Hôm nay khá bận.
Đến tận mười giờ tối mới kết thúc xong tất cả đơn hẹn, Chung Bất Vân lười nhác dựa vào quầy bar, hướng về cô gái nhỏ cứ quay đầu nhìn ra ngoài cửa mỉm cười.
Dương Chi trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Anh có thể đừng rắc thính bừa bãi được không?"
Chung Bất Vân: "... Chẳng lẽ tôi không được cười sao?"
Dương Chi: "Cô bé người ta đơn thuần lắm, lỡ hiểu nhầm thì anh có chịu trách nhiệm không?"
Chung Bất Vân đau đầu, "Được được, lỗi của tôi."
"Tính sổ tháng trước xong rồi." Dương Chi mở máy tính, "Tiền lương học việc phát năm nghìn, tiền điện nước... Ấy, Hướng Tần đâu rồi?"
"Đang vẽ tranh mới." Chung Bất Vân liếc mắt nhìn lên lầu: "Đợi một lát đi, đến giờ là cậu ấy xuống."
Dương Chi xoa cằm, cảm khái: "Vẫn là có người yêu thì tốt thật, đổi lại trước đây, chưa xong việc thì anh ta có thể thức trắng cả đêm."
Chung Bất Vân chỉ cười, không khẳng định cũng không phủ nhận.
Dương Chi liếc nhìn anh ta một cái: "Còn anh nữa, với Tiểu Phương ở bên nhau rồi à?"
Chung Bất Vân: "Em nghĩ nhiều rồi."
Dương Chi nhướng mày: "Thế tại sao dạo này anh giống hệt Hướng Tần, đến giờ là về nhà, quán bar cũng không đi, bạn bè cũng không tìm nữa?"
"Không muốn dạy hư trẻ con."
Trong lúc trò chuyện, Hướng Tần cũng từ trên lầu bước xuống, "Về chưa?"
Dương Chi lắc đầu: "Làm phiền hai người năm phút thôi, bàn chút chuyện cửa hàng, tiện thể chốt sổ chia lợi nhuận tháng trước."
"Còn nữa, hai học việc tính sao? Giữ cả hai hay loại bớt?"
Chung Bất Vân nghĩ một lát: "Giữ Hoa Tiêu đi, Trương Thực thì thật sự không ổn."
Dương Chi cũng đồng ý, cô nhìn Hướng Tần, "Tôi biết, anh thấy hoàn cảnh Trương Thực không tốt nên muốn giúp cậu ta một tay, nhưng bản thân cậu ta cũng phải chìa tay ra đón chứ, ngày nào cũng lêu lổng... Hôm qua tôi còn thấy cậu ta chơi bài trên điện thoại."
Dương Chi nói khá uyển chuyển, nhưng nói thẳng ra là đánh bạc.
Hướng Tần hơi nhíu mày, không phản bác gì: "Kệ đi, nghe mọi người."
"Được, ngày mai tôi sẽ thông báo." Dương Chi chuyển một bảng kê, "Chi phí tháng trước tôi đã gửi qua WeChat, bây giờ xem một lượt, nếu không vấn đề thì chia luôn."
Tháng này chia là lợi nhuận của tháng trước Tết, không hề ít, sau thuế tổng cộng ba trăm mười một nghìn.
Chung Bất Vân nắm 50% cổ phần, Hướng Tần 35%, Dương Chi 15%.
Sau khi tiền vào tài khoản, Hướng Tần lập tức trả Chung Bất Vân ba vạn, là số tiền tháng trước anh mượn khi chuyển hai trăm nghìn cho Diệp Căng.
Hắn cầm áo khoác ra đến cửa, phát hiện Dương Chi và Chung Bất Vân vẫn chưa động, nghi hoặc quay đầu hỏi: "Hai người không đi sao?"
Chung Bất Vân chỉ cười, không nói gì.
Dương Chi gập máy tính, cảm khái: "Bây giờ anh tan làm tích cực ghê."
Hướng Tần: "..."
