Mùi trầm hương thoang thoảng trên người Hướng Tần khiến Diệp Căng bình tĩnh đi nhiều.
Anh thậm chí còn tranh thủ hôn khóe môi Hướng Tần một cái, "Đừng lo, không sao đâu."
Hướng Tần cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hắn do dự hỏi: "Người vừa rồi rơi xuống lầu là..."
Diệp Căng nắm tay Hướng Tần xuống lầu: "Là Hạ Gia Giai, anh từng gặp rồi."
Hướng Tần sững người, "Làm sao mà..."
Chưa hỏi hết câu thì đã nuốt lời, có chút khó mở miệng.
Diệp Căng bước chân khựng lại, cười cười: "Anh Tần sẽ không cho rằng là em đẩy xuống chứ?"
Hướng Tần hoảng hốt, lập tức phủ nhận: "Đương nhiên không phải! Tôi chỉ là..."
Diệp Căng thay hắn nói: "Là lo lắng trong lúc xung đột với em mà ngã xuống sao?"
Hướng Tần mím môi, khẽ gật đầu.
Diệp Căng quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: "Nếu thật sự như vậy... Thì sao?"
Hướng Tần không hề do dự, ngay khi nhìn thấy Hạ Gia Giai rơi xuống thì đã nghĩ xong, đáp: "Ngoài Tiểu Phương ra không ai thấy, em chỉ cần nói là lúc tôi đến tìm em thì xảy ra xung đột với nó..."
Giọng hắn đột ngột nghẹn lại.
Diệp Căng đứng ở bậc thang dưới, kiễng chân chặn môi hắn lại.
Một lúc lâu, Diệp Căng kết thúc nụ hôn này, thở dài, "Ngốc."
Hướng Tần ngẩn người, còn tưởng mình bỏ sót điều gì: "Đây là khu nhà bỏ hoang, chắc là không có camera..."
Diệp Căng cười bất đắc dĩ: "Ý em là, đừng vì bất kỳ ai mà làm như vậy, không đáng."
Hướng Tần khẽ sững: "Em, đáng."
Diệp Căng nghẹn lời rất lâu, tiếng còi cảnh sát càng lúc càng gần, anh dẫn Hướng Tần xuống lầu trước, dặn dò: "Anh Tần, nghe lời."
"Lát nữa cảnh sát hỏi thì cứ nói thật, đừng nói em không làm gì Hạ Gia Giai, cho dù thật sự có làm thì cũng chỉ là phòng vệ chính đáng, đừng lo."
Hướng Tần đành phải treo trái tim bất an, đi theo sau Diệp Căng.
Vận khí của Hạ Gia Giai không tệ, hắn ta không chết, trong lúc Hướng Tần lên lầu tìm Diệp Căng thì Phương Nan Thủy đã gọi xe cấp cứu, đây cũng là việc họ buộc phải làm.
Xe cấp cứu chưa đến, cảnh sát đã tới hỏi trước, Diệp Căng nói lại đúng sự thật.
"Cậu ta muốn tấn công tôi, tôi tránh đi, vì trời mưa nên nền ban công rất trơn nên bị trượt xuống, tôi không có cơ hội kéo lại."
Cảnh sát hỏi: "Các cậu có đánh nhau không?"
Diệp Căng bình tĩnh trả lời: "Không có."
Khoảng 7 – 8 phút sau xe cấp cứu đến, gần đó đúng lúc có bệnh viện.
Nói thật lòng, Diệp Căng hận không thể để Hạ Gia Giai chết ngay lập tức, nhưng lại cảm thấy như vậy quá rẻ cho hắn ta.
Hai mạng sống của ba mẹ anh, cuộc sống suýt bị hủy hoại của anh cùng cuộc đời đã bị hủy của Hướng Tần, sao có thể dễ dàng dùng cái chết để trả giá?
Chung Bất Vân cũng cùng cảnh sát đến, thấy bọn họ không sao mới thở phào, nhìn qua hiện trường cũng đại khái đoán ra được chuyện gì đã xảy ra.
