Mỹ Nhân Mưu Mô Vẫn Luôn Quyến Rũ Tôi

Chương 53

Tim Hướng Tần chợt siết lại, hắn hiếm khi chủ động, hôn bên tóc mai của Diệp Căng, từng chút một, từ trán đến vành tai lạnh buốt.

Giọng hắn thành kính, trịnh trọng: "Chỉ cần em còn muốn... Tôi sẽ luôn ở đây."

"Sao em nỡ không muốn được chứ." Diệp Căng khẽ cười, anh dựa vào ngực Hướng Tần nhắm mắt lại, "Anh Tần phải nói lời giữ lời, em muốn cả đời, thì anh Tần cũng phải ở bên cả đời."

"Ừm."

Thật ra Diệp Căng không chấp nhất vào những lời thề hẹn mơ hồ như vậy.

Lời thề chỉ có ý nghĩa ở khoảnh khắc nói ra, còn giây tiếp theo, ngày mai, năm sau, đều tràn đầy vô số biến số, không ai nói trước được.

Nhưng anh lúc này mới hiểu, không có ai đang chìm trong tình yêu mà lại không thích nghe lời ngọt ngào.

Cho dù biết là không đáng tin, cho dù rõ ràng tương lai có vô số điều không biết trước.

Ít nhất vào giây phút này, lời thề này là chân thành.

Giọng Diệp Căng khẽ hơn thường ngày, thì thầm bên tai Hướng Tần: "Anh Tần, em đói rồi."

Tai Hướng Tần tê rần, tim cũng run lên từng nhịp: "Tôi đi nấu mì."

"Nhớ thêm cái trứng ốp la nữa."

"... Được."

Hướng Tần thật sự không chống đỡ nổi.

Người bình thường vốn chẳng bao giờ làm nũng, bỗng dưng nói chuyện với hắn bằng giọng mềm mại, đúng là muốn đòi mạng.

Bữa tối ăn rất đơn giản, Hướng Tần vốn muốn nấu phong phú hơn, nhưng cũng biết Diệp Căng có lẽ chẳng còn khẩu vị, chi bằng nấu bát mì thanh đạm.

Mì cà chua trứng, nước canh đỏ thơm mà không ngấy rất dễ gợi cảm giác thèm ăn, thêm quả trứng ốp hơi cháy cạnh, quả thực hoàn hảo.

Diệp Căng húp một ngụm nước mì, trong dạ dày ấm lên đôi chút, cả người mới dễ chịu hơn.

Ăn xong, Liễu Án gọi điện đến, giọng lo lắng: "Em mới biết chuyện chiều nay, anh thế nào rồi?"

"Không sao." Diệp Căng ngừng lại một chút, "Đều kết thúc rồi."

"Cuối cùng cũng có thể an ủi bác trai bác gái nơi chín suối."

Giọng Liễu Án có chút nghẹn, người cậu ta từng ghen tỵ nhất là Diệp Căng, gia đình hòa thuận, ba mẹ yêu thương nhau, bầu không khí trong nhà tốt vô cùng.

Mỗi lần đến tìm Diệp Căng chơi, cậu ta đều thấy Diệp Căng giống như bước ra từ tiểu thuyết, tất cả đều hoàn mỹ...

Cho đến khi vụ tai nạn xe xảy ra, phá hủy tất cả những gì đẹp đẽ đấy.

Liễu Án hít sâu một hơi, "Hạ Minh Sinh thật sự quá tàn nhẫn, bảo sao trước đây lần nào em nhìn thấy ông ta cũng rùng mình."

Diệp Căng cúi mắt ừ một tiếng: "Là kẻ điên."

"Đúng, chính là cái cảm giác này, chẳng phải Hạ Gia Giai cũng thế sao? Cảm giác mà cứ để cậu ta tiếp tục phát triển, cũng chẳng khác gì ông ta."

Liễu Án không rõ tình tiết vụ án, vẫn nghĩ rằng tai nạn xe của cha mẹ Diệp Căng là do Hạ Minh Sinh gây ra.

Diệp Căng khẽ cụp mắt, cũng không nói gì.

Đợi vụ án công bố ra ngoài, Liễu Án tất nhiên sẽ biết.

Liễu Án cảm khái xong, lại có chút hả hê: "Nói cho anh biết, Liễu Hào vừa ở bệnh viện gặp Lộ Nam đấy."

"Sao vậy?"

"Cậu ta canh trước cửa phòng phẫu thuật của Hạ Gia Giai, khóc thảm thiết lắm." Liễu Án tặc lưỡi, "Liễu Hào còn chụp lại rồi, em gửi anh xem."

Diệp Căng nhìn ảnh: "..."