Hắn nghĩ đến Diệp Căng, vành tai bèn âm thầm đỏ lên.
Muộn một chút thì không sao, nhưng còn phải đón Căng Căng về nhà, cho nên nhất định phải đúng giờ.
Đến nhà Chung Bất Vân, Phương Nan Thủy đã mệt rã rời, hai mắt vô thần nhìn Chung Bất Vân: "Về rồi?"
Chung Bất Vân nhướn mày: "Học đến ngốc luôn rồi à?"
Diệp Căng đi rửa tay: "Cho cậu ấy chút bài tập, tôi lập nhóm chat, anh nhớ kiểm tra, tôi với anh Tần về trước đây."
Chung Bất Vân: "... Cậu bảo tôi kiểm tra hả?"
Diệp Căng quay đầu: "Có vấn đề gì sao?"
Chung Bất Vân: "Cậu biết tại sao tôi làm nghề này không, vì tôi vốn là một đứa đội sổ, chẳng có lựa chọn nào khác..."
Hướng Tần ho khan một tiếng, suýt nghẹn: "Chung—"
Diệp Căng trực tiếp cắt lời Hướng Tần, hỏi: "Nghề gì?"
Chung Bất Vân cũng ý thức được mình lỡ miệng, nhưng phản ứng rất nhanh mà chữa lại: "Khởi nghiệp tự do đó, học hành quá kém, bằng cấp để đó, ngay cả tư cách đi làm thuê cũng không có."
Anh ta cố tình thở dài: "Thời buổi này làm chủ khó khăn lắm......"
Thật ra cũng không tính là nói dối.
Anh ta đúng là khởi nghiệp tự do, cũng coi như ông chủ.
Chẳng sai.
Phương Nan Thủy: "..."
Người duy nhất biết nghề nghiệp của Chung Bất Vân và Hướng Tần, nhưng lại chẳng rõ ràng, chính là Phương Nan Thủy, trong đầu rối bời, sao cảm giác chỗ nào cũng thấy không đúng...
"... Đúng là không dễ." Diệp Căng nghĩ ngợi hai giây, "Vậy thì thế này, bài tập cậu ấy viết xong anh chụp lại gửi cho tôi, tôi sẽ kiểm tra."
Chung Bất Vân: "Ừ, được."
Chủ đề nghề nghiệp tạm khép lại, Diệp Căng nói với Hướng Tần đang ôm áo khoác của mình: "Đi thôi, về nhà."
Trái tim đang treo lơ lửng của Hướng Tần cuối cùng cũng hạ xuống, có chút thấp thỏm khoác áo cho Diệp Căng: "Ngoài trời hơi lạnh, mưa nhỏ rồi."
"Vậy thì em đưa tay cho anh ủ ấm."
Diệp Căng kéo Hướng Tần vừa nói vừa cười đi ra ngoài, dường như thật sự không phát hiện điều gì bất thường.
Sau khi cửa khép lại, Phương Nan Thủy mới nhỏ giọng nói với Chung Bất Vân: "Hôm nay thầy Diệp thấy bàn tranh cát rồi."
Chung Bất Vân lập tức nắm được trọng điểm: "Thầy Diệp?"
"..." Phương Nan Thủy cạn lời: "Trọng điểm là bàn tranh cát! Tôi còn lỡ miệng nữa... Giờ anh ấy biết anh Tiểu Hướng biết vẽ tranh cát rồi."
Chung Bất Vân nhíu mày, chỉ riêng một cái bàn tranh cát thì Diệp Căng chắc chắn không đoán được gì, nhưng cộng thêm việc Phương Nan Thủy lỡ miệng, Diệp Căng khó tránh khỏi sẽ liên tưởng đến buổi tiệc ở nhà họ Liễu lần trước.
Huống hồ hai người ngày ngày ở bên nhau, hơn một tháng nay Hướng Tần thật sự chưa từng lộ chút sơ hở nào sao?
Sơ hở tích lũy nhiều rồi, tự nhiên sẽ xé rách lời nói dối.