Nhân lúc cảnh sát đang nói chuyện với đồng nghiệp, anh ta vỗ vai Diệp Căng, hạ giọng nói: "Không sao đâu, trong tình huống này cho dù có xô xát thì cũng là tự vệ chính đáng, chứng cứ cậu ta uy h**p cậu đã đầy đủ, tôi có quen luật sư chuyên mảng này, nếu cần có thể giới thiệu cho cậu, dù ra tòa cũng sẽ không thua."
"Ừm, cảm ơn."
Xảy ra chuyện như thế này, mọi người đều phải đến đồn cảnh sát một chuyến.
Bởi vì vụ việc có liên quan đến vụ án mà cảnh sát hình sự gần đây đang điều tra, Diệp Căng và những người khác cũng bị chuyển giao cho bộ phận hình sự.
Lúc này anh mới biết, buổi chiều Đàm Kính không nhận điện thoại là vì ông dẫn người đi bắt Hạ Minh Sinh rồi.
Khi Diệp Căng lấy lời khai, anh cởi áo khoác lông vũ ra, bên trong lớp nỉ đã bị rạch một vết rất lớn, chiếc đồng hồ thông minh mượn từ Phương Nan Thủy được giấu ở đó.
"Tôi rất lo cho Hướng Tần, không chờ được cảnh sát nên đã đi theo tin nhắn đến cổng đông khu chung cư, nhưng trước đó tôi đã bật chức năng ghi âm của đồng hồ này."
"Đến cổng đông, một công nhân mặt có vết sẹo dẫn tôi tới công trình bỏ hoang đó, tôi và cậu ta không hề xảy ra xô xát, cuối cùng là khi cậu ta muốn tấn công tôi, đã tự mình sơ ý trượt chân ngã."
Diệp Căng lại thuật lại một lần quá trình Hạ Gia Giai ngã lầu.
Anh bình tĩnh đẩy chiếc đồng hồ về phía cảnh sát hình sự đối diện: "Tất cả cuộc đối thoại của chúng tôi đều ở trong bản ghi âm."
Nghe xong ghi âm, cảnh sát hơi nheo mắt: "Biết Hạ Gia Giai chính là hung thủ hại chết ba mẹ cậu, cậu không tức giận sao? Không hề có ý muốn đánh hắn sao?"
Diệp Căng thản nhiên đáp: "Tôi có chứ, tôi hận không thể để cậu ta chết đi, nhưng tôi biết mình không thể làm vậy, tôi cũng tin cảnh sát sớm muộn sẽ trả lại sự thật cho ba mẹ tôi."
Cảnh sát trầm mặc một giây: "Các cậu không hề có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào?"
Diệp Căng: "Không có."
Cảnh sát: "Cậu cũng chưa từng dùng lời nói để dụ dỗ cậu ta hành động?"
"Tất nhiên là không." Cảnh sát truy hỏi từng bước, nhưng Diệp Căng cũng không mất kiên nhẫn, "Nếu không tin, các chú có thể nghiên cứu lại bản ghi âm."
"Tại sao sau khi Hạ Gia Giai ngã lầu, cậu không gọi báo cảnh sát ngay lập tức? Người gọi cấp cứu lại là người khác?"
Diệp Căng nhìn thẳng vào mắt ông ta: "Chú, tôi đã nói rồi, điện thoại của tôi bị lấy mất."
"... Xin lỗi."
Đợi xong tất cả thủ tục, trời đã tối, Hướng Tần ngồi trên ghế công cộng lo lắng chờ đợi, thấy Diệp Căng bước ra mới thở phào: "Không sao chứ?"
Diệp Căng trấn an, khẽ nắm tay hắn: "Không sao, đừng lo, chỉ là hỏi thăm thường lệ thôi."
Hướng Tần và Phương Nan Thủy cũng đều bị gọi hỏi, nhưng hai người họ đến muộn, không hề biết trong tòa nhà đã xảy ra chuyện gì.
