Diệp Căng nhìn thấy Hạ Gia Giai thì chẳng hề bất ngờ, chỉ hơi nhíu mày.
"Cậu đến rồi?"
Diệp Căng không hỏi hắn ta rốt cuộc muốn làm gì, đi thẳng vào chủ đề: "Người của tôi đâu?"
Hạ Gia Giai cười thê lương: "Tôi thế nào cũng không thể ngờ, cậu lại thích một người như vậy."
Diệp Căng không muốn phí lời với hắn ta, đảo mắt nhìn xung quanh cũng không thấy người, một công nhân dẫn anh đến đây.
Nơi này trông như một công trình bỏ dở, Diệp Căng hiện giờ đang ở trong một tòa gần sát đường nhất.
Vì là nhà kiểu Âu, chỉ có sáu tầng, xung quanh đều là tường xi măng, mép ban công không có lan can, nhìn mà rợn người.
Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, đã bắt đầu hắt vào trong tòa nhà dang dở, nền đất ướt nhẹp.
Diệp Căng rất nhanh nhận ra Hướng Tần có lẽ căn bản không ở đây.
Anh không chắc là mình trúng kế, hay là Hạ Gia Giai đã trói Hướng Tần đến nơi khác... Dù sao trước đó gọi cho Hướng Tần thật sự là tắt máy không liên lạc được.
Diệp Căng quan sát rõ hoàn cảnh xung quanh, lại nhìn về phía Hạ Gia Giai, "Cậu biết mình đang làm gì không?"
Khi đến đây anh đã nhận ra không đúng, Hạ Gia Giai bắt Hướng Tần để uy h**p anh, cho người đưa anh tới đây lại chỉ tịch thu điện thoại, ngay cả lộ tuyến cũng không tránh, thậm chí tin nhắn còn dùng chính điện thoại của Hạ Gia Giai gửi đi.
Điều này tuy có lợi cho việc lấy chứng cứ về sau của cảnh sát, nhưng thật sự là một tín hiệu không mấy tốt lành...
Rất có thể có nghĩa là cuộc điều tra bên Đàm Kính đã tiến vào giai đoạn sâu hơn, nhà họ Hạ bắt đầu buông xuôi, Hạ Gia Giai buông thả chính mình, có lẽ cũng chẳng nghĩ đến việc mình bị bắt sẽ thế nào...
Bởi vì hắn ta vốn không định để bất kỳ ai rời khỏi đây, bao gồm cả hắn.
Tim Diệp Căng co thắt mạnh một cái...
Giờ chỉ có hai khả năng, hoặc là Hướng Tần vốn không nằm trong tay Hạ Gia Giai, hoặc là hắn ta đã đem Hướng Tần...
"Tôi muốn làm gì? Tôi chẳng còn gì để làm nữa." Hạ Gia Giai dựa vào tường xi măng, mí mắt sụp xuống, trông có chút bệnh tật, "Hứa Thành Đông đã khai rồi, cậu vui chứ?"
Ngực Diệp Căng chợt đau nhói.
Chuyện của ba mẹ mãi là nỗi đau trong lòng anh, vậy mà con trai của kẻ đứng sau như Hạ Gia Giai, lại dùng giọng điệu nhạt nhẽo như thế để hỏi loại chuyện này.
Diệp Căng thậm chí chẳng cần xác nhận với hắn ta, nói thẳng: "Tại sao? Hạ Minh Sinh tại sao phải làm như vậy!?"
Hạ Gia Giai dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh.
Diệp Căng hít sâu một hơi, "Nhà tôi với nhà cậu chắc không có cạnh tranh gì trên thương trường nhỉ? Thậm chí còn hợp tác không ít, tại sao?"
Hạ Gia Giai đột nhiên cười ha hả, cười đến cong cả người, nước mắt cũng kìm không nổi rơi xuống, "Cậu... Cậu chưa từng nghi ngờ tôi sao?"
Đồng tử Diệp Căng bỗng nhiên co rút thật mạnh, những ngón tay thon dài buông xuống bên người siết lại thành nắm đấm.
Hạ Gia Giai đi về phía mép ban công, Diệp Căng vô thức bước theo hai bước, ép hỏi chặt chẽ: "Tại sao?"
