Những ngày yêu đương lúc nào cũng vui vẻ, điều duy nhất không được suôn sẻ chính là vụ án tai nạn xe của ba mẹ.
Tình hình cụ thể Diệp Căng không rõ, trong thời gian này anh có vài lần gọi điện cho Đàm Kính, ông nói tiến triển rất lớn, nhưng thiếu chứng cứ then chốt, Đàm Kính cũng không mạo muội tiết lộ nghi phạm là ai, sợ Diệp Căng xúc động mà làm chuyện dại dột.
Nhưng sau lời nhắc nhở của Dương Tử Đại hôm mùng một Tết, trong lòng Diệp Căng thực ra đã có suy đoán, chỉ là đang chờ một kết quả xác nhận.
Mãi đến chiều ngày 21...
Kể từ lần sơ hở chuyện tranh cát đã qua 11 ngày, khi đó cũng do bị k*ch th*ch mà Hướng Tần thừa nhận mình cũng biết vẽ tranh cát, mấy ngày liền thấp thỏm bất an, nhưng Diệp Căng vẫn chưa hề nhắc lại, lúc này hắn mới thở phào.
Ngày mai Diệp Căng phải nhập học, hôm nay anh sẽ kết thúc sớm việc dạy học cho Phương Nan Thủy.
Dương Chi có chút ngạc nhiên nhìn Hướng Tần hối hả, "Đi sớm vậy sao?"
Chung Bất Vân trêu: "Ngày mai bạn trai nhập học rồi, tối nay chẳng phải nên ân ái một chút sao."
Mặt Hướng Tần đỏ lên: "Đừng nói bậy, tôi đi trước đây."
Xe vừa dừng ven đường, dạo này thời tiết không tốt, từ hôm kia đã mưa đến giờ vẫn chưa dứt.
Vừa lên xe, điện thoại vang một tiếng, là tin nhắn Diệp Căng gửi đến.
[Tối ăn gì?]
[Chung Bất Vân giới thiệu một nhà hàng Pháp, tôi đã đặt bàn rồi.]
Lúc này Diệp Căng đang nhìn Phương Nan Thủy làm đề, anh cười khẽ. Thời gian vừa qua luôn bận rộn, chợt nhận ra ngày mai đã khai giảng.
Nhưng anh và Hướng Tần ở bên nhau đã lâu, lại chưa từng hẹn hò đàng hoàng, chưa từng có một bữa hẹn ăn riêng chỉ hai người.
Hướng Tần thấp thỏm chờ một lúc, cũng không biết Diệp Căng có thích đồ ăn Pháp hay không.
Diệp Căng gửi đến một đoạn tin nhắn thoại, mang theo ý cười rạng rỡ,
"Anh Tần sao lại ngoan thế? Em hỏi cái là nói luôn, chẳng còn chút bất ngờ nào cả."
Hướng Tần tưởng thật, do dự trả lời: "Vậy... Đổi chỗ khác nhé?"
Diệp Căng trực tiếp gọi điện thoại thoại đến: "Không cần, em đùa thôi, ăn gì cũng được, chỉ cần là ăn cùng anh."
Mặt lẫn tai của Hướng Tần lập tức đỏ bừng.
Vì đang lái xe, Hướng Tần đeo tai nghe, nên giọng của Diệp Căng giống như vang ngay bên tai hắn, vừa ngứa vừa tê.
Hắn ngoan ngoãn đáp: "Vậy để tôi đến đón em, sắp đến rồi."
Diệp Căng khẽ ừ một tiếng: "Bên này em cũng sắp xong, chờ anh."
Từ cửa hàng lái xe đến nhà Chung Bất Vân chỉ mất khoảng hai mươi phút, nhưng hôm nay hơi kẹt xe.
Mưa tí tách rơi lộp bộp trên cửa kính xe, cần gạt nước chưa từng dừng lại.
Trời âm u, mây đen đè thấp, nhìn thôi cũng mang cảm giác ngột ngạt.
Tâm trạng Hướng Tần thoáng dao động vài phần.
Hắn không nhớ rõ kiếp trước vào thời điểm này đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua là muốn tiếp cận Diệp Căng, nhưng lại luôn bị lạnh nhạt.
Hoàn toàn khác với hiện tại, tựa như hai thế giới.
