diệp Căng lập tức hiểu ra, tim bỗng mềm nhũn: "Anh Tần là muốn để em tặng à?"

Hướng Tần khẽ "ừ" một tiếng.

Nếu là hắn tặng, thì Dương Chi và Dương Nguyệt chưa chắc đã nhớ Diệp Căng, dù sao cũng tính là nhân tình của hắn. Nhưng nếu là Diệp Căng tặng thì lại khác.

Dù Diệp Căng có lẽ chẳng cần đến loại nhân tình này, nhưng có vẫn hơn không.

Diệp Căng không từ chối tấm lòng ấy, "Có cần mua thêm chút quà không?"

Hướng Tần cũng không biết phải mua gì, "Mua đơn giản thôi, nhiều quá thì cô ấy lại khó xử, rồi cũng tìm cách trả lại."

Diệp Căng nghĩ một lúc, rồi sang tiệm hoa quả bên cạnh chọn một thùng cherry.

Cherry dịp Tết giá không hề rẻ, một thùng cũng phải vài trăm, làm quà chúc Tết thì rất thích hợp.

Hai người mua khá nhanh, không chờ Chung Bất Vân và Phương Nan Thủy, quay lại khu chung cư.

Khu này cơ sở vật chất đã cũ, không có thang máy, nhà Dương Chi ở tầng sáu, chỉ có thể đi bộ.

Cầu thang cũng rất tệ, cũ kỹ rách nát, tường thì bẩn và xám xịt, đầy những hình vẽ bậy bạ và vô vàn số điện thoại quảng cáo.

"Đừng chạm vào tay vịn!"

Hướng Tần cuối cùng vẫn nhắc muộn một bước. Cầu thang quá hẹp, Diệp Căng suýt va vào tường bên phải, theo bản năng tay trái đặt lên tay vịn, lập tức dính một lớp bụi bẩn.

Ngay chỗ cách chừng mười centimet nữa còn có một vệt chất lỏng không rõ.

Hiếm khi Diệp Căng lộ ra vẻ lúng túng, tay chân cứng đờ chẳng biết phải làm gì tiếp.

Hướng Tần vội vàng đặt thùng cherry xuống, nắm lấy tay anh cẩn thận lau sạch bụi bặm, nhưng vẫn còn vết dầu bẩn kỳ quái.

Diệp Căng lúc này đã bình tĩnh lại, nhìn dáng vẻ cẩn thận của Hướng Tần mà bật cười: "Không sao đâu, lát nữa rửa là sạch."

Hướng Tần mím môi, "Ừ..."

Nhanh chóng đã tới tầng sáu, chưa kịp gõ cửa thì Dương Nguyệt đã nghe tiếng bước chân, mở cửa ra, cùng chào đón còn có một chú mèo nhỏ.

"Meo~"

Hướng Tần với con mèo này rõ ràng đã thân quen, tiện tay cúi xuống xoa đầu nó.

Bước vào trong nhà, phong cách bên trong và vẻ ngoài cũ nát kia hoàn toàn trái ngược. Trang trí cũng đơn giản tường trắng, sàn gỗ, nhưng cách bày trí đồ đạc rất ấm áp, lại vô cùng sạch sẽ.

"Cứ tự nhiên nhé!" Dương Chi đang chuẩn bị thức ăn, "Nguyệt Nguyệt, rót trà đi!"

Diệp Căng không thấy nhà vệ sinh đâu, đành đi vào bếp, mượn vòi nước rửa tay.

Dương Chi nhịn không được cười: "Có phải dính tay vịn rồi không?"

Diệp Căng: "Ừ."

Dương Chi bật cười: "Lần đầu đến, Hướng Tần cũng bị y như thế, một tay toàn bụi bẩn. Lúc đó tôi mới dọn đến đây, không còn cách nào khác... Đây là khu rẻ nhất mà vị trí lại thuận tiện, đành chịu khó chút."

Dương Chi không rõ thân phận của Diệp Căng, chỉ biết Hướng Tần có một người mình thích từ lâu.

Nhưng chỉ cần nhìn cũng thấy, Diệp Căng tuyệt đối không phải con nhà khó khăn. Khí chất điềm nhiên, sang quý ấy vốn là thứ mà đa số người cả đời cũng chẳng học được.