Liễu Án: "Anh nói xem, Lộ Nam có phải thích Hạ Gia Giai không? Làm cái đuôi theo cậu ta hơn hai mươi năm rồi, trung thành như chó."

Diệp Căng chẳng để tâm: "Ai biết."

Liễu Án cảm thấy được sự thờ ơ trong giọng Diệp Căng, bèn đổi chủ đề: "Ba em nói, dự án công trình của Hạ Minh Sinh là bị nhà họ Lộ liên thủ hãm hại, cũng chẳng biết Lộ Nam làm sao còn mặt mũi mà khóc trước cửa phòng phẫu thuật của Hạ Gia Giai, không sợ bị họ hàng đánh à."

Diệp Căng im lặng một thoáng mới lên tiếng: "Có thể cậu ta không biết?"

Trước đó anh điều tra được, người đại diện hợp pháp của dự án Nhất An là anh ruột của Lộ Nam, quả thực cũng tính là người một nhà.

"Bất kể cậu ta có biết hay không, tóm lại 'tình bạn' giữa hai người bọn họ coi như xong rồi."

Diệp Căng bình tĩnh nói: "Cả đời này Hạ Gia Giai còn mong có tình bạn sao?"

Xúi giục người khác phạm tội cấu thành tội cố ý giết người, gây ra cái chết của hai mạng người, không bị tử hình thì ít nhất cũng phải ngồi tù hai mươi năm.

Với Hạ Gia Giai mà nói, kết quả nhẹ nhàng nhất có lẽ chính là chết trên bàn mổ.

Liễu Án sững lại: "Không phải em dội gáo nước lạnh đâu. Tuy Hạ Gia Giai uy h**p anh đi gặp mặt, nhưng không gây ra tổn thương cụ thể nào, chắc không bị xử nặng lắm đâu?"

Diệp Căng khép mắt lại: "Hai mạng người... Còn chưa đủ sao?"

Phía bên kia điện thoại, truyền đến tiếng hít thở kinh ngạc của Liễu Án, cuối cùng cậu ta cũng phản ứng lại.

Một lúc lâu, Liễu Án tức đến mức nói không nên lời: "Mẹ nó! Thằng khốn nạn này!!"

Tuy rằng, Diệp Căng không thích Hạ Gia Giai, nhưng mẹ của Hạ Gia Giai và mẹ của Diệp Căng có quan hệ khá tốt, vì vậy ba mẹ Diệp Căng cũng đối xử với Hạ Gia Giai không tệ.

Từ nhỏ lớn lên trong cùng một khu, mỗi năm đều có tiền mừng tuổi, mỗi năm đều có quà sinh nhật.

Sau này lớn rồi, quà tặng ít hơn, nhưng phong bì sinh nhật mỗi năm vẫn chưa bao giờ thiếu.

Chuyện này đã không thể chỉ dùng bốn chữ "vong ân phụ nghĩa" để hình dung nữa.

Để che đậy tội ác của cha mình, để không khiến cuộc sống của bản thân rơi vào vực sâu, hắn ta lại ác độc hại chết hai bậc tiền bối vốn đối xử với mình không tệ, quả thực là mất hết tính người.

Nói chuyện đơn giản với Liễu Án một lúc, Diệp Căng lấy lý do mệt mỏi mà cúp điện thoại.

Tin nhắn trên WeChat không ngừng gửi đến, rất nhiều bạn bè nghe được tin tức, hoặc tiền bối trong giới của ba mẹ đều nhắn tin an ủi.

Diệp Căng không trả lời cái nào, bởi vì anh thật sự rất mệt.

Tựa người vào cửa sổ trong phòng, Diệp Căng ngây người nhìn cơn mưa bên ngoài.

Bầu trời rất u ám, mưa rơi lộp bộp đập vào bệ cửa sổ.

Hướng Tần bước nhẹ chân, cũng không quấy rầy anh.

Hắn lặng lẽ đi vào phòng tắm, xả một bồn nước, chuẩn bị để Diệp Căng ngâm mình thư giãn.

Diệp Căng nghe thấy động tĩnh của anh, quay đầu cười: "Làm sao đây... Em mệt quá, không muốn động đậy."

Hướng Tần mặt thoáng đỏ, nhỏ giọng đáp: "Để tôi."

"Quần áo cũng không muốn cởi."

Hướng Tần giọng càng nhỏ hơn: "Tôi sẽ cởi..."

"Được." Diệp Căng đưa tay ra với hắn: "Ôm em..."

Hướng Tần run nhẹ một cái rồi mới cúi xuống, bế Diệp Căng vào phòng tắm.