Chung Bất Vân tự nhận bản thân nhìn người rất chuẩn, Diệp Căng không phải kiểu vừa yêu liền mù quáng bỏ qua chi tiết, tự lừa dối chính mình.
Phương Nan Thủy lại hỏi: "Sao anh Tiểu Hướng không muốn để anh ấy biết vậy?"
Chung Bất Vân hoàn hồn, "Con nít đừng hóng hớt, đi làm bài tập đi."
Anh ta lấy điện thoại ra, đã mở sẵn khung chat với Hướng Tần, nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn không nhắn.
Thái độ vừa rồi của Diệp Căng rất tự nhiên, trông chẳng giống tức giận.
Nếu thực sự đoán ra điều gì thì chắc cũng không sao, nhưng nếu chưa đoán ra, mà lỡ nói với Hướng Tần, e rằng Hướng Tần sẽ lo lắng cả đêm.
Không lộ sơ hở cũng thành lộ sơ hở mất.
. . .
"Có mệt không?" Lên xe, Hướng Tần đưa ly trà sữa đã mua sẵn cho Diệp Căng, "Ngày mai còn đến nữa không?"
Diệp Căng gật đầu, "Em còn mười hai ngày nữa là nhập học rồi, sau đó chắc không còn nhiều thời gian."
Hướng Tần khô khốc ừ một tiếng: "Một ngày liền có mệt quá không?"
Diệp Căng bật cười: "Đâu phải dạy cả ngày, có một phần ba thời gian là nghỉ ngơi rồi."
Hướng Tần vẫn có chút xót xa, luôn cảm thấy nói liên tục, dạy liên tục như vậy sẽ rất mệt, nhưng lại không tiện ngăn cản quyết định của Diệp Căng.
Hắn mím môi, phía trước đèn đỏ, hắn từ từ đạp phanh, rồi đưa cho Diệp Căng một tấm thẻ.
Diệp Căng đang nhớ lại chuyện vừa nãy Chung Bất Vân nói "khởi nghiệp tự do", thì bất ngờ bị đưa cho một tấm thẻ, bỗng khựng lại.
"...Làm gì vậy?"
Hướng Tần nhỏ giọng: "Thẻ lương."
Diệp Căng bị chọc cười, "Nộp thẻ lương?"
Mặt Hướng Tần đỏ bừng, ừ một tiếng: "...Em đừng vất vả quá, tôi có tiền mà."
Diệp Căng vốn nghĩ, đã yêu nhau rồi thì Hướng Tần chắc sẽ không còn mượn cớ hợp đồng để gửi sinh hoạt phí cho anh nữa, không ngờ lại còn có con đường "nộp thẻ lương" này.
Anh quyết định dùng ma pháp để đánh bại ma pháp: "Chuyện này có phải không hợp lễ lắm không?"
Hướng Tần nắm chặt vô lăng, hơi ngơ ngác hỏi: "...Hả?"
Diệp Căng: "Nộp thẻ lương là chuyện sau khi kết hôn mới làm, giờ anh Tần đã thế này chẳng phải không hay sao?"
Hướng Tần ngẩn ra: "Không sao mà..."
Diệp Căng cố nín cười, "Sao lại không sao? Hôm kia anh Tần còn nói chuyện đó không hợp lễ, phải kết hôn rồi mới được làm cơ mà."
Vành tai Hướng Tần đỏ rực, "Nhưng em đã làm rồi mà......"
Diệp Căng: "Làm gì cơ?"
Hướng Tần nắm chặt vô lăng, đầu óc hoàn toàn không xoay nổi.
Hắn lại không muốn rút lại "thẻ lương", cả người nghẹn cứng, Diệp Căng lại mơ hồ nhìn ra chút uất ức.
Anh bất đắc dĩ, một lúc sau vẫn nhận lấy: "Vậy thế này... Em nhận thẻ lương, nhưng để trao đổi ngang bằng, sau này em làm gì với anh Tần thì không được phản kháng nhé."