"Không sao đâu, chỉ là bất ngờ chạm phải thôi." Diệp Căng vẫy tay, "Rửa sạch là ổn rồi."

Trong lúc nói chuyện, Chung Bất Vân và Phương Nan Thủy cũng vào. Vừa bước vào cửa, Phương Nan Thủy đã chạy thẳng vào bếp, Diệp Căng bật cười: "Cậu cũng chạm vào tay vịn à?"

Phương Nan Thủy trực tiếp lấy nước rửa chén làm xà phòng rửa tay: "Khỉ thật! Là Chung Bất Vân hại em!"

Chung Bất Vân ở phía sau cười đến gập cả lưng: "Nhóc con, đừng nói bậy."

Phương Nan Thủy quay đầu trừng mắt, "Rõ ràng tôi đã thấy rồi, là anh cố tình cầm tay tôi ép đặt lên đó!!"

Chung Bất Vân: "Thiệt cũng là phúc."

Phương Nan Thủy lạnh giọng: "Thế thì tôi chúc anh phúc như Đông Hải."

"..." Chung Bất Vân hiếm khi bị nghẹn lời.

Hai người này thật sự quá buồn cười. Thành thật mà nói, nếu không tính chuyện tình cảm và tuổi tác, thì cũng khá xứng đôi.

Nhưng Diệp Căng vốn không thích xen vào chuyện người khác, lúc cười đùa anh cũng không thấy Hướng Tần đâu, đảo mắt tìm quanh, rồi bỗng lóe sáng, "Cho hỏi nhà vệ sinh ở đâu? Tôi muốn dùng một lát."

Dương Chi đang bận tay nhặt rau, nghiêng người chỉ đường: "Cuối hành lang rẽ phải là thấy."

Cửa phòng vệ sinh quả nhiên đóng chặt, Diệp Căng gõ một cái, người bên trong giống như đã chờ rất lâu liền lập tức mở ra.

Anh hỏi: "Ở đây làm gì vậy?"

Hướng Tần mím môi, qua một lúc lâu mới nói không có gì.

Diệp Căng nhìn thẳng hắn một hồi, ánh mắt Hướng Tần bắt đầu vô thức né tránh, ánh mặt Diệp Căng bỗng nhiên lóe sáng lên: "Anh Tần là ở trong nhà vệ sinh chờ để sưởi ấm cho em sao?"

Trước đó trên xe cũng vì thấy Hướng Tần cứ im lặng, sợ hắn cảm thấy bị lơ là nên Diệp Căng mới gõ chữ trêu hắn.

Câu cuối cùng kia: "Lát nữa lên lầu, anh Tần có thể vào nhà vệ sinh sưởi ấm tay cho em không," cũng chỉ là buột miệng đùa thôi.

Không ngờ, Hướng Tần thật sự chạy vào nhà vệ sinh ngoan ngoãn chờ sẵn.

Hướng Tần thấy anh không có ý đó, trong lòng có chút xấu hổ, muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Diệp Căng ôm eo đẩy ngược vào trong.

"Anh Tần đã chủ động như vậy, sao em có thể không nể mặt được."

"Cạch" một tiếng, cửa nhà vệ sinh khép lại.

Bên ngoài, Phương Nan Thủy thò đầu ngó nghiêng: "Vừa rồi tôi thấy anh Hướng còn chưa ra... bọn họ đang làm gì thế?"

Chung Bất Vân ấn đầu cậu ta lại: "Làm chuyện của người lớn. Đừng có nhìn, lại đây bóc đậu đi."

Trong nhà vệ sinh, Hướng Tần đã gần như nghẹt thở.

Hắn bị ép dựa vào bên cạnh bồn rửa, hai tay vô thức chống lên mép, Diệp Căng đang vén áo len màu nâu của hắn.

Vừa rửa tay xong, da hắn còn lạnh.

Bàn tay Diệp Căng không trực tiếp đặt lên, mà trước tiên để ở bên hông Hướng Tần sưởi ấm.

Chờ khi cả hai bàn tay đều đủ ấm, Diệp Căng mới ngẩng đầu, khóe môi mang theo ý cười, "Tự mình cầm áo đi."

Hướng Tần: "..."

Hắn lẳng lặng nhấc áo len của mình lên, lộ ra cơ bụng rắn chắc cân đối.