Quá trình c** đ* cũng rất khó khăn, tai Hướng Tần đỏ bừng như nhỏ máu, mỗi lần chạm vào da Diệp Căng là lại run một cái.

Diệp Căng hôn lên tai hắn một cái, rõ ràng thấy hắn càng run rẩy.

Tâm trạng Diệp Căng tốt hơn nhiều, đưa tay nhéo một chút, giống như chú chó lớn, tai nhạy cảm đến mức không chịu nổi động chạm.

Nhiệt độ nước vừa vặn, khi ngâm vào toàn thân đều thấy dễ chịu.

"Anh Tần đừng đi." Diệp Căng cố ý tỏ ra yếu ớt, "Ở lại đây đi, được không?"

Hướng Tần: "Được..."

May mà hôm nay Diệp Căng không trêu chọc hắn nữa, chỉ nắm tay, nhắm mắt nằm trong bồn tắm, cảm nhận lỗ chân lông được thư giãn.

Hướng Tần ngoan ngoãn ngồi một bên, thành thật nắm tay Diệp Căng.

Hắn cũng có chút thất thần.

...Lần này, vụ án được giải quyết sớm, có phải cũng đồng nghĩa với việc kết cục của kiếp trước đã thay đổi rồi không?

Có phải nói rằng, Diệp Căng sẽ không còn giống như kiếp trước, rơi vào kết cục đó nữa hay không...

Hướng Tần chỉ nghĩ thôi đã thấy tim đau nhói.

"Anh Tần... Anh Tần?"

Hướng Tần giật mình hoàn hồn, "Ừm... Sao vậy?"

Diệp Căng khẽ kéo tay hắn: "Nước sắp nguội rồi."

Hướng Tần vội vàng bế Diệp Căng ra, dùng khăn tắm quấn lấy anh, lau khô nước trên người.

Diệp Căng vòng tay ôm cổ hắn, "Đồ ngủ."

Hai tai Hướng Tần đỏ bừng mặc đồ ngủ cho Diệp Căng, rồi lại bế anh lên giường.

"Ngủ ngon."

Hướng Tần do dự một chút, cúi đầu hôn lên khóe môi Diệp Căng: "Ngủ ngon."

Ngón tay Diệp Căng hơi co lại.

Bình thường nụ hôn chúc ngủ ngon đều hôn lên trán, đột nhiên hôn lên môi, quả thật làm người ta tim đập thình thịch.

Cơn mưa lớn kéo dài cả đêm, Hướng Tần bị tiếng lộp bộp đánh thức.

Hắn mở mắt ra, cảm giác trong ngực có người đang cuộn lại.

Hướng Tần lập tức thấy có gì đó không ổn, Diệp Căng ngủ với tư thế khác thường, anh chưa bao giờ cuộn mình ngủ như vậy.

Hướng Tần cúi đầu nhìn, thấy trên mặt Diệp Căng thoáng ửng đỏ, hắn đưa tay lên trán thử... Nóng quá.

Hướng Tần định ngồi dậy lấy nhiệt kế, lại bị Diệp Căng nắm lấy vạt áo, mày khẽ nhíu, miệng vô thức thì thào: "Đừng đi..."

Tim Hướng Tần chợt mềm nhũn... Chắc anh mơ thấy ba mẹ.

Hắn ngẩn ngơ đứng đó, rồi vụng về vỗ nhẹ lưng Diệp Căng, "Không đi đâu, tôi chỉ lấy nhiệt kế thôi... Căng Căng ngoan nào."

Hàng lông mày đang nhíu chặt của Diệp Căng dần dần giãn ra trong những câu nói dỗ dành ấm áp, Hướng Tần cẩn thận gỡ ngón tay anh ra, nhẹ nhàng đi lấy hộp thuốc.

Khi đo nhiệt độ, hắn lại gặp khó.

Cánh tay Diệp Căng ôm sát người, hắn mất một lúc mới nâng lên được, đặt nhiệt kế vào dưới nách.

Cảm giác lạnh lẽo khiến Diệp Căng tỉnh lại thoáng chốc, nhưng dường như không tỉnh táo lắm, hơi mơ màng, thấy Hướng Tần thì cọ vào tay hắn: "Anh Tần..."

Hướng Tần lập tức ngay người, tim như muốn nhảy ra ngoài.

Hắn không dám nhúc nhích, cũng chẳng nỡ nhúc nhích, cứ giữ nguyên tư thế, gập người khó xử đứng bên giường, để Diệp Căng đè tay mình mà ngủ.

Nếu không phải năm phút sau phải lấy nhiệt kế ra, hắn chắc sẽ giữ tư thế này cho đến khi Diệp Căng ngủ say hẳn.

"Ba mươi tám độ hai..."