Thật ra dáng vẻ Diệp Căng khi ấy càng giống thiếu niên trong ký ức thời cấp ba của Hướng Tần, lạnh lùng, cao ngạo... Nhưng chỉ khi thực sự thân thiết với Diệp Căng mới biết, cái gọi là lạnh nhạt chỉ là cảm xúc dành cho người ngoài.
Thế nên khi cảm nhận được sự thân mật nhiều thế này, Hướng Tần có chút khó tưởng tượng, nếu một ngày nào đó phải chia xa, hắn sẽ phải làm sao để quen với cuộc sống không có Diệp Căng.
Khi đấy, việc hắn cần làm, không phải là quên đi, cũng không phải là ngừng thích, mà là học cách quen với cuộc sống một mình.
Quãng đường gần nửa tiếng, Hướng Tần nghĩ đủ thứ linh tinh, nghĩ đến nụ cười của Diệp Căng, nghĩ rằng hình như đã mấy ngày rồi anh chưa làm mấy việc "không hợp lễ nghi" với mình...
Còn nghĩ tối nay sẽ ăn gì, rồi món quà muốn tặng.
Hướng Tần liếc nhìn hộp giày đặt ở ghế phụ, từ từ dừng xe ở cổng khu chung cư.
Hắn bung ô xuống xe, vừa đóng cửa lại, quay đầu liền thấy một gương mặt quen thuộc.
"...Trương Thực?" Hướng Tần nhíu mày, "Sao cậu lại ở đây?"
"Tôi chờ thầy mà..." Trương Thực có vẻ hơi căng thẳng, "Tôi cũng bất đắc dĩ mới đến cầu xin thầy... Thầy có thể giúp tôi xin anh Chung tha thứ được không... Mất đi nghề này tôi thật sự chẳng làm nổi gì nữa, ngay cả việc nuôi sống bản thân cũng khó."
Hướng Tần khẽ thở dài: "Chúng tôi đã cho cậu rất nhiều cơ hội rồi, nhưng cậu vốn không để tâm. Tháng trước cậu đi muộn về sớm 17 lần, ngày nào cũng có cái cớ mới. Còn việc giữ vệ sinh ký túc xá của cậu..."
Hướng Tần cảm thấy khó nói, mấy hôm trước có đi xem, thật sự không dám nhìn: "Chủ nhà đòi bồi thường ba ngàn, tôi đã trả rồi, nhưng sau này xin cậu tìm con đường khác."
Trương Thực sốt ruột khẩn cầu: "Tôi biết sai rồi! Thầy, coi như tôi cầu xin thầy, cho tôi thêm một cơ hội nữa, được không?"
Mưa vẫn rơi, nhưng Trương Thực lại không mang ô, áo ngoài đã ướt sũng.
Ban đầu, Hướng Tần có chút thương hại gã, gia cảnh không tốt, bản thân cũng thiếu điều kiện, nên mới nhận làm học trò.
Nhưng biểu hiện của Trương Thực mấy tháng qua đã sớm bào mòn hết chút thương cảm cuối cùng.
Đi làm không nghiêm túc, cũng chẳng chịu học, làm 3 ngày thì nghỉ hết 2 ngày, mỗi lần đều tìm cớ vay tiền. Biết Hướng Tần và Chung Bất Vân không cho thì lại đi tìm Dương Chi, bây giờ còn dính vào cờ bạc.
Đối với những việc không liên quan đến Diệp Căng, Hướng Tần chưa bao giờ dây dưa, đúng là đúng, sai là sai, nên thế nào thì thế ấy.
"Xin lỗi, tôi không giúp được cậu."
Trương Thực quấn lấy một hồi, cho đến khi mưa càng lúc càng lớn, người ướt nhẹp mới chịu buông.
"Tôi không mang ô..." Trương Thực cầu xin, "Có thể đưa tôi ra đầu đường bắt xe được không? Tôi không mang ô, cũng hết tiền rồi."
Hướng Tần từ trong xe lấy ra một tờ một trăm đưa cho Trương Thực:
"Cậu tự đi đi, áo đã ướt thế này rồi, chắc cũng không cần ô nữa."
Trương Thực: "..."
Cái kiểu "đã ướt thì không cần ô", đúng là đồ trai thẳng cứng nhắc.