Diệp Căng không chút khách sáo, lập tức áp hai tay lên, còn thỏa mãn khẽ thở ra một hơi: "Ấm thật."

Cơ bắp liên tục căng chặt, gương mặt cũng bắt đầu đỏ bừng, đến khi không chịu nổi nữa Hướng Tần mới khẩn cầu: "Căng Căng..."

Hắn lần nào cũng như vậy.

Nói không rõ lời thỉnh cầu xấu hổ của bản thân, chỉ biết gọi tên Diệp Căng.

Lần này Diệp Căng giả vờ không hiểu: "Hửm?"

Hướng Tần cắn môi, nhỏ giọng nói: "Đừng sờ nữa có được không?"

"Được thôi..." Diệp Căng làm ra vẻ tiếc nuối thu tay lại, "Nhưng anh Tần cũng phải công bằng chứ?"

Hướng Tần ngẩn ra: "Cái gì?"

"Mối tình đầu cũng rất lạnh tay, cậu ta còn chưa được sưởi ấm đâu." Diệp Căng ôm eo Hướng Tần, ngẩng mắt cười nói: "Anh Tần không thể thiên vị được."

Hướng Tần ngơ ngác, chỉ đành nói: "Về rồi hãy sưởi..."

Diệp Căng: "Về rồi thì phải cho sưởi thỏa thích đấy."

Thế nào mới gọi là thỏa thích...

Hướng Tần thật sự muốn hỏi rõ, hắn sợ Diệp Căng sẽ cứ chạm mãi, chạm đến khi hắn...

Nhưng bây giờ đang ở nhà vệ sinh nhà Dương Chi, bất cứ lúc nào cũng có người gõ cửa, Hướng Tần chỉ đành mơ hồ đáp: "Ừ..."

"Anh nói là phải giữ lời."

Diệp Căng cúi đầu, kéo cổ Hướng Tần, hôn hắn một cái.

Toàn là người trẻ tuổi nên tiếp đãi khách không quá cầu kỳ, cộng thêm ai cũng đói bụng, làm đại vài món, rồi hâm nóng lại thức ăn còn dư mấy hôm trước là có thể ăn cơm.

Phòng ăn rất nhỏ, thông liền với phòng khách, chiếm một góc, may mà bàn có thể kéo dài, sáu người ngồi cũng vừa.

Vì nấu ăn có chút nóng, Dương Chi cởi áo khoác, xắn tay áo len lên, lần này Diệp Căng nhìn rõ ràng, cô quả thực cả hai tay đều có hình xăm, nhưng lại không hề mang ấn tượng thô kệch như người ta thường nghĩ, ngược lại rất đẹp và sống động.

Cánh tay trái là vài con bướm lớn nhỏ ghép lại, kèm thêm vài đóa hoa nhỏ điểm xuyết, tông màu chính là đỏ, để trống khá nhiều.

Còn trên cánh tay phải là hai con cá voi, một lớn một nhỏ, phần để trống ít hơn, nhưng tổng thể màu xanh, vô cùng trong trẻo, có thể thấy tay nghề thợ xăm rất tốt.

Kết hợp với hình xăm như vậy, rồi lại nhìn dáng vẻ Dương Chi mặc tạp dề xào nấu nhanh nhẹn, ít nhiều có chút không hợp.

"Đây là thịt dê, chính gốc, không hôi." Dương Chi đổ phần thịt dê vừa hâm nóng vào bát, "Mua hơi nhiều, may mà mọi người đến, không thì ăn không hết."

Hướng Tần phụ mang ra bàn, vừa đi vừa nói với Diệp Căng: "Trước kia, Dương Chi cũng không biết nấu ăn, ngày nào cũng gọi đồ ngoài. Sau này vì đã đón Dương Nguyệt về ở chung, không muốn để Dương Nguyệt ăn đồ ngoài cùng nên mới học nấu nướng."

Diệp Căng thật sự có chút bội phục Dương Chi, một cô gái mới ngoài hai mươi, do hoàn cảnh gia đình mà phải bỏ học, thu nhập bấp bênh, vậy mà vì muốn cứu em, đã gánh vác trách nhiệm lớn đến vậy.

Rõ ràng cô vốn không cần phải chịu nhiều áp lực như thế, sống một mình chắc chắn sẽ dễ dàng hơn.