Đã tính là sốt cao rồi.

Hướng Tần hơi lo, nhưng cũng biết sốt mà uống thuốc ngay thì không tốt, có thể thử hạ sốt vật lý, nghỉ ngơi xem có hạ nhiệt không, rồi mới tính đến chuyện uống thuốc.

Hắn cứ đi đi lại lại từ phòng ngủ ra bếp, còn báo với Chung Bất Vân một tiếng, hôm nay sẽ không đến cửa hàng.

Chung Bất Vân đã lường trước, mới xảy ra chuyện thế này, làm sao còn tâm trí đi làm, cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo hắn cứ ở cạnh Diệp Căng cho tốt.

Sau đó lúc nấu cháo, Hướng Tần lại gọi cho từng khách hẹn hôm nay dời lịch, nói đổi sang lần sau, sẽ giảm giá 30%.

May mà mọi người đều rất thông cảm, không ai làm khó.

"Anh Tần."

Hướng Tần nghe thấy tiếng gọi thì vô thức cất điện thoại, quay đầu nhìn, phát hiện không biết từ lúc nào Diệp Căng đã tỉnh, đang dựa vào khung cửa bếp nhìn hắn, vẻ mặt mệt mỏi.

"Sao lại dậy rồi?"

Hướng Tần vội vàng vào phòng ngủ lấy một chiếc áo khoác mỏng khoác lên cho Diệp Căng: "Đừng để lạnh."

Diệp Căng không muốn để hắn quá lo lắng, mỉm cười kéo chặt áo khoác, "Trên này còn có mùi của anh Tần, rất dễ chịu."

Hướng Tần chớp mắt chậm rãi, tai lặng lẽ đỏ lên.

"Bữa sáng ăn gì?"

"Cháo thịt nạc rau xanh."

"Được..." Giọng của Diệp Căng khi bệnh thấp hơn bình thường một chút, nghe khiến lòng người mềm nhũn.

Hướng Tần do dự hỏi: "Vậy, hôm nay em còn phải đi điểm danh không? Có cần xin nghỉ trước không?"

Diệp Căng gật đầu: "Em đã nói với cố vấn rồi."

Hướng Tần khẽ đáp: "Hôm nay tôi cũng không đi làm, ở nhà với em."

Diệp Căng khựng lại một chút, giả vờ nghiêm túc nói: "Không sao mà, Hướng tiên sinh làm việc tại nhà cũng được."

Hướng Tần còn chưa biết lửa đốt sạch giấy rồi, nghe vậy thì có chút chột dạ: "Không sao đâu, cũng không bận."

Diệp Căng: "Ồ... vậy à, anh Tần thật tốt."

Đùa đùa một lúc, Diệp Căng lại có chút xót xa, bỗng ho khan một tiếng.

Nghĩ đến những chuyện kinh khủng mà Hạ Gia Giai từng làm với Hướng Tần, Diệp Căng hận đến mức chỉ muốn vào bệnh viện rút ống thở của hắn ta.

Anh vừa nãy bị tiếng điện thoại đánh tỉnh, nói rằng Hạ Gia Giai đã ra khỏi phòng phẫu thuật, nhưng vẫn hôn mê, còn trong ICU... Đàm Kính đã hỏi kỹ bác sĩ, nói rằng chưa chắc tỉnh lại được.

Hạ Gia Giai đã thật sự hủy hoại bốn cuộc đời vốn dĩ nên tươi đẹp.

Ba mẹ của Diệp Căng, chính Diệp Căng, và cả người vô tội, chẳng biết gì là Hướng Tần.

Hướng Tần vội vàng bước tới đỡ Diệp Căng, "Sao lại ho rồi, chúng ta đến bệnh viện khám có được không?"

Diệp Căng khẽ lắc đầu: "Em không sao, vừa nói chuyện bị sặc thôi, không phải ho do cảm."

Hướng Tần nhỏ giọng do dự: "Thật không? Không được lừa tôi..."

"Thật mà, không lừa anh." Diệp Căng khẽ cười, "Sao em lại chợt nhớ ra, sáng nay có người nói em phải ngoan nhỉ?"

Hướng Tần sững người, mặt lập tức đỏ bừng.

Diệp Căng vốn tưởng là mơ, nhưng nhìn phản ứng của Hướng Tần thì biết là thật.

"Anh Tần đã nói thế nào?" Diệp Căng khẽ nắm ngón tay hắn, "Nói lại lần nữa cho em nghe, được không?"

"..." Hướng Tần nghẹn cả buổi, giọng vừa nhỏ vừa ngượng ngùng: "Căng Căng ngoan mà..."

Bình Luận (0)
Comment