Hướng Tần thấy gã quay người đi, thì cúi đầu gửi tin nhắn cho Chung Bất Vân.
[Anh từng dẫn Trương Thực đến khu chung cư nhà anh bao giờ chưa?]
[Chưa, sao thế? Nó ở nhà tôi à?]
Mi mắt Hướng Tần giật mạnh, vừa ngẩng lên thì bị Trương Thực tập kích, anh nhanh chóng né sang bên mới tránh được hiểm, nào ngờ mục đích của Trương Thực căn bản không phải hắn, mà là điện thoại của hắn!
Trong lúc giằng co, điện thoại rơi xuống vũng nước dưới đất, Trương Thực nhanh chân giẫm mạnh một cái, màn hình vỡ nát tứ tung.
"Trương Thực!"
Hướng Tần đấm một cú, túm lấy cổ áo gã, giận dữ quát: "Ai sai mày đến!?"
Thật ra lúc Trương Thực xuất hiện hắn đã có đề phòng, kết quả vẫn sập bẫy.
"Không ai hết..." Trương Thực chột dạ, mưa làm mờ mắt, "Bị đuổi việc thì tôi không thể trả thù à!?"
Người Hướng Tần cũng ướt, hắn nhanh chóng phản ứng, ném Trương Thực xuống đất rồi nhặt điện thoại lên, màn hình nát còn ngấm nước, đã hoàn toàn hỏng.
Hắn vội vàng nhìn quanh, muốn tìm người mượn điện thoại để gọi cho Diệp Căng.
Nhưng hai bên đường toàn là tường rào khu chung cư, không có cửa hàng, hơn nữa ngày mưa nên người qua lại cực ít, bắt buộc phải chạy ra tận đầu đường.
Trương Thực thấy hắn định đi liền quấn lấy, Hướng Tần quay lại tung ngay một cú đấm: "Cút!"
Hắn chẳng kịp bung ô, lao thẳng vào mưa, trong hoảng loạn vẫn không ngừng cầu nguyện... Mong rằng mục tiêu không phải là Diệp Căng.
Nhưng vận khí quả thật tệ, Hướng Tần gặp được hai người. Một là bà lão che ô, tai lãng, hắn nói mấy lần bà mới nghe ra là muốn mượn điện thoại, cuối cùng còn cảnh giác tưởng hắn là kẻ lừa đảo, không cho mượn.
Người thứ hai là một cô gái, thấy đàn ông lạ đòi mượn điện thoại thì sợ, nói mình chỉ xuống lấy hàng, không mang theo máy. Nhưng lời vừa dứt thì tiếng chuông điện thoại vang lên từ trên người cô.
Xem ra cũng chẳng mượn nổi, Hướng Tần không chần chừ nữa, chạy thẳng về phía toà nhà của Chung Bất Vân, ấn nút thang máy gần như sắp hỏng, vậy mà vẫn phải chờ ba phút mới lên đến tầng 17.
Cửa thang máy vừa mở, cả người Hướng Tần chao đảo lao vào cửa nhà Chung Bất Vân, tủ giày đặt ngay bên ngoài cửa chính, giày của Diệp Căng đã không thấy đâu.
Hắn ôm một tia hy vọng gõ cửa, Phương Nan Thủy lập tức mở ra: "Cảnh...Sao anh lại ở đây?"
"Diệp Căng đâu!?"
Phương Nan Thủy nói nhanh như bay: "Em cũng không biết! Thầy Diệp vừa nhận được một tin nhắn, nói là có người bắt cóc anh, bảo anh ấy lập tức đi, nhưng không nói địa chỉ, chỉ bảo đến cổng đông khu chung cư, anh ấy không cho em đi, bảo em báo cảnh sát chờ cảnh sát tới..."
Hướng Tần quay người chạy đi ngay lập tức, Phương Nan Thủy cũng mặc kệ cảnh sát, vội vã cạy cửa thang máy theo vào: "Sao gọi điện cho anh không được!?"
"Bị người ta ném vỡ rồi."
Thang máy vừa mở, Hướng Tần lập tức chạy về phía cổng đông khu chung cư, Phương Nan Thủy khó khăn đuổi theo, "Anh đừng lo! Thầy Diệp đã lấy theo đồng hồ thông minh của em, có định vị... Anh ấy nói điện thoại có thể sẽ bị tịch thu, nên giấu đồng hồ trong lớp bông áo khoác lông vũ rồi!"