Họ chỉ có thể khai thật rằng chỉ thấy Hạ Gia Giai ngã lầu, còn lại thì không thấy gì.
Người công nhân kia tạm thời bị tạm giam, vẫn đang trong quá trình thẩm vấn.
Đàm Kính bận tối tăm mặt mũi nhưng vẫn tranh thủ đưa họ ra: "Hạ Minh Sinh bị bắt rồi, vụ tai nạn của ba mẹ cậu đại khái không liên quan đến hắn, là do một mình Hạ Gia Giai làm. Nhưng hắn còn dính líu đến những vụ án mạng khác, không chỉ một, bọn chú đã nắm được chứng cứ, hắn nhất định sẽ phải trả giá."
"Hạ Gia Giai vẫn đang cấp cứu trong bệnh viện, có tin tức gì sẽ báo lại sau."
Diệp Căng cụp mắt hồi lâu, trong lòng không hề có cảm giác như trút được gánh nặng, vẫn nặng trĩu.
Trả giá thì có ích gì chứ, ba mẹ anh mãi mãi không thể quay về.
Công lý đối với người chết oan, chẳng qua chỉ là một trò cười, vốn dĩ là để cho người sống xem.
"Cảm ơn chú, khoảng thời gian này đã làm phiền chú rồi."
"Đó là trách nhiệm của chú." Đàm Kính vỗ vai anh, trầm mặc một lúc mới nói:
"Dù sao thì ba mẹ cậu cũng đều hy vọng cậu sống thật tốt, sau này hãy sống cho đàng hoàng."
Câu này của Đàm Kính, cơ bản đã có nghĩa là cái chết của Hạ Gia Giai sẽ không dính dáng gì tới Diệp Căng nữa.
Điều đó cũng chứng minh lời khai của anh và những chứng cứ hiện tại đều không thể đưa ra phán đoán rằng cái chết của Hạ Gia Giai có liên quan đến anh.
Khi Diệp Căng nắm tay Hướng Tần rời khỏi đồn cảnh sát, bên ngoài vẫn còn đang mưa, Chung Bất Vân và Phương Nan Thủy đã chờ sẵn trên xe, thấy họ bước ra thì bấm còi một tiếng.
Lúc này tâm trạng hai người đều không ổn định, không tiện lái xe, nên Chung Bất Vân đảm nhận vai trò tài xế.
Ngồi ở ghế phụ, Phương Nan Thủy vẫn còn sợ hãi: "Xin lỗi thầy Diệp, em đã gọi 120..."
Sau khi biết những việc Hạ Gia Giai từng làm, cậu chỉ muốn quay về hai tiếng trước, chặt phăng bàn tay đã gọi cấp cứu kia đi.
"Không sao, cậu không gọi thì tôi cũng sẽ gọi." Diệp Căng hiếm khi để lộ vẻ mệt mỏi trên gương mặt, "Không gọi cấp cứu mới thật sự xảy ra chuyện."
Phương Nan Thủy do dự hỏi: "Công nhân kia vẫn còn trong đó, lỡ như hắn khai lời bất lợi cho thầy thì sao?"
Đây cũng chính là điều Hướng Tần lo lắng.
Hắn theo bản năng siết chặt tay Diệp Căng, môi mím chặt.
"Không sao đâu..." Ở vị trí phía trước không ai thấy, Diệp Căng an ủi, khẽ móc ngón tay trong lòng bàn tay Hướng Tần, "Con đường đối diện tòa nhà đó có camera giám sát."
Ban công không có lan can che chắn, camera chắc chắn có thể ghi lại rõ ràng sự việc, ít nhất cảnh tượng Hạ Gia Giai ngã lầu có thể được ghi lại.
Chung Bất Vân hỏi: "Cậu có nói với cảnh sát chưa?"
Diệp Căng lắc đầu, đáp: "Không, nói ra lại thành quá cố ý. Tôi có thể chú ý thì cảnh sát chắc chắn cũng sẽ chú ý, không cần vẽ thêm chân cho rắn."