Hạ Gia Giai cúi đầu nhìn khoảng không từ tầng sáu xuống, cùng vô số tòa nhà dở dang xung quanh, "Thật ra nguồn vốn của ba tôi đã có vấn đề từ lâu rồi. Ông ta ngạo mạn lại coi thường người khác, cứ khăng khăng muốn chuyển sang làm bất động sản, kết quả bị người ta lừa..."
Hắn ta vừa nói vừa bắt đầu gọi thẳng tên cha mình: "Nhưng cậu chắc không ngờ đến, Hạ Minh Sinh tham gia công trình đó ban đầu là vì cái gì."
Hạ Gia Giai thuật lại quá trình sự việc, giọng điệu thậm chí còn mang theo một tia điên cuồng chế giễu.
"Ông ta giết người."
"Người phụ nữ sinh ra tôi bị chính tay ông ta cho uống thuốc độc chết, vậy mà ông ta lại ngụy trang thành tự sát."
"Ông chú dối trá thân yêu của tôi phát hiện ra sự thật, vốn dĩ Hạ Minh Sinh đã chẳng ưa nên giết luôn gã."
"Nhưng lần đó quá máu me, căn bản không thể ngụy trang thành tự sát, thế là ông ta giấu xác trong tủ đông ở nhà... Chuẩn bị đợi lúc nơi này đổ móng thì chôn xuống."
Sau đó lại báo án nói gã mất tích, chỉ cần không có thi thể, cho dù có người nghi ngờ cũng chẳng thể kết án.
Đợi khu chung cư xây xong, thì càng không thể điều tra ra gì, chẳng lẽ trong trường hợp không thể xác định trăm phần trăm, lại phá nhà đang có người ở để đào xác?
Hạ Gia Giai nhún vai, "Nhưng đêm đó khi vận chuyển, lại không may bị người ta phát hiện, cậu nói có phải quá xui xẻo không?"
Hốc mắt Diệp Căng đã đỏ lên... Người phát hiện, đương nhiên là ba mẹ anh.
Lửa giận ngập trời như trào dâng trào trong lồng ngực, khiến hô hấp khó khăn, như có người bóp chặt lấy cổ họng, đau đớn vô cùng.
"Không chỉ là chú dì, còn có tôi." Hạ Gia Giai thở dài một tiếng, "Nhưng biết làm sao được, ai bảo cái tên ngạo mạn coi thường người khác đó lại là cha tôi, tôi chỉ đành... Giúp ông ta lau cái mông thôi."
"Hứa Thành Đông là do cậu tìm tới!?"
Toàn thân Diệp Căng căng chặt, từng tế bào còn sống đều đang cực lực kiềm chế bản thân không lao lên lấy máu trả máu, mạng đền mạng.
Anh vẫn không nhịn được siết chặt nắm đấm, đầu ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, dùng đau đớn để cảnh cáo mình, đừng kích động.
Đừng kích động.
Vẫn còn chưa biết Hướng Tần thế nào.
Chiếc đồng hồ điện tử giấu trong lớp lông áo khoác vẫn còn, nếu thuận lợi, cảnh sát hẳn đã đang trên đường tới.
Rời khu chung cư, anh đã gọi điện cho Đàm Kính, nhưng lại hiện không ai nghe, chỉ còn trông cậy vào bên cảnh sát.
Diệp Căng cố gắng không nghĩ đến chuyện ba mẹ, lại hỏi: "Hướng Tần ở đâu?"
Anh nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Gia Giai, cố gắng bắt lấy chút manh mối nào chứng tỏ Hướng Tần bình an, không bỏ sót bất cứ thay đổi sắc mặt nào của hắn ta.
Ai ngờ Hạ Gia Giai lại cười quái dị: "Cậu gọi hắn là Hướng Tần?"
"Cậu nghĩ rằng hắn thật sự là chủ tịch công ty hay công tử nhà giàu gì đó hả? Hắn chỉ là một tên b**n th** từ cấp ba đã âm thầm rình mò cậu mà thôi."
"Có thể cậu không biết, hắn vốn tên là Tần Hương, còn là bạn học cấp ba của chúng ta, cùng khối khác lớp, hắn còn từng viết cho cậu mấy bức thư tình ghê tởm lắm."