Dương Nguyệt cũng rất hiểu chuyện, luôn phụ chị làm việc vặt, còn chuẩn bị sẵn chén đũa cốc cho mọi người.

"Ăn thôi nào..." Dương Chi hất tóc ngắn, "Đói hoa cả mắt rồi đây."

Món ăn không có gì đặc biệt, chỉ là những món gia đình đơn giản, nhưng mọi người đều ăn rất ngon miệng.

Trong lúc đó, con mèo nhỏ vẫn cứ quanh quẩn dưới gầm bàn, đặc biệt thích cọ vào chân Diệp Căng.

Hồi nhỏ Diệp Căng từng nuôi một con mèo hoang, nhưng nó quá dữ, sau này đành gửi đi, từ đó không nuôi thêm thú cưng nào nữa.

Trong chốc lát, Diệp Căng có chút không quen sự thân mật của mèo nhỏ.

Mỗi lần mèo cọ vào anh, anh bèn im lặng đưa chân sang chạm vào Hướng Tần.

Hướng Tần không hiểu ra sao, cũng chột dạ không dám nhìn xuống, tai đỏ rực lên.

"Rất nóng à?" Dương Chi nghi ngờ, cô đứng dậy lấy điều khiển, "Có phải điều hòa để nhiệt độ cao quá không?"

Hướng Tần lắp bắp nói một câu không nóng.

Lúc vào cửa bọn họ đã đổi dép, Diệp Căng liền cố ý nghịch ngợm luồn chân vào ống quần Hướng Tần, hắn chỉ mặc một chiếc quần, bên trong chính là làn da nóng ấm, khuôn mặt lập tức đỏ bừng!

Chung Bất Vân ngồi nghiêm chỉnh: "Đúng là có hơi nóng."

Phương Nan Thủy nghi hoặc nhìn anh ta, lại nhìn Hướng Tần, rồi cố ý làm rơi một chiếc đũa, thừa dịp nhanh chóng cúi xuống nhặt... Thật ra là muốn nhìn trộm tình hình dưới gầm bàn.

Nhưng hắn chẳng thấy gì bất thường, ai nấy đều ngồi ngay ngắn, chỉ có con mèo vẫn "meo meo" quanh quẩn, không ai có động tác "mờ ám" nào cả.

Trong đôi mắt nhỏ của Phương Nan Thủy lộ ra nghi vấn to tướng... Tai đỏ như vậy, thật sự là vì nóng sao?

Hướng Tần im lặng cúi đầu ăn cơm.

Vệt đỏ trên cổ không hề lui, còn có xu thế ngày càng tăng.

Bởi vì Diệp Căng không còn "động chân" nữa, mà chuyển sang động tay.

Hắn có thể cảm nhận được hai ngón tay thon dài len vào trong áo, men theo đường cơ bắp mà nhẹ nhàng chọc chọc.

Trên bàn, Diệp Căng chống cằm, ung dung thong thả vừa trò chuyện cùng mọi người.

Dưới bàn, đầu ngón tay anh như lông vũ, khẽ lướt trên lưng Hướng Tần, thậm chí còn chạm đến hai 'lúm đồng tiền' nhỏ ở phần eo sau.

Ừm... nghe nói đàn ông có 'lúm đồng tiền' ở eo thì chuyện đó sẽ rất giỏi.

Diệp Căng thu tay lại, thong dong mỉm cười hỏi: "Sao anh Tần cứ im lặng vậy?"

Hướng Tần: "........."

Trên đầu như sắp bốc khói.

Chung Bất Vân gắp một miếng móng giò cho Phương Nan Thủy, rồi nói với Dương Chi: "Sau này nếu chân giò nấu mãi không nhừ thì cứ tìm Hướng Tần."

Dương Chi còn chưa phản ứng: "Làm gì?"

Chung Bất Vân chậm rãi đáp: "Cậu ta đổi nghề đi bán nồi áp suất rồi."

Phương Nan Thủy tin thật, ngậm đũa trầm tư: "Thật à? Bán nồi áp suất kiếm được nhiều tiền thế sao..."

Cậu biết hiện tại công việc của Hướng Tần thu nhập rất cao, trừ khi bán nồi áp suất còn nhiều hơn, bằng không thì cũng chẳng cần phải đổi nghề...

Bình Luận (0)
Comment