Hướng Tần: "..."
Nghe nửa đầu câu hắn còn khẽ nhếch khóe môi, nghe nửa sau thì mặt lập tức đỏ bừng.
Còn có thể làm gì chứ...
Cho đến khi về đến căn hộ, Hướng Tần vẫn thấp thỏm để ý từng động tĩnh của Diệp Căng, sợ anh sẽ làm gì.
Hướng Tần đi tắm trước, vì muốn lên giường nằm trước để sưởi ấm chăn cho Diệp Căng.
Thời gian này, cửa phòng tắm cũng được đóng kỹ, Diệp Căng chẳng hề vào làm gì.
Diệp Căng tắm xong dường như quên sạch những lời nói trên xe, chui ngay vào chăn chuẩn bị ngủ, tay cũng rất ngoan ngoãn.
Hướng Tần không nói rõ được là thất vọng hay nhẹ nhõm, hắn cẩn thận kéo chăn cho ngay ngắn, vừa định nói chúc ngủ ngon thì nghe Diệp Căng mở miệng.
"Hôm nay tôi thấy một cái bàn vẽ tranh cát ở nhà anh Chung."
Trái tim Hướng Tần vừa mới thả lỏng lập tức nhảy vọt lên: "À... sao thế?"
Diệp Căng ôm eo hắn: "Anh Chung biết vẽ tranh cát à?"
Hướng Tần: "Hình như biết..."
Diệp Căng cười khẽ: "Hồi cấp ba em đã muốn học tranh cát rồi, tiếc là bận quá nên chẳng học được... Lần sau rảnh, có thể nhờ anh Chung dạy không?"
Hướng Tần mím môi: "Anh ta cũng không giỏi lắm..."
Diệp Căng nghe ra chút nhỏ nhen trong giọng hắn, "Nhưng Tiểu Phương nói rất giỏi mà, ơ... Anh ghen rồi à?"
Cổ họng Hướng Tần nghẹn lại.
Diệp Căng lại đổ thêm dầu: "Nhưng phải làm sao đây, anh không biết, nếu không thì có thể dạy em rồi, tôi cũng chẳng cần tìm anh Chung."
Hướng Tần: "..."
Hắn buồn bực nhìn trần nhà.
Diệp Căng cố nhịn cười, dùng ngón tay dọc theo cơ bụng Hướng Tần vẽ vẽ: "Được không? Anh Tần cho một lời chắc chắn, em có thể tìm anh Chung học không?"
"..." Hướng Tần chịu không nổi nữa, giọng vừa nhỏ vừa ấm ức: "Tôi cũng biết vẽ tranh cát."
Diệp Căng suýt thì bật cười, may mà kịp nén lại, giả vờ ngạc nhiên: "Trước giờ chưa nghe anh Tần nói bao giờ."
"Không phải chuyện quan trọng..." Giọng Hướng Tần khô khốc ghen tuông, "Em đừng tìm anh ta... Tôi cũng có thể dạy em."
Sợ Diệp Căng không tin, hắn còn nghiêm túc nhấn mạnh: "Tôi biết."
Diệp Căng vùi mặt vào cổ Hướng Tần, nín cười đến run cả vai.
Bị giấu giếm vốn là chuyện dễ khiến người ta tức giận, nhưng nhìn Hướng Tần lộ liễu thế này, thật sự chẳng ra sao.
Miệng cũng chẳng kín, khẽ khều một cái đã nói hết sự thật.
"Anh Tần giỏi quá." Diệp Căng nghiêm mặt, thưởng cho Hướng Tần một nụ hôn, "Lần sau anh dạy em nhé."
Hướng Tần khẽ cong môi, vì Diệp Căng quyết định không tìm đến Chung Bất Vân nữa mà thấy vui.
Ừm... Lại còn được khen nữa.
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Hướng chó con: Tôi cũng đâu muốn lộ nhanh thế, nhưng Căng Căng nói sẽ đi tìm người khác mà.