Diệp Căng khẽ nhíu mày.
Hạ Gia Giai: "Hắn nói mình thích cậu, chỉ cần thấy cậu là muốn đ** cậu đấy... Nhưng hắn cũng hơi xui xẻo, bị tôi nhìn thấy, thế là tôi 'giúp' hắn một chút."
Nửa câu đầu Diệp Căng còn không mảy may dao động, anh sẽ không vì vài lời của Hạ Gia Giai mà nghi ngờ nhân phẩm của Hướng Tần.
Thư tình có thể thật sự tồn tại, nhưng loại lời đó tuyệt đối không phải điều Hướng Tần có thể nói ra.
Nhưng nửa câu sau lại khiến anh hiểu ra điều gì đó...
Ánh mắt Diệp Căng trở nên lạnh lẽo: "Cậu đưa thư tình cho cha mẹ anh ấy?"
Không cần Hạ Gia Giai trả lời, Diệp Căng đã có được đáp án.
Ngay từ buổi họp lớp đầu tiên nghe chuyện Tần Hương, anh đã thấy kỳ quái, tính cách Hướng Tần vốn kín tiếng, sống rất nội tâm, sao có thể để cha mẹ phát hiện hắn thích đàn ông?
Theo hiểu biết của anh về Hướng Tần, cho dù thật sự có 'thư tình', thì cũng chưa chắc là mấy lời tỏ tình thích này thích nọ, cùng lắm là bày tỏ ngưỡng mộ đã là giới hạn của Hướng Tần rồi.
Bây giờ Hướng Tần vẫn còn mang chút tự ti, gần gũi với anh cũng đầy kiềm chế, huống hồ là thời thiếu niên, càng không thể nào dám nói ra tình cảm đồng tính rõ ràng như vậy.
Rất có thể Hạ Gia Giai chẳng những đưa 'thư tình' cho cha mẹ Hướng Tần, mà còn sửa đổi cả nội dung.
Mà Hướng Tần khi về nhà đối diện với cha mẹ chất vấn, với tính cách của hắn, cùng lắm sẽ phủ nhận thư không phải mình viết, nhưng lại không phủ nhận tình cảm của bản thân.
Cuối cùng, mới tạo thành kết cục thảm khốc như thế.
Hơi thở Diệp Căng càng lúc càng dồn dập, hốc mắt đỏ ngầu, anh chậm rãi tiến lên, càng lúc càng nhanh, lửa giận gần như nuốt chửng lý trí. Nhưng bất chợt, anh nghe thấy tiếng còi cảnh sát mơ hồ từ xa.
Lý trí lập tức trở về... Thế nhưng Hạ Gia Giai lại đột ngột lao về phía anh, Diệp Căng nhanh chóng né sang bên, va mạnh vào cột chịu lực trong phòng, khiến Hạ Gia Giai loạng choạng một cái.
"Cậu còn thích hắn không?" Hạ Gia Giai ác ý xoay người, "Còn muốn biết hắn thế nào không? Qua đây, tôi sẽ nói cho cậu nghe."
Diệp Căng liếc qua vị trí của hắn ta, cách ban công lan can rất gần, nếu đánh nhau ở đó, rất có thể sẽ rơi xuống.
Không chừng... Mục đích của Hạ Gia Giai là muốn kéo anh cùng ngã xuống.
Nhưng Diệp Căng vẫn đi tới, anh căng chặt cánh tay, bình tĩnh từng bước mà chậm rãi áp sát...
"Anh ấy ở đâu?"
"Cậu chẳng phải đã đoán được rồi sao?" Hạ Gia Giai nhìn Diệp Căng gần trong gang tấc, như ác ma thì thầm: "Hắn chết rồi."
. . .
Một cơn gió lạnh rít qua, mưa tạt vào mặt, quần áo cũng dần dần bị thấm ướt.
"Hình như đây là khu nhà bỏ hoang." Phương Nan Thủy cùng Hướng Tần đến nơi nhanh hơn cảnh sát một bước, vừa nhìn định vị vừa nói: "Còn phải đi sâu vào bên trong nữa!"
Hai người đều không che ô, trên người vừa lạnh vừa ướt.