Cổng đông cách nhà Chung Bất Vân không xa, nhưng lại là con đường nhỏ, hiếm khi có người xe qua lại, khi Hướng Tần đến thì nơi này đã không còn ai.
Hỏi bảo vệ, bảo vệ cũng chỉ nói không để ý.
Hướng Tần lập tức lại chạy về phía cổng nam, mưa tạt làm mắt hắn đau rát, toàn thân ướt sũng lạnh buốt.
Hắn nói với Phương Nan Thủy: "Chia sẻ định vị theo thời gian thực cho tôi, cậu ở nhà chờ cảnh sát đi!"
"Không được, em phải đi cùng anh! Hơn nữa định vị trên đồng hồ kết nối với điện thoại của Chung Bất Vân, phải tìm anh ta lấy!"
Phương Nan Thủy vừa rồi ở nhà đã gọi điện cho Chung Bất Vân, nhưng không ai nghe.
Quần áo trên người Phương Nan Thủy đã ướt đẫm, cậu leo lên xe của Hướng Tần vội lau tay, may mà điện thoại trong túi chưa bị vào nước.
Cậu tiếp tục gọi cho Chung Bất Vân, gọi đến lần thứ hai mới nghe, bên kia truyền đến giọng bất đắc dĩ của Chung Bất Vân: "Tổ tông ơi, tôi chỉ đi vệ sinh thôi, em bám dai thế à?"
"Không rảnh bám anh!" Phương Nan Thủy tức giận nói, "Anh mau xem định vị trong đồng hồ của tôi đi!"
Cảm thấy giọng điệu của Phương Nan Thủy rất gấp, Chung Bất Vân lập tức nhìn định vị: "Sao định vị ở đường Đổng Thủy? Cậu làm mất đồng hồ rồi?"
"Không mất, đồng hồ đang ở chỗ thầy Diệp, anh ấy xảy ra chuyện rồi."
Phương Nan Thủy tóm tắt nhanh gọn sự việc: "Anh mau về nhà, lát nữa cảnh sát sẽ tới hỏi tình hình, tôi với anh Tiểu Hướng đang ở cùng nhau, anh đừng cúp máy!"
Sắc mặt Hướng Tần căng thẳng nắm chặt vô lăng, gân xanh trên trán nổi lên hai sợi.
Kiếp trước rõ ràng hôm nay chẳng xảy ra chuyện gì, nhưng càng nhớ lại thì đầu óc càng rối loạn, những ký ức về tương lai như cuộn chỉ rối tung rối mù.
Hắn càng muốn nhớ thì ký ức lại trôi đi càng nhanh, thậm chí đến cuối cùng hắn bắt đầu hoài nghi việc gọi là trùng sinh có phải chỉ là ảo tưởng của mình hay không.
Hoặc cũng có lẽ, bởi vì hắn sống lại, mạo muội tiếp cận Diệp Căng, lại mạo muội báo cảnh sát trước, nói cho cảnh sát tên của kẻ lái xe gây tai nạn bỏ trốn, dẫn đến tiến độ điều tra sớm hơn... Cho nên lần này sự việc cũng thay đổi.
Chuyện lần trước chưa từng xảy ra sẽ xuất hiện trong dòng thời gian này... Chuyện lần trước đã xảy ra cũng có thể diễn ra sớm hơn.
Phương Nan Thủy khô khan an ủi: "Chắc sẽ không sao đâu, định vị vẫn đang di chuyển, chứng tỏ người đưa thầy Diệp đi chưa tịch thu đồng hồ thông minh."
Còn điện thoại của Diệp Căng thì đúng là đã không gọi được, hẳn là như anh nghĩ, đã bị thu mất rồi.
Hướng Tần đạp ga, khóe mắt liếc thấy biển đường Đổng Thủy bên cạnh, cảm xúc căng thẳng lên đến đỉnh điểm.
Hắn thậm chí không dám chớp mắt, chỉ cần nhắm mắt lại là cảnh tượng kiếp trước Diệp Căng rơi từ tòa cao ốc xuống, ngã trong vũng máu lại hiện lên.
Căng Căng à......