Chung Bất Vân nhìn qua gương chiếu hậu, thấy rõ bóng dáng cậu thanh niên với vẻ mặt khó đoán, bất giác cảm thán, tâm tư của Diệp Căng thật sự quá kín nhẽ.
Từ lúc sự việc bắt đầu cho đến khi kết thúc, Diệp Căng luôn giữ trạng thái bình tĩnh và lý trí.
Từ định vị đến ghi âm, rồi đến khi biết sự thật cũng không xung đột với Hạ Gia Giai, cuối cùng bị cảnh sát thẩm vấn cũng không hề hoảng loạn, luôn thản nhiên đối mặt.
Không biết Hướng Tần ở bên anh rốt cuộc là tốt hay xấu.
Chuyện tốt là, người mình thích cũng thích mình, ở bên cạnh mình, vốn đã là may mắn hiếm có.
Còn chuyện xấu, trong mối quan hệ tình cảm này, Hướng Tần vĩnh viễn không thể nắm thế chủ động.
Nếu Diệp Căng thực sự có ý xấu, Hướng Tần có thể bị anh ăn sạch sẽ mà không tìm ra chứng cứ, thậm chí bị bán đi còn phải đếm tiền cho người ta.
"Ting" "Ting"
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, cắt ngang tâm trạng phức tạp của những người ở đây. Hướng Tần nghe máy cuộc gọi lạ: "Xin chào... Ai đó?"
Bên kia truyền đến một giọng nữ lịch sự: "Xin chào, có phải là Hướng tiên sinh không?"
Hướng Tần: "Là tôi."
Đối phương nói: "Chào Hướng tiên sinh, ngài đã đặt bàn ăn tối lúc sáu giờ hôm nay tại nhà hàng của chúng tôi, tôi gọi điện vì muốn hỏi xem ngài dự định khoảng mấy giờ thì đến?"
Hướng Tần khựng lại, sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, họ quên mất buổi hẹn ăn tối.
Sau khi gửi lời xin lỗi với quản lý nhà hàng, đối phương bày tỏ sự thông cảm, rồi cúp máy.
Chung Bất Vân quay đầu xe ở chỗ đèn đỏ, hỏi: "Tối nay đến nhà tôi ăn, thế nào?"
Diệp Căng lắc đầu: "Không cần, phiền anh rồi, tôi với anh Tần về nhà nấu mì là được."
Hướng Tần đương nhiên nghe theo Diệp Căng, hắn vẫn luôn nắm chặt tay anh, "Ừ."
Chung Bất Vân: "... Vậy để tôi đưa hai người về trước, xe cho tôi mượn lái về, lúc đến tôi đi nhờ xe cảnh sát."
"Được."
Về đến nhà đã bảy giờ rưỡi, mưa càng lúc càng lớn, như muốn nhấn chìm cả thế giới.
Mãi đến khi bước ra khỏi thang máy, mở cửa, vào nhà, rồi được Hướng Tần giúp thay dép, dịu giọng hỏi có muốn tắm nước nóng thư giãn một chút không, cả cơ thể lẫn đầu óc của Diệp Căng mới coi như buông lỏng.
Anh lập tức ngã vào lòng Hướng Tần, giây phút này chẳng muốn làm gì, chỉ muốn yên tĩnh cảm nhận hơi thở của Hướng Tần.
"Anh Tần, ôm em."
Hướng Tần vội vàng ôm chặt lấy anh, "Không sao rồi..."
Thật kỳ lạ, người bình thường gặp phải chuyện như thế này, lại còn biết được chân tướng cái chết của ba mẹ, e rằng sớm đã khóc đến nước mắt giàn giụa.
Nhưng Diệp Căng thì không, anh khóc không nổi, chỉ cảm thấy cả người đều mệt mỏi, ngay cả đôi mắt cũng không muốn mở.
Diệp Căng: "Anh Tần... Em chỉ còn mình anh thôi."