Hướng Tần càng chạy càng nhanh, hơi thở cũng càng lúc càng gấp gáp... Nơi này quá giống với tòa nhà trong ký ức tương lai của hắn, nơi Diệp Căng bị đẩy xuống.
Những bức tường xi măng trơ trụi, không quá cao, tầng trên cùng, không có lan can an toàn, chỉ cần sẩy chân là có thể rơi thẳng xuống...
"Định vị chỉ có thể chính xác được đến khu này thôi." Phương Nan Thủy cuống lên, "Làm sao đây? Chúng ta chia ra tìm đi, cũng không biết là tòa nào, tầng nào."
Hướng Tần ngẩng đầu, khóa chặt vị trí tầng thượng, mưa xối làm mắt hắn đau buốt.
Hắn vừa định hét to tên Diệp Căng để nhắc anh rằng mình không sao... Thì phía sau bỗng vang lên một tiếng "bụp"!
Phương Nan Thủy là người đầu tiên quay đầu lại: "A!!"
Đồng tử Hướng Tần co rút, chân hắn nhũn ra, tầm nhìn bắt đầu mờ đi.
Mọi thứ, tất cả, bắt đầu trùng khớp với cảnh tượng trong ký ức tương lai của hắn... Diệp Căng rơi từ trên cao xuống, máu loang đỏ mặt đất, anh nằm trên nền đất lạnh băng, nghiêng đầu nhìn hắn, lạnh nhạt lại bi thương.
Phương Nan Thủy cũng là lần đầu tiên thấy cảnh tượng này, cậu lấy hết can đảm, nín thở tiến lên xem xét...
Cậu hét về phía Hướng Tần: "Không phải thầy Diệp đâu!!"
Tiếng ù ù bên tai làm Hướng Tần thở hắt ra một hơi, hắn suýt quỵ gối xuống đất, sau khi điều chỉnh hô hấp liền lao thẳng về phía tòa nhà vừa có người rơi xuống...
Diệp Căng đang đi xuống cầu thang, công nhân mở cửa ra vừa chạy ra ban công nhìn xuống, phát hiện có người gặp nạn thì sợ đến suýt ngất.
Từ miệng công nhân, Diệp Căng biết được đối phương hoàn toàn không biết gì về sự tồn tại của Hướng Tần, thoạt nhìn không giống như nói dối.
Anh cũng đã tìm kiếm các phòng ở đây, quả thật không có ai.
Chỉ là ánh mắt hoảng sợ của công nhân nhìn anh như thể nhìn một kẻ sát nhân.
Diệp Căng không định phí lời giải thích, anh bước nhanh xuống lầu.
Ngoài trời mưa lớn, anh không nghe thấy động tĩnh của Phương Nan Thủy, lúc rẽ cầu thang phía trước đột ngột xuất hiện một bóng đen, anh suýt chút nữa đã tung một cước.
Nghe thấy tiếng thở nặng nề quen thuộc, Diệp Căng khựng lại, chỉ trong một giây đó, anh đã bị Hướng Tần nhào đến, đè chặt lên tường mà ôm chặt lấy, vòng tay siết chặt đến mức gần như khiến anh không thở nổi.
Diệp Căng không giãy giụa, anh vỗ lưng Hướng Tần trấn an: "Không sao rồi... Tôi không sao."
Trái tim vẫn treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống, anh có chút mệt mỏi tựa vào vai Hướng Tần, giọng rất khẽ: "Anh Tần... Em tìm được kẻ đã giết ba mẹ rồi."
Hướng Tần ừ khẽ một tiếng, đến khi nhìn thấy Diệp Căng thì lý trí mới miễn cưỡng khôi phục, nhưng vẫn không thể khống chế mà nghĩ đến vừa rồi người kia là ai, tại sao lại rơi xuống lầu...
Là hắn ta bất cẩn, hay là trong lúc giằng co với Diệp Căng mà rơi xuống?
Đó có tính là phòng vệ chính đáng không? Hay là phòng vệ vượt quá giới hạn...
Đầu Hướng Tần rối tung cả lên, hắn cố gắng điều chỉnh hô hấp, ôm chặt lấy Diệp Căng như thể vừa mất rồi lại tìm lại được, giọng trầm nặng mà nghiêm túc: "Căng Căng, đừng sợ."